ZingTruyen.Asia

Edit Nu Phu Nha Giau Dua Vao Tieu Tien Thay Doi Van Menh Thoi Tinh Thao

Editor: -JL-
------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Bên trong căn phòng yên tĩnh lại.

Khương Thu Nghi chú ý thấy biểu cảm của Lục Minh Thừa rất không thích hợp, lúc này mới phát giác ra câu hỏi lúc nãy của mình còn có một nghĩa khác.

Cô mất tự nhiên mà mím môi, quay mặt sang chỗ khác, nói: "Ý em không phải như thế."

Hôm nay Lục Minh Thừa lại rất có tâm tình rảnh rỗi mà tính sổ với cô, anh nâng đuôi lông mày, hỏi: "Vậy ý em là như nào?"

Khương Thu Nghi nghẹn họng.

Cô nhìn anh một hồi, rồi thấp giọng mà nói: "Anh biết rõ rồi còn cố hỏi."

Lục Minh Thừa rất bình tĩnh, anh đặt sách trong tay lên tủ đầu giường, thản nhiên mà nói: "Anh không hề."

"..." Khương Thu Nghi nghẹn họng lần nữa, cô dụi dụi hai con mắt, nói: "Em say rồi."

Ngụ ý là anh đừng có để ý lời em vừa nói.

Lần đầu Lục Minh Thừa thấy cô như vậy, anh còn cảm thấy thật thú vị.

Anh nhìn cô với một ánh mắt thâm thúy một hồi, nhếch môi, cười: "Vậy là xong?"

"...Vậy anh muốn em làm sao?"

Khương Thu Nghi kéo chăn ra, nằm xuống, nói thầm: "Đây cũng không phải là khung chat trong wechat mà có thể thu hồi lời vừa nói."

Lục Minh Thừa bị logic của cô chọc cười, cảm thấy nếu như đang nhắn qua wechat, vây cô có thể làm như không có gì mà thu hồi những lời vừa nói được đúng không?

Anh nâng tay xoa hai bên thái dương, nói: "Ngủ đi."

"Ừm..."

Khương Thu Nghi nhắm chặt mắt, nhưng vừa nhắm mắt, trong đầu cô lại xuất hiện cảnh lúc nãy Lục Minh Thừa đến bar.

Trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên Khương Thu Nghi sinh ra một loại ảo giác.

Anh như vị cứu tinh mà bề trên phái xuống, đến để cứu vớt chính bản thân cô.

Rõ ràng là lúc ấy, cô không cần anh ra tay giúp đỡ, cũng không cần anh cứu giúp.

Nhưng trong thời khắc đó, trong đầu Khương Thu Nghi lại lóe lên một suy nghĩ như vậy.

Khương Thu Nghi nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy có chuyện nào đó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bản thân cô, cũng như đã có sự sai lệch lớn đối với những gì cô biết và đang đợi nó đến.

Nhưng lúc này, cô lại không biết nguyên nhân dẫn đến sự sai lệch này là ở đâu.

Nghĩ đến điều này,Khương Thu Nghi thở dài trong âm thầm.

Thật phiền.

Giá như cô không biết được tương lai phát triển như thế nào thì tốt biết bao.

...

Khi Khương Thu Nghi đang không tìm ra câu trả lời cho câu đố phức tạp, thì có một người cũng không ngủ được giống như cô.

Khi người đại diện của Dư Hào đến đón cậu ta thì mới nghe được chuyện này.

Người đại diện sửng sốt một lát, không dám tin tưởng mà nhìn Dư Hào: "Cậu không sợ bị người kia vạch trần sao?"

Người đại diện khiển trách: "Cậu khờ khạo, bây giờ cậu mới có chút danh tiếng, đã đi bar bắt chuyện với tùm lum người. Cậu nghĩ chuyện này mà bị truyền ra thì nó sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng với cậu?"

Dư Hào bị người đại diện mắng, đầu cũng nhức hết cả lên.

Cậu ta nhíu mày, tính tình khó chịu, nói: "Người có thể đến quán bar đó, một là người trong giới giải trí, hai là người vừa có tiền, vừa có địa vị. Họ sẽ không nhiều chuyện vậy đâu."

Người đại diện nghe vậy, huyết áp càng tăng cao.

"Thế không có papparazzi cải trang à?"

Nghe vậy, Dư Hào liền nói rất chắc nịch: "Không thể nào. Nếu có, vậy *con chó đó đừng mơ có thể tác nghiệp thêm một ngày nào nữa."

*bên trung gọi papparazzi là cẩu tử, nghĩa là chó săn, nên Dư Hào mới nói như vậy.

Bối cảnh quán bar cũng sâu hơn mọi người tưởng tượng. Nếu có papprazzi trà trộn vào lén chụp ảnh, tung một vài chuyện ở trong thì có thể, đương sự còn chưa ra tay, chủ quán bar sẽ ra tay trước rồi.

Nói như vậy thì nghe có hơi đáng sợ, nhưng đó là sự thật.

Ông chủ quán bar đó là người không thể đụng vào. Quán bar của người đó chỉ là nơi để giải trí, không muốn bị truyền thông nhìn chằm chằm, cũng không thích bị người ta bàn tán, thảo luận.

Đấy cũng là lý do vì sao mọi người thích đến quán bar này chơi.

Người đại diện không lên tiếng, biết mọi chuyện Dư Hào nói đều là sự thật.

Lúc trước có tên papparazzi trà trộn vào, chụp được không ít ảnh của các ngôi sao, nghệ sĩ rồi tung lên mạng. Không bao lâu sau, con chó đó liền bị cho tạm rời cương vị công tác.

Sau rồi cũng bị bài trừ khỏi cái ngành này.

Ông chủ quán bar không làm chuyện gì trái với pháp luật, nhưng lại có tiền có thế. Nên cách chức của người ta không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Dư Hào nhìn về phía người đại diện: "Chuyện papparazzi thì không cần lo, nhưng tôi muốn hỏi chút, anh có quen không, có thể đi nói xin lỗi một tiếng với cô Tôn không."

Người đại diện cười nhẹ, dò xét Dư Hào: "Cậu thật sự không muốn hot bằng thực lực sao?"

Dư Hào nghe người đại diện nói như vậy, sắc mặt liền hơi cứng lại,có chút không vui, nhưng cậu ta nhịn xuống.

"Tôi không có nghĩ như vậy, nên bây giờ mới tìm anh của anh nhờ giúp đỡ." Cậu ta giải thích: "Tôi thật sự không có ác ý."

Người đại diện nhìn Dư Hào một lúc lâu, nói một cách thản nhiên: "Dư Hào, trong giới này, số người nghĩ cách, dùng hết thủ đoạn để trèo lên giường đều không thiếu. Nhưng phải xem trước, ai là có thể đụng mà ai là không thể đụng."

Nói đến đây, người đại diện như nghiến răng nghiến lợi: "Người nhà họ Lục là người mà chúng ta có thể tiếp cận được sao?"

Dư Hào cắn môi, nhắc nhở: "Trước kia không phải anh cũng từng mang một người nghệ sĩ vào vòng quan hệ đó mà không phải sao?"

Người đại diện sửng sốt, lúc này mới nhớ ra mình từng mang một nghệ sĩ nhỏ vào trong vòng quan hệ, nhưng sau rồi cũng rời.

Anh ta nhíu mày, nhìn Dư Hào một lúc lâu, hận rèn sắt không thằng thép: "Anh sẽ cố gắng. Nhưng em đừng rước phiền phức về cho anh. Anh mới nhận một show tạp kỹ cho em, nhớ biểu hiện thật tốt, tăng ấn tượng tốt với fan."

Dư Hào lập tức đồng ý: "Yên tâm, em sẽ không khiến cho anh thất vọng."

Người đại diện thấy cậu ta như vậy, cũng chẳng còn cách nào khác.

Ai kêu bây giờ Dư Hào là nghệ sĩ có triển vọng nhất trong tay anh ta. Có người nguyện ý nâng đỡ Dư Hào, nhưng cậu ta lại từ chối.

....

Công việc ở tạp chí xã hội còn nhiều hơn Khương Thu Nghi nghĩ.

Có khi bận cả ngày, toàn là mấy công việc rườm rà, vặt vãnh.

Sau khi Khương Thu Nghi xử lý công việc xong, Hứa Thần gọi điện thoại đến cho cô.

"Thưa cô, tên mới của tạp chí đã về rồi."

Hai mắt Khương Thu Nghi sáng lên, vui vẻ mà nói: "Thật sao? Vậy có thể gỡ tấm biển trước của tạp chí xuống rồi?"

Hứa Thần: "Đúng vậy, bây giờ tôi sẽ cho người qua đó."

"Được." Khương Thu Nghi cười một cái, dịu dàng nói: "Cảm ơn, Hứa Thần vất vả rồi."

Hứa Thần không dám nhận lấy công lao này, anh chàng nhàn nhạt nói: "Là tổng giám đốc Lục nói cô hơi gấp, nên ngài ấy vẫn luôn đốc thúc mọi người đẩy nhanh tiến độ."

"..." Khương Thu Nghi hơi ngừng, trả lời: "Ừ, tôi biết."

Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi không do dự nhiều, lập tức gửi tin nhắn cảm ơn cho Lục Minh Thừa.

Mặc dù cô biết chắc chắn Hứa Thần sẽ nói lại với Lục Minh Thừa chuyện bảng hiệu của tạp chí đã làm xong, nhưng cô nói cảm ơn lại là một chuyện khác.

Sau khi gửi qua, Lục Minh Thừa cũng không trả lời lại liền, Khương Thu Nghi cũng không sốt ruột.

Lục Minh Thừa bận nhiều việc, không trả lời ngay là chuyện bình thường.

Khương Thu Nghi làm việc trong lúc đợi chờ. Đến buổi chiều, Hứa Thần cho người mang tấm biển lại đây, rồi treo lên.

Khương Thu Nghi nhìn, cảm thấy rất vừa lòng.

Đinh Khả đứng bên cạnh cô, nhỏ giọng mà nói: "Tổng giám đốc Khương, lấy cái tên này hay thật."

Khương Thu Nghi cười hỏi: "Hay thế nào?"

Đinh Khả nghiêm túc phân tích: "Vạn vật chi tỉnh, vạn sự như ý, chữ "tỉnh" này có nghĩa là thuận lợi."

*chỗ "tỉnh" đáng ra nó là một hán tự, nhưng do mình không biết nên để nguyên chữ tỉnh.

"..."

Khương Thu Nghi bật cười, cong môi: "Thật sao?"

Đinh Khả gật đầu: "Đây là chị tự đặt tên sao?"

"Không phải." Khương Thu Nghi nói: "Là chồng chị đặt."

Nghe vậy, Đinh Khả trợn to mắt: "Trời ơi, thật là lãng mạn."

Khương Thu Nghi: "?"

Cô nhìn vẻ mặt khoa trương của Đinh Khả, mí mắt giật giật: "Lãng mạn gì?"

Đinh Khả chớp mắt mấy cái, chững chạc, đàng hoàng mà nói: "Cái gì cũng đều lãng mạn hết. Chị không thấy sao, tổng giám đốc Khương? Chồng chị đặt tên này, đáng yêu ghê."

"..."

Nói thật, Khương Thu Nghi không hề cảm thấy gì hết.

Giữa cô với Lục Minh Thừa thì có tình yêu gì chứ?

Nhưng cái này, không thể nói cho Đinh Khả nghe được.

Suy nghĩ rồi Khương Thu Nghi cũng nói hàm hồ: "Ừ ừ, em nói đúng, trước đó chị cũng không nghĩ lại mà lấy luôn."

Đinh Khả nhìn cô, tỏ vẻ hâm mộ.

Khương Thu Nghi mất tự nhiên mà sờ sờ sau cổ, cô có chút chột dạ.

Cuộc hôn nhân giả tạo này của cô mà cũng nhận được hâm mộ, thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

Khương Thu Nghi kéo suy nghĩ của mình về, cầm điện thoại chụp tấm ảnh bảng hiệu vừa mới lấy về, gửi cho Lục Minh Thừa và mấy người bạn.

Lần này,Lục Minh Thừa trả lời rất nhanh.

Lục Minh Thừa: [ Thấy thế nào? ]

Khương Thu Nghi: [ Xinh đẹp cực. Em rất thích, cảm ơn anh. ]

Lục Minh Thừa: [ Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy. ]

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm tin nhắn một lát, gõ chữ: [ Nhưng vẫn nên làm. ]

Cô cũng không phải là người vô ơn bội nghĩa.

Lục Minh Thừa: [...]

Khương Thu Nghi: [ Đúng rồi, có lẽ ngày mai em không rảnh, nên không thể đi theo anh đến chỗ dự án du lịch của anh được rồi. ]

Lục Minh Thừa: [ Có chuyện gì vậy? ]

Khương Thu Nghi: [ Lúc trước em quên, ngày mai Lê Diệu trở về, em đã hứa sẽ ăn tối với cô ấy. Hơn nữa tạp chí xã hội cần phỏng vấn một vị trí. Tuy em không biết gì hết, nhưng ở đó thì vẫn tốt hơn. ]

Chuyện ăn cơm với Lê Diệu là hai người đã tính trước rồi, nhưng Khương Thu Nghi quên.

Mà vụ phỏng vấn thì hôm qua mới ra quyết định. Sáng nay đến công ty, Đinh Khả mới nói cho cô biết.

Lục Minh Thừa đã hiểu, cũng không gượng ép cô.

Lục Minh Thừa: [ Ừ, vậy để lần sau. ]

Khương Thu Nghi: [ Vâng. ]

Chỉ là không biết lần sau là khi nào.

Hai vợ chồng, một người thì ít nói, một người lại không biết nói gì, chỉ nói chuyện vài ba câu, rồi ai nấy bận việc người đó.

Tới khi tan việc, Khương Thu Nghi nhận được điện thoại của Tôn Tích.

"Chị dâu! Chị biết hôm nay em nhận được điện thoại của ai không?"

Khương Thu Nghi nheo mắt, bỗng nhiên có cảm giác không tốt lành: "Ai?"

Tôn Tích: "Người đại diện của tên nghệ sĩ flop hôm qua, chị nói xem có mắc cười không. Người đó nói muốn dẫn nghệ sĩ của mình đến nhận tội em vụ mạo phạm em tại bar hôm qua."

Khương Thu Nghi: "..."

Cô trầm mặc.

Tôn Tích nói mỉa: "Không biết bọn họ moi đâu ra số điện thoại của em, gọi điện thoại cho em, nói gì ý rồi mời em ăn cơm. Chị thấy em có nên đi không?"

"..."

Khương Thu Nghi: "Em có muốn đi không?"

Tôn Tích: "Nếu là người khác, đương nhiên là em sẽ không đi. Nhưng đây là Dư Hào, em có chút hứng thú "

"Hứng thú gì cơ?" Khương Thu Nghi nhắc nhở cô nàng: "Đừng có nói với chị là bỗng nhiên em cảm thấy Dư Hào rất đẹp trai, rồi rất hợp với bạn trai đấy."

Tôn Tích bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng, hơi cạn lời. Sau cô nàng trả lời: "Đương nhiên là không rồi, em chỉ muốn đi để đánh anh ta một phát.'

Khương Thu Nghi ngẩn ra, đã hiểu rõ: "Không cần." Cô nói trong hờ hững: "Không có ý nghĩa."

Tôn Tích nghe cô nói, có chút không chịu phục, hỏi lại: "Sao lại không có ý nghĩa, anh ta lê weibo chế giễu chị, fan của anh ta cũng mắng tạp chí của chị. Sao em không thể đánh anh ta?"

Khương Thu Nghi không biết khóc hay nên cười mới phải, cô thở dài, nói: "Đừng gây chuyện rồi lại đợi chồng chị dọn dẹp cục diện rối rắm cho em."

Tôn Tích: "..."

Cô nàng im lặng một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Vậy không nhờ anh em dọn dẹp, chị dọn dẹp giúp em đi.'

Khương Thu Nghi cạn lời, bỗng bật cười, hỏi: "Chị lợi hại như vậy từ khi nào thế?"

Tôn Tích: "Bây giờ chị rất là đỉnh luôn á."

Cô nàng là kiểu người gió chiều nào theo chiều ấy: "Anh em có thể vì chị mà bỏ tiệc rượu chạy tới bar, chị còn không đỉnh thì là gì? Bây giờ mọi người trong giới đang lan truyền là anh em yêu chị như mạng."

Tuy Tôn Tích không quá tin rằng người lạnh lùng như Lục Minh Thừa sẽ yêu Khương Thu Nghi như mạng. Nhưng mọi người lan truyền mọi chuyện rất đỗi chân thật, khiến cô nàng không thể không tin tưởng.

"..."

Khương Thu Nghi: "Từ đâu ra vậy?"

"Ở... group chat *Các mỹ nữ vừa giàu vừa đẹp."

*thực ra đoạn này là: group chat danh viện", nhưng mà danh viện có nghĩa chỉ mấy người nhà giàu, sang, đẹp, nên -JL- tự chế như vậy ¯\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯

Nói đến đây, Tôn Tích có chút chột dạ: "Không phải em, em sẽ không cls nói lung tung ở trong group chat, hầu hết là em đều lặn."

Nghe xong, Khương Thu Nghi không trả lời.

Tôn Tích thấp thỏm không yên, cô nàng suy nghĩ chút rồi nói: "Nếu chị cảm thấy không ổn, em sẽ rời."

Dù sao rời rồi cũng vào lại được.

Thật ra Tôn Tích trà trộn vào mấy nhóm nhỏ đó, không hề có ý định gì khác.

Tuy cô nàng lắm mồm, nhưng sẽ không hứng lên bịa chuyện người khác để tám. Chủ yếu là cô nàng chỉ ở trong nhóm hóng drama, thỉnh thoảng cũng sẽ được hóng drama dính bản thân mình.

Căn bản là mấy người trong nhóm đó chế giễu cô nàng, nói mẹ cô nàng lấy chồng phèn, nói ba của cô nàng không làm ra được gì, cuối cùng cũng chỉ dựa vào nhà họ Lục.

Tôn Tích đọc được, cũng sẽ rất tức giận.

Nhưng cô nàng không cãi lại, vì có một số việc cũng là sự thật. Hiện tại, nhà họ Tôn đang dựa vào nhà họ Lục.

....

Phút chốc, giọng nói của Khương Thu Nghi kéo dòng suy nghĩ của cô nàng về thực tại.

"Em chụp màn hình cho chị xem đi, chị muốn xem nhóm đó là nhóm gì."

Tôn Tích: "...Ồ vâng."

Cô nàng cầm điện thoại, yên lặng mà chụp màn hình cho Khương Thu Nghi.

Trong lúc chụp, trong nhóm lại nhắn thêm tin mới.

Khương Thu Nghi mở ảnh ra xem, trùng hợp là ảnh chụp vừa đúng lúc trong đó đang bàn tán về cô và Lục Minh Thừa.

[ Có ai quen với Khương Thu Nghi không, có thể kết bạn với cô ấy để lấy thêm kinh nghiệm không? ]

[ Tôi có quen này, nhưng chỉ mới gặp có vài lần, cho nên cũng không dám tùy tiện liên hệ. ]

[ Khương Thu Nghi thật lợi hại, hạ gục luôn tổng giám đốc Lục. ]

[ Tổng Giám đốc Lục thật sự quá là yêu thương Khương Thu Nghi. A a a a a tôi phải đợi đến khi nào mới có thể gặp được người đàn ông yêu tôi như vậy chứ. ]

....

Một tấm ảnh, vừa vặn là mấy tin nhắn như vậy.

Khương Thu Nghi xem lại 3 lần liên tục mới chắc chắn không phải là mình bị ảo giác.

Mấy người trong này, thật sự rất tin tin đồn bên ngoài: Lục Minh Thừa yêu cô như mạng.

"Chị dâu."

Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, Tôn Tích nhỏ giọng nói: "Mấy người trong này toàn nói lung tung, có khi chỉ có một câu nói, họ liền phân tích tỉ mỉ, rồi sau đó bắt đầu hiểu lầm."

Khương Thu Nghi: "Ừ."

Cô tò mò: "Cái người nói quen với chị là ai vậy?"

Tôn Tích nháy mắt mấy cái, nói: "Em cũng không biết."

Khương Thu Nghi: "Trong này, ngoại trừ nói chuyện chị với Lục Minh Thừa thì còn nói chuyện gì nữa?"

Tôn Tích: "...nhiều lắm, gì mấy người đó cũng nói được."

Cô nàng mím môi, hỏi dò: "Em rời nhé?"

Khương Thu Nghi nhướng mày: "Rời cái gì?"

Cô từ tốn mà nói: "Đừng rời, em thêm chị vào đi, chị muốn tự hóng drama."

Tôn Tích: "?"





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia