ZingTruyen.Asia

[Edit - Hoàn Phần 2] VINH HOA PHÚ QUÝ - Phủ Thiên

351. LẠI CÓ TIN VUI

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

Hoàng đế triệu tập binh mã dự bị Bắc chinh, lệnh Hoàng Thái Tử giám quốc ở kinh thành, lệnh Hoàng Trưởng tôn Trần Hi giám quốc ở Bắc Kinh, Chương Sưởng thì đi Khai Phong tuyên triệu Chu Vương đến Bắc Kinh trần tình. Khi mấy tin tức này được người ra roi thúc ngựa truyền tới kinh thành đã là đầu tháng bảy.

Hoàng Thái Tử và Hoàng Trưởng tôn chia nhau giám quốc ở hai kinh, đây là điều tự cổ chí kim chưa từng xảy ra. Đối với Chương Hàm, thứ nhất nàng lo lắng Hoàng đế thân chinh có rủi ro, thứ hai là lo lắng Trần Hi còn quá nhỏ, nếu trong lúc giám quốc có hành vi cử chỉ không thoả đáng thì đâu thể nào cứ lấy cớ tuổi nhỏ sơ xuất. Ngược lại đối với chuyện đệ đệ Chương Sưởng thì nàng không quá lo lắng. Chu Vương được xem là người tài đức sáng suốt trong hoàng tộc tông thất, hiện giờ đích tử đích nữ đều ở kinh thành, các nhi tử thứ xuất thì nghe nói không có ai xuất sắc, huống chi Chương Sưởng còn là con rể tương lai của Chu Vương.

Người làm mẫu thân luôn lo được lo mất, còn vị phụ thân Trần Thiện Chiêu cũng không tránh được vướng bận, nhưng ở trước mặt Chương Hàm vẫn luôn giữ vẻ mặt tự tin bình tĩnh: “Ta và nàng đều trải qua thời niên thiếu gian nan, sở dĩ có thể ứng phó biết bao mưa gió chẳng phải nhờ một đường rèn luyện mà ra? Tuy Thần Húc được nuôi dưỡng ở Khôn Ninh Cung, được phụ hoàng mẫu hậu nghiêm khắc dạy dỗ, nhìn trầm ổn nhạy bén như ông cụ non, nhưng rốt cuộc vẫn chưa trải nghiệm thực tế. Vụ giám quốc này bất luận là bình ổn không có nửa điểm sai lầm hoặc là vẫn có sơ xuất, với thằng bé mà nói đều là kinh nghiệm khó được. Huống chi phụ hoàng để lại Nhị đệ phụ tá nó, còn lão thần như Trương Tiết càng sẽ dốc lòng dạy dỗ.”

“Thái Tử điện hạ nói rất đúng, thiếp quên mất vẫn còn Phạm Vương! Phụ hoàng quả nhiên thánh minh!”

Chương Hàm tức khắc bừng tỉnh ngộ ra, lập tức mỉm cười. Hoàng Trưởng tôn Trần Hi giám quốc cố nhiên chiêu cáo thiên hạ, nhưng phụ tá Phạm Vương Trần Thiện Ân không có tên tuổi mà vẫn phải gánh vác trách nhiệm đồng dạng. Rốt cuộc Trần Hi mới chín tuổi, nếu lỡ có gì sơ hở thất thoát thì phụ tá Trần Thiện Ân  tất nhiên không tránh được liên can. Vì lý do này mà cho dù Trần Thiện Ân không tình nguyện nhưng chắc chắn phải tận tâm. Nếu không lỡ mà xảy ra sai sót gì, Trần Thiện Ân đâu thể nào đẩy mọi trách nhiệm cho Trần Hi. Có thể nói, Hoàng đế trao cho trưởng tôn Trần Hi cơ hội, lại còn bảo vệ thằng bé, đây thật sự là một quyết định đẹp cả đôi  đàng!

Thấy Chương Hàm đã hiểu rõ vấn đề, Trần Thiện Chiêu bật cười vui vẻ, lúc này mới đến ngồi cạnh Chương Hàm, nhẹ nhàng cầm tay nàng nhỏ giọng nói: “Dạo này số lần nàng kêu ta 'Thái Tử điện hạ' càng ngày càng nhiều.”

Nhìn Thu Vận hầu hạ bên cạnh làm như không hề phát hiện, ngược lại chủ động tiến lên dọn dẹp trà cụ rồi rón ra rón rén lui ra, Chương Hàm không khỏi nói dỗi: “Ban ngày ban mặt mọi người ra ra vào vào, đương nhiên thiếp phải trịnh trọng một chút. Thái Tử điện hạ đâu phải không biết, hiện giờ Đông Cung đã đông đúc lắm rồi.”

“Đông đúc cỡ nào?” Trần Thiện Chiêu nhướng mày, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, “Ngoại trừ Minh Nguyệt và Thanh Diên chẳng lẽ còn có ai khác?”

“Vậy còn những cô nàng ở hậu viện thì sao?”

“Nàng muốn kể luôn bọn họ?” Trần Thiện Chiêu cười như không cười nhướng mày, thản nhiên nói: “Mỗi tháng ta cũng đến ngồi cho có mặt rồi, tiền tiêu hàng tháng cung cấp không thiếu, hơn nữa đâu phải ta không cảnh tỉnh bọn họ, nếu không từ bỏ ý định thì đâu trách được ta? Nàng là Thái Tử Phi mà miễn bọn họ hành lễ, Tứ đệ muội là Yến Vương phi còn không làm được thế đấy! Phụ hoàng là Thiên Tử bận trăm công ngàn việc, Thần Húc thường xuyên ở bên cạnh, các công thần bộ hạ cũ đều trấn thủ một phương, do đó không rảnh lo vấn đề này. Mẫu hậu trước đây còn sai Kim cô cô chuyên môn dạy bọn họ lễ nghi quy củ, hiện giờ Kim cô cô cũng trở về Khôn Ninh Cung; Thu Vận đã tới tuổi có thể được người dưới kêu một tiếng cô cô. Đông Cung an tường không có việc gì, mẫu hậu đương nhiên sẽ không nhúng tay vào, chúng ta có thể an tâm đóng cửa lại hưởng thụ cuộc sống của chúng ta.”

Lúc trước Kim cô cô cẩn thận nghiêm khắc dạy hai cung nhân kia quy củ trong lúc Chương Hàm ở cữ, qua suốt nửa năm Trần Thiện Chiêu cũng nhân cơ hội thậm chí chẳng thèm đến ngồi. Sau đó Trần Thiện Chiêu sai người sang ướm lời, nói là có thể can thiệp cho bọn họ lấy cớ cáo bệnh đưa ra khỏi cung, dù sao cũng không có danh phận chính thức nên không cần kiên trì. Thế mà hai người họ đều không muốn từ bỏ ý định, Trần Thiện Chiêu cũng thản nhiên thảy bọn họ ở hậu viện. Suốt sáu năm qua, nữ tử đưa cho Yến Vương Trần Thiện Duệ không ít, trong khi ngoại thần lại không dám trắng trợn táo bạo đưa bất kỳ một ai cho vị Đông Cung Thái Tử này. Hiếm hoi lắm mới có lần Hoàng đế nổi hứng bất chợt lại tặng hai nữ tử, nhưng cùng chỉ để ở hậu viện giống như trước đây. Bởi vì là người Hoàng đế ban cho nên Trần Thiện Chiêu cũng thỉnh thoảng đến ngồi một chút, xem quyển sách uống bình trà, ngay cả nước trà đều do Lộ Khoan đầu lĩnh nội thị của Đông Cung đích thân chuẩn bị.

Lúc này, Trần Thiện Chiêu thấy Chương Hàm nhoẻn miệng cười bèn nhún vai nói: “Cố nhiên làm theo lời Đại cữu ca yêu cầu thì càng đơn giản hơn, nhưng nếu có thể được thanh tịnh hơn chút, cớ sao ta không làm?”

Chương Hàm nhìn Trần Thiện Chiêu hiện giờ đang nuôi bộ râu trông rất có tinh thần, không khỏi bật cười nói: “Là thiếp tham lam mà thôi, chỉ muốn một mình cùng chàng sống hết quãng đời còn lại.”

“Không phải chỉ có mình nàng suy nghĩ như vậy, ta cũng thế.” Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng cầm tay Chương Hàm, đang muốn ghé sát vào âu yếm, chợt thấy ánh mắt Chương Hàm long lanh, dường như ẩn chứa điều gì đó mà mình chưa phát hiện. Anh hơi sửng sốt, cố tình đúng lúc này bên ngoài truyền đến một trận hô to gọi nhỏ.

“Cha, nương!”

Vừa nghe tiếng nữ nhi Trần Kiểu, Trần Thiện Chiêu tức khắc ngồi thẳng người. Hiện giờ con bé tuổi không lớn nhưng vấn đề thắc mắc lại rất nhiều, xảo quyệt đến mức khiến anh choáng váng, đặc biệt là có một lần anh và Chương Hàm đang âu yếm thì bị Trần Kiểu bắt gặp, con nhóc túm lấy anh đay nghiến suốt thời gian dài. Chờ khi Trần Kiểu chạy nhanh vào phòng, Trần Thiện Chiêu mới làm ra vẻ đạo mạo đằng hắng một tiếng: “Minh Nguyệt, hôm nay con đã học xong hết chưa?”

Trần Kiểu xưa nay chẳng sợ cha chút nào nhưng lại có chút sợ mẫu thân. Lúc này thấy Chương Hàm mỉm cười nhìn mình, hiển nhiên cũng không có gì không vui, cô bé tự tin đáp: “Tuy tiên sinh giao cho con học thuộc lòng mười lần, nhưng mấy bài được giao con đều thuộc hết rồi,  dĩ nhiên tiên sinh cho con tan học. Cha, hiện giờ Thanh Diên đã nhận biết hơn một trăm từ. Tuy đã qua Tết Đoan Ngọ, nhưng so với nhiệm vụ lúc trước cha giao, con đã hoàn thành vượt chỉ tiêu rồi. Hôm Tết Đoan Ngọ cha nói con không hoàn thành nhiệm vụ nên không cho con đi chèo thuyền, hiện giờ cha phải bồi thường cho con mới đúng!”

Trần Thiện Chiêu nghe Trần Kiểu nói vậy kinh ngạc vô cùng. Chưa kể hiện giờ Trần Mân mới hơn hai tuổi, cho dù gấp đôi thời gian hạn định nhưng có thể nhận biết hơn một trăm chữ cũng thật vô cùng ghê gớm, sao Trần Kiểu lại dám khoác lác đến như vậy? Vì thế, anh lập tức nghiêm mặt nói: “Được, nếu con thật sự dạy Thanh Diên có thể nhận được một trăm chữ, ta sẽ cho con đi hồ Mạc Sầu ở Tây Uyển chèo thuyền!”

Chương Hàm đã sớm nghe cung nữ hầu hạ nữ nhi kể qua chuyện cô bé "dạy"  Trần Mân kiểu gì. Ngay lúc này biết rõ cho dù Trần Thiện Chiêu luôn có biện pháp qua mặt người khác, nhưng chỉ sợ phải ăn mệt với nữ nhi trong chuyện này, nàng cố tình không vạch trần. Cho đến khi Trần Kiểu hí hửng dẫn Trần Mân vào phòng, lấy ra từng tờ giấy như làm ảo thuật để Trần Mân đọc chữ ngay trước mặt Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm mới nở nụ cười đang cố nén nãy giờ.

“A. . . Bẩn thỉu. . . Ô ô ô ô ô. . .” (Bẩn thỉu:腌臜 phát âm là ā zā; Ô: 呜 phát âm là wū)

Trần Thiện Chiêu nghe Trần Mân chỉ cần lặp lại một chữ ô (呜) mười mấy hai mươi lần, mỗi lần Trần Kiểu đều nhanh tay lật một trang giấy với một chữ, từ chữ đơn giản như số năm (五), họ Ngô (吴). . . đến những chữ phức tạp như múa (舞), sương mù (雾), vịt trời (鹜), vân vân. . . xác thật đều có cùng một phát âm wū. Đầu tiên Trần Thiện Chiêu bị nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó bật ra một tràng cười ha hả khó có thể ức chế. Tuy cậu bé Trần Mân hiển nhiên không phải thần đồng hai tuổi đã có thể biết chữ, chiêu này của nữ nhi càng rõ ràng là chơi gian trá, nhưng anh lại không hề có cảm giác bị qua mặt. Sau khi cười xong nhìn Trần Kiểu vẫn rất nghiêm trang đợi kết quả, anh bèn gật đầu.

“Tuy là chơi gian, nhưng có thể nghĩ ra biện pháp này thật sự làm khó con rồi. Thôi được, hiện giờ thời tiết dần dần mát mẻ, hôm nào để mẫu thân con hẹn với các cô tổ mẫu cùng đưa Hoàng tổ mẫu của con đi hồ Mạc Sầu Tây Uyển du ngoạn.”

Trần Kiểu cùng lắm chỉ muốn thử một lần, không ngờ phụ thân thật sự đồng ý rồi, cô bé tức khắc mừng rỡ nhảy bật cao ba thước, cười giòn giã tiến lên ôm choàng lấy Trần Mân vẫn còn ngơ ngác, ngồi xổm xuống nói với đệ đệ: “Thanh Diên, có nghe được chưa, hôm nay đệ giúp tỷ tỷ một phen, nhờ vậy tất cả chúng ta đều có thể đi hồ Mạc Sầu Tây Uyển chèo thuyền!”

Trần Mân nào biết đâu là chuyện thế nào, chỉ thấy tỷ tỷ thật cao hứng, tự nhiên bé cũng cười khúc khích theo. Chương Hàm nhìn Trần Thiện Chiêu cũng vui vẻ hớn hở không kém, lại thản nhiên nói: “Hãy nhờ mẫu hậu và Thập nhị cô cô mang theo Minh Nguyệt Thanh Diên đi vui chơi nhé, thiếp không đi được đâu.”

Nghe vậy, Trần Thiện Chiêu tức khắc kinh ngạc: “Suốt ngày nàng ở trong cung không thể ra ngoài, đây là là dịp thư giãn hiếm có, vì sao nàng không đi?”

Đối mặt với ánh mắt sáng ngời và vẻ mặt quan tâm của Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm cúi đầu nhìn lướt bụng mình, khẽ cười nói: “Sáng nay thiếp mời Lưu Viện phán tới bắt mạch, nói là hoạt mạch.”

“Hoạt mạch?” Trần Thiện Chiêu sửng sốt một chút mới ngộ ra cái gọi là "hoạt mạch" nghĩa là gì, tức khắc cười ha hả: “Tốt, tốt quá, xem ra Đông Cung càng thêm náo nhiệt!”

Trần Kiểu nhìn phụ thân đầy mặt vui sướng, lại nhìn mẫu thân đang làm như  không có việc gì, tức khắc vô cùng thắc mắc. Lúc này, Thu Vận nãy giờ vẫn đi theo hai tỷ đệ cùng tiến vào, lại gần Trần Kiểu ngồi xổm xuống ghé tai cô bé thì thầm giải thích: “Quận chúa, Thái Tử phi điện hạ sắp sửa cho ngài và Tam Hoàng tôn thêm một đệ đệ hoặc muội muội!”

“Ôi chao!” Trần Kiểu vừa nghe xong tức khắc vui mừng khôn xiết. Cô bé chạy ào đến ôm chặt cánh tay Chương Hàm, nũng nịu nói: “Nương, con đã có đệ đệ Thanh Diên, còn muốn một muội muội. Nương sinh cho con một muội muội nhé!”

“Nhóc ngốc, đâu phải con muốn muội muội là sẽ có muội muội!” Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nữ nhi, mặt mày vui vẻ phát biểu: “Nếu mọi chuyện đơn giản giống như con nói, ta thật muốn mẫu thân con cứ mỗi năm sinh một đứa, nhi tử nữ nhi luân phiên, vậy Đông Cung không phải náo nhiệt đến tột đỉnh?”

“Đừng nói hươu nói vượn với Minh Nguyệt và Thanh Diên!” Chương Hàm giận dỗi lườm trắng Trần Thiện Chiêu một cái rồi thản nhiên nói: “Nếu thật là như vậy, mỗi năm Thái Tử điện hạ phải có bao nhiêu ngày chịu cảnh phòng không chiếc bóng?”

Thấy Trần Thiện Chiêu cứng họng, Chương Hàm bật cười: “Tuy chỉ mới hơn một tháng nhưng thiếp đã báo hỉ cho mẫu hậu, chắc hẳn Kim cô cô lại phải qua đây chăm sóc một thời gian. Minh Nguyệt Thanh Diên có thể bình an chào đời, công lao của Kim cô cô không phải là nhỏ. Xưa nay Kim cô cô làm việc tận tâm tận lực, trong nhà chỉ có một chất nhi, hiện giờ đã mười sáu. Tuy mẫu hậu đối đãi rất tốt với người bên cạnh, thường xuyên ban thưởng nhưng tuyệt đối không dễ dàng cho con cháu họ thụ quan. Chi bằng Thái Tử điện hạ sai người kiểm tra hắn xem sao, còn có con cháu của Trương cô cô và Mẫn cô cô, cho quản lý chút sự vụ vẫn có thể. Lúc xưa Thái Tổ hoàng đế ban thưởng rất nhiều ruộng đất vườn tược cho Thái Tử điện hạ, các sản nghiệp khác cũng không ít, nhóm người hiện thời đang quản lý cũng nên thay phiên để tránh bị lạm dụng.”

Nghe vậy, Trần Thiện Chiêu tức khắc hiểu ý gật đầu: “Ừ, ta sẽ để ý tới chuyện này.” Kế tiếp, anh cười trầm ngâm nhìn Trần Kiểu nói: “Minh Nguyệt, hiện giờ mẫu thân con cần phải chuyên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức để sinh cho con một đệ đệ hay muội muội thật khỏe mạnh xinh đẹp. Con cũng không còn nhỏ, hãy theo Đan ma ma và Thu Vận học quan tâm sự vụ trên dưới của Đông Cung.”

Chương Hàm không ngờ Trần Thiện Chiêu lại đem chuyện lớn như vậy lập tức đẩy cho Trần Kiểu mới sáu tuổi. Tuy nhiên, nhìn nữ nhi hứng thú bừng bừng đáp ứng ngay, nghĩ đến tương lai cho dù Trần Kiểu là công chúa cao quý thì cũng phải giúp chồng dạy con, nhìn lại bộ dạng  nóng lòng muốn thử của cô bé, cuối cùng nàng vẫn không lên tiếng phản đối.

Trần Hi mới chín tuổi cũng đã giám quốc ở Bắc Kinh, Trần Kiểu tuy còn nhỏ nhưng xác thật vẫn có thể học cách đảm đương một phía!
 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia