ZingTruyen.Com

[Edit - Hoàn Phần 2] VINH HOA PHÚ QUÝ - Phủ Thiên

239. TÌNH CẢM THÂM HẬU

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

Mỗi năm vào mùa đông, đường sông vận chuyển lương thực sẽ bị đóng băng, mọi nguồn cung cấp cho Bắc Bình chỉ có thể dựa vào đường bộ. Trong tiết trời băng giá của mùa đông khắc nghiệt, từng đoàn ngựa xe nối đuôi nhau trên thảo nguyên tuyết phủ trắng xóa cũng là một thắng cảnh độc đáo. Nhưng năm nay trước khi bắt đầu mùa đông, Triệu Vương đã chuẩn bị đầy đủ lương thảo và các loại vật tư, tất nhiên con đường từ Thông Châu đến Bắc Bình lúc này không có quá nhiều ngựa xe. Vì thế, mặc dù một đoàn bốn năm trăm quân mã bảo vệ xung quanh hai ba chiếc xe ngựa gần như chiếm trọn toàn bộ quan đạo, không lo bị người đi đường lui tới khiếu nại.

Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ giục ngựa đến bên cạnh một chiếc xe ngựa, cách bức màn nói: "Đại ca, chỉ thêm nửa canh giờ là có thể tới Bắc Bình."

Nhưng trong thùng xe thật lâu không có bất kỳ tiếng đáp nào. Trước tình huống này, nếu là lúc trước thì Trần Thiện Duệ đã sớm nổi trận lôi đình, nhưng hiện tại hắn biết huynh trưởng đang khó chịu vì điều gì, chỉ đành thở dài một hơi. Mặc dù biết là vô dụng nhưng hắn vẫn nhỏ giọng trấn an: "Có Lăng nhi bên cạnh, Đại tẩu sẽ ổn thôi."

Trong thùng xe cao rộng là chiếc giường rất lớn, đệm giường và chăn bông thật dày, vách thùng xe đều được bọc lông thú kín mít để giữ ấm, nhưng Trần Thiện Chiêu nằm trên giường sắc mặt vẫn tái nhợt. Vừa qua Hoài An là hắn từng ngã bệnh thật nặng, thứ nhất do thời tiết càng ngày càng rét lạnh, thứ hai là do trong lòng tưởng niệm quá mức, lại còn không dám dừng lại. Trần Thiện Duệ dứt khoát lôi đại phu lên một chiếc xe khác cùng lên đường từ từ chữa trị, coi như cũng không gây thành bệnh nặng.

Nghe câu an ủi của Trần Thiện Duệ, thấy vừa rồi Trần Hi còn ngồi chơi không biết khi nào đã nằm sấp xuống bắt đầu bò, đang dùng bụng và đầu củng tới củng tới từng chút một về phía mình, Trần Thiện Chiêu cảm thấy đau nhói trong tim, lập tức nhổm dậy bế bé con ôm vào lòng.

"Đại ca, huynh không sao chứ?"

Nghe Trần Thiện Duệ lại sốt ruột kêu lên, tiện đà đập vài cái vào thành xe, Trần Thiện Chiêu mới hít một hơi thật sâu lên tiếng: "Không sao đâu. Tứ đệ không cần lo lắng, ngoài ra. . ." Trên mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn và ảm đạm khó có thể diễn tả, trầm giọng thì thầm: "Nói tóm lại, đa tạ đệ đã để lại Tứ đệ muội, phần ân tình này ta sẽ ghi nhớ cả đời!"

Trần Thiện Duệ ở ngoài xe không khỏi sững sờ, trước mắt dường như lướt qua một bóng hình với xiêm y đỏ rực. Cho dù hắn là thiếu niên phong lưu xuất thân hậu duệ quý tộc, ở trong quân hay ở Bảo Định phủ đã từng quen biết rất nhiều nữ tử hoặc dịu dàng hoặc diễm lệ hoặc quyến rũ hoặc hoang dã. Ngay cả sau khi thành thân, kết giao với quan quân các vệ cũng không thiếu đi thanh lâu sở quán, chỉ là, không một cô gái nào có thể đặc biệt như Vương Lăng. Sự quyến rũ của Vương Lăng không phải loại dùng thủ đoạn nửa mời nửa buông, sự kiêu ngạo của nàng không phải kiểu mời chào đàn ông nảy sinh ham muốn chinh phục. Tất cả điểm đặc biệt của nàng đều bộc lộ từ trong xương tủy, khiến người đôi khi hận đến ngứa răng nhưng sau khi mất đi thì trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.

Vì thế, lần đầu tiên hắn phá lệ không đáp lời một cách khách sáo, cũng không trêu ghẹo hài hước, mà im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: "Đại ca, nếu huynh cảm thấy nợ đệ, vậy đừng hành hạ thân thể của mình mà mau khỏe lại! Bọn chúng tốt nhất nên bảo đảm Lăng nhi và Đại tẩu ổn thỏa. . . Nếu không, đệ sẽ khiến lũ khốn nạn đó hối hận đã sinh ra trên đời!"

"Hàm nhi. . ." Trong thùng xe, Trần Thiện Chiêu ôm chặt con trai bảo bối, trong tâm trí tràn đầy bóng dáng Chương Hàm. Từ nhỏ đến lớn, khi còn là thiếu niên đã phải rời xa phụ mẫu vào kinh, hắn chưa bao giờ trải nghiệm nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm như vậy, đau đớn như tim bị cắt thành từng mảnh. Hiện tại rốt cuộc hắn đã biết, Chương Thịnh còn có thể đợi đến binh mã của phủ Triệu Vương hội hợp nghênh đón bèn lập tức không do dự quay ngựa phóng về kinh thành, nhưng còn hắn thì ngay cả điểm này cũng không làm được.

Chưa từng có thời khắc nào hắn lại thống hận bản thân tay trói gà không chặt như vậy, hận mình ở lúc mấu chốt lại bị thê tử hạ dược mê man. Chỉ cần hắn cường tráng một chút hữu lực một chút, có lẽ khi đó còn có thể tranh đấu không để mình rơi vào kết cục như hiện giờ!

"Thế tử gia, đã tới Bắc Bình, Hoài Nhu Quận vương ra đón chúng ta!"

Trần Thiện Chiêu không hề phản ứng gì khi nghe bẩm báo. Trần Thiện Duệ sớm biết Đại ca chẳng còn thiết tha gì ba cái vụ lễ nghĩa đón tiếp, đành phải tiến lên chào hỏi Hoài Nhu Quận vương Trần Thiện Ân đang chuẩn bị đến trước xe ngựa hành lễ: "Đại ca không được khỏe, lúc này chắc hẳn đang nghỉ ngơi trong xe với Thần Húc. Nếu Nhị ca muốn gặp, chờ tới vương phủ rồi tính sau."

Thân là con thứ xuất, tư chất Trần Thiện Ân chỉ ở mức tầm thường, không có võ nghệ cao cường như Đông An Quận vương Trần Thiện Gia, văn thơ cũng không xuất chúng, hơn nữa Trần Thiện Duệ luôn được phụ thân sủng ái, xưa nay chẳng tôn kính Nhị ca này bao nhiêu, cho nên Trần Thiện Ân cũng không dám so đo với kiểu ngăn cản không mấy khách khí, cười cười nói: "Phụ vương phụng chỉ tiếp chưởng binh quyền của Bắc Bình Đô Ty và Hành Đô Ty, nhưng vương phủ vẫn chưa dời lại đây, hiện giờ ở tạm tại nha môn của Bắc Bình Đô Ty. Vừa rồi cả vạn người của bộ lạc Mông Cổ bị dân Mông xua đuổi bèn di cư về phía Nam đầu nhập, cho nên Tam đệ phải lên Khai Bình thương lượng. Mẫu thân từ khi biết được hướng đi của Tần phiên bèn suất lĩnh nội quyến vương phủ chuyển đến Bắc Bình, tạm thời trưng dụng một tòa nhà bốn sân."

Trần Thiện Duệ không kiên nhẫn nhướng mày: "Vậy trước tiên chúng ta đi gặp phụ vương hay mẫu thân?"

Trần Thiện Ân vốn định nói đi gặp mẫu thân trước, đừng quấy rầy phụ vương quân vụ bận rộn ngày đêm bàn bạc với phụ tá, tuy nhiên, dưới ánh mắt sắc bén của Trần Thiện Duệ, hắn chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt nói ngược lại: "Đại ca và Tứ đệ có thể bình an trở về là niềm vui lớn cho mọi người, tuy mẫu thân kêu ta tới đón, nhưng chúng ta vẫn nên đi Đô Ty trước xem sao."

Nha môn của Bắc Bình Đô Ty nằm trên con phố nhỏ Tương Hoàng ở Tây thành, chiếm diện tích gấp đôi so với Bố Chính Ty. Đương kim Thiên Tử dành được thiên hạ trên lưng ngựa nên cực kỳ coi trọng võ tướng. Bắc Bình Đô Chỉ Huy Sứ Hồ Khoan xưa nay chính trực ngay thẳng, bao nhiêu năm không những không lui tới với Triệu Vương mà còn có chút khúc mắc, nhưng hiện giờ nha môn Bắc Bình Đô Ty lại vô cùng hòa thuận. Khi bên ngoài truyền đến tin tức Thế tử gia và Uyển Bình Quận vương đã tới rồi, Triệu Vương đang chỉ trỏ trên bản đồ tức khắc sững người.

"Điện hạ?" Không đợi Triệu Vương cố gượng cười khỏa lấp, Hồ Khoan vui vẻ đề nghị: "Thế tử gia và Quận vương gia có thể bình an rời khỏi kinh thành thật sự không dễ dàng, điện hạ vẫn nên mau chóng ra gặp một chút."

Triệu Vương ho khan một tiếng che giấu tâm tình kích động của mình, trầm giọng phân phó: "Không vội, để bọn họ chờ!"

Nhưng người bên ngoài báo tin lại do dự một lát rồi có chút khó xử nói: "Điện hạ, tha thứ ti chức lắm miệng, Thế tử gia vẫn mang bệnh, trưởng tôn cũng còn nhỏ. Bên ngoài lại mới đổ một trận tuyết lớn. . ."

Nghe vậy, Triệu Vương rốt cuộc cố chống không nổi. Ông bất chấp phân trần gì đó với Hồ Khoan và những người khác, đột nhiên sải bước ra ngoài. Mới đầu bước chân còn có chút dè dặt, nhưng thoắt cái càng đi càng nhanh. Khi sắp đến nghi môn, ông liền thấy Trần Thiện Duệ đang dìu một thanh niên gầy yếu bước chân tập tễnh đi về hướng này. Nhận ra đúng là Trần Thiện Chiêu, ông không khỏi sững người, thấy một ma ma bên cạnh ôm bọc tã lót quấn kín mít, bước chân ông chợt nhanh hơn.

"Phụ vương. . ."

Nhìn Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đều lẻ loi một mình, trong lòng Triệu Vương không khỏi sinh ra mấy phần buồn bã. Liếc mắt về phía Nhạc ma ma ôm bọc tã lót cuống quít muốn quỳ hành lễ, ông không nói lời nào chi tiến lên đón lấy đứa bé ôm vào lòng. Ngắm nghía nhóc con vẫn đang ngủ ngon lành không hề có dấu hiệu trợn mắt tỉnh lại vì bị đổi người bế, ông cười khen: "Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, đứa nhỏ này trưởng thành tất nhiên có tiền đồ!"

Lần đầu tiên nhìn thấy tôn tử mà đã biết ngay nó có tiền đồ?

Trần Thiện Ân âm thầm khinh bỉ, không ngờ Trần Thiện Duệ đứng bên cạnh cũng cười phụ họa: "Lúc trước khi cố gắng ra khỏi cửa thành, Đại ca vẫn bất tỉnh nhân sự nhưng Thần Húc không khóc không quấy, thật là phúc đức vô cùng. Khi đó con lo đến mức toát mồ hôi."

Nghe vậy, Triệu Vương nhớ tới lúc trước khi vừa nhận được tin tức, nghĩ đến vụ Trần Thiện Thông phải ngụy trang thê tử mang thai để ném người ở kinh thành mới có thể dùng chiêu "Ve sầu thoát xác", trong khi hai con dâu nhà mình chẳng những tự nguyện lưu lại kinh thành, hơn nữa trưởng tức còn trực tiếp rót dược cho trưởng tử để đưa cha con Trần Thiện Chiêu và Trần Hi ra ngoài, trong lòng Triệu Vương ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Lúc này, nhìn sắc mặt Trần Thiện Chiêu trắng bệch như tuyết, người chưa bao giờ an ủi ai như ông phá lệ nói: "Cát nhân ắt có thiên tướng, hai đứa nó một văn một võ, hỗ trợ lẫn nhau tất nhiên có thể thoát vòng vây!"

Như thể xác nhận câu này, bên ngoài đúng lúc truyền vào tiếng bẩm báo xin gặp, một bóng người vọt vào như cơn gió, quỳ một gối xuống hô to: "Có người tới từ phủ Triệu Vương trong kinh thành ạ!"

Lời này vừa nói ra, chẳng những Trần Thiện Chiêu vừa mừng vừa ngạc nhiên mà phản ứng của Trần Thiện Duệ càng gấp gáp hơn, thậm chí không rảnh để ý phụ thân ở ngay bên cạnh vội xông ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, hắn túm cổ một thân vệ mặt mày mỏi mệt tiến vào. Lôi người tới trước mặt Triệu Vương, hắn bèn tuôn ra một tràng như pháo nổ: "Thế tử phi và Quận vương phi ra sao? Hoàng gia gia tỉnh chưa? Thái Tử có âm mưu và hành động gì?"

Thân vệ bị Trần Thiện Duệ siết chặt cổ áo, vốn đã kiệt lực lại còn nghẹn thở khiến anh ta không thốt lên được lời nào. Mãi đến khi Trần Thiện Chiêu nhắc nhở Trần Thiện Duệ buông tay, anh ta khó khăn lắm mới lấy lại hơi rồi vội vàng bẩm báo: "Bởi vì Thiên tuế gia cự tuyệt xuất binh thảo phạt Tần phiên, Thái tử điện hạ sai người đến phủ Triệu Vương thỉnh Thế tử gia vào cung. Thế tử phi lấy cớ Thế tử gia bị bệnh, hạ lệnh đóng cửa vương phủ đuổi về. Sau đó Lại Bộ Thượng thư Hạ đại nhân đích thân tới mời, Thế tử phi vẫn không nhường một bước, tranh luận Hoàng Thượng miệng không thể nói tay không thể viết nên chắc hẳn có người giả mạo chỉ dụ, Hạ đại nhân đành phải bỏ đi. Vương phủ bị Kim ngô vệ bao vây canh chừng."

Nói tới đây, anh ta ngừng một chút lấy hơi, thấy Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đều nhìn chằm chằm sốt ruột đến mức ánh mắt gần như phun lửa, anh ta lập tức kể tiếp: "Vào ban đêm, có người muốn tấn công vương phủ. Thế tử phi và Quận vương phi sai người đốt cháy hậu viện, thân vệ trong phủ xông ra cửa lớn phá vòng vây. Ti chức phụng lệnh thoát khỏi thành từ Định Hoài môn, Thế tử phi và Quận vương phi sớm định sẽ rời thành từ Thái Bình môn. Ti chức đi một đường dùng trạm dịch do vương phủ bố trí, chỉ thay ngựa không nghỉ ngơi, hẳn là tin tức đến sớm hơn so với những người khác!"

Đây là ý nói những người khác hiện giờ đều chưa biết sống chết!

Vào lúc này, chẳng những Trần Thiện Chiêu mặt mày xanh mét cả người lảo đảo sắp xỉu, ngay cả Trần Thiện Duệ cũng gần như không đứng vững. Triệu Vương ôm trưởng tôn tay run nhè nhẹ, nghiến răng thật chặt cố lắm mới không mắng ra tiếng. Trong bầu không khí nặng nề như vậy, Trần Thiện Ân nhịn không được đằng hắng nhẹ. Hắn còn chưa kịp nói lời an ủi gì đó cho hợp tình hình, bên ngoài lại xuất hiện hai binh lính xốc nách một người vọt vào.

"Triệu Vương điện hạ, Thế tử gia, Quận vương gia. . . lại thêm một thân vệ mang tin tức tới từ kinh thành!"

Thân vệ kia mặc chiếc áo bông tả tơi, gương mặt bị đông lạnh đến mức tím tái, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình bèn toét miệng cười: "Thế tử phi và Quận vương phi đều bình an thoát khỏi vương phủ, hiện giờ đang ẩn nấp ở nơi an toàn trong kinh thành!"

Vừa nghe tin tức kinh hãi thì lại được tin thê tử bình an, Trần Thiện Chiêu suýt nữa té xỉu, may mắn Trần Thiện Duệ tay mắt lanh lẹ đỡ kịp. Thân vệ kia cam đoan một lần nữa tin tức là thật, nói rằng vào thời khắc cuối cùng hắn được lệnh thoát ra từ Thái Bình môn chạy về Bắc Bình báo tin, tảng đá lớn trong lòng Trần Thiện Chiêu rốt cuộc rơi xuống. Đúng lúc này, thân vệ cởi xuống một bọc vải đeo sau lưng đã không còn thấy rõ màu sắc ban đầu.

"Triệu Vương điện hạ, Thế tử phi và Quận vương phi giao cho ti chức mang đến vật này, chính là Thiên Tử kiếm Hoàng Thượng ban tặng trưởng tôn khi vừa chào đời!"

Triệu Vương nhìn thân vệ tháo lớp vải bọc lộ ra thanh Thiên Tử kiếm, ông sững sờ ngay tại chỗ. Ông đã từng tận mắt chứng kiến thanh kiếm này luôn theo sát bên người Hoàng đế một tấc không rời. Mặc dù trước đây từng nghe nói phụ hoàng ban bảo kiếm cho trưởng tôn, nhưng ông không thể nào ngờ được lại là bảo vật tùy thân của Thiên Tử. Hiện giờ chính mắt ông thấy thật sự là Thiên Tử kiếm, trong lòng sau sự kinh ngạc ban đầu lập tức tràn đầy hưng phấn. Ông cự tuyệt nhũ mẫu định đón lấy bé con, một tay bế trưởng tôn một tay duỗi ra đón nhận thanh kiếm, cười ha hả: "Tốt, tốt! Đông Cung rốt cuộc đừng mơ tưởng muốn làm gì cũng được. Đây chính là bảo kiếm tùy thân của phụ hoàng vô số đại thần đều tận mắt nhìn thấy! Người đâu, truyền lệnh xuống, bổn vương phụng Thiên Tử kiếm của phụ hoàng thay trời hành đạo, lập tức chỉnh quân thảo phạt. Gởi chiến thư cho Tần Vương, lệnh người phải giải thích rõ ràng hành động thâu tóm binh quyền của Thiểm Tây Đô Ty, khởi động xung đột biên giới, giết dân giả mạo quân công!"

Trần Thiện Chiêu không bị lây nhiễm sự phấn khởi của phụ thân. Dù cảm giác như trút được gánh nặng khi biết tin thê tử bình an, nhưng hoàn cảnh hai người ở hai nơi cách nhau mấy ngàn dặm không thể khiến hắn yên tâm. Hít một hơi thật sâu, hắn nhẹ nhàng giẫy ra khỏi tay Trần Thiện Duệ đang dìu đỡ mình, cung kính hành lễ với Triệu Vương.

"Phụ vương, nhi tử hẳn là người cuối cùng nhìn thấy Hoàng gia gia, hơn nữa Chu Vương Thế tử và Hoài Vương Thế tử đều không thể thoát khỏi kinh thành, nhi tử nguyện ý thay phụ vương đi gặp những nhân vật quan trọng khắp nơi! Chúng ta hãy lợi dụng tốt thời gian ít ỏi mà các dũng sĩ của vương phủ trong kinh thành khó khăn lắm mới tranh thủ được, chẳng những phải nhanh chóng nắm giữ toàn bộ quan Bố Chính sở hạt Bắc Bình, hơn nữa phải tranh thủ sự ủng hộ của Võ Ninh Hầu ở Liêu Đông, Bát thúc ở Tuyên phủ, Thập Thất thúc ở Sơn Đông, còn vô số các vị tướng lãnh lão thành đang cầm quân!"

Dù biết trưởng tử không phải là con mọt sách chân chính, nhưng từ nhỏ Trần Thiện Chiêu vẫn trầm tĩnh không thích tranh chấp với đời, hiện giờ đột nhiên tích cực như thế, Triệu Vương sửng sốt xong liền biết từ đâu trưởng tử lại có tâm tư này. Ông xúc động do dự một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Sức khỏe của ngươi chống không nổi một phen chinh chiến gian nan, chuyện này để sau hãy nói!"

"Phụ vương!"

Thấy Trần Thiện Chiêu lập tức quỳ xuống, Trần Thiện Duệ hốt hoảng vội vàng túm lấy kéo dậy. Thế nhưng không hiểu sao Đại ca lại lấy đâu ra sức lực còn mạnh hơn mình, hắn bèn đơn giản cũng quỳ xuống bên cạnh Trần Thiện Chiêu, ngẩng đầu đề nghị: "Nếu phụ vương không yên tâm để Đại ca bôn ba, nhi tử nguyện ý đi liên lạc khắp nơi!"

Nghĩ đến hai đích tử của mình đều có thể bình an thoát hiểm toàn nhờ thê tử tụi nó giấu trời qua biển, Triệu Vương nhịn không được thở dài một hơi. Đúng lúc này, Thần Húc đang bế trên tay rốt cuộc mở to mắt tỉnh lại, nhận ra người bế mình không phải nhũ mẫu cha hay Tứ thúc quen thuộc, hắn đột nhiên sụt sịt rồi há mồm rống lên. Tiếng khóc vang dội đã từng được Thiên Tử cười khen rất có lực tức khắc khiến nhiều người ở đây giật nảy mình. Nghe tiếng khóc của đứa trẻ, nhìn hai nhi tử đang quỳ thẳng trước mặt mình, Triệu Vương lại thở dài một hơi, nghiêm mặt nói.

"Hai đứa đứng dậy đi! Thiện Chiêu, nhi tử ngươi mới bao lớn, với sức khỏe của ngươi, chẳng lẽ muốn bỏ rơi thằng bé ra ngoài liều mạng trong thời tiết này? Ban đầu ta không tuân mệnh chinh phục Tần phiên là vì ta biết huynh đệ các ngươi đã bình an thoát ly, không muốn làm theo lệnh lão Cửu để hắn ở kinh thành vênh váo đắc ý. Nhưng hiện giờ có trong tay Thiên Tử kiếm của phụ hoàng, ta không thể vẫn lù lù bất động. Tứ đệ ngươi vừa xung phong nhận nhiệm vụ đi liên lạc khắp nơi, hắn vũ dũng hơn người, có năng lực tự bảo vệ bản thân hơn ngươi. Tam đệ ngươi đã đi Khai Bình, nếu thuận lợi, phụ nữ trẻ em của cả một bộ tộc sẽ di chuyển đến đây, dưới trướng ta sẽ có ít nhất hơn một ngàn dũng sĩ cùng ta chiến đấu. Tuy nhiên, hiện giờ Bắc Bình mới vào tay không lâu, Hồ Khoan cũng muốn đồng hành với ta, tòa thành nền tảng quan trọng này cần có ngươi lưu lại tọa trấn!"

Triệu Vương thấy trưởng tôn vẫn khóc lớn không ngừng, ông không thuận tay giao lại cho nhũ mẫu mặt mày khẩn trương đứng bên cạnh, ngược lại cứ cứng đơ bế Trần Hi đong đưa vài cái. Có thể nghĩ, Triệu Vương xuất thân quân ngũ chưa từng ôm qua bất kỳ đứa con nào, động tác chẳng chút nào mềm mại tức khắc khơi dậy sự phản đối của ông tướng con đã bị chiều hư, giọng gào tê tâm liệt phế quả thực có thể khiến dũng sĩ kiên cường nhất muốn bịt tai. Tiếng khóc thét giận dữ của nhóc con thành công lôi lại sự chú ý của cha bé, Trần Thiện Chiêu rốt cuộc chống đầu gối đứng dậy. Chàng ta run rẩy tiếp nhận bé con huyết mạch tương liên với mình từ tay phụ thân, một lúc sau mới ngẩng đầu nói: "Nhi thần tuân theo lệnh chỉ của phụ vương."

Nghe Triệu Vương phân phát nhiệm vụ cho Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Gia Trần Thiện Duệ mà lướt qua người duy nhất là mình, Trần Thiện Ân không khỏi cúi thấp đầu, trong ánh mắt thoáng hiện một tia kỳ lạ nhưng lại không dám lên tiếng. Trần Thiện Duệ nghe phụ thân cho phép bèn vui mừng khôn xiết, dập đầu hành lễ: "Nhi thần tuân theo lệnh chỉ của phụ vương!"

"Được. Trời rất lạnh, Thiện Chiêu hãy đưa con trai về gặp mẫu phi ngươi đi." Thấy nhóc con ở trong tay Trần Thiện Chiêu chốc lát liền ngưng khóc, Triệu Vương không khỏi kinh ngạc nhìn bé con trong tã lót đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, khóe miệng ông vô thức nhếch lên mỉm cười lườm thằng nhóc một cái. Chợt phát hiện người khác đều đang nhìn mình, Triệu Vương bèn đằng hắng rồi phân phó: "Thiện Ân đưa Đại ca ngươi cùng nhau trở về. Thiện Duệ, ngươi lưu lại ngồi nghe nghị sự."

Sau khi phân công kết thúc, tất cả mọi người đều đi theo Triệu Vương quay lại phòng nghị sự của Đô Ty, chỉ còn lại Trần Thiện Chiêu theo Trần Thiện Ân trở về gặp Triệu Vương Phi. Trên mặt tuyết trắng để lại vô số dấu chân hỗn độn.

Rất cảm ơn nếu vào ɯattραd ủng hộ bà còm. Từ khi sai người về bẩm báo, nói là huynh đệ Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Duệ mang theo Trần Hi đi gặp Triệu Vương trước, tuy Triệu Vương Phi chưa có ý kiến gì, nhưng mấy ma ma và đại a đầu bên người đều nhìn ra Vương phi đang sốt ruột.

Trên thực tế, từ khi tin tức Tần phiên mưu nghịch và Trần Thiện Thông dùng kế "Ve sầu thoát xác" được công bố khắp thiên hạ, gương mặt Triệu Vương Phi đã thiếu vắng nụ cười. Mãi đến khi có người mang tin tức cấp tốc đến Bắc Bình, bẩm báo huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đã bình an thoát khỏi kinh đô, bà mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng đồng thời biết được Thế tử phi Chương Hàm và Quận vương phi Vương Lăng vẫn còn ở lại kinh thành, bà vừa bàng hoàng vừa giận dữ, suýt cho rằng hai đích tử luôn được mình dạy dỗ phải sống thiện lương mà thời khắc nguy cấp lại bắt chước tên Trần Thiện Thông lòng lang dạ sói. Tuy nhiên, khi bà biết đấy chính là lựa chọn của hai con dâu, bà không khỏi thở dài, mỗi ngày đều buồn bã không vui.

Lúc này, Triệu Vương Phi Phó thị đang ngồi trước cửa sổ thất thần khâu từng mũi chỉ may bộ quân phục trên tay, vài lần đều bị kim đâm vào đầu ngón tay mới sực tỉnh. Nha hoàn đứng bên cạnh muốn tiến lên hỗ trợ nhưng bà chỉ xua tay ý bảo không cần. Đến khi bên ngoài một bà tử vọt vào như cơn gió báo tin Thế tử gia đã trở lại, bà lập tức quăng xuống kim chỉ đứng bật dậy, ba bước cũng thành hai chạy ra bên ngoài. Khi lướt qua ngưỡng cửa, bà không lưu ý vấp phải ngạch cửa cao cao suýt té.

"Vương phi cẩn thận. . ."

Triệu Vương Phi được ma ma tới đỡ cũng không hề dừng lại, bước nhanh xuống bậc thềm trước nhà chạy ra ngoài sân. Thấy phía trước có mấy bà tử thật cẩn thận vây quanh một thanh niên thân hình thon gầy ôm bọc tã lót đi về hướng này, bà suýt nữa không nhận ra trưởng tử đã xa cách hai năm, thất thanh hô to: "Thiện Chiêu!"

Trần Thiện Chiêu cũng nhìn thấy Triệu Vương Phi ngay lập tức, mấp máy môi một hồi mới thì thầm: "Nương."

"Con của ta!"

Mặc dù trước đây cứ cách hai năm triều kiến một lần là có thể gặp mặt, nhưng lần nào cũng ở vương phủ trong kinh thành, Triệu Vương Phi luôn phải giữ ý giữ tứ. Tuy hôm nay tòa phủ đệ này kém xa phủ Triệu Vương ở kinh thành, càng kém xa sự hoa mỹ tráng lệ của phủ Triệu Vương ở Bảo Định, nhưng rốt cuộc bà không cần băn khoăn như trước, bước nhanh tiến tới ôm chầm nhi tử vào lòng. Dù bây giờ Trần Thiện Chiêu đã cao hơn trước một chút, nhưng bà không khỏi cảm thấy khó chịu khi vuốt ve sống lưng xương xẩu của nhi tử, thấy con trai gầy đi rõ ràng.

"Sao lại gầy đến nỗi này, sắc mặt sao khó coi như vậy?"

Nhìn Triệu Vương Phi thả người ra khỏi vòng ôm nhưng vẫn níu cánh tay Trần Thiện Chiêu không rời đầy mặt thương tiếc, ma ma đứng bên cạnh vội vàng nhắc nhở: "Vương phi, bên ngoài trời lạnh, Thế tử gia không chịu được đâu, lại còn trưởng tôn nữa!"

Triệu Vương Phi lúc này mới bừng tỉnh, thấy Trần Thiện Chiêu vẫn ôm chặt bọc tã lót, bà vội vàng kéo hắn vào trong. Những người hầu đương nhiên bước nhanh theo sau, chốc lát chỉ còn lại một mình Trần Thiện Ân đứng lẻ loi ngoài sân. Sắc mặt hắn biến ảo một hồi, cuối cùng vẫn cụp mắt lặng yên lui ra ngoài.

Hắn biết rõ, lúc này theo vào nhà xum xoe chỉ khiến bị chê vướng chân!

Khi bước vào phòng, Triệu Vương Phi thấy hơi ấm phả vào mặt không những không thể khiến sắc mặt Trần Thiện Chiêu hồng hào hơn chút nào, ngược lại có vẻ càng tái nhợt, bất giác tim bà đau nhói. Nhìn Trần Thiện Chiêu muốn ôm bé con hành lễ với mình, bà vội vàng đỡ cánh tay hắn, sau đó lạnh giọng phân phó những người khác lui ra. Nhận lấy bọc tã lót ôm vào lòng, thấy Trần Hi đã nhắm mắt ngủ ngon lành, gương mặt khóe miệng đặc biệt là tư thế ngủ quả thực giống Trần Thiện Chiêu khi còn nhỏ như đúc, bà nhịn không được áp mặt vào má bé.

"Thật giống. . . thật giống con khi còn nhỏ!" Sau một lúc lâu, bà mới ngẩng đầu lên, nhìn Trần Thiện Chiêu sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng nói: "Thiện Chiêu, nương biết con khổ sở trong lòng. Nếu thương tâm cũng đừng ráng chịu đựng, cứ nghẹn uất sẽ không tốt cho sức khỏe. Nơi này chỉ còn một mình nương, không ai thấy!"

"Nương. . ."

Thấy nhi tử khẽ kêu một tiếng, trong chốc lát đôi mắt đã ngập nước, chợt quỳ xuống đất rồi cứ thế úp mặt vào đầu gối bà. Cảm nhận phần váy ở đầu gối thoắt chốc ướt đẫm một mảng, Triệu Vương Phi nhịn không được một tay ôm cháu nội, một tay vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mất đi vẻ bóng mượt của con trai.

Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm mà thôi! Tội nghiệp Trần Thiện Chiêu từ nhỏ đã hiểu chuyện, nhưng ông trời càng muốn làm thằng bé đau khổ nhiều hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com