ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn Phần 2] VINH HOA PHÚ QUÝ - Phủ Thiên

339. KHÍ PHÁCH THIẾU NIÊN

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

Kỳ thi Hội trải qua ba lượt khảo thí tổng cộng chín ngày. Khi trường thi mở cửa, một số cử tử sức khỏe không tốt phải được người khiêng ra. Vì thế, Chương Hàm sốt ruột phái người đến Chương gia hỏi thăm, biết được Chương Sưởng chỉ trông chật vật nhưng sức khỏe không gì trở ngại, lúc này mới yên tâm. Đến ngày yết bảng, nàng chỉ an tọa trong cung, quả nhiên có người vội vàng tới báo tin vui. Lộ Khoan hiện giờ cai quản toàn bộ nội thị của Đông Cung dập đầu vui vẻ bẩm: “Thái Tử phi điện hạ, Chương tiểu công tử đứng thứ mười tám trong kỳ thi Hội ạ!”

Thành tích này thực sự hơi ngoài dự kiến của Chương Hàm. Nàng biết sau khi Tống Nghi hồi kinh, Chương Sưởng vẫn học tập kinh sử với vị thầy cũ, ngoài ra còn tìm vài vị khác học thêm. Vào năm Trường Ninh thứ ba, Chương Sưởng đi hội quán ở các tỉnh lỵ luận bàn học vấn với đủ hạng người, hơn nữa đệ đệ vừa thông minh lại chịu khó, kỳ thi Hội này đệ ấy rất tự tin. Tuy nhiên xếp hạng mười tám thật sự là một thành tích cao, nếu là kết quả thi Đình thì cũng ở trong danh sách Nhị giáp, ngay cả nhiều tài tử nổi danh của các tỉnh cũng phải đứng sau! Vì thế, nàng cười tủm tỉm thưởng cho Lộ Khoan đến báo tin vui, nhưng rốt cuộc không nhắc đến chuyện này nữa.

Vào ngày thi Đình, hai trăm ba mươi bảy cống sĩ trúng tuyển tập trung trước Phụng Thiên Điện dập đầu hành lễ rồi nhận đề thi, sau đó ngồi dọc theo hành lang hai bên điện phụ bắt đầu giải bài. Thi Đình không giống như thi Huyện thi Phủ thi Viện hay thi Hội, đề tài khảo thí không phải Tứ thư Ngũ kinh mà về chính sách thời sự. Bài viết khoảng mấy trăm đến một ngàn chữ để trả lời cho câu hỏi về chính sách thời sự do Hoàng đế đưa ra, trước khi mặt trời lặn nộp bài thi. Nếu sau khi mặt trời lặn vẫn chưa đáp xong thì đốt nến viết tiếp đến khi nào xong mới thôi, không được châm chước.

Trải ra tờ giấy trắng để viết bài thi và tờ giấy nháp đặt trước mặt, Chương Sưởng nghĩ đến tỷ tỷ đang ở Đông Cung Lệ Chính điện chỉ cách Phụng Thiên Điện không đến mấy trăm bước. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn nóc nhà khi nãy mình vừa tới đã chú ý, lúc này mới cúi đầu tập trung tinh thần viết xuống những suy nghĩ trong đầu.

Khi trời tối hoàn toàn, những thí sinh đốt nến cũng đồng loạt nộp bài, các vị quan chấm thi nhìn những cuốn giấy được phân tới tay mình, bắt đầu khẩn trương đọc cuốn. Mặc dù các Tiến sĩ được lựa chọn trong cuộc thi Đình đều là môn sinh Thiên Tử, không có quan hệ gì với các vị quan chấm bài, nhưng vị nào nhìn trúng bài thi có thể làm Hoàng đế hài lòng, vị nào nhìn trúng bài thi có thể được chọn là Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa, đó là sự khẳng định về nhãn lực và thánh sủng. Đặc biệt năm nay Hoàng đế khâm mệnh một vị Đại học sĩ của Văn Uyên Các tiến đến chủ trì, xưa nay việc chấm thi đều do các Thượng thư của Lục bộ, Đô Ngự sử của Đô Sát Viện, các chủ quan của Thông Chính ty và Đại Lý Tự lãnh nhiệm vụ, kỳ này có Đại học sĩ gia nhập càng làm cho các vị đại thần mang ý cạnh tranh.

Cho nên, mười quyển đáp án được chọn là hay nhất phải trải qua một trận "đấu sức chém giết" không nhỏ, cuối cùng mới được dâng lên trước mặt Hoàng đế. Mặc dù ngồi trên lưng ngựa chinh chiến nửa đời, nhưng Hoàng đế Trần Vĩnh tốt xấu gì cũng được Thái tổ hoàng đế đích thân chọn lựa danh sư để dạy vỡ lòng, ngoài ra còn học hành nhiều năm ở Văn Hoa Điện, do đó cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực để xem những bài đáp án văn chương hoa lệ từ ngữ trau chuốt. Chỉ là, khảo đề lần này luận về trị quốc, Hoàng đế cảm thấy những bài thi được gọi là thượng thừa thì đại đa số đều dùng lập luận tầm thường, nhìn như dẫn chứng phong phú chữ tuôn ra như châu ngọc, kỳ thật toàn lời sáo rỗng không có gì đáng xem. Mãi đến khi mở ra bài thi cuối cùng, ngài vừa nhìn lướt qua chữ viết bèn không khỏi trầm ngâm nhướng mày.

Bút tích này hình như có chút quen thuộc. . . Móc sắt bạc hoa, nhìn lướt qua thì có phần giống nét chữ của đệ nhất thư pháp Thẩm Thế Kiệt lần này sao chép Cổ kim đại điển, nhưng nếu xem xét tỉ mỉ thì nhận thấy nét chữ cứng cáp sắc nhọn hơn. Bỗng nhiên, hứng thú của Hoàng đế sau khi đọc xong chín bài thi có chút suy giảm, lúc này lại nhịn không được đọc kỹ càng từ đầu đến cuối. Tới một chỗ nào đó, ngón tay ngài thậm chí không tự chủ được mà nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn của long ỷ.

“. . . Với quy mô to lớn của Trung Nguyên, nhiều lần bị bọn địch man di lăng nhục, lòng nhân từ và chính nghĩa chưa được báo đáp thì lại nhận thêm búa rìu không được an ổn. . . Cứ sau ba đời hùng chủ thì binh đao nhập kho, quân cho giải giáp, vì thế các thời đại như Hán, Ngô, Đường dù được uy danh quét ngang thiên hạ nhưng  cũng không tránh khỏi con đường đồi bại. . . Các quan văn ôn hòa thường dùng lý do tránh xung đột biên giới để cầm chân võ thần, hiển nhiên chỉ dung túng cho bọn man di nhiễu loạn biên giới. Võ quan không được trấn thần dương binh đánh trước phòng xa, đây chính là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Nuôi quân luyện binh không bằng dụng binh thấy máu. . .”

Đọc xong bài luận, Hoàng đế phát hiện thí sinh này chỉ dùng không quá sáu trăm chữ bèn tức khắc gật đầu hài lòng. Đến khi lật ra phía trước coi tên họ quê quán, Hoàng đế không khỏi sửng sốt rồi khẽ cười nhận xét: “Trẫm còn đang nghĩ loại tài tử nào mà có thể viết ra một phần văn chương đằng đằng sát khí như thế, hóa ra là Hổ tử Tướng môn, chẳng trách được!”

Mọi người đứng hầu trước Ngự án vừa nghe lời này đều hiểu rõ Hoàng đế đang nhắc tới ai. Mặc dù ở trước mặt Thiên Tử không thể nhìn xung quanh, nhưng phần lớn người ở đây không khỏi âm thầm thắc mắc rốt cuộc là ai tiến cử bài thi của Chương Sưởng. Tuy nhiên, điều càng làm cho bọn họ thất thần chính là, khi Hoàng đế xem xong bài thi được tiến cử rồi đến lúc quyết định thứ tự, trước tiên ngài định ra Nhất giáp Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa, sau đó ngài lập tức chỉ vào bài thi của Chương Sưởng phán: “Hãy cho nhi tử Chương gia vị trí Nhị giáp Truyền Lô! Hổ tử Tướng môn lại có thể học hành thành đạt, trẫm đương nhiên phải ban thưởng thật nhiều! Phụ huynh hắn hiện giờ đều là Tướng quân trấn thủ một phương, hắn thật không làm mất mặt Chương gia!”

Nhị giáp Truyền Lô: là người đỗ đầu Nhị giáp sau ba người đỗ Nhất giáp là Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa, còn được gọi là đỗ Hoàng Giáp. Mời vào wattpad thăm nhà bà còm.

Theo đúng lệ thì Kim Bảng của cuộc thi Đình phải chờ tới sau buổi lễ Truyền lư mới có thể dán lên công bố rồi thu vào Nội Các bảo tồn, nhưng bởi vì trước đây trong cuộc nổi loạn của phế Thái Tử, Hoàng đế Trần Vĩnh lợi dụng cơ hội Truyền lư ở kim điện để gây sóng gió, cho nên hiện giờ đăng cơ làm đế, đương nhiên muốn ngăn chặn khả năng bị người trà trộn vào cung. Vì thế, sáng tinh mơ sau khi kết thúc một ngày chấm bài thi Đình, Kim Bảng được đội quân sĩ bảo vệ xung quanh từ Lễ Bộ đưa đến phố Kỳ Bàn niêm yết, ngoài ra còn phái người đến tận nơi trú ngụ của Tiến sĩ thi đậu báo tin tiện thể hộ tống vào cung dự lễ Truyền lư. Dù đã có người báo tin, dù thứ tự lúc này chỉ liên quan đến hơn hai trăm người, nhưng chỗ yết bảng vẫn tụ tập đông đảo thân bằng quyến thuộc của người dự thi, còn có bá tánh xem náo nhiệt và phú hộ chọn con rể. Chương gia cũng giống vậy, trời còn chưa sáng đã sai người đi coi.

Nhưng thật ra Chương Sưởng sau khi về nhà vẫn có thể ăn ngon ngủ yên, nhìn bộ dáng cũng chả quan tâm đến thứ tự, vô cùng tiêu dao. Lưu thị thì vui sướng vì ấu tử đã qua được ải thi Hội, nhưng khi nói chuyện với trưởng tức lại đề cập đến một nỗi lo lắng khác. Bà không để bụng thứ tự thấp cao, nhưng lại lo về vụ Chương Sưởng dùng lý do phải dự thi không thể phân tâm nên trì hoãn hôn sự tới tận bây giờ. Hiện tại ấu tử đã hai mươi, ngay cả vị nhỏ nhất của Cố gia là Cố Chung cũng đã thành thân, trong khi Chương Sưởng vẫn độc thân lẻ bóng. Người tới cửa cầu hôn không hề ít, trước đây đều lấy cớ dự thi để chối từ, hiện giờ lại không biết phải làm thế nào.

“Nương, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ngài đừng nhọc lòng ạ.” Nhìn Lưu thị lo lắng sốt ruột, Tống Thanh Doanh mỉm cười khuyên: “Không phải Thái Tử Phi đã nói rồi sao? Bất kỳ ai muốn nhắc tới hôn sự của Sưởng đệ thì cứ đẩy sang cho nàng.”

“Tuy nói như thế, nhưng chuyện Hàm nhi phải chu toàn đã quá nhiều, ta lo lắng con bé tự khiến bản thân mệt muốn chết. . .”

Lời còn chưa nói xong thì nghe bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng hô to gọi nhỏ, không bao lâu một bà tử mồ hôi nhễ nhại chạy vọt vào, vui mừng ra mặt báo: “Phu nhân, Đại thiếu phu nhân, Tiểu thiếu gia trúng rồi ạ! Đứng đầu Nhị giáp được danh Truyền Lô, bên ngoài chiêng trống vang trời, người báo tin đã tới!”

“Ông trời ơi. . .”

Lưu thị choáng váng mặt mày, cũng may trưởng tức kịp thời đỡ được nên bà mới ngồi ổn. Bà chẳng biết thứ tự cao thấp tốt xấu ra sao, chỉ nghĩ nếu có thể trúng được Tiến sĩ thì dù không ở trong số Nhất giáp Nhị giáp Tam giáp cũng không có gì quan trọng, nhưng đâu thể nào ngờ được Chương Sưởng lại biết tranh đua như vậy! Bà nhìn sang Tống Thanh Doanh, tươi cười đầy mặt nói: “Tốt, tốt, mau phân phó trọng thưởng, giục Sưởng nhi mau chuẩn bị vào cung!”

Chương Sưởng thì lại vô cùng trấn định khi nghe thứ tự của mình. Vào cung dự lễ Truyền lư, đưa nhóm ba người trúng Nhất giáp đi dạo phố, cộng thêm buổi tiệc Ân vinh do Lễ Bộ tổ chức ba ngày sau, đó là lễ tục mà các tân Tiến sĩ đều phải trải qua. Cho dù mới đầu có rất nhiều cử tử xì xầm về vụ một con cháu huân thần quý thích mà có thể đoạt được thứ tự cao như thế ở kỳ thi Đình, nhưng đối mặt với vị cùng khoa chẳng hề bị ảnh hưởng bởi bất luận sự gièm pha hoặc kiểu khen "nâng cao té đau" hay lũ a dua nịnh hót, rốt cuộc thái độ của các cử tử được phân ra thành bốn loại -- Loại kính trọng nhưng không muốn gần; loại thờ ơ chẳng liên quan tới mình; loại hâm mộ xen lẫn ghen ghét; cuối cùng là loại xã giao thiếu thiệt tình -- còn Chương Sưởng thì ứng phó với tất cả bốn loại theo kiểu 'Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền'. Hôm nay, rốt cuộc Chương Hàm được sự cho phép của Đế Hậu, mời Lưu thị mang theo Chương Sưởng vào Đông Cung.

Sau khi chào hỏi theo Quốc lễ thì đến gia lễ, Chương Hàm tự mình dìu mẫu thân ngồi xuống, hỏi vài câu về sức khỏe và sinh hoạt hàng ngày, sau đó ngắm kỹ càng đệ đệ đã cao hơn mình cái đầu. Hình ảnh ấu đệ năm xưa còn mặc tã lót được nàng bế trong tay vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhớ trước đây khi từ Quy Đức phủ khởi hành vào kinh thành, lời nàng dặn dò đệ đệ phải chăm sóc mẫu thân vẫn còn văng vẳng bên tai, quan sát Chương Sưởng một hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Nhoáng cái đã mười năm. . . Sưởng nhi, đệ thật sự trưởng thành!”

“Đa tạ tỷ tỷ khích lệ.” Chương Sưởng toét miệng cười, sau đó bèn thẳng lưng ưỡn ngực nói: “Cha và Đại ca đều ở tiền tuyến ngăn chặn Lỗ Khấu, nếu đệ là người lưu lại trong nhà chống đỡ môn hộ, vậy chỉ có cách dụng tâm dụng công học hành, bằng không sẽ phụ thanh danh Chương gia khó khăn lắm mới dựng nên!”

“Thật là đứa có chí khí!”

Nghe ngoài cửa truyền vào giọng nói kia, Chương Hàm giật nẩy mình. Thứ tự của Chương Sưởng là do Hoàng đế đích thân định ra, điểm này nàng hỏi thăm được cũng không tốn mảy may sức lực. Một khi đã như vậy, sau buổi lễ Truyền lư Chương Sưởng vẫn chưa được diện kiến Hoàng đế, trong lòng nàng tự nhiên có chút băn khoăn. Hôm nay kêu Lộ Khoan canh chừng phía trước, nàng cố ý dặn dò thêm vài câu, quả nhiên khiến cho Hoàng đế tiến vào mà không kinh động nàng. Lúc này, nàng nhanh chóng đứng dậy đi mau vài bước tiến ra đón, hạ bái hành lễ: “Không biết phụ hoàng giá lâm, tha thứ nhi thần không kịp nghênh đón!”

Hoàng đế vượt qua ngạch cửa tiến vào, thấy Lưu thị cũng đầy mặt khẩn trương được Chương Sưởng dìu ra hành lễ, ngài biết ngay vừa rồi đi vào quả nhiên chưa từng kinh động người bên trong, hơi hơi gật đầu hài lòng. Hoàng đế chợt nhìn Chương Sưởng hỏi: “Phụ huynh của ngươi đều lập chí trong quân, từng câu chữ trong bài thi của ngươi cũng trào dâng chí khí, tại sao không đi theo nghiệp võ như bọn họ?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần muốn tận trung, nhưng cũng muốn tận hiếu.” Nếu đổi thành sáu năm trước, thời điểm Chương Sưởng vẫn còn nghĩ muốn theo cha huynh ra chiến trường kiến công lập nghiệp, lời này từ trong miệng nói ra sẽ có ý tứ khác. Nhưng ngay lúc này, hắn không cần suy nghĩ đã bật ra một câu như vậy, theo sát bèn đúng lý hợp tình giải thích: “Phụ huynh thần nhiều năm rời nhà chinh chiến, trưởng tỷ cũng không thể đoàn viên với người nhà, mẫu thân và thần gắn bó suốt bao nhiêu năm. Hiện giờ mẫu thân đã già, thần cũng đã lớn, nếu cứ chạy theo những ham muốn nhất thời mà bỏ bê mẫu thân không màng tới, vậy chẳng phải là ruồng bỏ luân lý làm người? Huống hồ, nếu Hoàng Thượng khen thưởng thần có chí khí trào dâng, vậy thì dùng kiến thức của thần để giúp nước giàu binh mạnh, sẽ thu hoạch gấp mười lần so với chuyện thần mang một thân võ công mèo quào ra trận!”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info