ZingTruyen.Info

[EDIT] Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài

#3: 🐳🐳

kk25251325

Hoàng Hiểu Quyên bị túm lấy cổ áo, mùa hè quần áo mỏng, cô ta cũng không dám cử động mạnh, sợ xé quần áo bị xé nát, không còn mặt mũi mà sống mất.

Cô ta bị đánh tàn nhẫn, cắn răng dùng đầu húc vào Hạ Miên, Hạ Miên từ đôi mắt trừng lớn của ả nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của mình, càng tức hơn, cô duy trì hình tượng tiểu tiên nữ đã lâu, tất cả đều bị mụ cặn bã này hủy diệt rồi!

Nhóm phụ nữ trung niên thấy kéo Hạ Miên không ăn thua, muốn tiến vào đều bị đánh vài cái, dần dần không dám lên nữa, tay chân Hạ Miên xem như thảnh thơi, không có sự giúp đỡ, Hoàng Hiểu Quyên hoàn toàn không phải đối thủ, chưa đến hai cái đã bị Hạ Miên đánh ra đất, thê thảm nức nở, "Đừng đánh! Cô muốn giết người sao?! Ô ô ô..."

Dáng vẻ cô ta bây giờ thật sự quá đáng thương, chớp mắt Hạ Miên không xuống tag được, nhưng nghĩ đến đôi mắt kinh hoàng bất an và căn phòng của bảo bối.

Hạ Miên cúi người nắm tóc ả, "Khóc cái gì? Lúc đánh nhà cháu nhà tôi còn kêu nó không được nói, khóc thì dùng kim đâm miệng cơ mà."

Hạ Miên cười, "Thế này đi, chỉ cần cô im lặng, tôi đánh mười cái nữa sẽ tha, thế nào?" Dứt lời trực tiếp đạp một chân vào đùi cô ta.

Hoàng Hiểu Quyên ăn đau phát ra chút sức cuối cùng, đẩy Hạ Miên tìm đường chạy ra ngoài, đi được vài bước lại va phải một người cao lớn.

"Bác sĩ Ninh!"

"Ai ui bác sĩ Ninh cẩn thận!"

"Ai nha, bác sĩ Ninh không việc gì chứ!"

Hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng kinh hô, phảng phất như vị bác sĩ Ninh này là búp bê sứ, Hoàng Hiểu Quyên va phải sẽ vỡ mất.

Hạ Miên không chú ý đến sự khẩn trương của mọi người, trong mắt cô bây giờ chỉ có một mình Hoàng Hiểu Quyên, gần như lập tức đuổi theo, duỗi chân ra đá.

"Bác sĩ Ninh, cứu tôi!" Hoàng Hiểu Quyên linh hoạt trốn sau thanh niên.

"Hôm nay ông trời cũng không có cách cứu cô đâu!". Tay Hạ Miên muốn kéo người lại, bào ngờ Hoàng Hiểu Quyên lại túm chặt thanh niên trước mắt, tay Hạ Miên trực tiếp kéo đứt cúc áo sơmi của đối phương...

Đờ mờ, cơ ngực thật đẹp...

Còn bóng loáng...

Hạ Miên theo bản năng chớp chớp mắt, tay như có chủ trương cẩn thận sờ một chút.

Cánh tay lại bị một bàn tay to nắm lại, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp, "Cô gái này, xin tự trọng."

Lỗ tai Hạ Miên sắp mang thai, ngẩng đầu, lập tức rơi vào một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, tròng mắt rất sáng, lúc hơi nheo lại khóe mắt như tràn ra ý tình, nếu không phải giọng điệu của đối phương không vui, cô còn tưởng anh ta thích mình.

Tiếc cho một đôi mắt tình, xứng với mũi cao, môi đỏ, Hạ Miên nhan khống ngắn ngủi vài giây, cho đến lúc bị lực đạo trên tay gọi hồn về.

"Xin lỗi." Hạ Miên dùng sức tránh khỏi tay đối phương, tính túm Hoàng Hiểu Quyên đi.

Hoàng Hiểu Quyên bị Hạ Miên đánh cho sợ rồi, có chết cũng phải giữ chặt thanh niên, khiến Hạ Miên suýt nữa lại đánh vào ngực người ta, hai người đồng thời nhíu mày.

Hoàng Hiểu Quyên bật khóc đầy thê thảm, "Cảm ơn cậu bác sĩ Ninh, cậu không biết cô ta... tôi..."

Hạ Miên nhìn bộ dáng bạch liên hoa của Hoàng Hiểu Quyên mà tức cười, "Xin nhường một chút," dứt câu, trực tiếp tóm lấy cánh tay đối phương kéo người ra.

Thủ pháp của cô cực kỳ chuyên nghiệp, Ninh Thiều Bạch phản xạ có điều kiện đảo khách thành chủ, chế trụ người lại. Hạ Miên hơi sửng sốt, tưởng rằng anh muốn giúp Hoàng Hiểu Quyên, lạnh lùng nói, "Xin hỏi anh là Đường Tăng sao?"

Người yêu không biết phân biệt?

Ninh Thiều Bạch không biết vì sao mình bị kéo vào một trận đánh nhau đã đủ hết chỗ nói, nghe vậy càng tức cười, "Ngộ Không con có phải quá xúc động hay không."

Đã nhìn rõ tình huống chưa thế?

Hạ Miên giận dữ, nhà ngươi dám so sánh tiểu tiên nữ đây với khỉ hả!

Không nhiều lời, cánh tay linh hoạt thoát khỏi Ninh Thiều Bạch, nhấc chân đá Hoàng Hiểu Quyên.

Trong mắt Ninh Thiều Bạch hiện lên một tia kinh ngạc, đồng thời bị Hoàng Hiểu Quyên coi như cứu mạng rơm rạ xoay người, vừa lúc chặn lại động tác của Hạ Miên.

Hạ Miên thấy bác sĩ Ninh này khăng khăng giúp Hoàng Hiểu Quyên, cũng không hề khách khí, cong gối xông tới, Ninh Thiều Bạch cũng linh hoạt tránh thoát, hai người cứ như vậy cô tới tôi đi.

Lại qua mấy chiêu, hoàn toàn gợi lên lòng hiếu thắng của Hạ Miên, cô không quản Hoàng Hiểu Quyên, chuyên tâm muốn đánh vị bác sĩ Ninh trước mặt.

Quần chúng vây xem bị hướng đi này làm cho hai mặt nhìn nhau.

"Sao lại đánh nhau với bác sĩ Ninh rồi."

"Cái này, phải làm sao bây giờ......"

Hoàng Hiểu Quyên ôm bụng vô cùng đau đớn, "Cô ta ở huyện đã sớm thành lưu manh, một lời không hợp liền đánh nhau! Mẹ cô ta vì vậy mới tức chết!"

Nhưng so với Hạ Miên, lực hấp dẫn của bác sĩ Ninh lớn hơn, phần lớn mọi người đều lẩm bẩm, "Không ngờ bác sĩ Ninh lại đánh nhau nha......"

Mấy người trẻ tuổi đi ngang qua xem đến hai mắt tỏa sáng, "Bọn họ có phải học võ không, thật lợi hại."

Nãy giờ Hạ Miên không chạm được tới đối phương, căn bản do thể năng của thân thể này theo không kịp, đang nghĩ lên xuất kỳ bất ý như thế nào, đã nghe một tiếng quát chói tai, "Dừng tay!"

Mọi người vừa quay đầu lại, tức khắc bị hai thân đồng phục dọa, "Cảnh sát, là cảnh sát!"

Đầu năm nay dân chúng đều sợ cảnh sát, thấy người bắt đầu câu nệ.

Hạ Miên cùng Ninh Thiều Bạch ngừng tay, Hạ Miên đi qua chỗ Hoàng Hiểu Quyên, Hoàng Hiểu Quyên đại kinh thất sắc, ôm bụng lảo đảo hướng tới cảnh sát, "Đồng chí cảnh sát, cứu mạng, cô ta muốn đánh chết tôi!"

Hai cảnh sát một nam một nữ, cảnh sát trung niên lớn tuổi nhíu mày nhìn Hạ Miên một cái, thời điểm nhìn phía Hoàng Hiểu Quyên ngữ khi hơi nhu hòa, "Là cô báo cảnh?"

Hoàng Hiểu Quyên sửng sốt, lại thấy Hạ Miên ủy khuất nói, "Chú cảnh sát, là cháu báo!"

Cảnh sát: ......

Mọi người: ......

Ninh Thiều Bạch: ???

Đây là cái thao tác gì? Báo cảnh cho mình sao?

Hạ Miên chỉ vào Hoàng Hiểu Quyên lớn tiếng nói, "Tôi muốn kiện cô ta làm mẹ kế ngược đãi trẻ con!"

Lượng tin tức này ......

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hoàng Hiểu Quyên, Ninh Thiều Bạch nhíu mày.

Hoàng Hiểu Quyên nhảy dựng nói, "Cô nói bậy gì đó?"

Cô ta ôm bụng, một bộ dáng cực kỳ thê thảm, nói với nam cảnh sát kia, "Cô ta là em gái vợ trước của chồng tôi, chẳng qua là con cái không nghe lời, tôi có giáo huấn nó, tôi coi thằng bé như con ruột lên mới đánh, ở nhà ngài chưa từng đánh con sao?"

Nói tới đây thuận thế để mọi người nhìn vết thương trên tay mình, "Ngài xem, tôi chỉ giáo huấn con mình vài cái, cô ta liền muốn đánh tôi chết."

Ngay từ đầu Hạ Miên còn cho rằng mình đang mơ, xuống tay không hề cố kỵ, cánh tay đối phương có dấu vết cực kỳ rõ ràng, hai cảnh sát nhìn Hạ Miên nhíu mày.

"Đúng là như thế." Một vị phu nhân gần đây có quan hệ không tồi với Hoàng Hiểu Quyên nói, "Con nhà tôi cũng không nghe lời, hỏi mọi người trong viện một chút, ai mà không phiền...... Không quản giáo tốt, sau này lớn lên lại giống như dì nhỏ đây mất."

Hạ Miên lạnh lùng nhìn cô ta, cả người thẳng tắp, mái tóc đỏ khiến người ta không đáng tin cậy một khắc kia trở nên thật sắc bén, "Chân tướng thế nào do cảnh sát định đoạt, không tới phiên đồng phạm đứng đây bao che giảo biện."

:))) chính xác, tóc nữ chính là màu đỏ.

Sắc mặt Hoàng Hiểu Quyên cùng phu nhân kia khẽ biến.

Hạ Miên nhìn về phía cảnh sát, "Chú cảnh sát, nếu cháu phạm vào tội, cháu sẽ nhận phạt, nhưng cháu tuyệt đối không thể buông tha tội phạm ngược đãi trẻ em!"

Một câu này thật có khí phách, trong lúc nhất thời làm người ta không thể coi cô là lưu manh, càng giống một sứ giả chính nghĩa hơn.

Nếu Hạ Miên báo cảnh, hai vị cảnh sát khẳng định muốn lấy lời khai.

Cảnh sát trung niên nói, "Đứa bé ở đâu?"

"Ở nhà ạ." Hạ Miên nói, "Chú cùng chị theo cháu."

Nữ cảnh sát kia vốn có chút không thích cô bị một tiếng chị này làm cho ngượng ngùng, thái độ hơi ôn hòa một ít.

Hoàng Hiểu Quyên lại ý thức không ổn, cô ta không cảm thấy đánh thằng con hoang kia có tội gì, nhưng cũng không muốn hủy diệt hình tượng dịu dàng hiền huệ của mình.

"Cảnh sát." Hoàng Hiểu Quyên ngăn lại, "Trên người tôi vô cùng đau đớn, tôi cũng muốn báo nguy!"

Hạ Miên cảnh giác, "Đây là cảnh sát của tôi, quản chuyện của tôi, cô muốn báo thì tự mình đi báo!" Sau đó cười lạnh, "Vừa lúc thăm khám vết thương, sau khi bên này xong việc không chừng có thể gặp lại, đi lấy lời khai!"

Nói xong cô lập tức nói với hai vị cảnh sát, "Đứa bé đang ở nhà, sắp đến rồi." Bước chân cũng nhanh hơn.

Nữ cảnh sát xem có chút dở khóc dở cười, thấy như vậy, đúng là vẫn còn trẻ con.

Hoàng Hiểu Quyên không thể ngăn cản, trong đầu nhanh nghĩ chốc nữa nên nói thế nào, động tác ở đùi càng ngày càng chậm, bộ dáng khập khiễng phảng phất như bị Hạ Miên đánh hỏng, người khác nhìn thấy thật không đành lòng.

Chuyện này nháo rất lớn, hai người phụ nữ đánh nhau, còn báo cả cảnh sát, nghe tin tức đã đủ náo nhiệt, đầu năm nay rất thiếu hoạt động giải trí, hôm nay mỗi một chuyện bát quái đều là vở kịch mới, ratings nháy mắt tăng cao.

Dọc theo đường đi vị phu nhân kia thêm mắm thêm muối, phổ cập khoa học cho mọi người, sau đó nhìn cảnh sát vài lần, vì sợ đối phương ngăn bọn họ xem phát sóng trực tiếp, chính nghĩa nói, "Chúng ta đi làm chứng cho Tiểu Hoàng, bằng không về sau người ta thành bộ dáng gì?"

Hạ Miên liếc mắt nhìn Hoàng Hiểu Quyên sắc mặt không quá đẹp, cô quá cảm tạ vị phu nhân chính nghĩa này, muốn xem bộ mặt thật của Hoàng Hiểu Quyên, đương nhiên càng nhiều người càng tốt.

Nhà Trương gia ở nơi có ánh sáng tốt nhất, diện tích cũng được, lầu trên lầu dưới cơ hồ đều là chỗ ở của lãnh đạo Hoa Cương.

Hạ Miên lên lầu hai, trực tiếp đẩy cửa, hai vị cảnh sát liếc mắt liền thấy một đứa trẻ trên sô pha, tầm khoảng ba bốn tuổi, trên người mặc một cái áo kiểu nữ màu trắng, bao cả người lại, thoạt nhìn cực kỳ gầy yếu, nhưng khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đặc biệt là đôi mắt to rất xinh đẹp.

Nhìn thấy cửa đẩy ra, đứa bé chấn kinh nhảy từ sô pha xuống đất, hoảng sợ nhìn bọn họ. Đó là một loại kinh hoảng phát ra từ nội tâm, tuyệt đối không phải ánh mắt sợ hãi sau khi bị người lớn quở trách.

Các cảnh sát duyệt người vô số, thần sắc nữ cảnh nghiêm túc hẳn lên.

"Bảo bảo, đừng sợ." Hạ Miên vội vàng tiến tới, đứa bé cũng vội vàng nhào vào ngực cô, nhỏ nhẹ nói, "Dì nhỏ."

Hạ Miên cẩn thận bế cậu đến trước mặt cảnh sát, vén quần áo trên người lên.

Mọi người theo cảnh sát vào không hẹn cùng hít một hơi, gầy đến nỗi có thể nhìn thấy xương sườn, vết bầm tím trải rộng.

Lão thái thái đối diện nhịn không được thở dài, "Đánh đứa trẻ thành như vậy, thật là làm bậy nha......"

Hoàng Hiểu Quyên thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt khập khiễng đuổi theo, thấy người ở cửa nhìn mình với ánh mắt không đúng, trong lòng sốt ruột, đẩy đám người ra liền đối diện với ánh mắt nghiêm túc của nữ cảnh sát, "Đó đều do cô đánh?"

Trong lòng Hoàng Hiểu Quyên hơi trì trệ, ánh mắt dừng trên thằng con hoang, tròng mắt chuyển động, xoa bụng suy yếu nói, "Các người hiểu lầm rồi, đứa nhỏ này dễ bị bầm tím lắm, hơi chạm chút thôi cũng tím xanh lên rồi, tôi cũng là người có con cái, sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy." Cô ta nói xong còn dùng ánh mắt uy hiếp Tiểu Phong.

Hạ Miên nhận thấy đứa trẻ trong ngực cả người cứng đờ, hận không thể chui vào thân thể cô tránh né ác quỷ, một tay ấn đầu mình xuống hõm vai, nghiêng người ngăn cách tầm mắt Hoàng Hiểu Quyên.

Hai vị cảnh sát thấy rõ bộ dáng, "Sao đứa trẻ lại gầy yếu như vậy? Hiên Hiên nhà các người chỉ nhỏ hơn Tiểu Phong nửa tuổi, trắng trẻo mập mạp không nói, còn cao hơn Tiểu Phong nửa cái đầu."

Vẻ mặt Hoàng Hiểu Quyên ủy khuất, "Các người không biết, đứa nhỏ này khó nuôi, kén ăn thì thôi đi, ăn một tí liền nhổ,"

Cô ta giống như đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, trực tiếp phá hỏng chuyện tra hỏi, "Ví dụ như sữa bò, nó không uống được vì không thể hấp thụ, cũng không ăn thịt......"

Hạ Miên cười lạnh, "Không thể ăn hay không xứng ăn?!"

Hoàng Hiểu Quyên nghẹn một chút, tiếp tục nói, "Đứa nhỏ này......"

Nữ cảnh sát nói đúng chỗ trọng yếu: "Hiên Hiên nhỏ tuổi hơn Tiểu Phong đúng chứ? Vậy Hiên Hiên không phải con ruột của chồng cô sao?"

"Đương nhiên là con ruột." Hoàng Hiểu Quyên buột miệng thốt ra, sau khi nói xong mặt đột nhiên đỏ lên.

Cầu ☆ 🙏 and follow me

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info