ZingTruyen.Info

[EDIT] Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài

#35: 🐳🐳

kk25251325

Editor: VanChiTien
Beta: Kỷ Kỷ

Hoắc Học Văn cảm thấy thật sự không được, nhưng lại không thể quản người của mẹ mình, chỉ có thể hỏi qua Ninh Thiều Vận sau đó đưa chú Phúc đi trước.

Ninh Thiều Vận cũng tính ngày dẫn Hạ Miên về Hoắc gia, tuy biết tính cách cô nhóc không có hại, nhưng cô ấy cũng không muốn để Hoắc gia vũ nhục Hạ Miên.

Hạ Miên hứng thú mở cái túi tên thái giám kia đưa cho, thấy ngoài mấy hộp điểm tâm có hoa không quả kia, thật sự có một cái váy màu nguyệt bạch*.

(P/s: màu xanh nhạt very nhạt.)

Hạ Miên nhịn không được cười ra tiếng, đúng là diễn xuất của Thái Hoàng Thái Hậu, trước khi yết kiến còn phát cho lễ phục nha.

Nhớ đến phong cách thời trang của chú Phúc mà Hạ Miên giật mình, người Hoắc gia ở nhà không phải cũng mặc như thế đấy chứ.

Ninh Thiều Vận gõ cửa tiến vào, Hạ Miên nhịn không được nhìn cô ấy, "Chị Ninh cũng thật lợi hại, ở Hoắc gia mãi mà vẫn bình thường."

Ninh Thiều Vận thấy cái váy bất đắc dĩ nói, "Thật ra lúc ba chồng ở nhà còn tốt, chỉ là một năm này ông ấy an dưỡng bên ngoài không về, người kia mới càng thêm cố chấp."

Hạ Miên nghĩ nghĩ, "Chẳng lẽ bà Hoắc cho rằng lễ nghĩa quy củ của mình không tốt, nên ông Hoắc mới không muốn về nhà?"

Ninh Thiều Vận bất đắc dĩ gật đầu, đúng là ba chồng vì quy của lung tung của bà ta mà sinh ghét.

Nhưng ông lại lười nói, trực tiếp trốn ra ngoài, bà Hoắc tưởng mình làm không tốt, cho nên càng lúc càng gây rối vô cớ.

"Tốt xấu gì Hoắc gia cũng nhà cao cửa rộng," Hạ Miên nói, "Không ai kể cho ông ấy sao? Loạn thành chướng khí mù mịt mà cũng không quản?"

Ninh Thiều Vận đáp, "Nếu đã trốn ra ngoài thì sao dễ dàng tìm được, bằng không bà ta đã đuổi theo, chuyện ở nhà cũng đã khác."

"Hơn nữa, nơi đó là Hoắc trạch," Ninh Thiều Vận rất bất đắc dĩ lắc đầu, "Chỗ ông Hoắc chơi trò đóng vai gia đình cùng bà ta."

"Ít khách lui tới, xảy ra việc lớn cũng chẳng cho, không tạo nổi bọt sóng."

"Sếp Hoắc cũng không biết?" Hạ Miên kinh ngạc.

Ninh Thiều Vận lắc đầu, "Không biết. Chắc là sợ anh ta đi mật báo, dù gì nếu có chuyện quan trọng đã có điện thoại liên hệ. Ông Hoắc không cho hỏi, Hoắc Học Văn cũng sẽ không nhắc tới."

Hạ Miên thật sự xem đủ độ lạnh nhạt của Hoắc gia rồi, "Trước kia khi chị gả qua cũng biết nhà bọn họ như vậy sao?"

Ninh Thiều Vận bất đắc dĩ cười, "Chuyện này ai mà biết được, ông chị còn nói ông Hoắc phong chính, lúc nhỏ cũng là nhìn ông ấy lớn lên, Hoắc Học Văn nề nếp lại không có tâm địa gian giảo."

Đục lỗ nhìn qua đúng là không tồi, nhưng khi chân chính gả tới, giống như khi chudng ta uống nước, ấm lạnh tự biết.

"Chị không nói chuyện này cho ông hay ba mình à?" Hạ Miên nghi hoặc.

Ninh Thiều Vận cười khổ, "Bọn họ không hiểu."

Cũng đúng, đối với đàn ông mà nói, con rể không có tâm địa gian xảo, còn nỗ lực cầu tiến không ngừng kiếm tiền, nếu Ninh Thiều Vận oán giận chính là làm kiêu...

Ninh Thiều Vận nói tiếp, "Chuyện này em đừng xen vào, để chị tự xử lý. Bà Hoắc dỗ Chu Thiến Thiến hết giận chính muốn chèn ép chị, em không nên vì chị mà bị cuốn vào."

"Vậy không được." Hạ Miên nói, "Người ta đã tự mình tới mời, sao em có thể không đi?"

"Đây không phải là quy củ sao?" Hạ Miên nâng cằm nhìn Ninh Thiều Vận, cực kỳ đắc ý, "Em tốt xấu gì cũng là người đọc thuộc Hồng Lâu Mộng, đến lúc đó sẽ bàn luận với bà ta."

Ninh Thiều Vận vốn tràn đầy sầu lo nghe cô nói vậy nhịn không được cười ra tiếng, được rồi, là cô ấy quá lo lắng, bộ dáng hứng thú bừng bừng kia dù đi cũng đâu có hại.

"Nhưng mà không ảnh hưởng đến chị chứ?" Lúc này Hạ Miên mới nhớ ra Ninh Thiều Vận sớm hay muộn cũng phải về Hoắc gia.

"Không đâu." Ninh Thiều Vận cười nói, "Hôm nay nghe dì Ngụy nói. Chị cảm thấy lời em rất đúng."

"Hả?" Hạ Miên chớp chớp mắt.

"Phụ nữ cũng phải có sự nghiệp." Ninh Thiều Vận giải thích, "Thật ra sau khi sinh Sâm Sâm Tiểu Bạch cũng có nhắc đến việc này, cho nên mấy năm nay chị đều luyện vẽ tranh, coi như là công tác chuẩn bị."

"Vốn muốn thương lượng với Hoắc Học Văn nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp, lúc đó thật sự không khiến làm anh ta khó xử."

Ninh Thiều Vận cười tự giễu, "Mẹ chồng chị cũng là một người đáng thương, bà cảm thấy mình không xứng với ông Hoắc, cho nên cả đời đều muốn phân cao thấp, kết quả càng phân càng làm ông ấy không ưa, mà càng không ưa bà ấy lại càng làm khó chính mình, cũng làm khó người khác."

"Trong lòng bà ấy cũng rõ, ngoài những thân thích họ hàng mình tìm tới, tất cả mọi người đều đang âm thầm chê cười, cho nên bà không thích giao tiếp với những tầng lớp cao, chỉ muốn chiêu đãi một ít người có ân với Hoắc gia."

Cũng giống như ghen ghét con dâu quá ưu tú, nên tìm một người không bằng mình đến để phô trương cảm giác ưu việt.

Người có ân với Hoắc gia đương nhiên chỉ có đạo lý nịnh hót, dần dà nó biến thành vòng tuần hoàn ác tính.

"Ông Hoắc trốn rồi, Hoắc Học Văn cũng thương mẹ mình." Ninh Thiều Vận nói, "Biết mẹ không đúng nhưng cũng chẳng lay chuyển được, chỉ có thể thuận theo, hy vọng lúc tâm tình bà ấy tốt nghe vào."

Thấy Hạ Miên muốn mở miệng, Ninh Thiều Vận lại cười, "Chị biết em muốn nói gì, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, chuyện do bà ấy tìm không ai cứu được."

"Thời điểm chị mới gả vào Hoắc gia cũng không quen, khi ấy nghĩ mình là vãn bối thì phải biết nhượng bộ, nhưng mà nhường lâu rồi, ngay cả bản thân cũng nghĩ mình nhịn bà ấy là điều đương nhiên, nhịn một chút sẽ gió êm sóng lặng, cớ sao lại không làm?"

"Giống như Hoắc Học Văn, anh ta không đành lòng Chu Thiến Thiến, cô ta rất thương tâm, cũng làm loạn, nhưng anh ta cũng nhịn, dần dà tập mãi thành quen, phảng phất đấy là chuyện rất thiên kinh địa nghĩa*."

(P/s: Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.)

Ninh Thiều Vận nói, "Nhưng làm như vậy không đúng, con người được một tấc lại muốn tiến một thước, rồi sẽ có một ngày ép đến người ta đến bước đường cùng."

"Trước kia chị kỳ thác tất cả hy vọng lên người Hoắc Học Văn, nhưng sau đó thứ nhận được chỉ là chuỗi thất vọng vô tận, vì anh ta không đủ săn sóc mà đau lòng, vì anh ta đầu gỗ không hiểu mà khổ sở, vì anh ta không biết bảo vệ mình cùng Sâm Sâm mà tức giận."

"Hôm nay nghe em mắng một trận mới phát hiện anh ta ngay cả chính mình cũng chẳng bảo vệ được, thậm chí nhìn còn không ra, nói gì đến việc che chở chị với Sâm Sâm?"

"Là lời em đánh thức chị," Ninh Thiều Vận cười, "Cần gì phải đợi người khác bảo vệ? Mình đâu phải không tay không chân, anh ta có thể làm việc, thì chị cũng có thể, tự mình bảo vệ mình, bảo vệ Sâm Sâm."

Hạ Miên không nghĩ mấy lời của mình còn động tới tâm tư Ninh Thiều Vận, ngượng ngùng gãi đầu nói, "Chị Ninh nói như vậy, bà Hoắc kia có phải lại đến đây hay không?"

Ninh Thiều Vận đạm nhiên cười, "Không đâu, trước kia chỉ muốn sinh hoạt an ổn, nếu bây giờ đã không thành, chị cũng không cần phải cố kỵ gì nữa, sau này không còn thứ gì có thể trói buộc nhau."

Ninh Thiều Vận là người ngoài mềm trong cứng, có thể trói buộc cô ấy, chẳng qua chỉ là đoạn tình cảm với Hoắc Học Văn mà thôi.

Hiện giờ muốn thoát khỏi gông xiềng, cũng không biết hai người này có rơi vào kết cục đau lòng giống trong sách hay không.

Ninh Thiều Vận đi không lâu, Hạ Văn Nguyệt lại tiến vào, vẻ mặt lo lắng sốt ruột, "Miên Miên, Hoắc gia này nhìn không giống biết coi trọng người ta, hôm đó để cô hai đi cùng cháu."

"Cô hai yên tâm." Hạ Miên nói, "Bà Hoắc kia chỉ là hổ giấy mà thôi."

Vì để Hạ Văn Nguyệt yên tâm, Hạ Miên để lộ chút thân thế của bà ta, cũng không nói mình muốn tới cửa để vả mặt bọn họ, chỉ bảo, "Chỉ cần mình nghe lời bà Hoắc ấy là xong, bằng không để bị ghi thù sau này sẽ rất phiền toái."

Cô hai nhíu mày nghĩ nghĩ nói, "Việc nhỏ nhịn một chút cũng được, nhưng chuyện lớn thì sao. Nếu bà ta thật muốn thù, cùng lắm thì chúng ta về quê."

Hạ Miên gật gật đầu, "Không đâu, chỗ này còn có chị Ninh cùng bác sĩ Ninh mà? Ninh gia so với Hoắc gia lợi hại hơn nhiều."

Hạ Văn Nguyệt thở dài, "Xem ra dù có tiền hay không có tiền, người này đều không muốn sống yên ổn."

Cô hai hiển nhiên cũng không hiểu bà Hoắc sung sướng như vậy còn phải làm khó con dâu để làm gì, rõ ràng là một nhà ba người, cháu trai Sâm Sâm thông minh đáng yêu, rốt cuộc còn muốn cái gì nữa?

"Bà ấy yên phận hay không cũng chẳng liên quan tới chúng ta." Hạ Miên không muốn để Hạ Văn Nguyệt bị cuốn vào chuyện này, mẹ con bọn họ thích hợp với cuộc sống kiên định dễ chịu hơn.

"Cô đã tìm được công việc thích hợp nào chưa? Muốn tự mình mở hay đi tìm việc công trường?"

Công việc là nền móng mẹ con họ ở chỗ này, cho nên Hạ Văn Nguyệt đã sớm suy nghĩ cặn kẽ.

"Cô vẫn muốn tự buôn bán." Hạ Văn Nguyệt nói, "Làm công cho người ta không tiện chiếu cố mấy đứa, tính lao động tự do."

Trước sau cô hai vẫn nhớ rõ mình tới đây để hỗ trợ Hạ Miên, cũng không thể cô bị liên lụy.

"Sáng sớm hôm nay cô theo chị Ngụy ra ngoài dạo một vòng, phát hiện có khá nhiều quán bán đồ ăn sáng." Hạ Văn Nguyệt nói, "Tay nghề đánh bánh bột ngô của cô hai cũng không tệ lắm, chi bằng mở hàng nướng bánh bột ngô."

"Như vậy vừa có thể chăm sóc mấy đứa, vừa có thời gian đưa đón Tiểu Phong và Tuệ Trúc đi học."

"Ý tưởng của cô hai thật giống cháu." Hạ Miên lấy trong túi ra một quyển vở, "Nhưng mà ý của cháu đơn giản hơn nhiều, đây là công thức cháu chép ra từ sách, cô thử xem qua đi."

Trên vở của Hạ Miên chính là công thức làm ra lẩu xiên*, đây là món ăn vặt rất thịnh hành của đời sau, nổi tiếng không giảm, là thứ tốt được thị trường kiểm tra, mở hai ba gian ở chợ đêm là có thể kiếm tiền mua bán.

(P/s: Chuan chuan xiang (lẩu xiên)
Món ăn này thực chất là một biến thể của món lẩu truyền thống trứ danh của Tứ Xuyên. ... Khác với lẩu truyền thống, các thành phần ăn kèm được xiên vào que, từ rau củ cho đến các loại thịt sau đó được nhúng vào sốt ăn kèm nấu trong nồi đất hoặc sắt, giúp cho việc thưởng thức món ăn dễ dàng hơn

Hạ Miên thích ăn, mà hai anh trai kiếp trước của cô cũng như vậy, từng có một khoảng thời gian ba anh em điên cuồng mê luyến món đó.

Tiếc là không ăn được hai bữa, dì của cô là bác sĩ đến thăm nhà, sau đó bị tất cả mọi người túm lại.

Mấy chỗ như cơm hộp, chợ đêm, tiệm cơm linh tinh đều bị cấm, ngày nào cũng phải rau xanh đậu hũ, ăn đến nỗi mặt của ba anh em xanh như tàu lá.

Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Hạ Miên đành phải tự mình động thủ.

Mà mà phương diện nấu ăn cô rất có thiên phú, thời đại tri thức là của chung, có thể tra được rất nhiều công thức hay trên mạng, cô cứ thế tổng kết, thí nghiệm hai lần, làm ra món lẩu hợp khẩu vị nhất.

Hai anh trai ngốc dưới sự giám sát của dì rửa rau bốn năm lần, khử trùng kỹ các loại thịt, rau và đĩa xong mới gian nan ăn được lẩu xiên bọn họ thèm khát.

Ăn xong dì cũng rời đi, hai anh lại không thích lẩu xiên bên ngoài nữa, chỉ cầu Hạ Miên làm.

Vì thế đây liền biến thành công thức lẩu xiên của Hạ gia.

Công thức này đời sau chỉ cần tiện tay tìm kiếm là thấy, mà ở thời đại này tin tức bị hạn chế, có tiền cũng chưa chắc mua được, cho nên Hạ Miên tuyệt đối tin tưởng chuyện mua bán này.

Không chỉ có phí tổn thất thấp, chủ yếu là tiết kiệm sức lực và thời gian.

"Món này chủ yếu là nước dùng, nước sôi thì đồ ăn cũng sẵn sàng." Hạ Miên cẩn thận giải thích phương pháp xiên và những thứ cần chuẩn bị cho Hạ Văn Nguyệt, "Phải có một xe bốn bánh, chia làm hai khoang canh, phía dưới có thể để bếp gas. Đây này là bản vẽ, kích thước cụ thể thì phải thương lượng với thợ rèn một chút."

"Ban nãy cháu có nhìn qua, ra khỏi ngõ nhỏ này là trung học phụ thuộc Yến Đại, tiểu học, nhà trẻ, là con đường nhất định phải đi qua, lượng người qua lại rất nhiều, hơn nữa món ăn của chúng ta không kén khẩu vị, mỗi ngày chỉ cần nấu canh rửa rau xiên thịt là được, mà bọn nhỏ cũng có thể tới giúp."

Hạ Miên đã nghĩ kỹ các mặt, Hạ Văn Nguyệt còn nói được gì nữa?

Cô ấy cũng không tỏ vẻ, cầm công thức đáp, "Nếu thật sự dùng công thức của cháu kinh doanh, chúng ta chia đôi."

Đối với ý tưởng của cô hai Hạ Miên cũng không cự tuyệt, lon gạo ân gánh gạo thù, cho dù là giúp đỡ hay nhận giúp đỡ đều phải có nguyên tắc.

Nếu một mặt dựa vào tình cảm, cuối cùng sẽ trở mặt thành thù, kết quả tốt nhất là đường ai nấy đi, đều không ngoại lệ.

Nhưng mà...

"Năm - năm quá nhiều, hai - tám là được rồi." Thấy Hạ Văn Nguyệt còn muốn nói, Hạ Miên đã kịp thời xen miệng, "Cô nghe cháu, cháu không nói lung tung, hợp tác đều có tiêu chuẩn."

"Cô có công thức buôn bán, cháu thì không quan tâm việc kinh doanh, chia như thế này là hoàn toàn thích hợp." Hạ Miên nói, "Về sau nếu mở được tiệm lớn sẽ có hình thức khác, khi ấy chúng ta thuê luật sư đến ký hợp đồng."

Hạ Văn Nguyệt nghe xong lập tức không còn gánh nặng, "Được, chúng ta làm trước, chờ một năm sau có điều kiện sẽ mời luật sư cố vấn viết hợp đồng."

Tính Hạ Văn Nguyệt như gió cuốn sấm rền, xác nhận công thức xong liền mang Tuệ Mai Tuệ Lan ra ngoài mua đồ dùng cần thiết.

Rốt cuộc cô ấy không giống Hạ Miên đến từ mấy chục năm sau, rõ ràng biết món này có thể kinh doanh được, nhưng xuất phát từ an toàn, vẫn phải ăn thử trước, xác nhận không thành vấn đề mới chuẩn bị ra quán sắm dụng cụ.

Dì Ngụy nghe thế sợ mấy người trời xa đất lạ, vì thế cũng đi theo.

Bà quen với ngõ ngách nơi này, cũng có kinh nghiệm, "Gia vị của công thức này không thể mua hết ở một chỗ, nếu sau này muốn làm phải học."

Vì thế mấy người chạy qua vài nơi mua đúng gia vị, có lúc còn vào cả tiệm thuốc bắc.

Hầm canh xương linh tinh, thành phẩm không dễ dàng ra nhanh như vậy.

Hạ Miên sở dĩ không theo cùng vì còn phải dẫn Tiểu Phong theo mẹ con Ninh Thiều Vận và Tuệ Trúc đến nhà trẻ.

Phòng ở hay những chuyện khác cần phải từ từ chuẩn bị, nhưng nhà trẻ thì rất dễ dàng nhập học.

Sâm Sâm là đứa nhỏ đã có hai năm kinh nghiệm đi học, đổi hoàn cảnh mới, gặp bạn bè mới, nhìn cũng không có gì đáng lo lắng.

Mao Tuệ Trúc lớn hơn Sâm Sâm một tuổi, tuy lớn lên ở huyện thành từ nhỏ nhưng Hạ Văn Nguyệt luôn mang lại cho lũ trẻ cảm giác an toàn, có lạ lẫm tò mò xung quanh nhưng tuyệt đối không sợ hãi.

Kế hoạch của Hạ Văn Nguyệt là muốn Tuệ Trúc học cùng Sâm Sâm ở lớp lá.

Vì vậy mà dư lại Tiểu Phong, cậu nhóc phải tự học một mình.

Thời điểm Hạ Miên dắt cậu ra cửa bỗng dưng lĩnh ngộ được tâm tình mẹ già, thằng bé vốn có bóng ma tâm lý, nhỡ đâu bị bắt nạt không nói thì sao? Liệu Tiểu Phong có dám chủ động nói chuyện với cô giáo? Hay việc đi WC không?

Khó khăn nhất là hoàn cảnh mới làm thằng bé lo âu, sau đó lại vì thế mà xuất hiện bóng ma mới thì chết.

Vô số vấn đề không xác định thiếu chút nữa làm Hạ Miên đánh lui trống lớn, "Thật ra đi học muộn một năm cũng được, Tiểu Phong vẫn còn nhỏ."

Ninh Thiều Vận nhìn bộ dáng lo lắng sốt ruột của Hạ Miên nhịn không được muốn cười, "Em phải tin tưởng bọn nó, trẻ con không yếu ớt như mình nghĩ đâu."

"Hôm đầu tiên Sâm Sâm đi nhà trẻ, chị hầu như đứng đó cả ngày."

"Vậy Sâm Sâm thế nào, có khóc không?" Hạ Miên cảm thấy cần phải tham khảo người có kinh nghiệm.

Sâm Sâm lập tức cảnh giác đáp, "Không hề!"

Sau đó ngẩng đầu xụ mặt nỗ lực che giấu lịch sử đen của mình, "Mẹ mẹ không có, lúc ấy các bạn khác đều khóc, riêng con không khóc."

Ninh Thiều Vận cười mà không nói, Hạ Miên cũng không chọc vào, "Vậy lần đầu tiên Tiểu Phong đến nhà trẻ, đành phải làm phiền Sâm Sâm chiếu cố rồi!"

Sâm Sâm sớm đã có chuẩn bị, vỗ bộ ngực nhỏ dõng dạc nói, "Dì yên tâm, cháu sẽ đưa em ấy theo cùng!"

Hạ Miên nghĩ nghĩ nhưng vẫn nói, "Lúc về sẽ dạy ba đứa mấy chiêu phòng thân."

Ninh Thiều Vận phụt một tiếng, "Cẩn thận sau này hôm nào cũng bị cô giáo tìm phụ huynh đấy."

Hạ Miên sờ sờ ngốc mao Tiểu Phong, "Tiểu Phong nhà ta ngoan như vậy, nhất định sẽ không xảy ra việc đấy đâu!"

Tiểu Phong vui vẻ nắm tay Hạ Miên quơ quơ.

Nếu Ninh Thiều Vận đã muốn ở lại đây, chuyện đi học của Sâm Sâm đương nhiên cũng nằm trong kế hoạch.

Nhà trẻ ở một ngõ nhỏ khác, cách khá gần với tiểu học top 1 Long Thành.

Tường gạch màu xanh lá được vẽ cầu vồng lớn và những động vật đáng yêu, mấy chữ Trường mẫu giáo Long Thành to lớn giấu trong đó, trẻ con dù chưa học chữ cũng biết đây là nhà trẻ.

Nhà trẻ đã khai giảng, lúc này là ba giờ chiều, bọn nhỏ ngủ trưa xong liền bắt đầu nô đùa nghịch ngợm.

Cầu trượt, bập bênh, ngựa gỗ và giá bò, mấy đứa nhỏ đứng đó xếp hàng, bên cạnh là hai giáo viên lớn tuổi quan sát.

Tiểu Phong nắm Hạ Miên tay coi chừng, Tuệ Trúc cũng chưa gặp qua, mà Sâm Sâm ngày trước học nhà trẻ quý tộc, chỗ đó không quá giống nơi này, cũng bắt đầu tò mò.

Một đám nhóc tỳ chơi diều hâu bắt gà nhỏ, Tiểu Phong đứng ở bên cạnh, mỗi khi nhìn thấy con gà bị bắt lấy đều gấp đến độ ôm chân Hạ Miên, Sâm Sâm cũng dậm dậm nói, "Diều hâu hư!"

Mao Tuệ Trúc ngo ngoe rục rịch, "Chị Miên Miên, có phải ngày mai bọn em sẽ chơi cùng các bạn này không?"

Hạ Miên cười nói, "Ngày mai chúng ta có việc không đi được, một mình em tới trường được chứ?"

Mao Tuệ Trúc do dự một chút đáp, "Để em về nhà hỏi mẹ."

Tiếng cười đùa vui sướng của bọn nhỏ quanh quẩn ở nhà trẻ, Tiểu Phong không tự giác theo mấy đứa trẻ đó cười rộ lên.

Hạ Miên đánh mất suy nghĩ để cậu nhóc lớn hơn một chút mới đi học, Ninh Thiều Vận nói rất đúng, mình phải có lòng tin.

Rốt cuộc ở nguyên tác có cảnh ngộ như vậy, thằng bé vẫn trưởng thành rất ưu tú.

Đăng ký nhà trẻ rất nhanh, niên đại này còn chưa chú trọng như đời sau, chỉ cần còn chỗ học, hai đứa Tiểu Phong cùng Tuệ Trúc không phải người ở đây chỉ cần nộp một ít tiền là được.

Làm xong thủ tục trở về, Hạ Miên cùng Ninh Thiều Vận dẫn theo ba đứa nhỏ vô ưu vô lo đi mua cặp sách và đồ dùng học tập.

Thật ra là Sâm Sâm cùng Tuệ Trúc cần, nhưng mấy đứa mới mẫu giáo chỉ cần phụ trách rong chơi là được.

Tiểu Phong không hiểu, Hạ Miên lại mua cho cậu đầy đủ đồ dùng, thấy cậu thích đủ cọ đủ sắc màu, cũng mua về một bộ.

À đúng rồi, vẫn còn 3 khẩu súng nước.

Ba đứa nhỏ mỗi đứa đeo một cái cặp sách, lần lượt cầm súng nước của mình.

Mao Tuệ Trúc chưa từng chơi, trực tiếp nhìn cò súng ấn xuống, Sâm Sâm đứng cạnh cô nhóc thình lình bị xối nước, tức khắc giật mình.

Tiểu Phong cũng ngốc, đang lúc không biết nên làm gì, chỉ thấy Mao Tuệ Trúc giống như vừa phát hiện ra vùng đất mới, lại ấn xuống một lần nữa...

Sâm Sâm bị bắn, đầu tiên là không thể tưởng tượng, nhưng nhìn bộ dáng đầy hứng thú muốn tiếp tục của Mao Tuệ Trúc, không còn khách khí, "Cậu xong đời rồi!" Đầu súng nhắm thẳng vào Mao Tuệ Trúc.

"Ha ha ha ha..." Mao Tuệ Trúc cũng không cam lòng yếu thế, hai đứa nhỏ tức khắc nháo lên.

Tiểu Phong ban nãy còn vô thố nhìn hai người cao hứng chơi đùa, mau chóng thở dài một hơi mới bước chân ngắn theo sau bọn họ, giơ súng nước bắn vài lần, trúng cây trúng tường chơi vô cùng vui vẻ.

Ninh Thiều Vận bật cười, "Tiểu Phong không thích hợp chơi trò chơi chứa công kích."

"Ha ha, bởi vì thằng bé là tiểu thiên sứ hệ chữa khỏi!"

Hạ Miên nhìn ba bóng dáng hoạt bát chơi đùa, bỗng nhiên có loại cảm giác nơi này sẽ là chỗ sinh sống của bọn họ.

Hiện tại chỉ thiếu mỗi tứ hợp viện đối diện mà thôi!

Giữa trưa cơm nước xong, Ninh Thiều Bạch nói riêng với cô, ngày mai sẽ mua giúp bộ sân đối diện của Chu Thiến Thiến, cô có thể tùy ý ầm ĩ.

Đương nhiên nguyên văn là: "Tiểu tiên nữ kính già yêu trẻ này, ngày mai đừng có bắt nạt người già tàn nhẫn quá, rốt cuộc cô còn muốn mua nhà người ta đấy."

Hạ Miên tấm tắc lắc đầu, năng lực lĩnh ngộ của mình thật quá tốt, Ninh Thiều Bạch này mới là người xấu xa.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Miên: Tôi là tiên nữ biết kính già yêu trẻ, người xấu là Ninh Thiều Bạch.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info