ZingTruyen.Com

Edit Nu Phu Nha Giau Dua Vao Tieu Tien Thay Doi Van Menh Thoi Tinh Thao

Editor: -JL-

------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Lục Minh Thừa không chú ý tới chút động tác nhỏ ấy của Tôn Tích, mà anh cũng không rảnh chú ý tới Tôn Tích.

Nghe Tôn Tích nói xong, sắc mặt Lục Minh Thừa không thay đổi, nhìn Khương Thu Nghi: "Về thôi."

Khương Thu Nghi liếc mắt nhìn Tôn Tích, hơi mắc cười.

Cô cố ép bản thân không cười lên, nghiêm mặt đáp: "Vâng."

Hai người một trước một sau rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người biến mất, mấy người trong quán rượu mà quen biết hai người đều có những cảm nhận khác nhau. Nhưng đa số là vừa phức tạp và vừa khó tin đây chính là sự thật.

Trong tay Lương Lỵ Tinh vẫn còn đang cầm ly rượu đế dài, cô ta niết đến gắt gao, chỉ thiếu bóp nát cả ly rượu nữa thôi.

Lương Lỵ Tinh lạnh mặt, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.

Lưu Hân Vũ thấy bạn mình như vậy, thấp giọng gọi: "Tiểu Tinh, đừng so đo với Tôn Tích."

Lương Lỵ Tinh gật đầu: "Không đâu."

Lưu Hân Vũ nhìn chằm chằm Lương Lỵ Tinh một hồi, nhỏ giọng nói: "Sao tớ cảm thấy hình như Lục Minh Thừa thay đổi ấy nhỉ?"

Lương Lỵ Tinh ngẩn ra, hỏi: "Thay đổi chỗ nào?"

"Cậu không thấy sao?" Lưu Hân Vũ nói một cách hiếu kỳ: "Anh ấy cố tình tới bar là vì Khương Thu Nghi sao?"

"..."

Lương Lỵ Tinh không trả lời.

Lưu Hân Vũ nói tiếp: "Lục Minh Thừa trước kia, sẽ không vì chút việc tư làm chậm trễ công việc."

Với Lục Minh Thừa, công việc quan trọng hơn bất cứ việc gì khác.

Lương Lỵ Tinh biết Lưu Hân Vũ là nói sự thật, cô ta im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Xem ra Khương Thu Nghi không có đơn giản như vậy."

Điều này, Lưu Hân Vũ đã tiếp xúc với cô nên hiểu sâu sắc, cũng gật đầu theo: "Đúng vậy."

Lưu Hân Vũ nhìn Lương Lỵ Tinh, nâng tay vỗ vỗ bả vai cô bạn, an ủi: "Đi thôi, quay về uống thêm vài ly, đừng để chút chuyện nhỏ này mà phá hư kế hoạch của cậu."

Lương Lỵ Tinh cười nhẹ, cười như cười trào phúng: "Đương nhiên."

"..."

Một bên khác, Dư Hào đang ngây như phỗng, theo sát Đàm Đào về chỗ cũ.

Sau khi ngồi xuống, Dư Hào quay đầu nhìn Đàm Đào: "Người đàn ông vừa nãy là ai vậy?"

Đàm Đào nhìn Dư Hào, nói ẩn ý: "Là người cậu không thể đụng vào."

Dư Hào: "..."

Cậu ta nhăn mi: "Ai?"

"Cậu biết tập đoàn họ Lục đúng không?"

Nghe vậy, hai mắt Dư Hào tỏa sáng: "Đương nhiên."

Tập đoàn nhà họ Lục có ai là không biết chứ.

Đàm Đào cười một cái, thản nhiên mà nói: "Người lúc nãy chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Lục."

Dư Hào nghe vậy, hít một hơi.

"Vậy... Tôn Tích có quan hệ gì với người đó, em gái?"

"Là em họ." Đàm Đào quen với Triệu Thần nên biết rất rõ thân phận của Tôn Tích.

Cũng là từ Triệu Thần mà Đàm Đào mới biết được, trên thực tế, cậu ta chưa đủ tư cách để nói chuyện với Lục Minh Thừa.

Dư Hào trố mắt một lát,  sau đó mới nhận ra: "Vậy lúc nãy tớ vừa mới…" Cậu ta dừng lại một chút, thấp giọng hỏi: "Sẽ không có chuyện gì chứ? Tớ thật sự chỉ muốn kết bạn với Tôn Tích."

Đàm Đào cười cười, giống như là đã nhìn thấu tâm tư của Dư Hào, ung dung mà nói: "Tôn Tích không phải là người sẽ chịu kết bạn bừa bãi."

Đàm Đào còn bổ sung: "Tớ đề nghị, tốt nhất cậu nên tìm cơ hội nói lời xin lỗi."

Dư Hào: "..."

Sau khi ra khỏi bar, Khương Thu Nghi gọi người lái xe đưa Tôn Tích và Giản Hạ về nhà, lúc này mới theo Lục Minh Thừa lên xe.

Cô không biết Lục Minh Thừa đến bar đón cô sẽ tạo ra một sự oanh động lớn đến cỡ nào.

Sau khi lên xe, trong xe toàn là mùi rượu.

Mùi rượu trên người hai người đều rất nồng nặc, không ai thua kém ai.

Khương Thu Nghi có hơi chịu không nổi, cô nhìn người bên cạnh, hỏi: "Em hạ cửa sổ xuống nhé?"

"..."

Lục Minh Thừa nhíu mày: "Cảm thấy bí bách sao?"

"Có chút." Khương Thu Nghi nói một cách thành khẩn: "Anh không cảm thấy sao?"

Lục Minh Thừa chịu được mùi rượu, anh nhìn, nhàn nhạt mà nói: "Gió to quá."

Khương Thu Nghi gật đầu: "Đợi tí nó đỡ à."

Lục Minh Thừa không cản cô, anh nhìn cô hạ cửa kính, nhắc nhở: "Hình như đằng sau có tấm chăn."

Khương Thu Nghi ngẩn ra, đang định quay đầu, Lục Minh Thừa đã lấy chăn, đưa qua cho cô.

Khương Thu Nghi nhìn tấm chăn trước mặt, có chút sửng sốt: "Anh không lạnh sao?"

Nếu so sánh anh với cô thì anh mới là người mặc ít.

Lục Minh Thừa trả lời: "Không lạnh."

Khương Thu Nghi cũng không khách sáo với anh nữa, cô nhận lấy, nói: "Cảm ơn."

Lúc cô trải chăn ra đắp lên chân, một nửa chăn vẫn còn che được một bên chân của Lục Minh Thừa.

Chăn rất lớn, dư sức che cả hai người.

Lục Minh Thừa hạ mắt nhìn dáng vẻ loay hoay sửa chăn của cô, trong con ngươi lóe lên một tia cười dịu dàng.

Đôi mắt anh khẽ nhúc nhích, thấp giọng mà hỏi: "Ngày mai có đi ngâm suối nước nóng không?'

Động tác trên tay Khương Thu Nghi bỗng dừng lại, cô nhìn thẳng vào mắt của Lục Minh Thừa: "Anh mang em theo thật sao?"

Đuôi lông này của Lục Minh Thừa hơi nhướng lên, hỏi lại một cách từ tốn: "Có khi nào anh gạt em chưa?"

"..."

Đương nhiên là chưa bao giờ, nhưng Khương Thu Nghi cảm thấy…điều này vượt quá sự hiểu biết của cô về Lục Minh Thừa, cũng vượt ra khỏi tác phong hằng ngày của anh.

Khiến cô không thể không nghi ngờ.

"Ngày mai em đến tạp chí xã hội xem sơ một chút, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đi luôn."

Lục Minh Thừa: "Được."

Trong xe yên tĩnh lại, ngoài xe gió lạnh thấu xương, tiếng gió thổi cực kỳ rõ ràng.

Khương Thu Nghi bị gió thổi đến thoải mái. Nhưng lạnh thì vẫn rất lạnh.

Cô đang định nữa mắt nghỉ ngơi một hồi thì bên tai bỗng vang lên giọng nói đàn ông: "Anh nghe Tôn Tích nói em bị bắt nạt ở bar?"

"?"

Khương Thu Nghi mở mắt ra, kinh ngạc mà nhìn anh: "Cái gì?"

Cô chịu bị bắt nạt khi nào?

Lục Minh Thừa nhìn cô, nhíu mày, nói: "Không có sao?"

Khương Thu Nghi: "..."

Vô im lặng một lát, rồi hỏi trong tò mò: "Tôn Tích đã nói với anh như thế nào?"

Cô muốn biết tốt cuộc Tôn Tích đã nói cái gì để có thể khiến cho Lục Minh Thừa phải từ tiệc rượu chạy đến đây.

Lục Minh Thừa chạm mắt với cô một lát, sau rồi quay đi, nói: "Chỉ nói là em bị bắt nạt ở bar, không nói gì khác nữa."

Khương Thu Nghi nhìn thần sắc nghiêm túc của anh, hỏi: "Anh tin luôn?"

Lục Minh Thừa không nói.

Khương Thu Nghi bất lực, dở khóc dở cười: "Em không chịu để bị bắt nạt dễ vậy đâu."

Lục Minh Thừa liếc mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi.

Đại khái là do trước đó Khương Thu Nghi tạo cho anh một ấn tượng dễ bị bắt nạt quá sâu sắc.

Cô đổi câu hỏi: "Anh không sợ Tôn Tích lừa gạt mình sao?"

Nghe vậy, lúc này Lục Minh Thừa mới lên tiếng: "Nó không dám."

"..."

Trong lúc nhất thời, Khương Thu Nghi không biết có phải là Lục Minh Thừa ngốc thật không hay là sao. Tôn Tích không dám nhưng rồi vẫn gạt anh đấy không phải sao.

Hai người nhìn nhau, Lục Minh Thừa có vẻ như đã nhận ra vấn đề.

Anh im lặng một hồi, sau mới nói: "Tôn Tích gạt anh?"

Khương Thu Nghi gật đầu.

Lục Minh Thừa: "...mục đích con bé gạt anh là gì?"

Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, mặt đầy vô tội, xòe hai bàn tay: "Anh hỏi Tôn Tích ấy, chứ em cũng chịu."

Coi như cô có biết, cũng sẽ không nói cho Lục Minh Thừa!

Chẳng lẽ cô nói Tôn Tích gạt anh đến bar là để thể hiện tình cảm với cô sao? Đầu óc cô bị khùng mới nói chuyện này ra.

Lục Minh Thừa: "..."

Anh nhìn chằn chằm Khương Thu Nghi một hồi, bỗng cười một cái.

Nụ cười này, khiến Khương Thu Nghi cực kỳ sởn tóc gáy.

Cô cúi đầu nhìn bản thân mình, cách một lớp áo cũng có thể thấy da mình nổi hết da gà lên.

Cô im lặng, không dám hỏi cái gì, sợ Lục Minh Thừa lại có hàng động và lời nói gì khác người.

Hai người trầm mặc nguyên một đường về nhà, bác Từ đã chuẩn bị xong trà giải rượu.

Khương Thu Nghi uống xong, thái độ cực kì tốt: "Cảm ơn bác Từ, bác Từ vẫn là tri kỷ."

Lục Minh Thừa uống xong, cũng nói với bác Từ: "Bác đi nghỉ ngơi đi, không cần bác ở đây nữa."

Bác Từ đã biết: "Ngài và cô cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Khương Thu Nghi gật đầu: "Vâng."

Uống trà giải rượu xong, Khương Thu Nghi về phòng trước.

Tối nay uống rượu khiến cô chóng mặt, không muốn ngâm bồn. Cô tắm sơ qua một cái, lúc đi ra, Lục Minh Thừa đã tắm, rửa mặt xong từ phòng khác rồi.

Lúc này, anh đang nằm trên giường đọc sách.

Khương Thu Nghi nhìn, đèn chùm hoa lê sáng trung trong phòng đã tắt, thay vào đó là ngọn đèn tường với ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng dịu dàng, còn mang lại cảm giác ấm áp.

Cô nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Khương Thu Nghi cảm thấy cô thực sự rất không biết cố gắng, còn yếu kém. Khó trách Lương Lỵ Tinh lại cười nhạo cô là một người vô dụng.

Quả nhiên cô vẫn là một kẻ ăn bám.

Khương Thu Nghi lặng lẽ thở dài.

Vừa thở dài xong, Lục Minh Thừa liền ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói hờ hững: "Sao vậy?"

"Hả?"

Khương Thu Nghi trố mắt một lát, sau đó lấy lại tinh thần: "Không sao hết."

Lục Minh Thừa nhìn cô, ánh mắt vẫn không dời đi.

"Em vừa mới thở dài, tạp chí xã hội có chuyện không thể giải quyết?"

"Không phải." Khương Thu Nghi vén chăn lên giường nằm: "Anh không cần để ý tới em, em đang suy nghĩ một chuyện."

Lục Minh Thừa: "..."

Anh im lặng một lát, rồi nhìn cô, hỏi: "Cái tên nghệ sĩ nam hôm nay là sao vậy?"

"?"

Khương Thu Nghi chớp mắt, hỏi trong sự hoài nghi: "Người ở bar lúc nãy?"

"Ừ."

Khương Thu Nghi: "Sao là sao, anh có hứng thú với cậu ta à?'

Lục Minh Thừa:"..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com