ZingTruyen.Com

[Hoàn] [Edit] [TomDra] Chúa tể Hắc ám, xin hãy tha cho

Chương 68

MollyYumiko

Cô nhi viện vẫn u ám như cũ, sân vuông vốn gọn gàng nay lại đầy cỏ dại cho thấy không có ai bỏ ra công sức để đi dọn dẹp vườn hoa cả. Tòa nhà thấp tầng rất cũ nát được bao quanh bởi lan can cao.

Đây là lần đầu tiên Draco đặt chân vào cô nhi viện sau hai năm đi học ở Hogwarts.

Tom dẫn Draco đi lên bậc cầu thang, gõ nhẹ cửa. Một lát sau, cánh cửa mở ra, người mở cửa là một cậu bé nhỏ mặc cái áo thun cũ xì, bé chỉ mới tầm bốn năm tuổi, trông suy dinh dưỡng và rất lùn.

Đứa trẻ mở to mắt nhìn hai thiếu niên ăn mặc lộng lẫy đột ngột xuất hiện ở trước cửa cô nhi viện, nhất thời không biết nên làm thế nào. Mãi tới khi Tom đẩy nhẹ bé ra, bé mới hoàn hồn rồi ngoan hỗn chào hai người.

"Xin, xin chào hai anh, xin hỏi các anh đến tìm ai?"

Tom nhướng mày, cậu nhóc trước mặt này vô cùng lạ hoắc, hắn có thể khẳng định cậu nhóc này đến cô nhi viện sau khi hắn và Draco đã đi đến Hogwarts, không thì tuyệt đối sẽ không dám đi đến chào hỏi mình, thay vào đó đã sớm bị dọa sợ bỏ trốn rồi.

"Phu nhân Cole ở trong phòng làm việc chứ?"

"Phu nhân Cole ở trong phòng làm việc." Cậu nhóc hơi ngơ ngác nhìn Tom, dùng bàn tay bẩn giữ chặt góc áo của mình, "Các anh là ai? Sao em chưa gặp hai anh bao giờ?"

"Được rồi nhóc con, bọn này còn có việc tìm phu nhân Cole, né qua đi." Draco cau mày khó chịu.

Cho dù đã sống ở cô nhi viện ba năm, hiện tại cậu vẫn không tài nào thích ứng được. Lúc nào cũng bẩn thỉu, quần áo rộng phùng phình, thức ăn gần như không thể nuốt trôi và vô số hoạt động bán hàng từ thiện, giờ đây Draco thấy thật khó tin khi mình có thể ở trong cô nhi viện ba năm mà không hề nghĩ đến việc nhờ người khác giúp đỡ, đó quả là một phép màu.

Cậu nhóc bị Draco dọa sợ tới mức giật lùi về sau một bước, tầm mắt không ngừng đảo qua hai người kia, cuối cùng mới bạch bạch bỏ chạy.

"...... Ôi, phiền chết đi được!" Draco lẩm bẩm một tiếng và đóng cửa lại một cái "Rầm".

Tom liếc nhìn Draco như thường lệ, rồi kéo cậu đến phòng làm việc của phu nhân Cole.

Phòng làm việc kia vẫn là căn phòng lát gạch trắng đen với vết nước mờ trên trường, vô cùng cũ nát nhưng được phu nhân Cole quét dọn cực kì sạch sẽ. Phu nhân Cole hẳn không ngờ người tới lại là Tom Riddle và Draco, bà đứng dậy sau bàn làm việc và đi tới chỗ hai người.

"A, là các con." Bà mang vẻ mặt mỏi mệt đứng trước mặt cả hai, bàn tay xương xẩu định vỗ vai Draco nhưng lại bị Draco né tránh. Song phu nhân Cole hiếm khi không có tức giận, Draco vẫn như hồi trước, không thích tiếp xúc thân mật với người khác.

"Hồi kỳ nghỉ năm đầu tiên, chú con có tới cô nhi viện giúp con giải quyết thủ tục xong, ta còn tưởng là sẽ không bao giờ thấy con nữa, Draco."

Phu nhân Cole chuẩn bị hai chiếc ghế trước bàn làm việc cho hai người, rót thêm trà nóng cho hai người tách rồi mới quay về vị trí sau bàn làm việc.

"Vậy các con trở về lần này là có chuyện gì sao?" Phu nhân Cole chuyển ánh mắt qua chỗ Tom, "Tom?"

"Phải, thưa phu nhân." Tom mỉm cười với phu nhân Cole, tuy thực tế hắn cũng không muốn làm vậy, song việc hắn quanh năm giữ thói quen này ở Hogwarts đã làm hắn rất ra dáng một quý ông, "Thưa phu nhân, ở trường bọn con cần có một lá thư xin phép cần có người ký tên, đó là thư xin được phép tạm thời rời khỏi trường vào cuối tuần."

Tom đặt lá thư xin đến Hogsmeade lên bàn làm việc, phu nhân Cole đeo mắt kính lên, cẩn thận được nội dung trên đó, chờ bà xem xong mới nhìn qua chỗ Tom, "Cái gọi là Hogsmeade này là hoạt động do trường tổ chức sao? Ta thấy trên đây viết rằng vào cuối tuần có thể đi một lần."

"Đúng vậy, thưa phu nhân, là hoạt động do trường tổ chức, Draco cũng sẽ tham gia."

Thấy Tom quay sang mình mỉm cười, tuy cực kì không muốn nhưng Draco vẫn gật đầu với phu nhân Cole.

"Nếu đã như vậy thì được thôi, ta sẽ ký tên." Phu nhân Cole tìm cây bút trong ngắn kéo và ký tên lên lá thư.

Nhìn thấy động tác của phu nhân Cole, Draco thở phào nhẹ nhõm bởi nghĩa là cậu với Tom bây giờ có thể rời khỏi cô nhi viện một lần nữa. Có điều khi Tom nhận lại lá thư, hắn lại bảo Draco đi ra ngoài trước một lát, hắn có việc muốn xác nhận lại với phu nhân Cole.

"Cậu bảo tôi ra ngoài chờ cậu?" Draco nhướng cao mày, giọng điệu cứng nhắc xác nhận lại với Tom.

"Chỉ vài phút thôi Draco, chờ tôi ở ngoài phòng làm việc, tôi sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu." Tom cười dịu dàng, giống như không hề thấy lửa giận của Draco và đẩy cậu ra ngoài căn phòng.

Draco nghi hoặc nhìn Tom, không hiểu hắn muốn xác nhận điều gì với phu nhân Cole, chết tiệt! Đây chỉ là một cái cô nhi viện rách nát thôi!

"Ngài chỉ có thời gian vài phút, thưa ngài Riddle, nếu ngài mất quá nhiều thời gian, tôi sẽ về Trang viên Malfoy trước."

Chờ khi Draco tức giận lao ra khỏi phòng làm việc, Tom mới nhìn về phía phu nhân Cole lần nữa, có điều lần này hắn không còn cười, "Phu nhân, có một số việc con muốn nói với người."

Phu nhân Cole không trả lời ngay lập tức, cặp mắt hơi mệt mỏi của bà không ngừng đánh giá Tom như muốn xác nhận thứ gì đó. Mãi tới khi Tom không còn kiên nhẫn nữa, bà mới khẽ thở dài. "Con đã thay đổi rất nhiều Tom, ta không thể không thừa nhận cái nơi gọi là trường Hogwarts kia rất tốt, bọn họ dạy con cực kỳ tốt, gần như không nhìn ra bộ dạng trước kia của con."

Vào cái giây phu nhân Cole mở miệng, Tom đã híp mắt một cách nguy hiểm, hắn thật sự muốn quăng một cái lời nguyền hắc ám lên người phụ nữ này. Trước khi Draco vào cô nhi viện, thái độ của phu nhân Cole chiếm một phần rất lớn trong nguyên nhân tại sao bản thân bị xem là quái vật.

Một thứ cảm xúc phẫn nộ lan ra khắp cơ thể, Tom vô thức cầm lấy đũa phép trong túi, nhưng lý trí đã kịp thời ngăn lại hành vi của hắn. Hắn nhớ tới Draco ở ngoài cửa, có một giọng nói bên trong hắn nhắc nhở hắn rằng không thể làm chuyện này trước mặt Draco.

Tom rút tay ra khỏi túi, hắn sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện khiến Draco xa lánh mình.

"Phu nhân Cole." Tom giữ bình tĩnh nhìn bà, chậm rãi hỏi: "Con muốn biết chuyện về cha mẹ con, con mong là người có thể cho con biết vài chuyện về mẹ con, con biết người đã gặp bà ấy."

Phải, tuy mất bữa nay Tom đã không tiếp tục điều tra thân thế của mình, nhưng hắn không có từ bỏ. Bản thân là người thừa kế của Slytherin cao quý, sao hắn lại có thể từ bỏ chuyện đi tìm cha mẹ mình.

Song thực tế thì hắn không có điều tra ra được thông tin có ích nào.

Tom đã lật hồ sơ cũ có trong Hogwarts, danh sách Huynh Trưởng, thậm chí là tài liệu có trong phòng trưng bày, nhưng hắn không tìm ra được chút dấu vết nào của cha mình, cho dù có tìm trong khu vực sách cấm của thư viện đi nữa cũng không tìm ra được thông tin nào về dòng họ Riddle.

Về cha của hắn, Tom tuy đã cố hết sức nhưng không thu hoạch được thứ gì. Hắn từng cho rằng, cha hắn và nhà Gaunt là họ hàng với nhau, hoặc là có quan hệ huyết thống gì đó, nhưng sau lần Tom đến Hẻm Knockturn tìm ông Borgin, hắn không thể không nghi ngờ rằng mẹ mình mới là người nhà Gaunt, nữ phù thủy đã bán đi chiếc mề đay của Slytherin sợ rằng chính là mẹ mình. Thực chất Tom không thật sự muốn thừa nhận điều này, về mẹ mình, Tom thà rằng bà là Muggle, nếu ở cái giây phút sống sót cuối cùng mà bà cũng không thể cầm đũa phép của mình lên để tự cứu lấy mạng mình và bằng lòng để mình chết đi, bà thật sự không nên là một phù thủy.

Nhưng hiện tại muốn biết được thân thế của mình thì cũng chỉ có thể điều tra từ mẹ mình. Người cuối cùng gặp được mẹ mình chính là phu nhân Cole. Kể cả không phải vì lá thư đến Hogsmeade, Tom vẫn sẽ dành ra thời gian về lại cô nhi viện để hỏi cho ra lẽ.

"Mẹ con----" Phu nhân Cole hơi bất ngờ, sau đó giống như hồi tưởng lại sau khi ngồi xuống phía sau bàn làm việc lần nữa.

"Ta thấy bà ấy ở cửa cô nhi viện, lúc ấy con còn chưa sinh ra. Bà ấy thoạt nhìn rất không khỏe, gầy yếu, xanh xao, dưới mắt có quầng thâm sâu, giống như đã cạn kiệt sức lực. Khi ta thấy bà ấy, bà ấy đã không còn trụ nổi nữa,bọn ta đưa bà ấy vào, một tiếng sau, con đã chào đời."

Lần đầu tiên Tom nghe người khác nhắc tới mẹ mình, hắn cảm thấy khó thở như bí mật nào đó luôn bị che giấu sắp được bật mí, hắn chăm chú nhìn phu nhân Cole, "Bà ấy, ý con là mẹ con, bà ấy nói gì?"

Phu nhân Cole ngẩng đầu lên, bà giống như đánh giá mặt của Tom, "Ta dĩ nhiên là nhớ rõ, và con đúng như mẹ con đã mong đợi—" Bà Cole dừng lại, nhấp một ngụm nước trước khi tiếp tục mở miệng.

"Sau khi sinh con xong, mẹ con cực kỳ yếu ớt, bà ấy ôm con vào ngực vào nói với bọn ta: 'Tôi mong thằng bé lớn lên giống ba nó'. Sau đó mẹ con đặt tên cho con, tên của con đặt theo tên cha con, Tom Riddle, tên đệm là Marvolo theo ông ngoại con. Sau khi nói xong, không bao lâu sau thì mẹ con đã ra đi. Bọn ta làm như lời của bà ấy, đặt tên cho con là Tom Marvolo Riddle, cái tên này được bà ấy nhắc tới trước khi chết đi, giống như cực kì quan trọng với bà ấy."

Trò chuyện với phu nhân Cole xong, Tom thực sự không nhận được bất kỳ tin tức quan trọng nào về mẹ mình, và hắn thậm chí còn không hỏi về tên của bà, song chuyến đi cũng không lãng phí, ít nhất là cái tên Marvolo thuộc về ông ngoại hắn, nếu hắn đoán đúng, tên đầy đủ của ông ngoại hắn hẳn là Marvolo Gaunt.

Tom thấy mình sắp nắm bắt được chân tướng sự việc, hắn rất nhanh có thể điều tra rõ thân thế của mình, có lẽ thêm một kỳ nghỉ nữa, hắn có thể tìm ra cái người tên Marvolo Gaunt này, nhưng trước đó......

Khi Tom biết được mẹ mình mới là phù thủy, hắn bắt đầu phỉ báng chính cái tên của mình, cha của hắn - Tom Riddle không phải là phù thủy, ông ta không có tên trong danh sách học sinh của Hogwarts, có lẽ ông ta không phải là Máu Lai, thậm chí có khả năng là một Muggle bẩn thỉu.

Tom muốn vứt bỏ cái tên này, cái tên có thể nghe thấy ở khắp nơi, hoặc là hắn có thể thảo luận với Draco một chút, đặt cho mình một cái tên hoàn toàn mới, một cái tên làm người khác tôn thờ sau này......


Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy có tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.

TB: Tom vẫn luôn cho rằng cha mình mới là phù thủy, sau khi biết được mẹ mình mới là phù thủy, hắn cực kì khinh bỉ cái tên thuộc về người cha Muggle, Tom Riddle.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com