ZingTruyen.Com

[Edit] [Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 157: Hôn dạ minh châu (25)

acatlacboinhi

Tiểu Hắc Long nghi hoặc: [ký chủ, cô làm gì vậy?]

Nam Nhiễm: "Trời sắp sáng rồi."

Mặt trời sắp lên.

Tiểu Hắc Long gật đầu: [thì ra là vậy, ký chủ muốn dùng tốc độ nhanh nhất cứu công chúa ra sao?]

Trong lúc nói chuyện, Nam Nhiễm đã đi tới bãi biển.

Nhìn biển rộng xanh thẳm trước mắt, chép chép miệng.

"Trước khi trời sáng, ăn một bữa cơm đã rồi tính gì tính."

Tiểu Hắc Long: [..]

Sao nó cứ có cảm giác ký chủ thay đổi rồi nhỉ?

Chẳng lẽ thế giới cổ tích còn có ma lực này?

Trước kia ký chủ vô cùng lười biếng, chỉ thích ngủ, tuy rằng cũng thích ăn nhưng lại càng thích ngủ hơn.

Hiện tại thì sao?

Ăn rồi lại ăn, ngày nào cũng chỉ biết ăn.

Một người mà ăn phần cơm của năm người.

Hơn nữa, còn càng ngày càng tự luyến...

Tiểu Hắc Long xấu hổ che mặt.

Tại sao ký chủ lại biến thành cái dạng này?

Thời điểm đồng chí Nam Nhiễm đang nhìn biển rộng mênh mông vừa nghe tiếng sóng biển đánh vào bờ, vừa cân nhắc nên ăn cái gì.

Thì bỗng nhiên.

Trên mặt biển, xuất hiện hai cái đuôi cá vô cùng xinh đẹp.

Đột nhiên, có hai con giao nhân từ đáy biển xông ra.

Tay cầm giá xoa, vẻ mặt hưng phấn, miệng thì phát ra âm thanh sắc nhọn, chói tai.

 Diện mạo của hai con giao nhân nam kia rất đẹp.

Mái tóc màu xanh nhạt, khuôn mặt tinh xảo.

Nếu không phải lộ ra răng nanh, chỉ cần bộ dáng này thôi cũng đã đủ hấp dẫn bao nhiêu cô gái nhỏ nhà người ta.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh.

Vừa rồi còn ở giữa biển, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Nam Nhiễm.

Trong đó có một giao nhân nam nhe răng nhìn Nam Nhiễm, trên dưới đánh giá một lượt rồi hừ lạnh một tiếng: "Thật là sự sỉ nhục của tộc giao nhân!"

Rõ ràng hắn ta rất phẫn nộ đối với việc Nam Nhiễm tự nguyện dùng thanh âm của mình để đổi lấy đôi chân.

Nên có thể dễ dàng nhìn thấy sự khinh miệt trong từng ánh mắt hắn ta nhìn Nam Nhiễm. 

Nam Nhiễm xoa xoa lỗ tai.

Tiếng thét của hai con giao nhân này thật sự quá chói tai.

Mới nghe thôi đã thấy phiền.

Mà con giao nhân còn lại có vẻ nhát gan hơn một chút.

Chỉ thấy hắn nhỏ giọng: "Vu sư chỉ sai chúng ta tới tặng đồ. Đưa đồ cho nàng xong rồi thì chúng ta trở về thôi."

Dứt lời, liền kéo lấy cánh tay của giao nhân kia.

Nhưng tên giao nhân kia hình như rất bất mãn, vừa ném cánh tay của giao nhân nhát gan ra, vừa nói: "Nàng ta có tư cách gì mà trở về biển rộng? Loại giao nhân ngu xuẩn như nàng phải bị bắt trở về rồi đâm xuyên tim mới đúng."

Vốn dĩ Nam Nhiễm nghĩ sẽ có một bữa ăn no nê.

Kết quả tự dưng gặp được hai con giao nhân khó hiểu.

Nam Nhiễm bày ra vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng: "Ê, ai là sự sỉ nhục của giao nhân? Ta là mỹ nhân ngư. Chúng ta không cùng chủng loại."

Sau đó, hai tay ôm ngực, bộ dáng tùy ý.

Một câu này của cô đã thành công khiến hai tên giao nhân sửng sốt.

Sao nàng ta còn có thể nói chuyện được?

Không phải nàng ta đã dùng giọng nói để đổi lấy hai chân sao?

Khi tên giao nhân đang phẫn nộ kia nghe rõ những gì Nam Nhiễm nói thì lập tức nổi trận lôi đình.

"Ngươi nói cái gì? Mỹ nhân ngư? Ngươi, ngươi chính là một con giao nhân, cho dù là Vu sư vĩ đại nhất cũng không có cách nào thay đổi được thân phận của ngươi. Từ nhỏ ngươi đã ăn thịt sống mà lớn, tính tình bạo ngược. Còn ở đó giả trang mỹ nhân ngư thiện lương, hòa bình."

Lời của tên giao nhân đã thành công chọc thủng mộng đẹp làm mỹ nhân ngư của Nam Nhiễm.

Cô cúi đầu, mái tóc dài che đi đôi mắt của cô, cũng che đi cảm xúc của Nam Nhiễm lúc này.

Mà tên giao nhân ở đối diện, cũng rơi vào trạng thái phẫn nộ cực hạn.

Bỗng nhiên.

Nam Nhiễm nâng tay lên, bắt lấy tóc của tên giao nhân kia.

Sau đó nhẹ nhàng ném giao nhân lên bờ.

Nam Nhiễm cầm váy, một chân dẫm lên đầu, một chân dẫm lên mặt của giao nhân.

Miệng thì than phiền một câu: "Cho ngươi nói nhiều."

Vừa nói, vừa dùng sức dẫm rồi lại dẫm.

Mà tên giao nhân còn lại ở trên biển nhìn, không biết nên làm thế nào.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com