ZingTruyen.Com

[Edit] Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi - Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ

Chương 87: Camera

_banhmimeo

【 Cô làm cái gì vậy?

Anh nhà tôi bảo rằng cô tạm thời được loại trừ hiềm nghi, nhưng tôi biết, chắc chắn là cô làm.

Thật ra Hoàng Nhạc nói sai rồi, không phải là tôi không thích mấy người.

Chỉ là toàn bộ yêu thích của tôi đều dành cho anh ấy hết rồi, không san sẻ được.

Tại sao mọi người đều khuyên tôi phải uống thuốc nhỉ?

Tôi không thích.

Tôi chưa từng gặp Bùi Nhược, nhưng tôi nghĩ nhất định anh ấy sẽ hiểu cho tôi.

Bởi vì anh ấy không mong muốn tình cảm của bản thân bị thuốc thang cướp đoạt, không muốn tình yêu đối với người mình thương vì thuốc mà ngày càng trở nên chai sạn. Thế nên mới giống như tôi, chán ghét nó đến vậy. 】

--

"Đừng nói cho anh ấy..." Tu Từ nhìn bóng lưng Diệp Thanh Trúc, cắn môi, "Xin chị."

"..." Bước chân Diệp Thanh Trúc dừng lại, "Tôi sẽ không nói, nhưng tôi hi vọng có ngày cậu có thể chủ động thẳng thắn về việc này."

Tu Từ liếc nhìn thuốc trong tay, không tự chủ được mà nắm chặt tay, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Cậu không thích uống thuốc.

Không thích cảm giác sau khi uống thuốc tình cảm của bản thân bị tước đoạt từng chút một, không thích trái tim mình khi ấy dù nhìn thấy Phó Sinh cũng khó có thể vui mừng.

Cũng không hẳn là chai sạn, Tu Từ hơi mờ mịt, không biết nên giải thích cảm giác đó ra sao.

Là sẽ có cảm xúc dao động, đôi khi còn không hiểu vì sao mà tâm tình dâng trào, nhưng đằng sau cảm xúc tích cực ấy lại là muôn vàn chỗ trống, rất giả.

Giả đến nỗi tựa như bấy giờ cậu là ma nơ canh bị thuốc thang đắp nặn lại, đã không còn là chính mình.

Cậu thích cảm giác bản thân vì Phó Sinh mà si mê, thích thời điểm anh đến gần trái tim sẽ rung động kịch liệt, những điều đó mới là chân thật nhất.

Sự điện cuồng đối với Phó Sinh khiến cậu cảm nhận rõ được mình còn sống và tất cả những điều này không phải là ảo tưởng.

...

"Cảnh thứ hai mươi phân cảnh một lần một Action!"

【 Trước đó vài ngày, sau khi ngự y chẩn đoán hoàng đế bị "phong hàn", thân thể của ông suy nhược thấy rõ.

Trong triều cuồn cuộn sóng ngầm, vô số người thủ thế chờ đợi, trong đó hai phe phái bên ngoài chính là thái tử và tứ hoàng tử.

Thái tử rất được hoàng đế thương yêu, còn mẫu thân của tứ hoàng tử có gia thế lớn. Thế lực hai phe lẽ ra phải ngang nhau, nhưng lại có thêm một quốc sư.

Quốc sư Sư Hòa từng công khai nói rằng việc thái tử kế thừa địa vị chính là mệnh trời, là lẽ tự nhiên.

Còn có những phe phái núp trong bóng tối, một là nhị hoàng tử Mộ Tương trước giờ không được coi trọng, hai là nữ vương gia Lạc Hoàng thâm hậu.

Mộ Tương có dã tâm đoạt ngôi, Sư Hòa đã sớm phát hiện. Tử khí quanh người hắn so với lúc mới gặp ngày càng dày đặc, có thể cho thấy trong trận chiến đoạt vị khả năng thành công của hắn rất lớn.

Còn ý nghĩ cướp ngôi của Lạc Hoàng cũng chỉ có Mộ Tương hay biết, sống qua mấy đời, Lạc Hoàng chưa một lần thành công, kết quả nhiều lần cuối cùng đều là cấu kết với địch phản quốc. 】

"Cảnh thứ hai mươi phân cảnh hai lần một Action!"

【 Mộ Tương quỳ sụp ở một bên. Phụ hoàng thân mến của hắn đang nằm đó, sự sống yếu ớt, sợ là không còn trụ được bao lâu. Hắn không khỏi lộ ra ý cười, mong đời biểu tình của Sư Hòa sau khi chuyện thành công. 】

"Cảnh thứ hai mươi phân cảnh ba lần một Action!"

【 Mộ Tương xác nhận hoàng đế đã ngủ sâu rồi phất tay áo đứng dậy, nói với Thượng Hỉ bên cạnh: "Ba ngày sau chính là ngày phụ hoàng nên băng hà, đây là ngày tốt tôi đặc biệt chọn vì lão..." 】

"Cảnh thứ hai mươi phân cảnh bốn lần một Action!"

【 Trong lòng Thượng Hỉ run lên, hắn cúi đầu đáp: "Nhị hoàng tử nói phải."

Ba ngày sau chính là ngày thành thân của thái tử Mộ Ngọc và con gái thượng thư Mạc Đan.

Mặc dù chỉ nạp trắc phi nhưng là nữ nhân đầu tiên ở hậu viện nên vẫn có đầy đủ nghi lễ cưới hỏi.

Mộ Tương chọn hôm đó làm ngày hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, lòng nghĩ gì có thể tưởng tượng được. 】

"Quay lại đoạn Tu Từ cười."

Phó Sinh xem đi xem lại mấy lần, vẫy vẫy tay với Tu Từ: "Chúng ta thay đổi vài chi tiết ở chỗ này, em chỉ cần nhẹ nhàng cong khóe miệng thôi là được."

Dựa theo miêu tả ý cười trong kịch bản, thời điểm Tu Từ diễn vai sẽ lộ ra lúm đồng tiền, có cảm giác không ăn nhập quái lạ.

"Cố đừng để lộ lúm đồng tiền."

"Vâng." Tu Từ ngoan ngoãn gật đầu, tuy vẫn là trang phục trong lúc diễn Mộ Tương, nhưng lại thể hiện cảm giác ngoan hiền Mộ Tương không hề có.

"Ừm." Phó Sinh muốn xoa đầu cậu, mà khổ nỗi có trang sức, chỉ có thể lui xuống nhéo mặt cậu, "Bé còn càng ngày càng diễn tốt."

"Chứ còn gì." Giang Huy nghe vậy chen vào một cậu, "Đặc biệt là lúc tiếu lý tàng đao tranh giành tình nhân cũng người khác."

Đối tượng bọn họ tranh giành trong kịch bản chính là Bạch Đường Sinh thủ vai Sư Hòa. Nhưng từ sau khi Bạch Đường Sinh nhắc nhở, Tu Từ vừa vào diễn đã coi Bạch Đường Sinh thành Phó Sinh, đương nhiên diễn vô cùng tốt.

Phó Sinh cong cong môi, trêu cậu: "Coi ciếc kiểu gì cũng được, nhưng em phải phân rõ giữa trong phim và đời thực, không thì tôi sẽ ghen."

Tu Từ mím môi: "Phim hay thực cũng đều là anh mà."

"..."

Lòng Phó Sinh ngứa ngáy, tay cũng ngứa, muốn nhéo má cậu, một giây sau đã bị Hoàng Âm oán giận gạt ra: "Đạo diễn Phó anh có thể khống chế tay mình xíu được không? Người ta bây giờ là nhị hoàng tử Mộ Tương, không phải bạn trai nhỏ thường ngày mặc anh muốn gì được nấy."

Phó Sinh: "..."

Xung quanh vang lên một trận cười to. Từ sau khi Phó Sinh đăng thông báo trên weibo, nhân viên công tác trong đoàn phim đều chấp nhận quan hệ của họ, lúc ở chung cũng tự nhiên hơn nhiều, người có ý tốt đôi lúc còn có thể trêu ghẹo hai câu.

Nhiệt độ hôm nay vốn không cao lắm, lớp trang điểm của các diễn viên cũng không bị trôi mấy. Nhưng vì Phó Sinh ngứa ngáy tay chân mấy lần nên Tu Từ phải trang điểm lại mới có thể quay tiếp.

Khi quay lại rất thuận lợi, cảnh Tu Từ cười nhạt cũng chỉ mấy giây, cậu khống chế rất khá.

Phong Thừa mấy nay vô cùng an phận, nghiêm túc đóng kịch, không diễn thì chẳng nói lời nào. Đa số tình huống đều ngẩn người một mình, người khác đến tìm thì cậu mới mở miệng nói đôi ba lời.

Cảnh cuối là cảnh phối hợp giữa Tu Từ và Diệp Thanh Trúc —

Mộ Tương rời đi trước khi hoàng đế gục, ở ngoài cung điện bắt gặp vương gia Lạc Hoàng tới thăm.

Trang phục Tu Từ không cần đổi, Diệp Thanh Trúc cũng đã sửa sang xong trang dung đi tới hiện trường.

Khi mọi người thấy cô, tiếng cười nói vui vẻ thoải mái ban đầu nhất thời biến mất, bầu không khí yên tĩnh đi nhiều.

Sự việc hai ngày nay trên weibo tất cả mọi người đều đã nghe, nhưng Diệp Thanh Trúc đứng giữa trung tâm sự kiện lại giống như thường ngày, không hề tỏ thái độ, bình thản như không.

Nhưng dù như thế, thái độ của mọi người đối với cô vẫn cẩn thận hơn mấy phần, chỉ sợ lỡ không cẩn thận sẽ động phải vảy ngược của cô.

Phong Thừa không chú ý Diệp Thanh Trúc đến. Thời điểm quay người cậu không cẩn thận va vào cô, sau khi ngẩn ra thì tránh né ánh mắt cô, nói một câu xin lỗi trầm thấp rồi rời đi, bóng lưng có vẻ hơi cô đơn.

"Cảnh thứ hai mươi mốt phân cảnh một lần một Action!"

【 Sau khi Mộ Tương dặn dò Thượng Hỉ giờ giấc hoàng đế băng hà thì bắt gặp Lạc Hoàng không hay biết gì ở ngoài điện.

Lạc Hoàng thấy biểu tình hắn trầm ngâm, cho rằng hắn vẫn là nhị hoàng tử thuần lương kia, không khỏi mở miệng: "Thân thể hoàng huynh có bệnh, nhị hoàng tử có biện pháp gì sao?"

Mộ Tương thái độ khiêm tốn: "Chất nhi không hiểu nghệ thuật."

Lạc Hoàng không biết hắn không hiểu thật hay đang giả vờ: "Thân thể hoàng huynh mang bệnh, ngày thái tử kế vị sợ là không xa, ngươi không nghĩ sau khi thái tử lên ngôi ngươi sẽ nhận được kết quả gì sao?"

Xưa nay sau khi thái tử kế vị, huynh đệ xung quanh hiếm khi được chết già.

Không phải Lạc Hoàng tự nhiên có lòng tốt, nàng chỉ muốn binh quyền phía Đông hoàng thành trong tay Mộ Tương thôi.

Mộ Tương không mắc bẫy: "Phụ hoàng có ân đức trong người, sẽ không sao." 】

"Qua, nghỉ ngơi hai phút bắt đầu cảnh tiếp theo."

Tu Từ nhận nước khoáng Phó Sinh đưa cho, nhấp một ngụm.

Sợ trôi màu son, Phó Sinh còn lấy ống hút cho cậu.

"Uống chậm thôi, vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh đấy."

Phó Sinh nhân lúc Hoàng Âm không có mặt, nhéo nhẹ má Tu Từ: "Trong phim hay ngoài đời cũng là của tôi."

Tu Từ vừa gật đầu, vừa tán đồng mà dạ một tiếng.

"Cảnh thứ hai mươi mốt phân cảnh hai lần một Action!"

【 Sau khi lễ phép từ biệt Lạc Hoàng, Mộ Tương quay người rời đi, nhưng không ngờ quốc sư Sư Hòa cách đó mấy mét đập thẳng vào mặt hắn.

Theo bộ bạch y phấp phới của Sư Hòa còn có sát ý nhàn nhạt chưa tan trong mắt hắn.

"..."

Trong lòng Mộ Tương run lên, đau tựa như bị kim đâm.

Hắn che chở Mộ Ngọc như vậy, không chỉ không muốn thân cận mình nửa phần mà còn động sát tâm đối với mình.

Mộ Ngọc có tài cán gì, mà Mộ Tương hắn có tài cán gì? 】

"Qua."

Phó Sinh kéo Tu Từ còn chưa thoát diễn ra, ngón tay thon dài luồn qua tóc giả màu đen của cậu, nắn bóp sau gáy cậu.

"Đừng quá nhập diễn, đều là giả cả."

Đau đớn nơi đáy mắt Tu Từ vẫn còn chưa tan, cậu hơi mơ màng ôm lấy Phó Sinh: "Anh đừng ghét em."

"Tôi sẽ không bao giờ chán ghét em."

Phó Sinh biết Tu Từ nhập diễn coi Sư Hòa là anh nên mới khó chịu như vậy, anh cũng kiên nhẫn an ủi.

"Chúng ta đi thay quần áo đã, sau đó đi ăn cơm."

Trong phòng thay quần áo, Phó Sinh rút đai lưng Tu Từ ra, tháo từng lớp cổ trang rườm rà một. Phó Sinh nắm vòng eo dẻo dai của Tu Từ, kéo người về hướng mình hôn xuống.

"Đợi lát nữa cơm nước xong tôi ra ngoài một chuyến đi lấy điện thoại cũ của em, em ngoan ngoãn ở lại đoàn phim được không?"

"Không..." Tu Từ theo bản năng muốn cự tuyệt, muốn nói em đi cùng anh, nhưng nghĩ đến bên trong điện thoại toàn những thứ muốn cho Phó Sinh xem thì dừng không nói nữa.

"Ngoan, chiều nay suất diễn của em dày đặc, sợ rằng không có thời gian đi cùng tôi."

Phó Sinh đi một lát thì không sao, đã có Giang Huy, nhưng nếu Tu Từ rời đi sẽ phải điều chỉnh lại toàn bộ phần diễn buổi chiều.

Tu Từ mất hứng rúc trong ngực Phó Sinh, buồn buồn ôm eo anh.

Cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy ra, Phó Sinh nhíu mày vội vàng nghiêng người che khuất Tu Từ chỉ mặc độc một cái quần đùi: "Lần sau trước khi đi vào nhớ gõ cửa."

Phong Thừa đột nhiên xuất hiện: "..."

Đây vốn là phòng thay đồ nam, phòng riêng không khóa, lúc thường họ ra vào phòng riêng đều sẽ gõ cửa. Nhưng Phong Thừa dạo này trạng thái không ổn lắm, hành vi cử chỉ đều trì trệ theo.

Cậu ta dường như choáng váng mà đừng yên tại chỗ, mấy vết trên người Tu Từ còn chưa tiêu tan, vừa nhìn đã biết là dấu vết bị yêu thương quá mức chợt lóe qua trước mắt cậu.

Cậu thích Diệp Thanh Trúc, đương nhiên không có cảm giác đối với đàn ông. Mới đầu còn cảm thấy hai người đàn ông ở bên nhau rất kì quái, nhưng có lẽ Tu Từ và Phó Sinh lắc lư qua lại trước mặt cậu nhiều, Phong Thừa ngày càng hâm mộ tình yêu giữa bọn họ.

Thế giới có mấy tỉ người, có thể sinh tại cùng một quốc gia, tình cờ gặp nhau khi tuổi tác không quá chênh lệch, hai bên cũng tình nguyện, thật sự là quá may mắn.

Không giống cậu và Diệp Thanh Trúc, số tuổi sai lệch, gặp gỡ cũng là sai lầm, cho nên vẫn luôn đắm chìm trong tình cảm đơn phương tự lừa mình dối người, cho rằng cuối cùng sẽ có một ngày Diệp Thanh Trúc động lòng vì mình.

Trên thực tế, cậu thật sự giống như lời Tu Từ từng nói, chỉ là một thế thân có cũng được mà không có cũng chẳng sao thôi.

Phó Sinh đối với ánh mắt ngơ ngác của Phong Thừa không quá vui vẻ: "Còn có việc?"

"A... Xin lỗi." Phong Thừa cuối cùng cũng hồi hồn, cúi đầu quay người rời đi.

...

Phó Sinh ăn cơm trưa cùng Tu Từ xong liền tạm biệt cậu: "Tôi phải đi đây, em phải nghe lời, không được chạy loạn, biết chưa?"

"Vâng!" Tu Từ gật đầu, cậu kéo tay Phó Sinh, "Anh trở về sớm chút nhé."

Phó Sinh buồn cười nói: "Lái xe đi đi về về mất nửa tiếng là xong rồi, rất nhanh."

Tu Từ mím môi: "Anh tìm được chìa khóa xe rồi à?"

Biểu tình Phó Sinh cứng đờ: "..."

Đối với ánh mắt lăm le của Tu Từ, Phó Sinh thở dài, dứt khoát thẳng thắn: "Tôi xin lỗi em, tôi nói dối, chìa khóa là do tôi giấu đi. Lúc đó không biết em uống thuốc gì, tôi quá lo lắng, định đi thăm dò chủng loại thuốc em uống."

Tu Từ đương nhiên đã biết từ lâu, cậu thấy anh gọi điện tìm người đo lường thuốc từ camera theo dõi cậu lắp trong xe Phó Sinh.

Tu Từ ôm eo Phó Sinh: "Tha cho anh... Về sớm nhé."

Phó Sinh cúi đầu hôn cậu một lát: "Tôi bảo đảm, sau này sẽ không như thế nữa."

Phó Sinh lên xe, khởi động xe trong khi Tu Từ dõi theo, rời khỏi đoàn phim.

Tu Từ nhìn xe Phó Sinh biến mất ở ngã rẽ mới chậm rãi quay người đi về đoàn phim.

Bỗng nhiên, cậu chợt quay đầu lại, thân thể cứng đờ tại chỗ.

Cậu quên béng mất một chuyện, trong điện thoại cũ của cậu ngoại trừ mấy bức ảnh quý giá và ý nghĩa với những thứ cậu muốn cho Phó Sinh xem —

Còn có phần mềm theo dõi tương thích với camera trong xe Phó Sinh cậu tải về.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com