ZingTruyen.Com

[EDIT] Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 17: Cậu An, cậu đẹp trai quá!

lywsyx_wx

“Đối phó với bọn trộm, tầng hầm dưới đất vừa rồi chỉ là phiên bản sơ cấp thôi, chúng ta còn có thể dùng phương pháp cầu thang ngoại vi.”

Ngón tay An Nhu lướt qua bản vẽ xây dựng, xây dựng mô hình cầu thang ba tầng ở bên ngoài: “Tinh hoa của phiên bản này ở chỗ lợi dụng bug. Đặt ghế dựa hoặc ghế sô pha trong một căn phòng gần cầu thang. Lúc bạn lên cầu thang có thể nhìn thấy lựa chọn “ngồi xuống” bên ngoài phòng, chỉ cần nhấp vào ngồi xuống thì sẽ phát hiện bạn từ bên ngoài phòng được dịch chuyển vào bên trong phòng.”

“Kẻ trộm không có quyền hạn ngồi xuống, chúng ta có thể lợi dụng bug này. Giữa tầng hai và tầng ba không có cầu thang, thậm chí có thể không lắp đặt cửa khiến cho kẻ ăn trộm không tìm thấy điểm đột phá, vất vả cay đắng phá vỡ tường tiến vào nhưng lại phát hiện không có cách nào khác để lên tầng hai và tầng ba cả.”

“Mọi người có thể tưởng tượng được tâm trạng lúc ấy, chính là cảm giác cả thế giới bỗng chốc sụp đổ!”

Góc dưới bên phải của màn hình nhảy ra hai con cá khô nhỏ. An Nhu lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp: “Cảm ơn [Một vầng trăng sáng rọi hiên Tây] đã tặng cá khô nhỏ, cảm ơn đã quan tâm.”

Quà tặng của livestream Mễ Trảo rất đa dạng, có thể liệt kê tận năm trang. Mua cá khô nhỏ cần năm viên kim cương tương đương năm tệ, nền tảng và streamer chia 5:5, hai con cá khô nhỏ thì An Nhu có thể kiếm được năm tệ.

Tiền mua một miếng pho mai cho thằng nhóc con.

Có thể khiến thằng nhỏ vui vẻ rất lâu.

Màn đạn liên tục lướt qua, phần lớn người xem đều tới từ Weibo.

Giọng nói của anh giai nhỏ thật trong trẻo nha, tiếng cún con đấy à?

Mị luôn cảm thấy thấy khuôn mặt của streamer là loại khiến cho người ta không nhịn được mà bắt nạt. Thật xin lỗi, mị háo sắc quá.

Streamer là người mới thật hả? Sao cảm giác giống người chơi lâu năm thế.

Không chăm chỉ học hành, livestream cái gì chứ!

“Là người mới, hôm nay lần đầu tiên livestream.” An Nhu nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn số người xem trong phòng livestream đã chạm mốc năm ngàn người.

Có lưu lượng đúng là đỉnh. Kiếp trước lần đầu tiên An Nhu livestream, tổng cộng cũng chỉ có hơn 40 người xem.

“Được rồi, livestream hôm nay đã kết thúc. Nếu mọi người còn muốn chơi đùa vui vẻ với streamer, nhấp vào quan tâm để không bị lạc đường nha.”

“Ngày mai là cuối tuần nên sẽ livestream sớm, chín giờ chúng ta không gặp không về. Tạm biệt.”

An Nhu vẫy tay với camera, nghiêng đầu nháy mắt một cái.

Livestream bình thường ít nhất cũng phải mất ba tiếng đồng hồ. Nhưng thời gian hôm nay của An Nhu thật sự rất gấp, cậu vội vàng dọn dẹp xong mọi thứ, tạm biệt với Tề Trừng sau đó chạy nhanh như bay về biệt thự.

Sắc trời đã tối sầm, trong biệt thự chỉ còn đèn phòng sách đang bật, từ xa nhìn lại trông y như một căn nhà ma trong phim kinh dị. Chú tài xế nhìn thấy cũng không ngừng nuốt nước bọt.

Ông cụ Mạc sợ Mạc Thịnh Hoan bị làm phiền khiến bệnh tình càng nặng hơn nên tìm chỗ ở tương đối vắng vẻ, xung quanh không có bao nhiêu nhà. Mặc dù đang ở trong thành phố nhưng vẫn có một loại cảm giác biệt thự trong núi rừng.

Ban ngày còn đỡ vì có chim hót hoa thơm. Nhưng vừa đến buổi tối là khắp nơi một mảnh tối đen, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn của trung tâm thành phố từ xa.

“Thím Dương?” An Nhu đi vào biệt thự, bật đèn phòng khách lên.

“Đây!” Thím Dương trả lời một tiếng, từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy An Nhu trở về thì cả người đều thả lỏng.

“Tại sao hôm nay không bật đèn vậy thím?” An Nhu thay dép lê: “Thím đã ngủ chưa?”

Thím Dương cười xấu hổ: “Không cẩn thận ngủ quên mất, biệt thự ít người, cậu chủ Thịnh Hoan đi ngủ sớm nên không cần bật đèn nhiều. Trước khi cậu tới đây, nơi này vẫn luôn như vậy.”

An Nhu chợt giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Ban đêm tối đen, chỉ có một ngọn đèn soi sáng ở phòng sách, giống như một chiếc thuyền cô độc lênh đênh trên biển rộng mênh mông. Ánh sáng nhỏ bé chỉ sáng le lói trong đêm khuya, bị bóng tối nuốt gọn, cảm giác cực kỳ cô đơn.

“Cậu An.” Thím Dương hơi ấp úng nói: “Sau này cậu... có thể về nhà trước khi dùng cơm không?”

“Làm sao vậy ạ?” An Nhu không hiểu sao lại chột dạ, cậu đã mở phòng livestream, ngoại trừ cuối tuần thì sau này sợ là mỗi ngày cậu đều sẽ về nhà muộn.

“Hôm nay cậu không ở đây, cậu chủ Thịnh Hoan ăn rất ít.” Thím Dương khéo léo ra dấu: “Không phải cậu chủ cầu kỳ kiểu cách đâu, có thể là bởi vì trong khoảng thời gian này, cậu chủ đã quen với hoàn cảnh có cậu cùng ăn cơm rồi. Bây giờ đột nhiên xảy ra thay đổi, khiến cho cậu chủ có chút không yên.”

“Sao có thể nói là cầu kỳ kiểu cách được ạ.” An Nhu lập tức mở điện thoại ra, nhưng mà trên màn hình hoàn toàn không có thông báo từ đồng hồ cảm ứng.

Cả ngày An Nhu đều mang điện thoại bên người. Nếu có thông báo, cho dù lần đầu livestream rất quan trọng nhưng An Nhu cũng sẽ bỏ qua mà trở về ngay lập tức.

“Sao anh ấy lại không gọi cho con?” An Nhu có hơi hoài nghi: “Có phải đồng hồ cảm ứng bị hư rồi phải không?”

“Thím nói cậu bận việc nên về trễ.” Thím Dương thở dài: “Chắc cậu chủ sợ làm phiền đến cậu nên mới không gọi.”

An Nhu lại ngước mắt nhìn tầng hai, trong lòng cảm xúc hỗn loạn.

Sở dĩ không nói thẳng cho hai người biết chuyện cậu livestream ở trường học cũng bởi vì có rất nhiều lo ngại.

Mẹ chồng cũ và chồng cũ từ trước đến nay luôn chê bai sự nghiệp streamer của An Nhu, hơn nữa còn có thành kiến rất lớn đối với chuyện này.

Trong mắt mẹ chồng cũ, streamer chỉ là mấy người ăn mặc mát mẻ, nói giọng ngọt chán ngấy mấy câu đại loại như “Cảm ơn quà tặng của anh trai”, ở trước màn hình làm tư thế suồng sã.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ cứ khăng khăng không cho An Nhu lộ mặt, sợ cậu sẽ làm ô uế danh tiếng nhà họ Mạc.

Nếu như cậu nói chuyện mình làm streamer cho Mạc Thịnh Hoan và thím Dương nghe, bọn họ sẽ nghĩ về cậu như thế nào đây. Có phải cũng sẽ cảm thấy cậu đã làm mất mặt nhà họ Mạc hay không?

“Thím Dương...” Trên mặt An Nhu tràn ngập vẻ bối rối, muốn nói lại thôi.

“Cậu An.” Thím Dương dường như đã nhìn ra sự chần chừ của An Nhu, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng trấn an cậu.

“Để thím Dương kể cho cậu một chuyện của phu nhân nhé.”

An Nhu ngẩng đầu nhìn thím Dương.

“Phu nhân từng nhặt được một con chó nhỏ ở ven đường.” Thím Dương lấy tay ra dấu: “Chỉ lớn cỡ giày của thím thôi. Trên người bị bệnh ngoài da, lông rụng không còn mấy sợi, trông không khác nào một con quái vật nhỏ.”

“Vừa nhìn đã biết do mắc bệnh nên bị vứt bỏ, phu nhân tốt bụng mang con chó về nhà, giúp chữa nó bệnh, bôi thuốc, chơi đùa với nó.”

“Qua một tuần, mặc dù bệnh của nó không được chữa khỏi hết nhưng ánh mắt lại rất sáng ngời, cứ bám dính lấy phu nhân vui vẻ vẫy đuôi.”

“Qua hai tháng nữa, nó trở nên khác hoàn toàn với con chó nhặt được từ hai trước, lông trên người mọc dài ra, không ngày nào không ồn ào. Mỗi lần gặp phu nhân sẽ làm nũng, cả ngày cứ đi theo phu nhân, đuổi cũng không đi.”

“Nhưng sau đó ông chủ xảy ra chuyện ở nước ngoài, phu nhân biết tin lập tức chạy qua đó. Chuyện xảy ra đột ngột nên không kịp dẫn nó theo.”

“Kể từ khi phu nhân rời đi, con chó nhỏ cứ nằm sấp ở cửa đợi cả ngày, không ăn cũng không uống. Thím chỉ trơ mắt nhìn ánh sáng trong đôi mắt nó dần dần biến mất.”

“Trong thời gian này thím cũng đã tìm rất nhiều chuyên gia nuôi chó đến chăm sóc cho nó, nhưng nó chỉ cần phu nhân thôi. Cuối cùng nó không đợi được ngày phu nhân trở về đã chết ở trước cửa.”

“Sau khi phu nhân trở về, khóc lóc một trận, đau khổ mấy ngày muốn không ăn uống gì. Nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, người chết không thể sống lại được, huống chi là một con chó.”

An Nhu cắn chặt môi, có chút khó chịu cúi đầu.

“Cậu An, có lẽ cậu cảm thấy cậu chỉ giúp đỡ một chút cho cậu chủ Mạc Thịnh Hoan thôi. Nhưng mà đối với cậu chủ, mỗi một việc cậu làm đều cực kỳ quan trọng, cậu ấy sẽ để ý.”

“Khiến một người đang sống trong địa ngục sụp đổ rất dễ dàng. Chỉ cần cho anh ta đến thiên đường ở mấy ngày, lại khiến cho anh ta tưởng rằng bản thân có thể sống ở nơi đó mãi mãi.”

Thím Dương nói rất chậm, cũng rất súc tích nhưng An Nhu có thể nghe hiểu ý trong lời nói của bà.

Cậu không thể để cho Mạc Thịnh Hoan quen với sự tồn tại của mình rồi lại đột nhiên thay đổi được, như vậy thật sự rất không có trách nhiệm.

“Con... đi xem chú Mạc.” An Nhu bước từng bước lên tầng hai. Cậu đứng trước cửa phòng sách sắp xếp lại lời nói, vừa mới lấy hết dũng khí tính đẩy cửa đi vào thì đột nhiên cánh cửa được mở ra.

An Nhu đứng ở cửa, ngửa đầu đối diện với ánh mắt của Mạc Thịnh Hoan.

“Xin lỗi, hôm nay tôi về muộn.” Trong mắt An Nhu tràn ngập áy náy.

Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu thiếu niên một lát, giơ tay làm đồng hồ cảm ứng Tiểu Thiên Tài trên cổ tay sáng lên.

An Nhu còn tưởng rằng đồng hồ cảm ứng thật sự bị trục trặc, nhấn vào nút “SOS” trên đồng hồ, chưa tới ba giây điện thoại trong túi quần lập tức rung lên.

“Vẫn còn tốt mà.” An Nhu oan ức ngước mắt lên, chỉ thấy đôi mắt lạnh nhạt của Mạc Thịnh Hoan vẫn đang nhìn mặt đồng hồ.

An Nhu cúi đầu tiếp tục nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện đã chín giờ tối, dựa theo thời gian biểu thì lúc này chú Mạc nên đi ngủ rồi.

Đi theo Mạc Thịnh Hoan vào phòng ngủ, sau khi hai người tắt đèn nằm trên giường, An Nhu chuẩn bị tâm lý một lúc lâu cuối cùng cũng chịu mở miệng.

“Chú Mạc, hôm nay tôi về nhà muộn là bởi vì tôi muốn làm streamer game. Hôm nay... là lần đầu tiên tôi livestream.”

An Nhu khựng lại một chút.

Bên cạnh yên lặng không một tiếng động.

“Nghề nghiệp này thật ra là chơi game tôi thích cho mọi người xem, đương nhiên kiếm tiền cũng là một mục đích.” An Nhu nghiêng người, nhìn sườn mặt của Mạc Thịnh Hoan.

“Hôm trước ở Đại hội Thể thao của trường, tiết mục mà tôi tham gia biểu diễn đã nổi tiếng, được nhiều người biết đến. Tôi muốn tận dụng cơ hội này bắt đầu livestream.” An Nhu mím môi, lấy điện thoại mở app Mễ Trảo đưa qua cho Mạc Thịnh Hoan xem.

“Hôm nay là lần đầu tiên tôi livestream, có hơn năm ngàn người xem. Thủy hữu còn tặng quà cho tôi, mặc dù là quà miễn phí chiếm đa số nhưng tôi vẫn rất vui.”

“Hôm nay nhận được tổng cộng một hộp mèo và mười hai con cá khô nhỏ, kiếm được 40 tệ, đối với streamer mới thì như thế này đã rất tốt rồi.”

Dựa vào ánh sáng của điện thoại, An Nhu len lén nhìn Mạc Thịnh Hoan, phát hiện chú Mạc bình tĩnh nhìn màn hình điện thoại, không hề tức giận cũng không sốt sắng.

“Tôi muốn tiếp tục làm streamer, nhưng sợ làm phiền đến chú nên tôi livestream ở trường học.” Một tay An Nhu chống người nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Tôi cũng có thể livestream ở nhà, nhưng tôi làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Mạc có phải không?”

Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh liếc nhìn An Nhu một cái, giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn vào ảnh đại diện của An Nhu trên màn hình đồng hồ.

Sau đó nâng cổ tay lên, chạm nhẹ vào nút “SOS” trên đồng hồ cảm ứng.

Điện thoại bắt đầu rung lên, An Nhu cầm điện thoại tắt cảnh báo, đại khái hiểu được ý của chú Mạc.

Làm streamer và ở cùng với chú, không có mâu thuẫn.

“Vậy tôi... livestream ở nhà nhé?” An Nhu cẩn thận nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Mạc Thịnh Hoan. Chú Mạc hơi nghiêng người, chớp mắt một cái với An Nhu, giống như con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh.

Đồng ý.

Chàng tiên chớp mắt!

An Nhu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đáy lòng không nhịn được bắt đầu sôi trào, điện thoại trong tay cũng không cầm vững, “bịch” một tiếng rơi xuống.

Mũi hơi đau, cũng thấy hơi mất mặt.

An Nhu lặng lẽ lấy điện thoại rơi trên mặt mình xuống, im lặng xoay người giả vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Chàng tiên rõ ràng không có thành kiến với streamer, thậm chí còn đồng ý cho An Nhu livestream ở biệt thự. Sáng sớm hôm sau, An Nhu cố lấy dũng khí nói chuyện này với thím Dương.

Thím Dương hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

“Cậu An, có lẽ cậu tìm đúng rồi đấy.”

“Tìm đúng cái gì ạ?” Vẻ mặt An Nhu khó hiểu.

“Trong biệt thự này có một căn phòng đã trải qua xử lý cách âm đặc biệt, cực kỳ thích hợp để cậu livestream!” Tinh thần thím Dương sáng láng: “Ngày hôm nay thím sẽ dọn dẹp xong cho cậu!”

An Nhu dừng một chút, cũng phải khâm phục khả năng chấp nhận cực nhanh của thím Dương.

“Thím không cảm thấy cháu làm streamer sẽ phá hỏng danh tiếng nhà họ Mạc sao?”

“Có gì đâu chứ.” Thím Thẩm che miệng cười vui vẻ: “Thím có một người chị em cũ, đứa con chuyển ra nước ngoài nên cô ấy sinh sống có một mình. Lúc bình thường cũng hay livestream bán hàng. Thím hay mua đồ của cô ấy, chất lượng cũng ổn lắm, cô ấy còn tặng cho thím rất nhiều đồ.”

“Hơn nữa bây giờ rất nhiều kẻ có tiền đều livestream khoe của. Cậu An, cậu một không trộm hai không cướp, tại sao cậu livestream lại tổn hại đến danh tiếng của nhà họ Mạc chứ?”

An Nhu ngơ ngác nhìn thím Dương. Tại sao chuyện mà ngay cả thím Dương cũng có thể suy nghĩ thấu đáo nhưng ở trong mắt mẹ chồng và chồng cũ có bằng cấp cao lại trở thành một việc tội ác tày trời?

Thấy chú Mạc và thím Dương không phản đối, ngay ngày hôm đó An Nhu đã đến trường học, dọn thiết bị livestream lên xe.

Giáo viên luyện tập nhắc nhở thu hồi trang phục biểu diễn trong nhóm. An Nhu cầm trang phục biểu diễn của mình, sau khi ngắm nhìn một lúc mới nhắn tin hỏi giáo viên luyện tập có thể cho mượn thêm một ngày nữa được không.

Vốn dĩ giáo viên luyện tập đã có thiện cảm cực kỳ cao với An Nhu. Bây giờ tiết mục được hoan nghênh lại càng không có gì để nói, còn nói muốn mua lại rồi tặng cho cậu luôn cũng được.

Cảm ơn giáo viên luyện tập xong, An Nhu ôm trang phục biểu diễn lên xe. Cả đoạn đường về nhà luôn cảm thấy xấu hổ, lúc quay về biệt thự thì len lén mặc trang phục biểu diễn.

Sau khi mặc trang phục biểu diễn xong xuôi, An Nhu đứng trong vườn hoa liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là thời gian chú Mạc ngủ trưa dậy.

“Chú Mạc!” Giọng An Nhu vọng vào phòng ngủ.

Thím Dương ở tầng một tò mò ló đầu ra xem. Cậu thiếu niên đứng trong vườn hoa, màu hoa rực rỡ phối hợp với cậu thiếu niên đẹp đẽ, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Chỉ một lát sau, cửa sổ ban công phòng ngủ mở ra, Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh cửa sổ. Khoảnh khắc nhìn thấy cậu thiếu niên đứng trong vườn hoa, ánh mắt người đàn ông chợt khựng lại.

An Nhu cảm thấy trái tim của mình đang đập “thình thịch”, nhớ lại mỗi một động tác, hít sâu một hơi, bắt đầu biểu diễn lại tiết mục hôm trước.

Bước lên, nhảy lấy đà, xoay tròn, mặc dù không có âm nhạc nhưng trong lòng An Nhu lại lặng lẽ tự nhẩm nhịp cho mình, nắm chắc nhịp điệu.

Chợt có một đoạn nhấc chân, An Nhu không chú ý đá trúng mấy đóa hoa, cánh hoa bay lên rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống.

Lúc An Nhu múa xong, trên người rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở cũng không ổn. Mặc dù biểu diễn trước mặt chú Mạc có hơi hơi ngượng, nhưng An Nhu muốn để chú Mạc nhìn thấy.

“Đây là tiết mục tôi tham gia biểu diễn tại Đại hội Thể thao mà đêm qua tôi đã nói với chú.” An Nhu đỏ mặt ngẩng đầu lên nói với người đang đứng trên ban công phòng ngủ.

Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi trên người cậu thiếu niên.

Thím Dương tươi cười vỗ tay: “Cậu An, cậu đẹp trai quá!”

Nghe thím Dương khen ngợi, An Nhu bật cười, vui vẻ chạy vào biệt thự.

“Bộ quần áo này đẹp, người càng xinh đẹp hơn.” Thím Dương cười rạng rỡ: “Không ngờ cậu An lại múa đẹp như vậy!”

An Nhu được khen đến mức lỗ tai đỏ lên, trên tầng truyền đến tiếng mở cửa. An Nhu ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đi ra từ phòng ngủ, không đi thẳng vào phòng sách mà đứng bên cạnh lan can, lặng lẽ nhìn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com