ZingTruyen.Info

Edit Tram Ty Vong Hong Thien Su Hoa Cuu Cuu

CHƯƠNG 132

Phó Nguyên cố gắng giãy giụa, trước đó cơ bản cậu không bao giờ nghĩ tất cả thật sự có liên quan đến Phong Trầm. Nhận thức của cậu với Phong Trầm bao năm qua lập tức sụp đổ.

"Đồ khốn nạn! Cậu không phải Phong Trầm tôi biết." Phó Nguyên tức giận mắng.

Nhưng cậu nghĩ lại, "Phong Trầm tôi quen cũng rất khốn nạn!" Đùa giỡn tình cảm của cậu, khốn nạn muốn chết!

Phong Trầm cau mày, ánh mắt lại càng điên cuồng, "Đúng, tôi khốn nạn, tôi hẳn nên sớm nhìn rõ tình cảm của mình."

Hắn phẫn hận đấm tay xuống sô pha,"Rõ ràng là tôi tới trước, rõ ràng cậu đã cho tôi nhiều cơ hội như vậy, cậu có thể cho tôi thêm một cơ hội được không!"

"Nằm mơ!" Phó Nguyên phẫn nộ nói, "Cậu thật quá đáng!"

Nghe thấy hai chữ kia, ánh mắt Phong Trầm tối sầm xuống, hắn đè mặt Phó Nguyên lại, lấy ra một cái bình thuỷ tinh, "Nguyên Nguyên, uống nó đi."

"Đó là gì?!" Phó Nguyên trợn trừng mắt, cố gắng đẩy hắn ra.

"Uống xong, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau." Đáy mắt Phong Trầm hiện lên một tia giãy giụa thống khổ, nhưng rất nhanh đã bị giấu tiệt đi.

"Nguyên Nguyên, ở bên tôi, vĩnh viễn ở bên tôi." Phong Trầm si mê nhìn cậu, "Uống nó rồi, cậu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi."

"Không, không cần!" Phó Nguyên liều mạng tránh né, cậu mới không cần ở bên Phong Trầm, cậu muốn cứu Mạc Mạc, tiếp tục sống hạnh phúc bên Mạc Mạc.

Sức lực Phó Nguyên không bằng Phong Trầm, bị hắn ép không thể động đậy, suýt nữa bị hắn ép uống chất lỏng không rõ trong bình thuỷ tinh. Bỗng nhiên ... Phó Nguyên cảm thấy cơ thể nhẹ đi không ít, giữa cơn hoảng loạn, cậu được người đỡ dậy.

"Cậu không sao chứ."

Phó Nguyên mở mắt ra, nhìn thấy Lục Chỉ, lập tức bắt lấy tay cậu, "Tiểu thần tiên, ngài tới rồi."

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Phong trầm sắc mặt âm trầm đang bị Nam Thừa Phong dùng một tay chặn ngang ngực, đè lên tường, không nhúc nhích được.

"Cảm ơn các vị, cảm ơn." Phó Nguyên chưa kịp định hồn đã nói lời cảm ơn, đồng thời nói, "Tiểu thần tiên, ở bên kia, đồ vật hại Mạc Mạc ở bên kia!"

Lục Chỉ quay đầu nhìn lư hương, gật gật đầu.

Thần côn nghi ngờ đi đến trước lư hương, lấy kính lúp ra soi cho kỹ, tức khắc kinh ngạc nhảy dựng. "Thật sự có tà khí!" Chỉ là năng lực kẻ này quá mạnh, người không đủ năng lực rất khó phân biệt được. Sắc mặt thần côn bỗng chốc lúc trắng lúc xanh lúc lại đỏ bừng, nói không nên lời.

"Thất thần làm gì? Nhanh huỷ đi." Lục Chỉ nói.

Thần côn ngẩn ra, không ngờ Lục Chỉ lại để ông động thủ, đây là tín nhiệm ông? Ông lấy lá bùa ra, mặc niệm vài câu chú ngữ, đem lá bùa bọc lên lư hương, làn khói đen trên lư hương lập tức biến mất.

"Mang ra ngoài huỷ đi." Lục Chỉ nói.

Thần côn theo bản năng gật gật đầu, sau đó ngẩn ra, nhíu mày, sao ông lại nghe lời cậu ta chứ. Nhất định là do cậu ta nói chuyện quá khí thế, ông kiên quyết không thừa nhận bản thân cảm phục trước năng lực của cậu ta, ông không nhận thua.

"Các người là ai?!" Phong Trầm âm trầm nhìn Nam Thừa Phong và Lục Chỉ.

Phó Nguyên thấy lư hương không còn khói đen, nhẹ nhàng thở ra, nói với Lục Chỉ, "Hẳn là Mạc mạc không có chuyện gì nữa."

"Ừ, không có gì đâu." Lục Chỉ cười nói.

Phó Nguyên cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Phong Trầm nhìn thấy cậu canh cánh một lòng lo lắng cho Mạc Khiêm, hận đến siết chặt răng. "Nguyên Nguyên, không phải cậu nói thích tôi sao, thích tôi 4 năm, hiện tại tôi ở đây, vì sao cậu ......"

"Không sai, là tôi thích cậu 4 năm, nhưng cậu năm lần bảy lượt làm tôi thất vọng, cũng bởi vì cậu, tôi đã khóc không biết bao nhiêu lần, bị người ta chê cười không biết bao nhiêu lần, tôi trả giá vì cậu đủ nhiều rồi!"

Phong Trầm không nhắc tới, Phó Nguyên cũng sẽ không tức giận. "Tôi chưa bao giờ cưỡng cầu cậu đáp lại, vẫn luôn chúc phúc cho cậu. Hiện tại tôi có được hạnh phúc, cậu vì sao không thể chúc phúc cho tôi mà lại làm ra loại chuyện này!"

Đối với Phó Nguyên mà nói, Mạc Khiêm là mạng của cậu, lần này Phong Trầm thật sự đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cậu.

"Tôi ......" Phong Trầm thống khổ nhìn cậu, "Nhưng tôi không thể mất đi cậu, tôi biết những chuyện đã xảy ra, tôi thật sự xin lỗi cậu, nhưng tôi cho rằng cả đời này cậu đều sẽ chờ tôi, chờ tôi chơi đủ."

"Tôi dựa vào cái gì! Cậu lại dựa vào cái gì!" Phó Nguyên tức giận không nói nên lời, "Cậu quá ích kỷ!"

"Đúng, là tôi ích kỷ, cậu có thể ta tha thứ cho tôi được không, cho tôi một cơ hội thôi." Phong Trầm khát cầu nhìn Phó Nguyên. (Gừa: Tra nam mặt dày v~)

"Không bao giờ, đời này tôi sống cũng được, chết cũng thế, đều sẽ ở bên Mạc Mạc." Phó Nguyên bất di bất dịch.

Phong Trầm híp mắt, nhìn chằm chằm Phó Nguyên.

Lục Chỉ nhìn hắn một cái, "Chấp niệm của hắn quá sâu, sắp tẩu hoả nhập ma."

Ánh mắt Phong Trầm chuyển sang Lục Chỉ, "Đều tại bọn mày, xen vào chuyện người khác." Bằng không hắn đã có thể cùng Phó Nguyên vĩnh viễn ở bên nhau.

Lục Chỉ cầm bình sứ, "Mê hồn thuật, đạo cụ của anh cũng không ít nhỉ."

Phong Trầm siết chặt tay, "Mày là ai?"

"Lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng, rõ ràng không hiểu tà thuật, từ đâu anh lại có nhiều đồ vật tà ma ngoại đạo như vậy." Lục Chỉ nhàn nhạt nói.

"Không liên quan đến mày." Phong Trầm lạnh nhạt.

"Nhất định có người đưa cho anh." Lục Chỉ cười cười, "Tuy nhiên, có thể anh không biết, giới phong thuỷ chúng tôi có rất nhiều kỳ thuật, anh không nói, tôi liền không tìm được à?"

Phong Trầm nhíu mày, thần côn cũng ngạc nhiên nhìn Lục Chỉ.

"Người này có quan hệ huyết thống với anh, là anh anh nhỉ." Lục Chỉ nhướng mày cười nói.

Phong Trầm kinh hãi, nhưng vẫn cố duy trì biểu cảm, "Mày nói bậy gì đó."

"Có nói bậy hay không, trong lòng anh rõ mà." Lục Chỉ cười.

Cậu lấy lá bùa trong tay Phó Nguyên bỏ vào trong bình sứ đựng chất lỏng mê hồn, lá bùa thế nhưng tự cháy, nhưng sau khi cháy xong, lá bùa lại hoàn hảo như cũ không chút tổn hao. Phó Nguyên nhìn thấy mà hoảng hồn.

Lục Chỉ cầm lá bùa, mỉm cười với Phong Trầm, "Chỉ cần hắn ta bước vào nơi này, tôi nhất định sẽ biết, cũng sẽ tìm được hắn, chỉ cần hắn dám đến."

Đôi mắt Phong Trầm hiện lên vẻ hốt hoảng, thần sắc càng thêm âm lãnh, "Mày tìm được anh ấy thì cũng chỉ một con đường chết mà thôi."

"Ha? Lợi hại vậy á, thật đúng là làm tôi tò mò quá đi mà." Lục Chỉ thu hồi lá bùa, nhìn hắn một cái, "Đừng hòng báo tin cho hắn."

Phong Trầm nghẹn thở, trong lòng kinh hãi, người này biết thuật đọc tâm? Vì sao có thể đoán được suy nghĩ của hắn?!

"Cũng đừng nghĩ cảnh sát không quản được những việc anh làm, sau lại nghĩ cách khác." Lục Chỉ tiếp tục chọc thủng suy nghĩ của hắn.

Hô hấp Phong Trầm dồn dập. Thần côn lại càng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lục Chỉ.

"Có thể anh không biết, Hoa Quốc cho bộ phận chuyên quản những chuyện thế này đấy." Lục Chỉ mỉm cười, "Người bên Long Tổ đã đến, chứng cứ ở đây, bọn họ sẽ xử lý, không biết bao lâu nhưng ít nhất có thể đảm bảo." Lục Chỉ nhìn Phó Nguyên, gằn từng chữ với Phong Trầm, "Anh sẽ không gặp lại được Phó Nguyên, vĩnh viễn không quấy rầy được hạnh phúc của cậu ấy."

"Không!" Cho dù nãy giờ có khiếp sợ bao nhiêu, Phong Trầm cũng không lộ ra chút dị sắc nào, nhưng khi nghe thấy những lời này, hắn hoảng sợ kêu lớn lên.

"Không được!" Phong Trầm giãy giụa, "Không thể ngăn cản tao gặp Nguyên Nguyên!" Không gặp lại được Phó Nguyên? Đây khác gì giết chết hắn!

Đáng tiếc, Nam Thừa Phong quá mạnh, Phong Trầm cơ bản đánh không lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên Long Tổ tới bắt hắn.

Mắt hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Phó Nguyên, hắn thấy ánh mắt Phó Nguyên không chút lưu luyến, thậm chí còn có vẻ được giải thoát, lòng đau như cắt. "Cho tôi một cơ hôi, cho tôi một cơ hội thôi." Tuy rằng Phong Trầm đã hối hận bấy lâu nay nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận như giờ phút này, hối hận vì đã không quý trọng tình cảm của cậu ấy.

Phó Nguyên lắc lắc đầu, "Phần ai nấy sống cho tốt đi."

Cậu quyết tuyệt làm Phong Trầm càng thêm tuyệt vọng.

"Cậu làm rất tốt." Lục Chỉ biết cậu ta rốt cuộc cũng không đành lòng, vỗ vỗ vai cậu.

Phó Nguyên ngẩn ra, lập tức tỉnh táo, cười với Lục Chỉ, "Tôi đã thất vọng quá nhiều lần, thống khổ quá nhiều lần, tôi không tiện, tôi biết tôi nên sống với người thật lòng tốt với tôi."

Phong Trầm mặt xám như tro tàn, "Nguyên Nguyên, tôi cũng sẽ đối xử tốt với cậu ......"

"Không kịp rồi." Phó Nguyên không nhìn hắn nữa mà nôn nóng gọi điện về trong nhà.

"Cái gì? Mạc Mạc tỉnh? Mạc Mạc! Anh không sao chứ!" Phó Nguyên nghe bảo mẫu nói, lập tức vui mừng nhảy cẫn lên, lại nghe được tiếng Mạc Khiêm, nháy mắt vui mừng tột độ bật khóc.

"Mạc Mạc, thật tốt quá, thiếu chút nữa em cho rằng ...... em đã chuẩn bị đi cùng anh rồi." Phó Nguyên khóc lóc kể lể.

Người bên điện thoại không biết nói gì đó, Phó Nguyên nín khóc, mỉm cười trấn an hắn, "Em không sao anh đừng tới đây tìm em, em sắp về nhà rồi, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa."

Phong Trầm nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Phó Nguyên, từng câu từng câu đều là lời ngon tiếng ngọt, hắn cảm thấy chết còn hơn nhìn thấy người hắn yêu đi yêu người khác.

"Anh đúng là thật ích kỷ." Lục Chỉ lạnh lùng nói.

Phong Trầm ngẩn ra, nhìn chằm chằm Lục Chỉ.

"Từ đầu tới cuối anh đều chỉ muốn chiếm hữu, đều chỉ nghĩ đến làm sao để anh có thể cảm thấy thoả mãn, trước nay anh chưa từng suy xét cho người khác, không hiểu được yêu một người chính là mang lại hạnh phúc cho đối phương."

Lục Chỉ lạnh lùng nói, "Anh đáng phải chịu cảnh không có được tình yêu, bởi vì anh cơ bản không biết yêu."

Sắc mặt Phong Trầm thay đổi thất thường, cuối cùng chuyển thành thống khổ gào rống, "Mày biết cái gì! Mày biết cái gì ......" Hắn lặp lại nhiều lần như vậy, nhưng không lần nào có chút sức thuyết phục.

Lục Chỉ không để ý hắn, "Đi thôi."

Phó Nguyên vội vàng quay về gặp Mạc Khiêm, Lục Chỉ cũng muốn về nhà với Nam Thừa Phong, chỉ còn lại thần côn đứng sửng sốt một hồi lâu, lập tức cùng đi theo.

*****

Một bên, người mặc áo đen đang tu luyện, bỗng nhiên một bóng người từ bên ngoài chạy vọt vào, kinh hoàng thất thố.

"Làm sao vậy?" Người mặc áo đen hoảng sợ mở mắt, "Sao lại bị doạ thành như vậy?"

Người mặc đường trang chính là người vững chải nhất trong bọn họ, Thái Sơn có sập trước mắt cũng không đổi sắc, thế mà cũng có lúc hoảng sợ đến vậy?

"Tôi ......" Môi người mặc đường trang run run, "Em trai tôi đã xảy ra chuyện!"

"Em trai anh? Phong Trầm?" Người mặc áo đen kinh ngạc nói, "Tính cách em trai anh tích thuỷ bất lậu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chính là lần trước tôi đưa cho nó nước thuốc mê hồn thuật còn có lư hương, đều bị Long Tổ phát hiện bắt giữ rồi." Người mặc đường trang, cũng chính là anh trai Phong Trầm, Phong Khuông nôn nóng đi qua đi lại. "Long Tổ? Sao lại chọc đến Long Tổ? Không được, tôi cần phải về Hoa Quốc một chuyến, cứu nó ra."

"Anh đừng vội." Người mặc áo đen trấn an hắn, "Long Tổ cũng không phải dễ chọc, huống hồ sư phụ vẫn luôn dặn chúng ta nên bế quan không được đi ra ngoài, hiện giờ chưa phải lúc."

"Nhưng em trai tôi!" Phong Khuông gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Vậy đi, trước tiên tôi sẽ về Hoa Quốc rồi nghĩ cách xem sao." Phong Khuông nói xong liền nhanh đi ra ngoài.

"A, anh từ từ đã, anh không biết ảo thuật, sao cứu được người." Người mặc áo đen nhanh chóng cản lại.

Phong Khuông tựa như gấp đến sắp bật khóc, nhìn về phía người mặc áo đen, "Cậu giúp tôi với."

Người mặc áo đen ngẩn ra.

"Giúp tôi với, cậu là đại sư ảo thuật lợi hại nhất, cậu giúp tôi với." Phong Khuông khẩn cầu nhìn người mặc áo đen.

"Chuyện này ......" Người mặc áo đen trầm tư suy nghĩ, "Vậy đi, trước tiên chúng ta cùng về Hoa Quốc, nhưng mà, chúng ta trước hết hãy gây ra một chút rối loạn, để tiểu thần tiên kia không có thời gian bận tâm đến chúng ta, chúng ta nhân lúc loạn mà cứu người."

"Được! Ý kiến hay!" Phong Khuông lập tức đồng ý.

Người mặc áo đen vỗ vỗ vai hắn, "Anh đi trước chuẩn bị đi."

"Được." Phong Khuông cấp tốc rời đi.

Sau khi hắn đi, người mặc áo đen rũ mắt, khinh thường liếc nhìn Phong Khuông, khoé miệng cười lạnh lộ vẻ đang tính kế. Mà ở ngoài cửa, Phong Khuông nhìn hình bóng của người mặc áo đen, ánh mắt cũng loé lên vẻ âm hiểm.

*****

"Cậu đúng thật là có bản lĩnh." Thần côn đi theo Lục Chỉ, tỉ mỉ đánh giá cậu. Ông cảm thấy mặt nóng bừng, tuy rằng cảm thấy thẹn nhưng vẫn không nhịn được đi theo Lục Chỉ, tò mò muốn tìm hiểu cậu.

Lục Chỉ ngáp một cái, ôm Nam Thừa Phong như koala, "Buồn ngủ." Nam Thừa Phong lập tức ôm lấy cậu, tự nhiên như hai người vốn là một thể.

Lúc này Lục Chỉ lại y chang đứa nhỏ, hoàn toàn không có khí thế trước đó, nhưng rốt cuộc thần côn cũng không dám xem nhẹ cậu. Đặc biệt, khi ông đi vào nhà Mạc Khiêm cùng Phó Nguyên, nhìn thấy Mạc Khiêm đã tỉnh, lại nhìn Mạc tiểu thư vừa khóc vừa cười, cũng không dám nghi ngờ thêm nửa chữ.

"Anh, em suýt bị hù chết rồi, anh không biết đâu, đại sư nói muốn tìm người yêu thầm anh, em tìm cả buổi trưa, hỏi đủ mọi người, quá nhiều người, thật không biết ai vô ai, thật sự sắp tuyệt vọng rồi." Mạc tiểu thư ôm Mạc Khiêm, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi. Mạc Khiêm vỗ vỗ vai cô.

"Sao rồi ạ?" Mạc tiểu thư nhìn thần côn, thần côn xấu hổ cúi đầu.

Phó Nguyên kiêu ngạo nhếch cằm, chống nạnh nói, "Hừ, nói cho cùng vẫn phải dựa vào tiểu thần tiền ~"

"Tiểu thần tiên? Cậu thiếu niên mới nãy? Bọn họ đâu rồi?" Mạc tiểu thư kinh ngạc, "Cậu ta thật sự có bản lĩnh hả? Không phải đại sư nói cậu ta là kẻ lừa đảo?"

Sắc mặt thần côn tối sầm, lúng túng nói, "Tôi cũng không biết ...... Cậu ấy thật sự ......"

Mạc tiểu thư nhìn sắc mặt ông ta, lập tức cảm thấy vi diệu, nhìn đến mức thần côn cảm thấy không chốn dung thân. Còn may không nghe theo ông ta, nhưng tốt xấu gì Mạc tiểu thư cũng không nói thẳng câu này ra.

"Tiểu thần tiên?" Là cậu ấy đã cứu anh? Chúng ta phải đến cảm ơn người ta đàng hoàng mới được." Mạc Khiêm nói.

"Dạ, em có nói chuyện cảm ơn với tiểu thần tiên, ngài ấy không chịu nhận, bảo chúng ta đi làm từ thiện. Anh yên tâm, trên mạng có rất nhiều người từng được ngài ấy trợ giúp, ngài ấy đều không nhận tạ lễ, chỉ nói làm việc thiện, sau đó mọi người tự phát làm từ thiện dưới danh nghĩa ngài ấy."

Phó Nguyên cười nói, "Trước đó em cũng từng tham gia, chờ ổn thoả em sẽ làm thêm đợt nữa, lần này quyên nhiều thêm."

"Ừ, thêm phần anh nữa." Mạc Khiêm ôm cậu.

"Bánh kem lần trước em làm anh nói ăn ngon đúng không, em định làm một ít mang lên tặng ngài ấy." Phó Nguyên cười tủm tỉm, nghĩ đến khẩu vị của Lục Chỉ vừa hỏi được, "Tiểu thần tiên nói ngài ấy thích ăn chocolate nhất, em phải đi mua thêm chocolate mới được."

"Đưa lên? Đưa lên đâu?" Mạc tiểu thư lập tức hỏi.

Thần côn cũng lập tức tỉnh táo tinh thần, ông đứng cả buổi chịu đựng sự xấu hổ cũng không chịu đi, chính là muốn biết được phương thức liên lạc của tiểu thần tiên.

"Ngài ấy ở tầng trên nhà chúng ta, nhà Nam tổng á, tiểu thần tiên là bạn trai Nam tổng." Phó Nguyên nói.

"Nam tổng? Nam tổng nào?" Mạc tiểu thư ngẩn ra, sau đó hít một hơi thật sâu, "Ồ mài gót! Nam Thừa Phong! Hắn thật sự đã trở lại?!"

"Đúng vậy, em nói vậy là có ý gì?" Phó Nguyên hỏi.

Mạc tiểu thư lấy di dộng ra bấm vài cái, "Anh xem cái bài đăng hot này đi, Nam Thừa Phong đó! Con trai một của nhà giàu số một đó, người được cả Hoa Quốc muốn gả nhưng không dám gả đó! Trời ơi, em vừa mới gặp được Nam Thừa Phong á, em thế mà còn muốn câu dẫn hắn á! Nếu không phải có mặt bạn trai hắn, phỏng chừng hắn làm thịt em luôn rồi mất, em lợi hại quá đi mà!"

Phó Nguyên lập tức cầm lấy di động đọc, đúng là giống lời Mạc tiểu thư, có một bài đăng hot về Nam Thừa Phong.

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 133

Tổ Ngỗng là một diễn đàn bát quái lưu lượng rất cao trên mạng, chủ yếu thảo luận về giới giải trí và danh nhân. Phó Nguyên nhìn thời gian đăng bài, đã được hai ngày.

Tên bài viết là: "Động trời! Con trai nhà giàu số một Nam Lạc Minh – Nam Thừa Phong thế mà là Alexander N, người sáng lập tập đoàn NA!"

"Alexander N?" Mạc Khiêm nghe thấy tên này, lập tức mở lớn mắt.

"Mạc Mạc, anh biết sao?" Phó Nguyên hỏi.

"Hắn tuổi trẻ đã sáng lập được doanh nghiệp khổng lồ, oanh động toàn giới kinh doanh, anh cũng từng nghe qua, nhưng chỉ nghe nói hắn ta là người Hoa Quốc, nhưng không ngờ đó lại chính là Nam tổng." Mạc Khiêm khiếp sợ nói.

"Càng không ngờ chính là anh ta ở ngay tầng trên nhà anh á!" Mạc tiểu thư kinh hô.

Mạc Khiêm gật đầu.

"A, người ưu tú như vậy mà lại có bạn trai." Mạc tiểu thư cảm khái một câu.

"Bất quá, cậu ấy cứu được anh, em có bị thua cũng tâm phục khẩu phục."

"Đó là lẽ đương nhiên, tiểu thần tiên là mạnh nhất." Phó Nguyên kiểu "Đã sớm nói mà em không nghe."

Mạc tiểu thư hừ lạnh một tiếng, chỉ là lần này không có lý do gì chống lưng.

Thần côn rối rắm, "Vậy tôi có thể đi lên tìm vị đại sư đó được không?"

"Không thể nào, có thể ngài không biết Nam tổng là người thế nào, để tôi phổ cập kiến thức cho ngài." Mạc tiểu thư nói, kể lại mấy sự tích lưu truyền trên mạng.

Thần côn nghe xong, sắc mặt càng đen lợi hại, trách không được trước đó ông bị hắn ta nhìn một cái mà sởn cả tóc gáy.

"Đại sư, hôm nay hai ta tránh được một kiếp nạn đó!" Mạc tiểu thư có cảm giác vừa thoát chết trong gan tấc.

Thần côn hít sâu một hơi, lắc đầu cảm khái: "A, tôi thật ngu xuẩn, lỡ mất cơ hội làm quen với đại sư."

Mạc tiểu thư muốn gật đầu, nhưng lại lo Phó Khiêm giậu đổ bìm leo. "Đại sư, đừng khổ sở, sau này có gặp được người không quen, vẫn nên khiêm tốn, khoan hãy vội nghi ngờ." Miễn cho cuối cùng lại bị vả mặt, quá xấu hổ ...... Cô cũng bị xấu hổ lây, thậm chí còn mất hết tự tin chiến dỗi với Phó Nguyên, thật là buồn bực mà.

"Ừ, cô nói đúng, đây là bài học cho tôi." Thần côn gật đầu.

Mạc Khiêm cười cười, xoa xoa đầu em gái, một tay khác ôm Phó Nguyên. Cái gì hắn cũng không nói, dù sao bạn trai và em gái, hai người là những người thân nhất của hắn vẫn cứ luôn tương ái tương sát, một ngày không cãi nhau là thấy khó chịu, nhưng khi gặp chuyện lại lo lắng hơn ai khác. Phó Nguyên cũng lười để ý đến Mạc tiểu thư, tiếp tục đọc bài đăng.

"Oa, em cho rằng Nam Thừa Phong chỉ là con trai nhà giàu số một, không ngờ còn lợi hại như vậy!"

Bài viết giới thiệu Nam Thừa Phong là con trai nhà giàu số một, đồng thời là chủ tịch tập đoàn NA và tập đoàn Nam thị của riêng hắn. Cư dân mạng suy đoán tài sản của hắn chỉ sợ còn nhiều hơn cả tài sản của cha hắn, hơn nữa hắn còn rất trẻ tuổi, nhất thời khiến cho rất nhiều cư dân mạng, đặc biệt là phái nữ vô cùng tò mò. Đặc biệt, có người còn đăng ảnh chụp sườn mặt Nam Thừa Phong trong một buổi phỏng vấn nhiều năm trước, chỉ trong chốc lát bài đăng tăng vọt thành bài HOT. Rất nhiều người điên cuồng với ngoại hình của hắn, tỏ ý đây tuyệt đối là người muốn được gả cho nhất Hoa Quốc.

Bài đăng này vẫn luôn được bình luận nhiệt tình, đến khi nhóm Lục Chỉ phát hiện, tin đã lên men từ tổ ngỗng lên Weibo, còn hot hơn cả hot search #Người sáng lập tập đoàn NA lộ thân phận thật#

Mọi người mở Weibo lên, thảo luận tưng bừng, đặc biệt là Ninh Tước, hắn xem còn chưa đủ, còn muốn đọc thành tiếng bình luận diễn cảm biểu đạt sự mê đắm của cư dân mạng với Nam Thừa Phong.

"Sườn mặt Nam tổng đúng chuẩn từ trong sách bước ra, nháy mắt trúng ngay hồng tâm."

"Tuyệt đối là cao phú soái đệ nhất, thiên thượng thiên hạ Nam tổng độc tôn." (Trên trời dưới đất Nam tổng là người duy nhất được tôn sùng.)

"Hôm nay lại là một ngày muốn được gả cho Nam tổng!"

Cửu gia nghe được cười ha hả, "Ôi ngại quá đi."

Lục Chỉ nhịn cười, nhìn Nam Thừa Phong mặt đầy vẻ không vui, nghĩ đến Ninh Tước còn đang bị thương, sợ Nam Thừa Phong cho Ninh Tước đã đau nay càng đau hơn, nhanh chóng ôm hắn dỗ, "Không giận không giận."

Nam Thừa Phong mới đỡ giận hơn chút, kết quả Ninh Tước cười ha ha to quá, làm hắn lại tức giận, lại càng ôm chặt bé koala nhà mình.

Ninh Tước cười nhạo Nam Thừa Phong xong, tâm tình thoải mái hơn nhiều, chuyển sang trò chuyện với Chân Tùng đang ngồi thang máy đi lên.

"Ông chủ, Nam tổng." Hắn chào hỏi với mọi người, "Mọi người đều ở đây à."

"Anh từ Lạc gia về rồi à? Lấy được xe về chưa?" Lục Chỉ đang dính cứng trong lòng Nam Thừa Phong, lười biếng ngủ gà ngủ gật, thoáng mở cặp mắt to nhìn Chân Tùng.

"Ừm, lấy lại được rồi." Chân Tùng nói, "Vốn dĩ đã sớm về rồi, nhưng lại bị hai cô gái kéo lại kể chuyện."

"Đừng thấy Lạc lão gia tử lớn tuổi, khí thế của ông thật sự rất cường hãn, thế mà đánh đuổi cả ba Lạc Phỉ cùng bà mẹ kế ra khỏi nhà, những người hầu đó cũng bị đuổi việc, chỉ giữ lại bảo mẫu cũng cái dì vẫn luôn ân nhẫn giúp Lạc Phỉ không đứng về phe bên kia, để bà làm quản gia mới, nhận lại một loạt người hầu mới."

"Tôi thấy bà mẹ kế cùng lão ba đổ đốn kia cầu xin không được, bị đuổi ra khỏi cửa, kêu la đến thê thảm, con người đứng trước đồng tiền đúng là quá khó coi, nhưng mà ..." Chân Tùng cười cười, "Đúng là nhìn rất hả giận. Sau khi tôi rời đi, Lạc Phỉ còn lôi kéo tôi, muốn tôi nhất định nhắn lại với ông chủ, nói cô ấy vô cùng biết ơn ngài, nói có thời gian, cô ấy sẽ đích thân đến tận nhà nói lời cảm ơn với ngài."

Thấy Lục Chỉ xua xua tay, Chân Tùng lại nói, "Tôi cũng nói ông chủ không cần tạ ơn, nhưng cô ấy cứ không nghe. Lạc lão gia tử vì cảm ơn người, còn lấy một phần gia sản làm tạ lễ, tôi đã giúp người từ chối mà không được."

"Tài khoản tôi mở cho ông chủ, tiền trong đó tiêu còn chưa hết." Chân Tùng nói.

"Vậy quyên góp đi, tôi còn tiền mặt nữa, không dùng hết nhiều vậy đâu." Lục Chỉ nói.

"Được, tôi nghe người, mỗi tháng sẽ quyên một khoản ra ngoài." Chân Tùng nói, tỏ vẻ sẽ xử lý giúp cậu.

Chân Tùng là người vô cùng chính trực, Lục Chỉ vẫn luôn rất yên tâm. Quyên góp làm chuyện tốt, sẽ tích được công đức, đối với mọi người đều rất tốt.

"Đúng rồi, tôi thấy một bài đăng có nhắc đến ông chủ." Chân Tùng mở di động ra đưa cho cậu.

Ninh Tước ghé qua nhìn. "Là sự kiện ảo thuật gia kia."

"Dù sao cũng có nhiều người chứng kiến như vậy, có người nói ra cũng là bình thường." Cửu gia cũng nói.

Lục Chỉ lười nhác chỉ nhìn thoáng qua, phát hiện phải nâng cổ lên mới có thể thấy được rõ ràng, nhưng lại lười động, bèn nhìn chằm chằm Ninh Tước với cặp mắt to ngập nước.

Ninh Tước run run mi, nhận mệnh giải thích cho cậu: "Một số nói thì ra thật sự có ảo thuật, rất đáng sợ, một số nói may mà có tiểu thần tiên cứu mạng, bé dễ thương, cưng lại kéo thêm độ thảo luận rồi."

"Rất nhiều người đều nói muốn gia nhập fanclub của cưng, cùng nhau làm từ thiện." Cửu gia nhìn cậu cười nói.

"Làm từ thiện thì tốt mà." Lục Chỉ gật gật đầu, nhìn bài Weibo Ninh Tước đưa qua, "Ửm? Bọn họ làm từ thiện dưới danh nghĩa của tôi á?"

"Đúng vậy, vẫn luôn như vậy." Chân Tùng nói, hắn cũng có tham gian fanclub, còn là quản lý nữa cơ. Hắn nói rằng mọi người trên mạng vô cùng cảm kích ơn của tiểu thần tiên, bèn làm từ thiện dưới danh nghĩa cậu, đăng bằng chứng lên Weibo.

Lục Chỉ bỗng nhiên ngồi ngay ngắn lại.

Nam Thừa Phong vội hỏi, "Làm sao vậy em?"

"Em muốn gọi điện thoại cho nhị sư huynh."

Lục Chỉ nói xong cầm lấy điện thoại, mang dép lê đi đến bên cửa sổ, đứng đó một mình bấm điện thoại. Nam Thừa Phong vẫn luôn chú ý theo dõi cậu, Ninh Tước và Cửu gia cũng ngừng nói chuyện, lâu lâu lại nhìn sang chỗ Lục Chỉ. Chân Tùng vẫn như cũ, đang xem bài Weibo liên quan đến tiểu thần tiên, hắn bình thường cũng hay làm chuyện này, nhìn thấy có người bịa đặt sẽ kịp thời làm sáng tỏ.

"Nhị sư huynh." Sau khi Lục Chỉ kể lại tình huống cho nhị sư huynh, nói, "Gần đây đệ cảm thấy năng lực có biến hoá, không biết có liên quan đến chuyện này không?"

Cậu không hỏi Cao Triệt và Hứa Bán Vân, vì ở phương diện tu luyện, thời gian nghiên cứu của nhị sư huynh lâu hơn họ nhiều, cũng biết nhiều hơn.

Nhị sư huynh bên kia nghe Lục Chỉ nói, giọng nói mang vẻ kinh hoảng, "Chỉ Chỉ, ý đệ là tu vi của đệ lại tinh tiến? Sao có thể, tu vi của đệ đã đạt đỉnh, Thiên Nhãn cũng mở đến mức tối đa ......"

"Đúng vậy, đệ cũng cảm thấy kỳ quái, hiện tại đệ mơ hồ nhìn thấy được công đức quang mang trên người người khác, đây là chuyện trước đây đệ không làm được."

"Phải không?!" Giọng nhị sư huynh mang theo kinh hỉ, "Tuy rằng sư phụ nói mở Thiên Nhãn đến mức tối đa đã là đạt đỉnh, những có lẽ sau đó, còn có thể đột phá nữa cũng không chừng?"

"Lực tín ngưỡng cùng công đức quả thật có thể làm gia tăng tu vi, chỉ là biên độ gia tăng quá nhỏ, thu hoạch lại vô cùng khó khăn, rất nhiều người không muốn thử, hiện giờ xem ra, là giác ngộ tư tưởng không đủ a."

Nếu một người làm việc tốt, người đó đã tạo được ảnh hưởng bằng cách truyền bá tư tưởng tốt đó cho một người khác, cứ một người tiếp nối một người, công đức không ngừng tăng theo cấp số nhân, có thể thấy được lực lượng này cường đại bao nhiêu.

"Nếu chúng ta đoán không sai, đệ vẫn còn có thể đột phá, như vậy chuyện một năm sau, nói không chừng ......" Trong âm thanh của nhị sư huynh lộ ra một tia kinh hỉ. Không hổ là Chỉ Chỉ của bọn họ, nguyên nhân chính là vì cậu thiện lương, lại mang đến cho bọn họ cơ hội mới. Trong giọng nói của nhị sư huynh không tự chủ, lộ ra sự cảm kích cùng sủng nịch.

Lục Chỉ gật đầu, "Đệ cũng nghĩ như vậy, nếu đệ có thể tiếp tục tấn tiến, có lẽ sẽ giảm được nguy hiểm cho chúng ta."

"Đúng vậy." Nhị sư huynh nói xong, cảm khái một câu, "Chỉ Chỉ, đệ có muốn thử không? Huynh thật sự tò mò rốt cuộc đệ còn có thể mạnh đến nhường nào?"

"Được ạ." Lục Chỉ gật đầu, quay đầu nhìn Nam Thừa Phong, tu vi gia tăng cũng không hại gì, có lẽ cũng có, có lẽ sẽ không, nhưng bất kể thế nào, cậu cũng muốn ở bên Nam Thừa Phong.

"Chỉ Chỉ, huynh còn có chuyện muốn hỏi đệ." Nhị sư huynh có vẻ rất do dự.

"Nhị sư huynh, chuyện gì ạ?" Lục Chỉ hỏi.

"Tam sư huynh và tứ sư huynh của đệ có nói với đệ gì không?" Nhị sư huynh rối rắm nói, "Có phải đệ đang yêu đương không?"

Lục Chi đỏ mặt, nghĩ đến tam sư huynh và tứ sư huynh còn ở đây, sợ hãi nhị sư huynh lại đến ké thêm một chân, nhanh chóng nói, "A? Nhị sư huynh nói gì ạ? Tín hiệu không tốt lắm, đệ tắt nha!"

Lục Chỉ cấp tốc cúp điện thoại, Nam Thừa Phong nhìn thấy lập tức đi đến trước mặt cậu, quan tâm nói: "Làm sao vậy? Sao khẩn trương vậy em?"

Lục Chỉ sợ hắn lo lắng, vội vàng xua xua tay nói: "Không có gì ạ." Sau đó, cậu cũng không giấu những điều khác, một năm một mười kể lại đoạn hội thoại giữa cậu và nhị sư huynh.

"Nói như vậy là tu vi của em vẫn còn có thể đột phá, nếu có thể gia tăng, vậy có lợi cho sự kiện một năm sau không?" Nam Thừa Phong quan tâm vấn đề này nhất.

"Có thể ạ, nhị sư huynh nói huynh ấy cảm thấy như vậy, bảo em thử đột phá xem sao." Lục Chỉ nói, "Nhưng em đã mở đến mức tối đa, cũng không biết cần bao nhiêu tu vi để đột phá nữa."

"Chúng ta cùng nhau cố gắng." Nam Thừa Phong nói, "Tôi cũng lấy danh nghĩa em làm thêm nhiều việc thiện."

"Em thuận lợi vượt qua được sự kiện kia, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau." Nam Thừa Phong nghiêm túc nói.

Lục Chỉ gật đầu, dựa vào lòng hắn, từ từ nghĩ, ban đầu bản thân cậu rất không thích bị người khác nhận ra, nổi tiếng sẽ quấy rầy đến cuộc sống của cậu. Nhưng hiện tại xem ra nếu lực tín ngưỡng cùng công đức có thể trợ giúp cậu đột phá, trợ giúp cậu và sư huynh vượt qua được khổ ải, trợ giúp cậu có thể được vĩnh viễn ở bên Nam Thừa Phong, vậy phần quấy nhiễu kia cũng không tính là gì.

"Chân Tùng, chương trình bên đài truyền hình bao giờ chiếu?" Lục Chỉ ngồi xuống sô pha hỏi.

"Nghe nói xong 3 vòng, sẽ cho cắt nối biên tập hoàn chỉnh rồi mới công chiếu, có thể còn để lại một vòng." Chân Tùng nói, "Ông chủ, người còn phải quay hai vòng nữa." Hắn là trợ lý của Lục Chỉ, nắm rõ lịch trình của cậu, đặc biệt là vấn đề công việc, hắn nhất định phải nắm hết thật rõ ràng từ việc nhỏ đến việc lớn.

Lục Chỉ gật đầu, "Tôi đã biết."

Ban đầu cậu chỉ định tới hỗ trợ chương trình, hiện tại lại có thể mục tiêu mới, cậu muốn thông qua chương trình trợ giúp được càng nhiều người, đạt được càng nhiều công đức, cố gắng đột phá tu vi đang ở giới hạn cao nhất. Lục Chỉ ôm Nam Thừa Phong, cậu phải thử một lần, vì để vĩnh viễn ở bên Nam Thừa Phong, nhất định phải thử!

Sáng sớm hôm sau, Nam Thừa Phong và Lục Chỉ đi quay chương trình. Từ lúc Lục Chỉ tham gia chương trình đến nay, đây là lần đầu tiên Nam Thừa Phong đi quay cùng Lục Chỉ, khỏi nói cũng biết cậu vui vẻ bao nhiêu. Mãi đến khi vào phòng nghỉ, cậu vẫn luôn quấn lấy Nam Thừa Phong đòi ôm, làm nhân viên công tác vẫn luôn sùng bái cậu cũng sửng sốt. Đã nhìn quen cảnh tiểu thần tiên ôn hoà hoặc khí thế bức người, không ngờ cậu lại còn có một mặt làm nũng dính người như vậy.

"Lục đại sư, đây là vòng thi đấu thứ ba, là thi đấu ngoại cảnh, lát nữa bên đài sẽ có xe đưa ngài và thí sinh đến địa điểm thi." Nhân viên công tác nói xong đưa cho Lục Chỉ một phần văn kiện, là lịch trình tương đối của chương trình.

Lục Chỉ cúi đầu đọc lịch trình.

Nhân viên công tác nói: "Số thí sinh vòng trước có tổng cộng ba thí sinh bổ sung bị đào thải, còn có một ......" Còn có một tên không phải người cũng chẳng phải quỷ, cô không biết nên gọi thế nào, "Tổng cộng còn 8 người."

Lục Chỉ nhìn danh sách: Thầy trừ tà Mộ Ly, Thầy trừ tà Xích Tiêu Tử, Phá huyễn sư Phong Thương Hải, Phong thuỷ sư Tiền Vận, Phong thuỷ sư Thành Từ, Thầy bói quẻ Hoàng Phượng, Giải mộng sư Lộ Hoằng Nhã, Chiêm hầu sư Thuỷ Văn Hiên. 8 người này đều là những thí sinh được cậu lựa chọn, đều là thí sinh rất có thực lực.

"Lần quay ngoại cảnh này là ở thôn cổ lần trước đúng không?"

Lục Chỉ gật đầu, "Được, chờ mọi người chuẩn bị xong thì xuất phát thôi."

"Đúng vậy." Nhân viên công tác sau khi xác nhận thì rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay người lại hỏi Lục Chỉ.

"Lục đại sư, có chuyện này tôi muốn nói với ngài. Tôi cảm thấy có một thí sinh không được đúng cho lắm, có thể ngài cần chú ý hắn hơn một chút. Hôm nay lúc tôi gặp hắn, cảm thấy hắn có hơi cổ quái, thế mà hắn lại nói tôi không phải người."

Nam Thừa Phong trầm mặt, Lục Chỉ mỉm cười nhìn cô nàng: "Vậy cô phải không?"

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 134

"Vậy cô phải không?" Nhân viên công tác nghe Lục Chỉ nói, lập tức sảng hồn biến sắc. "Tôi ...... tôi đương nhiên là người rồi." Có vẻ cô bị doạ sợ, ánh mắt nhìn Lục Chỉ đầy hoảng sợ.

"Ha ha ha, tôi nói đùa thôi." Lục Chỉ cười.

Cô nhân viên này từ lúc quay chương trình đến nay đều đảm nhiệm chức vụ trợ lý của cậu, tính tình cũng rất vui vẻ thoải mái, nên Lục Chỉ mới dám nói đùa.

"Ai nha, làm tôi sợ muốn chết!" Cô nhân viên oán trách dậm chân, "Tiểu thần tiên, người khác nói tôi còn coi như không nghe thấy, nhưng ngài nói chính là chân lý, tôi tin sái cổ á!"

"Ngài mới nói vậy tôi còn tưởng trên người tôi có quỷ bám theo thật, đúng là hù chết người ta mà." Cô nhân viên vẫn còn sợ hãi không thôi.

Lục Chỉ mím môi, "Xin lỗi, tôi không ngờ cô bị doạ tới vậy."

Nhân viên nhìn cặp mắt to tròn đầy vẻ vô tội của cậu nhìn chằm chằm mình, lập tức mọi suy nghĩ đều bay biến, vội vàng nói, "Không có gì, không có gì, cũng do tôi nhát gan thôi."

Kỳ thật nguyên nhân chính là ở phương diện này Lục Chỉ rất quyền uy, mọi người nghe được tự nhiên sẽ tin là đúng.

Hai người nói nói cười cười, Lục Chỉ hỏi, "Thí sinh cô nói kia là ai?"

"Là Chiêm hầu sư tên Thuỷ Văn Hiên, để tôi kiểm tra lại xem, đúng là Thuỷ Văn Hiên." Nhân viên công tác nhìn danh sách xác nhận lại.

"Anh ta nói với cô thế nào?" Lục Chỉ hỏi, cậu nhìn ra được cô gái này không nói dối, cô quả thật cảm thấy thí sinh đó không đúng.

"Khi tôi đi vào phòng nghỉ của thí sinh, hắn thấy tôi bỗng nhiên thần thần bí bí hỏi có thể nói riêng với tôi hai câu được không. Sau đó gọi tôi ra ngoài hành lang, vẻ mặt hắn trở nên rất kỳ quái, nhìn chằm chằm tôi nói: Cô đừng nghĩ giấu được tôi."

"Lúc ấy tôi rất hoảng sợ, tôi nói: Tôi giấu anh cái gì? Hắn liền nói: Tôi biết rồi, cô cơ bản không phải người."

Nhân viên công tác kể đến đây, vỗ vỗ ngực, "Lúc ấy tôi vừa nghe liền khiếp sợ, theo bản năng muốn chạy đi, sau đó thấy ngài liền muốn kể với ngài cho yên tâm."

Lục Chỉ gật đầu, "Thì ra là như vậy, Thuỷ Văn Hiên? Người này bình thường cũng có hơi cổ quái."

Chiêm hầu sư ở trong giới phong thuỷ là một sự tồn tại rất đặc biệt. Từ xưa, số lượng chiêm hầu sư đã cực kỳ thưa thớt, địa vị cũng cực kỳ cao. Chiêm hầu sư có thể thông qua biến hoá của nhật nguyệt sao trời, khí hậu, động thực vật để bói cát hung. Chiêm hầu sư có năng lực mạng mẽ còn có thể dự đoán cụ thể các sự kiện, cầu mưa, v.v. Mà chiêm hầu sư tu luyện đạt đỉnh có thể thay đổi khí hậu, thậm chí thay đổi long khí.

Lần đầu tiên Lục Chỉ nhìn thấy Thuỷ Văn Hiên đã nhìn ra được năng lực của hắn rất mạnh, là một trong số rất ít thí sinh nổi bật nhất. Nhưng Thuỷ Văn Hiên lại ít nói, khí tràng cường hãn, cặp mắt tinh quang sáng quắt, giống máy dò quét qua tất cả mọi người. Nói theo kiểu Lộ Hoằng Nhã, hắn không giống phong thuỷ sư, mà giống một cảnh sát hoặc thám tử hơn, chỉ nhìn chằm chằm cũng có thể khiến những tội phạm tâm lý mạnh mẽ nhất chột dạ, lộ ra sơ hở.

Hắn cứ vậy nhìn chằm chằm cô nhân viên nói cô không phải người, quả thật có thể doạ người ta sợ không nhẹ. Lục Chỉ chắc chắn cô ấy không có vấn đề gì, vì thế quyết định đợi lát nữa quan sát Thuỷ Văn Hiên, xem hôm nay hắn có xuất hiện vấn đề gì hay không? Rốt cuộc, tà ma ngoại đạo trong giới phong thuỷ rất nhiều, năng lực không đủ rồi bị thay thế cũng không phải không có khả năng.

Không bao lâu, đạo diễn chương trình cũng đi lại ân cần chào hỏi, nhân tiện thông báo luôn thời gian bắt đầu quay. Đoàn người ngồi xe đi vào thôn cổ, Lục Chỉ ngồi với Nam Thừa Phong trong xe của hắn, những thí sinh các cùng nhân viên ngồi xe buýt đoàn vào, cho nên Lục Chỉ không có cơ hội gặp Thuỷ Văn Hiên. Chờ đến thôn cổ, đi vào căn nhà cổ kia, nhân lúc nhân viên công tác còn bận rộn lắp đặt camera, Lục Chỉ đi tìm Thuỷ Văn Hiên trong nhóm thí sinh. Cậu thấy thần sắc Thuỷ Văn Hiên nghiêm túc, ánh mắt vẫn như ánh đuốc quét khắp mọi người, sau đó, hắn dừng lại trên người nữ MC, con ngươi hơi rụt, đi lại chỗ MC.

Lục Chỉ làm vẻ lơ đãng đi qua, cậu lại gần, nghe thấy MC hỏi Thuỷ Văn Hiên, "Vị thí sinh này có chuyện gì sao?"

Mặt Thuỷ Văn Hiên không biểu tình, cặp mắt sáng quắt: "Cô dừng hòng giấu tôi."

Nữ MC cũng sửng sốt, "Tôi giấu anh cái gì?"

"Cô cơ bản không phải là người." Thuỷ Văn Hiên nói.

Lục Chỉ: ??? Lời này y đúc lời hắn từng nói với cô nhân viên trợ lý, Thuỷ Văn Hiên này đang làm cái quỷ gì vậy?

Nữ MC trải qua mấy sự kiện trước, gan giờ đã lớn không phải bình thường, giật mình, bình tĩnh nói, "Tôi không phải người gì? Anh có ý gì?"

Thuỷ Văn Hiên thần sắc bất biến, "Cô không phải người, là tiên nữ, vì tương ngộ với tôi mới hạ phàm, hiện tại cô đã tìm được tôi rồi."

Nữ MC: ......

Lục Chỉ đơ mặt, xoay người rời đi. "Cách tán gái học ở đâu vậy trời, hãm như vậy, thì ra đây là lý do anh ta độc thân." Lục Chỉ lắc đầu, nói câu thấm thía, thiếu chút nữa bị mất mặt vì mấy lời tán tỉnh siêu hãm của Thuỷ Văn Hiên.

Còn lại nữ MC, cô giật giật khoé miệng, lễ phép nở nụ cười, mượn cớ rời đi.

Thuỷ Văn Hiên nhăn mày, "Sao lại thất bại, thằng bạn rõ ràng nói rất hữu dụng mà."

Một vài thí sinh khác thấy thế không tiện nói toạt ra, chỉ có thể nín cười.

Lục Chỉ cười cười, "Thuỷ Văn Hiên này hay à nha."

Nam Thừa Phong cười, "Em thưởng thức hắn không phải vì cái này đấy chứ?"

"Bị Thừa Phong nhìn thấu rồi." Lục Chỉ cười, "Dù sao chiêm hầu sư vốn đã thưa thớt, người lợi hại lại không nhiều, quả thật cần chỉ điểm thiếu sót của anh ta."

Một năm sau, vì ngăn cản sự kiện kia, trận pháp của sư phụ cần rất nhiều sự chuẩn bị, chiêm hầu sư có thể vận dụng khí, điểm này rất quan trọng, nếu có thể gia tăng năng lực của hắn, nói không chừng sẽ hỗ trợ rất lớn. Lục Chỉ nhìn căn nhà cổ, lần này đúng là một cơ hội không tồi.

"Được, mọi người chuẩn bị tốt rồi, chúng ta bắt đầu quay thôi." Đạo diễn ra lệnh một tiếng, nhân viên công tác cùng thí sinh lập tức ngừng nói chuyện, tiến nào trạng thái chuẩn bị.

"Buổi quay hôm nay chính là vòng 3 của cuộc thi, 8 thí sinh còn lại và giám khảo đều có mặt ở ngoại cảnh, nghe nói nơi này là một thôn cổ bị bỏ hoang, có rất nhiều nhà cổ, khán giả có thể nhìn toàn cảnh bốn phía, thông qua màn hình cũng có thể cảm nhận được khí tức âm trầm của căn nhà cổ, địa điểm thi đấu hôm nay chính là ở đây."

MC giới thiệu xong, bắt đầu nói tiến trình vòng thi, "Nội dung thi đấu hôm nay chính là, sau khi các thí sinh quan sát căn nhà cổ, đưa ra những kiến nghị chỉnh sửa phong thuỷ, sửa căn nhà cổ này thành cách cục phong thuỷ có thể ở được, sau đó giám khảo sẽ tiến hành nhận xét chấm điểm."

"Xin mời thí sinh thứ nhất, phong thuỷ sư Tiền Vận." MC nói, Tiền Vận cũng bước ra.

MC nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ gật đầu, nói với Nam Thừa Phong, "Anh ở đây ngoan nhé, em đi một lát sẽ quay lại ngay."

Nam Thừa Phong mỉm cười, gật đầu. Ngữ khí dỗ con nít nếu nói với người khác thì cũng thế thôi, nhưng nếu xuất phát từ một người ngoại hình cực kỳ đáng yêu, lại nói với một người cường thế áp bức thở không nổi, lại phá lệ có hiệu quả tương phản cực kỳ tốt. Người chứng kiến cũng kinh ngạc, hâm mộ tình cảm thân mật này.

Tiền Vận, còn có nữ MC và Lục Chỉ cùng đi vào, người quay phim đi vào cuối cùng. Tiền Vận trước tiên dùng la bàn tra xét tình huống.

MC giữ khoảng cách đi sau, hỏi Lục Chỉ, "Lục đại sư, nghe nói căn nhà này rất đặc biệt sao?"

Lục Chỉ gật đầu, "Nơi này là cực sát chi địa, rất nguy hiểm, người bình thường không nên tới gần, nếu tới gần sẽ bị ảnh hưởng khí vận, thậm chí bị uy hiếp đến sinh mệnh."

MC nghe xong, cả kinh trong lòng, "Cực sát chi địa, từ vựng mới? Cực sát chi địa hình thành thế nào? Là phong thuỷ hay từ trường?"

"Có rất nhiều nguyên do, có thể như cô nói, còn có một nguyên do khác, ví dụ như, là chết quá nhiều người, lệ quỷ không siêu thoát, tích tụ sát khí."

MC nghe thấy liền hoảng sợ, nhìn chung quanh, cảm thấy hàn khí dày đặc.

"Đừng sợ, không sao đâu." Lục Chỉ ôn nhu nói.

MC thấy cậu, trong lòng cũng thả lỏng không ít, "Vậy nơi này thuộc loại nguyên nhân nào?"

"Vậy phải xem các thí sinh có thể nhìn ra hay không."

MC vừa nghe liền cười, "Đúng vậy, xếp thứ hạng mà."

Tiền Vận đi trước vài bước, mở cửa một căn phòng, nháy mắt nhíu mày. MC ở bên ngoài nhìn thấy quỷ khí dày đặc trong căn nhà nên không dám đi vào bên trong. Tiền Vận đi quanh nhà một vòng, nhíu nhíu mày, hắn rõ ràng cảm giác được gì đó, nhưng la bàn lại không chút động đậy, tựa như cái gì cũng không có. Hắn hơi bối rối, đi ra sau nhà, tiếp tục tiến lên phía trước, đi vào gian nhà tiếp theo.

Sau khi hắn đi ra gian sau, trong nhà truyền đến một tiếng cười lạnh, Tiền Vận không thoải mái nhíu mày.

"Ảo giác sao?" Hắn nhìn Lục đại sư hắn tín nhiệm nhất, thấy vẻ mặt cậu không đổi, liền cảm thấy hẳn không có gì đâu, tiếp tục xoay người đi lên phía trước. Sau khi Tiền Vận xoay người, tiếng cười lạnh lại lần nữa xuất hiện. Lục Chỉ xoay người, không chút để ý nhìn lướt qua căn phòng, tiếng cười lạnh đột nhiên im bặt, biến thành tiếng hô nhỏ đầy hoảng sợ.

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info