ZingTruyen.Info

Edit Quyen 3 Dai Lao Lai Muon Tan Vo

Mọi sự chú ý của Trương Đóa Đóa dời từ người Hoắc Ngôn lên người Tống Tiêu.

Tống Tiêu cái gì cũng không nói, chỉ bưng ly nước trên bàn lên, uống một ngụm, phảng phất như ban nãy cậu chưa từng làm gì cả.

Hoắc Ngôn từ phòng ngủ bước ra, tầm mắt đảo qua hai người trên sô pha, sau đó, ánh mắt lại dừng trên người Tống Tiêu.

Đối mặt với đại thần, Tống Tiêu có chút khẩn trương: "A...đại thần... em thích anh rất lâu rồi!"

Nam Nhiễm bước ra khỏi phòng bếp, trên tay cầm một ly nước ép, vừa uống được một ngụm nghe lời này liền bị sặc.

"Khụ khụ."

Tiếp theo, tầm mắt của cô cũng đặt lên người Tống Tiêu, ánh mắt có chút kì quái.

Hoắc Ngôn chớp mắt một cái.

"Cậu chính là đối tượng được đút kem kia." Giọng điệu lãnh đạm, tưởng chừng là đang hỏi nhưng ngữ khí bình tĩnh kia rõ ràng là đã biết rõ sự thật.

Tống Tiêu biết tại sao đại thần lại đột nhiên nói đến đề tài này nhưng vẫn thành thành thật thật gật đầu.

"Đúng vậy."

Trướng Đóa Đóa ngồi bên cạnh, hết nhìn chị gái nhà mình rồi lại nhìn nam thần, cuối cùng tầm mắt vẫn dừng lại trên người Tống Tiêu.

Tuy không biết tại sao nhưng sao cô cứ có cảm giác hai vị kia có điểm bất mãn với Tống Tiêu?

Trương Đóa Đóa nở nụ cười ngọt ngào: "Đại thần, anh có thể ký tên cho em không?" Cô vốn muốn dời sự chú ý của hai người ra khỏi Tống Tiêu.

Nhưng... hình như không có tác dụng gì cả.

Không biết từ khi nào Nam Nhiễm đã đi đến cạnh Tống Tiêu.

Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm Tống Tiêu.

"Em vừa mới nói cái gì?"

Tống Tiêu thấy chị gái mình bỗng nhiên tức giận, sau đó nghĩ đến việc xảy ra hôm đó, không biết thế nào, hai huyệt thái dương lại nhảy vọt, đầu bắt đầu đau nhức.

[Tách!]

[Tách!]

Mái tóc ướt át nhỏ giọt trên áo ngủ.

Trương Đóa Đóa lập tức đứng dậy, kéo lấy cánh tay của Tống Tiêu.

"A, không phải cậu nói với tớ hôm nay muốn đi mua mô hình sao? Đi thôi, chúng ta đi nhanh thôi." Dứt lời liền kéo Tống Tiêu đi ra ngoài.

Tống Tiêu theo bản năng đi theo Trương Đóa Đóa.

Cho tới khi bị kéo ra ngoài mới nhớ tới, bản thân vẫn chưa lấy được chữ ký.

Thật kỳ lạ, chị của cậu đã đẩy ngã đại thần rồi, tại sao chỉ muốn một cái chữ ký lại khó đến vậy?

Trong lòng Tống Tiêu, Nam Nhiễm và Hoắc Ngôn ở bên nhau chính là chị của cậu đã chiếm tiện nghi của đại thần.

Nếu đổi lại là mấy cậu em trai khác có lẽ sẽ cảm thấy không có người đàn ông nào xứng với chị gái nhà mình nhưng Tống Tiêu thì lại khác.

Chỉ cần người mà chị cậu yêu không phải là tên tra nam Cố Nguyên Kiệt kia thì cậu đều có thể tiếp nhận những người đàn ông khác, không những vui vẻ đón tiếp mà còn cảm thấy người đó là thiên sứ đã cứu chị của mình ra khỏi hố lửa.

Dưới tình huống có hào quang bao quanh, hơn nữa đối tượng yêu đương của Nam Nhiễm còn là đại thần e-sport cậu thần tường bấy lâu nay.

Chậc... chậc... chậc, đây không phải chị gái của cậu quá có lời rồi sao?

Sau khi Trương Đóa Đóa kéo Tống Tiêu đi.

Nam Nhiễm ra tới cửa, định đóng cửa lại.

[Cạch!]

Không biết từ khi nào mà Hoắc Ngôn đã đứng sau lưng cô, đôi bàn tay thon dài nhanh hơn cô một bước, nhanh chóng đóng sập cửa lại.

Sau đó, cô bị vây lại.

Anh bước lên một bước, chặn lại tất cả lối thoát của cô.

Hoắc Ngôn nghiêng người, hơi khom lưng, dựa sát lại, trám chạn trán với cô.

Nhàn nhạt nói: "Em đút đồ ăn cho cậu ta khiến anh thực khó chịu."

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn anh một cái, không biết tại sao dạ minh châu lại thích tức giận như vậy?

Thật sự là không thể hiểu nổi.

Trước đây, hắn đâu có khó ưa thế này, sao từ lúc có ký ức cảm xúc lại dao động mạnh như vậy?

Hơn nữa còn thích ở trước mặt cô bày tỏ sự không hài lòng.

Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: [ký chủ, hắn là đang ghen.]

Cảm xúc của Nam Nhiễm vẫn không hề dao động.

Hệ thống thở dài một hơi, từ trước đến giờ dạ minh châu đều luôn giữ mình trong sạch, chờ ký chủ tới, sau khi gặp được ký chủ thì cô lại bắt trọn lấy hắn. Vì thế ký chủ đã bao giờ phải ăn dấm vì dạ minh châu, thế nên cô căn bản không hiểu được mấy cái ghen tuông này sẽ xuất hiện ở tình huống nào.

...

Ngoài lề:

Gửi người nào đó của em!

Cảm ơn anh đã luôn ở bên em, cảm ơn anh đã luôn ủng hộ em vô điều kiện, cũng cảm ơn những việc anh đã âm thầm làm cho em. Em rất biết ơn vì những điều đó!

Nhưng mà... nếu như em không vì quá uất ức đăng bài "Đôi lời tâm sự" thì có phải anh sẽ mãi mãi ẩn danh và không bao giờ xuất hiện đúng không? Nếu như em không phát hiện, có phải anh sẽ dấu luôn không chịu nói ra phải không?

Em biết anh nhất định sẽ nhìn thấy câu hỏi này, đừng có giả bộ là không thấy không quan tâm nhé! 

Khôn hồn thì nhanh chóng khai báo sự thật, thú nhận với em đi.. đừng để em tự tìm đến anh thì kết quả của anh sẽ không tốt lắm đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info