ZingTruyen.Com

[Edit - Hoàn Phần 2] VINH HOA PHÚ QUÝ - Phủ Thiên

220. CHƯ VƯƠNG CẤM CUNG

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad
Converted by Leo Sing in Wikidich

Trước nhị môn của phủ Triệu Vương, khi Chương Hàm vịn tay Thu Vận xuống xe ngựa, thấy Triệu Tứ gia tiến lên ân cần hành lễ không ngừng, nàng gật đầu cười hỏi: "Hôm nay trong nhà có chuyện gì không?"

"Có Quận vương phi tọa trấn, những kẻ lười biếng dùng mánh lới hiện giờ không dám giở trò, hết thảy thái bình ạ." Triệu Tứ gia rất thông minh, sớm nhận thấy Chương Hàm thật sự thân cận với Vương Lăng cho nên biết cách bẩm báo thế nào, vừa theo Chương Hàm tiến vào nhị môn vừa lải nhải: "Nghe nói hôm nay lại thu mấy tấm thiệp, trong đó một là sinh nhật của An Khánh Công chúa, hai là tôn nhi của Ninh An Công chúa một tuổi, Thế tử phi phải vất vả một chuyến. Ngoài ra đều là hỉ sự của các nhà huân quý cáo mệnh, không cần Thế tử phi tự mình ra mặt, phái người chúc mừng là được."

Chương Hàm gật đầu, đang định lập tức về Ngô Đồng Uyển, đột nhiên nghe được một câu bâng quơ của Triệu Tứ gia: "Đúng rồi, lúc nãy Quận vương gia đã sớm trở về, nhưng sau đó trong cung lại gởi tới một vị công công, không biết nói gì mà Quận vương gia ngay cả y phục cũng chưa thay lại đi vào cung."

Nghe đến đây, Chương Hàm nhớ tới tin tức trước đó Vương phu nhân lộ ra, lập tức gạt bỏ ý định ban đầu, thuận miệng hỏi Triệu Tứ gia vài câu, sau đó bèn thay đổi tuyến đường đi đến phòng nghị sự. Lúc này gần giữa trưa, Vương Lăng đã xử lý xong công việc buổi sáng, các quản sự vừa nãy tụ tập đầy đủ trong phòng nghị sự đang lục tục giải tán. Thấy đoàn người Chương Hàm đi về hướng bên này, vài người dư lại tức khắc hành lễ không ngừng. Nhìn Chương Hàm vào phòng nghị sự, bọn họ mới khe khẽ bàn luận với nhau.

Trong phòng nghị sự vừa dọn cơm, Vương Lăng đang rửa tay thì nghe thông báo Chương Hàm tới, vội vàng lau khô tay đứng dậy. Đón Chương Hàm tiến vào, cô nàng vui vẻ mời: "Muội còn tưởng rằng phủ Võ Ninh Hầu tất nhiên giữ Đại tẩu dùng bữa, không ngờ về sớm như vậy. Chỗ này mới vừa dọn cơm, nếu Đại tẩu không chê, chúng ta cùng ăn nhé?"

"Được lắm, đỡ phải để phòng bếp nhỏ bận việc."

Chương Hàm cười gật đầu, thấy Dao Quang vội vàng dọn ra một bộ chén đũa, nàng bèn ngồi đối diện Vương Lăng. Chương Hàm chỉ dùng một chút bốn món mặn một món canh, chờ ăn xong súc miệng rửa tay dâng trà, nàng bèn đưa mắt ra hiệu cho hai bên trái phải. Thấy Thẩm cô cô và Thu Vận hôm nay hầu hạ ra cửa đều lui xuống, Lâm mụ mụ tự nhiên ngầm hiểu, lập tức dẫn theo Dao Quang1 rón ra rón rén ra khỏi phòng. Mãi đến lúc này, Chương Hàm mới chống tay lên chiếc bàn vuông giữa hai người, rất trịnh trọng hỏi: "Tứ đệ muội có biết sau khi Tứ đệ trở về, vì sao lại vào cung lần nữa?"

Lời này vừa nói ra, Vương Lăng tức khắc có chút không hiểu được: "Lúc nãy muội cũng không gặp Quận vương gia, chỉ nghe nói vừa về đến nhà đã bị một thái giám trong cung đuổi theo kêu đi ngay, lại không biết vì duyên cớ gì. Hơn nữa các thân vệ và gã sai vặt theo Quận vương gia cũng lại đi cùng ra ngoài. . . Sao thế, Đại tẩu nghe được chuyện gì à?"

Chương Hàm thấy Vương Lăng hoàn toàn không biết nguyên nhân Trần Thiện Duệ tiến cung, không khỏi trầm ngâm một lát rồi mới nhìn Vương Lăng thấp giọng thì thầm: "Hôm nay ta đến phủ Võ Ninh Hầu, vừa lúc Thục phi nương nương phái người tới tặng đồ tiện thể mang theo một tin tức, nói là. . . đêm hôm qua Hoàng Thượng hình như ngất đi."

Là 'hình như' chứ không phải khẳng định, Vương Lăng ý thức được ngay điểm này. Đầu tiên cô nàng hít hà một hơi, thấy vẻ mặt Chương Hàm vẫn trầm tĩnh, cô nàng cũng lập tức nén xuống cảm giác khiếp sợ, trầm ngâm đề nghị: "Võ Ninh Hầu phu nhân sẽ không nói dối, ít nhất trong cung có tin tức như vậy truyền ra nhưng lại không dám khẳng định. Hiện giờ nếu chúng ta tùy tiện dò xét thì dễ dàng cho người mượn cớ. Hơn nữa, vẫn còn chưa biết vì sao Quận vương gia vào cung, chi bằng từ từ nói sau?"

"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy. Thời điểm bất thường thì trước tiên nên ước thúc người trong phủ cho đàng hoàng, như vậy tốt hơn nhiều so với tùy tiện hỏi thăm tin tức. Chờ đến khi Thế tử gia và Quận vương gia trở về, mọi người lại thảo luận một phen."

Tuy nhiên, mãi đến khi tiếng chuông trống giới nghiêm ban đêm bắt đầu vang lên, cửa thành đóng lại, theo sát là cửa cung cũng khóa, huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ vẫn chưa trở về. Đây là tình hình chưa bao giờ xảy ra ở phủ Triệu Vương. Tuy trước đây Trần Thiện Duệ thường xuyên không về ngủ đêm, nhưng từ sau khi kết hôn thì lại chưa từng phát sinh qua. Trần Thiện Chiêu ngoại trừ lúc trước ở Đông Cung tá túc một đêm, gần như mỗi ngày đều đúng giờ trở về, hiện giờ sau khi có nhi tử lại càng không cần phải nói. Cho nên, Tổng quản Hạ Dũng sau khi xin chỉ thị của Chương Hàm và Vương Lăng bèn phái người ra ngoài tìm hiểu. Chờ tới khoảng giờ Tuất, người đi tìm hiểu mới vội vàng trở về, mang theo tin tức càng khiến người kinh nghi.

Tối nay Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu và Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ đều nghỉ lại trong cung. Thân vệ người hầu đi theo cũng bị giữ lại bên trong hoàng thành chưa từng ra tới!

Vương Lăng biết được tin tức liền tới Ngô Đồng Uyển gặp Chương Hàm. Hai trục lý lại cho lui tất cả hạ nhân giống lúc nãy trong phòng nghị sự, cả hai đều đưa mắt nhìn nhau không ai mở miệng. Trầm mặc thật lâu, Chương Hàm mới nhẹ giọng nói: "Tứ đệ muội, càng đến thời điểm này thì chúng ta càng không thể loạn. Sáng mai ngoại trừ người đi mua sắm cần phải ra cửa, tất cả mọi người còn lại không được tự tiện ra ngoài, nhìn xem tình hình rồi tính sau."

"Cũng tốt. . ." Vương Lăng do dự thật lâu mới bật ra hai chữ, sau đó lại im lặng một hồi nữa rồi đột nhiên đề nghị: "Nếu không, để ngày mai muội về nhà gặp cha?"

"Không được!" Chương Hàm chém đinh chặt sắt ngắt lời Vương Lăng, ngay sau đó lại sợ thái độ đông cứng của mình làm cô nàng hiểu lầm vội chậm rãi giải thích: "Định Viễn Hầu tuy là nhạc phụ của Tứ đệ nhưng trên hết vẫn là thần tử của Hoàng Thượng. Hiện giờ tình thế không rõ mà để ông ấy bị liên lụy, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì ngược lại sẽ hại ông ấy. Bịnh tình của Hoàng Thượng thế nào vẫn chưa từng có kết luận về mạch chứng của Thái Y Viện, như vậy tất nhiên là bí mật. Chúng ta vội vội vàng vàng có bất kỳ động tác gì thì chẳng phải biến thành lòng dạ khó lường? Hãy cứ thong thả kiên nhẫn chờ một chút."

"Được, muội nghe Đại tẩu."

Vương Lăng nặng nề gật đầu. Mặc dù ngày thường cũng thỉnh thoảng cảm thấy Trần Thiện Duệ luôn có chỗ không tốt không phải, nhưng khi phu quân thật sự không ở bên cạnh thì trong lòng nàng bất giác nảy sinh một nỗi khủng hoảng khó tả không thể nào nén xuống được. Sự nguy hiểm lần này không giống như lần tặc phỉ tấn công kỳ trước mà có một loại nguy cơ khác càng nghiêm trọng hơn, chỉ cần hơi vô ý là có thể gây ra phản ứng dây chuyền thật lớn. Vì thế, khi Vương Lăng chống tay bên cạnh trường kỷ đứng lên, trong nháy mắt chợt cảm thấy hạ bàn dị thường vững chắc nhờ từ nhỏ luyện võ bỗng dưng có chút không xong, ngay sau đó bèn ý thức được đó là một loại run rẩy phát ra từ nội tâm.

Tham vọng của công công Triệu Vương đã có từ nhiều năm trước mọi người đều biết. Mà nàng từ khi được sách phong Uyển Bình Quận Vương phi thì đã hiểu ngay phụ thân và bản thân mình mặc kệ vui lòng hay không cũng đã bị trói trên chiếc xe ngựa này không thể xuống được. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa nghĩ tới sẽ phải đối mặt với thời khắc này sớm như vậy. Mãi đến khi phát giác tay mình bị ai đó nắm chặt, Vương Lăng quay đầu vừa thấy là Chương Hàm, mà trong ánh mắt kia ngoại trừ lộ ra sự an ủi cùng trấn an, còn có sự tin tưởng nói không nên lời. Vương Lăng chợt thẳng lưng lúc nào không biết.

"Đại tẩu yên tâm, muội không sao đâu, muội đi an bài tuần tra ban đêm!"

Tiễn đi Vương Lăng, chờ khi Đan ma ma Thẩm cô cô cùng Thu Vận Phương Thảo và Bích Nhân đều vào phòng, Chương Hàm trầm giọng nói: "Mọi người không cần hầu hạ nữa, buổi tối hôm nay nên nghỉ ngơi sớm chút để dưỡng sức. Hãy bảo Nhạc mụ mụ trông chừng Thần Húc cẩn thận, những người khác đều phải cảnh giác hơn."

Đêm nay mặc dù đi ngủ sớm, nhưng Chương Hàm nằm một mình trên giường Bạt Bộ to rộng cứ lăn qua lộn lại không cách gì chợp mắt. Trong trí nhớ từ sau khi kết hôn, ngoại trừ hôm Trần Thiện Chiêu đêm khuya tiến cung cầu tình cho Tiền chưởng quầy và Kim chưởng quầy rồi tá túc ở Đông Cung một đêm, tất cả thời gian còn lại cho dù lúc nàng đang mang thai thì chàng cũng chờ đến khi nàng ngủ mới rời phòng. Đã quen với hơi thở an ổn của chàng bên cạnh, nàng cảm thấy chiếc giường này thật trống vắng, tay chân gác thế nào cũng không được tự nhiên.

Nàng lo không biết lúc này chàng ở trong cung tá túc nơi nào, lo chàng dùng chăn gối lạ có thoải mái hợp ý hay không, nghĩ chắc hẳn chàng cũng giống nàng lo lắng cho nhau, thế là càng mở mắt thao láo không thể ngủ. Trong bóng tối, đôi mắt nàng như muốn xuyên thấu qua màn đên đen như mực nhìn về cung thành cách nhau thật xa, hồi lâu mới hít một hơi thật sâu.

"Người đâu!"

"Thế tử phi có gì phân phó ạ?" Thu Vận cảnh giác nhất, lập tức cầm nến tiến vào tới trước giường.

"Hãy bế Thần Húc tới đây, đêm nay ta ngủ với bé."

Chuyện này mấy ngày trước cũng từng xảy ra, nhưng ngay lúc này Thu Vận biết dụng ý của Chương Hàm khác nhau rất lớn, lập tức đáp ứng. Đến khi Nhạc ma ma rón ra rón rén ôm bé con được bọc kín trong tấm chăn bông vỏ lụa tơ tằm, nhẹ nhàng cẩn thận đặt trên giường, Chương Hàm nhìn vị nhũ mẫu thành thật tuân thủ bổn phận nói: "Ngươi hãy ngủ ở gian ngoài, nếu hài tử tỉnh ta sẽ kêu."

"Vâng, nô tỳ đã biết."

Chờ Nhạc ma ma lui ra, Chương Hàm nương theo ánh nến trong tay Thu Vận ngắm bé con đang ngủ say sưa, nhịn không được vươn tay định vuốt ve khóe miệng rất giống Trần Thiện Chiêu khi ngủ nhưng cuối cùng vẫn rụt tay lại. Dời Trần Hi vào phía trong đầu giường Bạt Bộ rồi tém lại tấm chăn bông nhỏ cho bé, nàng mới đưa mắt ra hiệu cho Thu Vận. Khi ánh nến dần dần rời khỏi phòng, nàng nhìn trong bóng tối có thể mơ hồ thấy gương mặt bé con, sau đó nằm xuống đắp chăn. Bên tai nghe tiếng hít thở rất nhỏ của nhi tử, nàng bất giác dần dần có chút buồn ngủ, mí mắt cũng khép lại.

Suốt một buổi tối Trần Hi chỉ khóc một lần, nhũ mẫu cho bú xong bé lại thỏa mãn ngủ ngay. Có nhi tử nằm bên cạnh, cho dù Chương Hàm bị đánh thức nhưng cũng rất dễ dàng ngủ lại. Sáng hôm sau, nàng bị thức tỉnh bởi tiếng gọi nhẹ nhàng, vừa mở mắt thì theo bản năng nhìn sang gối bên cạnh, lại phát hiện không phải bóng dáng quen thuộc của Trần Thiện Chiêu mà là ông tướng con đang ngủ ngon lành.

"Giờ nào rồi?"

Phương Thảo thấy vẻ mặt Chương Hàm ngơ ngẩn nên không dám mở miệng, lúc này mới vội vàng đáp: "Thế tử phi, đã là giờ Mẹo."

Chương Hàm cũng chẳng hỏi trong cung có tin tức gì không -- -- nếu có thì đương nhiên nàng sẽ nghe bẩm báo đầu tiên -- -- trầm mặc đứng dậy rửa mặt chải đầu rồi dùng cơm sáng. Nàng kêu Nhạc ma ma bế bé con về phòng, vẫn theo lệ kêu Phương Thảo và Bích Nhân đi theo chăm sóc Trần Hi, Đan ma ma thì trông nom thượng phòng, còn chính mình thì dẫn theo Thẩm cô cô và Thu Vận đến phòng nghị sự. Lúc này chính là thời điểm mọi người đang báo cáo công việc, nhưng từ trên xuống dưới đều nơm nớp lo sợ không yên. Hiển nhiên, vụ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ một đêm chưa về đã khiến các hạ nhân cũng thấy bất an.

Chương Hàm hiếm khi ngồi cùng Vương Lăng ở phòng nghị sự, tuy không lên tiếng phân công gì cả nhưng Vương Lăng trắng đêm không ngủ lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu không nhờ Chương Hàm ngồi đây, có lẽ cơn nóng nảy lo âu không chỗ trút sẽ đổ lên đầu hạ nhân. Mãi đến khi sự vụ buổi sáng đều được xử lý xong xuôi, Chương Hàm nhẹ nhàng thở hắt ra, đang muốn mở miệng thì bên ngoài đột nhiên thông báo Chương Thịnh cầu kiến. Chương Hàm liếc nhìn Vương Lăng một cái, lập tức phân phó mời người đến phòng nghị sự nói chuyện.

Chương Thịnh bước nhanh vào phòng nghị sự, hành lễ xong bèn lời ít ý nhiều bẩm báo: "Thế tử phi, Quận vương phi, tất cả thân vệ hôm qua đi theo Thế tử gia và Quận vương gia đều đã trở lại. Đêm qua từ Tri Vương và các hoàng tử còn ở lại kinh thành, cùng tất cả thế tử quận vương đều phụng chiếu vào cung. Mọi người bị giữ lại trong cung ngoại trừ Lạc Xuyên Quận vương; nghe nói bởi vì thai tượng của Quận vương phi không ổn, Lạc Xuyên Quận vương đã canh giữ bên giường Quận vương phi liên tiếp mấy ngày."

Quả nhiên không phải chỉ có hai vị nhà mình bị giữ lại trong cung!

Mời vào ɯattραd ủng hộ bà còm. Chương Hàm tức khắc bình tĩnh lại, chợt nghĩ đến bắt đầu từ năm nay tất cả các thân vương trưởng thành đều được phong đất phiên lục tục rời kinh, từ Anh Vương đến Tương Vương Hàn Vương đều không ngoại lệ, chỉ còn Tri Vương là lưu lại kinh thành lâu nhất cùng với những hoàng tử mười lăm mười sáu trở xuống chưa thành hôn mà thôi. Hơn nữa, ngoài Thế tử của Tần phiên Triệu phiên và bảy tám vị thế tử khác cùng với hai quận vương Trần Thiện Duệ và Trần Thiện Thông, các nam đinh thành niên thật ra không nhiều, ngược lại phần lớn đều là thiếu niên mười một mười hai tuổi. Nàng nhìn thoáng qua Vương Lăng đang biến sắc, lên tiếng hỏi: “Những thân vệ kia còn biết chuyện gì khác nữa không? Tối qua bọn họ được an trí thế nào?”

“Tối qua bọn họ đều bị an trí ở ngoại hoàng thành, trong ngoài đều có kinh vệ canh giữ nên chỉ biết được bấy nhiêu.” Chương Thịnh ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Thậm chí chút tin tức này cũng nhờ một thái giám khi đưa họ ra cung lén báo cho người dẫn đầu.”

“Ta biết rồi.” Chương Hàm lập tức dẹp qua dự tính triệu tập các thân vệ đó đến Bạch Hổ đường hỏi chuyện, chỉ dặn dò Chương Thịnh: “Nhờ huynh lát nữa dò hỏi bọn họ thật cẩn thận, mặc dù có kinh vệ canh chừng nhưng có lẽ sẽ có người chú ý tới chi tiết gì quan trọng. Nhớ kỹ, cho dù chỉ là chuyện nhỏ xíu như đầu đinh cũng phải hỏi rõ ràng, nhiệm vụ này ta giao cho huynh. Ngoài ra, cửa ra vào khắp nơi phải canh giữ thật nghiêm ngặt, nếu không được phép, một con muỗi cũng không thể thả ra!”

Đêm qua Chương Thịnh cũng thức trắng phân công thân vệ trông coi các cửa và tường vây. Nghĩ đến lần trước khi muội muội lâm bồn, thời điểm vương phủ gặp nguy hiểm nhất thì hắn lại không có mặt; lần này Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ bị nhốt trong cung, hắn vẫn bó tay không giúp gì được, trong lòng đã nghẹn một bụng hỏa. Hiện tại, hắn lập tức quỳ một gối theo quân lễ: “Ti chức lĩnh mệnh!”

Chờ khi Chương Thịnh ra cửa, Vương Lăng nãy giờ vẫn không lên tiếng rốt cuộc hít một hơi thật sâu, ngay cả giọng nói cũng có chút cứng ngắt: “Xem ra không sai được rồi, chỉ sợ Hoàng Thượng thực sự có gì đó không ổn! Nếu Thái Tử gấp gáp trở về rồi sau đó thuận lợi đăng cơ. . .”

“Nếu thật sự như thế, Thế tử gia và Quận vương gia đều bị nhốt ở trong cung, cho dù chúng ta làm gì cũng không thể khiến bọn họ bình an trở về, còn không bằng  cứ ổn định mà chờ.” Trong lòng Chương Hàm càng nóng ruột càng bất an hơn so với Vương Lăng, nhưng không thể không nói ra một câu trái lương tâm như vậy. Sau đó nàng chợt nghe Vương Lăng nhẹ giọng thì thào.

“Đều tại muội không tốt. . . Nếu muội cũng giống Đại tẩu và Lạc Xuyên Quận vương phi, chắc hẳn Quận vương gia cũng có thể kiếm cớ ở nhà. . .”

Biết Vương Lăng chỉ rối rắm trong lòng, Chương Hàm vốn muốn lên tiếng an ủi nàng vài câu, đột nhiên ý thức được gì đó, lập tức chộp tay Vương Lăng trầm giọng hỏi: “Tứ đệ muội, muội vừa nói gì?”

“Đại tẩu, muội nói thật đấy! Nếu muội cũng có thể truyền ra tin vui, ngày hôm qua Quận vương gia có lẽ sẽ không vào cung nhanh như vậy, dù sao cũng phải đến nhìn muội rồi mới đi. Nếu vậy không chừng đúng lúc gặp được tẩu biết tin tức kia, càng có cớ để lưu lại!”

“Kiếm cớ. . . Kiếm cớ. . .”

Chương Hàm đột nhiên đứng bật dậy, cầm lòng không đậu vươn đôi tay nắm chặt bả vai Vương Lăng, đè thấp giọng nói từng câu từng chữ: “Tứ đệ muội, ta có chút hiểu biết gã Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông, gã là. . .  gã là kẻ hoang đường vô sỉ nhưng lại quỷ kế đa đoan. Nếu nói loại người như hắn mà vì lo lắng cho thai nhi trong bụng thê tử nên cự tuyệt vào cung ở thời điểm mấu chốt này, thực sự khiến người khó có thể tin. Có thể hắn được tin sớm hơn chúng ta, đêm qua bèn lấy cớ này để không bị triệu tập?”

Thấy Vương Lăng nhíu chặt đôi mày trầm ngâm, Chương Hàm ghé sát tai cô nàng thì thầm, giọng nói toát ra hàn ý nồng đậm: “Tuy suy nghĩ này của ta có chút hoang đường vô lý, nhưng nếu ngay cả vụ Lạc Xuyên Quận vương phi có tin vui cũng chỉ là thủ thuật che mắt, chỉ để diễn trò thì sao?”

“Đâu thể nào!”

Vương Lăng thốt nhiên biến sắc, vẻ mặt không thể tin nổi: “Loại chuyện này 'giấy không thể gói được lửa', nhất định không thể giấu giếm! Nếu lan truyền ra ngoài, chẳng những Tôn thị tất nhiên gặp tai ương, ngay cả phủ An Quốc Công cũng chịu liên lụy! Chuyện lớn như vậy làm sao hắn dám giở trò bịp bợm, đâu thể nào giở trò bịp bợm?!”

“Là thật hay giả, dù sao ta cũng phải đi thăm dò, nếu không trong lòng ta rất bất an.”

Chương Hàm biết hiện giờ chưa phải là thời điểm nói cho Vương Lăng nghe tin tức từ Vương phu nhân, nhanh chóng quyết định: “Chúng ta đều là tức phụ của tông thất, ta và Tần Vương Thế tử phi Ngô thị coi như có chút tình cảm, Ngô thị là người yếu đuối không thể so với muội và ta. Hiện giờ nếu Tần Vương Thế tử cũng ở trong cung, ta bèn đơn giản đi thăm nàng, sau đó nhân tiện nhìn xem Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị. Bất luận thế nào, ta nhất định phải xúi giục Tần Vương Thế tử phi đi thăm dò cho minh bạch!”

Vương Lăng thấy Chương Hàm nói xong liền định đi ngay, trong lòng khẩn trương vội đứng dậy đuổi theo túm chặt tay áo Chương Hàm rồi hít một hơi thật sâu hỏi: “Đại tẩu, hiện giờ trong cung hiển nhiên có biến, cho dù tóm được phủ Tần Vương quanh co thì có thể làm được gì? Thế tử gia và Quận vương gia có thể trở về sao?”

“Nếu bắt được chứng cứ người khác có bụng dạ khó lường, vậy thì một số việc có thể trì hoãn một chút. Tóm lại, tên mập chết tiệt luôn nổi danh bất hảo, mà Thế tử gia và Quận vương gia thì thanh danh trong sạch không tì vết, loại thời điểm này hãy đẩy kẻ khác lên phía trước. Giả sử Thái tử điện hạ lên ngôi, việc đầu tiên không thể đổ bất cứ tội lỗi gì lên đầu hai người họ. Nếu Hoàng Thượng không có gì lo ngại, lúc này làm ra chuyện gì thì trong cung sẽ có phản ứng, tốt hơn nhiều so với chúng ta cứ ngồi chờ đợi. Một khi đã như vậy, làm thế nào cũng đáng liều một lần!”

Nói xong, Chương Hàm chợt nghĩ đến vụ thuyền vận chuyển hàng về Tây Bắc mà Vương phu nhân hé lộ, trong lòng nàng loáng thoáng thấy chút đầu mối, nhưng rốt cuộc vẫn chưa nắm bắt được, chỉ biết một chuyến hành trình đến phủ Tần Vương quyết không thể ngưng, cho nên quay đầu lại dặn Vương Lăng: “Tứ đệ muội, chuyện trong nhà xin giao cho muội.”

Thấy Chương Hàm kiên quyết như thế, Vương Lăng nhịn không được cắn chặt răng, cuối cùng vẫn buông lỏng tay rồi nói một cách dứt khoát: “Nếu Đại tẩu nhất định phải đi, muội cũng cản không được. Cứ để muội lo chuyện trong phủ, tẩu hãy mang theo Chương Chỉ huy. Nếu không lỡ xảy ra chuyện gì, tính tình anh ta như một khối than hừng hực, trong phủ ai có thể khống chế được anh ấy? Hơn nữa huynh muội liền tâm, có trạng huống gì cũng có thể tùy cơ ứng biến. Hãy kêu anh ấy chọn những thân vệ thân tín nhất đi theo! Còn nữa, hôm lễ đầy tháng của Thần Húc, phụ vương và mẫu thân ở Bắc Bình đã tặng tẩu mấy thị nữ biết võ công phải không? Hãy chọn hai đứa đi theo, đề phòng tên mập chết tiệt kia chơi xấu!”

Chương Hàm chỉ sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu thật mạnh: “Được!”

Đúng như dự đoán của Vương Lăng, Chương Thịnh vừa nghe phải đi theo Chương Hàm đến phủ Tần Vương, lập tức không nói hai lời mà đáp ứng ngay, thậm chí chưa từng hỏi vì lý do gì. Từ đóng xe đến chọn lựa thân vệ, hắn đều làm một cách cực kỳ cẩn thận, đến khi đón Chương Hàm ở nhị môn đưa lên phượng kiệu thế tử phi, hắn lại cưỡi ngựa đích thân bảo vệ bên cạnh.

Những thay đổi từ hôm qua đến hôm nay rõ ràng đang tiếp tục khiến toàn bộ kinh thành bất an. Người đi trên đường ít hơn rất nhiều so với trước đây. Những kẻ quần là áo lụa kết bè kết bạn ăn chơi trác táng, những quan văn võ huân quý làm việc trong các nha môn, những gia phó của các hào môn tới lui tặng lễ. . . tất cả quang cảnh bình thường của kinh thành thì hiện giờ không còn thấy bóng dáng. Chính vì như thế, nghi thức phượng kiệu của phủ Triệu Vương bèn có vẻ phá lệ nổi bật. Đoàn ngựa xe vừa qua khỏi hai con phố, Chương Hàm đột nhiên kêu lên: “Hãy ra lệnh tạm thời dừng lại!”

Chờ Chương Thịnh tự mình lại đây dò hỏi, Chương Hàm suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước mắt không đi phủ Tần Vương, hãy thay đổi tuyến đường đi phủ Tri Vương!”

Bởi vì trên đường vắng hoe nên khắp nơi đều tràn ngập không khí khẩn trương, phủ Tri Vương đương nhiên canh giữ thật nghiêm cẩn do chủ nhân một đêm chưa về. Thân vệ đeo đao đứng chặn trước cửa, mặc dù Chương Hàm đích thân tới vẫn xét hỏi kỹ càng một phen cho tới khi Đỗ cô cô bên cạnh Trương Như tự mình ra đón. Đến nhị môn, Đỗ cô cô duỗi tay đỡ Chương Hàm xuống xe, lo lắng sốt ruột nói: “May mắn Thế tử phi tới, tối hôm qua Vương phi không thể vào giấc ngủ, thứ trắng nguyên đêm, dậy sớm cũng chỉ ăn nửa chén cháo. Trong cung thì lại chẳng có tin gì truyền đến, thật khiến mọi người lo muốn chết.”

Tính tình Đỗ cô cô càng tỉ mỉ giữ lễ hơn so với Thẩm cô cô, lúc này nói ra lời như vậy đủ có thể thấy vô cùng lo âu cho tình trạng của Trương Như. Chương Hàm nhớ tới tối hôm qua chính mình cũng phải dựa vào nhi tử mới có thể ngủ được, trong lòng tự nhiên đồng cảm như bản thân mình cũng bị, gật đầu xong bèn lập tức ngồi lên kiệu nhỏ. Đợi xuống kiệu ở sân ngoài, nàng theo Đỗ cô cô đi vào liền thấy Trương Như đang đứng ở cửa, lập tức lên tiếng chào Thập thất thẩm.

“Chúng ta vào bên trong nói chuyện!”

Trương Như bước nhanh lên nắm tay Chương Hàm, không nói hai lời liền kéo vào phòng. Chờ vô Đông thứ gian, nàng thậm chí không kêu ngồi, chỉ ngơ ngác nhìn Chương Hàm nói: “Tại sao đột nhiên phát sinh loại sự tình này, vì cớ gì Hoàng Thượng nhốt tất cả tông thất hoàng tử hoàng tôn ở trong cung? Từ tối hôm qua ta sai phái bao nhiêu người đi tìm hiểu, tất cả đều trực tiếp bị Ngũ Thành Binh Mã Tư khách khí ngăn cản đuổi về, nói là khi đêm xuống thì yêu cầu vương phủ không nên dễ dàng phạm lệnh giới nghiêm. Từ trước cho dù kinh thành có cấm đi lại ban đêm, nhưng các phủ đệ và các nhà quan lại vẫn thường có người ra vào, huống chi là vương phủ? Ta thật sự nóng lòng đến sắp điên rồi!”

Chương Hàm biết rõ hiện giờ Trương Như thất thần như thế mới là phản ứng bình thường. Nếu không nhờ từ nhỏ nàng đã hiểu được trong lòng rối loạn không thay đổi được gì nên luôn cố gắng tự trấn định tâm thần, vậy thì hiện tại cũng đâu khác gì Trương Như. Chương Hàm cầm thật chặt tay Trương Như nói từng câu từng chữ: “Càng vào những lúc này thì càng không thể nóng lòng! Thập thất thẩm, lòng cháu có một ý tưởng, muốn mời thẩm cùng đi ra ngoài một chuyến.”

Xưa nay Trương Như luôn tin tưởng Chương Hàm không nghi ngờ, nhưng thời khác này không thể so với bình thường, nàng do dự một lát rồi lên tiếng hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Phủ Tần Vương!”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com