ZingTruyen.Info

Edit Quyen 4 Dai Lao Lai Muon Tan Vo

Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.

Nam Nhiễm nâng mắt lên, hai con ngươi đen như mực nhìn Hàn Tư.

Hàn Tư thấy vết thương trên cổ cô chảy máu, hai mày càng cau chặt hơn.

"Sao lại không né?" Lúc nói ra lời này, vẻ mặt hắn hoảng hốt, tinh thần đã bị ép đến cực hạn. Ngay một giây sau hắn đã ngất xỉu nằm trên người cô.

Mà bàn tay đang bóp chặt cổ Nam Nhiễm cũng dần dần thả lỏng ra.

Nam Nhiễm lấy tay hắn ra khỏi cổ mình, sau đó định vươn tay đẩy hắn ra nhưng hiện tại sức lực của cô quá yếu, đẩy nửa ngày hắn vẫn nằm im một chỗ không hề nhúc nhích.

Cô thở dài một hơi, giống như đã nhận mệnh, cả người dùng sức bò ra ngoài.

Trải qua nhiều vị diện như vậy nhưng có lẽ đây là vị diện cô chật vật nhất.

Mất đi lực lượng vốn có của bản thân cô khác nào một con gà yếu ớt?

Hàn Tư ngã vào giường, sắc mặt tái nhợt, hôn mê từ sáng đến tận hoàng hôn cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đến lúc hắn có ý thức lần nữa thì chỉ cảm thấy quanh quẩn mũi của mình có một hương thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan.

Hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt mình. Cằm của hắn bị người kia nắm lấy, đôi môi phấn hồng quen thuộc đặt trên môi của hắn. Sau đó, chỉ cảm thấy một mùi hương nồng đậm vừa cay vừa đắng tràn ngập khuôn miệng.

Hắn theo bản năng muốn tránh đi nhưng vừa động đậy đã nghe thấy tiếng dây xích ở cổ tay va chạm vào nhau vang lên.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, thấy hắn đã tỉnh, khóe môi cô cong lên nở nụ cười nhẹ, hai mày cau lại: "Ngươi đúng là sẽ đẩy ta ra."

Một tay cô chống cằm, gối lên ngực hắn, đuôi lông mày mang theo vẻ khiêu khích gợi đòn.

Đáp lại lời nói của cô là tiếng dây xích liên tục va chạm vào nhau.

Chỉ thấy cổ chân của Hàn Tư bị bốn sợi dây xích rỉ sắt cột vào đầu giường, chỉ cần hắn động đậy một chút thì xích sắt sẽ phát ra tiếng leng keng leng keng.

Nam Nhiễm vừa nói vừa sờ môi của mình.

Đây là lần thứ ba cô uy dược cho hắn.

Nếu còn uy nữa thì miệng cô sẽ sưng lên mất.

Thật may hắn đã tỉnh, hiện tại cô chỉ cần đút thuốc cho hắn là được.

Nam Nhiễm mở miệng: "Há mồm."

Hàn Tư ngậm chặt môi, không có phản ứng.

Nam Nhiễm múc một muỗng thuốc đưa tới miệng hắn.

Bởi vì hắn đang nằm nên phần lớn thuốc trong muỗng đều theo khóe môi của hắn chảy ra ngoài, hắn cũng không uống được chút thuốc nào.

Nam Nhiễm nhíu mày, giơ tay nắm lấy cằm của hắn rồi uống một ngụm thuốc, sau đó hôn lên đôi môi mỏng của hắn.

Đôi đồng tử của Hàn Tư co lại, nháy mắt đã nắm chặt dây xích, sau đó cứ trơ mắt nhìn Nam Nhiễm một ngụm rồi một ngụm đút thuốc cho hắn.

Đợi đến khi Nam Nhiễm uy xong thì sắc mặt Hàn Tư đã tái nhợt nhưng hai bên vành tai lại đỏ ửng.

Hắn liếc mắt một cái, hai tròng mắt dán chặt vào người Nam Nhiễm phảng phất như muốn nhìn thấu con người cô.

Cả người hắn căng chặt, rơi vào trạng thái cảnh giác cao.

Tầm mắt của hắn lại dừng trên cổ Nam Nhiễm.

Trên đó có một vết thương do chủy thủ gây ra và ba dấu ngón tay xanh tím. Những vết thương trên cần cổ trắng nõn đó đều do hắn gây ra.

Hắn nhìn những vết thương đó một lúc rồi chớp mắt một cái, cụp mắt, hai hàng lông mi che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.

Rất nhanh cả người hắn đã thả lỏng, tựa hồ bản thân đã tiếp nhận việc Nam Nhiễm dùng dây xích cột hắn vào giường.

Toàn bộ lực chú ý của Nam Nhiễm không đặt trên người hắn mà đặt trên miệng của mình. Cô cẩn thận nhẹ nhàng sờ môi của mình vài cái.





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info