ZingTruyen.Info

[Edit] [Quyển 2] Mau xuyên công lược: Định chế Boss vai ác độc nhất vô nhị

Chương 302: Thầy giáo không nghe lời (11)

tieen2804

Editor: Tieen

Bốn mắt nhìn nhau, như thể có gì đó lưu động giữa hai người.

Đối tượng nhiệm vụ phụ = tiền.

"Bạn học Mạnh Tịch, đến giờ vào lớp rồi." Thiên Qua gọi chính xác tên cô.

Có chút kinh ngạc, là cô vừa mới bị bắt nạt ở bên trong?

Mạnh Tịch người Mạnh gia, sáng nay anh đã xem qua thông tin về cô, sau mười mấy năm sinh sống đặc biệt mới trở về Mạnh gia, khoảng thời gian trước bởi vì làm vài học sinh bị thương nên bị Mạnh gia đưa về nhà chữa trị, sáng nay được Mạnh Nghiêu đưa đến trường học.

Nhìn bộ dáng của cô, so với tính cách miêu tả trên tư liệu có khác nhau.

"Thầy Thiên Qua." Tô Mộc nhàn nhạt nói, coi như chào hỏi.

"Bạn học Mạnh Tịch, thầy đưa em về lớp học." Thiên Qua nói, hiệu trưởng vừa mới đặc biệt nhắc nhở anh phải chiếu cố Mạnh Tịch.

"Thầy ơi, người nhầm đối tượng anh hùng cứu mỹ nhân rồi." Tô Mộc nói xong, cất bước rời đi.

Thiên Qua nhìn bóng dáng cô rời đi, khóe môi ý cười sâu hơn một chút.

"Thầy, thầy Thiên Qua, cảm ơn người." Tang Hạ khom lưng cảm tạ nói.

Nếu vừa rồi không nhờ thầy Thiên Qua, cô lại bị đánh một trận.

Thuốc mỡ được thoa trên mặt cô, nhưng vẫn có thể thấy được năm dấu ngón tay ở trên mặt.

Nhìn thấy thầy Thiên Qua còn đứng ở cửa, ánh mắt nhìn chỗ ngoặt, không biết đang nhìn cái gì?

"Không cần khách khí, nên làm, mau trở về lớp học đi."

"Dạ thầy, em trở về lớp liền ạ." Tang Hạ liên tục gật đầu, sắc mặt có chút ửng đỏ.

Giọng thầy Thiên Qua thật dễ nghe, người tốt như vậy, còn đẹp trai như vậy, so với vị Mạnh đại tổng tài lãnh khốc muốn lên trời kia tốt hơn nhiều.

-

【 Ký chủ, nếu vừa rồi Thiên Qua không kịp thời lên tiếng, cô sẽ cứu mỹ nhân sao? 】 Cửu Thiên Tuế hỏi.

Nhìn ký chủ sau khi từ phòng vệ sinh ra ngoài, cũng không trở về lớp học, mà đạp lên tiếng chuông vào lớp đi dạo vườn trường.

Tô Mộc đi trên con đường nhỏ vào rừng, giờ phút này ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lá cây rơi trên người, gió nhẹ lướt qua, khiêu khích một trận lá cây đong đưa, bóng lá loang lổ trên mặt đất đong đưa theo.

Vài chiếc lá khô xào xạc rơi xuống.

Tô Mộc đứng yên, ngửa đầu, nhìn lá rụng bay tới mình, duỗi tay, lá cây vững vàng rơi trên bàn tay trắng nõn của cô.

Môi khẽ mở.

"Có lẽ sẽ, có lẽ sẽ không."

Giúp được một lần, có ích lợi gì?

Thế giới vốn là như thế, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh...

Con người, chỉ có khi mình cường đại rồi, mới không bị khi dễ.

Nhìn lá cây trên tay, Tô Mộc đem nó cất vào túi, đạp lên bóng cây loang lổ trên đất đi về phía trước.

Bóng cây loang lổ kia dừng trên bóng lưng cô, tuyệt mỹ cô lương...

【 Nhưng mà ký chủ ơi, cũng không phải mỗi người đều có thể niết bàn trọng sinh, bao nhiêu người trên đường niết bàn, cũng đã bị đốt sạch. 】

Cửu Thiên Tuế than nhẹ.

Mặt mày Tô Mộc bỗng nhiên nhiễm lên ý cười, như băng giá đóng băng nửa thế kỷ tan ra, nhộn nhạo, thê mỹ nửa đời cô tuyệt...

"Chỉ có ẩn nhẫn đến khi đủ cường đại, mới có thể không bị lửa niết bàn thiêu hủy, trở thành phượng cửu thiên."

"Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh, thành tựu chính là cường giả độc nhất vô nhị."

Dường nét trên gương mặt cô gái đột nhiên trở nên sắc bén dị thường, dường như cất giấu vô số thanh đao, ai gần, ai chết!

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

Nó giống như lại nói điều gì không nên nói, ký chủ đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, nó có hơi sợ.

Ở thế giới nhiệm vụ này, nó hình như chạm vào một chút bãi mìn của ký chủ.

Trốn thôi...

Giờ ăn trưa.

Mới vừa đến lớp, hai tiết học buổi sáng của Thiên Qua không hề có mặt Tô Mộc, cô đã bị Thiên Qua nhớ là trốn học.

Mạnh Doanh không biết rốt cuộc Tô Mộc đã chạy đi đâu, cô ta gọi điện thoại đều là tắt máy, nhìn số điện thoại vẫn luôn không liên lạc được.

Ha ha... Ngược lại hy vọng cô cứ như vậy biến mất.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info