ZingTruyen.Com

Edit Quyen 2 Mau Xuyen Cong Luoc Dinh Che Boss Vai Ac Doc Nhat Vo Nhi

Editor: Tieen

Chất lỏng bên trong ống đã được tiêm hết vào người cô.

Tư Khế nhìn tay mình, bị cô cắn đứt một miếng thịt, vết thương sâu thấy xương, nhưng trên mặt hắn vẫn thân sĩ mỉm cười như cũ.

Mạnh mẽ áp chế nhân cách thứ ba muốn thoát ra, Tư Khế nhân cách thứ nhất đưa tay đến trước mặt Tô Mộc: "Tô Mộc, muốn ăn sao? Đừng khắc chế bản thân."

Trong giọng nói mang theo dụ hoặc.

Tô Mộc hung ác không nói hai lời công kích hắn.

Nhưng cô đã bị tiêm thuốc!

Đáng chết!

Muốn lấy cô làm thí nghiệm, vậy cô sẽ giải quyết hắn trước!

Tô Mộc công kích với chiêu thức sắc bén, tốc độ cực nhanh, ngày thường Tư Khế có thể cân sức ngang tài nhưng giờ phút này hắn không thể theo kịp tốc độ của cô.

Cuối cùng bị cô đánh lăn ra đất, che ngực phun ra một ngụm máu.

Máu nhiễm đỏ nụ cười trên môi hắn, cũng nhiễm đỏ con ngươi Tô Mộc.

Lý trí sắp yếu thế, trước mắt Tô Mộc có chút mờ hồ, cô lắc lắc đầu, cơ thể không nghe khống chế ngồi xổm xuống, chậm rãi dựa sát vào Tư Khế...

Không thể!

Đầu óc Tô Mộc sắp bị phá vỡ tầng ngăn cách kia, dựa vào một tia lý trí cuối cùng gắn gượng.

Duỗi tay, lau vết máu khóe môi hắn, trước mắt mơ hồ xuất hiện màu đỏ tươi, tay cô dính máu của hắn...

Là máu...

Hương vị thơm quá, vị thịt thơm quá, cô rất đói...

Muốn ăn, rất muốn ăn...

Không, không thể ăn!

Con ngươi Tô Mộc tỉnh táo trong nháy mắt, đẩy Tư Khế ra, muốn lui ra sau, rời xa hắn, chỉ là khoảnh khắc tỉnh táo ấy rất nhanh bị khát vọng của thân thể bao phủ.

"Không!"

Cô có thể cảm nhận được cơ thể không chịu khống chế há miệng táp về phía hắn, mà cô muốn kéo người trở về, nhưng cảm giác bất lực, khiến cô giống như lâm vào vực sâu vô tận.

Như thể trở về những ngày đen tối kia, cô chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước...

Chạy về phía trước...

Chạy về phía trước trong vô vọng...

Sau đó, cô dùng đôi tay sáng tạo ra hy vọng mình muốn...

Tô Mộc không biết sau đó xảy ra chuyện gì, lâm vào bóng tối.

Bàn tay đang giơ lên của Tư Khế hạ xuống, vững vàng đón được cô gái ngã về phía mình.

Hiếm khi thấy cô yên lặng như thế, tuy rằng trên mặt nổi đầy gân xanh, có đốm xanh hiện lên, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy cô cực kỳ đáng yêu.

"A ~" Hắn điên thật rồi...

Không hề bận tâm lồng ngực đau đớn, bế cơ thể không có nhiêu cân nặng của cô lên, đi về phía phòng nghiên cứu của mình.

-

Viện nghiên cứu căn cứ trung tâm.

Ngày hôm sau Tô Mộc hôn mê.

Người trong viện nghiên cứu đều nhìn thấy Tư Khế bị thương ôm Tô Mộc trong tình trạng hóa tang thi trở về.

Trong lúc nhất thời, viện nghiên cứu đều suy đoán rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Lãnh đạo căn cứ cấp cao biết được tin tức đều chạy đến, nhưng nơi đó thuộc về không gian của Tư Khế, bọn họ không thể tới gần, bởi vì thủ vệ, đó là một con Husky biến dị!

Ánh mắt hung ác ngồi ở nơi đó, bọn họ dám chắc, bọn họ đi qua còn chưa tới cửa, liền bị Husky ăn thịt.

Chu Tử Nghiên thử câu thông với Husky, Husky kêu cô cũng ngồi một bên chờ đi.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Chu Tử Nghiên cảm thấy bất an hơn ai hết.

Chị Tô Mộc chính là chỗ dựa tinh thần của cô, cô rất muốn biết rằng chị ấy không sao cả.

Lục Sâm cảm nhận được nổi bất an của cô, chỉ có thể ôm lấy vai cô, cho cô thêm sức mạnh.

Bên trong phòng nghiên cứu của Tư Khế.

Cô an tĩnh nằm trên bàn nghiên cứu, trên người có mấy cái ống, chất lỏng màu vàng nhạt chảy trong ống, vẫn luôn được truyền vào cơ thể Tô Mộc.

Tư Khế mặc áo blouse trắng không nhiễm một hạt bụi, bên tay trái trong phòng cách ly, từ cửa kính có thể nhìn thấy mấy con tang thi đang điên cuồng đập tấm kính, bởi vì hiệu quả cách âm rất tốt, nên âm thanh bọn chúng đập vào không phát ra ngoài.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com