ZingTruyen.Com

[Edit] Sâu Không Lường Được

Chương 35

anhtuyenmy

Khi "kết" biến mất đã là ba ngày sau.

Toàn bộ mật thất đều tràn ngập hương vị chất dẫn dụ khiến kẻ khác ngửi thấy mà kinh sợ.

Đôi mắt ngập tràn yêu thương của Bách Thần nhìn người đàn ông dưới thân mình đã nhũn thành một bãi xuân thủy, anh thương tiếc hạ xuống một nụ hôn trên mái tóc ướt đẫm rồi mới chậm rãi rút tính khí đã mềm xuống của mình ra khỏi dũng đạo trơn trượt.

"...... Ư m ư m ......"

Long Dục nhíu lại đôi mày xinh đẹp, từ sâu trong cuống họng tràn ra tiếng ngâm khẽ khàn khàn. Do bị "yêu thương" suốt mấy ngày liền, hạ thể Bách Thần dường như sinh trưởng trong cơ thể hắn. Dù thân thể còn đang suy yếu nhưng trong quá trình rút ra, vách thịt vẫn như chưa thỏa mãn mà co bóp, cư nhiên có ý đồ cắn chặt một lần nữa.

Bách Thần như cảm nhận được sự nuối tiếc của tràng bích, thấp giọng cười khẽ: "Cậu à, đừng tham ăn như vậy, nơi này đều sưng lên cả rồi." Nói xong còn dùng ngón tay chạm vào cửa động sưng đỏ.

Bởi do sử dụng liên tục trong nhiều ngày mà cửa huyệt đã không thể khép lại, bên trong dũng đạo ngậm đầy tinh dịch suốt mấy ngày theo huyệt khẩu chảy xuôi ra ngoài, trăng trắng dính nhớp, đọng lại ngoài huyệt khẩu đỏ hồng còn đang co rút, trông vô cùng dâm mỹ.

Sắc mặt Long Dục cứng nhắc, phải nằm trên giường thở dốc, mái tóc đen dài ướt đẫm mồ hôi bết thành từng mảng, hỗn độn dính vào người. Con ngươi hẹp dài phiếm thủy lóng lánh, lông mi đen dày đọng lại hai giọt nước trong suốt, thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa mong manh.

Bách Thần cắn yêu chiếc cằm trơn bóng của nam nhân, sau đó cầm lấy drap giường lau chùi qua loa, ôn nhu nói: "Cậu à, trước nhịn một chút, trở về chúng ta lại tắm rửa thoải mái."

Long Dục chớp mắt nhìn anh xem như đồng ý.

Động tác Bách Thần vô cùng nhẹ nhàng và cẩn trọng. Áo của Long Dục đã sớm bị mình xé thành mảnh nhỏ, chỉ còn quần và áo khoác là hoàn chỉnh, may mà có thể che đậy cơ thể hoàn mỹ của nam nhân, anh cũng an tâm.

Bách Thần ngồi xổm xuống giúp Long Dục mang giày, ngẩng đầu hỏi: "Cậu à, ngài có khỏe không? Có cần tôi ôm ra ngoài hay không ?"

Long Dục khoát tay, dùng âm thanh khàn khàn thoát lực trả lời: "Không cần, ta có thể tự mình đi."

Bách Thần mím môi cười trộm, không tiếp tục đả kích lòng tự tôn của Long Dục mà đỡ lấy eo hắn, chậm rãi bước ra khỏi mật thất.

Ngoài cửa, Bạch Phong và Tá Cẩm đứng đợi đã lâu. Nghe được tiếng động, vội vàng đứng dậy, lo lắng nhìn qua.

Hai thân ảnh cao lớn ngược sáng mà bước tới. Long Dục được che đến nghiêm kín, gương mặt tuấn mỹ không có quá nhiều cảm xúc, nhưng Bách Thần chỉ mặc mỗi cái quần lót, cả người lỏa thể, trên lồng ngực rắn chắc cùng tấm lưng phủ đầy vết cào và dấu răng, nhất là trước ngực trái nơi có gia văn Long gia, đã bị dấu hôn và vết răng bao phủ, căn bản không nhìn rõ nguyên lai đồ án. Đối với ánh mắt của thuộc hạ, Bách Thần không chút ngại ngùng, nhướn mày tỏ vẻ thỏa mãn.

Xem bộ dạng hai người này, không cần nghĩ cũng biết trong suốt kỳ phát tình, vận động trên giường của họ vô cùng kịch liệt.

Tá Cẩm len lén đánh giá, sau đó đẩy Bạch Phong một cái, dùng móng tay véo nhẹ bắp đùi Bạch Phong, nhỏ giọng nói: "Này, khi nào hai ta cũng đến một phát như vậy, thế này?"

Bạch Phong liếc mắt nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của Tá Cẩm, nhếch môi nói: "Lại lẳng lơ? Được, thỏa mãn em."

Tá Cẩm lại muốn nói gì đó, nhưng thấy Long Dục đã đến gần thì lập tức ngậm miệng, chỉ dám dùng ánh mắt mà trừng Bạch Phong.

Sau khi trở lại trang viên Long gia, Bách Thần tiếp quản khu quản hạt của Lục gia. Đối với Từ Tử Minh, anh trực tiếp ra lệnh cho Vương Tước chế một loại thuốc phá hủy cơ năng của thân thể, rồi vứt người nọ sang nước, vĩnh viễn không cho quay về.

Sau sự kiện lần này, các gia tộc khác không dám có bất cứ tư tưởng không an phận gì với Long gia, bọn họ sợ bản thân lại biến thành Lục gia tiếp theo, không chỉ bị mất địa bàn mà còn đem tính mạng già trẻ cả nhà bồi táng.

Một tháng sau, tại trang viên Long gia tổ chức bữa tiệc sinh nhật của Long Dục.

Trong buổi tiệc không thiếu khách nhân có uy tín danh dự, đương nhiên mĩ nam mĩ nữ cũng nhiều không đếm xuể. Tá Cẩm yêu thích chọc ghẹo lẳng lơ, trước kia thấy Omega nào dễ nhìn đều sẽ lỗ mãng xông lên xoa mông bóp eo, có đôi khi còn hôn trộm. Nhưng bây giờ là tình trạng đặc biệt, là hoa đã có chủ, tuy rằng không thể táy máy tay chân, nhưng trò chuyện tìm nghiện, cũng khá là sảng khoái.

Khi Tá Cẩm đang đùa giỡn một nam Omega vừa trưởng thành thì thấy Bạch Phong mặc một thân âu phục trắng, trên mặt luôn treo nụ cười lễ phép, bên người còn vây quanh một vòng các quý cô Omega.

Sau khi được Vương Tước giải phẫu cấy ghép tuyến thể rất thành công, hiện tại Bạch Phong đã có lại tuyến thể, mị lực tất nhiên chỉ có tăng chứ không giảm.

Tá Cẩm "xì" một tiếng, lập tức xoay người vứt Omega vừa ôm đến tay ra sau đầu, dáng vẻ nổi giận đùng đùng đi về phía Bạch Phong.

"U~ Nhiều mỹ nữ như vậy, đêm nay Phong ca diễm phúc không cạn nha!" Nói xong, gã hất tóc trên trán, quăng vài cái mị nhãn với những quý cô Omega xung quanh.

Hai Alpha cấp S đứng gần nhau, chất dẫn dụ mạnh mẽ của họ khiến cho những mĩ nữ nhất thời choáng đầu hoa mắt, hai má đỏ hồng, che miệng cười ngượng ngùng.

Bạch Phong nhìn khuôn mặt đầy âm dương quái khí của gã, trong bụng cười thầm nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra thản nhiên: "Tá Cẩm, em mới vừa uống dấm hả, nếu không sao chất dẫn dụ của em lại có mùi chua như vậy?"

"Mẹ kiếp! Ai ghen chứ!" Tá Cẩm nghe ra ngụ ý, thẹn quá hóa giận, nhe răng hổ làm bộ muốn nhào qua.

Nhưng Bạch Phong đã ra tay trước một bước, kéo người sang một bên, siết chặt cái eo thon, thấp giọng nói: "Thành thật một chút! Lão đại còn ở bên cạnh nhìn đấy!" Tiếp theo lại nhếch miệng cười xấu xa: "Anh đây là tiếp đãi khách nhân, như thế nào, ghen tị?"

Từ khi Phong Phong có lại tuyến thể, chỉ cần hắn vừa thân cận, Tá Cẩm liền không kháng cự được. Ngửi được cỗ hương vị kia, cơ thể gã đã tê dại một nửa, ngữ khí cũng mềm xuống, nhỏ giọng nói thầm: "Nhìn cái gương mặt tao khí của anh liền phiền."

"Thế cũng không được, em còn phải nhìn cả đời, chậm rãi thích ứng đi."

Nhân lúc không ai nhìn qua bên này, Bạch Phong dùng sức bóp mạnh vào mông Tá Cẩm, kế tiếp nói: "Đừng quậy! Chiêu đãi khách nhân cho tốt."

Tá Cẩm không tình nguyện mà gật đầu, cầm lấy ly rượu đi đến chỗ khách quý bắt chuyện.

Sinh nhật Long Dục, Bách Thần tất nhiên là cực kỳ chú trọng. Vì chuyện xảy ra lúc trước, cậu cố ý mua một chiếc đàn dương cầm đặt giữa đại sảnh. Dưới ánh mắt của mọi người, Bách Thần ngồi bên chiếc đàn dương cầm, dùng âm thanh từ tính nói câu "Cậu, chúc ngài sinh nhật vui vẻ" thì bắt đầu trình diễn.

Long Dục khép mắt lắng nghe, ngón tay thon dài trắng noãn vẽ một vòng tròn trên miệng ly. Thanh niên ngây ngô ngoan ngoãn lúc đầu nghiễm nhiên biến thành một nam nhân thành thục, suất khí anh tuấn, sở hữu năng lực cùng mị lực. Tầm mắt Long Dục dừng lại trên người Bách Thần, một giây cũng không rời.

Ánh đèn sáng chói rọi xuống đỉnh đầu Bách Thần, khiến đường viền quanh người nọ như có một vầng sáng nhàn nhạt. Mái tóc được chải chuốt chỉnh tề vuốt ra phía sau, lộ ra vầng trán cao, đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng sắc nét, khớp xương ngón tay tinh tế linh hoạt nhảy múa trên phím đàn, những nốt nhạc trôi chảy mỹ diệu nối thành một nhạc khúc, nghe qua tràn ngập tình ý.

Khi bản nhạc kết thúc, Long Dục bước lên khán đài trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt từ bên dưới, cầm lấy một đóa hồng đỏ như lửa đặt vào trong túi áo Bách Thần.

Bách Thần thuận thế nắm lấy đôi tay Long Dục, đặt lên khóe miệng hôn khẽ, cười hỏi: "Cậu à, ngài thích không?"

Vẻ mặt Long Dục vẫn cao ngạo nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười không dứt, đáp lời: "Cũng không tệ." Nói xong, tầm mắt phóng tới đôi tay phảng phất như mang theo ma lực kia.

Mười ngón tay Bách Thần vừa cứng cáp lại thon dài, móng tay được chăm sóc rất sạch sẽ, nói tóm lại, khiến người nhìn cảnh đẹp ý vui. Hô hấp của Long Dục trở nên gấp gáp, hắn chầm chậm cúi xuống, đôi môi đỏ tươi ghé vào bên tai Bách Thần, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật ta muốn biết... Hai tay này của ngươi có thể trên người ta đánh ra một bản nhạc tuyệt vời giống như vậy hay không... "

Hương vị mê người quanh quẩn bên tai, hầu kết Bách Thần khẽ động, hạ thể bên dưới không tự chủ được mà cương lên, căng đến mức quần bị đội lên một cái lều thật lớn.

Quan hệ giữa Long Dục và Bách Thần thì ai ai cũng đã biết, cho nên mọi người ở đây đều lập tức dời mắt, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, tiếp tục trò chuyện.

Bách Thần vén lên mái tóc mềm mại của Long Dục, hạ xuống một cái hôn khẽ, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng, như chứa đựng vô số vì sao lấp lánh: "Cậu à, ngài có thể kỳ vọng hơn một chút."

Đêm khuya, ánh trăng bàng bạc từ ánh trăng xuyên qua chiếc cửa sổ rộng nằm sát đất, chiếu vào vỏ ngoài của chiếc đàn dương cầm màu đen, trong căn phòng rộng lớn ấy phát ra âm thanh đứt quãng hỗn loạn của từng nốt nhạc.

Dưới ánh nến yếu ớt là hai cỗ thân thể nam tính giao hòa, phía trên là môi lưỡi đang giằng co kịch liệt, bên dưới lại phát ra tiếng nước mập mờ khiến người nghe đỏ mặt tía tai.

Một cánh tay Long Dục vòng qua cổ Bách Thần, tay còn lại vô ý nhấn ra vài nốt nhạc ngắn ngủi trầm bổng.

Bách Thần nhanh chóng rút bỏ quần áo của hai người, hai tay xoa nắn cái mông đầy xúc cảm co dãn, một tay khác hơi dùng sức, lập tức nâng Long Dục đặt lên chiếc đàn dương cầm, anh liền nghiêng người đè lên.

Bàn tay ấm áp của của cậu du tẩu trên cơ thể của nam nhân, "vừa quạt gió vừa thổi lửa", Long Dục bị kích thích đến run rẩy, giơ chân đạp lên bả vai Bách Thần, trong lúc hô hấp dồn dập kêu lên: "Dừng lại một chút."

Hai tay Bách Thần chống ở phía ngoài, biểu tình ẩn nhẫn nhưng không có tiếp tục động.

Long Dục dang ra hai chân, dùng mũi chân mềm mại chạm vào thân thể cường tráng săn chắc trước mắt, chậm rãi trượt xuống ngực Bách Thần, tại nơi gia văn bắt mắt tỉ mỉ xoa tròn.

Đối với chuyện trên người cháu ngoại trai in gia văn thuộc hạ của mình, Long Dục vĩnh viễn chưa áy náy, ngược lại hắn vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình. Long Dục sung sướng câu lên khóe miệng, trong mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu.

Bách Thần cảm thấy nam nhân gợi cảm đến đòi mạng, anh nắm lấy bàn chân nóng bỏng mềm mại đặt trước lồng ngực của mình, để Long Dục cảm nhận được lồng ngực đang kịch liệt nảy lên của bản thân.

"Tiểu súc sinh...... " Long Dục mở miệng gọi, "Ta cũng cho ngươi một món quà."

Vừa dứt lời, hắn liền rút chân mình về, ngồi lên phía trên dương cầm lạnh lẽo, chầm chậm mở chân ra...

Biểu tình Bách Thần từ khiếp sợ biến thành mừng rỡ như điên, vào giờ phút này, mỗi một tế bào trên cơ thể y đều đang run rẩy, linh hồn dường như muốn thoát khỏi thân xác. Bởi cậu nhìn thấy, phía trong góc đùi phải của Long Dục rõ ràng khác xuống hai chữ

-- B.T

Bách Thần.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com