ZingTruyen.Com

[ĐAM - HOÀN] TRĂM TỶ VÕNG HỒNG THIÊN SƯ - Hoà Cửu Cửu

Chương 87 + 88 + 89

ahappybookaholic


CHƯƠNG 87

3 giờ chiều, chương trình bắt đầu quay tiếp. Thương Chân Tử và giám đốc đài truyền hình đã quay về nhà đài từ khu thôn cổ. Dọc đường đi, hai người vừa ăn trưa vừa khí thế ngút trời thảo luận phương án thiết kế nội dung nhiệm vụ ở căn nhà cổ kia. Giám đốc đài còn kích động lập luôn kế hoạch sơ thảo đưa Lục Chỉ kiểm tra.

"Lục đại sư, ngài đúng là nguồn cảm hứng lớn nhất của chúng tôi, địa điểm ngoại cảnh chúng tôi tìm kiếm trước kia cũng chỉ là mấy vùng núi mấy cái truyền thuyết đô thị này kia, đều chỉ là da lông. Thương Chân Tử đại sư nói phong thuỷ khu nhà cổ đó rất tiềm năng, căn phòng nào cũng có bài trí phong thuỷ cả."

"Ta nói là không chỉ trong khu nhà, vùng núi chung quanh cũng đều tiềm ẩn kiến thức phong thuỷ." Thương Chân Tử sửa lại cho đúng.

"À vâng, đúng vậy." Giám đốc đài cười nói, "Tôi đây cho người đi thu thập một ít tư liệu nhà ma linh tinh ngay bây giờ."

Giám đốc nói xong liền rời khỏi trường quay, nữ MC, đạo diễn cùng quay phim cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đồng loạt nhìn sang Lục Chỉ. Sự kiện lúc sáng đã làm đám bọn họ sởn cả tóc gáy, mãi đến khi thấy Lục Chỉ xuất hiện mới có thể yên lòng hơn, rốt cuộc cũng lấy được hết can đảm quay tiếp chương trình.

"Mọi người đừng sợ." Lục Chỉ cười cười với bọn họ.

Thương Chân Tử cũng nói, "Đúng vậy, có sư phụ ở đây, bất kể tà ma ngoại đạo nào đều không là vấn đề."

Nụ cười của cậu như có ma lực, lập tức chữa lành trái tim yếu đuối lo sợ bất an của ba người bọn họ.

"Đúng vậy, có các đại sư ở đây, chúng ta không cần phải lo lắng gì cả." MC nhìn máy nhắc chữ, hít một hơi thật sâu, hoàn toàn bình ổn lại tâm tình.

"Xin mời tuyển thủ tiếp theo, Phong Thương Hải, ồ, các đại sư đều lấy tên thật đầy cảm giác tiên phong đạo cốt nha."

Âm thanh của cô vừa dứt, một bóng người xuất hiện đi vào trường quay, mọi người vừa thấy, mặt đầy kinh hãi. Đó là một người mặc áo thun đen, tóc thắt bím (dreadlocks), mặc quần ống thụng, đầy hơi thở hip hop đường phố xuất hiện trước mặt mọi người.

Gừa: Tưởng tượng quả đầu này kết hợp với bộ đồ trên = Phong Thương Hải (không Street Dance cũng hơi phí :)))))))

MC hơi ngạc nhiên, xấu hổ cười cười: "Đây là đi nhầm trường quay sao? Trường quay chương trình thi đấu Street Dance nằm ở sát bên cạnh đấy."

Phục trang kiểu này nhìn kiểu gì cũng giống nhảy Street Dance hoặc hip hop, đặc biệt tai trái hắn còn đeo một loạt khuyên tai, cộng với thần thái hận trời không thấu kia, nhìn kiểu gì cũng ngập tràn thái độ muốn battle một phen, hoàn toàn không có phong phạm của một phong thuỷ sư. Đặc biệt đính kèm với cái tên đầy tiên khí Phong Thương Hải, đúng kiểu không phải em nào đâu phải em!

Thương Chân Tử cũng cười một cái, nhưng ánh mắt lại tập trung đánh giá tướng mạo Phong Thương Hải. "Tướng mạo người này thật kỳ lạ, cậu ta là phong thuỷ sư?"

"Không phải, nhưng năng lực của hắn khá đặc thù." Lục Chỉ cười nói, ngẩng đầu nhìn Phong Thương Hải một cái, người này thú vị đấy.

Thương Chân Tử sửng sốt, lập tức hiểu được, hắn đã không còn kinh ngạc khi Lục Chỉ lại chỉ nhìn một cái đã nhìn thấu; nghe cậu nói vậy, cũng chú ý cái tên Phong Thương Hải này hơn, cũng tò mò năng lực của hắn rốt cuộc đặc thù như thế nào.

Phong Thương Hải vừa đi vào, ánh mắt đảo qua bàn giám khảo, nhìn thẳng Lục Chỉ. Hắn gõ gõ cằm, tư thế giống như đang nói "Chính là ngươi."

Thương Chân Tử nhíu mày, lại tới một tên không biết trời cao đất dày. Phong Thương Hải đi đến trước mặt Lục Chỉ, Lục Chỉ ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn hắn.

"Xin hỏi vị thí sinh này có gì muốn nói sao?" MC thấy hắn nhìn chằm chằm Lục Chỉ không chớp mắt giống như muốn kiếm chuyện, nhanh chóng điều hoà không khí.

Ngay lúc Thương Chân Tử nhịn không được muốn mở miệng quở trách, Phong Thương Hải đã mở miệng. "Lục đại sư, tôi là Phong Thương Hải đến từ Hiệp hội Phong thuỷ Hán Trung, xin được ngài chỉ giáo nhiều hơn!" Ngữ khí Phong Thương Hải cung kính đến không thể cung kính hơn, ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Chỉ, cảm xúc có chút kích động.

MC: ???

Thương Chân Tử nhướng mày, thần kinh căng thẳng cũng thoáng thả lỏng, trừng mắt liếc hắn một cái, tên thần kinh ......

"Tôi là một phá huyễn sư. Người khác có thể không biết Mục Tam nguy hiểm bao nhiêu nhưng tôi rất rõ, tôi theo dõi hắn thật lâu cũng không thấy hắn hành động gì liền biết nhất định hắn định chơi một vố lớn."

"Tôi tham gia thi đấu cũng là vì hắn, tôi vẫn luôn khẩn trương phòng bị hắn, không ngờ hắn vẫn có cơ hội ra tay."

"Tôi còn lo nơi này không có ai địch lại hắn, ngay cả đại sư Thương Chân Tử chỉ sợ cũng không thể ngăn cản hắn. Còn may có ngài cứu mọi người, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng!"

Sau khi Phong Thương Hải đến đài truyền hình vẫn luôn tìm cơ hội ngăn cản Mục Tam, nhưng dù sao năng lực của hắn cũng hữu hạn, sau khi Mục Tam đi vào trường quay, hắn có vài lần định vọt vào hỗ trợ, mãi đến khi cảnh sát tới, nhìn thi thể Mục Tam bị nâng ra, hắn mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

Phong Thương Hải nói chuyện vẫn có hơi hướm phong cách rap, làm mọi người cảm thấy như đang xem hắn biểu diễn, nhưng lời hắn nói lại mười phần chân thành. Tuy rằng hắn nói là sự thật nhưng Thương Chân Tử vẫn nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái.

"Phá huyễn sư?" MC không hiểu.

"Là đại sư chuyên phá giải ảo thuật." Thương Chân Tử giải thích, nói với Phong Thương Hải, "Cậu bắt không được Mục Tam cũng không lỗi do cậu, sau lưng Mục Tam có người điều khiển, người nọ dùng thuật phân hồn tách phách, rất khó phòng bị."

"Phân hồn tách phách!" Phong Thương Hải không dám tin, "Vậy Mục Tam chẳng phải là cương thi sao?"

Thương Chân Tử gật đầu, Phong Thương Hải cả kinh, ánh mắt nhìn Lục Chỉ càng thêm kinh dị; cảm xúc của hắn chuyển từ khiếp sợ sang tiếp nhận, lại đến vui mừng, "Vốn tôi chỉ vì ngăn cản Mục Tam mới tới báo danh thi đấu, hiện tại gặp được ngài, tôi mong muốn tham gia thi đấu một cách nghiêm túc."

Hắn kích động không thôi, "Thật may tôi có thể được tham gia chương trình này."

"Hiện tại mừng còn hơi sớm." Thương Chân Tử nghiêm túc nói, "Lục đại sư rất nghiêm khắc, phải lấy hết bản lĩnh mạnh nhất của cậu ra, nếu không ngài ấy sẽ không nể tình."

Phong Thương Hải ngẩn ra, lập tức khẩn trương, vội nói, "Đúng vậy, tôi nhất định nỗ lực!"

Sau đó MC hướng dẫn hắn đi vào phòng thi đấu. Thương Chân Tử cười cười, nhìn Lục Chỉ, thấy cậu bắt đầu cúi đầu viết vẽ trên giấy, biết được Phong Thương Hải này có hy vọng đi tiếp.

Sau khi phần kiểm tra của Phong Thương Hải kết thúc, nhận được tờ giấy của Lục Chỉ, nhìn thấy chỉ điểm trên đó, thiếu chút nữa kích động nhảy dựng lên, không ngừng nói với Lục Chỉ, "Cảm ơn Lục đại sư! Cảm ơn Lục đại sư!"

Hắn đi vào phỏng nghỉ của thí sinh được thăng cấp, mấy người khác vừa thấy hắn liền chúc mừng, nhưng lại chủ yếu tập trung vào tờ giấy của Lục đại sư hơn, còn muốn nói cho hắn biết thêm, "Lục đại sư chính là tiểu thần tiên nha ~"

Phong Thương Hải ngẩn ra, "Cái đệch! Thiệt giả rứa! Trách không được!"

Đám người Tiền Vận thấy biểu cảm hắn vỡ vụn, hài lòng gật gật đầu. Xích Tiêu Tử mỉm cười đắc ý, hắn chính là người đầu tiên biết được thân phận ngầu lòi của Lục Chỉ đó, bèn cười ha ha.

"Người mới mau tới đi, tôi cũng muốn chơi trò này!" Hắn nhìn cửa vào phỏng nghỉ, tựa như gấp chờ không nổi muốn tiết lộ thân phận của Lục Chỉ cho người tiếp theo, tìm lại chút cân bằng.

"Chúc mừng thí sinh thứ năm Phong Thương Hải được thông qua." MC cười nói, lại mời thí sinh tiếp theo.

Hơn mười thí sinh tiếp theo, mỗi người đi vào đều nhìn sang Lục Chỉ, không ngừng nói:

"Lục đại sư, tôi tham gia chương trình này đều vì được ngài chỉ điểm."

"Lục đại sư, tôi rất sùng bái ngài, tôi có thể xin chữ ký của ngài không?"

"Lục đại sư, trước đó tôi có hiểu lầm ngài, hiện mới phát hiện bản thân có mắt không thấy Thái Sơn, còn xin ngài tha thứ."

Thương Chân Tử có chút cạn lời, sao thành đại hội thổ lộ cùng xin tha lỗi của sư phụ hắn và nhóm fan cuồng vậy trời.

"Người tiếp theo!" Thương Chân Tử thấy Lục Chỉ không có ý viết vẽ gì, liền biết những người này không có bản lĩnh, không thể thông qua.

"Lục đại sư, tất cả thí sinh đều ở đây, nhưng chỉ mới thông qua 8 người, so với giới hạn định ra trước đó còn thiếu bốn người." Đạo diễn nhỏ tiếng thương lượng với Lục Chỉ, "Không thì ngài xem nhóm thí sinh bị đào thải, có ai có năng lực nhỉnh hơn tí, kéo lại cho đủ nhân số?"

Lục Chỉ nghiêm túc nhìn danh sách thí sinh bị loại, lắc lắc đầu, "Cũng không phải hoàn toàn không được, nhưng làm vậy thì chênh lệch năng lực của thí sinh được thông qua thật sự quá lớn, cho dù có thả nước cho bọn họ, cũng rất nhanh sẽ lại bị đào thải, sẽ rất không công bằng."

"Ngài yên tâm, bọn họ sẽ chỉ biết mang ơn đội nghĩa chứ sẽ không cảm thấy không công bằng." Đạo diễn cười nói, "Kỳ thật vừa vặn có mấy thí sinh vẫn còn đứng bên ngoài không chịu rời đi, nói rằng không cần gì khác, chỉ muốn được ở bên Lục đại sư thêm mấy ngày, nói dù thế nào thì mưa dầm thấm lâu, cũng là thu hoạch lớn rồi."

Lục Chỉ trầm mặc không nói.

Đạo diễn tiếp tục nói, "Ngài coi như là cho bọn họ cũng như cho đài chúng tôi một cơ hội được không, số thí sinh quá ít, cắt nối biên tập sẽ khó lắm ạ."

Lục Chỉ thật sự không thể chọn thêm được ai nữa, trình độ những người còn lại đều không sai biệt lắm, chọn người này không chọn người kia, đối với ai cũng đều không công bằng, đều rất khó xử, cậu nhịn không được bèn nhìn sang Thương Chân Tử cầu cứu.

Đôi mắt to tròn ngập nước của cậu mà nhìn ai thì người đó chỉ hận không thể dâng cả gia tài lên cho cậu, cơ bản không thể chống cự nổi, Thương Chân Tử vội nói, "Nếu sư phụ không chê, để con chọn thay ngài."

"Được đó, được đó. Thương Chân Tử hướng dẫn đệ tử giỏi hơn tôi nhiều."

Là hội trưởng Hiệp hội Phong Thuỷ, Thương Chân Tử từng kinh qua không ít lần toạ đàm, về phương diện giao tiếp với mấy đệ tử này, hắn có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, cũng biết người nào thích hợp để thông qua, ai không phù hợp để đi tiếp.

"A! Đạo diễn ơi!" Một người phụ trách tuyển thí sinh đi đến, "Đạo diễn, còn một thí sinh muốn tham gia sơ tuyển."

"Sót một người?" MC khó hiểu.

"Đúng vậy, người đó báo danh sau, tôi không giữ danh sách, thí sinh lại không tới nên tôi mới báo hết." Nhân viên công tác đầy áy náy.

"Vậy xem người này trước đã." Lục Chỉ ngồi ngay ngắn, chuyển sang mode làm việc.

"Được, đều nghe Lục đại sư." Đạo diễn thu lại danh sách, phân công mọi người chuẩn bị ổn thoả, lần nữa tiến vào trạng thái ghi hình.

"Xin mời thí sinh cuối cùng!" MC nói, tuy rằng còn chưa nhận được thông tin thí sinh, nhưng cô vẫn dựa vào kinh nghiêm công tác bao năm, tiến hành dẫn chương trình một cái lưu loát.

Cô vừa dứt lời không bao lâu, một thanh niên trẻ tuổi đi vào. Da hắn rất trắng, hơn nữa mang theo chút vẻ tái nhợt bệnh tật, dung mạo xinh đẹp, nhưng không đáng yêu như Lục Chỉ, cũng không kinh diễm như Cửu gia, phần nhiều nghiêng về vẻ nhu nhược sầu khổ - bệnh mỹ nhân. Chỉ cần lướt qua người này một cái, toàn thân hắn đều ngập tràn hai chữ "u buồn", tràn ngập cảm giác xưa cũ.

Sau khi hắn đi vào, MC cùng đạo diễn và quay phim đều kinh hãi, "Là anh/cậu!"

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 88

Thương Chân Tử không quen người mới tới, chỉ nhìn ra được người này thật trầm mặc, vừa nhìn liền biết thuộc tuýp người không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói nhưng mơ hồ ẩn tàng trong xương cốt sự kiêu ngạo nồng đậm. Người này hơi nâng tầm mắt, nhìn ba giám khảo, cuối cùng dừng lại trên người Lục Chỉ. Cơ thể hắn nhỏ yếu, bước đi lại có lực ôn trọng, nhìn ra được là một người cứng cỏi.

Hắn đi tới nhìn chằm chằm Lục Chỉ, ánh mắt thâm thuý như muốn nhìn xuyên thấu cậu, "Ngài chính là tiểu thần tiên?"

Nhóm người Thương Chân Tử cả kinh, có chút ngoài ý muốn, cậu ta biết thân phận của Lục Chỉ, sao lại có thể bình tĩnh như vậy? Những người khác sau khi biết đều phản ứng đủ kiểu muôn hình vạn trạng, còn bị quay phim cho cận cảnh 360 độ, những người đó kích động có, khiếp sợ cũng có, quả thật không khác gì video hài hước với đủ loại biểu cảm trên trời dưới đất.

"Đúng vậy." Lục Chỉ gật gật đầu, vẫy vẫy tay với hắn, đáng yêu vô địch.

Đám người Thương Chân Tử bị dính một chưởng ôm chặt ngực, nhưng người kia vẫn không có biến sắc, vẫn chỉ nhìn chằm chằm Lục Chỉ, ánh mắt chuyên chú kia làm Thương Chân Tử dựng cả lông gà lông vịt. Hắn chỉ từng thấy một người cũng nhìn chằm chằm Lục Chỉ, nhìn đến chuyên chú nhập tâm như muốn nuốt trọn cậu. Đó chính là Nam tổng, Nam Thừa Phong.

Hắn nhíu mày, theo bản năng bảo vệ Lục Chỉ, "Cậu ta là ai?" Thương Chân Tử nhỏ giọng hỏi MC bên cạnh, hắn muốn biết tên cậu ta trước.

"A." MC còn chưa kịp trả lời, thí sinh mới tới bỗng nhiên cong lưng cúi người thật sâu, vái Lục Chỉ một vái.

"Tiểu thần tiên, cảm ơn ngài, ân đức của ngài cả đời tôi sẽ mãi khắc ghi."

Mọi người: ???

Lục Chỉ vẫn tủm tỉm cười như cũ, cũng không hỏi hắn lý do, "Không cần khách khí đâu ~"

Thương Chân Tử mù mịt, không biết nói gì. MC sau khi khiếp sợ cũng phản ứng lại, nhỏ giọng nói: "Anh ta tên Mộ Ly, là một diễn viên, không nghĩ tới anh ta sẽ xuất hiện ở chỗ này, tôi không nghe nói anh ta biết phong thuỷ."

Cô nhìn ánh mắt Mộ Ly nhìn Lục Chỉ, "Hình như anh ấy có quen biết với Lục đại sư, trách không được đã sớm biết cậu ấy là tiểu thần tiên."

"Diễn viên?" Thương Chân Tử cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Mộ Ly, loại khí chất này diện mạo này quả thật rất thích hợp đóng phim, đặc biệt là phim văn nghệ.

MC nói, "Thì ra Mộ Ly tới bái kiến Lục đại sư, có thể hỏi nguyên nhân được không?"

Cô nói giỡn một câu rồi giải thích với Lục Chỉ, "Chúng tôi trước đó từng hợp tác chung cho nên có quen biết, nhưng không ngờ Mộ Ly lại biết phong thuỷ."

Mộ Ly chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ, ánh mắt giống như chứa ngàn vạn lời nói lại không thể nói ra, đôi mắt u buồn hung hăng đè nén cảm xúc gì đó.

"Anh ta không chỉ hiểu mà còn là cao thủ cơ." Lục Chỉ cười cười, nhẹ giọng nói với Thương Chân Thử, "Tư chất không thua gì anh đâu."

Thương Chân Tử kinh hãi, nhất thời xem trọng Mộ Ly hơn vài phần, "Hả, lợi hại vậy à!"

Lục Chỉ mỉm cười. Mộ Ly hít một hơi thật sâu, nhéo nhéo mí mắt không cho người khác thấy hốc mắt phiếm hồng của hắn. "Tôi nghĩ, tiểu thần tiên biết nguyên nhân tôi tới đây hôm nay." Mộ Ly nhìn Lục Chỉ đang cười tủm tỉm, không nhịn được cũng nở nụ cười.

MC cùng đạo diễn ngạc nhiên, ngoại trừ đóng phim, Mộ Ly chưa bao giờ cười, bọn họ đều cảm thấy thân thế Mộ Ly nhất định không đơn giản, bằng không sao lại u buồn như vậy.

"Rất nhiều người không biết thân thế của tôi." Mộ Ly nhàn nhạt nói.

MC hơi ngạc nhiên, sắc mặt thoáng mất tự nhiên, vừa lúc bản thân mới nghĩ đến điểm này, anh ta lại nhắc đến, có cảm giác suy nghĩ bị hắn nhìn thấu.

"Sau 10 tuổi, tôi trở thành cô nhi, chỉ sống nương tựa với một chị gái, chị hơn tôi mấy tuổi, vì tôi mà ngay cả trung học cũng không học, đi làm công kiếm tiền nuôi tôi, mạng của chị còn quan trọng hơn mạng của tôi." Nói tới đây hốc mắt Mộ Ly đỏ ửng.

"Tình cảm của tôi dành cho chị không ngôn từ nào có thể diễn tả được, chỉ có thể nói nếu không chị thì không có tôi, chị không còn nữa, tôi cũng không sống nổi."

Lời tâm sự chân tình của hắn làm đôi mắt nữ MC đỏ bừng. Mộ Ly vẫn luôn độc lai độc vãng, không tham gia xã giao, thần bí khó lường. Hắn lớn lên xinh đẹp vốn nhận được không ít sự chú ý nhưng mãi vẫn không nổi, kỳ thật cũng có nguyên nhân. Giới giải trí này, thực lực rất quan trọng, nhưng trước khi có thể phát huy được thực lực, phải có người nâng đỡ, Mộ Ly thiếu chính là người nâng đỡ này. MC thường xuyên phỏng vấn giới giải trí, quen biết không ít diễn viên, không biết đã nghe bao nhiêu lần chuyện Mộ Ly đã vào đoàn phim nhưng vẫn bị đổi nhân vật vì người khác mang vốn vào đoàn, hoặc đối diễn với tiểu thịt tươi, nhưng đối phương không có mặt ở trường quay, một người lại nỗ lực gấp đôi, diễn chung với thế thân của tiểu thịt tươi. Chuyện này gặp người khác đã sớm phát bản thảo bán thảm đầy trời, nhưng Mộ Ly cái gì cũng không có, người khác khuyên hắn tìm kim chủ làm chỗ dựa để đỡ bị khi dễ, hắn chỉ bình tĩnh cảm ơn một câu rồi cắt đứt liên lạc với người đó.

Trong giới giải trí, hắn là dị loại, nhưng bởi vì kỹ thuật diễn vô cùng xuất sắc, cũng từng gặp được đạo diễn có tâm, chọn hắn diễn trong một bộ phim văn nghệ, lập tức nhờ đó nhận được chú ý, hầu hết người xem kể cả dân chuyên nghiệp trong giới đều cho rằng hắn có thể nhận được giải ảnh đế, thì cúp ảnh đế lại bị trao cho một tiểu thịt tươi nhân khí cao giỏi lăng xê. Vậy mà toàn bộ quá trình hắn cũng không một câu oán hận, còn bởi vì tính cách quái gở, còn bị tiểu thịt tươi đạp một phát trong một cuộc phỏng vấn. Sau đó, tiểu thịt tươi nổi rần rần, đầu độc không biết bao người, hắn lại vẫn yên lặng, không tiếng tăm như cũ. Mộ Ly là dị loại của giới giải trí, hiện giờ phát hiện hắn thông hiểu phong thuỷ, lại còn là một đại sư lợi hại, MC tựa hồ không nói nên lời, chỉ càng cảm thấy bất công cho hắn.

"Tiểu thần tiên đã cứu chị tôi." Mộ Ly gắt gao nhìn Lục Chỉ, giống như đang nhìn bảo vậy quý giá, "Cũng chính là cứu mạng tôi."

Hắn một lần nữa khom người vái một cái thật sâu với Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, từ nay mạng của tôi là của ngài."

Lời hứa thật nặng, MC và đạo diễn khiếp sợ không thôi. Một người chịu nhiều đãi ngộ bất công trong giới giải trí cũng chưa từng cúi đầu trước ai, nay nguyện ý dâng mạng cho Lục Chỉ. Bọn họ không chỉ cảm khái tấm lòng thiện lương của Lục Chỉ, mà còn cảm khái tấm lòng tri ân báo đáp của Mộ Ly, làm bọn họ cảm động không thôi.

"Không cần nói vậy." Lục Chỉ lập tức đứng dậy đi vòng qua bàn giám khảo, đi tới nâng hắn dậy.

"Chị gái anh là Mộ Tình đúng không." Lục Chỉ cười cười, "Tôi cứu cô ấy là mệnh của cô ấy, cũng là mệnh của anh, không cần cảm ơn tôi, hãy sống cho thật tốt, làm chị anh an tâm, đây mới là việc anh nên làm."

Mộ Ly gật đầu, môi hơi giật giật, mặc dù biểu tình rất nhỏ, nhưng với Mộ Ly lại là biểu hiện cảm xúc kịch liệt nhất. "Tôi xin nghe ngài, Lục đại sư."

"Tốt, bắt đầu thi đấu đi, nhất định anh có thể thăng cấp." Lục Chỉ cổ vũ hắn, "Đổi sang một con đường thích hợp hơn, có lẽ thật sự sẽ nghênh đón được núi cao sông dài."

Mộ Ly không có dã tâm lớn như vậy, nhưng lời này của Lục Chỉ đối với hắn nặng tựa ngàn cân. "Tôi xin nghe ngài." Mộ Ly gật đầu, hít một hơi thật sâu, "Tôi đã chuẩn bị tốt, tôi nhất định sẽ dành được quán quân, sẽ không phụ sự cổ vũ của ngài."

"Cố lên!" Lục Chỉ nắm tay cổ vũ hắn.

Dưới ánh mắt kinh hãi của đám người MC, một lần nữa Mộ Ly lại nở nụ cười. Lục Chỉ nhìn Mộ Ly đi vào phòng thi thì quay về chỗ ngồi. Bỗng nhiên linh quang chợt loé, bấm ngón tay mấy cái, nâng mắt lên nhìn Mộ Ly, ánh mắt xuất hiện một tia không dám tin nhưng đa phần vẫn là kinh hỉ. Người thứ năm, cậu tìm được rồi!

*****

Buổi quay kết thúc, đạo diễn thống kê danh sách thí sinh thông qua. Mộ Ly thăng cấp thành công, nhóm người Tiền Vận cũng không quen biết hắn, thấy hắn không nhận được giấy chỉ điểm của Lục Chỉ, cho rằng hắn cũng là vé vớt cho đủ chỗ như 3 người khác, liền không thèm để ý tiếp tục kể chuyện tiểu thần tiên, thuận tiện thảo luận nên chuẩn bị cho vòng hai như thế nào.

Lục Chỉ quay xong, Ninh Tước và Cửu gia cùng đi về nhà với cậu. Kết quả chân trước bọn họ mới bước vào cửa, chân sau trợ lý Thân đã cho người bày biện cơm tối lên bàn. Nhóm người nhìn thử, thấy đều là những món Lục Chỉ thích ăn nhất, mỗi một món ăn đều tốn không ít công sức tâm tư chỉ vì mục đích hợp khẩu vị Lục Chỉ.

"Lục đại sư, hội nghị của Nam tổng còn chưa kết thúc nên kêu tôi chuẩn bị trước cơm tối cho ngài, giờ tôi phải về tiếp tục cuộc họp đây." Trợ lý Thân cười cười.

"Vậy anh mau về đi, có thể nói ... nói anh ấy đừng họp lâu quá, nhớ phải ăn cơm tối." Lục Chỉ nghiêm túc dặn dò, chính bản thân cậu cũng không nhận ra bộ dáng cậu lúc này lo lắng đến nhường nào.

Nụ cười của trợ lý Thân càng sâu hơn, "Ngài yên tâm, họp xong Nam tổng sẽ về liền, sẽ không chờ lâu đâu."

"Vậy tôi chờ anh ấy về cùng ăn cơm." Lục Chỉ vội nói, cực kỳ giống cô vợ nhỏ quyết chờ anh chồng lớn về ăn cơm chung.

"Khó mà theo lệnh, Nam tổng sợ ngài bị đói a. Nếu không thì ngài ăn no 8 phần thôi, còn lại chờ Nam tổng về lại cùng ăn tiếp."

Lục Chỉ còn hơi do dự, trợ lý Thân vội nói: "Chuyện là vầy, tôi còn phải báo cáo kết quả lại với Nam tổng. Những lời này Nam tổng không cho tôi nói, nhưng phải để ngài ăn cơm đúng giờ nếu không Nam tổng đuổi việc tôi mất."

Lục Chỉ cả kinh, "Nghiêm trọng như vậy?"

"Đúng vậy." Trợ lý Thân dỗ cậu, "Ngài đói bụng là chuyện lớn nhường nào chứ, Nam tổng sẽ đau lòng chết mất."

Cửu gia trợn trắng mắt, diễn, diễn nữa, diễn mãi, Nam Thừa Phong đã diễn, cấp dưới của hắn còn biết diễn hơn vậy.

Ninh Tước buồn cười, cau mày nói với Cửu gia, "Cửu ca ca, "anh" cũng không được đói bụng nha, "em" sẽ đau lòng chết mất."

"Cút." Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, "Ác linh mau biến."

Lục Chỉ nghe trợ lý Thân nói, mặt đỏ hồng, mím môi, cưỡng ép không cho mình cười, "Vậy ... tôi ăn một chút trước vậy."

"Được chứ, vậy là tôi có thể về báo cáo kết quả với Nam tổng rồi, mà Nam tổng cũng có thể yên tâm tiếp tục hội nghị." Trợ lý Thân cười, dẫn người rời đi.

Lục Chỉ nhìn theo hắn rời đi, xoay người nhìn một bàn đồ ăn, đáy mắt sáng lấp lánh cảm động.

Cửu gia gõ trán một cái, "Thích nhỉ."

Ninh Tước vui vẻ xới cơm cho Cửu gia và Lục Chỉ, "Bé dễ thương, mau ngồi xuống ăn đi."

Lục Chỉ gật đầu, ngồi xuống ăn cơm, thỉnh thoảng Cửu gia lại gắp đồ ăn cho cậu, bị Lục Chỉ từ chối còn không vui nói, "Nam Thừa Phong gắp đồ ăn cho em thì được, đến anh lại bị từ chối."

"Chuyện đó ..." Mặt Lục Chỉ đỏ ửng, nói không nên lời.

"Được rồi, được rồi, lớn to đầu mà như đứa con nít." Ninh Tước nhìn cửu gia cười nói, "À, tôi quên mất "ngài" là ......"

"Ngươi dám nói cái chữ đó thử xem." Ánh mắt Cửu gia sâu lãnh.

Ninh Tước liếc nhìn ánh sáng bạc phản chiếu chuẩn xác ngay động mạch cổ hắn, cười cười, "Không dám, không dám."

"Hừ." Cửu gia thu nĩa lại, tiếp tục nỗ lực đút Lục Chỉ ăn.

"Đúng rồi bé dễ thương, chuyện của cưng và Nam Thừa Phong có nói cho trong nhà biết không?" Ninh Tước đúng lúc hỏi đến vấn đề cần giải quyết nhất.

Lục Chỉ ngẩn ra, lắc lắc đầu, "Không có." Cậu chợt giật mình, "Cái gì? Tôi không có gì với anh ấy cả."

Mặt cậu đỏ bừng như muốn bốc khói, bởi vì cậu phát hiện mình vừa mới chấp nhận chuyện có gì đó giữa cậu và Nam Thừa Phong. Lời hớ miệng này khiến cậu vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn, đã nói là không thể đồng ý với anh ấy mà.

Ăn cơm xong, Lục Chỉ lấy cớ đi rửa tay, chạy nhanh về phòng. Cậu đi qua đi lại, do dự cả buổi mới lấy hết can đảm cầm lấy di dộng gọi điện thoại.

"Alo, nhị sư huynh."

"Ây nha! Chỉ Chỉ! Đệ chủ động gọi điện cho nhị sư huynh nha, nhị sư huynh thật hạnh phúc đó mà." Nhị sư huynh bên đầu dây bên kia có chút kích động bất thường.

Lục Chỉ cảm thấy hơi hổ thẹn, hình như cũng lâu rồi cậu không liên lạc với nhị sư huynh, huynh ấy có gọi qua, lúc ấy mình có việc bận nên vội vàng nói mấy câu rồi cúp máy luôn.

"Nhị sư huynh, đệ có chuyện muốn huynh." Lục Chỉ rối rắm không thôi.

Ngữ khí nhị sư huynh bên kia hơi bình tĩnh lại, "Chỉ Chỉ làm sao vậy? Có chuyện gì thế? Rất nghiêm trọng sao?"

"Nhị sư huynh, huynh đừng khẩn trương, đệ không có việc gì, chính là có chút ... phiền não." Lục Chỉ cắn cắn môi, không biết nên nói thế nào cho rõ ràng.

Bên kia trầm mặc một hồi, Lục Chỉ nhìn di động, "Không có tín hiệu hay hết pin vậy?"

Sau khi xác nhận tín hiệu không bị gián đoạn, lại lần nữa nhìn điện thoại. Bỗng nhiên, nhị sư huynh đầu dây bên kia rống lên một tiếng long trời lở đất. "Thôi xong rồi! Chỉ Chỉ của chúng ta yêu đương rồi!"

"Hả?" Lục Chỉ thẹn thùng, mặt hơi đỏ, cậu tò mò làm sao nhị sư huynh nghe ra được? Không đúng, không đúng, cậu không có yêu đương mà! Lục Chỉ cảm thấy mình càng ngày càng xong đời rồi, nhanh chóng che mặt lại.

Không đợi cậu giải thích, nhị sư huynh bên kia liên lục nả pháo. "Đối phương là ai! Nhị sư huynh không đồng ý! Sư phụ cũng sẽ không đồng ý! Đại sư huynh cũng sẽ không đồng ý! Tam sư huynh, tứ sư huynh ...... có đồng ý cũng vô dụng! Tên khốn nạn nào dám xớ rớ đến Chỉ Chỉ của chúng ta! Chúng ta không đồng ý!"

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 89

Nhị sư huynh bùng nổ làm Lục Chỉ choáng váng.

"Chỉ Chỉ, rốt cuộc là ai?" Nhị sư huynh thấy Lục Chỉ không hé răng, càng thêm nôn nóng.

"Không có mà, đệ không có yêu đương mà." Lục Chỉ nhanh chóng nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Các sư huynh đều nói phải cẩn thận với yêu đương, đệ vẫn luôn nhớ rõ mà."

"Chỉ Chỉ à, các sư huynh chăm đệ từng muỗng cơm muỗng sữa từ bé xíu; lúc còn nhỏ, nhị sư huynh tắm rửa cho đệ, đại sư huynh ru đệ ngủ, tam sư huynh và tứ sư huynh chơi đùa cùng đệ." Nhị sư huynh lâm vào hồi ức, "Khi còn nhỏ đệ thật đáng yêu, trắng trắng mềm mềm y chang cục bột ..."

Lục Chỉ nghĩ đến cuộc sống khi ở bên các sư huynh, cười hắc hắc một tiếng, rất vui vẻ nói, "Vì sao nhị sư huynh lại nhắc đến chuyện này?"

"Bởi vì chỉ cần đệ mở miệng, huynh liền biết câu tiếp theo đệ muốn nói gì." Ngữ khí nhị sư huynh đúng kiểu "Cải trắng nhà ta hao tâm tốn sức chăm bẵm bao năm bị người ta nhớ thương", khỏi nói là đau lòng biết bao.

"Đệ không có mà." Lục Chỉ nhanh chóng nói, "Chính là ... à ... ừm ... không có bên nhau mà." Càng về cuối giọng Lục Chỉ càng nhỏ, nói xong mặt lập tức đỏ bừng như trái đào chín. Đây chính là ngầm thừa nhận cậu có tình cảm với Nam Thừa Phong, trực diện nội tâm thật sự vừa thấp thỏm vừa thẹn thùng.

"Không ở bên nhau? Nhưng đệ có thích hắn?!"

Lục Chỉ nghe ra được cảm xúc của nhị sư huynh nãy giờ vẫn luôn trên bờ vực bùng nổ, giống như trời cao bất kỳ lúc nào cũng có thể giáng xuống một đợt sấm sét, làm Lục Chỉ run sợ không thôi.

"Không ...... à ừm à ..." Cậu muốn nói không có, nhưng ậm ừ cả buổi cũng không nói nên lời.

"Chỉ Chỉ không biết nói dối, đệ còn muốn lừa nhị sư huynh sao!" Ngữ khí nhị sư huynh tỏ vẻ vô cùng đau đớn, nhưng thấy cậu khó xử như vậy, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài.

"Thích cũng đã lỡ thích rồi, sao còn không ở bên nhau?" Nhị sư huynh tựa như nghiến răng nghiến lợi rít ra những lời này.

Thái độ của hắn rất rõ ràng, nếu Lục Chỉ dám nói ra một câu "Đối phương không thích cậu", hắn sẽ lập tức phi máy bay bay thẳng qua bóp chết tên khốn đó. Nói giỡn à, Chỉ Chỉ của bọn họ là ai chứ? Thích một người chính là phúc ba đời, ông bà gánh còng lưng đó, tên nào dám chướng mắt cậu, vậy người kia chính là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ. Nhưng nếu đối phương dám tiến tới với Lục Chỉ, bọn họ cũng phải bay qua tiến hành "Dạy "vợ" từ thuở bơ vơ mới về"; ít nhất phải bắt hắn viết bản cam kết yêu "chồng" một vạn chữ mới được! Hầy, nhóm đệ khống chính là không nói lý vậy đó. Nhị sư huynh chỉ hành động đúng tình hợp lý mà thôi.

"Đệ ...... Đệ cũng đang sầu đây." Lục Chỉ nhíu nhíu mày nói, "Một năm sau đệ phải về nhà, không thể đồng ý với anh ấy được, không thể làm ảnh thất vọng được."

"Nói vậy là hắn cũng thích đệ?" Nhị sư huynh bắt trúng trọng điểm.

"Hả? À, hình như là, anh ấy đối xử với đệ rất đặc biệt."

Nghe cậu nói vậy, nhị sư huynh hừ lạnh một tiếng, khói bốc hầm hầm, này còn kém xa lắm!

Lục Chỉ nhắc tới chuyện này nhịn không được cười cười, "Còn nói ... còn nói sẽ không rời xa đệ."

Nhị sư huynh: ...... Xong đời, cải trắng nhà mình thật sự coi trọng người ta rồi ......

"Nhị sư huynh?"

"A ...... Không có gì." Lúc này nhị sư huynh không nổi khùng nữa, nhưng hắn vẫn cần thời gian để bình tĩnh lại, điều chỉnh lại nỗi lòng phức tạp rối rắm của mình.

"Vậy, Chỉ Chỉ vì phải về nhà giải quyết sự kiện kia nên mới không đồng ý với hắn sao?" Rốt cuộc cũng là nhị sư huynh nuôi lớn cậu, rất dễ dàng nhìn thấu được phiền não của cậu.

"Dạ ..." Lục Chỉ lên tiếng, nhịn không được thở dài, hiển nhiên rất buồn và tiếc nuối vì chuyện này.

"Uầy, Chỉ Chỉ à, đệ đừng mất mát mà." Nhị sư huynh nghe cậu thở dài liền hoảng sợ, nghĩ đến cảnh bọn họ tận tâm tận sức chăm bẵm cậu nhiều năm như vậy, chỉ sợ cậu có chút không vui, vừa nghe phải cậu thở dài một hơi thôi, tâm bọn họ đã vỡ thành từng mảnh vụn.

"Mặc kệ có thế nào, sư phụ và các sư huynh đều sẽ ủng hộ đệ hết lòng, cho nên đệ cứ sống thật tốt, không cần phải lo lắng này kia đâu.

Nhị sư huynh hiểu rất rõ, sự kiện kia nếu không có Lục Chỉ sẽ không thể hoàn thành, trong lòng thầm oán trách bản thân vô dụng, nếu có thể tu luyện Thiên Nhãn đến cực hạn, như vậy Chỉ Chỉ của bọn họ cũng không cần tham gia cái sự kiện nguy hiểm kia rồi.

"Không phải như vậy, nhị sư huynh, đệ là đệ tử của sư phụ, là sư đệ của các huynh, đệ cũng là người của Tiêu Dao Phái, đó là nghĩa vụ của đệ."

"Không ......" Nhị sư huynh còn chưa dứt lời đã bị Lục Chỉ cắt ngang, "Nhị sư huynh, huynh yên tâm, đệ không sao, chỉ là đệ có phiền não, theo thói quen muốn tâm sự với huynh thôi."

"Ừ." Nhị sư huynh thấy Lục Chỉ gặp chuyện sẽ chủ động gọi cho mình, rốt cuộc cậu vẫn ỷ lại mình, nhờ vậy cái cảm giác bảo bối trong lòng bị cướp đi cũng vơi đi ít nhiều, nhưng rất nhanh một cơn phiền não lo âu khác lại ập đến.

"Chỉ Chỉ à, đệ chỉ cần làm chuyện đệ thích, những chuyện đệ muốn làm, còn lại đã có các sư huynh chống đỡ." Nhị sư huynh nghiêm túc nói xong, lại vô cùng lo lắng dặn dò: "Nhưng mà! Các huynh còn chưa nắm rõ rốt cuộc đối phương là người thế nào! Đệ không được dễ dàng đồng ý với hắn đó! Ít nhất phải để các sư huynh đánh giá hắn đã!"

"Anh ấy ... anh ấy là người đặc biệt tốt." Lục Chỉ vừa nói vừa khẽ cười một tiếng.

Nhị sư huynh hận không thể cắn khăn tay chớm chớm nước mắt, "Chỉ Chỉ à ......" Hắn còn chưa dứt lời đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến âm thanh.

"Chỉ Chỉ? Em có ......" Nam Thừa Phong gõ cửa phòng, thấy không có ai mở cửa, lo lắng, lập tức đi vào.

Hắn nhìn thấy Lục Chỉ đang ngồi trên xích đu ngoài ban công nói điện thoại, lập tức im bặt.

Lục Chỉ vừa thấy hắn, đôi mắt chợt sáng rỡ lên, "Anh đã về rồi!"

"Ai?" Nhị sư huynh lập tức cảnh giác, "Là ai?!"

"Tôi có để phần cơm cho anh đó!" Ánh mắt Lục Chỉ toả sáng lấp lánh.

Nhị sư huynh hít thở không thông, có khi nào Chỉ Chỉ của bọn họ nói chuyện bằng loại ngữ khí ngọt ngào như này đâu!

"Ai? Rốt cuộc là thằng khốn nào! Dám cướp trái tim của Chỉ Chỉ chúng ta!" Âm thanh phẫn nộ của nhị sư huynh quá thánh thót phẫn nộ, truyền từ di động ra rõ mồn một, Lục Chỉ nhanh tay che lại loa điện thoại.

"Nhị sư huynh à, tí nữa đệ nói chuyện với huynh tiếp nhé." Lục Chỉ không biết Nam Thừa Phong có nghe thấy hay không.

"Chỉ Chỉ, huynh chưa nói xong mà! Chỉ Chỉ, các sư huynh chưa gặp hắn, không biết nhân phẩm hắn thế nào, tuyệt đối không thể đồng ý đó! Nhớ nhớ nhớ nhé!!!" Nhị sư huynh còn chưa dứt lời, Lục Chỉ đã ngắt điện thoại, hơi xấu hổ nhìn Nam Thừa Phong, âm thầm lo lắng không biết rốt cuộc hắn có nghe thấy hay không?

Vẻ mặt Nam Thừa Phong vẫn bình thường, tựa như không có gì không ổn, chỉ cười nói: "Em gọi điện cho sư huynh à?"

"Đúng vậy." Lục Chỉ thấy Nam Thừa Phong hình như không có phản ứng gì đặc biệt, thoáng yên tâm, lại không biết lúc cậu cúi đầu muốn nhảy từ xích đu xuống, Nam Thừa Phong đang nhìn cọng tóc ngốc trên đỉnh đầu cậu, ánh mắt ngập tràn ý cười cùng sủng nịch.

Hắn rất tự nhiên duỗi tay nhẹ nhàng nắm tay Lục Chỉ, "Em nói gì với sư huynh vậy? Không có chuyện gì chứ?" Ngữ khí hắn rõ ràng không phải muốn xen vào chuyện riêng của cậu, chỉ là thể hiện thái độ quan tâm lo lắng mà thôi.

Lục Chỉ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.

Nam Thừa Phong hơi rũ mắt, lộ ra tia khẩn trương, "Em phải quay về sao?"

Lục Chỉ thấy hắn lo lắng như vậy, tâm mềm nhũn, vội nói, "Không phải, hiện tại còn chưa cần quay về."

Nam Thừa Phong lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười nói vui vẻ với cậu, "Vậy là tốt rồi."

Lục Chỉ thấy hắn mừng như vậy, bỗng nhiên thấy rất khó chịu, nếu như một năm sau mình phải rời đi vậy anh ấy phải làm sao bây giờ?

"Sớm muộn gì tôi cũng phải về nhà." Khi nói những lời này, Lục Chỉ không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Nam Thừa Phong nắm tay cậu, "Tôi cùng về với em."

"Anh không về cùng được đâu." Lục Chỉ nhấp nháy môi nói, "Tiêu Dao Phái của chúng tôi không cho người ngoài tự tiện đi vào, có có, người ngoài cũng không vào được."

"Tôi sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, trả giá hết thảy cũng muốn được về cùng em." Từng câu từng chữ Nam Thừa Phong nói ra phảng phất như hắn đang nắm trọn trái tim trong tay dâng lên thề nguyện, "Mặc kệ có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, lòng tôi vẫn không thay đổi."

Tim Lục Chỉ đập bùm bùm, cậu đỡ không nổi thái độ nghiêm túc của Nam Thừa Phong. Cậu không nói gì, Nam Thừa Phong cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cậu.

"Chúng ta xuống ăn cơm đi." Sau một lúc lâu, cuối cùng Lục Chỉ cũng bình ổn được chú nai nhỏ chạy loạn trong lòng.

Cậu phát hiện Nam Thừa Phong ở bên càng lâu, cảm xúc của cậu lại càng lên xuống thất thường. Nhưng cũng không phải cảm giác quá tệ, ngược lại, cảm giác này rất vui vẻ, rất thoải mái, còn ẩn ẩn chút mong chờ, mong chờ được cùng ở bên hắn. Lục Chỉ không biết cảm xúc phức tạp này từ đâu tới, nhưng cậu biết nguyên do xuất phát từ Nam Thừa Phong. Vừa lo lắng tương lai, vừa hưởng thụ hiện tại, Lục Chỉ cảm thấy đây đúng là sự phiền não ngọt ngào.

Sau khi hai người xuống lầu, không biết sao Cửu gia và Ninh Tước lại gây nhau, dao phẫu thuật của Ninh Tước nằm trên tay Cửu gia không biết từ lúc nào, hiện giờ đang bay vèo vèo khắp phòng khách. Nói cho đúng thì là Cửu gia đơn phương quậy, ngược lại Ninh Tước cứ một câu Cửu ca ca, hai câu Cửu ca ca làm nũng, làm Nam Thừa Phong cũng phải nhíu mày ghét bỏ; thôi nhanh đưa Lục Chỉ tới phòng ăn thôi, miễn phải nhìn hai tên chướng mắt này.

"Chỉ Chỉ, em nói điện thoại xong rồi à." Hắn muốn hưởng thụ thế giới hai người, làm sao Cửu gia cho hắn cơ hội được, vừa liếc thấy Lục Chỉ đi xuống lầu, Củu gia đã lập tức vứt dao chạy băng qua.

"Đúng vậy, em xuống ăn cơm cùng Thừa Phong." Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, cười tủm tỉm.

Cửu gia tức giận, trợn trắng mắt, một tiếng Thừa Phong, hai tiếng Thừa Phong, làm gì thân mật dữ vậy. Hắn mới không thừa nhận hắn đang ghen nổ đom đóm mắt đâu!

Nam Thừa Phong đã quen làm lơ hắn, chỉ ôn nhu hỏi Lục Chỉ, "Em mới ăn sao? Ăn rồi thì không cần ăn cùng tôi nữa đâu, ăn nhiều quá sẽ khó chịu đó."

"Tôi sợ anh ăn một mình sẽ buồn chán." Lục Chỉ chớp chớp mắt.

Ninh Tước nghe thấy những lời này, chợt nhíu mày, giống như bị đụng điểm nhạy cảm. Ánh mắt Nam Thừa Phong hơi chuyển động, ôn nhu nhìn cậu lại vẫn chưa nói gì.

"Sao vậy?" Lục Chỉ phát hiện không khí không thích hợp, vội hỏi, "Tôi nói gì sai rồi à?"

"Không có, không có." Nam Thừa Phong vội vàng vỗ vỗ cậu dỗ dành, "Tôi ăn cơm, nếu em muốn ăn cùng tôi vậy có thể ăn chút bánh ngọt."

Hắn mở đồ ăn ra, vẫn còn nóng, lại đi đến tủ lạnh lấy ra một cái bánh mousse nhỏ. Ninh Tước hít sâu một hơi, cau mày, tựa như có chuyện muốn nói. Lục Chỉ nhìn hắn. Nam Thừa Phong nhíu mày, trừng mắt liếc hắn một cái, rõ ràng không cho hắn mở miệng.

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com