ZingTruyen.Com

[ĐAM - HOÀN] TRĂM TỶ VÕNG HỒNG THIÊN SƯ - Hoà Cửu Cửu

Chương 55 + 56

ahappybookaholic

CHƯƠNG 55

Đám lưu manh tình nguyện đứng bên ngoài tiệm, phơi mình dưới cái nắng oi bức, mồ hôi tuôn như tắm cũng không dám tới gần cửa hàng một bước.

Lục Chỉ đi lại bên bà chủ: "Dì ơi, dì có bị gì không?"

Có lẽ do lúc nãy Nam Thừa Phong và Lục Chỉ có thể nhẹ nhàng khống chế đám người khủng bố kia, cũng có lẽ do nụ cười của lục Chỉ giúp bà chủ cảm thấy vững chãi an tâm, nên bây giờ bà chủ cũng kiên định hơn nhiều.

"Dì không bị gì, bọn họ chỉ mới uy hiếp bắt bọn dì dọn đi chứ chưa động tay động chân." Thật ra bà chủ lo lắng cho Lục Chỉ nhiều hơn, "Tên lưu manh kia nói các cậu bị ép phải rời khỏi đế đô, thì ra các cậu không đi à."

Bà đứng nói chuyện, nhìn sang tên lưu manh cầm đầu đang hôn mê bất tỉnh, nghĩ đến việc Nam Thừa Phong chỉ với một cú đá cũng dư sức đá vỡ nội tạng người ta, bà sợ hãi liếc nhìn hắn một cái sau đó nhanh chóng dời mắt đi. Bà không dám nghĩ, bên cạnh tiểu thần tiên đáng yêu mà lại có một người đáng sợ đến như vậy? Hắn bóp một cái cũng đủ bóp chết tiểu thần tiên rồi, vậy mà tiểu thần tiên lại không sợ hắn?

Lục Chỉ xoay người sang nhìn Nam Thừa Phong, chỉ chỉ trà sữa trên tay hắn. Nam Thừa Phong đi đến trước mặt Lục Chỉ, khí thế toàn thân nháy mắt liền biến mất, ôn nhu đưa nửa ly trà sữa mát lạnh cho cậu, hắn còn chỉnh ống hút qua hướng miệng cậu để cậu chỉ việc ngậm ống hút thoải mái uống trà sữa ngọt mát.

Bà chủ hít một hơi thật sâu, tiểu thần tiên đúng là khó lường! Thế mà có thể điều khiển người như vậy hầu hạ cậu! Bà nhìn qua Lục Chỉ, ánh mắt ngập tràn vẻ sùng kính.

"Tiểu thần tiên, thấy cậu không có việc gì là bà già đây yên tâm rồi. Nhưng mà các cậu vẫn nên đi nhanh đi." Bà chủ thở dài, tiểu thần tiên có lợi hại đi nữa cũng chỉ có mấy người, không thể đối đầu bọn chúng a.

Lục Chỉ uống trà sữa, hơi nghiêng nghiêng đầu.

"Tiểu thần tiên à, ngài là người trên trời, ngài không biết trên đời này có rất nhiều kẻ vô sỉ đến bại hoại thế nào đâu."

"Người công ty này ngang ngược không phải chuyện ngày một ngày hai, khu phố này bị nhìn trúng chỉ có thể nói do chúng tôi xui xẻo mà thôi."

"Ông chủ kia ở đây có tiếng khó chơi, đợi lát nữa không biết ổng sẽ mang bao nhiêu người lại đây quậy phá đâu, các cậu chỉ có 4 người làm sao đối phó lại bọn chúng, vẫn nên nhanh rời đi thì hơn."

"Hơn nữa, lúc này bọn chúng phát hiện các cậu còn ở lại, chỉ sợ sẽ thật sự xách đầu ném các cậu ra khỏi đế đô mất."

"Tôi nhận mệnh, đợi lát nữa sẽ đóng tiệm, bọn họ tìm không thấy người, có lẽ sẽ bỏ đi thôi." Bà chủ thở dài, kỳ thật trong lòng bà cũng không yên. Dù sao chuyện cũng xảy ra trong tiệm bà, bà thật sự sợ bọn chúng sẽ trả thù, đã bắt đầu tự hỏi có nên đưa con trai con gái rời khỏi đây, về quê tị nạn hay không.

Nghĩ đến tâm huyết nhiều năm sắp bị huỷ, bà chủ không nhịn được nức nở, "Nhận mệnh thôi."

"Ai, chúng tôi bán hàng ở đây mười mấy năm, không nghĩ tới một ngày sẽ bị ép phải dọn đi, thật đúng là khinh người quá đáng." Mấy người chủ tiệm gần đó đứng vây xem cũng buồn rười rượi. Nếu không phải sợ bị trả thù thì bọn họ cũng sẽ không im lặng không dám nói tiếng nào nãy giờ. Tất cả đều đã chuẩn bị tâm lý từ bỏ rồi. Phố ăn vặt Phúc Nguyên mười mấy năm tuổi này cuối cùng cũng phải chấm dứt.

"Dì à, dì đừng khóc, không có chuyện gì đâu." Lục Chỉ trấn an bà.

Bà chủ lắc lắc đầu, khổ trong lòng không biết kể cùng ai, lau nước mắt thúc giục bọn họ, "Đi nhanh đi, ngoan. Đừng chờ đến lúc muốn đi cũng đi không được, bị đánh không phải là chuyện đùa đâu."

Lục Chỉ cười tủm tỉm, "Bọn họ đập hư máy chơi game của tôi, chuyện này cũng không kết thúc dễ dàng như vậy."

Ngữ khí cậu nhẹ nhàng giống như lúc khen bánh nướng trong tiệm ăn thật ngon, nhưng lại có thể khiến người cảm nhận được sức nặng ngàn cân, thầm run rẩy trong lòng.

"Tiểu thần tiên, ngài muốn nói lý với bọn chúng, sao có thể nói đạo lý với người như bọn chúng được." Bà chủ lo lắng không thôi.

Lục Chỉ cười càng sâu, "Không nói đạo lý, sẽ dạy cho bọn họ biết hai chữ "đạo lý" này viết thế nào."

Một chữ "dạy" nghe có vẻ khoan dung nhưng hiệu quả lại rất lớn, nghe không khác gì "Đánh bọn chúng tới phục mới thôi."

Bà chủ nuốt nuốt nước miếng, cậu trai trước mặt rõ ràng nhìn thật thiên chân vô hại, nhưng không biết vì sao bà lại cảm thấy kính sợ cậu. Thế nhưng một câu này cũng khiến bà bình tĩnh hơn nhiều.

Mấy tên lưu manh chờ mãi chờ mãi, chờ đến tóc nóng bỏng rát dưới cái nắng mặt trời cũng không dám bước lại gần cửa hàng một bước. Bọn họ nghĩ mình ai ai cũng từng làm chuyện xấu, nghĩ liệu không biết những người bị mình làm hại có thật sự đến dây dưa với mình hay không.

"A! Cuối cùng ông chủ cũng tới rồi!"

Một chiếc xe xa hoa cũng một chiếc xe thương vụ ngừng lại trước đầu ngõ phố ăn vặt, khí thế vô cùng hung ác khiến đám đông vây xem phải rén không ít.

Trần Hào bước xuống xe, lạnh mặt quét mắt qua mấy tên đàn em, "Đứng ở đây làm gì? Đại ca bọn mày đâu?"

Mấy tên lưu manh mày nhìn tao tao nhìn mày, xong một người bạo gan nói, "Đại ca bị đánh hôn mê bất tỉnh, xe cấp cứu còn chưa tới, ở bên trong ...... bọn em không dám đi vào."

"Bên trong có quỷ à! Có cái khỉ gì mà không dám vào!" Trần Hào đột nhiên đánh đầu vài đứa.

Đừng nói nữa, đúng là có quỷ thật, chẳng qua quỷ là bám trên người bọn họ, mấy tên lưu manh nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy cơ thể lại càng khó chịu.

"Có thần tiên ......"

"Cái gì?" Trần Hào không nghe rõ lời bọn họ thì thầm, đám người bị khí thế của hắn doạ sợ tới mức không dám tiếp tục hó hé.

"Dẫn tao vào, ông đây muốn nhìn xem ai dám khi dễ bọn mày đến mức này?"

"A, có ông chủ chống lưng cho bọn em là bọn em yên tâm rồi." Đám lưu manh vội vàng lấy lòng.

"Đám vô dụng." Trần Hào phi một tiếng, "Cái hạng mục này hợp tác cùng Nam thị, có Nam tổng chống lưng, bọn mày sợ cái rắm gì."

Có muốn ôm bom tự sát cũng không ai dám đối nghịch với tập đoàn Nam thị. Lần này Trần Hào có chuẩn bị mà đến, nghe qua điện thoại biết đám đàn em bị đánh trọng thương, lường trước công phu đối phương cũng không tồi nên cố ý dẫn theo đám tay chân trong sàn đấu ngầm lại đây.

Trần Hào đứng từ xa nhìn cửa hàng được bao bọc bởi người là người, vừa đi vừa nghĩ, đàn em mình đều từng học đánh nhau, công phu không kém, người có thể đá vỡ nội tạng hắn chỉ bằng một cú đá, lại còn doạ đám vô dụng này sợ đến như vậy? Chẳng lẽ là ...... "Cửu gia?"

Đám lưu manh hai mặt nhìn nhau, "Chưa từng nghe Cửu gia biết đoán mệnh mà?"

Trần Hào nghĩ đến Cửu gia, chớp mắt ngưng trọng, nói thầm, "Nếu là Cửu gia, chuyện này không dễ giải quyết rồi."

Đám lưu manh biến sắc, "Ông chủ, thù của đại ca không báo nữa sao."

Trần Hào hơi nheo nheo mắt, cười cười, "Tao có cách."

"Hạng mục này chúng ta hợp tác cùng Nam tổng. Nếu bên trong thật sự là Cửu gia, chúng ta liền ném nồi này cho Nam tổng, nói là Nam thị sai chúng ta đi làm, để Cửu gia nhắm đến Nam thị. Nhưng mà, Cửu gia có lợi hại thế nào cũng không dám trêu chọc Nam tổng, bằng không lão cha kia của hắn cũng không phải xuất ngoại."

Hợp tác với Nam thị đúng là trăm lợi không hại, không uổng công sếp tổng tốn mấy năm trời, hao biết bao tinh lực, tài lực, quan hệ, mới tranh thủ được cơ hội hợp tác với Nam thị. Có Nam thị làm chỗ dựa, các đại lão khác có lợi hại đến thế nào cũng dạt sang bên đê. Trần Hào nghĩ đến đây thì cực kỳ tự tin, hùng hổ dẫn người đi cửa hàng bánh nướng. Hàng bánh nướng là hai cửa hàng thông với nhau, ở giữa có một cây cột chống đỡ, với tầm nhìn của Trần Hào, hắn chỉ thấy được một mình Lục Chỉ.

"Tao nghe nói Cửu gia so với minh tinh đệ nhất mỹ nữ còn xinh đẹp diễm lệ hơn nhiều ..." Trần Hào nói thầm, xinh đẹp nhất nơi này chính là một thiếu niên chẳng khác gì đứa nhỏ, chẳng lẽ cậu ta là Cửu gia?

"Không nghe nói Cửu gia lùn như vậy mà." Trần Hào nghi hoặc nói.

"Ngươi nói ai lùn hả?" Thiếu niên xụ mặt, trợn tròn mắt.

Bộ dáng này của cậu thoạt nhìn rất giống bé chó phốc sóc đang tức giận. Trần Hào sửng sốt, thu lại vài phần khí thế, chưa kịp hỏi rõ ngọn nguồn đã thấy đám lưu manh đứng sau như thấy quỷ, hoảng sợ né thiếu niên kia thật xa.

"Dám vô dụng tụi mày làm trò gì vậy?"

"Ông chủ, chính cậu ta khi dễ tụi em."

Trần Hào: ???

"Hả?" Trần Hào cho rằng mình nghe lầm, "Nó?"

Hắn chỉ Lục Chỉ, không ngờ được, nói, "Khi dễ đám bọn mày?"

Đám lưu manh không ngừng gật đầu, "Đúng vậy, ông chủ."

Trần Hào hít khí, lên cơn ngứa tay, gõ đầu từng đứa một, "Bọn mày điên hết rồi à, hay là tao điên, thằng nhóc đó tay nhỏ chân nhỏ, lại khi dễ được bọn mày?"

"Ông chủ, ông không biết đâu, cậu ta biết đoán mệnh, có thể nhìn thấy quỷ á!" Đám lưu manh che đầu nói.

"Đoán mệnh? Cậu ta là tiểu thần tiên? Có người này thật?" Trần Hào cười lạnh nhìn Lục Chỉ, "Lúc trước tìm mày không thấy, hiện tại lọt vào tay ông, thức thời thì nhanh lăn khỏi đế đô cho ông ..."

"Chính ngươi đập máy chơi game của ta?" Không đợi hắn dứt lời, Lục Chỉ đánh gãy lời hắn đang rống.

Trần Hào không nghĩ tới cậu chỉ quan tâm đến máy chơi game, ngẩn người, "Ha, trẻ ranh."

Cái gì mà tiểu thần tiên, nói cứ như thật, còn doạ đám đàn em hắn thành như vậy, kết quả lại là một đứa nhỏ lông chưa mọc hết, chỉ biết nghĩ đến máy chơi game. Chút kiêng kị trong lòng Trần Hào chớp mắt biến mất tăm, vui vẻ đi đến trước mặt cậu.

Kết quả, hắn mới vừa bước lên hai bước mới thấy được bên cạnh cậu còn có một người đàn ông cao ráo, khí thế vững vàng. Nháy mắt khi áp lực nặng trĩu kia quét qua, Trần Hào lập tức dựng thẳng lưng, đè thấp hô hấp. Vốn còn tưởng đám đàn em nổi điên, lúc này lông tơ Trần Hào cũng đều dựng đứng, đó là phản ứng theo bản năng khi đối mặt với nguy hiểm bậc nhất. Hắn mím môi, nhìn qua mấy tên đàn em.

"Chính hắn ta đánh đại ca ngất xỉu." Đám đàn em lập tức trả lời.

Trần Hào không khỏi quan sát đánh giá Nam Thừa Phong cẩn thận, nháy mắt lập tức tin lời đám đàn em, khả năng đánh mùi nguy hiểm đã ăn sâu vào cốt tuỷ loại người chuyên thấy máu như hắn, hắn không tin cũng không được.

Trần Hào thầm chùn bước, nhưng tới cũng tới rồi, hắn còn đặc biệt mang nhiều đàn em đi cùng, còn dẫn tới nhiều người vây xem đến thế, nếu giờ mình rút lui, vậy sau này đừng hòng lăn lộn nữa. Trận này có không cứng cũng phải ráng diễn cho cứng, hơn nữa, đối phương dù lợi hại đi nữa cũng chỉ có một người, mình mang theo nhiều cao thủ chiến đấu như vậy còn sợ hắn sao? Hơn nữa, hạng mục khu phố này chính là hợp tác với Nam thị, nếu thật có xảy ra chuyện cũng sẽ dính líu đến Nam thị, chắc chắn chuyên viên Nghiêm sẽ không để chuyện này gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Nam tổng.

"Chính mày đánh đàn em tao hôn mê?" Trần Hào hít sâu một hơi, nói với Nam Thừa Phong.

Nam Thừa Phong mặt lạnh như băng, không chút cảm xúc, tựa như hắn đến không khí cũng không bằng.

Bình sinh Trần Hào hận nhất bị người ngó lơ, lập tức nổi giận đưa tay chỉ mấy tên đàn em chuyên đánh lộn. "Bày cái gì mà đặt! M* nó, ông đây hận nhất đứa nào dám ngó lơ ông, đánh nó cho tao!"

Hắn vừa dứt lời, mấy tên hung thần ác sát chuyên đánh lộn lập tức đi lên.

"Đi ra ngoài." Người đàn ông tuỳ ý lưu lại một câu, đi ra khỏi cửa hàng.

"D*t, bày đặt cái rắm." Trần Hào khinh thường nói, đợi lát nữa tẩn cho mày kêu cha gọi mẹ cho biết mùi.

Hắn còn chưa kịp đắc ý, di động bỗng nhiên reo lên, hắn nhìn thấy đó là đại cổ đông, lập tức cung kính bấm nghe, điện thoại vừa thông bên kia đã bùng nổ.

"Cậu rốt cuộc đã làm gì? Chuyên viên Nghiêm của tập đoàn Nam thị chất vấn tôi tại sao lại đắc tội Nam tổng. Tôi con m* nó có mười lá gan cũng không dám đắc tội Nam tổng, có phải tiểu tử cậu đã làm cái gì hay không!"

Trần Hào hỗn loạn trong lòng, đắc tội Nam tổng? Hắn sao có thể đắc tội Nam tổng?! Đây là trực tiếp không cần mạng rồi.

"Đắc tội tập đoàn Nam thị, cậu xong rồi!"

Trần Hào như rơi xuống địa ngục. Chưa kịp cầu tình đã nghe bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác đâm thẳng vào lòng khiến hắn càng run sợ, quay đầu nhìn lại, hắn sợ tới mức di động rớt một cái "Phanh" xuống mặt đất.

Đàn em hắn mang đến là những tay đánh lộn trùm nhất sàn đấu ngầm, thế nhưng giờ đang nằm la liệt trên đất, kêu rên khắp nơi. Mà người cao lãnh đó đang dời ánh mắt lạnh lùng về phía hắn. Một giây kia, Trần Hào lĩnh hội được cái gì gọi là tử vong.

Tác giả có lời muốn nói: P/s: Ông chủ này chỉ có thể gặp được chuyên viên của Nam thị, không đủ tư cách gặp được Nam tổng và trợ lý Thân, cho nên không biết mặt hai người.


Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 56

Trần Hào vừa dứt lời, trợ lý Thân còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề, nảy sinh ra ảo giác. Giáo huấn Nam tổng? Hắn nhìn mấy tên cơ bắp cường tráng, thân hình to đô, mỗi người đều hung thần ác sát. Chỉ bằng những người này cũng muốn giáo huấn Nam tổng? Là bị ảo ma ca na đa hay vẫn cho rằng Nam tổng sẽ không đánh người.

Đúng vậy, trợ lý Thân ngoài mặt là đặc trợ tinh anh giá trị trăm triệu, thân phận thật sự chính là một tên chuyên hóng hớt trên mạng, bắt trend thành thạo, năng lực rap diss max. Tuy nhiên, bí mật này của hắn được giấu cực kỳ kỹ, trước mắt vẫn không một ai biết được, bao gồm cả cấp trên duy nhất của hắn – Nam Thừa Phong. Thôi kệ, trợ lý Thân cũng chẳng lo, dù sao về cơ bản Nam tổng cũng không quá quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của hắn.

Hắn thấy Nam Thừa Phong mặt không cảm xúc lắc lắc cổ, như chuẩn bị đi phòng tập thể thao, thái độ kiểu tuỳ ý hoạt động chút gân cốt mà thôi, liền hít sâu một hơi. Tuy rằng Nam Thừa Phong thuê nhiều vệ sĩ xuất thân lính đánh thuê, nhưng trên thực tế nhiệm vụ chính của những vệ sĩ đó không phải là bảo vệ hắn an toàn, mà là đối tượng hỗ trợ hắn rèn luyện thân thể.

Hắn theo Nam Thừa Phong 10 năm, từng thấy hắn ta đại khai sát giới một lần. Năm đó tranh thủ dịp Nam tổng đi trượt tuyết, anh họ hắn lên kế hoạch muốn hắn chết vì gặp sự cố ngoài ý muốn. Lại sợ không đủ để giết chết hắn, còn dẫn theo một nhóm lính đánh thuê qua phòng hờ, nhất quyết xác định cho bằng được hắn đã chết, tuyệt đối không cho hắn cơ hội rời khỏi khu trượt tuyết. Sau đó ...... Nam tổng là người nhân từ, kết cục cũng không lấy mạng anh họ và đám lính đánh thuê, chỉ nhẹ nhàng biến bọn họ thành tàn phế mãi mãi nằm trên giường. Muốn biết chi tiết cụ thể sao, nội dung quá mức hung tàn, không dám nhớ tới.

"Đi ra ngoài." Nam Thừa Phong tuỳ ý ném xuống một câu, đi ra ngoài cửa hàng.

Bà chủ nhẹ nhàng thở ra, không phải nhìn thấy đồ đạc trong cửa hàng nát bét như cái TV là mừng rồi, cảm kích còn không hết nữa là.

Trợ lý Thân mỉm cười đứng một bên xem diễn, đẩy đẩy mắt kính, thuận tiện che lại đôi mắt. Mấy ngày nay Nam tổng đều bị Lục đại sư "trêu ghẹo" mà không dám động đậy, cả ngày nhìn mà không được ăn, lửa nghẹn trong lòng không có chỗ phát tiết, mấy kẻ này lại vội vàng tự đưa đến cửa làm bao cát cho Nam tổng hoạt động gân cốt, giải toả tâm tình. Rất tốt, có dũng khí, rất đáng khâm phục, xứng đáng được lập bia lưu danh sử sách.

"Nam tổng, xin thủ hạ lưu tình." Trợ lý Thân nói, người vây xem nhiều như vậy, đừng doạ sợ người vô tội, hơn nữa quậy lớn chuyện lên đồng nghĩa với hắn phải tăng ca a.

Nam Thừa Phong không đáp mà nhìn sang Lục Chỉ một cái. Trợ lý Thân yên tâm, tâm can Nam tổng - Lục đại sư đang ở đây, Nam tổng muốn thể hiện bản thân, nhất định sẽ không xuống tay quá tàn nhẫn. Nhưng dù vậy thì trên đường phố ăn vặt, rất nhanh đã vang lên từng đợt từng đợt kêu la thảm thiết kinh thiên động địa, nhóm người vây xem không khỏi run lên.

Trần Hào còn chưa nói chuyện điện thoại xong đã tận mắt nhìn thấy những tay đàn em đắc lực nhất của mình bị Nam Thừa Phong bóp nát xương tay, hô hấp lập tức rối loạn, điện thoại rơi cái bùm xuống đất. Tập trung nhìn tiếp, một tên khác bị hắn đá một phát bay xa mấy chục mét, ôm ngực không thể nhúc nhích. Còn có một người bị nắm tay, cả người bị xách ném một vòng trên không trung, yên vị nằm trên mặt đất. Những người này đều thuộc top đầu trong sàn đấu ngầm của hắn, lấy một địch mười cũng không thành vấn đề, hiện giờ lại đang nằm la liệt trên đất kêu rên không ngừng.

Mà tên đàn ông cao lãnh mặc sơ mi trắng kia chỉ cần nhìn một cái cũng đủ lạnh tận xương tuỷ, quần tây vẫn phẳng phiu không một vết gấp, mặt không biểu tình lắc lắc cổ, giống như mới vừa rồi chỉ là chút giãn gân cốt mà thôi. Nỗi sợ hãi nháy mắt nuốt chửng Trần Hào, hắn nhìn thấy tên đàn ông khủng bố kia nhìn sang phía hắn, chân run lên, nhanh chóng nghĩ cách tự vệ.

"Nhanh! Mày đi ngăn hắn lại, mày đi bắt tên thiếu niên kia cho tao!"

Hắn đẩy hai tên đàn em, thúc giục một người đi ngăn cản Nam Thừa Phong, một người khác chạy đi bắt Lục Chỉ làm con tin, tìm kiếm cơ hội sống. Tay đàn em kia cũng sợ hãi giãy giụa nhưng vẫn phải cắn răng đối đầu với Nam Thừa Phong. Một người khác thì nhào tới chỗ Lục Chỉ.

"Mày mau dừng tay lại, bằng không tao bóp chết nó!" Trần Hào chỉ chỉ Lục Chỉ, quát lên với Nam Thừa Phong, ý đồ khiến hắn lơ là, thừa cơ cho đàn em mình ra tay.

Quả nhiên, Nam Thừa Phong lập tức đánh mắt qua chỗ Lục Chỉ, tên lưu mang nắm tay đấm tới trước mặt cũng không trốn. Trần Hào thầm vui vẻ, tên đó quả nhiên rất để ý thiếu niên xinh đẹp kia, xem ra có cách chế phục hắn rồi. Người này công phu tốt như vậy, nếu có thể thu phục làm tay sai, vậy sàn đấu ngầm kia của hắn hốt bạc rồi. Tuy rằng hắn sợ hãi, nhưng là một kẻ trong mắt chỉ có tiền, yêu tiền hơn mạng, lợi ích dụ hoặc càng khiến hắn điên cuồng muốn thu Nam Thừa Phong về dưới trướng để vắt kiệt.

"A ——!"

Trần Hào đột nhiên quay mặt lại, nhìn thấy thiếu niên kia vẫn cười tủm tỉm như cũ, mà cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lại đang giữ chặt cánh tay còn to hơn đùi cậu của tên đàn em, sau đó nhẹ nhàng phản đòn, ép tên đàn em phải quỳ rạp xuống đất kêu la thảm thiết.

"Bóp chết ai nha?" Rõ ràng là gương mặt đáng yêu, giọng nói cũng đáng yêu, nhưng lại sở hữu sức mạnh khủng bố như vậy, sự tương phản quá lớn này không thua gì bùa đòi mạng với Trần Hào và đám đàn em lưu manh.

"Không không không." Cánh tay tên đàn em đau đến mức không còn cảm giác, chỉ vào Trần Hào xin tha, "Là ông ta nói!"

"Cũng đúng, vậy thả ngươi đi thôi." Lục Chỉ nghiêm túc gật đầu, một vẻ công chính liêm minh.

"Đúng đúng đúng, xin ngài, tha cho tôi đi." Tên đàn em vui mừng.

"Ừ." Lục Chỉ lên tiếng, thả tay ra, dùng chân nhẹ nhàng đá sau lưng hắn một cái, tên đàn em lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người lăn một đường, lăn khỏi cửa hàng, lăn đến chỗ đám anh em vẫn đang nằm la liệt kêu rên.

Trần Hào: !!!

Tên đàn em kia ít nhất 180 cân, thằng nhóc này làm sao có thể? Cái chân kia, cánh tay mảnh khảnh kia, có còn là con người hay không?

Nháy mắt Trần Hào cảm thấy thế giới quan hoàn toàn bị đảo lộn, trời đất đảo điên, chỉ cảm thấy trước mặt toàn sao là sao. Tất cả đều vì bản thân vừa rồi nóng đầu hành động hồ đồ, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ gặp phải nhân vật lớn thì khom lưng cúi đầu, gặp người nhỏ bé thì ỷ thế hiếp người, tất cả đều thuận lợi, không ngờ được hoành hành ngang ngược đến ngày hôm nay sẽ đá phải hai tấm ván sắt này.

Lục Chỉ nhìn sang Trần Hào: "Là ngươi muốn bóp chết ta sao?"

"Không không không." Trần Hào nhanh chóng thối lui, dựa sát lên tường, "Tôi không nói ngài, là hắn!" Hắn chỉ chỉ Chân Tùng.

Lục Chỉ bất mãn, "Hắn là bạn ta, bóp hắn cũng không được."

"Bóp tôi, bóp tôi." Trần Hào hít một hơi, dùng tay bóp cổ mình, khóc không ra nước mắt, "Ngài đừng tới đây có được không?"

Lục Chỉ dừng bước, nhìn hắn một cái. Trần Hào bị cậu nhìn nổi cả da gà, dựng cả tóc gáy.

"Chính là ánh mắt này, lúc nãy cậu ta dùng chính ánh mắt này nói em bị quỷ cắn vai, hiện giờ cả bả vai em đều rất đau." Mấy tên lưu manh co thành một cụm hoảng sợ hô lên.

Trần Hào vừa nghe, quỷ? Lời nói vô căn cứ chứ gì, chẳng qua ánh mắt thằng nhóc này quả thật quá đáng sợ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy mà có người khác kể lại với hắn, nhất định hắn sẽ cảm thấy người nọ điên rồi.

"Ngươi sống sao mà tệ như vậy, không biết tích đức cho con cháu gì cả?" Lục Chỉ nhíu nhíu mày, "Con trai ngươi bệnh nặng không khỏi, ngươi còn có tâm tình ở đây huỷ hoại gia đình người khác sao?"

Trần Hào sợ hãi, mấy tên lưu manh kéo kéo hắn, "Ông chủ, thiếu gia nhà ngài còn ở bệnh viện chưa xuất viện đúng không."

Trần Hào nuốt nước miếng, sao cậu ta biết được? Thật sự tà môn như vậy?

"Đừng tưởng rằng có con riêng thì lỡ con ngươi có chết cũng sẽ có người đưa tang cho người."

Tim Trần Hào thiếu chút nhảy khỏi lồng ngực, bí mật này chỉ có hắn cùng tiểu tam biết thôi mà!

Mấy tên lưu manh cũng mở to hai mắt, "Ông chủ có con riêng! Chuyện này ông chủ có biết không!"

"Ngươi tuy rằng không trực tiếp hại chết người, nhưng lại hại người tán gia bại sản, gia đình tan vỡ, những oán khí đó quấn quanh thân thể ngươi, nguyền rủa ngươi cùng người nhà ngươi."

Lục Chỉ chán ghét tên khốn không màng sống chết của con ruột. "Không chỉ có đứa con hiện tại của ngươi, dù là con riêng của ngươi, hay là bất kỳ đứa con nào sau này của ngươi đều sẽ không được chết già; kết cục của ngươi, chỉ có hai từ thảm hại."

Cả đời Trần Hào khát vọng nhất chính là trường thọ, sợ nhất chính là già rồi không có ai chăm lo, không có ai đưa tang, điều đó còn đáng sợ hơn tử vong gấp mấy lần. Rõ ràng là người không tin tà, lúc này Trần Hào suy sụp ngã ngồi trên mặt đất. Cũng phải, có chuyện gì đáng sợ hơn, tuyệt vọng hơn khi biết được tương lai của mình. Cho nên Lục Chỉ rất ít khi nhắc đến kết cục nhân sinh của người khác để tránh cho đối phương tuyệt vọng chịu không nổi. Nhưng đối phó với loại ác nhân này, phải làm hắn đối mặt với nỗi sợ hãi to lớn nhất mới là trừng phạt tốt nhất. Đức Phật phổ độ chúng sinh, nhưng cũng có Bồ Tát Kim Cương Thủ trảm nghiệp diệt tội.

"Không, mày nói không đúng, mày là bọn giang hồ bịp bợm." Trần Hào đỡ tường, cưỡng ép mình đứng lên.

Hắn biết mình chỉ đang giãy chết, nếu không sao cậu ta biết được chuyện con riêng? Nếu cậu ta tính được đã nói lên những điều còn lại đều là sự thật. Nếu cậu ta nghe được tin từ chỗ khác, vậy đồng nghĩa với việc con hổ cái ở nhà cũng sẽ biết, hắn giờ không biết cái nào mới làm hắn sợ hãi hơn.

"Không thể nào, tao không tin." Trần Hào lựa chọn lừa mình dối người.

"Tin hay không thì tuỳ." Lục Chỉ cũng lười để ý, "Các ngươi đập hư máy chơi game của ta, trước tiên chưa tính sổ với các ngươi; còn muốn bắt người khu phố này dọn đi, tuyệt đối không có khả năng."

Trần Hào nghĩ đến lợi nhuận khổng lồ mà hạng mục khu phố này mang lại, lòng tham trỗi dậy làm hắn quên đi hết thảy, gào rống nói: "Mày nói không có khả năng thì không có khả năng? Đây là hạng mục hợp tác cùng tập đoàn Nam thị, tao hôm nay có thể đi, tha cho bọn mày một lần, nhưng tập đoàn Nam thị sẽ tha cho bọn mày? Tha cho người trên phố này sao?"

Trợ lý Thân thở dài một hơi thật sâu, tràn ngập tiếc hận vô hạn. Hắn thở dài thật ra không phải vì Trần Hào, loại kẻ ác này không có gì đáng thương tiếc cả. Hắn là đang tiếc hận cho cấp dưới mình – Nghiêm Khang, mắt mù tay phế chưa điều tra rõ nhân phẩm đối phương đã nhận hạng mục này, chọc giận Nam tổng, còn không biết kết cục sẽ thế nào đây.

Nam Thừa Phong nhìn trợ lý Thân, trợ lý Thân lập tức thẳng lưng, "Đã gọi điện kêu Nghiêm Khang lại đây."

Trần Hào hơi nhíu mày, Nghiêm Khang? Chuyên viên tập đoàn Nam thị? Bọn họ thế mà lại biết hắn?

Không đợi hắn kịp suy nghĩ, một bóng hình gấp rút chạy đến, vừa nhìn thấy tình huống trước mắt, đặc biệt nhìn thấy Trần Hào, sắc mặt người đó liền lập tức trắng bệch.

"Nam tổng, trợ lý Thân." Nghiêm Khang nơm nớp lo sợ, cung cung kính kính khom lưng.

Trần Hào kinh ngạc thở dốc, Nam tổng?

Hắn bừng tỉnh, nhớ tới lời đại cổ đông nói lúc nãy trong điện thoại, hắn vẫn không dám nhìn sang người đàn ông kia, cảm thấy xương cốt trên người đều đau đến run rẩy. Hắn thế nhưng đắc tội Nam tổng? Hắn thế nhưng cho người đi đập phá cửa tiệm của người của Nam tổng? Hắn nháy mắt cảm thấy mình điên rồi, triệt triệt để để điên rồi.

Trợ lý Thân nhìn Trần Hào đang sợ hãi không ra người ra dạng, lén sau lưng Nam Thừa Phong giơ ngón cái với hắn, dùng khẩu hình khích lệ hắn, "Lợi hại, hành động vĩ đại."

Đám người Trần Hào nói không nên lời, có cảm giác như đang chờ lên pháp trường. Hắn nghĩ đến mấy cổ đông sau lưng mình, nếu bọn họ biết mình đắc tội Nam tổng, chỉ sợ sẽ lập tức ra tay chèn ép hắn, hoàn toàn đuổi hắn ra khỏi cái ngành này. Hậu quả nhiều như vậy, Trần Hào thật sự không dám nghĩ tiếp nữa. Trái tim tham lam lập tức bị sự tưởng tượng của chủ thể doạ cho suýt ngừng đập, rốt cuộc choáng váng không đứng dậy nổi. Hắn lại càng lo lắng cho tài phú tích góp nhiều năm qua, chỉ sợ trong một đêm đều sẽ tan biến hết.

"Nam tổng, chuyện này do tôi thất trách, người tôi bàn bạc không phải là công ty này, mà là Bạch tổng vẫn luôn hợp tác với chúng ta. Tôi không điều tra rõ, không ngờ sau lưng bọn họ lại làm ra loại chuyện như vậy. Là lỗi của tôi, tôi nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào." Nghiêm Khang như cũ không ngừng cúi đầu xin lỗi.

"Xin hỏi, ngài chính là Nam tổng?" Bà chủ vẫn luôn đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc, nghe Nghiêm Khang nói mà không dám tin.

Thế nhưng lại trùng hợp như vậy? Những người này ỷ vào thanh danh Nam thị ỷ thế hiếp người, kết quả đụng trúng tổng tài tập đoàn Nam thị, còn có loại trùng hợp này sao?

Bà chủ sảng khoái trong lòng, chỉ thẳng mặt đám người Trần Hào, "Báo ứng, báo ứng cả lũ!"

Nam Thừa Phong không để ý đến Nghiêm Khanh, chưa từng nhìn hắn dù chỉ một cái, làm Nghiêm Khang thấp thỏm bất an, đi trên đường mà ngỡ đang đi trên dây.

"Em thích đồ ăn ở đây." Nam Thừa Phong ôn nhu hỏi Lục Chỉ.

"Đúng vậy." Lục Chỉ quay đầu cười tủm tỉm hỏi bà chủ, "Còn bánh nướng không?"

"Có, có." Bà chủ vội vàng trả lời.

Thế mà Nam tổng lại là chống lưng của tiểu thần tiên! Bà nhìn Nam tổng sủng ái tiểu thần tiên như vậy, lập tức tự tin đầy mình, gương mặt cũng ngập tràn vui vẻ, có lẽ, nếu năn nỉ tiểu thần tiên nói giúp, có lẽ bọn họ sẽ không cần phải bỏ tiệm ra đi.

"Bọn chúng chỉ đá ghế ngồi, không đụng đến sau bếp." Bà chủ cảm thấy may mắn, tự mình ra sau bếp bưng lên một mâm bánh nướng lớn, nóng bốc khói thơm ngào ngạt.

"Tôi muốn mười cái!" Hai mắt Lục Chỉ sáng lên, lập tức mở miệng.

"A, không đúng." Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, trợ lý Thân, còn có Chân Tùng, "Lấy 20 cái đi."

"Mình em ăn 10 cái?" Nam Thừa Phong buồn cười, ôn nhu hỏi, "Không sợ đầy bụng à."

"Tôi có thể, bánh nướng này cũng không lớn." Lục Chỉ rất tự tin.

Nam Thừa Phong cười cười, ánh mắt phảng phất như muốn vây chặt lấy Lục Chỉ, kéo cậu chìm vào trong đó, vĩnh viễn không cách nào thoát được. Mọi người thấy thế, lập tức hiểu được địa vị của Lục Chỉ trong lòng Nam Thừa Phong, trong lòng tràn ngập hi vọng.

Nam Thừa Phong thấy Lục Chỉ vui vẻ, xoay người nói với trợ lý Thân, "Mua lại khu phố này."

Bà chủ cùng những chủ tiệm khác đứng vây xem, vừa mới vui vẻ trong chốc lát, lập tức lại chìm sâu xuống biển. Vẫn phải phá bỏ sao? Nam tổng đã mở lời, ngay cả một tia phản kháng cũng không dám nhen nhóm, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh.

"Sau khi mua, tăng cường quản lý, tất cả cửa hàng đều giữ lại." Nam Thừa Phong nói xong, sủng nịch cúi đầu nhìn Lục Chỉ, "Nơi Chỉ Chỉ thích đến ăn nhất định phải sạch sẽ nhất an toàn nhất."

Trợ lý Thân lập tức gật đầu, "Ngài yên tâm, tôi nhất định hoàn thành tốt nhất."

"Ta mua, để xem còn ai dám động." Hắn lạnh lùng liếc Trần Hào, máu hắn ta lập tức ngừng chạy, bị đông lạnh run rẩy đến tận xương tuỷ.

"Được nha!" Lục Chỉ vỗ tay, "Anh làm được chuyện tốt đó."

"Em vui vẻ là được." Nam Thừa Phong mỉm cười.

Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Anh đều đối xử với bạn bè tốt vậy à?"

Nam Thừa Phong cười mà không nói, chỉ nhìn cậu thật sâu. Chân Tùng nhịn không được mà đau lòng cho Nam tổng, ông chủ hắn cũng quá trì độn rồi?

"Xây dựng khu này, mở thêm nhiều cửa hàng bán món ăn mà em thích được không?" Nam Thừa Phong hỏi.

"Được nha, được nha!" Lục Chỉ rất vui vẻ.

Nam tổng bọn họ có khi nào đích thân đi đầu tư loại hạng mục nhỏ này? Trợ lý Thân thầm ca thán, tuy rằng Nam tổng vẫn anh minh thần võ như cũ, nhưng đứng trước sắc đẹp thật đúng chuẩn hôn quân. Sau này nếu thật sự ở bên Lục đại sư, chỉ sợ sẽ "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều." (Trường hận ca - Bạch Cư Dị).

Bà chủ và những chủ tiệm khác vui mừng khôn xiết, kích động không thôi, "Không cần dọn đi! Chúng ta không cần dọn đi!"

Cuộc sống của bọn họ tất cả vẫn sẽ như cũ, không chỉ không cần dọn đi mà còn có tập đoàn Nam thị làm chỗ dựa, rốt cuộc sau này cũng sẽ không có ai dám bắt bọn họ dọn đi nữa, lại còn có thêm nhiều phúc lợi, đây quả thật là ...... chuyện vui mừng nhất trên đời, cũng là ơn cứu mạng to lớn nhất!

Bà chủ nghĩ đến tương lai con cái, mừng quá mà bật khóc, không ngừng cúi người nói cảm ơn với Nam Thừa Phong. "Cảm ơn, cảm ơn Nam tổng!"

"Cảm ơn Nam tổng!" Các chủ tiệm khác cũng chen nhau nói cảm ơn, ơn lớn bậc này ai có thể không biết ơn chứ.

"Cảm ơn Chỉ Chỉ đi, nếu không vì em ấy, ta sẽ không quản chuyện này." Nam Thừa Phong hờ hững nói.

"Cảm ơn tiểu thần tiên." Bà chủ kích động không thôi, rốt cuộc vất vả cày cuốc nhiều năm qua, bà hiểu nhất thức thời, đọc hiểu ánh mắt.

"Nam tổng mua lại con phố này vì ngài, sau này con phố này thuộc về ngài, sau này muốn ăn cái gì cứ việc tới, hoặc cứ gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt nhất đưa qua cho ngài."

Quả nhiên Nam Thừa Phong rất hài lòng với lời này của bà, gật đầu với Lục Chỉ.

Lục Chỉ vội vàng xua xua tay, "Không cần khách khí vậy đâu, người bỏ tiền cũng không phải là tôi mà."

Nhưng ngài bỏ nhân tình a! Nhân tình của Nam tổng là thứ mua được bằng tiền sao? Đây đương nhiên còn quý giá hơn tiền rồi.

"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thần tiên muốn ăn gì, tôi lập tức về làm ngay!" Nhóm chủ quán sôi nổi tranh nhau.

Có người trực tiếp đưa tới trái cây tươi mới nhất, trà sữa rồi đủ loại món ngon. Chân Tùng tận dụng tối đa hai cánh tay cũng không cầm hết, chỉ có thể đặt đỡ lên bàn trong tiệm bà chủ, rất nhanh đã đầy cả bàn.

"Không cần, không cần, ăn không hết đâu." Lục Chỉ mở to hai mắt nhìn, xua xua tay nói.

"Không sao, không sao, ngài mang về từ từ ăn, không đủ chúng tôi lại đưa qua thêm cho ngài." Cảm giác nếu cậu không nhận thì cảm giác giống như do bọn họ đã làm sai ấy, nên mọi người sôi nổi khuyên bảo, cứ sợ cậu không nhận.

"Tiểu thần tiên, tiệm của ngài bị đập rồi vậy giờ ngài ở đâu?" Bà chủ đưa đồ ăn, nhớ tới chuyện này liền hỏi.

"Ừ, đúng rồi." Lục Chỉ gật đầu, nhìn Trần Hào, phẫn nộ chỉ vào hắn, "Máy chơi game của ta!"

"Tôi đền! Tôi đền! Tôi đền gấp 10 cho ngài!" Trần Hào vội vàng không ngừng khóc lóc kể lể, giờ cái gì hắn cũng không dám nghĩ, chỉ hy vọng xa vời cầu xin Nam tổng tha cho hắn một lần.

Đôi mắt sau cặp mắt kính của trợ lý Thân loé sáng: "Đồ đạc trong tiệm Lục đại sư tổng cộng trị giá 500 vạn, gấp 10 lần chính là 5000 vạn, muốn chuyển khoản hay tiền mặt?"

"Năm ngàn vạn?" Trần Hào không dám tin, quay ngoắc sang đám lưu manh, tức giận hung hăng đạp bọn chúng một cái, "Bọn mày con m* nó đập đồ không xem giá à!"

"Không, không nhìn ra mà." Mấy tên đó hoảng sợ nói. Quả thật bọn họ nhìn ra được đồ nội thất trong tiệm không tồi, do tâm lý ghét giàu, ngược lại càng kích thích bọn họ đập hăng say hơn, không nghĩ tới lại nhiều tiền như vậy.

"Có cần liệt danh sách hay không?" Trợ lý Thân nói.

"Không, không cần." Trần Hào nói, bây giờ có bị hố hắn cũng phải cắn răng mà chịu, nếu không đừng nói tài sản không còn, đến mệnh chỉ sợ cũng bay.

"A." Sắc mặt hắn xám xịt.

Hết thảy đều xong rồi, xong hết rồi! Tiền không có, người không có, quá khứ huy hoàng không còn, cuộc sống sau này tối còn hơn cuộc đời của chị Dậu. Lúc trước nếu hắn bớt đi đường ngang ngõ hẻm, ráng làm ăn chính quy nhiều một chút, nào đến nỗi chọc phải người không thể dây vào. Giờ thì tốt rồi, chọc phải Nam tổng, chưa được cơm cháo gì đã hủy hoại hết thảy sự nghiệp, lại còn phải đối diện với con cọp cái suốt quãng đời còn lại.

Hắn nhịn không được nhìn Lục Chỉ cầu xin: "Tiểu thần tiên, tôi chú định không có người đưa tang sao?"

"Làm nhiều việc thiện bù đắp tội lỗi, phù hộ con trai ngươi sống sót đi." Lục Chỉ nhàn nhạt nói, những cái khác một chữ cũng không hé răng.

Trần Hào ngẩn ra, làm nhiều việc thiện, đền bù tội lỗi, đời này hắn vì tham lam, vì lợi ích, thật sự đã làm quá nhiều chuyện sai trái. Hiện tại đền bù còn kịp sao? Trần Hào chấn động, mặc kệ thế nào, tiểu thần tiên đã nói thì cần phải nghe, trước tiên hắn phải làm mọi cách cứu sống con trai cái đã. Hắn không muốn không có người đưa tang, hắn thật sự rất sợ hãi sau này không có người đưa tang! Trần Hào bị các chủ tiệm đang vui mừng tột độ bỏ quên trong một góc, chỉ có thể xám xịt mang đàn em rời đi.

Chân Tùng liếc nhìn bóng dáng Trần Hào, hỏi trợ lý Thân, "Nam tổng sẽ làm gì?"

"Dùng phương thức như vậy để đạt được lợi ích công ty, không đáng giữ lại." Trợ lý Thân khẽ cừoi, "Kinh doanh sàn đấu ngầm là vi phạm pháp luật."

Chân Tùng gật đầu, nhìn bà chủ và các chủ tiệm khác mặt ngập tràn hy vọng, "Ừ, vậy mới tốt, nên như vậy."

Lục Chỉ và Nam Thừa Phong rời khỏi phố ăn vặt đi tới nhà Nam Thừa Phong, Chân Tùng thì đi cùng trợ lý Thân.

"Quá trời no." Lục Chỉ ngồi trên ghế sô pha mềm mại xoa xoa bụng.

Nhà Nam Thừa Phong trang trí theo phong cách xa hoa nhưng tối giản, không có vật phẩm gì quá khoa trương hào nhoáng, nhưng nội thất vẫn rất giá trị, theo phong cách hiện đại nhất, tối ưu hoá cảm giác thoải mái.

Nam Thừa Phong cười cười, ngồi xuống bên cạnh cậu. Cuối cùng hắn cũng được ở riêng với Lục Chỉ mà không bị ai quấy rầy. Sau khi ăn hết mấy món ăn vặt, hai người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, giống như sinh hoạt hằng ngày bình đạm nhưng hạnh phúc của cặp vợ chồng son.

Di động bỗng nhiên sáng lên. Hắn nhìn tin nhắn trợ lý Thân gửi tới, đôi mắt trầm xuống, nhìn lại Lục Chỉ, úp điện thoại đặt lên bàn trà.

Tác giả có lời muốn nói: Center rap diss - trợ lý Thân.

Gừa: Tuần tới CP của Cửu gia sẽ lên sàn nhé, mn hóng không nào!!!


Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com