ZingTruyen.Info

Edit Quyen 2 Mau Xuyen Cong Luoc Dinh Che Boss Vai Ac Doc Nhat Vo Nhi

Editor: Tieen

Từ khi Tô Mộc và Tư Khế đến căn cứ trung tâm, mọi người trong căn cứ lo sợ bất an vượt qua mấy ngày.

Tang thi vương a!

Không phải tang thi bình thường!

Cũng không biết lãnh đạo căn cứ cấp cao nghĩ như thế nào? Vậy mà đem tang thi vương đặt ở căn cứ trung tâm, lỡ như cô thấy khó chịu, triệu hoán tang thi lại đây, căn cứ trung tâm có thể ngăn cản được nhiều tang thi như vậy sao?

Hơn nữa tang thi vương này không chỉ có thể sai sử tang thi, mà cả động vật biến dị cũng có thể sai sử, nhìn con Husky cao hơn người kia kìa, một ngụm có thể nuốt cả một người, thật là đáng sợ.

Nếu động vật biến dị liên hợp với tang thi, nhân loại còn có đường sống sao?

Nhiều ngày qua, người căn cứ trung tâm nhìn thấy đứng bên đường phố có năm con tang thi và Husky giống như chấn quán chi bảo (hàng hiếm trưng bày chứ không bán), thật sự khiếp sợ.

Mặc dù trước quầy hàng bày biện đồ ăn, bọn họ cũng không dám tiến lên, trốn đi đường vòng rất xa.

Đó chính là tang thi và động vật biến dị, bọn họ tiến lên không phải chịu chết sao?

"Gâu gâu gâu..." Husky nhìn thấy có người xuất hiện liền bắt đầu rao hàng.

Chẳng qua người ta nghe xong lập tức bỏ chạy ra xa, sợ nó ăn mình.

Làm cho Husky vẻ mặt ngơ ngác chấm hỏi, không phải bổn Husky chỉ rao hàng thôi sao? Sợ cái gì, bổn Husky đã rất lâu không ăn người.

Mà bên cạnh tòa nhà cách đó không xa.

"Chị Tô Mộc, bọn họ đã bày hàng vài ngày rồi, sẽ có người tới đổi sao?" Chu Tử Nghiên cùng Tô Mộc từ Lục gia bước ra, dọc theo đường đi người thấy Tô Mộc đều trốn rất xa.

Chu Tử Nghiên rất khó chịu, Tô Mộc lại dường như không cảm giác được.

"Vậy bày hàng chơi." Không thèm để ý nói, Tô Mộc nhìn thoáng qua thấy cách đó không xa có người lén lút nhìn cô.

Đi theo cô suốt một đường, không có ác ý, chỉ đi theo cô, không biết muốn làm cái gì?

"Chị Tô Mộc, có người giám thị chúng ta sao?" Chu Tử Nghiên mới cảm nhận được một đạo ánh mắt kia, quay đầu lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt người lén lút đi theo.

Một thiếu niên tầm 15-16, mặc quần áo rách nát, đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, chạm phải ánh mắt Chu Tử Nghiên, né tránh giống như chim sợ cành cong, nép cả người vào phía sau trốn.

"Chị... Tô Mộc." Chu Tử Nghiên chỉ cảm thấy bên cạnh có một trận gió lướt qua, Tô Mộc đã không thấy bóng người.

Không bao lâu, liền thấy Tô Mộc xách trên tay là thiếu niên luôn đi theo phía sau.

Thiếu niên rụt cổ, đôi mắt trộm nhìn Tô Mộc, không phải sợ hãi, mà là tò mò tìm hiểu, còn mang theo vài phần mong đợi.

Thiếu niên này thật kỳ quái.

Đây là cảm giác đầu tiên của Chu Tử Nghiên.

"Qua bên kia mua đồ ăn." Tô Mộc buông thiếu niên ra, hắn phản ứng nhanh nhẹn chân đứng vững, không té ngã.

"Tôi, tôi không có tinh hạch." Giọng thiếu niên nói chuyện rất nhỏ, nhỏ đến mức Chu Tử Nghiên không nghe rõ.

"Cầm cái này đổi, ăn tại chỗ." Tô Mộc từ vòng tay không gian lấy ra mấy viên tinh hạch.

Chính là vòng tay không gian lần trước Tư Khế tặng cho cô, tuy rằng nói là tặng, nhưng sau đó Tô Mộc đưa tinh hạch cho hắn, nói là mua sắm.

Sau khi Tư Khế nhân cách thứ nhất nhận lấy, nhân cách thứ ba chạy ra lấy đưa lại Tô Mộc, cuối cùng tinh hạch bị hai người đưa qua đưa lại.

Theo lời Cửu Thiên Tuế hỏi, bộ hai người đang chơi trò chơi tình thú sao?

Lúc ấy Tô Mộc trả lời là: Đây là tuần hoàn của tư bản.

Cửu Thiên Tuế phục, chỉ cảm thấy hai người thật nhàm chán.

Vòng tay không gian trên tay Tô Mộc, ngoại trừ tinh hạch, không có gì khác.

Hơn nữa đại đa số tinh hạch đều do Husky và năm tang thi đem về, còn một phần là trên đường đi, đội ngũ Lục Sâm dùng tinh hạch đổi đồ ăn.

Một ít tinh hạch cao cấp, Tô Mộc sẽ cho Husky với năm tang thi và Chu Tử Nghiên hấp thu.

Tinh hạch còn lại đẹp nên lưu giữ.

Chính là tùy hứng như vậy.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info