ZingTruyen.Com

[Edit - Hoàn Phần 2] VINH HOA PHÚ QUÝ - Phủ Thiên

263. PHỤ TỬ QUÂN THẦN

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

Sau một đêm long trời lở đất, diện mạo kinh thành đã được tân trang.

Phố lớn ngõ nhỏ đều dán bố cáo của quan phủ, khi nghe những người biết chữ hoặc các tú tài đọc to nội dung, bình dân bá tánh đều hoảng sợ. Trước đó chỉ nghe nói Thiên Tử bệnh nặng, Thái Tử giám quốc, mọi người còn đang bàn tán khi nào thiên hạ phải đổi chủ, lại không ngờ hóa ra là do Thái Tử thiếu chút nữa hành thích vua giết phụ hoàng! Chuyện càng khiến người chậc lưỡi chính là, phủ Triệu Vương bị lửa lớn thiêu hủy, nhưng Thế tử gia Thế tử phi Quận vương phi và các quý nhân vẫn luôn ẩn thân trong kinh thành, tìm được mật chiếu giao cho Triệu Vương ở tận Bắc Bình, hôm qua chính nhờ vị phiên vương chiến công hiển hách trở về chủ trì đại cục lật đổ Thái Tử. Không chỉ thế, Thiên Tử còn xuất hiện trước mặt đủ loại quan viên, tuy sức khỏe không tốt nhưng rốt cuộc vẫn có thể gặp người!

"A di đà Phật, Hoàng Thượng thật gặp nhiều kiếp nạn, cũng may hiện giờ đã bắt lấy nghịch tử, cũng nên thái bình."

"Cái gì nhiều kiếp nạn, ngươi nói ra lời này đáng vả miệng! Theo ta thấy Hoàng Thượng thật là người tốt, chuyện lớn như vậy mà vẫn công bằng tuyên bố cho toàn thiên hạ, mấy triều trước chắc hẳn sẽ giấu nhẹm đi đấy chứ!"

"Hôm qua từ sáng sớm đến tối mịt binh mã chạy tới chạy lui khắp kinh thành, tiếng ngựa phi không ngừng vó, làm thế nào giấu được? Thật đúng nhờ Triệu Vương trở về kịp thời, đã có công lớn như vậy, hiện giờ giám quốc một thời gian thì vị trí Đông Cung trữ quân nhất định tới tay!"

Trước bảng bố cáo già trẻ lớn bé nghị luận rôm rả, đột nhiên thấy một người lưng đeo ống đồng phi ngựa nhanh như chớp vọt qua, lớn tiếng thét to: "Nhường đường, nhường đường, quân tình khẩn cấp từ Tây Bắc!"

Thấy người này phóng như bay, mọi người sửng sốt rồi bỗng có người hô lên: "Tây Bắc có chuyện gì vậy, chẳng lẽ Tần Vương điện hạ xác thật dấy binh?"

Từ năm ngoái Tần Vương thâu tóm binh quyền của Thiểm Tây Đô Ty, sau đó có tội danh xúi giục xung đột biên giới giết lương dân giả mạo quân công, mặc dù lúc ấy Thái Tử đã dùng danh nghĩa thánh chỉ triệu Tần Vương hồi kinh nhưng cuối cùng lại không có kết quả. Triệu Vương đã từng phụng Thiên Tử kiếm mang quân hỏi tội, nhưng Tần Vương vẫn hành động quỷ dị. Hiện giờ bất chợt có quân tình cấp báo đến từ Tây Bắc, dĩ nhiên thu hút rất nhiều suy đoán của mọi người.

Hãy ủng hộ người làm truyện bằng cách vào đọc ở ɯattραd. Đêm qua tuy Triệu Vương ở lại trong cung nhưng hạ lệnh phong bế Đông Cung, chính mình không đi vào một bước mà trực tiếp nghỉ ở phòng Cáo sắc. Khi biết được quân tình cấp báo từ Tây Bắc, Triệu Vương trắng đêm chưa ngủ lập tức rửa mặt bằng nước giếng lạnh băng, ra hiệu cho Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết không cần tránh đi, lập tức tuyên người tiến vào. Mở ra tin cấp báo tám trăm dặm kịch liệt, ông đọc lướt qua rồi cầm tờ tin do dự trong chốc lát, sau đó đưa cho hai vị thần tử chưởng quản Lại Bộ và Hộ Bộ.

Quân báo ngắn gọn chỉ có một tin tức -- Tần Vương mang hai mươi vạn binh, dùng cờ hiệu Cần vương tây tiến Đại Đồng!

Thiểm Tây chính là trọng địa của Tây Bắc Đại Tề, cho nên xưa nay đóng quân đông đảo. Khuyết điểm duy nhất là ngoại trừ Ninh Hạ có kho lúa phong phú được coi là tiểu Giang Nam, đất đai của các chỗ khác không phì nhiêu, mỗi năm đều yêu cầu vận chuyển lượng lớn lương thực từ Giang Nam. So sánh với Triệu Vương, Tần Vương dụng binh cực đoan hơn, quân pháp khắc nghiệt, thưởng trọng phạt cũng nặng, cho nên tốc độ hành quân cực nhanh. Thời điểm này tuy dùng tám trăm dặm kịch liệt ra roi thúc ngựa đưa đến quân tình cấp báo, nhưng ít nhất cũng chậm năm ngày rồi.

Vì thế, Hạ Thủ Nghĩa gần như không cần suy nghĩ lên tiếng ngay: "Đại Vương nguy rồi!"

Đại Vương có đất phiên ở Đại Đồng là Hoàng tử thứ sáu, nếu luận võ dũng thì không phân cao thấp với Tần Vương Triệu Vương, nhưng làm người xưa nay tự phụ bảo thủ. Chỉ xét lúc trước khi đại quân Triệu phiên lấy danh nghĩa phụng Thiên Tử kiếm thảo nghịch di chuyển quân đội đến Tuyên phủ, ông ta nhất định hạ lệnh đóng cửa biên cảnh tuyệt đối không cho đi qua là có thể nhìn ra. Khi xưa Đại Vương đánh thắng mấy trận chiến với Mông Cổ, càng tuyên truyền bản thân là tấm gương cho binh sĩ -- -- nhưng khỏi nghĩ cũng biết, thường thường chủ soái làm tấm gương cho binh sĩ, nếu lỡ bị bại trận sẽ là tình cảnh gì.

Trương Tiết bận rộn bấm đốt ngón tay cẩn thận tính toán, sau đó mới trầm giọng nói: "Cho dù Tần Vương sớm trữ lương thực, tổng động viên cũng sẽ không thật sự có đủ cho hai mươi vạn đại quân. Nếu chân chính phát động chiến tranh, điều cần thiết không chỉ là số lượng binh lính mà còn tiền bạc. Nghe đồn Đại Vương si mê nữ nhạc, cho nên kỹ nữ ở Đại Đồng nhiều nhất Bắc địa, nhờ kinh doanh nghề này mà thu thuế vô số kể. Nếu thật sự chiếm được Đại Đồng, Triệu Vương điện hạ hiện giờ lại ở kinh thành không có cách gì phân thân, chỉ sợ phía Bắc. . . không ai có thể chế phục Tần Vương!"

Thấy sắc mặt Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết đều trầm trọng, Triệu Vương thản nhiên cười rồi nhàn nhạt nói: "Nhị vị không cần nâng cao khả năng của người khác mà diệt đi uy phong chính mình. Nếu phụ hoàng đã xuất hiện lâm triều, tin tức này lan truyền ra ngoài thì thanh thế Cần vương của Nhị ca sẽ phải suy yếu rất nhiều. Thêm nữa. . . ai nói bản vương không cách gì phân thân?"

Không đợi hai người định thần mở miệng khuyên bảo, Triệu Vương xua tay ngăn cản: "Ý bản vương đã quyết, lát nữa sẽ đi gặp phụ hoàng. Hạ đại nhân chưởng quản Lại Bộ nhiều năm, điều chỉnh nhân sự nhờ khanh dụng tâm hơn; còn phần Trương đại nhân cũng giữ chức Hộ Bộ Thị lang nhiều năm, nên là thời điểm thăng nhiệm Thượng thư. Đừng cố tranh luận với ta vấn đề xét tư lịch linh tinh gì đó, 'Quy củ là chết, người là sống', ta hận nhất những kẻ bảo thủ cứ dò dẫm từng bước, việc này ta cũng sẽ bẩm báo với phụ hoàng!"

Trương Tiết cũng không phải thánh nhân, Triệu Vương nói rõ muốn nâng đỡ ông nên ông chỉ nói một câu khiêm tốn rồi nhận lãnh. Nhưng đối với quyết định của Triệu Vương muốn trở về Bắc Bình chủ trì dụng binh, ông vẫn mở miệng khuyên: "Triệu Vương điện hạ, không phải là thần không tin được năng lực của ngài. Chiến sự luôn luôn vô cùng hung hiểm, trước mắt ngài xưa đâu bằng nay, tội gì lấy thân mạo hiểm? Uyển Bình Quận vương và Đông An Quận vương hiện giờ đều ở phía Bắc, tuy họ còn trẻ nhưng chỉ cần để Võ Ninh Hầu làm chủ soái. . ."

"Cố Trường Phong xác thật là tướng tài, nhưng hắn không thể chỉ huy quân mã của ta." Triệu Vương lặng lẽ cười, trên mặt lộ ra vẻ tự tin lại bất đắc dĩ: "Huống chi hai nhi tử của ta đều có tính tình quật cường, nổi cơn bướng bỉnh thì Cố Trường Phong không có cách gì trị được. Thay vì để xảy ra trường hợp quân lệnh không đồng nhất, chi bằng ta tự mình đi một chuyến. Đương nhiên, quân mã của Cố Trường Phong cũng phải điều động!"

Hạ Thủ Nghĩa biết tính tình Triệu Vương như thế, chỉ có thể đưa mắt ra hiệu cho Trương Tiết rồi hỏi: "Chỉ là, nếu Triệu Vương điện hạ dẫn binh, bệnh tình của Hoàng Thượng không thể hoàn toàn khôi phục trong chốc lát, vậy chuyện triều chính. . ."

"Giao cho Thế tử Trần Thiện Chiêu." Triệu Vương không cần suy nghĩ đáp ngay một câu, thấy Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết đều ngây ngẩn cả người, ông bất chấp nói: "Trước đó ta dẫn binh đi Tuyên phủ, sự tình của quan bố chính Bắc Bình và Đô Ty đều do Thế tử ở giữa phối hợp, hiện giờ cùng lắm là một tỉnh Bắc Bình biến thành thiên hạ mà thôi. Hơn nữa phụ hoàng rất coi trọng nó, nhất định sẽ nhắc nhở chỉ điểm, các khanh cũng phụ tá. Việc này cứ định như vậy, ta đi gặp phụ hoàng ngay."

Nhìn Triệu Vương hấp tấp ra khỏi phòng Cáo sắc, Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết nhịn không được đưa mắt cho nhau, trong lòng vừa cảm khái vừa bất đắc dĩ. Quyết định của Triệu Vương không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất hiện giờ, Trần Thiện Chiêu xưa nay nhân thiện trung hiếu, thanh danh nhận được từ văn võ bá quan và bá tánh không tệ chút nào, hôm qua biểu hiện trong lễ Truyền lư trước Phụng Thiên Điện càng rõ như ban ngày. Chỉ là, nghĩ đến lời đồn tính tình con mọt sách của Trần Thiện Chiêu, cùng với Thế tử phi quá sáng chói, hai người không khỏi nảy sinh vài phần lo lắng.

Huống chi, Thiên Tử tương lai điều binh khiển tướng bên ngoài, trong khi trữ quân tương lai tọa trấn kinh thành, chỉ sợ sau này phụ tử sẽ nghi ngờ nhau!

Thật lâu sau, Hạ Thủ Nghĩa mới nhẹ giọng nói: "Lát nữa hãy khuyên điện hạ thêm một lần, ít nhất phải đón Vương phi và trưởng tôn trở lại kinh thành!"

Mời vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2. Khi Trần Thiện Chiêu vâng mệnh vội vàng chạy tới Càn Thanh Cung, nghe từ miệng tổ phụ Hoàng đế và phụ thân Triệu Vương biết được Tần Vương rốt cuộc dấy binh, rồi còn Triệu Vương dự định đích thân dẫn quân, lưu lại chính mình ở kinh thành tọa trấn và chủ trì hết thảy chính vụ, đầu óc anh chàng hoàn toàn trống rỗng, một lúc lâu sau mới dưới ánh nhìn chằm chằm của Hoàng đế và Triệu Vương, hít một hơi thật sâu rồi quỳ xuống.

"Hoàng gia gia, phụ vương, hài nhi nhất định không phụ kỳ vọng."

Đối với phản ứng dứt khoát không chút đẩy đưa của Trần Thiện Chiêu, Triệu Vương thực vừa lòng, Hoàng đế cũng nở nụ cười. Thấy Triệu Vương tiến lên nâng dậy Trần Thiện Chiêu, trên mặt tràn đầy mong đợi, Hoàng đế ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Lão Tam, nếu ngươi muốn lập tức suất binh, phế lập Đông Cung sợ không còn kịp nữa rồi. Ngươi đi như vậy sẽ không sợ trẫm lật lọng?"

Triệu Vương kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Hoàng đế cười thâm trầm nhìn mình, ông bèn cung kính cúi đầu: "Nhi thần biết xưa nay phụ hoàng đã nói sẽ không bao giờ rút lời. Hơn nữa Cửu đệ đại nghịch bất đạo, Nhị ca hiện giờ cũng lộ ra lòng muông dạ thú, nhi thần lại có nhi tử con dâu đều trung hiếu lưỡng toàn. So sánh xuống dưới, nhi thần không tin trên đời này còn chọn được người nào có thể tốt hơn cho vị trí Đông Cung!"

Cho dù Trần Thiện Chiêu là nhi tử, nghe phụ thân trả lời một cách kiêu ngạo như vậy cũng không khỏi hoảng sợ. Nhưng khi anh chàng quay đầu nhìn Hoàng đế, thấy Hoàng đế không hề tức giận ngược lại khóe miệng thậm chí toát nụ cười như có như không, trong nháy mắt nghĩ đến sức khỏe Hoàng đế hiện giờ, anh chàng hiểu liền tâm ý của tổ phụ.

Nếu tổ phụ vẫn là Thiên Tử tráng niên cưỡi ngựa vung đao, phụ vương thì trẻ trung khoẻ mạnh, tự nhiên trong lòng sẽ nảy sinh kiêng kị. Thế nhưng tổ phụ vừa mới trải qua một trận cung biến, hiện giờ chỉ là một ông lão gần đất xa trời, đương nhiên nguyện ý truyền giang sơn cho một nhi tử vừa có dũng khí vừa có tự tin!

"Thực tốt, ngươi thực tốt!"

Hoàng đế tán thưởng một tiếng, tiện đà trầm giọng phân phó: "Nếu đã như thế, ngày mai trẫm tham dự triều hội ở Phụng Thiên Điện, ban chiếu mệnh ngươi làm nguyên soái, Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong làm phó soái. Nếu phải đi, không thể để ngươi gấp gáp như lúc đến đây, ngươi hãy dẫn theo Phủ quân hậu vệ, trẫm bảo Thiện Chiêu tiễn ngươi vẻ vang khởi hành! Cho dù lão Nhị cầu mau, hai đứa con trai của ngươi cũng không phải dễ đối phó."

Ánh mắt Triệu Vương sáng ngời, khom người hạ bái thật sâu: "Nhi thần tạ phụ hoàng!"

Hoàng đế dặn dò Triệu Vương thêm vài câu, lúc này mới thả người về chuẩn bị xuất phát, giữ lại Trần Thiện Chiêu. Nhìn chăm chú đứa cháu mình thương yêu đã lâu, Hoàng đế mỉm cười hỏi: "Thiện Chiêu, phủ Định Viễn Hầu con ở quen chưa?"

Thấy Trần Thiện Chiêu sửng sốt rồi hơi gật đầu, Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Chỉ tiếc trẫm không thể để con ở đó nữa. Ngày mai phụ vương con lên đường, con hãy dọn vào cung. Vấn đề lập trữ trong lúc này không còn kịp rồi, nhưng cũng không thể chờ đến khi phụ vương con khải hoàn hồi triều mà Đông Cung vẫn chưa có chủ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com