ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn Phần 2] VINH HOA PHÚ QUÝ - Phủ Thiên

221. THĂM DÒ TẦN PHỦ

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

Hai chiếc phượng kiệu theo đúng quy chế dừng lại trước phủ Tần Vương, nhóm người gác cổng vốn đầy mặt khẩn trương đều ngây ngẩn, sau một lúc lâu mới có người tiến lên. Biết được là Tri Vương phi Trương Như và Triệu Vương Thế tử phi Chương Hàm tới gặp Thế tử phi nhà mình, người gác cổng dẫn đầu tức khắc cung kính khom lưng.

“Tri Vương phi, Triệu Vương Thế tử phi, sức khỏe Thế tử phi không tốt, sợ rằng không thể gặp khách. . .”

“Hôm lễ đầy tháng của Thần Húc nhà ta, Tần Vương Thế tử phi còn đi cùng Thế tử gia tới cửa chúc mừng. Mấy ngày nay không hề nghe nói có gì không ổn, tại sao đột nhiên sức khỏe không tốt?” Ngồi trong phượng kiệu phía sau, giọng nói Chương Hàm vô cùng nghiêm nghị, đột nhiên quy trách nhiệm: “Chẳng lẽ Tần Vương Thế tử không ở phủ nên các ngươi dám không để Tần Vương Thế tử phi vào mắt, vì thế khiến tẩu tử lâm bệnh?”

Loại tội danh này không ai tiêu thụ nổi, người gác cổng cùng lắm chỉ là một tiểu tốt, bị hỏi dồn dập khiến hắn phát ngốc. Sau một lúc lâu, hắn mới cuống quít hành lễ rồi lắp bắp phân bua: “Không không không, tiểu nhân chỉ nghe bên trong truyền ra tin tức. Nếu Tri Vương phi và Triệu Vương Thế tử phi nhất định phải gặp mặt Thế tử phi, tiểu nhân kêu người đi vào thông bẩm một tiếng. Ngài chờ một chút, xin chờ một chút. . .”

Một chút này kéo dài cả một khắc. Ngồi trong phượng kiệu, Chương Hàm rất nhẫn nại, Trương Như cũng cố tự kiềm chế không nói lời nào, nhưng Chương Thịnh đã bắt đầu hết kiên nhẫn. Đến khi người gác cổng hoang mang rối loạn vọt ra, hắn mới bực bội nhướng mày hỏi: “Sao thế, vẫn không thể để Tri Vương phi và Thế tử phi đi vào?”

“Không không không, Tri Vương phi, Triệu Vương Thế tử phi, xin mời hai vị vào ngay! Thế tử phi đã ra tới nhị môn chào đón. . .”

Khi Chương Hàm chưa xuất giá đã được Tần Vương phi mời đến phủ Tần Vương làm khách một lần, hơn nữa hai vương phủ theo quy chế giống nhau như đúc, vì thế xe vừa vào cửa chính là Chương Hàm tức khắc nhận ra điểm không thích hợp. Chưa nói đến địa vị của nàng và Tần Vương Thế tử phi ngang nhau, Tri Vương phi Trương Như dù sao cũng là chính phi của thân vương, hôm nay xác thật có mở cửa chính nhưng thay vì toàn phủ ra lập dàn chào nghênh đón, trước mắt lại chỉ thưa thớt năm sáu người. Theo con đường đá xanh tiến vào nhị môn, nàng càng thấy được người ngoài tiền viện cực ít. Sự nghi hoặc bất giác trở nên sâu hơn.

Phượng kiệu tới nhị môn, Tần Vương Thế tử phi Ngô thị vịn tay một ma ma vội vàng ra nghênh đón. Không đợi Chương Hàm hoàn toàn xuống xe, Ngô thị đã tiến đến ngay, chờ đến khi chân nàng vừa đặt xuống đất, Ngô thị khẩn trương chụp tay nàng, nước mắt lập tức trào ra.

“Thế tử gia đến bây giờ còn chưa trở về, ta đang rất hoang mang lo sợ. Bên ngoài sao lại thế này, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Trương Như nhớ tới lúc nãy bộ dáng của mình cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Ngô thị, vẻ mặt cũng ảm đạm. Chương Hàm quét mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đồng loạt cúi đầu, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Tẩu tử, chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đi vào từ từ bàn luận. Lúc này nóng vội cũng vô dụng, tẩu hãy bình tĩnh.”

Tiền viện và hậu viện khác nhau, cho dù Chương Thịnh lo lắng cỡ nào thì chỉ có thể canh giữ ngoài nhị môn cùng tất cả thân vệ. Thấy Hạ Dũng gia theo sát phía sau Chương Hàm, hai thị nữ tinh thông võ nghệ Bắc Bình đưa tới cũng ở trong đó, lòng hắn mới thoáng yên tâm, nhưng vẫn nhịn không được ngẫm nghĩ về tình trạng trong cung.

Nếu long thể Hoàng đế thật sự có bệnh nhẹ, hành động này là để kiềm chế các long tử phượng tôn, vậy chẳng phải đã xác định muốn chờ Thái Tử trở về để lên ngôi? Hắn đi theo Triệu Vương không lâu, nhưng đối vị điện hạ này lại rất khâm phục và tôn kính, càng không cần phải nói hiện giờ muội muội là tức phụ nhi của Triệu Vương. Nếu Thái Tử lên ngôi, chẳng phải Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm sẽ phải trở thành con bài thương lượng của triều đình để chống lại Triệu phiên?

Mời vào ɯattραd ủng hộ người làm truyện là bà còm. Chương Hàm theo Ngô thị đi vào, cảm thấy bàn tay nắm chặt cánh tay mình vừa lạnh lẽo vừa run nhè nhẹ, biết trận đánh úp và các biến cố xảy đến liên tiếp đã tác động thật sâu vào tính cách mềm yếu của Ngô thị.

Mặc dù Trương Như cũng chưa từng trải qua đại sự như vậy, nhưng từ nhỏ đã có phụ thân, bá phụ, bá mẫu và đại ca thừa tự chẳng ra gì, tính tình tuy rụt rè nhưng lại học được sự kiên nhẫn thấm vào xương cốt, nếu không cũng đâu thể chịu đựng nổi đến khi trưởng thành. Thế nhưng Ngô thị chỉ xuất thân từ nhà quan lại tầm thường, sau khi kết hôn không được bà bà yêu thích; Tần Vương Thế tử cho dù hiện giờ đối xử với thê tử tốt một chút, nhưng chỉ nhìn trước đó bị tên mập chết tiệt Trần Thiện Thông dùng dăm ba chiêu đã bức tới góc chết, đủ có thể thấy đôi phu thê này đều không phải là người có thủ đoạn.

Chương Hàm chỉ có thể khiến cho bản thân tỏ ra thật trấn định. Vào chính phòng ngồi xuống, nàng xua tay bình lui nha đầu định dâng trà, kéo Trương Như cùng ngồi xuống trường kỷ bên phải của Ngô thị, lúc này mới khuyên một cách thấm thía: “Lôi đình mưa móc đều là Quân ân, huống chi Thế tử gia là tôn tử ruột thịt của Hoàng Thượng, lưu tại trong cung chưa chắc không được bảo toàn. Trước mắt tình thế không rõ, nếu chúng ta tự loạn trận tuyến, chẳng phải càng khiến người chê cười? Tẩu tử, hôm nay ta và Thập thất thẩm cùng tới vì sợ trong lòng tẩu bất an. Vào thời điểm như vậy, chúng ta càng phải bình tĩnh chờ yên trong nhà, dàn xếp thật tốt trên dưới. Nếu lỡ Hoàng Thượng sai người âm thầm quan sát tình hình các phủ, hơi có hành sự sai lầm thì chẳng phải chúng ta liên luỵ cánh đàn ông nhà mình?”

Ngô thị có chút do dự liếc Trương Như một cái, thấy vị trưởng bối còn trẻ hơi mình vài tuổi trao cho mình nụ cười ôn hòa, hơn nữa thật sự là nhờ phu thê Trần Thiện Chiêu Chương Hàm mà quan hệ của mình và Thế tử hòa hoãn thân cận không ít, tinh thần căng thẳng từ tối hôm qua rốt cuộc được thả lỏng. Nhưng một khi cả người thả lỏng, tay Ngô thị tức khắc không đỡ nổi thân mình nghiêng ngả suýt gục. Cũng may Chương Hàm lập tức đứng dậy đỡ một phen, nếu không Ngô thị gần như ngồi không vững té xuống.

Chương Hàm thấy tình trạng Ngô thị như vậy, biết vị Tần Vương Thế tử phi đã chịu đựng tới cực hạn, lập tức cao giọng sai người mang trà nóng vào. Chờ đến khi nha đầu lại lui ra, nàng tự mình cho Ngô thị uống rồi mới thong thả nói: “Tẩu tử, cánh đàn ông ở bên ngoài lo đại sự, phụ nữ chúng ta chưởng quản hậu viện gia trạch, tuy ngày thường không có vấn đề gì, nhưng thời khắc mấu chốt lại là khảo nghiệm. Tẩu không cần hoảng hốt, nói câu không dễ nghe, Thế tử gia nhà ta và Thập thất thúc hiện giờ vẫn ở trong cung, mọi người đều giống nhau. Huống chi, trong nhà tẩu còn có thai phụ.”

Không nhắc đến vị đệ muội kia còn đỡ, Chương Hàm vừa đề cập đến Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị liền khiến Ngô thị tính tình cực hảo tức khắc xụ mặt, cười lạnh: “Không sai, trong phủ ta còn có vị thai phụ không ai có thể trêu vào! Lúc trước thì tranh giành từng tí cái gì cũng phải qua tay cái gì cũng đòi quản. Từ khi hoài thai thì buông tay mặc kệ, nhưng một hồi muốn nhân sâm một hồi muốn tổ yến, phòng bếp đưa đồ đến thì kén cá chọn canh. Ta bèn đơn giản để nàng thiết lập phòng bếp nhỏ, nhưng vụ chọn mua vật liệu càng kỹ càng trầm trọng hơn! Thế tử gia không ở trong phủ, nhưng đàn ông nhà nàng ta vẫn ở đây, tối hôm qua còn cãi nhau om sòm không ngừng, suýt nữa ta không nhịn được muốn ra mặt răn dạy vài câu! Đệ muội, muội có trục lý vừa có khả năng lại vừa biết điều, nhưng còn ta sao lại số khổ như vậy. . .”

Thấy Ngô thị đầu tiên là tràn đầy căm phẫn, sau đó nước mắt trào ra, Chương Hàm bèn đưa mắt ra hiệu cho Trương Như. Mặc dù lúc này Trương Như vẫn còn vạn phần lo lắng cho Tri Vương Trần Dung, nhưng cố gắng bình tĩnh khuyên: “Mỗi nhà đều có quyển kinh khó đọc. Có lẽ vì cô nàng mang thai nên mới phản ứng như vậy. . . Nếu chúng ta đã tới, nhân tiện đi thăm nàng xem sao.”

Ngô thị tức khắc ngây ngẩn, vội cuống quít ngăn cản: “Đâu thể nào dám làm phiền Thập thất thẩm và đệ muội đi thăm nàng ta! Không phải cháu nói bậy sau lưng người khác, từ khi nàng ta có thai thì ngay cả cháu cũng chỉ gặp nàng ta vài lần, mỗi lần Nhị đệ đều đứng bên cạnh nhìn cháu giống như phòng cướp, dường như sợ cháu gây bất lợi với nàng ta, càng đừng nói đến Thế tử gia. Ngay cả  phủ An Quốc Công phái người tới thăm cũng chỉ cho phép một hai mụ mụ lão thành đi vào, An Quốc Công Thế tử phu nhân muốn trò chuyện riêng với nàng thì nhị đệ cũng không yên tâm. Phủ An Quốc Công thấy hắn chăm sóc thê tử cẩn thận, dĩ nhiên cũng không nhiều chuyện xía vào, vì thế không còn tới thường xuyên. . .”

Mặc dù Ngô thị lải nhải khuyên can không ngớt, nhưng Chương Hàm nghe vào tai lại thấy cực kỳ khác thường khiến lòng nghi ngờ càng trầm trọng. Ngẫm nghĩ một lát, nàng lên tiếng hỏi: “Tẩu tử, vậy trước đó tẩu đi thăm nàng ta là khi nào? Gặp Lạc Xuyên Quận vương lúc nào?”

“Hai tháng trước, vào dịp lễ đầy tháng của Thần Húc nhà muội, sau khi trở về Nhị đệ oán trách ta lắm miệng, thế là bèn cãi nhau ầm ĩ với Thế tử gia. Hơn nữa vì vụ Nhị đệ muội vận dụng của hồi môn và vụ bán cửa hàng lấy tiền mặt, trong phủ trên dưới rối loạn không ngừng nghỉ, do đó ta chỉ tổng cộng gặp nàng ta không đến ba bốn lần.” Nói tới đây, Ngô thị lại khó chịu khẽ hừ một tiếng rồi oán hận nói: “Còn phần Nhị đệ, liên tiếp bảy tám ngày qua đều ở bên cạnh thê tử nhà mình không ra, hôm qua trong cung triệu kiến cũng dùng cớ này để không lộ diện. Chỉ có Ứng cô cô bên cạnh Nhị đệ muội ra mặt nói vô số lời hay, vị công công trong cung nghe vậy bèn bỏ đi. Nhị đệ thật to gan, may mắn trong cung thấy bên kia kiên trì nên cũng không quá xét nét. Nếu không chẳng phải sẽ liên lụy đến Thế tử gia?”

Không thích hợp! Tuyệt đối không thích hợp, Trần Thiện Thông không phải loại người an phận thâm tình như vậy!

Mời vào ɯattραd ủng hộ người làm truyện là bà còm. Chương Hàm hít một hơi thật sâu, lập tức đề nghị: “Bất luận thế nào, nếu chúng ta đã tới phủ mà không thăm hỏi thì nhất định chẳng ra thể thống gì. Chúng ta hãy cùng nhau đi gặp một chút!”

Thấy Chương Hàm kiên trì như thế, Ngô thị cũng không còn cách gì, chỉ có thể đưa Trương Như và Chương Hàm ra khỏi viện, kêu hai ma ma và hai nha hoàn thân tín nhất đi theo. Trương Như và Chương Hàm cũng mang theo người hầu bên cạnh, đoàn người rầm rộ đi về hướng sân viện của Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị. Giống như phủ Triệu Vương, phu thê Trần Thiện Thông Tôn thị cũng chiếm cứ tòa viện bốn sân ở cuối con đường phía Tây của vương phủ. Tuy được coi là một tòa viện độc lập, nhưng khoảng sân thứ ba có cửa hông thông ra đường nhỏ. Lúc này, đoàn người vừa quẹo vào đường nhỏ thì xa xa đã thấy hai bà tử to lớn bước nhanh đến đón đầu.

“Thế tử phi, sức khỏe Quận vương phi không tốt, không tiện gặp khách lạ, xin mời ngài trở về.”

“Nếu chỉ có một mình, ta tự nhiên không dám tới gặp nàng.” Ngô thị cười lạnh, nhìn sang Tri Vương phi và Chương Hàm: “Nhưng hôm nay là Tri Vương phi và Triệu Vương Thế tử phi cùng tới thăm nàng. Đã đi một chuyến thật xa tới đây, lại đặc biệt quan tâm đến nàng mà thăm hỏi, nếu còn không chịu gặp mặt thì chẳng có lý do nào khác ngoài việc không để trưởng bối trong mắt! Nhị đệ muội xuất thân từ phủ An Quốc Công, đâu thể không biết một xíu đạo lý này. Đi vào thông báo cho ta!”

Ngô thị luôn luôn mềm yếu, hôm nay hiếm khi lại cứng cựa như vậy, bà tử đứng ra nói chuyện tức khắc ngây người ngẩn ngơ. Thấy Chương Hàm và Trương Như đều mặc áo bào đỏ, đội mũ phượng ngọc lục bảo, vẻ mặt bà ta cứng đờ, tuy nhiên vẫn không hề có ý quay vào thông báo mà chỉ nhún gối.

“Thế tử phi, không phải nô tỳ không muốn vào thông báo, thật sự mấy ngày nay Quận vương phi đều không khỏe, mãi đến lúc này mới vừa thiếp đi. Quận vương gia không ngủ không nghỉ chăm sóc đến tận bây giờ. . .”

Không đợi bà tử này nói hết lời, Chương Hàm cắt ngang: “Nếu Quận vương phi không thể gặp khách, chẳng lẽ Quận vương gia cũng không thể gặp trưởng bối? Tri Vương phi là thẩm thẩm mà tự mình tới thăm hỏi, cho dù không thể gặp Lạc Xuyên Quận vương phi, Quận vương không cần ra bái kiến?”

Loại chụp mũ này đánh tới khiến bà tử kia tức khắc sửng sốt, vẻ mặt vừa do dự lại vừa khó xử. Đúng lúc này, phía sau hai bà tử lại xuất hiện một người khoảng hơn ba mươi ăn mặc có vẻ hoa lệ đi tới, cao giọng hỏi: “Sao lại thế này, chẳng lẽ không biết hiện giờ Quận vương phi yêu cầu tĩnh dưỡng? Ồ, hóa ra là Thế tử phi.”

“Ứng cô cô.”

Lúc này Ứng cô cô mới phát hiện hôm nay Ngô thị có khách, bên cạnh là hai vị thiếu phụ trẻ tuổi rõ ràng là nữ quyến tông thất, không cần hỏi cũng hiểu ngay là chuyện thế nào. Bỗng nhiên, vẻ kiêu căng trên mặt ả tức khắc hóa thành kính cẩn tươi cười, khéo léo hành lễ: “Bái kiến Thế tử phi, không biết nhị vị đây là. . .”

Ngô thị mỉm cười: “Ứng cô cô là người trong cung tới đây, vậy mà dạy dỗ quy củ cho hạ nhân thật tốt. Tri Vương phi và Triệu Vương Thế tử phi cùng nhau tới thăm Nhị đệ muội, bọn chúng cũng dám nhất định ngăn cản. Chẳng lẽ tội danh không kính trọng tôn trưởng là gì cũng không biết?”

Nếu chỉ là nữ quyến tông thất ngang hàng với Quận vương phi, Ứng cô cô dĩ nhiên có rất nhiều biện pháp nói vài câu khách sáo qua loa lấy lệ rồi cho qua. Rốt cuộc Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị đang mang thai phải coi như quan trọng hơn mọi người khác chứ còn gì nữa. Thế nhưng trong trường hợp này, Tri Vương phi là thẩm thẩm, Triệu Vương Thế tử phi Chương Hàm thì lại mới sinh tằng tôn tử đầu tiên cho Hoàng đế, vô cùng có mặt mũi trước mặt đế phi trong cung! Trong đầu ả ta mau chóng suy nghĩ biện pháp châm chước, đang muốn mở miệng thì bà tử kia bèn lên tiếng lập lại yêu cầu vừa nãy của Chương Hàm. Vừa nghe nói Chương Hàm muốn gặp Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông, sắc mặt Ứng cô cô không những không nhẹ nhõm hơn, trái lại càng thêm cứng đờ.

“Tối hôm qua Quận vương gia thức cả đêm chưa chợp mắt, mấy ngày trước vẫn luôn không ngủ ngon, xin Tri Vương phi và Triệu Vương Thế tử phi thông cảm. . .”

“Ta thật rất thắc mắc, ta và Thập thất thẩm tới thăm Lạc Xuyên Quận vương phi là chuyện tốt đẹp, thế nhưng hết lần này đến lần khác bị người ra sức khước từ!” Thấy ánh mắt Ứng cô cô láo liên, Chương Hàm hít một hơi thật sâu, ngay sau đó cũng không quay đầu trầm giọng ra lệnh cho hai nha hoàn mới đến từ Bắc Bình: “Phi Hoa, Trục Nguyệt, mở đường cho ta!”

Trương Như không thể hiểu được vì sao Chương Hàm một mực phải gặp Lạc Xuyên Quận vương, thấy hai nha hoàn phía sau Chương Hàm thưa vâng một tiếng rồi đồng loạt tiến lên, xô một cái liền gạt phăng Ứng cô cô và hai bà tử sang một bên, Trương Như tức khắc cả kinh không biết nói gì. Khi Chương Hàm kéo tay cô nàng đi vào bên trong, Trương Như nhịn không được thấp giọng hỏi: “Quậy lớn như vậy có phải quá mức hay không?”

Thấy Ngô thị phía sau cũng theo sát xông lên, Chương Hàm cao giọng: “Ta đường đường chính chính nhờ tẩu tử đưa Thập thất thẩm và ta đến thăm Lạc Xuyên Quận vương phi, những người này lại ra sức khước từ, thậm chí ngay cả Lạc Xuyên Quận vương cũng không chịu ra mặt, chẳng phải chứng tỏ nơi này có chuyện gì đó không thể khiến người khác biết! Lạc Xuyên Quận vương phi đang hoài thai, vì phòng ngừa có chuyện không hay, Thập thất thẩm là trưởng bối, tẩu tử là trưởng tẩu, mọi người đi thăm là chuyện đương nhiên. Nếu thật xảy ra chuyện gì, lát nữa ta sẽ vào cung thỉnh tội!”

Ứng cô cô thực sự không dự đoán được Chương Hàm lại trực tiếp mạnh bạo đến thế, giãy giụa muốn chặn lại nhưng hai nha hoàn kia thân thủ đều rất nhanh nhẹn, kế đó lại nghe được câu nói chém đinh chặt sắt. Trong lòng ả biết sự tình không ổn, bèn đơn giản vùng ra ngoài cao giọng hét lên: “Người đâu, mau tới! Đánh người, giết người!”

Câu hô hoán này lại ra khỏi miệng của một cô cô giáo tập lễ nghi trong cung theo Tôn thị gả vào phủ Tần Vương, dùng cách thức la lối om sòm giống dân chợ búa, Chương Hàm tức khắc ngây ngẩn cả người. Thấy trong viện một đám bà tử nha hoàn rầm rập chạy đến, nhận ra Ngô thị lập tức xăn tay áo vọt lại bày ra tư thế một lời không hợp sẽ động thủ, nàng không khỏi quét mắt về phía Ngô thị mặt mày xanh mét, thầm than quy củ của phủ Tần Vương đã thành vật bài trí.

Chương Hàm đưa tay ngăn lại Ngô thị, sau đó thản nhiên tiến lên. Thấy động tác của nàng, Hạ Dũng gia như gặp đại địch, hai ba bước chắn trước người Chương Hàm, bàn tay như chiếc quạt nan quét một cái liền đánh bay hai bà tử đi đầu, lạnh giọng quát: “Hôm nay là Tri Vương phi và Triệu Vương Thế tử phi tới thăm Lạc Xuyên Quận vương phi, ai dám không để tôn ti vào mắt? Nếu ai dám mạo phạm, sau này dưới cơn giận dữ của Hoàng Thượng, một đám đều bị lôi ra chém bay đầu!”

Nếu đổi lại chỉ có Thẩm cô cô và Thu Vận đi theo Chương Hàm tới đây thì sẽ không bao giờ đe dọa thẳng thừng như vậy. Thế nhưng Hạ Dũng gia đầu tiên là lộ ra thần uy, sau đó mặt mày nghiêm khắc rống lên, đám bà tử nha hoàn bởi vì Ứng cô cô kêu la mà chạy ra tức khắc ngây ngốc. Một kẻ nhát gan sợ tới mức hai chân phát run không tự chủ được quỳ xuống, những người khác nhìn thấy cách ăn mặc của Chương Hàm và Trương Như, nghĩ lại ba chữ 'chém bay đầu', bất giác cũng đồng loạt quỳ xuống bên đường. Lúc này, Chương Hàm tán thưởng nhìn Hạ Dũng gia gật gật đầu, chờ Phi Hoa và Trục Nguyệt phía sau đuổi kịp, nàng mới vịn tay Thẩm cô cô dẫn đầu đi vào trong.

Nghe bên ngoài ồn ào một trận, những người trong viện dĩ nhiên chạy ra nhìn xung quanh. Thấy Ngô thị dẫn người tiến vào, có kẻ cuống quít thối lui, có kẻ xông lên ngăn cản. Chờ khi nghe nói đây là Tri Vương phi và Triệu Vương Thế tử phi hai vị quý nhân, Thẩm cô cô lại ra oai quát lớn, bọn họ mới bắt buộc phải nhường đường. Đến lúc Ứng cô cô khó khăn lắm mới đuổi theo tới đây, phát hiện đoàn người đã tới trước cửa chính phòng. Nhìn bà tử to lớn bên người Chương Hàm vén mành lên, ả không khỏi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Thôi rồi, đã bị lộ tẩy!

Khi Chương Hàm đứng trong minh gian rộng rãi, hai nha hoàn vẻ mặt khẩn trương động tác cứng đờ tiến ra hành lễ, nàng lập tức nhìn về hướng Tây phòng và Đông phòng, ôn hoà hỏi: “Lạc Xuyên Quận vương ở đâu?”

Hai nha hoàn đều không ngờ Chương Hàm không hỏi Quận vương phi mà lại hỏi Quận vương gia, sửng sốt xong thì một đứa vội vàng đáp: “Quận vương gia đang nghỉ ngơi ở Tây phòng ạ.”

Chương Hàm lập tức nhìn về phía Ngô thị cười nói: “Tẩu tử, xin hãy dẫn Thẩm cô cô đi vào ngó một cái. Bên ngoài làm ầm ĩ như vậy chắc hẳn Quận vương gia cũng nên tính ngủ rồi. Thập thất thẩm, chúng ta vào thăm Lạc Xuyên Quận vương phi đi?”

Trương Như thấy Thẩm cô cô đến dìu Ngô thị vào Tây phòng, hai nha hoàn lập tức vô cùng nôn nóng, muốn ngăn trở nhưng lại không dám. Cho dù Trương Như không giỏi tâm kế nhưng ngay lúc này cũng cảm thấy tình hình rất kỳ quặc, lập tức dẫn đầu tiến vào Đông phòng, thấy một nữ tử tóc bới lỏng lẻo vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên giường. Tuy Trương Như chỉ sai người tới tặng quà hôm lễ thành thân của Trần Thiện Thông chứ không tham dự, nhưng trước đó đã gặp mặt Tôn thị một lần ở chùa Long Phúc, hiện giờ mới cách hơn một năm mà chẳng hề giống cô gái tuổi đôi tám, trông có vẻ  già nua mỏi mệt một cách dị thường!

Trong phòng dư lại một nha hoàn cơ trí lay lay Tôn thị, mới kêu một tiếng Quận vương phi, Tôn thị đột nhiên nổi khùng hét lên: “Cái gì mà Quận vương phi? Hai tháng nay ta bị nhốt trong phòng này không thể ra khỏi cửa, các ngươi không cho ta gặp ai, muốn biến ta thành tù phạm hay sao? Luôn mồm bảo vì đứa bé gì đó, lấy đâu ra đứa bé, căn bản là không có đứa bé. . .”

Lời còn chưa nói xong, nha hoàn kia lập tức biến sắc, đột nhiên xông lên bịt miệng Tôn thị. Tuy nhiên, lúc này không có người khác trợ giúp, Tôn thị lại liều mạng giãy giụa, hơn nữa Chương Hàm và Trương Như đều sửng sốt nhìn nó, nha hoàn kia hoảng sợ nới lỏng tay. Bỗng dưng nó cảm thấy bàn tay đau nhói, hóa ra đã bị Tôn thị cắn thật mạnh vào hổ khẩu. Sau nháy mắt ngây ngốc, nó rú lên thảm thiết như heo bị thọc tiết, thế nhưng Tôn thị đang ôm hận đâu chịu nhả ra, ánh mắt toát ra tia thù hằn càng cắn chặt hơn, cho dù nha hoàn kia bị đau cố sức đẩy mặt nàng ta ra.

“Nhị đệ hoàn toàn không ở trong phòng!”

Ngô thị và Thẩm cô cô vội vàng tiến vào. Nghe Ngô thị mặt mày lo sợ không yên thông báo như vậy, Chương Hàm tức khắc hít một hơi thật sâu, tất cả những thắc mắc nghi hoặc trong lòng đều có đáp án. Thấy nha hoàn kia còn đang giằng co với Tôn thị, nàng lập tức trầm giọng quát: “Người đâu, bắt giữ nha đầu dám can đảm coi thường chủ tử cho ta!”

Phi Hoa và Trục Nguyệt lập tức tiến lên kéo nha hoàn kia ra, khổ nỗi Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị nhất định không chịu nhả. Sau một phen giằng co, nha hoàn kia mới nâng bàn tay máu chảy đầm đìa khó khăn tránh thoát. Khi bị lôi tới trước mặt mọi người, nó rốt cuộc tỉnh ngộ, cuống quít liên tục kêu oan. Chương Hàm chỉ lạnh lùng hỏi: “Lạc Xuyên Quận vương ở đâu?”

Nha đầu kia tức khắc á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới ngập ngừng đáp: “Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết. . .”

“Tẩu tử sẽ không cho rằng ta bao biện làm thay chứ?” Chương Hàm nhìn thoáng qua Ngô thị, Ngô thị đang vô cùng hoang mang cuống quít lắc đầu. Chương Hàm quét mắt một vòng về phía mấy nha hoàn mặt xám như tro tàn vừa theo vào phòng, dứt khoát ra lệnh: “Đã vậy, hôm nay ta thay mặt tẩu tử và đệ muội dọn sạch đám điêu nô to gan lớn mật! Nếu dám coi thường chủ nhân, lại không khai được Lạc Xuyên Quận vương ở đâu, cần gì phải dùng loại nha hoàn khi quân phản chủ này. Hãy lôi nó ra, lập tức đánh chết!”


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info