ZingTruyen.Com

[Edit] Sâu Không Lường Được

Chương 31

anhtuyenmy

Những tên sát thủ bị áp giải trở về đã trải qua huấn luyện đặc thù, sẽ không dễ dàng chịu khuất phục, việc tra hỏi cần thời gian và kiên nhẫn. May là mục đích của bọn chúng vô cùng rõ ràng, chính là muốn mạng Long Dục, cho nên Bách Thần tăng thêm vệ sĩ có thân thủ tốt, cho dù ở trong trang viên, cũng có rất nhiều người canh gác.

Bất quá, Bách Thần không ngờ được một điểm.

Kỳ thật, mục tiêu cuối cùng của đối phương không phải là Long Dục, mà là chính anh.

Vài khu vực trong phạm vi quản lý gần đây không được yên bình, có kẻ lén lút hành động. Đối với đầu rồng Long gia của thế giới ngầm, những gia tộc khác đều như hổ rình mồi, mong ngóng một ngày Long Dục và Bách Thần tan rã, nhân lúc dịp loạn mà húp một thìa canh, đặc biệt là lão hồ ly của Lục gia, luôn muốn cùng Bách Thần làm thông gia, mục đích không cần nói cũng biết.

Hôm nay, Bách Thần được mời đến trường ngựa của Lục gia, có Từ Tử Minh đi theo.

Bách Thần thay một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen, dắt một con bạch mã đến khu nghỉ ngơi.

Tiểu công chúa của Lục gia Phi Lệ đang cưỡi trên lưng ngựa từ đằng xa lập tức hướng anh vẫy tay, ngọt ngào gọi: "Bách Thần ca ca!"

Bách Thần nhàn nhạt mỉm cười, lễ độ đáp lại: "Xin chào."

Lục gia uy nghiêm ngồi trong khu nghỉ ngơi, thấy Bách Thần đến lộ ra nụ cười tươi rói giả mùa sa mưa, hòa ái dễ gần nói: "Bách tiểu tử, đến đây."

Lục gia là bậc cha chú của Long Dục, tự nhiên cũng xem như trưởng bối của Bách Thần. Bách Thần không có thất lễ, khẽ khom người, nói: "Lục gia, vài ngày không gặp, ngài càng thêm khỏe mạnh."

"Nào có!" Lục gia giả bộ khoát tay, nói: "Ta cũng đã già rồi, tâm nguyện lớn nhất bây giờ là giúp con gái bảo bối tìm được người tốt gả ra ngoài."

Quả nhiên, ba câu không bỏ được thông gia.

Bách Thần cười mà không đáp, đem dây cương đưa cho người phục vụ, sau đó ngồi bên cạnh Lục gia.

Thông gia có chỗ tốt nhất, đơn giản chính là danh chính ngôn thuận đem khu quản hạt xem là sính lễ mà lấy đi, thậm chí dùng con gái của mình để kiềm chế Bách Thần. Alpha trời sinh có khuyết điểm, chỉ cần đã ký hiệu, sẽ đối với bên bị ký hiệu bảo vệ vô điều kiện cùng quan tâm yêu thương. Đến lúc đó, Lục gia nuốt lấy Long gia tự nhiên là điều chắc chắn.

"Bách tiểu tử, đừng trách Lục gia luôn nhắc tới, Phi Lệ đã sớm nói với ta không phải người thì không gả, ta nhớ trước đây ngươi và nàng không phải rất hòa hợp sao, không bằng..."

"Lục gia." Bách Thần đột nhiên lên tiếng: "Phi Lệ ngây thơ hồn nhiên, thuần khiết lương thiện, nếu như tôi đáp ứng, đó chính là trèo cao."

Lục gia cười nói: "Bách tiểu tử không cần tự ti. Ngươi hiện tại là người ưu tú nhất trong lớp trẻ, ngươi và Phi Lệ chính là trai tài gái sắc. Còn nữa, sau khi kết hôn, khu đất hai nhà không phải đều là của một mình ngươi sao."

Bách Thần nhếch miệng, liếc nhìn Lục gia một cái, nói: "Lễ của Lục gia lớn như vậy, tôi làm sao có thể nhận ! Coi như Lục gia ngài đồng ý, công tử nhà ngài cũng sẽ phản đối. Lục gia thật biết nói đùa."

Con mắt đen thẳm của Bách Thần như u đàm sâu không thấy đáy, Lục gia bị nhìn đến ngẩn ra, lúng túng cười ha hả.

"A Thần." Từ Tử Minh vẫn luôn đi theo phía sau anh đột nhiên lên tiếng, cầm trong tay một cái ly vừa được rót đầy nước, đưa qua, ôn như nói: "Uống nước đi, nghe nói là nước suối trong núi, cũng không tệ lắm."

Bách Thần không có hoài nghi cậu, cầm lấy uống một ngụm rồi đặt xuống bên cạnh. Anh không muốn tiếp tục cùng lão hồ ly trò chuyện, vì thế đứng dậy nói: "Lục gia, tôi đi trước cưỡi ngựa."

Nói xong, dẫn con bạch mã đã chọn, leo lên ngựa , chạy về phía trong sân.

Từ Tử Minh và Lục gia liếc mắt nhìn nhau một cái, vội vàng lo lắng theo sau.

Bách Thần cưỡi ngựa không tồi, dễ dàng vượt qua các thiết lập chướng ngại vật trong sân, tư thế tao nhã, động tác lưu loát, anh tuấn đến lóa mắt.

Cưỡi ngựa là anh lén lút học trộm từ Long Dục, khi đó tuổi còn nhỏ, không nắm được điểm cốt yếu, luôn té xuống từ trên lưng ngựa.

Nhưng nhìn Long Dục mặc một thân kỵ trang, dáng vẻ tuấn mỹ khí phách đến mức trái tim đập loạn một trận, nghiến răng tiếp tục học.

Tóm lại, té rồi sẽ biết. Bách Thần mỉm cười vượt qua vũng nước, một bên cưỡi ngựa một bên ý dâm: Lần sau có thể mang Long Dục đến, bọn họ còn chưa có thử trên lưng ngựa một lần.

Kế tiếp là một thanh chắn ngang, Bách Thần kẹp chặt bụng ngựa vốn chuẩn bị nhảy qua, nhưng trước mắt đột nhiên hoa lên, tiếp theo bất ngờ không kịp phòng bị, trời đất xoay chuyển, ngã thẳng từ trên ngựa xuống.

"A Thần! A Thần!"

Lỗ tai Bách Thần ong ong, tay chân cứng ngắc, nghe được tiếng hô hoán lúc có lúc không của Từ Tử Minh, vì vậy anh nỗ lực mở ra mí mắt nặng trịch, không ngờ được lại nhìn thấy nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt của Từ Tử Minh, trong mắt chứa đầy trào phúng.

Nhớ lại ly nước lúc nãy, nhớ tới vụ ám sát đã trải qua trước đó, tất cả mọi việc đều xâu chuỗi lại một chỗ, trước mắt anh tối sầm lại, không còn ý thức.

Không biết qua bao lâu, lần thứ hai Bách Thần tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong một mật thất bị phong bế toàn bộ, vách tường bốn phía đều được chế tạo từ kim loại đặc thù, cực kì rắn chắc, cho dù là Alpha cấp S dùng tay va chạm vách tường cũng không tạo thành bất cứ hư tổn nào.

Đại não Bách Thần nhanh chóng vận hành, suy nghĩ hoàn cảnh vị trí của bản thân.

Đột nhiên, trong không khí bay tới một cỗ hương vị thơm ngọt, đó là mùi từ chất dẫn dụ của Omega.

"Bách Thần... Ca ca... "

Một tiếng rên rỉ nhỏ như muỗi kêu, Bách Thần sửng sốt quay đầu, lập tức nhìn thấy Phi Lệ mặc độc nhất một chiếc áo mỏng, đôi má đỏ ửng nằm trong cùng của chiếc giường lớn. Bộ ngực cao ngất của nàng theo hô hấp phập phồng lên xuống, cả người tản ra hương vị mê người thuần khiết, như một loại ám chỉ táo bạo, dẫn dụ người khác tiến tới xâm phạm, chiếm lấy.

Sắc mặt Bách Thần âm lãnh, trong mắt chứa đựng vạn phần xem thường.

Anh cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình bây giờ.

Lục gia ra tay thực sự rất hào phóng, không tiếc hy sinh con gái bảo bối của mình cũng phải kiềm chặt anh.

"Bách Thần ca ca... Em nóng quá..." Thân thể Phi Lệ mềm nhũn, cơ thể bắt đầu khát vọng giao hợp, nàng giũa giụa đứng dậy từ trên giường, dự định chủ động di chuyển đến bên cạnh Bách Thần.

Chất dẫn dụ của Omega phát ra như dao cắt qua lý trí của anh, biểu tình Bách Thần hung tợn, rống về phía Phi Lệ: "Chờ ở đó! Đừng tới đây!"

Phi Lệ đang phát tình bị tiếng gầm rú của Bách Thần làm cho hoảng sợ, tiếp theo thân thể run lên sợ hãi: "Nhưng, nhưng mà... Em ưm... Em thật sự rất khó chịu..."

Bách Thần không kìm được nữa, không khách khí gầm nhẹ: "Câm miệng!"

Anh cảm giác cơ thể mình có chút không đúng. Nếu là bình thường, đối mặt với Omega phát tình, tuy không phải không có chút phản ứng nào, cũng xem như trấn tĩnh tự nhiên, cũng không giống như bây giờ, như bị phản ứng sinh lý hoàn toàn khống chế. Cho nên việc này nhất định có cái gì đó quái lạ...

Ở trường đua ngựa uống ly nước kia....

Từ Tử Minh!

Bách Thần nắm chặt tay đấm mạnh về phía bức tường rắn chắc, vật thể va chạm phát ra tiếng vang thật lớn, nhưng đáng tiếc, bức tường vẫn như trước không chút hư tổn.

"Ha ha ha ha ha... A Thần, anh vừa nãy là gọi tôi sao?" Trong không gian phong kín đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.

Từ lúc Bách Thần mất tích đã được 12 canh giờ.

Trong đêm khuya, một phần phạm vi thuộc khu vực quản hạt đột ngột xuất hiện bạo loạn, Tá Cẩm và Bạch Phong bận rộn suốt mười mấy tiếng mới trấn áp được, vốn nghĩ rằng mọi việc đã kết thúc, lại nhận được tin Bách Thần mất tích, hai người đem sự tình truy xét một chút, vội vã trở về trang viên Long gia.

Lúc này, Long Dục mặt lạnh như băng ngồi ở chủ vị trong phòng họp, dưới đất la liệt thi thể, dòng máu đỏ sậm đã nhiễm đầy tấm thảm thâm đen, có chút sền sệt còn tản ra mùi tanh. Nếu để ý, sẽ phát hiện ra, những thi thể kia là sát thủ lúc trước bị bắt về.

Sắc mặt Vương Tước ngưng trọng ngồi ở một bên, ngón tay lướt nhanh như đánh đàn, vừa click chuột vừa nói: "Long tiên sinh, vẫn chưa được, lần theo không tìm ra được vị trí của Bách Thần."

Long Dục không lên tiếng, chỉ là ánh mắt càng thêm âm trầm đáng sợ.

Bạch Phong và Tá Cẩm liếc mắt nhìn nhau, tiến lên dò hỏi Vương Tước.

"Bách Thần và Từ Tử Mình cùng đám người đi theo đều bị mất tích, đi trường đua ngựa lại không có trở về. Hỏi qua Lục gia, nhưng lão một mực chắc chắn rằng nhìn thấy bọn Bách Thần rời đi trường ngựa, sau đó đi nơi nào lão cũng không rõ. Máy định vị bị phá hỏng, hoàn toàn không tìm thấy hành tung. Còn có... " Vương Tước dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tôi hoài nghi Từ Tử Minh là tên nội gián kia, máy camera theo dõi bắt gặp được, hắn tiến vào phòng thí nghiệm của tôi, trộm đi một ít thuốc."

Mặt Long Dục tối sầm lại, trầm giọng nói: "Thuốc gì?"

Vương Tước có chút do dự, vẫn trả lời: "Thuốc phát tình loại mới, vô luận là người cường đại cỡ nào đều sẽ sinh ra phản ứng... Thế nhưng chưa chắc đã cho Bách Thần dùng... " Nói đến khúc sau, gã ngày càng chột dạ, âm thanh dần dần biến mất.

Tâm tư của Từ Tử Minh đối với Bách Thần, chỉ cần dùng mắt là có thể nhìn ra, nếu loại thuốc kia không dùng để đối phó Bách Thần mới gọi là kì quái !

Mặt Long Dục đã lạnh đến mức đóng băng, gió lạnh vù vù thổi ra bốn phía.

Tá Cẩm tức đến nổ phổi, nói: "Tôi nói này Vương Tước! Đại thiên tài! Mi một ngày có thể nghiên cứu ra thứ gì đó hữu dụng hơn không, nhìn lại mình xem, một xử nam lớn tuổi có thể đừng suốt ngày trốn ở trong phòng tối làm mấy thứ thuốc kỳ kỳ quái quái, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì!"

Vương Tước không dám phản bác, gã len lén liếc mắt nhìn Long Dục một cái, cảm thán nam nhân này không có một cước đạp chết gã đã là trời xanh phù hộ.

Bạch Phong sờ cằm, nói: "Từ Tử Minh nhất định đã âm thầm cấu kết với Lục gia, đã sớm thiết kế ra màn kịch này. Vài nơi xảy ra chuyện đều là khu vực quản lý của Từ Tử Minh, mục đích là khiến chúng ta luống cuống tay chân, tốt nhất là không có thời gian rảnh rỗi, nhân cơ hội ra tay."

Tá Cẩm "ồ" một tiếng, cười khẩy nói: "Muốn nuốt Long gia, cũng không sợ mình nổ bụng!"

Long Dục sờ cái nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay cái, trong mắt phát ra sát ý đáng sợ.

Vương Tước ngẫm nghĩ, mở miệng ra vẫn là ăn ngay nói thật: "Tuy rằng không rõ Từ Tử Minh dùng thuốc phát tình để làm những gì, thế nhưng lỡ hắn tiêm cho Bách Thần, như vậy dù cho ý chí Bách Thần mạnh mẽ, cũng không chịu được. Cho nên, Long tiên sinh, khả năng là Bách Thần hiện tại đã... "

"Sẽ không." Long Dục đơn giản lên tiếng đánh gãy lời nói của Vương Tước, nói vô cùng kiên định: "Nếu chỉ có chút điểm dụ hoặc đó đều kiềm chế không được, căn bản không xứng đáng chảy dòng máu của Long gia ta."

Nói xong, Long Dục bỗng nhiên đứng dậy, thấp giọng gọi: "Tá Cẩm, Bạch Phong."

"Lão đại!"

"Lão đại."

Long Dục một bên khí phách mà tung lên áo khoác mặc vào người, một bên cất bước hướng ra bên ngoài. Ánh mắt trấn tĩnh, khóe miệng treo lên nụ cười lạnh: "Nói cho đám rác rưởi kia, Long Dục ta, đã trở lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com