ZingTruyen.Info

Edit Tro Thanh Di Nho Cua Phao Hoi Thien Tai


Trong góc mộ viên xa xôi, một người phụ nữ trung niên đang khom lưng nhổ cỏ dại, cỏ dại biến mất dần để lộ ra một tấm bia mộ xù xì.

Trên bia mộ là bức ảnh cũ đã ố vàng, đứa bé nam ba bốn tuổi xinh đẹp rặng ngời, mím môi cười khẽ, ánh mắt trong sáng phảng phất xuyên qua những năm tháng gian nan, như nói với người đời cậu cực kỳ yêu thương thế giới này.

Người phụ nữa vuốt tấm ảnh khóc không thành tiếng, "Đây là tấm ảnh cuối cùng còn sót lại dưới quê."

Ngón tay vuốt ve bức ảnh cũ, cuối cùng đáp xuống dòng văn bia: [ Tôi là Trương Dư Phong, tôi muốn nói mình đã đến thế giới này. ]

"Lúc dọn dẹp di vật, mỗi quyển sách đều được viết một câu như vậy, tôi nghĩ thằng bé hẳn cực kỳ thích, cho nên đã khắc vào bia mộ."

...

Hạ Miên căm giận ném di động đi, vất vả lắm mới đợi đến ngày cả nhà vai ác 《 Cố chấp sủng ái 》nhận cơm hộp offline, nhưng sau khi biết được câu chuyện đằng sau sự công thành danh toại của vai ác, càng khiến người xem quá ngạc nhiên.

Nhân vật Trương Dư Phong này khiến tâm trạng người đọc bồi hồi không thôi, một người vốn có tương lai xán lại, chỉ vì sự ích kỷ và lòng tham mà bị hủy.

Trương Dư Phong là anh trai khác mẹ của vai ác Trương Dư Hiên.

Cha thì ngoại tình, mẹ mới sinh cậu ta chưa được mấy tháng, trên đường đi bắt gian không may tai nạn qua đời.

Sau đó kẻ thứ ba thành công thượng vị, không chỉ cùng cha ruột cầm tiền bồi thường của mẹ đi, mà còn tàn nhẫn ngược đãi cậu.

Hạ Miên hòa hoãn tâm trạng, cầm di động tiếp tục xem:

"Thằng bé lớn lên rất giống mẹ, khi còn nhỏ rất đẹp, đặc biệt là lúc cười, khiến mọi người nhìn mà tim mềm nhũn."

"Nhưng khi tôi gặp lại thằng bé, nó đã gầy như chỉ còn mỗi xương," Dì nhỏ Trương Dư Phong gần như khóc đến ngất xỉu.

"Bọn họ ép nó vẽ tranh, nó lại không muốn tranh của mình bị cướp đi, vì thế bị mấy tên súc sinh đó cho chết đói."

Sau khi phát hiện Trương Dư Phong là thiên tài, vợ chồng họ Trương lòng dạ hiểm độc lấy cớ cậu bị bệnh tâm thần mà chèn ép.

Sau đó đem toàn bộ tranh cậu vẽ đưa cho đứa em trai cùng cha khác mẹ - vai ác Trương Dư Hiên, Trương Dư Hiên cứ thế hút máu, trở thành họa sĩ thiên tài nổi tiếng thế giới.

"Tôi thật hối hận, đáng lẽ ra phải chú ý sớm một chút."

"Đợi tới lúc tôi biết bọn họ đối xử với thằng bé thế nào, thì đã chẳng làm gì được rồi." Người phụ nữ khóc lớn, "Ngồi tù thì đã sao! Tiểu Phong của chúng ta đã không thể trở về nữa..."

Không thể trở về là ý gì? Hạ Miên bùng nổ múa phím "cạch cạch", thật sự tức chết bổn tiên nữ mà!

Người phụ nữ này trùng tên với cô, nhưng chỉ biết khóc, Hạ Miên cáu muốn chết, nếu cô mà là dì nhỏ của Trương Dư Phong, nhất định phải dí mặt một nhà súc sinh đó xuống đất cọ xát!

Cho đến lúc đi ngủ, Hạ Miên vẫn còn bẻ tay khanh khách, có lẽ oán niệm quá sâu, tối thiếp đi còn mơ thấy Trương Dư Phong.

Khẽ mở cánh cửa chống trộm, lọt vào tầm mắt là phòng khách rất đặc biệt:

Tủ màu nâu sẫm, bàn trà bằng gỗ nguyên khối, vị trí dễ thấy nhất là chiếc TV, loại TV này lúc mình còn rất nhỏ ừng thấy qua ở nhà bà.

Phía sau một cánh cửa truyền ra tiếng tí tách, Hạ Miên đẩy cửa, thấy một phòng vệ sinh không quá rộng, một đứa bé nhìn qua ba bốn tuổi đang ngồi xổm trước chậu nhôm lớn giặt quần áo.

Trên người đứa bé rất bẩn, mặc một cái áo lao động của đàn ông, vạt áo rách tung toé, miễn cưỡng che khuất hai đùi, không nhìn kỹ còn tưởng ăn mày.

Mắt Hạ Miên thấy vết xanh tím trên chân cậu bé, có lẽ do tì vào chậu nhôm cồng kềnh mà ra.

Cạnh của chậu nhôm hơi mỏng mà rất bén, không cẩn thận va một chút là tiêu ngay, đừng hỏi vì sao cô lại biết rõ như vậy, tại lúc nhỏ ở nhà bà đùa nghịch với hai anh trai, không ít lần nếm qua, đến nay vẫn không thể quên được cái cảm giác phê lòng ấy.

Đứa trẻ bị cô làm giật mình, đột ngột ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lo sợ không yên, cơ thể căng chặt sợ hãi gọi một tiếng, "Dì nhỏ."

Không biết vì sao, Hạ Miên biết đứa bé này chính là Trương Dư Phong.

Rõ ràng tình huống không tốt, Hạ Miên đau lòng chết mất thôi, muốn tiến lên, lại phát hiện cơ thể không nghe theo sự điều khiển của mình, chỉ có thể đứng đó cười nói một câu, "Tiểu Phong còn biết giặt quần áo của mình à? Giỏi quá!" Sau đó lập tức xoay người ra ngoài!

Thế mà xoay người ra ngoài!

Xoay người ra ngoài?!

Ra ngoài?!!

Đây, đây là chuyện cậy?

Hạ Miên hùng hùng hổ hổ, mắt thấy cơ thể này lại quay về phòng cho khách nằm xuống nghỉ ngơi, mới kịp nhận ra, hình như mình đang ở trong cơ thể của dì nhỏ Trương Dư Phong, chính là cái người cả truyện chỉ biết khóc sướt mướt.

Hạ Miên tức điên, bảo sao mụ dì nhỏ này nói ban đầu không phát hiện chuyện ngược đãi, dáng vẻ đứa bé kia rõ ràng không bình thường, thế mà cô ta chỉ cảm thấy đấy là ngoan ngoãn?!

Hạ Miên bị bắt nhìn trần nhà, tức giận nghiến răng nghiến lợi, đậu má, đứa bé còn nhỏ như vậy phải giặt quần áo, cô không biết giúp một chút sao? Ngủ cái quần què! Mau dậy nhanh! Trong lúc vội vã, bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa.

"Mệt chết mất." Một giọng nữ thật khó nghe, "Đâu rồi, rót cho dì cốc nước! Nhanh lên!"

Là mẹ kế ác độc Hoàng Hiểu Quyên đã về! Hạ Miên hơi gấp gáp, tuy trong tiểu thuyết không miêu tả kĩ càng tỉ mỉ, nhưng nhìn kết cục của Trương Dư Phong cũng đủ hiểu trình độ ác độc của ả đàn bà này khiến người ta giận sôi!

Trong tiếng bước chân "lạch bạch" của đứa trẻ còn nghe ra sự sợ hãi, yên tĩnh được một lát, một tiếng giòn vang đột ngột vang lên.

Ngay sau đó là câu từ chửi rủa sắc nhọn, "A! Cốc của tao! Mày cái thằng con hoang này! Sai làm một tí thì đòi tiền công! Mày có biết làm gì không hả!"

Câu nói kế tiếp đi kèm với tiếng vang bốp bốp, hiển nhiên đang đánh đứa bé.

Tiếng kêu đau truyền ra, đổi lấy là giọng nó trầm trọng hơn, "Còn dám kêu, câm miệng cho tao! Kêu nữa tao vả miệng!"

Sau cùng chỉ còn tiếng người phụ nữ đánh chửi.

A a a a! Ả quá bạo lực!

Dưới cơn thịnh nộ, Hạ Miên không biết thế nào mà khống chế được cơ thể này, trực tiếp xông ra ngoài.

Bên cạnh sô pha đen bọc da, một người phụ nữ đâng cầm chổi lông gà đánh rất thành thạo.

Cánh tay gầy yếu của đứa trẻ bị cô ta nâng lên, hoàn toàn không thể trốn, thậm chí cuộn tròn cũng không được, chỉ có thể để gậy trúc quất.

Mặt đứa nhỏ rất sợ hãi, răng cắn chặt lấy môi, nỗ lực chịu đựng không phát ra tiếng, chỉ có đôi mắt trợn to chực rơi nước mắt.

Ngay cả tiếng khóc cũng không phát ra.

"Dừng tay!" Hạ Miên gầm lên, "Chị làm gì thế hả?!" , rồi vội vàng tiến lên đoạt lấy hung khí.

Người phụ nữ kia uốn tóc quăn thời thượng, gương mặt tươi đẹp dịu dàng.

Cô ta nheo mắt nhìn Hạ Miên cầm chổi lông gà, quan tâm hỏi, "Là Tiểu Miên hả, không phải em cảm nắng khó chịu lắm sao, mau nghỉ ngơi đi, chị đã liên hệ với trường học tốt giúp em rồi, chút nữa dẫn em đi gặp hiệu trưởng."

Dứt lời dùng sức muốn rút chổi lông gà ra.

Trong đầu Hạ Miên bỗng xuất hiện nguyên nhân Hoàng Hiểu Quyên nói như vậy, Hoàng Hiểu Quyên làm việc tại trường cấp hai Hoa Cương, nguyên chủ từ nhỏ đã vào thành phố học tập, lần này định nhờ Hoàng Hiểu Quyên hỗ trợ tìm trường tốt.

Vì thế không phải dì nhỉ này không phát hiện đứa nhỏ bị ngược đãi, mà đơn thuần chỉ là ích kỷ không muốn quan tâm thôi!

Hoàng Hiểu Quyên cũng nhờ vậy mà không sợ hãi, hoặc cô ta muốn tạo cho mình một địa vị tuyêt đối, bởi vậy ra tay không chút kiêng dè.

Cô ta nhìn Hạ Miên giữ chổi lông gà, cười cười, "Dì nhỏ đừng bận tâm quá, nó đã bị bà nội dạy hư, bảo đi rót nước mà còn làm vỡ cốc, chị thấy nó cố ý, mới nhân lúc còn nhỏ uốn nắn lại tính cách này!"

Ánh mắt đảo qua lý sứ trên đất, vẻ mặt Hoàng Hiểu Quyên thật đau lòng, "Cái cốc này đắt lắm đấy!"

Thấy không lấy được chổi lông gà trong tay Hạ Miên, ả buông tha tính dùng tay đánh.

Hạ Miên bắt lấy cổ tay cô ta, cả giận, "Chị ra ngoài chơi về sai đứa nhỏ lấy nước mà không thấy xấu hổ sao, em đây còn chưa gặp người mẹ nào dám sai bảo con hoang!"

"Ai bảo cô là con hoang?" Hoàng Hiểu Quyên trợn mắt.

"Thế chị ám chỉ ai?" Hạ Miên bốc hỏa, "Con trai chị tôi, từ bao giờ đến phiên chị đánh?!"

Không biết những lời này kích thích vào chỗ nào của Hoàng Hiểu Quyên, giọng nói cô ta trở nên sắc bén hơn, "Gì mà con chị cô! Tôi coi nó như con mình mới quản, tôi mà không quan tâm thì đánh nó làm gì?!"

Vừa quát vừa dùng sức kéo tay cô ra, sau khi không có kết quả, thế mà lại dơ chân đá vào đứa trẻ, "Gọi mày đấy đồ con hoang ngu ngốc..."

Đứa trẻ bị đánh mà sợ, hai người tranh chấp cũng không biết chạy đi, vừa khéo bị đạp một cái.

Hạ Miên không nhịn nữa, nhìn đứa nhỏ sợ đến mức cuộn tròn lại không dám khóc, lửa giận lập tức tăng vọt, học theo dáng vẻ cô ta vừa đối xử mới nhóc con, cầm chổi lông gà đập xuống.

"A!" Tiếng kêu thảm của Hoàng Hiểu Quyên vang lên, chật vật trốn tránh, "Hạ Miên, cô dám đánh tôi! Cô còn muốn đi học không hả?"

Nhìn Hoàng Hiểu Quyên nhe răng trợn mắt, Hạ Miên vui sướng thở một hơi, vì duy trì hình tượng tiểu tiên nữ, lâu rồi không động gân cốt, lúc này dù sao cũng là trong mơ, vừa khéo đánh cho đã ghiền!

Hạ Miên khởi động tay chân.

Hoàng Hiểu Quyên nhìn đôi mắt sáng loáng của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm, hoảng sợ thét chói tai, "Cô muốn làm gì?"

"Làm gì?" Hạ Miên cười lạnh, "Học theo cô thôi!"

Nói rồi một bên vặn tay ả đè xuống sô pha, một bên đánh thật mạnh..

"A!... Đau! Đồ điên này, dừng tay cho tao..." Hoàng Hiểu Quyên kêu rên.

Hạ Miên nhớ đến cuộc sống bi thảm của đứa bé trong sách, cơn tức trong lòng khôn nguôi, càng đánh ác hơn, "Kêu cái gì? Không phải cô cũng bảo thằng bé không được kêu đó sao? Nhịn xuống! Kêu nữa vả miệng!"

"Hạ Miên! Mày điên rồi!" Hoàng Hiểu Quyên là người lớn, bị đau đương nhiên sẽ tránh, trốn đông trốn tây, "Tao không tìm trường cho mày nữa!"

"Thích thì tìm không thì thôi!" Hạ Miên gắt gao theo phía sau, "Dù bà đây không đi học cũng phải đánh chết loại quỷ đội lốt người này!"

Tưởng tượng đến cảnh người phụ nữ này ngược đãi đứa bé như thế nào, trong lòng lại phừng phừng lửa giận, phải chân thành cảm ơn giấc mơ này đã cho mình cơ hội dạy dỗ súc sinh!

Qua trọng nhất là không ai thấy hình tượng tiểu tiên nữ sụp đổ!

Hạ Miên hưng phấn hoạt động tay, chổi lông gà sớm đã bị đánh nát thành từng mảnh, lông gà bay loạn rơi xuống mũi, Hạ Miên không nhịn được hắt xì, Hoàng Hiểu Quyên nhân cơ hội lao ra cửa chạy trốn.

Hạ Miên thở hồng hộc, cơ thể dì nhỏ này hơi yếu, không xứng với linh hồn vũ lực của cô, nếu đây là cơ thể của mình, sớm đánh ngã Hoàng Hiểu Quyên kia rồi.

Hạ Miên nghĩ cơ hội khó có được, chưa biết có nên đuổi theo đánh đủ hay không, thì nghe thấy một tiếng nức nở mang theo sự kinh hoàng truyền đến từ trong góc, "Dì nhỏ."

Cầu ☆ 🙏 and follow me

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info