ZingTruyen.Com

[ĐAM - HOÀN] TRĂM TỶ VÕNG HỒNG THIÊN SƯ - Hoà Cửu Cửu

Chương 63 + 64 + 65

ahappybookaholic


CHƯƠNG 63

Trước sự nghi ngờ của Ninh Tước, Nam Thừa Phong chỉ trả về một nụ cười như không cười, làm người khác đoán không được ý hắn, Ninh Tước lập tức đề phòng.

"Ha." Nam Thừa Phong cười cười khinh thường với hắn, lại chú ý thấy bên miệng Lục Chỉ có dính chút kem phô mai, bèn lấy khăn tay không túi ra lau cho cậu.

Nhất cử nhất động đều tinh tế ôn nhu chăm sóc làm Ninh Tước líu cả lưỡi, không nhịn được lắc đầu, ai sẽ nghĩ vị máu lạnh vô tình đại danh đỉnh đỉnh, dính bẫy con quễ tình yêu một cái lại đi hầu hạ vợ bé nhỏ thuận tay mướt mườn mượt như vậy. Chuyến đi tới Hoa quốc này của hắn thật đáng giá.

"Xin lỗi, tôi vừa nãy cắt ngang anh." Lục Chỉ cười nói, "Sau đó thế nào? Vì sao anh lại để ý Thừa Phong?"

"Ửm?" Ninh Tước nghe tiếng cậu, lấy lại tinh thần cười cười.

"Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, tôi học tâm lý học nhiều năm nhưng chưa từng gặp người giống cậu ấy bao giờ, tâm lý cường đại không thể chê vào đâu, toàn bộ thế giới đều tràn ngập hắc ám phủ kín, một chút ánh sáng cũng không có."

Lục Chỉ ngẩn ra, trà sữa trong tay cũng thả xuống.

Ninh Tước từ từ nói, "Là hắc ám, cũng không phải là âm u."

"Bất luận là ai, nhiều hoặc ít, đều sẽ có cái gì đó chống đỡ tinh thần mặc dù có thể rất nhỏ bé hoặc mong manh, đến một tên tội phạm giết người hung ác tột độ cũng có lạc thú giết người để chống đỡ tinh thần."

Ninh Tước nhìn Nam Thừa Phong, đôi mắt sâu thẳm, "Chỉ có cậu ấy, không có bất kỳ điều gì chống đỡ, chỉ có hắc ám nhưng lại vô cùng cường đại."

Ninh Tước liếc nhìn sắc mặt khẽ thay đổi của Nam Thừa Phong, lúc này đây cũng không bị hắn uy hiếp, "Tôi là nhà tâm lý học, tôi có thể nhìn thấu, hơn nữa còn có thể chữa khỏi vấn đề tâm lý của mọi người, chỉ có duy nhất người này, tôi thử nhiều năm qua vẫn không hề có chút tiến triển."

"Cậy ấy với tôi mà nói, tựa như thế giới song song, như thuyết lý luận tương đối của nhà vật lý học, nguyên nhân chính cũng vì nhìn có vẻ không khó khăn gì, nên lại càng bị hấp dẫn mà đi thăm dò chứng thực."

"Cho nên tôi vẫn luôn quấn lấy cậu ấy, bởi vì người duy nhất khiến tôi thất bại chính là cậu ấy." Ninh Tước bất đắc dĩ cười cười, "Cậu ấy quả thực là nghịch biện (đối số/điều đối chọi) của tâm lý học."

Sự bất đắc dĩ của hắn qua tai Lục Chỉ lại giống như cây kim làm cậu gắt gao nhăn mày.

Nam Thừa Phong thấy gương mặt nhỏ của Lục Chỉ trầm trầm, hung hăng trừng mắt liếc Ninh Tước một cái, "Đừng nghe cậu ta nói bậy, không thể nào."

Lục Chỉ mím môi, cậu thật sự không tưởng tượng nổi, một người mà trong lòng không có chút ánh sáng làm sao có thể sống nổi, lại còn sống đến cường đại mạnh mẽ như ngày hôm nay.

Nam Thừa Phong thấy Lục Chỉ trầm mặc không nói, hơi híp mắt dùng ánh mắt cảnh cáo Ninh Tước: Nếu dám làm cậu ấy sợ từ đây không dám lui tới với tôi nữa, vậy cậu nhân lúc còn sớm mà chuẩn bị hậu sự đi.

Ninh Tước nhún vai, lắc lắc đầu, đáp lại hắn: Yên tâm, sẽ không, tôi đây giúp cậu việc lớn đấy.

"Chỉ Chỉ." Nam Thừa Phong cẩn thận gọi cậu một tiếng, sợ cậu bị Ninh Tước doạ sợ sẽ có ý kiến với hắn.

"Tôi muốn biết chuyện lúc nhỏ của anh." Bỗng nhiên Lục Chỉ quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt cậu tràn ngập thương tiếc, căng thẳng trong lòng Nam Thừa Phong nháy mắt bị hoà tan, quên đi bất an.

"Tuổi thơ của cậu ấy rất đơn giản." Nam Thừa Phong không mở miệng, Ninh Tước trực tiếp tiết lộ, trong giọng nói không hề còn vẻ trêu chọc chỉ có thâm trầm dài lâu. "Bảo vệ bản thân và người nhà không bị giết chết, thậm chí phản sát (giết ngược) lúc cần thiết, đây là tuổi thơ của cậu ấy."

"Năm 5 tuổi khi bảo mẫu có ý đồ dìm chết cậu ta, cuối cùng người chết lại là bảo mẫu, mọi việc đều như thế ......"

Ninh Tước không tiếp tục nói nữa, ánh mắt ảm đạm làm người đau lòng. Khi quen biết Nam Thừa Phong, hắn đã cố ý điều tra quá khứ Nam Thừa Phong, mà bản thân Nam Thừa Phong cũng chưa bao giờ cố tình giấu diếm. Hắn trước giờ khinh thường che giấu, chỉ là ai có thể tìm hiểu được, tìm hiểu được bao nhiêu, lại phụ thuộc vào bản lĩnh của họ.

Ninh Tước càng tiếp cận Nam Thừa Phong càng phát hiện Nam Thừa Phong chế tạo sự cố ngoài ý muốn quá chặt chẽ, sẽ không để lại bất kỳ sơ hở nào, không động cơ, không mục đích, thậm chí bản thân hắn lại còn là người sắp bị hại, nhìn thế nào cũng không bao giờ có ai hoài nghi hắn. Hơn nữa, Nam Thừa Phong chưa bao giờ chủ động trêu chọc bất kỳ ai, tính cách hắn vốn coi thường loại hành động này.

Trong khoảng thời gian Ninh Tước làm ở FBI, từng nhiều lần thông qua sự trợ giúp của Nam Thừa Phong tìm được hung thủ của những sự cố ngoài ý muốn. Khi đó hắn đã quyết định, dù có lì lợm la liếm cũng phải trở thành bạn bè với Nam Thừa Phong, nhất định phải lôi hắn ra khỏi thế giới hắc ám kia. Nhiều năm như vậy, nỗ lực của hắn chẳng mang lại chút hiệu quả nào, Nam Thừa Phong vẫn lạnh nhạt cao ngạo vô tình như cũ, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào lòng hắn. Cũng may, có Lục Chỉ xuất hiện trong thế giới của hắn, giúp hắn không đến mức cô độc suốt đời.

"Đừng nói nữa." Nam Thừa Phong nhíu mày, hắn không ngại Ninh Tước nhắc đến những việc này, hắn cơ bản không để bụng cũng chuyện lông gà vỏ tỏi đó, hắn chỉ sợ Lục Chỉ bị doạ, sợ người mà hắn không thể đánh mất bị doạ.

Hắn vừa dứt lời, tay bỗng nhiên bị Lục Chỉ cầm lấy thật chặt. Nam Thừa Phong ngẩn ra, cúi đầu nhìn Lục Chỉ, lại thấy hốc mắt cậu hồng hồng, sương mù che kín đôi mắt.

"Chỉ Chỉ, làm sao vậy em." Nam Thừa Phong lập tức hoảng sợ.

Lục Chỉ lắc lắc đầu, chỉ nắm lấy tay hắn. Cậu tuy rằng biết tuổi thơ Nam Thừa Phong không quá thoải mái, lại không biết hắn thế nhưng mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng sợ hãi không biết lúc nào bị người ra tay giết chết. Lục Chỉ không bao giờ có thể tưởng tượng được hắn phải sống qua những đó thế nào, đặc biệt hắn còn nhỏ như vậy đã phải bảo vệ chị gái cùng mẹ, Lục Chỉ cảm thấy thật quá đau lòng.

Nhưng cậu không biết, có lẽ do trời sinh máu lạnh, kỳ thật trong lòng Nam Thừa Phong không có quá nhiều cảm xúc với ám sát và phản sát. Không có vui sướng, không có sợ hãi, không có thoả mãn, không có bi thương, chỉ có người không phạm ta, ta không phạm người, toàn tâm toàn ý bảo vệ mẹ cùng chị gái, những cái khác đều không nghĩ đến. Giống như lời Ninh Tước, chỉ có hắc ám không có ánh sáng, một mảng trống không. Chính vì trong hắn cái gì cũng không có cho nên mới có thể cường đại đến không khe hở như hôm nay. (Spoiler alert: Edit khúc này thấy thương Nam Thừa Phong khủng khiếp, cái gì cũng mẹ cũng chị, trước khi gặp Lục Chỉ, hai người đó là người Nam Thừa Phong lo lắng nhất, nhưng sau này các bạn sẽ thấy, nhiều lúc t cảm thấy bọn họ chẳng xứng đáng với sự lo lắng của Nam Thừa Phong tí nào. May mà ảnh có bé Chỉ thật lòng yêu thương, cả hai người đều yêu thương bảo vệ nhau lắm.)

"Chỉ Chỉ." Nam Thừa Phong nhẹ giọng dỗ cậu, biết cậu quan tâm hắn như vậy, ánh mắt hắn không kìm chế được vui sướng.

"Sau này có tôi ở đây, tôi nhất định bảo vệ anh thật tốt." Lục Chỉ đã mở miệng, lời nói ra lại là hứa hẹn ngoài dự đoán của Nam Thừa Phong.

Một lời hứa đột ngột xuất hiện giữa hư vô như vậy làm đáy mắt Nam Thừa Phong hiện lên một tia khó tin, "Ngoại trừ mẹ tôi, lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy." Nam Thừa Phong buồn bã nói. Không ai biết trong lòng hắn Lục Chỉ nặng biết bao nhiêu, nặng đến mức chính hắn cũng không ước lượng nổi.

Những lời này của hắn lại càng làm Lục Chỉ đau lòng, cậu nắm chặt tay hắn, "Anh yên tâm, tôi nhất định làm được."

Đôi mắt Nam Thừa Phong ngập tràn ý cười, "Cảm ơn."

Ninh Tước hơi cong miệng, nhìn Nam Thừa Phong, cho hắn một cái liếc mắt đắc ý: Đã nói mà, sẽ giúp cậu việc lớn đó.

Nam Thừa Phong làm lơ, nhếch nhẹ khoé miệng thuận thế ôm Lục Chỉ vào ngực dỗ, đáy mắt hắn đầy thoả mãn làm Ninh Tước cũng cười cười.

"Cho nên, tôi có thể ở lại nhỉ."

"Cậu ở lại làm gì." Nam Thừa Phong nói.

"Tôi nói rồi, một ngày không giải quyết được vấn đề tâm lý của cậu tôi sẽ không buông tay, tuy rằng hiện tại cậu đã có ......"

Hắn nhìn Lục Chỉ, không nói tiếp đoạn còn lại, "Hơn nữa, không có cậu, tôi cũng còn rất nhiều chuyện muốn hỏi bé dễ thương."

"Hỏi tôi?" Lục Chỉ khó hiểu.

"Ừ, tôi rất có hứng thú với huyền học nên tôi muốn quan sát cậu thêm một đoạn thời gian." Ninh Tước nói.

"Anh muốn biết cái gì?" Lục Chỉ hỏi.

"Tôi muốn biết rốt cuộc giới hạn cao nhất của huyền học là gì." Ninh Tước nói.

"Được." Lục Chỉ nghĩ nghĩ, đồng ý, "Đây là lần đầu tiên có người sau khi nghi ngờ, lại lựa chọn đích thân đi chứng thực." Cho nên không thể nói có thể tuỳ tuỳ tiện tiện mà thành công, năng lực của Ninh Tước tương xứng với tính cách hắn.

"Cảm ơn đã đồng ý." Ninh Tước cười cười, nhìn Nam Thừa Phong, "Nhà cậu có mấy phòng ngủ?"

Con ngươi Nam Thừa Phong ngưng trọng, hơi rũ mắt, "Tôi chỉ có 2 phòng ngủ, nếu cậu ở lại, tôi chỉ có thể đến ngủ sô pha phòng Chỉ Chỉ."

Lục Chỉ ngẩn ra, "Anh là chủ, anh ngủ giường đi, tôi ngủ sô pha cho."

Nam Thừa Phong cười cười, "Sao có thể để em ngủ sô pha được."

Ninh Tước chỉ cười không nói, Nam Thừa Phong quá phúc hắc. Hắn nói thẳng muốn ngủ sô pha trong phòng cậu làm Lục Chỉ chỉ giới hạn phạm vi nội trong phòng.

"Chuyện này chờ tối ngủ rồi hai người đóng cửa lại giải quyết sau nhé." Ninh Tước thừa cơ đẩy giúp hắn một cái, "Đói bụng rồi, ở đây có gì ăn không?"

"Tự nấu." Nam Thừa Phong lạnh nhạt.

"Chẳng lẽ lại trông cậy vào cậu à." Ninh Tước hừ một tiếng, đi đến tủ lạnh trong nhà bếp.

"Để tôi gọi đầu bếp lại đây." Trợ lý Thân nói.

"Không cần, thật lâu rồi tôi cũng không nấu cơm, hôm nay được quen biết bé dễ thương, tôi rất vui nên muốn xuống bếp để bé dễ thương nếm thử tay nghề của tôi."

"Anh biết nấu cơm á." Lục Chỉ rất ngạc nhiên.

"Tôi nấu cơm rất ngon đấy." Ninh Tước cười cười, "Cưng thích ăn thì được, nhưng đừng thích tôi nhé."

Lục Chỉ biết hắn nói giỡn, hắc hắc cười nói, "Đương nhiên sẽ không, anh là đàn ông mà."

Ninh Tước nhướng mày nhìn Nam Thừa Phong, mặt Nam Thừa Phong vẫn không biểu hiện gì, sau khi Lục Chỉ xoay người, tặng lại cho Ninh Tước ánh mắt hình viên đạn.

Ninh Tước chuẩn bị rửa đồ ăn sạch sẽ, cầm dao phẫu thuật bắt đầu xắt rau lả tả. Lục Chỉ mở trừng đôi mắt to tròn nhìn hắn dùng dao phẫu thuật như chơi, kỹ năng siêu cấp đặc biệt, xem đến bừng bừng hứng thú.

"Thật lợi hại, tốc độ xắt rau của anh thật nhanh." Lục Chỉ cảm thán, quả thật nhìn đến hoa cả mắt.

"Luyện suốt 30 năm mà." Nam Thừa Phong cười lạnh.

Ninh Tước chớp mắt đen mặt.

Mà Lục Chỉ lại tưởng là hắn luyện xắt rau 30 năm, "A? Chẳng lẽ anh mới sinh đã luyện xắt rau à? Thừa Phong lại nói giỡn nữa rồi."

Ninh Tước đang chau mày cũng bị Lục Chỉ chọc cười nghiêng ngã. "Bé dễ thương, cưng thật quá đáng yêu đi, tôi thích những bé cưng đơn thuần như cưng vậy đó."

Ninh Tước cố ý dùng củ cái khắc hình thỏ con cho cậu, "Tặng cưng, bé dễ thương."

Lục Chỉ vui vẻ tiếp nhận, lôi kéo Nam Thừa Phong, "Anh ta giỏi thật nha."

Nam Thừa Phong cười cười, "Kỹ thuật cậu tốt như vậy, khắc tôi cái coi."

Ninh Tước cười, "Được nha, cậu muốn con vật gì, tôi thấy sói hợp với cậu nhất đấy."

"Rồng đi, trước kia không phải cậu từng nhận giải thưởng điêu khắc quốc tế sao." Nam Thừa Phong nói.

Ninh Tước nhướng mày, hắn khắc rồng lúc nào? Còn cả giải thưởng quốc tế, hố người không đòi mạng đấy à.

"Oa, anh biết khắc rồng sao?" Lục Chỉ chớp chớp cặp mắt to nhìn chằm chằm Ninh Tước, lòng đầy chờ mong.

Ninh Tước bị Nam Thừa Phong đẩy giá lên quá cao, đặc biệt còn có Lục Chỉ với vẻ mặt tha thiết chờ đợi như vậy, càng không có biện pháp từ chối. Hắn có cảm giác bị đôi vợ chồng son này kết hợp hãm hại, quả nhiên không nên đắc tội bình dấm chua, đó tuyệt đối là tự đào hố tự nhảy xuống.

Di động Lục Chỉ bỗng nhiên vang lên, không khác gì cứu hắn một mạng.

"Alo, xin chào." Lục Chỉ nhận điện thoại, Ninh Tước liếc nhìn Nam Thừa Phong nói nhỏ, "Cậu phải làm đến mức này sao."

Nam Thừa Phong không để ý hắn, chỉ chăm chăm nhìn Lục Chỉ, nghe xem ai gọi tới.

"Cửu gia? Anh sao vậy?"

Nam Thừa Phong nghe thấy tên này một cái liền đen mặt. Ninh Tước chú ý tới sắc mặt Nam Thừa Phong, lập tức thấy có chuyện vui rồi.

"Cửu gia?" Ninh Tước hơi cong khoé miệng, "Sắc mặt khó coi như vậy, tình địch à?"

Nam Thừa Phong trừng mắt liếc hắn một cái.

"Ây da, bị đoán trúng rồi." Đáy mắt Ninh Tước hiện lên hứng thú, mỗi khi hắn lộ ra loại thần sắc này, thường thường sẽ có người bị hắn trêu chọc đến chết.

"Đừng làm trò." Nam Thừa Phong cảnh cáo hắn, "Nếu không, tự gánh hậu quả."

"Cũng chẳng phải lần đầu tiên bị uy hiếp, cậu cảm thấy mấy lời này có tác dụng gì với tôi sao." Ninh Tước không cho là thật, tiếp tục dùng dao phẫu thuật xắt rau như bay, cứ như việc nói chuyện chưa bao giờ ảnh hưởng tốc độ tay của hắn.

Nam Thừa Phong liếc hắn một cái, khoé miệng hơi cong, "Cậu có thể thử."

"Hả?" Ninh Tước đối chọi gay gắt với Nam Thừa Phong nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhận thua.

"Có cơ hội, để tôi giới thiệu Cửu gia với cậu."

"Tình địch của cậu?" Ninh Tước cười cười, "Vậy tôi nhất định phải làm quen rồi, rốt cuộc trên đời này, người dám đối nghịch với cậu tuyệt đối là bạn bè đáng để kết giao."

"Ừ." Nam Thừa Phong không cảm xúc, làm Ninh Tước không nhìn ra được suy tính, "Rất đúng, rất đáng giá."

Không biết Cửu gia nói gì trong điện thoại, Lục Chỉ vội dỗ hắn không ngừng. Nam Thừa Phong hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm. Ninh Tước càng nghe càng thấy sung sướng, nhưng mà hắn không thể không thừa nhận, Cửu gia dám đào góc tường Nam Thừa Phong này quả thật lá gan không nhỏ, vì anh em, có cơ hội gặp mặt vẫn nên cảnh cáo một chút mới được.

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn sẽ tập trung vai chính, tôi biết rất nhiều người thích Cửu gia, muốn đắp nặn nhân vật tỉ mỉ, tôi đương nhiên cũng rất yêu cậu ấy. Nhưng cốt truyện trong chính văn đều xoay quanh tuyến nhân vật chính Lục Chỉ và Nam Thừa Phong, CP phụ và vai phụ chỉ đi theo tuyến chính thôi. Nhưng nếu xuất hiện cảnh đơn của vai phụ, tôi sẽ đánh dấu trên tiêu đề hoặc sẽ viết ở phiên ngoại, sẽ cố gắng hết sức thoả mãn yêu cầu của mọi người.

Rất cảm ơn mọi người cho tôi đề xuất, kỳ thật thôi rất thích nghe, nhưng xin mọi người nếu yêu tôi thì nhớ đánh tích phân nhé ~ Tích phân thật sự thật sự rất quan trọng với tác giả đó.

Cảm ơn mọi người ~ Mấy ngày nữa sẽ phát bao lì xì tạ lễ với mọi người, tôi còn rất nhiều thiếu sót, mong rằng mọi người vẫn có thể tiếp tục đồng hành, giúp tôi cùng tiến bộ ~ Yêu mọi người ~

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 64

Ninh Tước nấu cơm xong, mang đồ ăn xếp nghiêm chỉnh lên bàn cơm. Lục Chỉ quả thật được mở rộng tầm mắt, cậu không nghĩ tới một người sống thường xuyên sống ở nước ngoài như Ninh Tước lại có thể làm món ăn Hoa Quốc đạt chuẩn ngoại hình hấp dẫn, hương thơm đậm đà, hấp dẫn cậu không thể rời mắt. Hai mắt cậu sáng quắc nhìn chằm chằm Ninh Tước, cực kỳ giống bé chó phốc sóc đang tha thiết chờ đợi vội vàng muốn nếm thử.

Ninh Tước bị cậu chọc cười, "Nếm thử đi."

"Âu cơ." Lục Chỉ cầm đũa, đang muốn gắp một miếng cá kho tàu chua ngọt lên, còn chưa kịp gắp đã bị Nam Thừa Phong nhẹ nhàng đè tay lại.

"Không ăn được cứ nói không ăn được, tôi sẽ nói trợ lý Thân đi mua đồ hợp khẩu vị em hơn."

"Không đâu, thoạt nhìn ăn rất ngon mà."

Mùi thơm nồng đậm khắp bốn phía như vậy, Lục Chỉ chỉ ngửi ngửi cũng cảm thấy mỹ vị đến cực điểm. Mặt cậu sáng bừng, gắp một miếng cá lên nếm thử.

Cậu nhai nhai miếng cá, hơi dừng một chút, vẻ mặt xán lạn cười với Ninh Tước, "Ăn rất ngon nha."

Ninh Tước hơi hơi nheo đôi mắt, nhìn cậu, "Bé dễ thương, cười cứng như vậy, quả nhiên cưng không biết nói dối."

Nam Thừa Phong yên lặng đưa cho Lục Chỉ ly nước ấm, Lục Chỉ vội càng cầm lấy uống một ngụm lớn xúc miệng. Lục Chỉ mím môi, đôi mắt to gâu gâu cầu cứu với Nam Thừa Phong.

"Tôi nói trợ lý Thân chuẩn bị đồ ăn Hồ Nam rồi, rất nhanh sẽ giao đến thôi." Nam Thừa Phong ôm cậu vỗ vỗ, ôn nhu dỗ dành, thái độ vô cùng nhẹ nhàng, "Đừng sợ, tôi chống lưng cho em", sau đó dùng ánh mắt ghét bỏ liếc Ninh Tước một cái.

"Thế mà đã đặt sẵn đồ ăn rồi, đây là từ đầu đã nhận định tôi không nấu ăn được đấy à?" Ninh Tước khó chịu, nhướng mày liếc hắn.

"Không phải không thể không ăn được." Lục Chỉ nhanh chóng xua xua tay, rốt cuộc cũng là người ta vất vả nấu, ghét bỏ đồ ăn không ăn được là hành vi vô cùng thiếu lễ phép.

"Là ......" Lục Chỉ ngại Ninh Tước tức giận, vắt hết óc nghĩ nghĩ, dùng ngón tay biểu hiện một tí, "Có hơi ngọt quá, nếu đậm đà một chút sẽ siêu cấp hoàn mỹ."

Bộ dáng cậu cẩn thận tựa như bé cún con sợ người tức giận cho nên chạy tới cọ cọ lấy lòng, trên mặt viết đầy "Đừng nóng giận nha."

Ninh Tước sao có thể chống cự nổi, đặc biệt hắn vốn dĩ đã cảm thấy rất có cảm tình với Lục Chỉ, về mặt năng lực cả mặt cá tính. Hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ gặp được người có cùng khẩu vị với hắn, sớm đã quen với việc người khác không ăn được đồ hắn làm.

"Không sao đâu bé dễ thương, tôi thích đồ ngọt, khẩu vị rất đậm, cưng ăn không được cũng rất bình thường."

Lục Chỉ ngượng ngùng cười cười, "Không có, anh nấu rất ngon, là vấn đề của tôi, tôi không thể ăn quá ngọt."

Thấy cậu chiếu cố cảm xúc mình như vậy, tự nhiên Ninh Tước cảm thấy được được sự cố gắng an ủi của cậu, dáng vẻ cậu thật sự quá đáng yêu, làm người khác nhịn không được muốn cười, cũng rất muốn đưa tay xoa xoa tóc cậu.

Nam Thừa Phong nhanh chóng tặng cho hắn ánh mắt, tựa như muốn cho hắn thành Dương Quá, Ninh Tước còn chưa có vươn tay ra đã lập tức rụt về lại, khó chịu trừng mắt nhìn hắn một cái. "Keo kiệt."

"Ai bảo cậu mỗi lần nấu cho nhiều đường vậy làm gì, người bình thường ai mà nuốt nổi chứ." Nam Thừa Phong lạnh nhạt nói thẳng không cố kỵ, từ đầu tới cuối cũng không nếm thử dù chỉ một miếng.

Kỳ thật đồ ăn Ninh Tước làm sắc hương vị đều hoàn mỹ, đối với người hảo ngọt mà nói đó chính là thịnh yến mỹ vị nhân gian, còn đối với người không hảo ngọt thì đó chính là đồ ăn hắc ám điển hình. Nam Thừa Phong thấy ngày thường Lục Chỉ thích ăn đồ ngọt, còn đặc biệt thích ăn chocolate, mỗi ngày đều sẽ phải ăn một chút mới được. Hắn cho rằng cậu sẽ thích đồ ăn Ninh Tước làm cho nên vừa rồi mới không kiên trì ngăn cản. Quả nhiên, người thường vẫn khó có thể tiếp thu cái khẩu vị quái dị này của Ninh Tước.

"Kỳ thật người thích ăn đồ ngọt có rất nhiều." Lục Chỉ sợ Ninh Tước không vui, cố gắng tìm đề tài kéo lại chút mặt mũi cho hắn, "Tôi nhớ rõ Cửu gia rất thích đồ ngọt, mỗi lần anh ấy ăn đồ ăn Thượng Hải đều nói không đủ ngọt, luôn yêu cầu đầu bếp cho thêm đường, cho nên tôi cũng chưa bao giờ đụng vào đồ ăn của anh ấy."

"Phải không?" Ninh Tước cười nói, "Còn có người có khẩu vị giống tôi à?"

"Ha ha." Lục Chỉ cười nói, "Đúng vậy, nói không chừng anh ấy sẽ thích đồ ăn của anh đấy."

Lục Chỉ nhìn bàn đồ ăn mê người trước mặt, nếu không phải quá ngọt, cậu thật sự sẽ rất thích đấy.

"Vậy có cơ hội tôi nhất định cho hắn nếm thử." Tuy Ninh Tước nói lời này với Lục Chỉ, kỳ thật trong lòng cũng không có ý này.

Hắn nhìn Nam Thừa Phong, khoé miệng hơi cong, từ từ hỏi, "Quan hệ của cưng cùng Cửu gia này rất tốt sao?"

Sắc mặt Nam Thừa Phong trầm trầm, nhưng lần này hắn lại không ngăn cản Ninh Tước, ánh mắt hắn chuyển sang Lục Chỉ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt cậu, quyết không buông tha một chút dao động cảm xúc nào.

"Đúng nha." Lục Chỉ gật đầu, quan hệ giữa cậu và Cửu gia quả thật rất tốt.

Thế nên cách cậu xử lý khi biết đối phương thích mình cũng không giống bình thường, không có lập tức cắt đứt quan hệ mà thật cẩn thận điều chỉnh khoảng cách giữa họ, làm Cửu gia không bị tổn thương, cũng tiếp tục bảo trì quan hệ hữu nghị với hắn. Tuy rằng thật tốn nơ ron não, cũng rất vất vả, nhưng Lục Chỉ cảm thấy nếu đó là Cửu gia thì rất đáng giá.

Ninh Tước nhướng mày, cười xấu xa với Nam Thừa Phong, "Thì ra quan hệ tốt đến vậy à."

Mặt Nam Thừa Phong không biểu tình, tay nắm ly thuỷ tinh thật chặt. Ninh Tước nhìn thấy đầu ngón tay trắng chạch của Nam Thừa Phong, cười cười, ý cười lại không phải kiểu vui sướng khi thấy người gặp hoạ lúc trước.

"Anh ấy là bạn tốt của tôi." Lục Chỉ nói.

Kỳ thật lần này cậu về nước, vốn dĩ cũng không định kết giao nhiều bạn tốt như vậy. Nhưng Chân Tùng rất tốt, Cửu gia cũng rất tốt, còn có Nam Thừa Phong, tuy nói là ngoài ý muốn nhưng cũng là kinh hỉ rất lớn. Cậu ở chung với bọn họ vô cùng vui vẻ.

Ngón tay Nam Thừa Phong thoáng thả lỏng.

Ninh Tước cười, "Nhưng sao tôi cứ cảm thấy Cửu gia kia giống như có ý kia với cưng vậy nhỉ?"

Nam Thừa Phong lại lần nữa bị chọc trúng điểm nhạy cảm, hô hấp hơi hơi căng thẳng.

Lục Chỉ nâng cặp mắt to lên nhìn Ninh Tước, cười cười, "Nhà tâm lý học đã biết được chuyện riêng tư của nhiều người như vậy mà vẫn còn bát quái (nhiều chuyện) vậy à?"

"Riêng tư của người bệnh thì liên quan gì, người của mình đương nhiên phải quan tâm hơn rồi."

Ninh Tước cười cười khó lường, cúi người ghé sát vào cậu, dùng ngữ khí thấp vi diệu nói, "Bé dễ thương, tôi thật sự rất quan tâm cưng đấy."

Tay Nam Thừa Phong không động đậy nhưng bàn tay cầm ly thuỷ tinh của hắn đã hơi run run. Ninh Tước trừng mắt liếc hắn một cái, dịch cơ thể ra sau, giữ khoảng cách không gần sát Lục Chỉ vậy nữa.

"Hôm nay chúng ta mới quen biết, anh quan tâm hay không cũng quá sớm rồi." Lục Chỉ mỉm cười, nhìn không ra cảm xúc.

"Cái này gọi là nhất kiến như cố, người hữu duyên không liên quan đến thời gian quen biết." Ninh Tước cười, tà khí nhìn Nam Thừa Phong.

"Vậy Cửu gia kia và Nam Thừa Phong của chúng ta, cậu thích ai hơn?"

Chân mày Nam Thừa Phong hơi giật giật, khẩn trương nơi đáy mắt đều không giấu được. Tuy rằng hắn chưa từng xem Tiêu Cửu là đối thủ cạnh tranh, nhưng đối với Lục Chỉ, nhìn chung hắn vẫn không thể không lo xa. Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Ninh Tước, dùng ánh mắt nói cho hắn: Hỏi rất hay, về sau tôi cũng sẽ giúp cậu như vậy.

Tác giả có lời muốn muốn: Có lẽ sắp phải cho tình cảm của vai chính tiến triển chút rồi, chứ không nhìn Nam tổng khổ quá khổ.


Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 65

"Đều là bạn bè, cần phân biệt rõ ràng vậy sao?" Lục Chỉ không hiểu, trong mắt cậu, bạn bè đều quan trọng như nhau, không phân chia cao thấp nhiều ít.

Hàng mi Nam Thừa Phong rũ rũ, cầm ly lên uống ngụm nước.

Ninh Tước nghiêm túc nhìn cậu nói, "Có một số tình cảm là độc nhất vô nhị, cần thiết phải lựa chọn hơn thua."

Hô hấp Nam Thừa Phong dồn dập lên, vấn đề của Ninh Tước không khác gì đang ám chỉ trần trụi, hắn hẳn nên ngăn cản, nhưng ... các ngón tay Nam Thừa Phong nắm thật chặt, hắn quý trọng Lục Chỉ như vậy, không dám hành động thiếu suy nghĩ dù chỉ một tí, nếu cứ tiếp tục chậm chạp như vậy, chỉ sợ sau này khi cậu thật sự rời đi, chính mình sẽ nổi điên không thể cứu vãn được mất. Nhân sinh trước nay của Nam Thừa Phong đều chỉ có sấm rền gió cuốn, lần đầu tiên hắn phải rối rắm đau lòng như vậy.

"Cần chiếm hữu chỉ có tình yêu, tình hữu nghị chưa bao giờ cần, cho nên tôi không cần lựa chọn." Lục Chỉ nghiêm túc nói xong, ngẩng đầu nhìn Nam Thừa Phong, nói vô cùng chân thành, "Anh là bạn rất tốt của tôi, anh rất quan trọng với tôi, cho dù những người khác cũng rất quan trọng, vị trí của anh cũng vẫn ở chỗ này." Lục Chỉ chỉ chỉ ngực mình.

Nam Thừa Phong nhìn ngực cậu, thiếu chút nữa quên mất hít thở. Đôi mắt hơi u trầm của hắn lập tức vì câu"Anh rất quan trọng với tôi" mà trở nên tỉnh táo, thậm chí còn xuất hiện ánh sáng.

"Em cũng đặc biệt quan trọng với tôi." Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ thật sâu, nói từng câu từng chữ, dùng một tấm chân tình hàng thật giá thật trao đổi.

"Tôi rất vui." Lục Chỉ tươi cười, cả thế giới đều bừng sáng.

Ninh Tước nhìn hai người bọn họ, lắc đầu nhè nhẹ, cúi đầu giấu đi vẻ phức tạp cùng đau lòng nơi đáy mắt. Nam Thừa Phong cười làm Lục Chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, cậu nhìn một bàn đồ ăn, theo bản năng muốn động đũa, bỗng nhiên nhớ tới hương vị mới nếm phải, nháy mắt mất cảm giác thèm ăn, mím môi nhìn sang Nam Thừa Phong.

Nam Thừa Phong duỗi tay xoa xoa tóc Lục Chỉ, hiện tại hắn làm động tác này có vẻ rất tự nhiên. "Cái này tôi cũng không ăn được, chúng ta cùng ăn món Hồ Nam nhé."

"Hả? Cậu không ăn ngọt được, nhưng không nghe nói cậu ăn cay được nhá." Ninh Tước ra vẻ ngoài ý muốn nhìn hắn.

Nam Thừa Phong lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn: Sao cậu nhiều chuyện vô nghĩa thế.

"Anh không ăn được cay sao? Vậy sao mỗi lần chúng ta ăn chung lại đều ăn cay thế." Lục Chỉ rất kinh ngạc, bọn họ thường ăn món cay Tứ Xuyên, món cay Hồ Nam cùng nhau, còn cả lẩu nữa, mỗi lần cậu ăn đều vui vẻ, Nam Thừa Phong thoạt nhìn cũng rất vui vẻ, thế mà hắn lại không ăn cay được? Vậy vì sao lại muốn cùng ăn những món đó với mình.

"Đừng nghe cậu ta." Nam Thừa Phong ôn nhu cười cười với Lục Chỉ, "Tôi thích ăn cay thật mà."

Ninh Tước trừng hắn một cái, quăng cho hắn ánh mắt "Nói dối không chuẩn bị kịch bản."

"Ừ, ừ, thích ăn." Ngữ khí Ninh Tước lành lạnh, "Chỉ là sau khi ăn thì phải uống thuốc dạ dày thôi mà."

Ninh Tước không nhanh không chậm vạch trần hắn, không phải hắn phá đám nhưng nếu Nam Thừa Phong cứ tiếp tục đi trên con đường như vậy, người còn chưa bắt được đã bị bệnh dạ dày chặn giữa đường rồi. Hắn mới vừa nghe trợ lý Thân nói, một năm sau Lục Chỉ sẽ rời đi, trở về nhà không bao giờ quay trở lại. Giờ còn có mấy tháng, không lo bắt được người cho sớm, làm cậu không thể rời khỏi mình, chẳng lẽ phải chờ tới lúc Lục Chỉ về nhà, Nam Thừa Phong lại nghẹn uất đến nổi điên sao?

Với độ mê luyến của Nam Thừa Phong đối với Lục Chỉ, Ninh Tước có thể tưởng tượng được khung cảnh lúc đó sẽ tận thế như nào. Vì bình an của mọi người, vì lời nhờ vả tha thiết thành khẩn của trợ lý Thân, Ninh Tước quyết định phải xen vào chuyện người khác một lần. Ít nhất phải để Lục Chỉ biết được tình cảm của Nam Thừa Phong, nếu không, với tính cách trì độn của đứa nhỏ này, chỉ sợ cả đời đều cho rằng Nam Thừa Phong đối tốt với cậu chỉ là tình cảm bạn bè hữu nghị mà thôi. Sặc, loại người máu lạnh vô tình như Nam Thừa Phong mà sẽ moi tim móc phổi ra với bạn bè vậy á? Nhìn hắn đối xử với mình đi, đủ biết lời này vô nghĩa đến mức nào.

"Cậu không nói không ai nói cậu câm đâu." Nam Thừa Phong nhíu mày, thấy Lục Chỉ kéo tay áo hắn, nhanh chóng lật mặt, ôn nhu quay sang cậu.

"Anh vì muốn ăn cùng tôi sao?" Lục Chỉ chớp chớp mắt, thần sắc có một chút bất an cùng áy náy.

Nam Thừa Phong lập tức đau lòng, "Không, do tôi cũng thích."

Nam Thừa Phong dỗ cậu, "Chỉ là cậu ta không thân với tôi, rất ít khi cùng ăn cơm nên không biết mà thôi."

Hắn nhìn Ninh Tước, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, "Nói bậy nữa liền xử cậu."

Lục Chỉ như suy tư gì đó, giống như vẫn còn rất lo lắng, "Là vậy sao."

Nam Thừa Phong cười càng thêm ôn nhu, nhất quyết làm cậu buông bỏ gánh nặng tâm lý, tin tưởng hắn. "Đương nhiên."

Hắn nỗ lực dỗ dành, Lục Chỉ rốt cuộc gật gật đầu, tựa như tin lời hắn. Vừa lúc này, trợ lý Thân mở cửa, đầu bếp mang đồ ăn đến đặt từng món từng món lên bàn ăn. Lục Chỉ, Nam Thừa Phong và trợ lý Thân ăn món Hồ Nam, còn Ninh Tước một mình một ngựa nhấm nháp mỹ vị đặc sắc đến từ bàn tay ngọc ngà của mình.

Cơm nước xong, mấy người cùng nhau ngồi nói chuyện một lúc rồi chuyển sang phòng tập thể thao. Ninh Tước vô cùng hứng thú với Lục Chỉ, luôn chăm chăm muốn khai quật thế giới nội tâm của cậu, thậm chí thử nước rất nhiều lần mặc kệ Nam Thừa Phong tức giận kế bên.

Tới giờ ngủ, Ninh Tước cũng không tiếp tục quấy rầy hai người nữa, rất biết tự giác chiếm đóng phòng của Nam Thừa Phong. Lục Chỉ đi vào phòng, Nam Thừa Phong trực tiếp đi đến sô pha, sắp xếp chăn gối lên sô pha ổn thoả.

"Anh tới ngủ trên giường đi." Lục Chỉ thấy vóc dáng hắn quá cao, sô pha không đủ chỗ nằm, lập tức nói.

"Tôi không thể để em ngủ sô pha." Nam Thừa Phong cười cười.

"Không sao đâu, sô pha này thoải mái lắm." Lục Chỉ nói. Cậu lớn lên nhỏ con, sô pha này hoàn toàn đủ làm giường đơn cho cậu.

"Không được." Nam Thừa Phong nằng nặc.

Lục Chỉ còn muốn nói thêm, Nam Thừa Phong ôn nhu nói, "Em tới nhà tôi ở, tôi đương nhiên phải để em thoải mái nhất, sao có thể để em đi ngủ sô pha, việc này tôi không làm được."

"Vậy ..." Lục Chỉ cũng không chịu được hắn ngủ không thoải mái, "Vậy anh lên giường ngủ đi, tôi ngủ dưới đất."

Nam Thừa Phong lắc đầu, trực tiếp nằm xuống sô pha, sau đó xoay lưng về phía cậu.

"Tôi ngủ đây." Nam Thừa Phong nói, "Ngủ ngon."

Hắn quá ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến Lục Chỉ đau lòng. Lục Chỉ muốn nói nhưng thấy hô hấp hắn đều đều, giống như thật sự muốn nghỉ ngơi, không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể nhấp miệng. Cậu nghĩ nghĩ, nhẹ chân bước ra khỏi phòng, đi ra bể bơi ngoài ban công ngồi xuống. Ngắm cảnh đêm ở vị trí này thật đẹp, mặc dù đã khuya, xa xa vẫn sáng rực ánh đèn neon như cũ. Qua vài phút, một bóng người ngồi xuống ghế bên cạnh cậu.

"Bé dễ thương, tìm tôi làm gì?' Ninh Tước cười nói, cũng giống cậu, ngắm nhìn cảnh đêm nơi xa.

"Anh là bạn tốt nhất của Thừa Phong." Lục Chỉ nghĩ nghĩ, hỏi.

"Nói vậy cũng được, ngoại trừ tôi còn ai dám làm bạn với cậu ta chứ." Ninh Tước cười cười, trong nụ cười còn ẩn ít hồi ức cũ.

"Là người khác không muốn, hay là chính anh ấy không muốn kết bạn?" Lục Chỉ hỏi.

Ninh Tước nhìn cậu thật sâu. "Trong lòng sớm đã bị hắc ám chiếm lĩnh, sao có thể còn bao dung người khác."

Lục Chỉ cẩn thận nghe lời hắn nói. Ninh Tước từ từ kể rõ, trong lời nói mang theo cảm xúc khó nắm bắt.

"Nhân sinh cậu ta thực sự không dễ dàng, tuỳ tiện đổi thành người khác, cho dù là tên không sợ chết như tôi, nếu gặp phải chỉ sợ cũng không đi tiếp được."

"Tôi từng tò mò vì sao đeo trên lưng nhiều thù hận như vậy, cậu ta lại không thèm mảy may để ý."

"Sau đó tôi hiểu được, thù hận trong tay cậu ấy nhưng lại không ở trong lòng, trong lòng cậu ấy cái gì cũng không có, người nào cũng không thâm nhập vào được, bất kể là người nhà, kẻ thù, hay bất kỳ ai khác."

"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt." Lục Chỉ nghiêm túc nói.

Ninh Tước cười cười, "Đúng vậy, đặc biệt tốt, trước giờ tôi chưa thấy cậu ấy đối xử với ai tốt đến như vậy."

"Mẹ anh ấy đâu?" Lục Chỉ lại hỏi, "Tôi nghe trợ lý Thân nói, Thừa Phong đối với mẹ anh ấy rất tốt mà."

"Cậu ấy đúng thật đối xử với dì rất tốt, chỉ là ..." Ninh Tước hít một hơi thật sâu, "Dì lại người sợ cậu ấy nhất trên đời."

Tâm Lục Chỉ đột nhiên chấn động, mím môi, đáy mắt hiện lên vẻ không dám tin.

"Có đôi khi tôi thật không biết cậu ấy là dạng quái vật gì, mẹ cùng chị gái mà cậu ấy hết lòng bảo hộ lại là người sợ hãi cậu ấy nhất, thế mà cậu ấy cũng không cảm thấy thống khổ."

"Bất quá, cũng không trách dì được, năm đó dì thiếu chút nữa bị độc chết, cậu ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấu đồ ăn có độc, ở trước mặt dì ép người hạ độc ăn đồ ăn có độc, mặc dù người kia chỉ là bị mua chuộc, cũng như cũ nhổ cỏ tận gốc không chút lưu tình."

"Cậu ấy cho rằng người như vậy không nên để lại bên cạnh dì nhưng dì lại vì hành động đó mà sợ hãi cậu ấy."

Lục Chỉ lắc lắc đầu, không nói gì chỉ thở dài.

"Bởi vì, năm ấy cậu ấy mới 8 tuổi, mà người hạ độc kia đã chăm sóc dì 20 năm." Âm thanh Ninh Tước rất bình tĩnh.

"Nhưng người nọ đã phản bội mẹ anh ấy, nếu không có anh ấy, mẹ anh ấy liệu còn sống hay không." Lục Chỉ nói, không diễn tả được cảm xúc trong lòng đang là gì.

"Đúng vậy, có thể dì tương đối mềm lòng, bà lựa chọn tha thứ, nhưng cậu ấy lại không, cho nên ... Từ đó về sau, dì rất sợ cậu ấy."

Nhìn trên góc độ tâm lý học, Ninh Tước có thể tìm được động cơ lý giải hành vi của mỗi cá nhân. Nhưng đứng trên phương diện bạn của Nam Thừa Phong, hắn không thể lý giải lý trí lãnh khốc của cậu ta nhưng lại có thể hiểu được cách làm của cậu ấy.

"Đổi thành người bình thường nhất định sẽ đau thấu tâm can đi, nhưng cậu ấy tựa như cũng chẳng để ý, vẫn làm theo ý mình, tôi không biết, cậu ấy đang giả vờ hay thật sự không thèm để ý."

"Làm gì có ai thật sự không thèm để ý chứ." Ánh mắt Lục Chỉ nhìn xa xăm, "Nếu không thèm để ý, anh ấy sẽ không có bộ dáng như ngày hôm nay."

Ninh Tước gật đầu, "Đúng vậy, vẫn là cậu hiểu cậu ấy, cho nên cậu ấy mới ..." Hắn mím môi, hít thở một hơi, hơn nửa ngày mới thả ra. Nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa vạ miệng.

"Anh ấy thích tôi đúng không?" Lục Chỉ nhìn cảnh đêm xa xa, bỗng nhiên mở miệng nói.

Mi mắt Ninh Tước run lên, hít thở nhanh hơn, nhìn chằm chằm cậu kinh ngạc hỏi, "Cậu biết?"

Lục Chỉ cười cười, "Từ khi anh gặp anh ấy đã lặp đi lặp lại không ngừng ám chỉ với tôi, tôi có mù cũng thấy mờ mờ chứ."

Ninh Tước lắc đầu, thở dài, "Kỳ thật tôi rất mâu thuẫn."

"Cậu ấy thật sự rất quý trọng cậu, cho nên không dám để cậu biết, sợ cậu sẽ rời khỏi cậu ấy, cho nên tôi cũng đang do dự có nên hay không nên đẩy thêm một cái, bởi vì tôi không thể chịu nổi trách nhiệm việc cậu ấy sẽ biến thành cái dạng gì sau khi cậu rời khỏi."

"Nhưng nếu tôi không đẩy một cái, lấy sự cẩn thận của cậu ấy còn cả tính cách của cậu, chỉ sợ rất khó chọc thủng được lớp giấy ngăn cách này."

Ninh Tước thở dài, "Cậu ấy quá thích cậu."

"Tôi lúc đầu vẫn không hiểu nổi người lạnh nhạt như cậu ấy, vì sao lại cố tình nhất kiến chung tình với cậu, nhận định chắc chắn phải là cậu."

"Sau khi thấy cách hai người ở bên nhau lúc chiều, tôi mới hiểu ra, bởi vì thế giới của cậu ấy quá tăm tối, mà cậu là người duy nhất có thể mang lại ánh sáng đến với cậu ấy."

"Tất cả mọi người đều sợ cậu ấy, bao gồm cả người mẹ quan trọng nhất, tất cả đều khiến cậu ấy vô tình, mà cậu lại nói cậu ấy có tình." Gió thổi nhè nhẹ qua mái tóc dài của Ninh Tước, "Nếu tôi là cậu ấy, tôi cũng sẽ khát vọng, nhất thiết phải chiếm lấy nguồn ánh sáng này."

Lục Chỉ trước sau vẫn trầm mặc không nói gì.

Ninh Tước thở dài, "Mặc kệ thế nào, cậu có thể đồng ý với tôi được không, trước hết đừng để cậu ấy biết cậu đã nhận ra tình cảm của cậu ấy."

Lục Chỉ quay đầu nhìn sang hắn, Ninh Tước bất đắc dĩ nói, "Tôi sợ bị cậu ấy xử mất."

Lục Chỉ trầm mặc một lát, không biết suy nghĩ cái gì. Nếu nói thất bại đầu tiên của nhà tâm lý học Ninh Tước là Nam Thừa Phong thì thất bại thứ hai chính là Lục Chỉ. Rõ ràng là người không biết nói dối, nhưng cố tình ngươi lại không nhìn ra được suy nghĩ của cậu ta, cho nên Ninh Tước ngập tràn tò mò với hai người bọn họ.

"Được." Sau một lúc lâu, rốt cuộc Lục Chỉ cũng đồng ý.

Ninh Tước nhẹ nhàng thở ra. "Cậu không cần lo lắng, với tình cảm cậu ấy dành cho cậu, cho dù cậu không tiếp nhận tình cảm của cậu ấy, chỉ cần cậu vui vẻ hạnh phúc, cậu ấy cũng sẽ chúc phúc cho cậu."

Một lần nữa, Lục Chỉ lại trầm mặc.

Ninh Tước hít một hơi thật sâu, tuy rắng hắn chưa từng trải nghiệm yêu đương, là một nhà tâm lý học hắn cũng biết chuyện tình cảm này phức tạp đến cỡ nào, đủ quấy rầy tinh thần, nhiễu loại tâm trí, đến chết không thôi. "Không quấy rầy cậu nữa, thôi đi nghỉ sớm chút đi, nếu không cậu cũng cũng không ngủ thoải mái được."

"Nếu tôi không tiếp nhận." Trước khi Ninh Tước rời đi, Lục Chỉ đã mở miệng, "Anh ấy sẽ thế nào?"

Hô hấp Ninh Tước cứng lại, nghiêm túc nhìn Lục Chỉ, theo bản năng dời mắt đi. Hắn muốn trả lời, lại không biết phải trả lời thế nào. Hắn chỉ muốn đâm thủng tầng giấy giữa bọn họ, nhưng rốt cuộc chuyện tình cảm vẫn yêu cầu anh tình tôi nguyện, bắt cóc đạo đức, trói buộc tình cảm, tất cả đều không đạt được kết quả hạnh phúc. Nhưng kêu hắn nói dối, đối mặt với đôi mắt trong suốt của Lục Chỉ, hắn lại không nói nên lời.

"Tôi đi ngủ trước đây." Ninh Tước chỉ có thể để lại những lời này, sau đó nhìn có vẻ thong dong nhưng bước chân lại bóc mẻ sự vội vàng rời đi của hắn.

Lục Chỉ thu hồi tầm mắt, lại quay đầu nhìn về một vùng trời đèn neon từ xa xa.

Ninh Tước đi lên tầng hai, còn chưa kịp mở cửa phòng ngủ, một luồng sát khí đột nhiên phóng tới bên cạnh. Ninh Tước thầm nghĩ trong lòng "Tiêu", lập tức nghiêng người tránh được một quyền đỉnh cấp. Ninh Tước nhìn vách tường bị nứt, vỗ vỗ ngực, nguy hiểm thật.

"Tôi nói này, cậu muốn tìm tôi nói chuyện thì cứ nói, không dưng tự nhiên đấm vách tường mạnh thế làm gì."

Nam Thừa Phong đương nhiên biết Ninh Tước có thể tránh được công kích của mình, bọn họ vốn vẫn luôn giao tiếp như vậy.

"Trễ vậy rồi cậu không ngủ, đơn độc ở ngoài nói gì với Chỉ Chỉ đó." Ánh mắt Nam Thừa Phong cực kỳ giống ánh mắt ác lang khi thấy kẻ địch. Ninh Tước bị hắn nhìn chằm chằm dựng cả lông tơ.

"Không cần động tâm với cậu ấy." Ngữ khí Nam Thừa Phong lạnh như băng, "Tôi nói nghiêm túc, nếu không cho dù là cậu ..."

Ninh Tước nhìn hắn một cái thật sâu, lắc lắc đầu, nhìn về phía sau hắn, nói với Nam Thừa Phong, "Cậu thật sự không nên thể hiện một mặt tàn bạo như này trước mặt cậu ấy."

Nam Thừa Phong đột nhiên nhăn mày, căng thẳng xoay người.


Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com