ZingTruyen.Info

[EDIT] Thiết lập của lốp xe dự phòng hỏng rồi - Miêu Bát Tiên Sinh

Chương 69: Sư đệ vạn người ghét OOC rồi (2)

dphh___

Editor: Diệp Hạ

Mọi thứ xung quanh vẫn mông lung như đang chìm trong màn sương.

Sau khi biết rõ trạng thái hiện tại của mình, Trình Mộc Quân lại tiếp tục thảnh thơi xem kịch bản.

Dù sao cũng chẳng nhớ rõ cái gì, nói không chừng xem kịch bản còn vớt vát lại được gì đó.

Kịch bản này, bề ngoài là cuộc hỗn chiến của nhân, yêu và quỷ, đề cập đến những mối huyết hải thâm thù giữa các chủng tộc, nhưng trên thực tế, nó vẫn chỉ là công cụ dùng để phục vụ cho tuyến tình cảm.

Không có tình yêu vượt chủng tộc, không có thâm cừu đại hận thì cái gọi là yêu sâu sắc, đến chết không phai làm sao có thể hiện ra.

Vai chính công Kỷ Trường Hoài là đại sư huynh của Lư Sơn Phái, vai chính thụ là Đường Hi.

"Trình Mộc Quân" tất nhiên là pháo hôi, câu chuyện của hắn bắt đầu từ năm đầu tiên Kỷ Trường Hoài trở thành chưởng môn Lư Sơn Phái.

Hắn là một đứa trẻ bình thường, sinh ra và lớn lên ở trên núi, cha mẹ có đủ, hoà thuận êm đềm. Vốn dĩ hắn sẽ thuận lợi lớn lên như thế, yên bình sống qua cả đời.

Nhưng vì một con lang yêu mà tất cả đều thay đổi. Nó xâm nhập vào thôn làng, biến nơi đó trở thành địa bàn nuôi nhốt thức ăn của nó. Ngày qua ngày, đứa trẻ "Trình Mộc Quân" đều phải nhìn những người quen thuộc bên cạnh mình dần dần biến mất, từ đại gia đại nương cách vách, đến người bạn ở nhà đối diện.

Sau đó, là cha mẹ hắn.

Ngày ấy, có vẻ như lang yêu định rời khỏi nơi này, nó tập hợp tất cả những người dân còn lại trong thôn, giết chết, cắn nuốt từng người một.

Máu rơi đầy đất, ngay khi "Trình Mộc Quân" bị lang yêu chộp lấy, một đạo phù chú lao ra từ trong rừng cây, bắn vào móng vuốt đang nắm lấy Trình Mộc Quân.

Dưới cơn đau, lang yêu buông đứa trẻ trong tay ra, rống giận lao về phương hướng phát ra phù chú.

"Trình Mộc Quân" ngã xuống đất, trong khung cảnh hỗn độn, hắn nhìn thấy một bóng dáng bước ra từ rừng cây, người khoác đạo bào màu xanh lá, lưng cõng kiếm gỗ đào, chính là Kỷ Trường Hoài.

Trong mắt đứa trẻ "Trình Mộc Quân" khi ấy, khắp nơi đều có màu đỏ của máu, vô cùng vẩn đục, chỉ có thân ảnh màu xanh lá kia dường như có thể rửa sạch vết máu quanh người.

Tiếp sau đó, là hình ảnh Kỷ Trường Hoài trảm lang yêu, nhốt hồn phách màu đen cùng với vô số oan hồn vào chiếc bình trấn áp yêu quỷ trên eo của mình.

Y đi về phía "Trình Mộc Quân", không hề e dè những vết máu dơ bẩn trên người hắn, bế hắn lên, hỏi: "Ngươi muốn đi theo ta không?"

Trình Mộc Quân nhìn Kỷ Trường Hoài bằng đôi mắt trong veo, gật đầu nói: "Muốn, ta muốn sau này được giết yêu quái cùng ân nhân, giết sạch yêu quái trong thiên hạ."

Sau câu nói đó, "Trình Mộc Quân" đi theo Kỷ Trường Hoài lên núi, bái nhập Lư Sơn Phái. Trừ hắn, hai người còn cứu được một đứa trẻ lớn hơn "Trình Mộc Quân" hai tuổi từ căn hầm của một gia đình nọ, cùng nhau lên Lư Sơn.

Kỷ Trường Hoài vẫn chưa tới tuổi môn quy cho phép thu đồ đệ, vì vậy y chỉ nhận đồ đệ thay cho sư phụ, "Trình Mộc Quân" trở thành lứa sư đệ nhỏ nhất Lư Sơn Phái.

Thời gian trên núi dài dằng dặc, cuộc sống tu đạo ở Lư Sơn Phái đúng thật là giống như lời Kỷ Trường Hoài nói, rất kham khổ, nhưng "Trình Mộc Quân" lại rất vui vẻ.

Bởi vì Lư Sơn Phái cho hắn cảm giác của một gia đình, ai trong môn phái cũng đối xử với hắn rất tốt, hắn cũng dốc hết sức mình để đối tốt với mọi người.

"Trình Mộc Quân" có thiên phú rất tốt, chỉ với mười năm ngắn ngủi, hắn đã trở thành chỉ cao thủ chỉ đứng sau đại sư huynh Kỷ Trường Hoài. Một người một thanh kiếm gỗ đào, từ năm mười sáu tuổi đã bắt đầu xuống núi rèn luyện, làm vô số yêu quỷ nghe tiếng sợ vỡ mật.

Đại đa số thời gian hắn đều đi một mình, thỉnh thoảng gặp phải những yêu quái có thực lực mạnh mẽ, khi đó hắn sẽ cùng với Kỷ Trường Hoài hoặc là những sư huynh sư tỷ khác hợp tác chém yêu.

"Trình Mộc Quân" luôn nhường những tài nguyên tốt nhất, phù chú tốt nhất, thuốc trị thương tốt nhất cho đồng môn, trong khi chém yêu cũng dùng hết toàn lực che chở bọn họ, bản thân thì luôn là người xông lên trước nhất.

Nguyên nhân rất đơn giản, người trong môn phái đối tốt với hắn, hắn liền muốn đối tốt với họ gấp bội. Mặc dù là vết thương chồng chất, thậm chí bởi vì cứu đồng môn mà bước đến cửa sinh tử mấy lần, nhưng "Trình Mộc Quân" cũng chưa từng hối hận, hắn cảm thấy đáng giá.

Mãi cho đến một ngày, Kỷ Trường Hoài mang một đứa trẻ từ dưới chân núi về. Cách hai mươi năm, y lại lần nữa thay sư phụ thu đồ đệ, đứa trẻ tên Đường Hi này trở thành tiểu sư đệ của họ.

"Trình Mộc Quân" cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì cho là Kỷ Trường Hoài hay là những sư huynh sư tỷ khác, ai cũng đã bắt đầu thu đồ đệ, rõ ràng không cần thu đồ đệ thay sư phụ.

Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, vẫn đối xử tốt với người sư đệ thình lình xuất hiện này như những người khác. Nhưng mà, bắt đầu từ ngày đó, tất cả mọi chuyện dần thay đổi.

Những sư huynh sư tỷ trong môn phái đã từng đối tốt với Trình Mộc Quân, thậm chí là cả Kỷ Trường Hoài, đều vô cùng yêu chiều Đường Hi. Ban đầu, "Trình Mộc Quân" cảm thấy Đường Hi chỉ là một đứa trẻ, thế nên cũng không cảm thấy gì, dù sao lúc trước khi hắn mới nhập môn cũng nhận được nhiều sự thiên vị.

Sau này hắn lại thấy không đúng, Đường Hi không giống hắn, Đường Hi không cần khổ tu, tất cả mọi người đều thương cậu.

Mặc dù khi Đường Hi đến mười sáu tuổi, đến tuổi phải xuống núi rèn luyện theo quy củ của môn phái, nhưng cậu vẫn không học được bao nhiêu đạo pháp. Ngay cả phù đuổi ma cơ bản cũng không nhớ rõ, vẽ cũng không xong.

"Trình Mộc Quân" cảm thấy như vậy không được, lo lắng đi tìm Kỷ Trường Hoài, tỏ vẻ Đường Hi cứ ở môn phái đợi cũng không ổn, không bằng để cậu sống một cuộc sống của người bình thường thì sẽ thích hợp hơn.

Kỷ Trường Hoài lại dịu dàng nói: "Không sao, môn phái sẽ che chở Đường Hi."

Chưởng môn lên tiếng, vẫn là đại sư huynh mà "Trình Mộc Quân" ngưỡng mộ, mặc dù hắn thấy khó chịu, nhưng vẫn yên lặng chấp nhận, khi Đường Hi lẻn xuống núi rồi gặp rắc rối, hắn cũng chịu khó đi giải quyết cục diện rối rắm cho cậu.

Nhưng mà, cho đến một ngày, Đường Hi làm chuyện chạm đến điểm mấu chốt của "Trình Mộc Quân". Cậu hỗn chiến với yêu ma, còn làm Kỷ Trường Hoài bị thương.

Trình Mộc Quân giận dữ xách theo kiếm, muốn đuổi Đường Hi đang quỳ trước chỗ bế quan của Kỷ Trường Hoài đi, lại không thể ngờ rằng, tất cả mọi người đều che chở Đường Hi.

Đó là lần duy nhất "Trình Mộc Quân" động thủ với các sư huynh sư tỷ ở môn phái. Chỉ là... hắn nương tay, sư huynh sư tỷ lại không có, bọn họ dùng hết toàn lực che chở Đường Hi, đả thương "Trình Mộc Quân", thậm chí còn sợ hắn lại làm hại Đường Hi lần nữa, đẩy hắn vào địa lao.

Cuối cùng, "Trình Mộc Quân" biết chân tướng. Đường Hi mới là tiểu sư đệ mà mọi người muốn yêu chiều, cậu từng là con trai độc nhất của sư phụ Kỷ Trường Hoài, thể chất đặc thù, có thể trấn yêu.

Vì phong ấn một tên đại yêu ma, sư phụ buộc phải dùng máu đầu tim của đứa con trai độc nhất. Đại yêu bị phong ấn, con trai độc nhất lại bởi vậy mà bệnh tật ốm yếu, mười sáu tuổi đã bệnh chết. Sư phụ áy náy mà chết, trước khi chết, lời dặn dò duy nhất để lại chính là phải đi tìm chuyển thế của con trai, giúp cậu sống một đời bình an vui vẻ.

Mà "Trình Mộc Quân" là một sai lầm, Kỷ Trường Hoài tìm nhầm người. Y cho rằng "Trình Mộc Quân" là chuyển thế, mang về môn phái, sau này phát hiện hắn thân thể cường kiện, thiên phú tu đạo rất mạnh.

Đây không thể nào là con trai của sư phụ, bởi vì đứa trẻ đời trước bị tổn thương hồn phách, một đời này đã định là không có thiên phú tu đạo gì.

Nếu mọi chuyện chỉ có vậy, thì cũng đơn giản là một hiểu lầm sinh ra bi kịch bình thường mà thôi.

"Trình Mộc Quân" có thể lựa chọn rời đi, không quan tâm đến môn phái này nữa, dù sao những gì mà hắn đem lại cho môn phái bao năm qua cũng đã vượt xa công sức nuôi dưỡng của họ rồi.

Nhưng hắn không buông bỏ được Kỷ Trường Hoài, vẫn ở lại, không chạy trốn khỏi địa lao, cứ nghĩ đợi đại sư huynh xuất quan là được. Cũng giống như hằng năm ra ngoài du ngoạn, ít về môn phái thôi.

Nhưng mà, Đường Hi lại làm chuyện xấu, khiến cậu bị thương tâm mạch, hơi thở thoi thóp. Mà thứ duy nhất có thể cứu cậu chỉ có máu đầu tim của "Trình Mộc Quân".

Lúc trước, Kỷ Trường Hoài nhận sai người chính là bởi vì thể chất đặc thù của "Trình Mộc Quân", máu trấn yêu giống như đúc Đường Hi.

Lấy máu đầu tim của "Trình Mộc Quân" cũng đồng nghĩa với việc chặt đứt con đường tu đạo của hắn, hắn sẽ không thể cầm lấy kiếm gỗ đào, sẽ không thể vẽ phù chú được nữa.

Hắn từ chối, làm như vậy là muốn hắn chết. Cái tên "Trình Mộc Quân" đã quá nổi trong đám yêu quỷ, một khi hắn không tu vi không người bảo vệ, chỉ cần rời khỏi Lư Sơn Phái sẽ lập tức bị những yêu quỷ nghe tin đến xé thành mảnh nhỏ.

"Chúng ta sẽ bảo hộ ngươi cả đời."

Ai cũng hứa hẹn như vậy, nhưng "Trình Mộc Quân" đều từ chối, cho đến khi Kỷ Trường Hoài xuất quan, hứa hẹn, khẩn cầu "Trình Mộc Quân" cứu người.

"Ầy... Cốt truyện này là cái quái gì vậy, cmn quá thảm rồi, đây rõ ràng là một vòng luẩn quẩn* mà?" Trình Mộc Quân nhịn không được phỉ nhổ.

(*) Búp bê Matryoshka hay Búp bê lồng nhau là đồ chơi gỗ đặc biệt của Nga, là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ. Từ này cũng có nghĩa chỉ một việc lặp đi lặp lại.

Hệ thống: "A? Sao lại nói là vòng lặp."

Trình Mộc Quân giải thích: "Cậu xem, con trai độc nhất của chưởng môn vì phong ấn đại yêu, dâng máu đầu tim ra rồi suy yếu mà chết, toàn môn phái tranh nhau bồi thường Đường Hi; bây giờ Đường Hi cần máu đầu tim lại tìm tới tôi, bảo đảm sau này sẽ bồi thường cho tôi, vậy sau này nếu tôi chết sớm thì có phải họ lại đi tìm thêm một người để lấy máu đầu tim không?"

"Thật ra thì cũng không cần, cậu chỉ là một pháo hôi mà thôi, sao mà có đãi ngộ như nhân vật chính được."

Lời hệ thống nói cũng không phải là không có lý.

Phần sau của kịch bản, "Trình Mộc Quân" đồng ý lời khẩn cầu của Kỷ Trường Hoài, sau đó đưa ra một yêu cầu, hắn muốn thành thân với Kỷ Trường Hoài.

Kỷ Trường Hoài đồng ý, nhưng mà, pháo hôi rốt cuộc cũng chỉ là pháo hôi, hôn ước này cũng chỉ là cơ hội để thúc đẩy Đường Hi phát hiện ra tình cảm của mình mà thôi.

"Trình Mộc Quân" chết trước khi hôn lễ diễn ra, Kỷ Trường Hoài áy náy tự đày đọa mình, Đường Hi muốn cứu vớt y. Hai người cứ dây dưa tới lui, trời xui đất khiến làm thành một màn ngược luyến, trải qua vô số sinh ly tử biệt, cuối cùng mới đến được với nhau.

Trình Mộc Quân xem tới đây, vẫn không thể nhớ tình yêu của mình tiêu tán vào lúc nào, cũng không nhớ mình chết từ khi nào.

Nếu chết đúng theo thời gian của kịch bản, vậy thì tuyến thế giới này cũng sẽ không hỏng.

Không có ký ức phiền thật, nhưng đây cũng là một việc không thể tránh khỏi. Con người sau khi chết, vì có chấp niệm nên không thể vào luân hồi, trừ phi là trở thành Quỷ Vương, bằng không ký ức lúc còn sống đều sẽ biến mất, chỉ nhớ rõ chấp niệm trước khi chết.

Hắn sờ sờ cằm, nói: "Cốt truyện này cũng thú vị phết, chẳng lẽ lúc trước tôi thật sự thánh phụ như vậy, cam chịu hiến tế cho Đường Hi?"

Hệ thống: "Cậu.... thánh phụ? Không có khả năng!

Trình Mộc Quân cũng không giận, thậm chí còn cảm thấy hệ thống nói có lý: "Cũng không sai, tính cách tiêu cực ở thế giới này của tôi là ghen ghét, không thể cống hiến nhiều thế được!

Hệ thống: "Ừm, với tính cách thích làm bậy đó của cậu, không giết toàn bộ môn phái đã là sự nhân từ cuối cùng rồi."

Trình Mộc Quân: ".... Có khi nào... không đâu, tôi cũng đã biến thành quỷ rồi, cậu xem, thân hình tôi tuy rằng mơ hồ, nhưng cũng không có máu me gì vờn quanh, không phải là lệ quỷ, chứng minh lúc còn sống tôi chưa từng giết ai."

Hệ thống: "Cũng đúng."

"Ầy, nhưng vẫn thấy hơi tiếc, nếu bắt đầu bằng lệ quỷ thì mọi chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều, tôi cũng không phải làm lại từ đầu."

Hệ thống trợn mắt há mồm: "Cậu đang nói cái quái gì vậy."

Trình Mộc Quân không để ý đến nó, mở mắt đi thẳng qua cánh cửa mờ ảo. Hắn đi xuyên qua cửa, bên ngoài là một cái sân rách nát với những bụi cỏ dại mọc thành cụm.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, đi qua cổng sân, rồi lập tức thấy hoa mắt.

Lại quay về căn phòng lúc đầu.

"Xem đi, Địa Phược Linh cấp thấp nhất, bây giờ tôi căn bản là không thể rời khỏi chỗ này, còn sửa cốt truyện cái gì nữa." Trình Mộc Quân mặt ủ mày ê: "Nếu lúc ấy giết toàn bộ môn phái, hơn nữa còn đều là thiên sư tu đạo thì thành Quỷ Vương luôn rồi! Sẽ không bị nhốt cũng không mất trí nhớ, sửa chữa cốt truyện cũng tiện hơn nhiều, giờ nghĩ lại thấy hơi hối hận đó."

Hệ thống: Cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy.....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info