ZingTruyen.Asia

[Edit] [Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 722: Nam Thập Lục và dạ minh châu gặp nhau (3)

acatlacboinhi

Nam Nhiễm nhịn không được tán thưởng một tiếng, thật sự rất thích.

Sau đó cô lại dán sát vào người đối diện, ngửi ngửi, ừm, mùi hương trên người dạ minh châu cũng thật dễ ngửi. Tiếp đến cô lại duỗi tay kéo chỗ này rồi giật nhẹ chỗ kia một cái, nhịn không được quệt mồm tiến tới hôn một cái lên mặt nam tử kia.

Cảm giác lành lạnh truyền tới, cả người hắn phát ra ánh sáng trắng.

Nam Nhiễm giống như một người chưa từng va chạm xã hội, hai tay chống lên mặt đất, cô xích người lại gần sau đó hôn lên trán đối phương rồi hai mắt, cái mũi, cái miệng... đến khi cô hôn xuống môi thì cái người vừa rồi tim không đập không hề có hô hấp kia đột nhiên mở mắt ra.

Nam Nhiễm ở gần nhất nên có thể cảm nhận được tim của cái vị "người giả" này đập liên hồi, tiếc là đã không kịp, môi cô đã hôn lên môi hắn.

Môi của hai người chạm vào nhau, nháy mắt thời gian như bị dừng lại.

Không ngờ tới vị này là một chân nhân, hai con ngươi của hắn có màu vàng nhạt.

Lúc hắn vừa mở mắt ra, Nam Nhiễm đã nhìn thấy toàn thân nam nhân từ trên xuống dưới phát ra ánh sáng màu vàng nhạt. Tia sáng trong mắt cô cũng vì thế càng lúc càng đậm hơn.

Nam Nhiễm nhịn không được đưa tay muốn ôm lấy eo của hắn nhưng lại thấy cái cột sáng di dộng này bỗng nhiên cử động. Hắn giơ bàn tay thon dài của mình lên, nhấn vào trán Nam Nhiễm rồi đẩy cô ra xa khỏi người mình.

Môi hai người nhanh chóng tách ra nhưng Nam Nhiễm vẫn còn lưu luyến không muốn rời khỏi.

Lúc Tô Yên đi vào cung điện thì trùng hợp nhìn thấy một màn này.

Từ trước đến nay đối với bất cứ chuyện gì cô cũng chỉ có một thái độ dửng dưng nhưng khi nhìn thấy Nam Nhiễm đang chiếm tiện nghi của người kia Tô Yên lại trợn mắt đứng một chỗ.

Nam Nhiễm chiếm hết lợi lộc của người ta nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào hai con ngươi màu vàng kim của nam nhân kia, giọng điệu đầy hưng phấn: "Ngươi là do dạ minh châu hóa thành hình người sao? Ngươi có nguyện ý đi theo ta không? Ngươi đi theo ta đi, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi." Vừa nói cô vừa nắm lấy tay hắn, ánh mắt tràn đầy tha thiết và mong đợi.

Hai hàng lông mi của nam nhân hơi run, ánh mắt dừng lại trên cánh tay bị cô nắm chặt.

Ngay lúc Nam Nhiễm cho rằng người nam nhân này ngầm đồng ý đi cùng với cô thì bỗng nhiên nam nhân kia rút tay ra, giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc.

"Không muốn."

Bây giờ Nam Nhiễm đã hoàn toàn bị ma quỷ ám rồi, cô không quan tâm hắn đang nói gì chỉ toàn tâm toàn ý suy nghĩ làm cách nào mới có thể đưa hắn đi. Chỉ là lúc cô đang định giữ chặt hắn lại thì trên người nam nhân bỗng phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, nháy mắt cỗ lực lượng kia đã đẩy cô ra ngoài mấy thước(*).

Tô Yên vội vàng đi đến trước mặt Nam Nhiễm giữ cô lại.

Tô Yên nhìn người nam nhân kia, nói: "Đã quấy rầy." Nói xong cô liền kéo Nam Nhiễm rời khỏi tẩm điện.

Thời điểm bị Tô Yên đưa đi, ánh mắt Nam Nhiễm nhìn người nam nhân biết phát sáng kia mang theo lưu luyến không rời, cảm giác giống như cô đang phải chia xa với tâm can bảo bối của mình.

Lúc Tô Yên kéo Nam Nhiễm đi đương nhiên cũng nhìn thấy ham muốn trong mắt Nam Nhiễm với người nam nhân kia, vì thế nhịn không được nhắc nhở một câu: "Tốt nhất ngươi vẫn lên cách xa hắn một chút."

Nam Nhiễm dựa người vào vai Tô Yên nên Tô Yên không thể nhìn thấy vẻ mặt của Nam Nhiễm chỉ nghe được cô lười biếng đáp một tiếng: "Được."

Cứ tưởng rằng cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên trời xui đất khiến này sẽ dừng lại ở đây. Dù sao Nam Nhiễm có thể ra khỏi địa lao cũng nhờ có tiểu hắc cầu và tiểu lam cầu mà lúc nào tiểu lam cầu cũng sẽ đi theo bên cạnh Tô Yên cho nên những lúc nhàm chán Nam Nhiễm sẽ ra khỏi địa loại đến những nơi gần chỗ Tô Yên đang hoạt động.

Nhưng con mẹ nó ai có thể nghĩ đến.

Một ngày nọ đồng chí Nam Nhiễm phát rồ đi uy hiếp tiểu lam cầu.

Ngày đó thời tiết rất tốt.

...

(*) thước (尺): là một đơn vị chiều dài truyền thống của Trung Hoa. Nó xuất hiện lần đầu trong triều đại nhà Thương của Trung Quốc khoảng 3000 năm trước và từ đó đã được thông qua bởi các nước Đông Á khác như Nhật Bản (shaku), Hàn Quốc (ja) và Việt Nam(thước). Giá trị hiện tại của nó được tiêu chuẩn hóa khoảng một phần ba mét, mặc dù các tiêu chuẩn chính xác khác nhau giữa Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Hồng Kông và Đài Loan

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia