ZingTruyen.Com

[Hoàn] [Edit] [TomDra] Chúa tể Hắc ám, xin hãy tha cho

Chương 22

MollyYumiko

Trước mặt Tom là quyển <<Sự trổi dậy và suy tàn của các gia tộc Máu Trong vào thế kỷ XIX>>, đây không phải là lần đầu tiên hắn ở thư viện lật sách về gia tộc Máu Trong.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình nhìn thấy trên cuốn sách này nói về Salazar Slytherin, sau khi Tom phát hiện Salazar Slytherin là Xà Khẩu, lại càng chắc chắn mình không phải là Máu Lai bình thường. Trừ bản thân ra thì Tom chưa từng gặp qua phù thủy nào khác cũng là Xà Khẩu, mà ở trong sách nói rằng chỉ có người thừa kế của Slytherin mới thừa hưởng được năng lực Xà Ngữ.

Tom đã xác định được mình là người thừa kế của Slytherin, mà hiện tại, hắn cần điều tra cho ra việc cha mẹ hắn là ai.

Tại một khắc nhìn thấy lão Malfoy ở Bệnh Thất, Tom liền biết quý ông trước mặt là cha của Abraxas, gia chủ đương nhiệm của gia tộc Máu Trong cổ xưa Malfoy. Hắn không phải là quên mất lời dặn của Draco, không được để lộ chuyện mình là Xà Khẩu trước mặt những người khác, hắn hoàn toàn là cố ý.

Tom muốn biết được chuyện về Slytherin từ nhà Malfoy, như vậy hắn cần phải có giá trị lợi dụng,  và Xà Khẩu dĩ nhiên là lợi thế cực kì lớn.

Phản ứng của nhà Malfoy giống như dự đoán của hắn, mời hắn và Draco đến Trang viên Malfoy qua lễ Giáng Sinh, có lẽ trong kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh này, hắn có thể hoàn toàn làm rõ thân thế của mình.

Nghĩ tới đây, Tom gấp lại cuốn <<Sự trổi dậy và suy tàn của các gia tộc Máu Trong vào thế kỷ XIX>> và một lần nữa đặt nó trở về kệ sách, bên trong chỉ có mấy câu giới thiệu đơn giản về hậu duệ của Slytherin, và hiển nhiên là chúng không thể thỏa mãn được yêu cầu của Tom.

Hắn chuyển mắt tới khu sách cấm của thư viện, đã có nhà Malfoy, e là sắp tới hắn không cần phải tiến vào trong đó nữa.

Chờ tới khi Tom bước ra khỏi thư viện, mới phát hiện toàn bộ Hogwarts cực kì yên tĩnh, đến cả một bóng người cũng không có, trên hành lang chỉ có ngọn đuốc phát ra âm thanh ríu rít, ánh sáng mờ ảo làm cho Hogwarts về đêm có chút u ám.

Tom rút đũa phép ra quơ quơ, giữa không trung hiện ra thời gian hiện tại, còn hai mươi phút nữa là đến giờ giới nghiêm.

Hắn phát giác mình tìm đọc tài liệu ở thư viện quá mức nghiêm túc, thành ra lãng phí quá nhiều thời gian. Đem cất đũa phép vào trong túi, Tom mím môi bước nhanh và xuyên qua hành lang không một bóng người. Tom không định là hôm nay sẽ tiếp tục đi đêm, hắn tin Draco nói được là sẽ làm được.

"À, Tom, sao giờ này mà trò vẫn còn chưa trở về phòng ngủ?"

Đăng sau đột ngột truyền tới giọng nói làm bước chân của Tom dừng lại, hắn nghe ra giọng nói này là của giáo sư Dumbledore. Tom chậm rãi xoay người, lễ phép gật đầu với Dumbledore, "Chào buổi tối, giáo sư Dumbledore, em vừa mới ở thư viện chuẩn bị bài cho môn học ngày mai, nhất thời không để ý thời gian."

Dumbledore bước ra từ chỗ tối của hành lang, ông mặc một cái áo choàng quái lạ có đi kèm theo ngôi sao trên đó, nở nụ cười dịu dàng với Tom, "Chào buổi tối, Tom." Con mắt của giáo sư Dumbledore sáng lên sau mắt kính hình bán nguyệt, "Nghiêm túc học tập là tốt Tom, nhưng nhớ phải chú ý kết hợp giữa việc học và nghỉ ngơi."

"Vâng, thưa giáo sư." Tom chú ý tới nụ cười của Dumbledore, không biết vì sao, rõ ràng nhìn qua cảm giác rất dịu dàng, nhưng hắn lại cảm thấy nụ cười này cực kì dối trá, giống như Dumbledore chưa bao nhìn thẳng vào mình.

Rõ ràng hắn đã nỗ lực nhiều để khiến toàn bộ giáo sư ở Hogwarts thích mình, nhưng thái độ của Dumbledore chưa bao giờ có biến hóa, vẫn giống như cái lần gặp mặt đầu tiên ở cô nhi viện, mang theo vẻ dò xét.

Tom giữ chặt cặp sách trên tay, hắn chán ghét loại ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu này. "Giáo sư, nếu không có chuyện gì thì em về phòng ngủ trước, đã sắp tới giờ giới nghiêm rồi."

"Dĩ nhiên, ngủ ngon Tom."

"Ngủ ngon, giáo sư Dumbledore."

Nghe câu trả lời của Dumbledore, Tom xoay người lại, hắn có thể cảm giác tầm mắt của Dumbledore vẫn nằm trên người mình, không có dời đi. Tom nhanh chóng đi về hầm Slytherin, thẳng tới khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Dumbledore mới nhẹ nhàng thở ra, ở Hogwarts, cũng chỉ có mỗi Dumbledore là Tom không biết phải ở chung kiểu gì.

Đi qua hành lang thật dài, Tom rốt cuộc đã về tới trước của hầm Slytherin. Khi cánh cửa làm bằng đá của phòng sinh hoạt chung mở ra, hắn nhìn thấy Draco ngồi trên ghế sô pha trong phòng sinh hoạt trống rỗng, còn người sau thì nhướng chân mày nhìn chăm chằm vào Tom tiến vào phòng sinh hoạt chung.

"Tôi còn tưởng là hôm nay cậu chuẩn bị tiếp tục đi đêm, Tom."

Tom nhìn người qua phòng sinh hoạt chung chỉ có một mình Draco, sau đó thấy trên bàn trà trước mặt Draco có một cuốn sách rất dày. "Cậu là đang đợi tôi sao? Draco?"

Nghe được lời của Tom, gương mặt nhợt nhạt của Draco hiện lên tia đỏ ửng, cậu đứng lên từ ghế sô pha, trừng mắt nhìn Tom. "Nếu hôm nay cậu tiếp tục đi đêm, tôi định sẽ đi tìm giáo sư Slughorn để nói chuyện về hình phạt của việc đi đêm trong giờ giới nghiêm."

Tom híp lại đôi mắt như bầu trời vào ban đêm nhìn Draco chằm chằm, thấy cậu hoàn toàn không có ý giỡn chơi, mới nhún vai, "Bỏ đi Draco, tôi không định đi đêm tiếp nữa." Nói tới đây, Tom ngừng lại chút, "Sắp tới giờ giới nghiêm rồi, tôi thấy chúng ta cần về phòng ngủ ngay bây giờ."

Nói xong, Tom là người đầu tiên xoay người trở về phòng ngủ, Draco đợi một hồi mới đuổi theo Tom đi vào phòng ngủ.

Tom vừa cởi áo chùng ra vừa chú ý tới hành động của Draco, thấy Draco chỉ đơn giản ngồi trên ghế sô pha của phòng ngủ mà chăm chú nhìn hắn, Tom biết mình cần nói cái gì. "Tôi vừa mới ra khỏi thư viện đã đụng mặt giáo sư Dumbledore."

"Giáo sư Dumbledore?" Draco dài giọng, "Ông ta sao lại xuất hiện ở thư viện? Hai người nói cái gì?" 

"E là sắp tới tôi không thể ở lại thư viện quá muộn," Khóe miệng của Tom lộ ra một tia trào phúng, "Làm Dumbledore chú ý tới cũng không phải là chuyện gì tốt, không phải sao?"

"Dĩ nhiên," Draco nhớ tới ánh mắt Dumbledore nhìn mình, Dumbledore chính là Phù thủy Trắng vĩ đại nhất thế kỷ này, hơn nữa còn là kẻ thù truyền kiếp của Chúa tể Hắc Ám.

Draco đặt mắt lên người Tom, bây giờ Chúa tể Hắc Ám chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, trên người hắn còn nhìn không thấy sự tàn nhẫn hay điên cuồng, nhưng căn cứ vào hiểu biết của Draco, Tom tuyệt đối là mạnh hơn và có lý tưởng hơn đám nhóc mười một tuổi, việc hắn trở thành Chúa tể Hắc Ám trong tương lai chỉ sợ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Ai có thể ngờ rằng bé trai mười một tuổi đẹp trai trước mắt này lại trở thành một kẻ điên cuồng về huyết thống trong tương lai cơ chứ.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ dị của Draco, Tom không khỏi nhíu mày, "Sao thế?"

"Không có gì." Draco dửng dưng nhún vai, sau đó nhìn sang chỗ khác, thản nhiên hỏi, "Tom, cậu ghét đám Muggle đó sao?"

Bàn tay lật sách của Tom dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Draco, "Tôi cho là chúng ta đã có cùng suy nghĩ----" Tom mỉm cười, nhưng Draco lại cảm thấy rét run cả người vì cái mỉm cười đó, trong ánh mắt đó kèm theo sự điên cuồng không giải thích được. "---- Muggle chỉ là một lũ mang dòng máu bẩn thỉu, bọn chúng sẽ không có phép thuật và vô dụng, tôi cho là cậu cũng nghĩ như vậy, Draco."

Quả nhiên, muốn thay đổi cái nhìn của Tom là chuyện không thể xảy ra, hắn vẫn cực kì căm ghét Muggle, Draco có thể tưởng tượng ra gương mặt xấu xí giống như rắn, điên cuồng dùng đũa phép chỉ vào từng nhóm Muggle, tiễn bọn họ qua thế giới bên kia.

Draco hít vào một hơi thật sâu, xua đi cái cảm xúc nào đó. Cậu lười nhác nhìn thoáng qua Tom, không định tiếp tục nói chuyện tiếp nữa, cậu sợ là biết càng nhiều sẽ càng mất đi quyết tâm tiếp tục ở bên cạnh Tom. "Ngủ ngon, Tom."

"...... Ngủ ngon, Draco."

Sáng sớm hôm sau, bốn người Draco cùng nhau tiến vào lễ đường, ở chỗ bàn dài Slytherin, Draco thấy Abraxas ngồi ở vị trí mình thường ngồi, ở bên cạnh Abraxas là bạn tốt của anh,  Dexter Fortescue. 

Vị trí của mọi người trên bàn dài Slytherin có vẻ đã được điều chỉnh lại, còn không là các năm khác nhau tách ra ngồi. Draco nhướng mày, Slytherin hiện tại giống như hồi cậu đi học, các gia tộc Máu Trong cổ xưa ngồi cùng nhau.

Nhìn bốn người Draco đi tới, Abraxas cong môi với bọn họ, sau đó mới dài giọng mà nói: "Khai giảng đã trôi qua mấy tháng rồi, các trò có thể ngồi thoải mái, không cần tiếp tục phân biệt giữa các năm để ngồi."

Nói xong, Abraxas đặt ánh mắt lên người Tom và Draco, "Tom?"

"Đương nhiên, Abraxas." Tom vừa mỉm cười vừa kéo Draco ngồi ở bên cạnh Abraxas, còn Ellis và Walden thì ngồi ở vị trí trống đối diện họ.

Vị trí của Draco hiện lại vừa vặn là vị trí mà cậu thích nhất trước kia, bởi vì cậu vừa nhấc đầu là có thể thấy gương mặt ngu ngốc của Cứu Thế Chủ đầu sẹo, còn có bộ dạng ngu đần của Weasley tóc đỏ khi nhét đồ ăn vào miệng.

Nhưng hiện tại, Draco nhướng mày, tự hỏi không biết chỗ này có bị dính lời nguyền gì hay không, bởi mỗi lần ngồi ở chỗ này là đều thấy được kẻ thù không đội trời chung bên Gryffindor. Hiện tại, cậu nhấc đầu lên là thế nào cũng thấy White bên bàn dài của Gryffindor, hắn đang lườm Draco.

Nở nụ cười giả tạo làm người khác ngứa răng với White, Draco mới chú tâm giải quyết bữa sáng của mình.

Trong suốt bữa sáng, Abraxas vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện với Tom, Draco không gặp khó khăn gì để nghe thấy rõ toàn bộ, bọn họ đang bàn về chuyện đi tới Trang viên Malfoy vào dịp Giáng Sinh, hiển nhiên việc Tom đồng ý đi tới Trang viên Malfoy làm Abraxas cực kì vui.

Draco vừa cúi đầu ăn sáng, vừa nghe hai người sắp xếp kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh. Sau đó, cậu cảm giác Abraxas đang đặt ánh mắt lên người mình.

"Trò thấy sao nào, Draco?"

Draco hơi chững lại một chút, đột nhiên có cảm giác đang nghe lén thì bị người lớn phát hiện. Kể cả như vậy, mặt Draco vẫn không đổi sắc mà lười nhác nói: "Dĩ nhiên là tôi rất mong chờ vượt qua lễ Giáng Sinh ở Trang viên Malfoy, tôi nghĩ lễ Giáng Sinh ở gia tộc Máu Trong cổ xưa nhất định cực kì thú vị."

Chẳng biết ông cố thấy mặt mình sẽ lộ ra vẻ mặt gì. Draco thầm oán trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com