ZingTruyen.Info

[ĐAM - HOÀN] TRĂM TỶ VÕNG HỒNG THIÊN SƯ - Hoà Cửu Cửu

Chương 48 +49

ahappybookaholic

CHƯƠNG 48

Trong lòng Xích Tiêu Tử, sư thúc hắn Thương Chân Tử là người đáng để hắn sùng bái nhất, tiên phong đạo cốt, phong hoa vô song. Rõ ràng chỉ lớn hơn hắn 3 tuổi, lại xuất chúng hơn sư phụ hắn nhiều, chưa tới 30 đã dựa vào thực lực trở thành hội trưởng Hiệp hội Phong Thuỷ, là kiêu ngạo của môn phái bọn họ. Năng lực sư thúc trác tuyệt, giới phong thuỷ không ai dám nói ra nói vào, rất nhiều lão tiền bối đức cao vọng trọng đều rất tán thưởng sư thúc, gọi sư thúc là hy vọng, là tương lai của giới phong thuỷ.

Sư thúc tuy không cuồng ngạo nhưng lại rất cao ngạo, rất khó để người khác vào mắt, hơn nữa còn có vốn có liếng không cần để người khác vào mắt. Tâm nguyện lớn nhất của Xích Tiêu Tử chính là có thể nhận được sự tán đồng của Thương Chân Tử, trở thành phụ tá đắc lực của sư thúc, trở thành người đứng thứ hai sau sư thúc.

Hắn chưa bao giờ nghĩ ngoại trừ bản thân còn có người trẻ tuổi nào có thể nhận được sự tán đồng của sư thúc, điều chưa từng nghĩ tới này giờ lại biến thành hiện thực. Sư thúc hắn Thương Chân Tử nhận một vị sư phụ mới, vị sư phụ kia nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, hắn vậy mà không tức giận, không phẫn nộ, không có không cam lòng, ngược lại còn nảy sinh một cảm giác vui sướng. Hắn thế nhưng là đồ tôn của vị cường giả trước mắt này? Đây có khác gì bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống đâu.

"Sư thúc." Xích Tiêu Tử hành lễ với Thương Chân Tử.

Thương Chân Tử quay đầu nhìn hắn, thần sắc vốn cao hứng phấn chấn bỗng lạnh xuống vài phần, "Con còn dám tới tìm ta? Quả thật hồ nháo!"

Xích Tiêu Tử cúi đầu, mím môi, "Sư thúc, đệ tử biết sai rồi."

Hắn lại nhìn Lục Chỉ, "Sư công, đệ tử có mắt không thấy Thái Sơn, không nhận ra sư công, còn thỉnh sư công thứ lỗi."

Lục Chỉ vội vàng xua tay, "Ta không phải sư công ngươi."

Xích Tiêu Tử ngẩn ra, nhìn Thương Chân Tử, "Ngài là sư phụ của sư thúc, đương nhiên là sư công của tôi."

Lục Chỉ buồn rầu, "Nhưng ta không có thu hắn làm đệ tử mà."

"A?" Xích Tiêu Tử kinh hãi, cảm thán đây là sư thúc hắn lì lợm la liếm đòi làm đồ đệ?

Sư thúc hắn kiêu ngạo như vậy, thế nhưng sẽ lì lợm la liếm đòi được nhận làm đồ đệ?! Đừng nói sư công đã ra đi nhiều năm, lấy cá tính của hắn cũng tuyệt đối không thể làm ra loại hành động này! Tin này mà truyền tới Hiệp hội Phong Thuỷ, không biết bao người sẽ kinh ngạc đến rớt cằm đây! Bất quá, sau khi chứng kiến năng lực của Lục Chỉ, kỳ thật Xích Tiêu Tử cũng cực kỳ khát khao có thể học được một chiêu nửa thức của Lục Chỉ, cảm thấy vô cùng đồng cảm, như vậy xem ra hắn cũng hiểu được hành động của sư thúc hắn.

"Sư phụ, con sẽ chờ đến ngày ngài chịu thu con làm đồ đệ." Thương Chân Tử nghiêm túc nói với Lục Chỉ, "Lần này nếu không có ngài, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng."

Xích Tiêu Tử còn chưa thích ứng được thái độ cung kính thay đổi 180 độ của Thương Chân Tử khi đối xử với Lục Chỉ, Thương Chân Tử đã xoay mặt sang dội cho hắn một tràng chỉ trích.

"Nhìn chuyện tốt con làm đi!"

Xích Tiêu Tử lập tức cúi đầu nhận sai.

"Ta đã sớm nói, con làm người không cần cuồng ngạo tự phụ như vậy, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chỉ cần con nghe ta một chút, hạ tâm xuống tu hành cũng sẽ không xuất hiện sự việc hôm nay."

Thương Chân Tử quả thực vô cùng đau lòng, lửa giận công tâm, kia chính là bạt, một khi gặp được chính là bước lên con đường chết.

"Lần này nếu không phải có sư phụ, chỉ sợ mạng con cũng chưa đủ bù!"

Ngày xưa Xích Tiêu Tử mặc dù sùng bái Thương Chân Tử, nhưng nếu bị mắng trước mặt nhiều người như vậy cũng không có khả năng một chút không phục cũng không có. Mà lúc này, hắn thật tâm tiếp thu mỗi một câu phê bình của Thương Chân Tử, bởi vì kia đều là sự thật.

"Sư phụ, lần này ít nhiều nhờ có ngài." Thương Chân Tử vô cùng cảm kích, Xích Tiêu Tử dù sao cũng là sư điệt của hắn, lại là thành viên hiệp hội Phong Thuỷ.

Một khi bạt bị thả ra tạo thành sinh linh đồ thán, toàn bộ môn phái bọn họ đều vì một đệ tử Xích Tiêu Tử này mà khó thoát trách nhiệm, bản thân hắn làm hội trưởng Hiệp hội Phong Thuỷ cũng cần tự nhận lỗi và từ chức. Cho nên Lục Chỉ cứu không chỉ có mẹ con Phó Khiêm mà còn cứu Thương Chân Tử và môn phái của hắn không phải đến mức quá hổ thẹn.

"Không có gì." Lục Chỉ cũng lười sửa đúng xưng hô của Thương Chân Tử, tuy rằng mình không chịu thu nhưng Thương Chân Tử đã quyết ý muốn xưng hô như vậy cũng chỉ có thể để tuỳ hắn.

"Ngươi là bởi vì phát hiện có bạt nên mới tới?"

Thương Chân Tử không chút kinh ngạc, tập mãi thành quen, hắn biết rõ thiên sư đã khai Thiên Nhãn sẽ có những năng lực không tưởng nào, chẳng qua, lấy năng lực của hắn vẫn như cũ không cách nào xác định mức độ mở Thiên Nhãn cùng tu vi của Lục Chỉ rốt cuộc sâu bao nhiêu, tựa như hắn không cách nào xác định được độ sâu chân chính của đáy biển vậy.

"Đúng vậy sư phụ, con phát hiện bên này có bạt xuất hiện, lập tức chạy tới, vừa lúc đệ tử con phát hiện Xích Tiêu Tử phát livestream, con liền biết được toàn bộ quá trình thông qua livestream."

"Livestream?" Lục Chỉ nghi hoặc nhìn qua phú thương, "Không phải đóng rồi sao?"

"Đúng vậy, đóng rồi." Phú thương lập tức đưa điện thoại di động qua.

Trợ lý Thân nhận lấy kiểm tra, vẻ mặt vi diệu, "Lục đại sư, livestream chỉ đóng hình ảnh, âm thanh vẫn còn mở."

Lục Chỉ vừa nhận lấy điện thoại, nhìn thấy khu bình luận trên màn hình: "Tiểu thần tiên, chị yêu cưng!" "Tiểu thần tiên lộ mặt đi mà!" "Tiểu thần tiên cưng thật ngầu!"

Mặt Lục Chỉ liền tối sầm, lập tức ném điện thoại lại cho trợ lý Thân, che mặt, "Nhanh đóng lại!"

Trợ lý Thân lập tức làm theo.

Chân Tùng nghĩ nghĩ lấy di động ra lên Weibo, lập tức kêu lên, "Choa moạ ơi, ông chủ, người lại lên hot search rồi!"

Lục Chỉ vừa nghe, mặt lại càng đen, "A? Không thể nào!"

Nam Thừa Phong cười cười, "Không muốn nổi tiếng?"

"Không cần, không thích bị quá nhiều người chú ý, sẽ không có riêng tư, sinh hoạt không thoải mái." Lục Chỉ nhăn khuôn mặt nhỏ nói.

Cậu trước kia ở trong vòng thượng lưu, đi đến nơi nào cũng bị người nhận ra, lúc nào cũng chú ý đến cậu, làm cậu cứ phải ru rú trong nhà không thể ra ngoài, cũng có người như Nam tam gia vậy, cứ luôn tìm tới tận cửa.

"Không được, tôi muốn gọi cho nhị sư huynh ngay bây giờ, nói huynh ấy triệt hot search."

Đầu trọc vừa nghe, lập tức chọc chọc Cửu gia, Cửu gia hơi sửng sốt.

Còn chưa kịp hỏi hắn có ý gì đã nghe Nam Thừa Phong nói: "Nhị sư huynh em rốt cuộc cách đây khá xa, có thể không xoá hot search nhanh vậy được, tôi có thể giúp em xoa hot search nhanh chóng."

Cửu gia chớp mắt hiểu ra, mở to hai mắt nhìn. Đầu trọc đỡ trán, Cửu gia, tôi chỉ có thể giúp ngài đến mức này thôi, ngài phải tự biết nắm lấy cơ hội chứ. Hắn không khỏi nóng lòng với cái cung phản xạ của Cửu gia, dài như vậy làm sao theo đuổi người khác được? Nhìn xem Nam tổng người ta thông minh thế nào, một chút cơ hội cũng không buông tha, đây mới là cách theo đuổi vợ chính xác nhất a.

"Không cần, để nhị sư huynh tôi làm đi." Đối với Lục Chỉ mà nói, nhị sư huynh là người nhà, Nam Thừa Phong chỉ là bạn bè mới quen, gặp chuyện không nên làm phiền bạn bè mới quen.

Nhưng tuy rằng từ chối Nam Thừa Phong, nhưng lại nhận tình cảm của hắn, cậu cười với hắn đặc biệt ngọt, "Cảm ơn anh."

Nam Thừa Phong không có vì bị cậu từ chối mà không vui, hắn biết tính cách Lục Chỉ, thông minh thiện lương, ăn mềm không ăn cứng, còn có chút bướng của đàn ông, có thể tính kế cậu, lại không thể cường ngạnh ép cậu chấp nhận chuyện cậu muốn từ chối. Nam Thừa Phong thích Lục Chỉ, cũng tự nhiên hoàn toàn tôn trọng Lục Chỉ, cẩn thận tỉ mỉ, bất kỳ thời điểm nào cũng làm cậu cảm nhận được sự thoải mái khi ở chung với mình, làm cậu dần dà quen với sự tồn tại của mình, không thoát khỏi được sự săn sóc của mình, làm bản thân có thể thường xuyên nhìn thấy cậu, làm bạn ở cạnh cậu.

"Vậy được, có gì cần cứ trực tiếp nói với tôi, không cần khách khí."

Quả nhiên Lục Chỉ ăn mềm, đôi mắt đầy ý cười nhìn Nam Thừa Phong, gật gật đầu, "Được."

Cửu gia mặt không biểu tình, đã chết lặng. Đều là người chưa từng yêu đương, sao Nam Thừa Phong lại có thể ưu tú như vậy, quả thực còn màu mè hơn show thời trang Paris.

Thấy sự tình đã giải quyết xong, Lục Chỉ nói với phú thương, "Chú có thể về rồi, con gái chú hẳn cũng đã tỉnh lại rồi."

Phú thương vừa nghe, vội gật đầu không ngừng, "Vâng, vâng, cảm ơn đại sư, cảm ơn!"

Ông nói cảm ơn Lục Chỉ xong, sốt ruột lo lắng cho an nguy của con gái liền nhanh chóng chạy ngay về nhà.

Phó Khiêm và mẹ cảm kích đưa tiễn Lục Chỉ ra đến tận cửa.

"Đại sư, về sau tôi nhất định nghe theo ngài, triệt để thay đổi, làm người thật tốt, không bao giờ đùa giỡn tình cảm người khác nữa, làm nhiều việc thiện, tích phúc cho người nhà."

"Được, anh có quyết tâm là tốt." Lục Chỉ nhìn hắn một cái, lại đưa cho hắn một lá bùa, "Cái này để ba anh dùng."

Mắt Phó Khiêm nháy mắt ướt át, ngoại trừ ba ra còn chưa có ai tốt với hắn như vậy, giúp hắn tìm lại được mẹ, còn giúp một nhà hắn được đoàn tụ. Trước kia hắn vẫn luôn cảm thấy mệnh mình không tốt, tuy rằng phú quý lại bị mất mẹ còn bị mẹ kế ngược đãi, ba cũng không có thời gian để ý đến hắn, bạn bè bạn gái đến với hắn đều vì tiền, có thể nói, hắn trừ bỏ tiền, cái gì cũng không có. Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy sự xuất hiện của vị quý nhân Lục Chỉ này là may mắn lớn nhất đời hắn.

Nam Thừa Phong vừa thấy Phó Khiêm nhìn chằm chằm Lục Chỉ, thấy ánh mắt hắn bắt đầu không thích hợp, sắc mặt liền trầm trầm, ngăn cản lại tầm mắt hắn, ôn nhu nói với Lục Chỉ, "Chúng ta trở về thôi."

"Được." Lục Chỉ gật đầu.

Phó Khiêm thất vọng thu hồi tầm mắt, nghiêm túc dặn dò Lục Chỉ sắp rời đi, "Đại sư, đa tạ ngài, đi đường cẩn thận."

"Được, cảm ơn." Lục Chỉ đáp lại một câu, xoay người đi ra bên ngoài.

Phó Khiêm nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Nam tổng, thân thể run lên, không dám nhìn Lục Chỉ tiếp nữa, cung kính nói, "Nam tổng, ngài đi thong thả."

"Được." Nam Thừa Phong rời đi. Chỉ bằng cậu ta, còn chưa có tư cách thích người của hắn. Nam Thừa Phong vẫn luôn đối đãi lãnh khốc vô tình với người không phải là Lục Chỉ.

"Sư công!" Xích Tiêu Tử vừa hô vừa chạy đến bên Lục Chỉ.

"Ta không phải sư công ngươi." Lục Chỉ cự tuyệt thu tên đồ tôn này.

"Tôi ... thật xin lỗi, Lục đại sư." Xích Tiêu Tử lập tức mở miệng, quả thật bản thân hiện giờ còn chưa có tư cách xưng hô như vậy.

"Có việc gì?" Lục Chỉ hỏi.

"Xin hỏi chương trình về phong thuỷ của đài truyền hình là ngài làm giám khảo đúng không ạ?" Xích Tiêu Tử đoán, lúc trước hắn cảm thấy Lục Chỉ nhờ quan hệ mới được đài truyền hình mời, hiện giờ cũng hiểu được chính mình thật quá ngu xuẩn.

Lục Chỉ gật đầu, cũng không nói muốn giúp hắn tham gia chương tình.

"Vậy tốt, tôi muốn nói với đại sư, tôi nhất định nỗ lực để được tham gia chương trình này, chứng minh thực lực chân chính của tôi, nỗ lực trở thành một phong thuỷ sư đủ tư cách, giúp đỡ nhiều người cần giúp đỡ hơn."

Nếu nói Xích Tiêu Tử trước đó muốn tham gia chương trình, mục đích là để nhận được tán đồng của Thương Chân Tử, hiện tại lại hy vọng có thể có tư cách nhận được chỉ điểm cùng khẳng định của Lục Chỉ.

"Được, ta đây rửa mắt mong chờ." Tóm lại có mục tiêu là chuyện tốt, không việc nào thiện hơn biết sai và chịu sửa, nếu sau này có thể có thêm một phong thuỷ sư có năng lực có thể giúp đỡ mọi người, vẫn được xem là một chuyện tốt.

Xích Tiêu Tử thấy cậu không ghét bỏ hay đả kích mình, cảm động, liên tục gật đầu, "Nhất định không làm ngài thất vọng!"

Lục Chỉ cười cười, ngồi lên xe Nam Thừa Phong. Bởi vì Lục Chỉ muốn ở nhờ biệt thự Nam Thừa Phong, Cửu gia lại không đủ mặt dày ăn vạ ở lại nhà tình địch, chỉ có thể tạm biệt cậu, hẹn lúc gặp lại.

Trên đường về, Cửu gia vẻ mặt buồn bả, "A ...... Ngươi nói Chỉ Chỉ vì sao đáng yêu như vậy chứ."

Đầu trọc: ...... Hắn sao biết được, trời sinh chứ sao.

"Ta thật muốn làm Chỉ Chỉ thuộc về mỗi mình ta." Cửu gia cảm khái, "Quá thích em ấy, như thế nào lại đáng yêu như vậy, so với em ấy, đám mèo của ta đều không phải là tiểu khả ái."

Đầu trọc: ...... Bộ dáng hoa si của ngài cũng rất đáng yêu ......

Chỉ là lời này hắn không dám nói, Cửu gia của bọn họ chỉ ôn nhu với mình Lục đại sư thôi, người khác mà chọc ngài ấy nóng máu là bị ném xuống biển liền.

Bỗng nhiên, di động hắn vang lên, hắn nhận điện thoại. "Cửu gia, Tiêu lão gia tử tìm ngài."

Cửu gia nhận điện thoại, "Ba, có chuyện gì?"

"Cục cưng ới ời, có phải con muốn cướp người với Nam tổng không? Con điên rồi sao? Người của hắn mà con cũng dám cướp?!" Tiêu lão gia tử sốt ruột lo lắng.

Cửu gia lập tức đen mặt, mặt mày tối sầm" "Ba, con nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi con là cục cưng, con tốt xấu gì cũng là đại lão, bị người khác biết, con còn biết lăn lộn thế nào đây?"

Xi măng có nhiều cũng không đủ dùng a. (Ý ảnh là ném người vào bể xi măng rồi thả xuống biển á.)


Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 49

"A, cục cưng à, ba nghe nói đứa nhỏ kia lớn lên đặc biệt xinh đẹp đáng yêu, con nếu thích loại hình này, bên ngoài nhiều lắm, quay đầu lại ba sẽ tìm người thu xếp cho con, giới thiệu mấy người cho con từ từ lựa chọn."

Tiêu lão gia tử ôm ngực, cảm giác trái tim đều đập loạn tùng xèo, con thích ai không thích lại đi thích người của Nam Thừa Phong là sao. Ông xương cốt đã già, đứa con ngoan như vậy, đây không phải dẫm nát tim ông sao.

"Nghe lời, đừng trêu chọc người không thể trêu chọc." Tiêu lão gia tử thấm thía dặn dò.

Ông nghe nói đứa con mắt cao hơn đầu này của mình có người thích, phải nói là cao hứng cỡ nào. Con trai rốt cuộc cũng hiểu chuyện, cuối cùng không cần lo nó đời này chỉ có thể sống với mèo nữa. Tiêu lão gia tử vui vẻ, buổi tối đi câu lạc bộ lão niên nhảy thêm mấy điệu nóng bỏng, hấp dẫn không ít quý bà người nước ngoài.

Cho dù đối phương là nam hay nữ, điều kiện thế nào, chỉ cần con trai thích, ông một chút cũng không để ý, so thế nào cũng tốt hơn là mèo, mèo ngoại trừ bán manh rụng lông, có thể chiếu cố chăm lo cho người sao, có thể trò chuyện thân mật với người sao.

Tiêu lão gia tử đang cao hứng nghĩ xem nên tổ chức hôn lễ cho con trai ở đâu, tổ chức kiểu Tây hay kiểu Trung, kết quả vừa quay qua quay lại đã nghe người báo cáo rằng cậu trai kia cũng được Nam tổng coi trọng. Con của ông muốn trở thành tình địch với Nam Thừa Phong, hai bên giương cung bạc kiếm muốn cướp người. Vừa nghe ba chữ Nam Thừa Phong, Tiêu lão gia tử cả kinh đến đứng không nổi, liền từ chối lời mời nhảy của mấy quý bà, vội vã gọi điện cho con trai.

Cửu gia nghe ông nói xong, ngữ khí bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc như là tuyên bố lời thề: "Ba, con rất thích em ấy."

Tiêu lão gia tử chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy bao giờ, không khỏi nhói lòng. Lần đầu tiên con trai thích một người, tại sao lại không thể thuận thuận lợi lợi, tại sao lại phải đụng trúng một cường địch như vậy? Tiêu lão gia tử đau lòng tột độ, ông biết khuyên con từ bỏ là rất tàn nhẫn, nhưng mà nếu không buông tay, tâm huyết bao năm sẽ bị tận diệt, như vậy con ông sao chịu nổi đây?

"Ba, ba không biết em ấy tốt đến nhường nào đâu." Cửu gia khẽ cười một tiếng, làm Tiêu lão gia tử hơi giật mình.

"Chỉ với điểm xinh đẹp đáng yêu, trên đời này không ai có thể sánh được em ấy, hơn nữa, em ấy còn là thiên sư giỏi nhất, sự kiện trước kia của ba là do chính em ấy giải quyết đấy, ba không biết em ấy lợi hại thế nào đâu, dường như chẳng khác gì thần tiên, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu người khác nghĩ gì đang muốn làm gì, quá khứ tương lai của đối phương đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đứng trước em ấy thật sự không có gì có thể giấu diếm, hơn nữa tính tình em ấy lại thiên chân lương thiện, gặp chuyện lại bình tĩnh lãnh khốc, đặc biệt có khí thế, lại vô cùng đáng tin cậy, ba nói xem, em ấy sao lại hoàn mỹ đến vậy chứ ..."

Tiêu lão gia tử: ......

Ông trước còn lo lắng con trai nghiêm túc yêu đương lại gặp phải cường địch sẽ cảm thấy khó chịu, đang lo tìm cách trấn an con, vừa nghe một tràn hoa si liền biết bản thân suy nghĩ nhiều rồi. Ngay cả đầu trọc ngồi bên nghe hắn nói chuyện điện thoại, không dám mở miệng quấy rầy cũng nhịn không được chửi thầm: Cửu gia, cung phản xạ của ngày đủ vòng quanh trái đất 3 vòng a. (Ý là trào vụ xử lý hotsearch á.)

"Cục cưng à, con đây là theo đuổi vợ hay theo đuổi thần tượng vậy." Tiêu lão gia tử nhịn không được nói, đứa con cao lãnh của ông đâu rồi? Tại sao lại thành u mê như vậy.

Cửu gia mặt mày vui vẻ, kiêu ngạo cười cười, giống như rất đắc ý khi nhắc đến người mình thích nhất: "Vừa theo đuổi vợ vừa theo đuổi thần tượng, con thích cùng sùng bái, yêu thích không bao giờ buông tay."

"A, không phải, suýt nữa lạc đề rồi! Ba muốn nói không phải ý này, trọng điểm là Nam tổng, Nam Thừa Phong! Cục cưng à, con đã quên lúc trước vì sao ba phải xuất ngoại rồi sao? Con tuy rằng có chút sự nghiệp, nhưng Nam Thừa Phong là ai a! Động một ngón tay, ai cũng phải cúi đầu, ngay cả chính thân thích của hắn, nói diệt liền diệt huống chi người ngoài."

Tiêu lão gia tử nghĩ đến Nam Thừa Phong đều e ngại từ tận xương tuỷ, ông ở bên này an bình lại vui vẻ, nguyện vọng lớn nhất là con trai cũng được bình an hạnh phúc. Kết quả lòi ra chuyện như vậy, quậy đến ông phải nóng ruột nóng gan.

"Ba yên tâm đi." Cửu gia hài lòng sờ bé mèo lông dài trong lòng mình, trấn an ba mình. "Nam Thừa Phong sẽ không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của con, Tiêu gia con giữ được."

Cửu gia càng không để bụng, Tiêu lão gia tử càng lo lắng, trên thương trường kiêng kị nhất là khinh địch, huống chi lại còn là một cường địch có một không hai.

"Cục cưng à, con quên lúc trước có người cướp một miếng đất trên tay Nam Thừa Phong, kết cục hắn ra sao à? Một gia tộc không còn một ai!"

Tiêu lão gia tử đời này từng đụng đao đụng kiếm, đổ máu là chuyện thường, quả thật không kiêng kị người nào, nhưng lúc này mỗi khi nhắc đến ba chữ Nam Thừa Phong, trong lòng ông đều hiện lên một cảm giác không yên ổn.

"Cạnh trạnh thương trường vốn tàn khốc kịch liệt, hơn nữa người nọ si tâm vọng tưởng quấy rầy chị gái hắn, đây không phải tìm chết sao. Nếu con có chị gái, người khác dám đụng vào dù chỉ một chút, con cũng có thể ném hắn đến Nam Cực." Cửu gia không quá để tâm.

"Ba, ba yên tâm, loại người như Nam Thừa Phong trên phương diện tình cảm cực khinh thường dùng biện pháp đả kích tình địch để giành thắng lợi, cách làm này quá low, không phù hợp với cái đức hạnh tâm cao khí ngạo của hắn.

Người càng đứng trên đỉnh càng hiểu được cạnh tranh công bằng, anh ra chiêu tôi đáp trả, dựa vào thực lực chân chính đi nghiền áp đối phương, đạt được thắng lợi thật sự. Hắn là người như thế, Nam Thừa Phong cũng vậy. Chẳng qua, Cửu gia híp mắt lại, hắn để ý mặt mũi còn Nam Thừa Phong lại không biết xấu hổ, luôn giả đáng thương trước mặt Lục Chỉ!

"Chuyện này ... là vậy sao?" Tiêu lão gia tử cũng đứng trên nhiều người, hiển nhiên cũng minh bạch vài phần đạo lý trong lời con trai, nhưng chuyện liên quan đến bảo bối nhà mình, ông vẫn nhịn không được mà lo lắng.

"Cục cưng à, hay vẫn nên tránh hắn xa xa một chút đi, như vậy ba mới tương đối an tâm."

"Ba, đây là lần đầu tiên con thích một người, ba lại đi đả kích con như vậy, sau này còn muốn ôm cháu không đây."

Cửu gia hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất bất mãn với việc lão ba cứ giội nước lạnh, không đồng ý với hành động nhiệt tình của hắn. Tiểu lão gia tử thiếu chút nghẹn họng, sặc sụa bên kia điện thoại. Thằng con thúi, thế mà dám uy hiếp ba nó?

"Con cho là ba hồ đồ rồi đúng không hả, đối phương là nam là nam đó, lấy đâu ra cháu cho ba bồng, là nó có thể thể sinh hay là con có thể sinh? Hai đứa ai có thể?! Ai có thể!"

Cửu gia giơ điện thoại ra xa tránh khỏi công kích của ba, mím môi. "Ba, ba tức giận a, giọng vẫn lớn vang dội như vậy, thật sự càng già càng dẻo dai ..."

"Đừng chơi trò vuốt mông ngựa nhé." Tiêu lão gia tử tức giận nói, đứa nhỏ này tuy là ông nhặt về, nhưng từ nhỏ đã yêu thương nó như bảo bối, thương nó thông minh lại có chủ kiến, không nghe lời ông không nói, còn quen thói lừa ông, nghĩ đến vậy, thấy nó có chút lạnh.

"Ba, ba biết con nói đều là sự thật mà." Cửu gia cười cười, "Gần đây ba hẹn hò mấy quý bà ngoại quốc vậy? Ba tuổi này rồi sẽ không lại cho con một đứa em trai con lai đấy chứ?"

"Cái thằng khỉ, bớt nói giỡn với ba mày đi." Tiêu lão gia tử nhớ tới một chuyện, ngữ khí bỗng nhiên trầm xuống, "Đúng rồi, còn có chuyện này."

Khi Tiêu lão gia tử nhắc tới chuyện này, trong giọng lộ ra ý do dự cực rõ, tựa như muốn nói lại không biết phải nói như thế nào.

"Chuyện gì?" Cửu gia khẽ cười một tiếng, "Ba với con còn có gì không nói được sao."

Hắn dừng lại một chút, tỏ vẻ kinh ngạc nói, "Ba, không phải ba thật sự cho con một đứa em lai đấy chứ? Thật là gừng càng già càng cay đó nha!"

"Thằng khỉ con." Tiêu lão gia tử sắp bị hắn chọc tức chết rồi, nghĩ nghĩ, việc này cuối cùng vẫn nên nói cho con biết thì hơn.

"Hình như có chút thông tin về ba mẹ ruột của con, cục cưng, con có muốn hay không ......"

Đầu trọc đang nghe lão đại nhà mình ba hoa chích choè với ba, bỗng nhiên thấy Cửu gia trầm mặt xuống, âm trầm như mỗi khi hắn đối phó với kẻ thù vậy. Nếu không phải giờ nhìn thấy cái cười lạnh khiến người sợ hãi này của hắn, trải qua mấy ngày vừa rồi, đầu trọc thiếu chút quên mất Cửu gia là người khủng bố như thế nào.

"Ba, ba nói cái gì vậy, ba mẹ ruột của con không phải là ba sao."

Đầu trọc ngẩn ra, không khỏi nhăn mày, hàn ý dâng lên trong lòng, đang yên đang đẹp sao Tiêu lão gia tử lại nhắc đến cái đề tài cấm kỵ này vậy?

*****

Cùng lúc đó.

Một chiếc siêu xe dừng trước lối vào khu biệt thự cao cấp ven biển. Cửa kính ghế sau từ từ mở xuống, một cánh tay áo đường trang vươn ra, cùng một đôi mắt tà ác phủ đầy. Cặp mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm một căn biệt thự, ác ý trong mắt không khỏi khiến người rét run.

"Đại sư, vì sao lại dừng xe?" Người mặc đường trang hỏi, âm thanh cùng đôi mắt đều nhuốm đầy tử khí trầm trầm, "Tôi có một căn biệt thự ở đây, không cần lo không vào được."

"Không." Trên ghế sau kín bưng, một bàn tay cầm Phật châu hướng về hắn hơi đong đưa một chút, hiển nhiên không đồng ý lời hắn nói.

"Sát khí bỗng nhiên biến mất, xem ra bạt đã bị người giải quyết, lúc này chúng ta qua cũng không có tác dụng gì, chung quy vẫn là đến chậm một bước."

"Sao lại như vậy? Chính đại sư từng nói bạt là quỷ quái khó đối phó nhất mà, chẳng lẽ lại là người kia?" Cánh tay đặt trên kính xe của người đàn ông phẫn hận kéo lại kính lên một cách thô bạo.

"Xem ra trước kia là ta xem thường hắn." Ngữ khí đại sư âm u.

"Vậy là sao?" Người đàn ông lập tức hỏi.

"Bạt cực hung, nếu thật là hắn, kế hoạch của chúng ta cần thiết phải thay đổi." Trong thanh âm ôn hoà của đại sư lộ ra nhè nhè từng đợt âm hiểm cực hạn.

"Sao lại thế? Chúng ta thế mà phải kiêng kị hắn sao?" Người đàn ông cảm thấy không tin được, "Ngay cả đại sư ngài cũng ......?"

"Người có thể giết được bạt, năng lực chắc chắc không phải hạng thường, cho đến cái ngày ngươi thật sự tu luyện thành công nên cầu nguyện không đụng trực diện với hắn, nếu bị hắn phát hiện ngươi tu luyện sát khí thành tà, chỉ sợ sẽ chặt đứt sinh cơ của người, hết thảy đều kết thúc."

Nghe thấy đại sư nghiêm túc cẩn trọng như vậy, người đàn ông hít một hơi lạnh, thu liễm cuồng ngạo tà tứ, trầm mặc không nói. Hắn chưa so được với ai, cũng biết không thể cứng đối cứng, cần bàn bạc kỹ hơn là chuyện hiển nhiên.

Sau một lúc lâu, hắn điều chỉnh tâm thái ổn định lại, một lần nữa mở miệng, "Đại sư, người này còn cần tra hay không?"

"Cần." Đại sư buồn bã nói, "Chỉ là, hành sự cần hết sức cẩn thận, nhớ không được để hắn phát hiện, nếu không hậu quả khôn lường."

"Vâng, tôi biết rồi." Người đàn ông thận trọng trả lời.

"Ta cũng muốn biết đó rốt cuộc là ai, ai lại có được bản lĩnh thông thiên này, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng." Lời đại sư nhìn qua có vẻ bình thản, lại ẩn trong đó âm mưu không người biết.

"Vâng." Người đàn ông vẫy tay, lập tức có hai người xuống xe.

Hai người kia có thể nói là bùa hộ mệnh cuối cùng của hắn, nhưng gặp phải đối thủ cường đại như vậy, chỉ có thể dùng vũ khí cường đại nhất. Tuy rằng để bọn họ đi điều tra thông tin có chút dùng dao mổ trâu giết gà, nhưng đối phó với cường địch, hắn tuyệt đối không dám coi khinh, tuyệt sẽ không để bản thân phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.

"Hắn nếu mới giải quyết chuyện đó xong hẳn chưa đi xa được, vào tra một chút." Người đàn ông nói, tỉ mỉ dặn dò một câu, "Cho dù cần nhiều thời gian hơn để điều tra đối phương cũng phải đảm báo tuyệt đối không bị đối phương phát hiện."

"Rõ." Hai người nhận mệnh lệnh, lập tức biến mất sau ánh đèn đường, thật giống như trước giờ chưa từng xuất hiện, vô tung vô ảnh.

"Đại sư, giờ chúng ta quay về sao?" Người đàn ông cung kính hỏi.

"Ừ."

Chiếc xe lập tức quay đầu chạy về.

Không biết qua bao lâu, lúc ánh sáng bắt đầu lấp ló nơi chân trời, đại sư ngồi ở ghế sau bỗng nhiên mở choàng hai mắt, nhìn về hướng nam.

"Ta cảm giác được."

"Cái gì?" Người đàn ông nhanh chóng hỏi.

"Cực sát chi địa thứ hai."

*****

Nam Thừa Phong, Lục Chỉ, trợ lý Thân và Chân Tùng, bốn người quay về biệt thự. Lục Chỉ lập tức đi đến bên cửa sổ tầng một gọi điện cho nhị sư huynh, Nam Thừa Phong cầm ly rượu lơ đãng nhìn theo, đứng sau theo dõi cậu.

Chân Tùng ngồi phịch xuống sô pha lớn duỗi người thẳng cẳn, "Đêm nay thật quá mạo hiểm, còn may ông chủ là thần tiên, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ đến."

Trợ lý Thân gật gật đầu, hắn hiện giờ đã hoàn toàn kính phục Lục Chỉ, bội phục không chỉ năng lực của cậu mà càng cảm phục tâm địa thiện lương kia. Nghĩ đến hắn đứng trên cao nhiều năm như vậy, một mặt chỉ biết đeo đuổi thành công chứng minh giá trị bản thân, lại chưa từng nghĩ đến giúp đỡ người khác cũng là một loại chứng minh giá trị. Lúc nhìn thấy một người, một gia đình được cứu, nội tâm kích động của trợ lý Thân cho hắn biết hắn cũng có thể, hắn cũng hy vọng trợ giúp người khác trong khả năng của mình.

Có thể quen biết Lục đại sư thật sự là rất may mắn. Nếu nói trước đó giúp Nam tổng theo đuổi Lục đại sư chỉ là chức trách của một đặc trợ, như vậy lúc này đây, hắn thật lòng thật dạ hy vọng Nam tổng có thể mang lại hạnh phúc cho Lục đại sư, bởi vì trên đời này, cũng chỉ có mình Nam tổng là có thể xứng đôi với một người ưu tú như Lục đại sư. Hơn nữa, Lục đại sư nếu trở thành bà chủ của hắn, hắn không chừng còn có thể tìm được cơ hội xin lá bùa bình an cho ba mẹ, phù hộ ba mẹ hắn sống lâu trăm tuổi. Nghĩ đến đây, hai mắt trợ lý Thân sáng ngời, tràn ngập chờ mong nhìn sang Nam Thừa Phong. Nam Thừa Phong làm lơ ánh mắt hắn, lạnh nhạt ngoắc tay kêu hắn lại.

Trợ lý Thân lập tức đi qua, "Nam tổng, ngài có chuyện gì phân phó?"

Nam Thừa Phong nhìn bóng dáng Lục Chỉ, nói khẽ với hắn, "Mang ít đồ ăn khuya dễ tiêu hoá lại đây."

Trợ lý Thân lập tức minh bạch, vừa rồi Lục đại sư chưa kịp ăn xong đã rời đi, lại bận việc cả nửa ngày, Nam tổng là lo cậu sẽ đói bụng, ban đêm ngủ không ngon đây mà.

Nam tổng của bọn họ quá tri kỷ rồi, trợ lý Thân cảm thấy vô cùng vui mừng, lập tức đồng ý: "Vâng, Nam tổng, tôi đi làm ngay."

Nam Thừa Phong gật đầu, nhìn chằm chằm Lục Chỉ, mãi đến khi cậu nói chuyện điện thoại xong mới đi qua.

"Nói chuyện với nhị sư huynh em xong rồi?"

"Dạ." Lục Chỉ cười cười, hình như nhớ tới gì đó, ánh mắt có chút sâu xa, "Nhị sư huynh nói hotsearch rất nhanh sẽ bị xoá, chỉ là gần đây trong môn phái chỉ có một mình huynh ấy, có hơi lo lắng huynh ấy sẽ cảm thấy tịch mịch."

Cậu tự nhiên nói ra một việc liên quan đến sư huynh trong môn phái. Nam Thừa Phong ôn nhu nhìn cậu, nghe cẩn thận nhưng một câu cũng không nói.

"Ai nha, tôi sao nói nhiều dữ vậy hè, có làm anh cảm thấy nhàm chán không?" Lục Chỉ hạ nhẹ môi, bản thân là một cái máy nói, có quấy rầy hắn không đây.

"Đương nhiên là không." Nam Thừa Phong lập tức nở nụ cười, ánh mắt đều là ôn nhu, "Tôi rất cao hứng khi biết được nhiều chuyện liên quan đến em hơn."

Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, cảm nhận được thiện ý của hắn, cười nói, "Cảm ơn anh, người như anh thật tốt."

Khoé miệng Nam Thừa Phong không tự chủ được nổi lên ý cười, "Em có đói không? Tôi nói trợ lý Thân đi chuẩn bị đồ ăn khuya rồi, chúng ta cùng ăn đi."

Lục Chỉ gật đầu một cái, "Được nha, tôi chỉ lo làm việc, hại các anh còn chưa ăn xong đã phải vội chạy theo."

"Chầu này để tôi mời." Lục Chỉ nói.

"Không cần, em còn khách khí với tôi thế làm gì." Nam Thừa Phong cười.

"Nhưng mà anh luôn mời tôi ăn toàn đồ cao cấp, để tôi mời một lần đi mà."

Cậu ra biển chơi, ăn của người ta, ở nhà người ra, kết quả còn kéo người ta lúc nào cũng kè kè chơi với mình, thật sự cậu cũng biết ngượng chứ. Tuy rằng Lục Chỉ thừa nhận Nam Thừa Phong là người rất tốt, nhưng rốt cuộc bọn họ mới nhận thức được mấy ngày, nhìn lại quan hệ cũng không thân cận đến vậy. Không thể bởi vì người khác tốt, liền cho rằng đó là đương nhiên, tuỳ ý yêu cầu nhiều hơn, cậu không phải người như vậy.

Nam Thừa Phong rũ mắt giấu đi sự mất mát tận đáy lòng, đường còn dài, hắn là người rất kiên nhẫn.

"Trợ lý Thân đã đi mua rồi, nếu em thật sự muốn mời lại tôi, vậy để về đế đô đi, lúc đó sẽ có rất nhiều cơ hội, còn ở đây, vẫn nên để tôi tẫn trách với cương vị chủ nhà đi."

Rõ ràng trước giờ chưa từng đi biển nhưng Nam Thừa Phong lại có thể tìm được lý do thoả đáng nhất cho mình. Lục Chỉ biết hắn thật lòng xem mình là bạn bè, chăm chăm từ chối ý tốt của hắn, cậu làm không được.

"Hẹn vậy đi, sau khi quay về tôi dẫn anh đi ăn món ngon, tôi tới đế đô mấy tháng rồi, biết không ít của ngon vật lạ đấy."

"Được." Nam Thừa Phong hơi cong khoé miệng, ôn nhu đồng ý, có thể ở chung với Lục Chỉ nhiều hơn, hắn cầu còn không được.

Trợ lý Thân làm việc cực kỳ năng suất, đồ ăn khuya nhanh chóng được đưa tới. Lục Chỉ nhìn một bàn mỹ thực đủ loại hương vị sắc thái, lập tức lên tinh thần.

"Ở gần biển có một điểm rất tốt, đó chính là có thể ăn được hải sản phủ phê."

Lục Chỉ cầm chén canh hải sản, cắn một miếng tôm, uống một ngụm canh hải sản đậm đà, đôi mắt lông mày đều ngập tràn hai chữ hạnh phúc.

"Buổi tốt ăn ít mì sợi khá tốt cho dạ dày." Nam Thừa Phong nói, gắp tôm trong chén mình cho cậu.

"fufufu~" Lục Chỉ cười tủm tỉm, ăn đến thoả mãn, "Ăn ngon."

Ngón tay Nam Thừa Phong hơi giật giật, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu. Lục Chỉ mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vô tội kia càng khiến tâm Nam Thừa Phong ngo ngoe rục rịch.

Hắn đè ép nó xuống, lại không kiêng dè, thoải mái nói với cậu, "Em giống y bé thú nhỏ vậy, rất đáng yêu."

Lục Chỉ ăn giống y chang bé sóc con chớp chớp đôi mắt đen láy, chọc Nam Thừa Phong lại phải cười thêm lần nữa, "Biểu tình này lại càng giống."

"Thật á? Tôi thật muốn tìm người nuôi tôi nha." Lục Chỉ thấy hắn cười, cũng nổi lên ý muốn vui đùa.

Cậu vốn nói đùa với Nam Thừa Phong, hắn lại nghiêm túc hỏi, "Tôi có thể chứ?"

Lục Chỉ giả bộ như thật, nhìn quanh biệt thự của hắn một vòng, "Ừ, anh có tiền như vậy, nuôi nổi tôi."

Đôi mắt Nam Thừa Phong âm trầm, khoé miệng mỉm cười, tình cảm nồng đậm lộ ra trong giọng nói, giống như cả đời đều nồng nhiệt như vậy.

"Tôi nhất định sẽ nuôi em thật tốt, nuôi em cả đời." Một câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ, cơ hồ chỉ giật giật môi cho có khẩu hình.

Lục Chỉ vỗ vỗ vai hắn, "Ha ha ha, anh đúng thật là người tốt."

"Tôi nhất định là tốt nhất." Nam Thừa Phong cười, chỉ tốt với em.

"Được, tôi tin anh." Lục Chỉ cười cười, tiếp tục ăn mì.

Chân Tùng nghe cuộc đối thoại này sao thấy kỳ quái đến lại, ông chủ hắn có hiểu được lời này của mình rất câu dẫn hay không? Hắn nhìn Lục Chỉ chuyên chú sự nghiệp ăn mì, cùng Nam Thừa Phong vẫn luôn dán chặt trên người Lục Chỉ, bỗng nhiên có cảm giác nguy hiểm. Vô ý câu dẫn quả nhiên trí mạng nhất, tổng tài siêu cấp như Nam tổng cũng bị câu đến tay không phải sao? Lợi hại.

Trợ lý Thân liếc nhìn hắn một cái, thấy khiếp sợ nơi đáy mắt hắn, cạn lời lắc lắc đầu: Tên ngốc, giờ mới nhìn ra sao.

Hôm sau.

Lục Chỉ như cũ muốn đi biển chơi, lúc này bọn họ cũng không đi qua khu công cộng mà trực tiếp chọn bãi biển tư nhân trước biệt thự Nam Thừa Phong.

"Tôi thấy nhà anh có ván lướt sóng, anh biết lướt sóng?" Lục Chỉ hỏi Nam Thừa Phong.

Nam Thừa Phong cười cười.

Trợ lý Thân mỉm cười, trong lời nói lộ ra một tia kiêu ngạo, "Nam tổng chúng tôi từng là quán quân lướt sóng."

"Lợi hại vậy á?" Lục Chỉ kinh ngạc cảm thán, "Lướt sóng nhìn qua thật kích thích, anh dạy tôi được không?"

"Đương nhiên có thể." Nam Thừa Phong nói, với Lục Chỉ, hiển nhiên trong từ điến hắn không có hai chữ "từ chối" rồi.

Lục Chỉ vui vẻ không thôi, đứng ở bờ biển nghe Nam Thừa Phong giải thích một ít cơ sở cùng một số điều cần lưu ý.

Bỗng nhiên, một thân ảnh thon dài, theo sóng biển vèo vèo trượt lại.

"Nha ~ Chỉ Chỉ!"

Chân Tùng tập trung nhìn, lông mày thiếu chút nữa nhảy tọt ra, "Sao Cửu gia lại tới?!"

Lục Chỉ chớp chớp mắt, nhìn chăm chú hắn điều khiển ván trượt đến bên mình.

"Chỉ Chỉ, thật trùng hợp a, lại gặp được em rồi, đây có phải duyên trời định không đây."

Nam Thừa Phong lập tức trầm mặt.

Trợ lý Thân cạn lời xoa xoa đôi mắt: Ngài đúng là chỗ nào cũng có mặt mà.

Trùng hợp? Đây là bãi biển tư nhân, ngoại trừ một lối vào trên biển, bên ngoài tuyệt không vào được, ở đây cách khách sạn hắn 2km, hắn cũng không thể nói là cố ý lướt sóng xông vào đi?

"Anh biết lướt sóng à." Lục Chỉ hỏi.

"Đúng vậy, em cũng muốn lướt sóng sao? Anh có thể dạy em nha." Cửu gia vỗ ngực đảm bảo, "Đảm bảo dạy phát ăn luôn."

Nam Thừa Phong trầm mặt không nói gì, Lục Chỉ nhìn hắn một cái, cười nói với Cửu gia, "Nhưng tôi đồng ý học cùng với Nam Thừa Phong rồi."

Cửu gia sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, "Không sao, em cứ học với hắn trước, nếu hắn dạy em không được, em lại đến tìm cao thủ anh đây."

Hắn nói xong lại bổ sung lại lần nữa, "Đảm bảo dạy phát ăn luôn."

Chân Tùng nhịn không được hỏi, "Cửu gia, ngài tới đây bằng cách nào vậy?" Nơi này người ngoài không xông vào được mà.

"Lướt sóng tới." Cửu gia ra vẻ kiêu ngạo đắc ý.

Trợ lý Thân: ......

Đám người Lục Chỉ không hẹn mà gặp nhìn ra sau Cửu gia, xa xa có một chiếc trực thăng vừa hạ xuống.

Phải không ......

Tác giả có lời muốn nói: Thật nhiều người nói muốn cho Cửu gia một anh công, nghiêm túc à?

Gừa: Mn nghĩ Cửu gia sẽ có một anh công hay một bé thụ đây?!


Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info