ZingTruyen.Info

Edit Tram Ty Vong Hong Thien Su Hoa Cuu Cuu


CHƯƠNG 78

Thấy vẻ mặt tái nhợt vì hoảng sợ của mọi người, Cửu gia bỗng nhiên nở nụ cười. "À? Tôi chỉ đùa chút điều hoà không khí ấy mà, không ngờ mọi người lại bị doạ thành như vậy."

Biểu hiện của hắn rõ ràng vui vẻ xen lẫn hơi xấu hổ, nhưng đi kèm với gương mặt cao ngạo bẩm sinh của hắn, làm mọi người nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa răng. MC giận mà không dám nói gì, khoé miệng giật giật mãi mới cố nặn ra được nụ cười.

Thương Chân Tử tức giận liếc mắt trừng hắn một cái, "Ha, ngại quá, chẳng buồn cười tí nào."

Cửu gia bĩu môi, ôm vai Lục Chỉ, "Có Chỉ Chỉ ở đây, mấy người còn sợ cái gì?"

"Phải không Chỉ Chỉ?" Cửu gia cúi đầu mỉm cười nhìn Lục Chỉ, lại thấy sắc mặt Lục Chỉ nghiêm trọng.

Lục Chỉ là ai? Núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không run mi nhíu mày, lúc này thế nhưng sẽ lộ ra loại sắc mặt này! Sự kiện vừa rồi cũng chưa đủ khiến Cửu gia lo nghĩ, nhưng biểu tình này của Lục Chỉ lại làm tâm hắn trùng xuống.

"Chỉ Chỉ?"

"Có lẽ, chúng ta thật sự bị nhốt trong ảo cảnh cũng không chừng, mọi người không phát hiện bên ngoài đặc biệt yên tĩnh sao?" Lục Chỉ buồn bã nói.

Tâm mọi người trùng xuống, cẩn thận nghe ngóng bên ngoài trường quay, quả thật không nghe thấy tí âm thanh nào, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Lục Chỉ bỗng nhiên thu hồi nụ cười, ngẩng đầu nhìn mọi người, "Hơn nữa, mọi người có thể xác định ......"

Mọi người bị cậu ảnh hưởng, thần kinh căng thẳng nảy tưng tưng tưng.

"Xác định người trước mặt mọi người là tôi sao, thật sự là tôi sao?"

Người khác có sợ hãi thế nào cũng không có việc gì, vì còn có cao nhân Lục Chỉ, nhưng Lục Chỉ lại nói như vậy ...... Sắc măt Cửu gia tái nhợt, nhanh chóng buông vai cậu ra, run run mi cẩn thận quan sát đánh giá Lục Chỉ.

"Ha ha ha ha ha." Lục Chỉ bỗng nhiên cười ha ha làm mọi người cứ như đang ngồi tàu lượn trồi lên sụt xuống.

"Tôi nói giỡn nha ~" Lục Chỉ cười nói, chớp chớp cặp mắt to nhìn Cửu gia, "Tôi còn tưởng anh không sợ nữa chứ."

Cửu gia hít sâu một hơi, cả buổi trời mới áp xuống ngọn lửa giận trong lòng, ép ra một nụ cười, "Chỉ Chỉ, em học hư rồi."

Ninh Tước bật cười, lắc lắc đầu, ánh mắt sủng nịch, hai cái kẻ dở hơi này.

Thương Chân Tử hạn hán lời, "Con nói này sư phụ, cả Cửu gia nữa, giờ là lúc chơi đùa à?"

"A, thật xin lỗi." Lục Chỉ ngoãn ngoãn xin lỗi.

Nhìn đôi mắt to trong vắt ngập nước, hắn lập tức đầu hàng, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, sư phụ, con không nói ngài đâu, ngài tiếp tục ạ."

"Hừ." Cửu gia khinh thường nhìn hắn, đúng là không có nguyên tắc.

Hắn cẩn thận ngẫm lại, tim mình thiếu chút nữa cũng bị cậu doạ cho lỡ nhịp. Mà động tác vừa rồi của Lục Chỉ thật sự đáng yêu quá xá trời đất, kích thích quá, kích thích quá.

"Không cứu được." Ninh Tước lắc lắc đầu.

"Sao lại thế, Chỉ Chỉ?" Cửu gia hỏi.

Nói thật mọi người ai cũng khó hiểu, người này nếu đã chết từ lâu vậy sao lúc nãy còn sống sờ sờ đứng đó.

"Đổi hồn, luyện loại tà thuật này thành công có thể tuỳ ý đổi hồn phách của mình tới bất kỳ vật chết nào, Mục Tam này chỉ là một thi thể, mà cái lồng chim kia, nếu tôi đoán không sai hẳn cũng là một con chim chết."

Những người khác không dám bước lên, Ninh Tước đi lại xốc miếng vải đen lên, quả nhiên là một cái xác chim, đứt một cánh thiếu một chân, hiển nhiên đã chết từ lâu.

"Vậy âm thanh lúc đầu là phát ra từ con chim này?" Ninh Tước phản ứng cực nhanh, "Vậy vì sao Mục Tam lại cười."

Thương Chân Tử nghe thấy những lời này nháy mắt cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Hắn nhìn Lục Chỉ, chỉ thấy cậu nhàn nhạt nói, "Người có bảy hồn sáu phách, hắn đã luyện đến mức độ có thể phân tách phách, bởi vì chỉ có một phách cho nên Mục Tam nhìn rất ngốc, chỉ có thể bị bảy hồn năm phách trong con chim chết kia khống chế."

"Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!" Thương Chân Tử nhịn không được che mặt, "Mấy cậu là người ngoài nghề không thể hiểu được việc tu luyện đến mức độ này khủng bố nhường nào đâu."

Sắc mặt Thương Chân Tử tái nhợt, cả người lung lay sắp ngã. Đại sư phong thuỷ của cả một thế hệ, nhân vật đứng đầu của Hiệp hội Phong thuỷ, bởi vì sợ hãi mà lộ ra thần sắc thất thố như vậy, quả thực chưa từng được chứng kiến.

Ngay cả Cửu gia cũng cẩn thận hơn, "Thương Chân Tử, ông làm sao vậy?"

"Tôi ......" Thương Chân Tử nói không nên lời, đó là một cái cảm giác bị xoáy cuốn trong sợ hãi, không thể nào giãy giụa thoát ra, hắn cảm nhận được sự bất lực từ tận sâu thẳm.

"Thương Chân Tử, đừng sợ."

Thương Chân Tử ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Lục Chỉ, nghe thấy cậu nói câu "Đừng sợ" liền nắm đầu lôi suy nghĩ mới ló ra về, tâm cũng dần dần ổn định lại.

"Sư phụ ......" Thương Chân Tử không biết nên nói gì, Lục Chỉ có thể đối phó loại người này không? Giờ phút này hắn thế nhưng dao động, thậm chí hắn không muốn để Lục Chỉ gặp lại loại chuyện này, quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm.

"Đừng sợ, tuy rằng hắn nấp trong bóng tối nhưng cũng chẳng có gì phải sợ cả." Lục Chỉ nhàn nhạt cười nói, giống như chuyện này thật sự chỉ là chuyện nhỏ.

"Nói tới đây, tôi muốn hỏi vì sao lúc nãy Mục Tam lại ngã xuống? Em thôi miên lại người đứng sau hắn?" Ninh Tước vẫn giữ vững phương thức tư duy cũ của hắn, không cách nào lý giải được thế giới mơ hồ của bọn họ.

"Không có." Lục Chỉ nhún vai, "Tôi cái gì cũng không làm, do hắn bị phản phệ thôi."

"Phản phệ?" Ninh Tước khó hiểu, "Đây là nguyên lý gì?"

Thương Chân Tử hít sâu một hơi, "Hắn bị sư phụ làm cho phản phệ?"

Lục Chỉ gật đầu.

Ninh Tước thấy hắn chỉ lo khiếp sợ, nhịn không được hỏi, "Này ông bạn, giải thích tí đi nào."

Sắc mặt Thương Chân Tử cũng giãn ra ít nhiều, thậm chí có chút vui mừng, "Không hổ là sư phụ."

Hắn cảm khái trước một câu, sau đó nói với Ninh Tước, "Người sau màn kia hạ ảo thuật với sư phụ, năng lực không đủ để tác động đến mệnh cách của sư phụ nên bị phản phệ."

Hắn cười lạnh một tiếng, trong giọng nói nồng đậm khinh thường. "Đúng là không biết sống chết, dám hạ ảo thuật với sư phụ, tựa như châu chấu đá xe, ngu xuẩn như nhau, lần này phỏng chừng tên đó hao tổn không ít tu vi đâu."

Lời của Thương Chân Tử không chỉ khiến bản thân an tâm hơn, cũng giúp những người khác dần bình tĩnh lại.

Ninh Tước hơi hơi nhíu mày, "Mọi người có phát hiện không, tròng mắt thi thể này vẫn luôn chuyển động."

Bỗng nhiên, thi thể Mục Tam đột ngột ngồi dậy.

"A ——!"

Lục Chỉ mặt không biểu tình, Ninh Tước và Cửu gia ra vẻ đề phòng, sắc mặt Thương Chân Tử ngưng trọng, ba người khác giật mình sợ hãi kêu lớn lên.

Thi thể Mục Tam ngồi dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ, âm thành giống như từ dưới đất vọng lên.

"Tao biết mày là ai."

*****

Cách xa đế đô, ẩn nấp ở một biệt thự trong núi nào đó, một người mặc trường bào đen bỗng nhiên hét thảm một tiếng, ôm chặt hai mắt của mình.

"Phản phệ! Vì sao lại bị phản phệ!" Hắn không dám tin, từ khi hắn tu luyện ảo thuật tới nay, chưa từng có ai không bị ảo thuật của hắn khống chế.

"Mắt của ta! Mắt của ta!" Hắn thống khổ kêu lên.

Một người ăn mặc đường trang bước từ ngoài cửa đi vào phòng tối, thấy thế vội đỡ hắn ngồi xuống.

"Đại sư, đại sư, thất bại sao? Sao lại thế này?" Người mặc đường trang không dám tin, "Ngài mà lại thất bại sao?"

"Nơi đó có một cao nhân, năng lực của hắn rất cao, ta tự bám lên người thi khôi thế mà cũng bị phản phệ mạnh như vậy."

"Cao nhân? Làm đại sư bị thương, chẳng lẽ là người kia?" Người mặc đường trang kinh hỉ hỏi.

"Có lẽ vậy, người có thể giết được bạt chắc chắc đủ năng lực."

"Đại sư biết được thân phận của hắn sao? Chúng ta tra thật lâu cũng chưa tra được người này rốt cuộc là ai?"

"Thi khôi của ta còn đó, ngươi hộ pháp cho ta, phát hiện ta có chỗ nào không đúng lập tức dùng châm châm lên huyệt Thái Dương của ta."

"Đúng vậy." Người mặc đường trang lập tức đáp lại, kích động không thôi. Rốt cuộc bọn họ cũng tra được tên vẫn luôn gây chuyện với bọn họ có thân phận gì!

Người mặc áo đen giãy giụa đứng lên, ráng căng hai mắt, mơ mơ hồ hồ thấy được một ít bóng mờ. Hắn hết sức chăm chú chuyển bảy hồn sau phách lên người Mục Tam. Mắt Mục Tam vốn đã mở lớn nên hắn có thể thấy được rõ ràng mấy người đang nói chuyện. Hắn không dám nhìn thẳng Lục Chỉ, ánh mắt đảo khắp nơi, xem thử Lục Chỉ có phải người trước giờ vẫn luôn phá cực sát chi địa của bọn họ hay không, vậy nên hắn chấp nhận mạo hiểm ngồi thẳng dậy.

"Tao biết mày là ai."

Ngoài dự đoán của tên áo đen, bất kể sắc mặt những người xung quanh biến hoá thế nào, Lục Chỉ vẫn luôn như cũ bình đạm. Hắn oán nhận nhìn cậu chằm chằm, vì sao vì sao cậu ta lại bình tĩnh như vậy! Vì sao cậu ta không sợ hắn!

"Nếu ngươi biết thật đã sớm trực tiếp giết qua, cũng sẽ không dùng chiêu này để thử tìm hiểu thân phận của ta."

Thế mà bị nhìn thấu! Năng lực người này rốt cuộc cao thâm bao nhiêu! Người áo đen vừa kinh ngạc vừa tức giận, cơn buồn bực luẩn quẩn trong ngực này thiếu chút nữa thiêu đốt hồn phách của hắn, hắn vội vàng chạy trốn.

Trước khi đi còn không cam lòng để lại một lời tàn nhẫn: "Mày chờ đó!"

Cửu gia đột nhiên cả kinh, lo lắng nhìn Lục Chỉ. "Chỉ Chỉ, làm sao bây giờ? Hắn hiển nhiên định ngóc đầu lên lại."

Ninh Tước cũng lo lắng không thôi, ngặt một chỗ chính là không biết xuất xứ đối phương, ẩn quá sâu quá tối, đào cũng không đến. "Để tôi thử báo cảnh sát đi tra thân phận Mục Tam xem có thể tra được manh mối nào không."

Cửu gia gật đầu không ngừng, "Đúng đúng, mau tra đi."

"Được." Ninh Tước lập tức gọi điện thoại, đột nhiên xuất hiện một thi thể, có thế nào cũng phải báo cảnh sát xác minh thân phận, tìm được người nhà.

Hắn gọi điện thoại xong lại gọi thêm cú nữa cho Nam Thừa Phong.

"Không có gì đâu." Lục Chỉ vẫn vân đạm phong khinh như cũ, thấy Cửu gia khẩn trương vì cậu mà ngón tay lạnh toát tái nhợt, còn ngược lại trấn an hắn, "Không có gì, không có gì, không sợ nha."

"Anh lo lắng cho em đó, Chỉ Chỉ à." Cửu gia cạn lời, hắn thật cảm thấy Chỉ Chỉ thoạt nhìn đáng yêu như vậy nhỏ bé như vậy, mỗi lần gặp chuyện lại trưởng thành chín chắn hơn cả hắn, rõ ràng hắn muốn yêu thương cưng chiều chăm sóc cậu, mà mỗi khi có chuyện lại thành cậu trấn an hắn, thật là ...... Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến hắn không theo đuổi được Lục Chỉ? Cửu gia đang tập trung tự vấn lương tâm.

"Chỉ Chỉ!"

Bỗng nhiên, một người lao vọt vào, mọi người còn chưa ổn định lại sau cơn kinh hồn bạt vía, thình lình bị khí thế của người vừa đến doạ cho nhảy dựng, tập trung nhìn người đi tới, biểu hiện càng thêm quỷ dị. Thế mà lại là Nam tổng, Nam Thừa Phong.

Lục Chỉ chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi, "Hôm nay anh có hợp đồng quan trọng lắm mà, sao anh lại tới đây?"

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 79

"Em không sao chứ." Nam Thừa Phong đi đến trước mặt Lục Chỉ, khẩn trương nhìn cậu, "Nghe nói có người xấu theo dõi em, sao lại như vậy?"

Lục Chỉ mờ mịt nhìn Nam Thừa Phong, bừng tỉnh, hỏi Ninh Tước, "Là anh nói cho anh ấy à?"

Ninh Tước gật đầu, nghiêm túc nói, "Chúng ta ở ngoài sáng, người này ở trong tối, sớm phòng bị vẫn tương đối tốt hơn."

Hắn nói xong khẽ cười, liếc nhìn Nam Thừa Phong, "Lại nói, hôm nay xảy ra chuyện này, nếu tôi không nói cho cậu ấy, cưng phải hiểu rằng không biết tôi sẽ bị cậu ấy 'dạy dỗ' thế nào đâu a."

Ngữ khí hắn trêu ghẹo rõ ràng, Lục Chỉ nghe vậy, đáy lòng hơi rung động, lỗ tai bỗng nhiên nóng lên, cậu đột nhiên không dám nhìn Nam Thừa Phong, hai mắt sáng lấp lánh. "Không sao."

Nam Thừa Phong thấy sắc mặt Lục Chỉ thay đổi, khẩn trương, "Chỉ Chỉ, em bị sao vậy? Không thoải mái sao? Không có bị gì chứ? Không có trúng chiêu chứ?"

"Không có, không có." Lục Chỉ quay mặt đi, tránh né ánh mắt quan tâm của hắn, "Anh mau trở về đi, hợp đồng hôm nay của anh rất quan trọng đó!"

Lục Chỉ trước đó nghe lén được trợ lý Thân nói chuyện, hôm nay Nam Thừa Phong sẽ ký hợp đồng với một công ty của Ý, hai công ty vì ngày hôm nay mà chuẩn bị suốt 1 năm trời, yêu cầu tài chính khổng lồ, có thể nói là hạng mục lớn nhất năm nay của tập đoàn Nam thị.

Trợ lý Thân còn nói giỡn: "Dù sao Nam tổng cũng là tổng tài một tập đoàn lớn, còn có trách nhiệm của ngài ấy, nếu không nhất định ngài ấy sẽ đến chăm cậu đi ghi hình."

Cho nên Lục Chỉ đặc biệt chú ý không cho ai quấy rầy hắn, không nhờ hắn vẫn tới. Ngay phút giây nhìn thấy Nam Thừa Phong, trong lòng Lục Chỉ bỗng nhiên dâng lên một trận chua xót không nói nên lời, không rõ nguồn gốc xuất xứ cùng ...... Cậu thừa nhận cậu có điểm cảm động, cũng có chút vui vẻ, đương nhiên phần nhiều vẫn là lo lắng, lo lắng hạng mục của hắn xảy ra chuyện.

"Anh mau về đi, chuẩn bị hạng mục cho tốt, tôi có việc gì đâu, chút tiểu xảo này còn chưa lọt được vào mắt tôi." Lục Chỉ không cười, vẫn như cũ không dám nhìn hắn, cảm thấy nếu đối diện mắt hắn, tim sẽ nhảy nhót không ngừng, rất hoảng loạn đó.

Nam Thừa Phong hít một hơi thật sâu, thoáng điều chỉnh lại vẻ khẩn trương, thấy sắc mặt cậu không ổn, nhanh chóng thấp giọng ôn nhu nói, "Tôi đã sắp xếp ổn cả rồi, buổi chiều lại bàn cũng được vậy, dù sao việc bàn bạc hạng mục hôm nay cũng không được tốt lắm."

"Đối phương đổi ý?" Lục Chỉ chớp chớp mắt.

"Đúng vậy." Nam Thừa Phong cười cười, làm cậu yên tâm.

Trợ lý Thân đứng bên cạnh hơi rũ mắt, che giấu sự chột dạ trong lòng. Mới nãy trong phòng họp công ty, Nam Thừa Phong nhận điện thoại, nghe được mỗi câu vợ cậu xảy ra chuyện rồi liền lập tức rời đi, còn để hắn ở lại giải thích cho đối phương. Tiếng Ý của hắn cũng bình thường, lại cũng phải đưa ra một lý do cho hợp lý, cho nên ...... Trợ lý Thân tự hỏi nên nói với Nam Thừa Phong sao đây, đối tác cho rằng vợ Nam tổng sắp sinh cho nên mới không có chút dị nghị nào.

Cửu gia đứng bên cạnh ôm tim, tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu nồi lẩu rồi; mối tình đầu của ta, còn chưa kịp đơm hoa kết trái đã bị bóp chết khi chỉ mới nhú.

Công an tới kiểm tra thi thể Mục Tam, Ninh Tước mới vừa phối hợp khai báo chi tiết xong, xoay người nhìn Cửu gia đang muốn tiến lên quấy rầy cặp vợ chồng son người ta, nhanh chóng ngăn lại.

"Em xem, bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, không nên đi quấy rầy vẫn hơn."

Ngoài ý muốn chính là Cửu gia thế nhưng không trừng hắn cũng chả mắng hắn, mà chỉ bĩu môi nhìn chằm chằm Lục Chỉ và Nam Thừa Phong, ánh mắt lộ ra vẻ khổ sở.

Ninh Tước lập tức hoảng sợ, nhanh chóng dỗ hắn, "Không có gì, thiên hạ thiếu gì cỏ thơm, hà tất phải yêu đơn phương ..."

"Chỉ Chỉ của ta thích ai cũng được chỉ là đừng thích tên sói đuôi to này ......" Cửu gia mặt đầy không vui, "Tên này tâm cơ nhất, nếu sau này hắn có khi dễ Chỉ Chỉ, sợ là ngay cả Chỉ Chỉ cũng chẳng biết."

"Uầy, thật ra em cũng chỉ là bất mãn với Nam Thừa Phong thôi chứ gì ......" Ninh Tước nhướng mày.

"Lại nói, Nam Thừa Phong sẽ khi dễ bé dễ thương sao?" Nhìn cách cậu ấy chăm sóc bé dễ thương như tổ tông thế kia, phỏng chừng dù trời có đảo, đất có điên, ngày đêm có đảo lộn cũng không có ngày đó đâu.

Cửu gia lắc đầu, "Không phải."

Ninh Tước gật đầu, "Ừ."

"Ngoài trừ ta, có là ai ta cũng đều bất mãn." Cửu gia hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lại sáng lên.

Khoé mắt Ninh Tước giật giật, "ngài" đúng là kiên cường bất khuất ... Nhưng mà, thật trùng hợp, hắn cũng là một người cố chấp.

"Sư phụ, chuyện này làm sao bây giờ?" Thương Chân Tử khai báo cảnh sát xong, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đi tới, hắn vừa rồi cũng không biết phải giải thích với cảnh sát kiểu gì, "Chúng ta chẳng biết gì về thân phận của đối phương, càng đừng nói đến biết được bọn họ đang ở đâu, cục diện bị động như vậy đối với ngài là rất nguy hiểm." Thương Chân Tử một hơi nói ra tiếng lòng của mọi người.

Đặc biệt là nhóm người Nam Thừa Phong, Cửu gia, Ninh Tước, vẫn luôn không thể buông xuống lo lắng trong lòng.

"Tôi ở bên cạnh em, một bước cũng không rời." Nam Thừa Phong khẩn trương nắm tay cậu.

Lục Chỉ còn chưa mở miệng lại nghe Nam Thừa Phong nói một cách vô cùng nghiêm túc, "Em từng nói mệnh cách anh cường đại, có thể ngăn chặn tất cả mọi chuyện, tôi ở bên cạnh em, tôi bảo vệ cho em."

Lục Chỉ bị hắn nắm tay, cảm giác nóng rát vẫn không nguôi, "Cảm ơn, không cần ......"

"Sao lại không cần, tôi mặc kệ, dù gì tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, nếu em ......" Nam Thừa Phong nói tới đây thì mím môi, thái độ bỗng nhiên cứng rắn ngang ngạnh hơn, "Miễn sao em không rời khỏi tôi là được."

Nữ MC, đạo diễn chương trình và anh quay phim trao đổi ánh mắt, thả trí tưởng tượng bay cao bay xa, rõ mười mươi tình cảm của Nam tổng này dành cho Lục đại sư là vô cùng sâu đậm. Bọn họ nhìn sang Cửu gia, ánh mắt ngập tràn đồng tình.

Cửu gia siết siết nắm tay, đi đến bên cạnh Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, anh cũng sẽ bảo vệ em, ở bên cạnh anh đi."

"Ố là la, Tu La tràng." MC hưng phấn, hai mắt sáng rực.

"Này." Ninh Tước bước lên khoát vai Cửu gia, mỉm cười nói, "Vừa nãy lúc Mục Tam ngồi bật dậy ấy, hình như em là người la lớn nhất nhỉ?"

Cửu gia hung hăng trừng hắn một cái, "Trí nhớ tốt như vậy làm gì, chẳng vui vẻ gì đâu." Rồi nhấc tay đập cái bốp lên bàn tay đang đậu trên đầu vai mình, "Bỏ xuống nhanh."

Một tiếng "Bang" vang dội, Nam Tước khẽ kêu một tiếng, "Quào, em đánh thật à, đau quá."

Hắn vừa nói lại càng đè tay ăn vạ trên vai Cửu gia không buông, còn thuận thế kéo Cửu gia về phía mình, không để hắn đi quấy rầy Nam Thừa Phong, "Em đánh tôi đau như vậy, chúng ta tâm sự tí nào."

"Này cái đồ vô lại!" Cửu gia không thoát được khỏi con bạch tuộc hình người này, cứ vậy bị kéo sang bên.

Hai mắt nữ MC sáng như đèn pha, khoang mũi nóng lên, oa! Tu La tràng tay tư a! Thật bổ mắt, thật hạnh phúc!

"Anh không cần lo lắng đâu." Lục Chỉ thấy Nam Thừa Phong vì khẩn trương mà trán đẫm mồ hôi.

Người như hắn có khi nào từng đổ mồ lạnh đâu, tim Lục Chỉ đột nhiên đau nhói. Người này thật sự đặt mình ở vị trí quan trọng nhất, quan trọng đến nỗi Lục Chỉ tự thấy không xứng. Quả thật Lục Chỉ không cách nào biểu đạt tâm tình của bản thân, cậu chỉ càng cảm thấy Nam Thừa Phong thật sự đặc biệt, người này ở trong lòng cậu để lại dấu ấn vĩnh viễn không thể quên.

"Tôi không sao mà." Lục Chỉ mím môi, tay căng cứng, tim đập vừa nhanh vừa mạnh, nhưng vẫn không rút ra, "Không cần sợ, tôi biết bọn họ ở đâu."

Những người còn lại còn chưa loading kịp, Thương Chân Tử kích động la lên một tiếng, "Ngài biết?!"

Ông trời ơi! Trên đời này, trong nguyên cái giới huyền thuật này, còn có chuyện gì sư phụ hắn không làm được nữa không hả trời!

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 80

Thương Chân Tử nghe thấy Lục Chỉ nói, có hơi thất thố, "Làm sao ngài biết được."

Hắn là người đứng đầu giới phong thuỷ nên rất rõ đối thủ hôm nay gặp phải thuộc dạng người gì. Ảo thuật sư đổi hồn vẫn luôn là một sự tồn tại khủng bố chưa thể giải quyết được. Bọn họ không lộ ra gương mặt thật, vẫn luôn sống nhờ đoạt xá cơ thể của các sinh vật khác, tới vô ảnh, đi vô tung, trí mạng, vô hình, căn bản không cách nào biết được thân phận thật sự.

Giới phong thuỷ vẫn luôn đau đầu và sợ hãi vì những ảo thuật sư này, thậm chí có vài phong thuỷ sư nổi tiếng từng bị mất đi tính mạng cùng tu vi, trở thành thi khôi, không chỉ bị bọn chúng lợi dụng làm chuyện thất đức hại người, mà tu vi nhiều năm vất vả khổ luyện cũng trở thành linh đan hỗ trợ đối phương tu luyện.

Mà ảo thuật sư hôm nay gặp phải còn mạnh hơn ảo thuật sư thông thường nhiều, thế mà đã đạt được khả năng phân hồn giải phách, có thể đồng thời sống nhờ trong cơ thể nhiều sinh vật cùng một lúc. Nói cách khác, nếu một Hiệp hội Phong thuỷ có 30 phong thuỷ sư, bảy hồn sáu phách của tên đó có thể chiếm cứ điều khiển 13 người, nắm giữ gần ½ quyền khống chế, có thể khống chế được một phần giới phong thuỷ, đây thật sự là khó lòng phòng bị!

Có thể nói, một khi gặp phải ảo thuật sư đổi hồn, chỉ có thể để ý cẩn thận đề phòng, còn thầm cầu nguyện một đường sinh cơ; đây cũng là ý nghĩa của lời cuối cùng mà đối phương để lại. Thương Chân Tử lo lắng cho Lục Chỉ, lo lắng đến nỗi cả người mướt mồ hôi lạnh. Những người khác cũng không hiểu, nhưng bởi vì không phải trong nghề, hơn nữa kỳ tích của Lục Chỉ quá nhiều, làm bọn họ có cảm giác dù có huyền ảo đến mức nào Lục Chỉ cũng giải quyết được. Vừa khiếp sợ lại vừa tín nhiệm cậu mười phần. Hơn nữa, cũng chỉ có cậu có thể làm được.

Đối với nghi vấn vội vàng của Thương Chân Tử, Lục Chỉ chầm chậm xoay người, nhàn nhạt chỉ thi thể của Mục Tam và lồng chim, "Hồn phách người kia từng tạm trú trong người bọn họ, sẽ để lại dấu vết, ta có thể cảm nhận được."

Trước mắt, trong giới phong thuỷ, ảo thuật sư đổi hồn là vô giải, nhưng Lục Chỉ không thuộc giới phong thuỷ, cậu là thiên sư cấp bậc cao hơn phong thuỷ sư, lại còn là thiên sư đứng trên đỉnh kim tự tháp. Với người khác mà nói, ảo thuật sư này đúng là khó lòng phòng bị, cơ bản không có khả năng truy tra được chút dấu vết, chứ đừng nói đến chuyện tra được thân phận đối phương, mơ mộng huyễn vông. Nhưng Thiên Nhãn của Lục Chỉ có thể nhìn thấu hết thảy dấu vết còn lưu lại, bởi vì tên đó từng phân hồn phách, sống nhờ thân xác khác, không khác gì hung thủ để lại vật chứng minh thân phận rõ ràng tại hiện trường.

Thương Chân Tử ngưng thần nín thở, tuy rằng không nói gì nhưng đôi mắt trợn to đã biểu đạt rõ rõ ràng ràng tâm tình hắn: Như vậy cũng được !

Lục Chỉ đi đến trước mặt Mục Tam, những người khác lập tức theo qua.

Một cảnh sát từ bên ngoài đi đến, thấy thi thể Mục Tam thì nhíu mày. "Quái, thi thể này đã chết lâu như vậy thế mà không bốc mùi? Giới phong thuỷ bọn họ sao loại người nào cũng có vậy?"

Thương Chân Tử vừa nghe liền nóng mặt, xua xua tay, "Đồng chí cảnh sát đừng nói vậy, loại bại loại này giới phong thuỷ không dám nhận."

Cảnh sát nghe thấy mình lầu bầu lầm bầm bị người nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn nhóm người, liếc một cái thấy được Lục Chỉ, nhất thời vui mừng, "Ai da, tiểu thần tiên!"

Lục Chỉ ngẩn ra, đồng chí cảnh sát lại nhìn sang Ninh Tước, "Ui da, anh đẹp trai người nước ngoài cũng ở đây à!"

Ninh Tước dở khóc dở cười, "Sếp à, tôi cũng không phải người nước ngoài, tôi có một nửa huyết thống Hoa Quốc mà."

Cảnh sát ngượng ngùng cười cười, "À, thật xin lỗi, tôi hơi nhanh miệng."

Hắn cười hì hì đi đến trước mặt Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, sao ngài lại ở chỗ này?"

Lục Chỉ nhớ ra hắn là ai. Hắn chính là đồng chí cảnh sát gặp được trong cái ngày Ninh Tước bắt tên thần côn tội phạm giết người kia, sau đó tên kia bị cảnh sát hốt xác mang về đồn.

"Chào anh." Lục Chỉ cười, "Chúng tôi đang quay chương trình."

"Ít nhiều cũng nhờ lần trước hai vị hỗ trợ bắt được hung thủ mà tôi cũng được thơm lây thăng chức đấy." Cảnh sát cười cười.

Lục Chỉ và Ninh Tước chúc mừng hắn. Ninh Tước kể lại đại khái sự tình phát sinh cho đồng chí cảnh sát.

Cảnh sát càng nghe càng hoảng sợ, lớn tiếng thốt lên, "Còn có chuyện như vậy! Lợi hại thế!"

Người khác nói có lẽ hắn sẽ cảm thấy nói xàm nói điên, nghe tai này lọt qua tai kia, nhưng có Lục Chỉ ở đây, vậy còn gì để hoài nghi sao!

"Chuyện này, nếu không có tiểu thần tiên, hắn đúng thật sẽ thành công, chúng tôi sẽ bận túi bụi, bị lãnh đạo mắng cũng chẳng phải chuyện to tác gì nhưng nếu xuất hiện nhiều người bị hại như vậy, sẽ khiến xã hội khủng hoảng, lúc đó chúng tôi thật sự sẽ không biết nên làm thế nào."

Đồng chí cảnh sát vẫn cảm thấy sợ hãi, không ngừng nói với Lục Chỉ, "Trăm sự nhờ ngài!"

Lục Chỉ xua xua tay, "Không cần nói như vậy, là tự hắn đến tham gia chương trình."

"Hẳn là hắn không ngờ sư phụ lợi hại đến vậy." Thương Chân Tử khinh thường nói, quả thật là tìm chết.

"Cần phải bắt gấp tên khủng bố này." Cảnh sát sờ sờ cằm nói.

"Bé dễ thương đúng là định làm việc này, cho nên còn nhờ anh cũng các đồng chí khác để cậu ấy nhìn thi thể." Ninh Tước nói.

"Hả? Nhìn thi thể cũng tra được thân phận đối phương?" Cảnh sát kinh ngạc nói, vậy cũng được á?

Lời này nói ra tiếng lòng của mọi người. Lục Chỉ cười cười, ngồi xổm xuống nhìn thi thể Mục Tam lại nhìn sang cái lồng chim.

"Người này cùng con chim này đến từ những nơi không giống nhau, tên đó bám vào con chim trước, sau mới điều khiển con chim đi dụ dỗ giết chết Mục Tam rồi đoạt xá, không cùng thời gian cũng không cùng địa điểm."

Lục Chỉ nói, "Mục Tam là người Vân Bắc, lâu nay sinh sống ở Thiên Sơn, chết trong rừng cây phía bắc Thiên Sơn, còn con chim này lại bị "xử lý" ở Giang Nam, trước mắt tên đó hẳn đang ở khu vực núi gần phía nam ngoại thành đế đô."

Cậu vừa dứt lời, cảnh sát lập tức dùng hệ thống tin tức tuần tra của Sở cảnh sát định vị.

Đôi mắt Lục Chỉ bỗng ngưng trọng, "Thì ra là thế."

"Làm sao vậy?" Nam Thừa Phong luôn có thể phát hiện những biến hoá dù chỉ nhỏ nhất của Lục Chỉ, khẩn trương hỏi.

"Nơi cực sát chi địa thứ hai." Lục Chỉ, "Nằm giữa trung tâm và khu vực núi phía nam." Nơi đầu tiên là căn công quán số 82, hiện tại đã xuất hiện căn thứ 2, xem ra trong này có liên hệ.

"Cực sát chi địa?" Sắc mặt Thương Chân Tử tái mét, "Thật sự có người tu luyện loại tà thuật này!"

"Ừ." Lục Chỉ nói, "Từ căn công quán số 82 lần trước, tôi đã nhận ra rồi, có báo cho nhị sư huynh điều tra, còn chưa tra được thì hôm nay lại thu được thêm ít manh mối."

Những người khác nghe không hiểu ý nghĩa của cực sát chi địa, nhưng cũng đủ để biết đó là địa phương hung hiểm. Bọn họ còn chưa kịp mở miệng, cảnh sát nãy giờ đang tra tư liệu chợt mở to hai mắt, ngẩng bật đầu khỏi Ipad. "Choa moạ ơi."

"Làm sao vậy?" Đang thời khắc khẩn trương, thần kinh của các đồng chí cảnh sát cũng trở nên mẫn cảm hơn.

Đồng chí cảnh sát không dám tin nhìn về phía Lục Chỉ, "Căn cứ kiểm định vân tay, vị này ... Đại sư?" Hắn cố gắng xác định xưng hô, "... nói hoàn toàn chính xác. Người này đích thực là người Vân Bắc, sinh sống lâu năm ở gần Thiên Sơn."

Hắn nhìn Lục Chỉ với ánh mắt cực kỳ giống người qua đường nhìn thấy các siêu anh hùng vũ trụ điện ảnh giáng từ trên trời xuống, ánh mắt có vẻ kinh ngạc, nghi hoặc, kích động cùng sùng bái.

"Còn có con chim này, chúng tôi tra được là động vật bảo bộ cấp 1 quốc gia, chỉ sinh trưởng ở Giang Nam." Một đồng chí cảnh sát khác cũng nhìn Lục Chỉ thêm vài lần, tựa như muốn xác nhận cậu có thật là nhân loại hay không. Dù sao chuyện này cũng vượt quá sức tưởng tượng của con người rồi.

Thương Chân Tử hoảng hồn, khi Lục Chỉ nói ra thông tin này thế nhưng đến chạm cũng không chạm vào bất kỳ vật chứng nào, chỉ nhìn thoáng qua liền biết được hết thảy. Hắn tựa như không còn cảm thấy quá ngoài ý muốn, chỉ biết cảm khái cùng kính nể vô tận.

Cảnh sát ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, "Thất thần gì đó, nhanh liên hệ người bắt tên đó lại ngay, còn chờ hắn hại thêm người à!"

Các cảnh sát bừng tỉnh, nhanh chóng đồng thanh, "Yes, sir."

Nhưng rất nhanh bọn họ nhớ tới, "Sếp, bọn em không biết địa chỉ cụ thể ạ."

Đội trưởng đứng hình, theo bản năng lập tức quay sang nhìn Lục Chỉ. "Ngài ......" Có thể biết được cụ thể vậy sao? Hắn mập mờ ôm ý dò hỏi.

"Tôi biết." Lục Chỉ cười cười, trực tiếp nói ra một toạ độ, nói xong còn cười, "Nếu hắn không để lại chứng cứ, tôi sẽ không nhìn thấy được cụ thể vậy đâu."

Hai người cảnh sát dò theo toạ độ, la lên một tiếng, "Cái đệch, nơi đó thật sự có một cái thôn xóm cổ, lúc trước còn chuẩn bị được khai thác thành thắng địa du lịch á." Hai người khiếp sợ hít sâu một hơi, nhanh chóng hành động.

"Thật quá sức tưởng tượng." Thương Chân Tử lắc lắc đầu, người không hiểu sẽ không biết sâu cạn trong này, ở đây không có ai có thể hiểu được độ thâm sâu của việc này hơn hắn.

"Thắng địa du lịch? May mà phát hiện kịp thời." Thương Chân Tử nói, "Nếu không, một khi bọn họ hoàn thành bố cục trong cực sát chi địa, không biết sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng đây."

Sắc mặt cảnh sát nghiêm túc, hung hăng hừ một tiếng, "Đám ác nhân phát điên phát rồi này! Nhất định phải tóm hết mang ra trước công lý."

Cùng lúc đó, trong mật thất bên kia. Người áo đen ngồi dưới đất thở hổn hển vận khí, vừa trải qua một đợt giằng co với Lục Chỉ, mặc kệ là tu vi hay nội tâm hắn đều chịu thương tổn cực đại.

"Vì sao! Nó vì sao lại bình tĩnh như vậy!" Hắn hung hăng đập lư hương của mình xuống đất.

Người mặc đường trang trầm mặc nhìn thoáng qua, yên lặng nhặt pháp khí kia lên, "Đại sư, còn xin tạm thời đừng nóng nảy."

Người áo đen không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói nhỏ, "Thật đáng sợ, nó phải chết! Phải chết!"

Hắn gắt gao siết chặt nắm tay, đáy mắt người mặc đường trang hiện lên một tia kinh hãi. Người áo đen đã mang đến không ít ác mộng cho các phong thuỷ sư, thế nhưng cũng có ngày lại khiếp sợ một phong thuỷ sư khác. Người đó quả nhiên không tầm thường.

"Không tốt, cảnh sát đến!" Thuộc hạ người mặc đường trang hoảng sợ chạy vào báo.

Người áo đen ngẩn ra, người mặc đường trang lại khá bình tĩnh, "Sợ cái gì, chúng ta chuyện gì cũng chưa làm, cảnh sát có lý do gì bắt người."

"Hỗn trướng!"

Người mặc đường trang nghe thấy một âm thanh lớn chấn động, nhanh chóng đứng lên, cung kính khom lưng với người cầm chuỗi ngọc, "Đại sư."

Người áo đen cũng thu hồi cảm xúc, gật đầu với người mới tới, "Sư phụ."

"Hỗn trướng! Hai tên hỗn trướng các ngươi!" Người đi tới tức giận dùng chuỗi ngọc ném đánh lên đầu lên mặt bọn họ nhưng hai người không dám có chút dị nghị nào.

"Nhanh rời đi, lập tức, lập tức!" Người đi tới hạ tử lệnh phục tùng tuyệt đối.

Người mặc đường trang nhíu nhíu mày, "Đại sư, không cần khẩn trương vậy đâu, cảnh sát cơ bản không có quyền bắt chúng ta."

"Ngươi cho là ta sợ cái này? Ta là sợ người kia!" Người đi tới tức giận đến mức tay run, "Ta nói rồi, không cần đi chọc hắn! Không cần chọc hắn, mà các ngươi lại dám!"

Hắn tức giận đến nói năng lộn xộn, "Các ngươi nghĩ cảnh sát vì sao tìm đến đây? Các ngươi quá coi thường hắn, người có thể diệt trừ bạt, nếu hắn có thể để cảnh sát tới, chẳng lẽ lại không biết chuyện tốt các ngươi đã làm sao?!"

Sắc mặt hai người đại biến, chưa bao giờ cảm thấy hối hận như bây giờ.

"Chuyện trước đây chúng ta làm ......" Người áo đen không cam lòng.

Người mặc đường trang gật gật đầu, mày nhíu chặt, rốt cuộc cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh, "Còn có tầng hầm kia ......"

Hắn không nói nửa câu còn lại, thu lại vẻ mặt lo âu, hiện ra biểu tình thần bí khó lường. "...... Tuyệt đối không thể bị người khác phát hiện."

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info