ZingTruyen.Asia

Edit Nu Phu Nha Giau Dua Vao Tieu Tien Thay Doi Van Menh Thoi Tinh Thao

Editor: -JL-
------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Tôn Tích há miệng thở dốc, nghẹn ra một câu: "Em quên..."

Lục Minh Thừa không ở đây, Khương Thu Nghi ân ái kiểu gì được.

Phút chốc, mắt Tôn Tích sáng lên, nghĩ tới điểm quan trọng.

"Anh em không có ở đây cũng không sao, chị có thể chém gió mà." Cô nàng thấp giọng nói tiếp: "Dù chị có chém đến cỡ nào, mấy người kia cũng không dám đến tìm anh em để chứng thực."

Khương Thu Nghi cảm thấy Tôn Tích thật ngốc nghếch đến đáng yêu.

Khương Thu Nghi nhìn Tôn Tích, hơi không biết nói gì: "Vậy em cảm thấy bọn họ có tin hay không?'

Tôn Tích: "Sao lại không tin? Tất cả thẻ phụ anh em đều đưa cho chị rồi, tại sao họ lại không tin?"

"..."

Khương Thu Nghi đỡ trán, cô cảm thấy suy nghĩ của Tôn Tích thật đơn giản.

"Thẻ phụ thì được lợi gì chứ chỉ cần chị và anh em không ở với nhau nữa, anh ấy hoàn toàn có thể lấy lại thẻ phụ ngay lập tức." Khương Thu Nghi cô không có tài sản cố định, chia tài sản cũng không được bao nhiêu.

Tôn Tích nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt, nhìn Khương Thu Nghi: "Tại sao chị với anh em lại không ở với nhau?"

Khương Thu Nghi nghẹn họng, liếc nhìn Tôn Tích: "Đây là trọng điểm sao?"

Tôn Tích gật đầu.

Khương Thu Nghi khoanh tay trước ngực, nói: "Đây không phải là trọng điểm."

Cô nhìn, cách đó không xa còn có mấy người đang nhìn chằm chằm các cô ở bên này.

Gió buổi tối thổi mạnh, lại lạnh buốt. Cô không muốn đứng ngoài chịu gió lạnh nữa, liền hít hít mũi, nói: "Đi vào trước đi."

Lúc đến, tuy cô không thích lượn lờ trước mặt vị tổng giám đốc Lương kia để tìm cảm giác tồn tại. Nhưng bây giờ xem ra không thể không vào.

Tôn Tích "ừm" một tiếng, đi trước.

Giản Hạ nghe hai người nói chuyện xong, liền thấp giọng hỏi: "Tổng giám đốc Lương là ai vậy?"

Khương Thu Nghi: "Một người phụ nữ mạnh mẽ."

Giản Hạ nhìn cô một chút, nhỏ tiếng hỏi tiếp: "Là người theo đuổi ngài Lục thật sao?"

"Không biết." Khương Thu Nghi thật sự chưa xác định được, Lương Lỵ Tinh là thích Lục Minh Thừa hay là thích tập đoàn của nhà họ Lục.

Có không ít người muốn gả cho Lục Minh Thừa, nhưng người muốn gả vì tập đoàn nhà họ Lục lại nhiều hơn.

Cho nên cô không xác định được Lương Lỵ Tinh thích Lục Minh Thừa hay thích tập đoàn nhà họ Lục.

Nếu như là thích Lục Minh Thừa, vậy trước kia hai người họ là bạn học, cũng luôn quen biết nhau, vì sao không chủ động theo đuổi anh từ lúc đó mà phải đợi đến lúc này mới chủ động?

Giản Hạ: "..."

Cô nàng không nói gì một lúc lâu, đúng hơn là không biết nên nói cái gì.

Ngược lại, Khương Thu Nghi không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ gì nói thế. "Đi, đi vào cậu gặp rồi biết."

Giản Hạ đồng ý.

Quán bar vẫn là chế độ hội viên như cũ, đến đây phần lớn là những người trong giới nhà giàu, thỉnh thoảng còn có cả những ngôi sao.

Quán bar này công tác bảo mật danh tính rất tốt, người bình thường không có cách nào đi vào, cho nên uống rượu bàn chuyện ở đây không sợ có papprazzi đi theo.

Có điều Khương Thu Nghi không ngờ đến là, mấy cô đi vào, còn chưa gặp được Lương Lỵ Tinh, cô liền thấy ngay cái người mà cô mới mò tin tức lúc chiều.

Cô nhìn chằm chằm, suýt chút nữa đã nghĩ bản thân xuất hiện ảo giác.

Tôn Tích thấy cô bất động, liền ngừng lại hỏi: "Chị nhìn cái gì vậy?"

Khương Thu Nghi không trả lời.

Tôn Tích nương theo ánh mắt của cô mà nhìn qua, tò mò hỏi: "Chị quen người đó à?"

Khương Thu Nghi nhìn Tôn Tích: "Hai ngày nay em không lên mạng?"

"Có chứ." Tôn Tích nói: "Em vậy nhưng là một con mọt internet đấy."

Khương Thu Nghi: "...vậy sao em không biết cậu ta, mấy ngày nay hotsearch là của cậu ta hết đấy."

"?"

Tôn Tích bối rối một lát, nhìn chằm chằm phía bên kia, nhíu mày, nói: "Hình như có chút quen mắt."

Tôn Tích sờ cằm, cố nhớ lại: "Là một ngôi sao nhỏ hả?"

Khương Thu Nghi chỉ ném cho cô nàng một ánh mắt, không lên tiếng.

Phút chốc, Tôn Tích "à" lên một tiếng: ""Em nhớ ra rồi, cậu ta chính là ngôi sao nam lên hotsearch mấy ngày nay, các fan của cậu ta vẫn luôn mắng tạp chí xã hội của chị có đúng không?"

Khương Thu Nghi gật đầu.

Tôn Tích nhìn, lẩm bẩm: "Nhìn người thật khác với trong ảnh quá đi."

Khương Thu Nghi bị lời nói của Tôn Tích làm cho nghẹn lời, cô trừng mắt nhìn Tôn Tích một cái, cười nói: "Em không sợ fan của cậu ta tìm em tính sổ à?"

Tôn Tích: "Chị nghĩ em có sợ không?"

Khương Thu Nghi bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Không sợ. Nhưng ngoại hình của mình, mình đâu có quyền quyết định."

"Không phải." Tôn Tích giải thích: "Đám fan của cậu ta cứ tung hô cậu ta là chiến thần nhan sắc, đây không phải là lố quá sao?"

Cô nàng nói thầm: "Còn chẳng đẹp trai bằng một nửa anh Minh Hạo, vậy mà còn dám khen như vậy."

"..."

Khương Thu Nghi im lặng một lát, nhìn Tôn Tích, nói: "Chị thay Minh Hạo cảm ơn em nhé?"

Tôn Tích nháy mắt mấy cái: "Cũng không cần đâu."

Các cô bàn tán về Dư Hào, đương nhiên Dư Hào ở bên kia cũng cảm nhận được, chú ý tới bên này.

"Hào, người bên kia đang nhìn cậu đúng không?"

Đặt câu hỏi là một người bạn của Dư Hào, cũng là người trong showbiz, nhưng danh tiếng và tài nguyên lại không cao như Dư Hào.

Dư Hào nhìn chằm chằm Khương Thu Nghi và Tôn Tích một hồi, nhấp một ngụm rượu, đáp: "Không biết."

"Chẳng lẽ là nhận ra cậu sao?"

Dư Hào cười nhẹ: "Nhận ra thì cứ nhận ra thôi, đó cũng không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên."

Bạn thân cười nói: "Đúng ha, cô gái đứng giữa còn rất xinh đẹp."

Dư Hào nhìn Khương Thu Nghi đang đứng giữa, tỏ vẻ tán thành.

Đàm Đào ngồi cùng bàn đang nhắn tin, nghe hai người họ nói chuyện, lập tức ngẩng đầu nhìn: "Fan của Hào đâu?"

"Bên kia."

Bạn Dư Hào chỉ.

Đàm Đào nhấc mắt, nhìn Khương Thu Nghi ở phía bên kia.

Cậu ta không biết Khương Thu Nghi, nhưng có quen Tôn Tích. Cậu ta nhìn chằm chằm Tôn Tích một lát, nhíu mày, hỏi: "Cô nào là fan của Dư Hào?"

"Không phải là fan của Dư Hào vậy tại sao lại nhìn chằm chằm Dư Hào?"

Ngôi sao nhỏ nói: "Nhất là cô gái kia, nhìn thẳng luôn."

Đàm Đào im lặng một lát, cười: "Chắc là thấy các cậu quen quen thôi. Chứ Tôn Tích không đu idol."

Dư Hào nghe tên, nhướng mày, hỏi: "Tôn Tích? Cậu quen?"

Đàm Đạo cười nhẹ, giật giật khóe môi: "Từng gặp. Tớ còn chưa kết bạn được với cô ấy."

Tuy gia cảnh của Đàm Đào khá tốt, nhưng chỉ có thể được xem như thế hệ thứ hai của nhà giàu bình thường. Xuất thân của cậu ta như vậy càng không thể so với Tôn Tích.

Chẳng qua vận khí của Đàm Đạo tốt, cậu ta có người anh em là bạn bè của Tôn Tích,hai người cũng từng gặp nhau vài lần ở bar.

Nghe Đàn Đào nói như vậy, Dư Hào càng thấy tò mò.

Đối với Dư Hào, gia cảnh của Đàm Đào đã rất tốt, được xem như là công tử chơi bời lêu lổng, không cần cố gắng gì cả cũng có xe hơi, biệt thự hạng sang.

Dư Hào nhìn chằm chằn Tôn Tích một hồi, vừa nhìn vừa nói: "Nhìn không quen."

Đàm Đào "ừ" một tiếng, nói: "Đương nhiên là cậu không quen. Tính tình cô cả đó không được tốt, đừng chọc đến cô ấy."

Dư Hào nhướng mày, dáng vẻ như rất không để lời này vào tai.

Cách ánh đèn mờ ảo cùng đám người, Dư Hào chạm mắt với Tôn Tích. Nhưng không đợi cậu ta dời mắt, Tôn Tích đã xoay người đi.

Tôn Tích không để ý đến ánh mắt của Dư Hào, cô nàng nhìn lướt qua Dư Hào, rồi kéo tay Khương Thu Nghi vào quầy bar: "Khôbg lên phòng bao trên lầu sao?"

Tôn Tích nhìn Khương Thu Nghi.

"Không đi." Khương Thu Nghi nhìn Tôn Tích một cái: "Ở đây uống một ly là được rồi."

Giản Hạ cũng đến bên cạnh, ngồi xuống.

Tôn Tích bĩu môi, nói kiểu đánh thương: "Vậy chị không lên chào hỏi với Lương Lỵ Tinh sao?"

Khương Thu Nghi buồn cười, hỏi: "Vậy tại sao chị phải đi lên chào hỏi với người đó?"

Sợ người khác tiêu diệt uy phong của mình sao?

Tôn Tích không hiểu.

Khương Thu Nghi không nói chuyện với Tôn Tích nữa, cô quay đầu nhìn Giản Hạ: "Muốn uống cái gì thì cứ gọi đi, tớ bao."

Giản Hạ cười: "Không được, hôm nay tớ bao, tớ có tiền."

Tôn Tích nhìn hai người nói qua nói lại, cũng góp miệng vào: "Chị Giản Hạ, bao em luôn không?"

Giản Hạ nhìn Tôn Tích một cái, nhíu mày, nói: "Rẻ thì chị sẽ mời em."

Tôn Tích: "..."

Đến cuối cùng, Tôn Tích gọi loại rượu đắt nhất. Giản Hạ cũng không so đó với cô nàng.

Ba người ngồi chung một chỗ.

Tôn Tích là người chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, cô nàng ngồi với Khương Thu Nghi một lát, liền đi tìm mấy chị em của mình.

Giản Hạ nhìn bóng lưng của Tôn Tích, cảm thấy khá thú vị.

"Thái độ của Tôn Tích với cậu bây giờ tốt lên không ít."

Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng, cười cười, hỏi: "Cậu cảm thấy có mắc cười không?"

Giản Hạ ngẩn ra.

Khương Thu Nghi nhấp miếng rượu, lên tiếng: "Trước kia tớ đối xử tốt với con bé bao nhiêu, nó lại không thích. Bây giờ thỉnh thoảng tớ còn hung dữ với nó, vậy mà nó lại chịu đối xử tương đối tốt với tớ."

"..."

Khương Thu Nghi biết, một số hành động trước kia của cô ở nhà họ Lục, không phải ai trong nhà họ Lục cũng thích.

Nhưng vì cô không có được ai chỉ dạy, nên mới có thể như vậy.

Nếu có người khai sáng, cô sẽ không đến mức sống y như bảo mẫu ở nhà họ Lục một năm.

Dù sao Khương Thu Nghi nghĩ kiểu gì cũng thấy buồn cười.

Lúc đối xử tốt với họ, họ lại không cần cái tốt đó. Mà đối xử hời hợt với họ, họ lại cảm thấy bạn khá thú vị, rất có cá tính.

Trong phút chốc, tâm tình của cô thật phức tạp.

Giản Hạ nhìn dáng vẻ chua xót của cô, vỗ nhẹ vai, an ủi: "Suy nghĩ của người khác, chúng ta có nghiền ngẫm cũng không ra."

Cô nàng hạ giọng, nói: "Có lẽ người nhà họ Lục thấy, họ không cần cậu của trước kia, cậu của bây giờ họ mới thích."

Khương Thu Nghi: "Vậy sao."

Cô cười cười: "Cho nên tớ cảm thấy Lục Minh Thừa cũng như vậy."

Cô đoán, do anh thấy cô thay đổi, nên cảm thấy khá thú vị, có lòng hiếu kỳ với cô nên mới có thể trở nên quan tâm mà thôi.

Giản Hạ nghe, trong thâm tâm cũng có chút chua xót.

Làm vợ của nhà giàu không dễ dàng, đặc biệt là người vợ khoảng cách địa vị kém xa chồng, lại càng khó.

Hai người yên tĩnh ngồi uống rượu ở một chỗ, cho đến khi có một người bỗng xuất hiện ở bên cạnh.

"Thu Nghi."

Khương Thu Nghi giật mình, ngước mắt lên nhìn người.

"Cô là?"

Người mới đến nghẹn lời, không ngờ tới là Khương Thu Nghi sẽ không nhận ra mình.

"Chúng ta đã từng gặp nhau."

Cô ấy nhắc nhở.

Khương Thu Nghi "à" một tiếng, không để tâm lắm, nói: "Ngại quá, tôi không nhớ ra cô. Cô tìm tôi có chuyện gì không?"

Lưu Hân Vũ bị lời nói của cô chặn họng, miệng cô nàng vẫn còn mở, có chút tức giận."

"Cô-" Lưu Hân Vũ hạ mắt nhìn Khương Thu Nghi: "Cũng không có gì, chỉ là muốn uống vài ly với cô Khương."

Khương Thu Nghi không để ý đến Lưu Hân Vũ.

Cô là kiểu người ai đến mời rượu cũng phải uống sao.

Cô cảm thấy thật không biết nói gì.

Bỗng dưng, bên cạnh Lưu Hân Vũ xuất hiện thêm một người nữa.

Cô nhìn chăm chú, là Lương Lỵ Tinh.

Đến lúc này, Khương Thu Nghi mới phát giác ra Lưu Hân Vũ này nhìn hơi quen mắt.

Ngày đó ở quán ăn, cô có nhìn lướt qua nhưng không nhớ rõ.

"Bà Lục."

Lương Lỵ Tinh cầm ly rượu trong tay, cười nói: "Đây là bạn của tôi, Lưu Hân Vũ, cũng là bạn học hồi cấp ba của Lục Minh Thừa."

Khương Thu Nghi giật mình, cười nói: "Thì ra là như vậy."

Cô nhìn thoáng qua Lương Lỵ Tinh, cười hỏi: "Không biết tổng giám đốc Lương tìm tôi có chuyện gì không? Chẳng lẽ cũng tìm tôi uống rượu sao?"

Lương Lỵ Tinh cười nhẹ: "Cũng không biết là bà Lục có cho tôi vinh dự này không?"

Khương Thu Nghi mỉm cười, khóe môi cong lên, nói một cách dịu dàng: "Chắc là không được rồi."

Cô làm ra vẻ, nói: "Tửu lượng của tôi không tốt lắm, Lục Minh Thừa vẫn luôn không cho tôi uống nhiều rượu ở bên ngoài."

"..."

Lương Lỵ Tinh nhìn dáng vẻ này của cô, tâm tình thật không có cách nào diễn tả nổi.

Lương Lỵ Tinh cắn môi, ngừng một chút rồi nói: "Ra vậy, tổng giám đốc Lục cũng thật hẹp hòi, quản nhiều như vậy."

"Đâu còn cách nào khác." Khương Thu Nghi cười khẽ: "Tôi uống say thường hay làm loạn, anh ấy lo."

Lương Lỵ Tinh nhìn chằm chằm cô, cắn môi, nói: "Vậy tôi đây không làm khó cô nữa."

Khương Thu Nghi gật đầu: "Thật xin lỗi, nếu lần sau có gặp lại, tôi sẽ uống vài ly với tổng giám đốc Lương."

Lương Lỵ Tinh mỉm cười.

Im lặng một lát, Lương Lỵ Tinh lại hỏi: "Bà Lục có để ý tôi ngồi ở đây uống rượu không?"

"Không ngại." Khương Thu Nghi nói: "Tổng giám đốc Lương cứ thoải mái."

Lương Lỵ Tinh với bạn cô ta ngồi xuống ở bên cạnh.

Khương Thu Nghi cũng không quá để ý đến hai người, cô ngồi nói chuyện với Giản Hạ.

Lưu Hân Vũ nhìn, trao đổi ánh mắt với Lương Lỵ Tinh.

Lương Lỵ Tinh khẽ lắc đầu.

Phút sau, Lưu Hân Vũ hỏi: "Tiểu Tinh, có phải nhà họ Lương cậu đang định hợp tác với nhà họ Lục không?"

Lương Lỵ Tinh "ừ" một tiếng: "Có hạng mục đang xem xét hợp tác."

Lưu Hân Vũ cười, hâm mộ: "Đỉnh thật, tớ hâm mộ kiểu người phụ nữ mạnh mẽ như cậu quá."

Lương Lỵ Tinh cười chua xót: "Phụ nữ mạnh mẽ thì có gì tốt chứ, như bà Lục đây mới tốt, thoải mái ở nhà, trải qua cuộc sống nhàn hạ sung sướng mỗi ngày."

Khương Thu Nghi nghe vậy, tỏ vẻ tán thành: "Ừ, tôi cũng cảm thấy sống vậy rất tốt."

Cô nhìn Lương Lỵ Tinh: "Tôi không có chí hướng gì vĩ đại cả, chỉ có thể ở nhà ăn bám, không so được với tổng giám đốc Lương."

Lương Lỵ Tinh: "..."

Cô ta nhìn chằm chằm Lương Lỵ Tinh, tâm tình thực sự khó nói thành lời.

Khương Thu Nghi giống như không nghe ra hàm ý châm chọc, cô ta nói cái gì, Khương Thu Nghi phụ họa cái đó. Không hề ngu xuẩn.

Lương Lỵ Tinh ngẫm lại, phụ nữ có thể khiến cho Lục Minh Thừa chịu cưới, sao có thể ngu xuẩn được.

Cô ta im lặng, định đứng dậy rời đi: "Bà Lục, tôi còn có việc, nói chuyện với cô sau."

Khương Thu Nghi mỉm cười: "Được, tổng giám đốc Lương đi làm việc đi."

Lương Lỵ Tinh và Lưu Hân Vũ đi rồi, Giản Hạ mới dám lên tiếng.

Cô nàng ghé vào tai Khương Thu Nghi, nhỏ giọng nói: "Hai người đó làm vậy để làm gì vậy? Sao mà ngây thơ quá vậy nè."

Khương Thu Nghi cười: "Không biết. Nhưng tổng giám đốc Lương chắc không ngây thơ đâu."

Giản Hạ gật đầu: "Cô bạn mới buồn cười kìa. Sao cứ giễu cợt cậu vô dụng riết, cả nói thẳng hay hàm ý."

Khương Thu Nghi buông tay: "Tớ vô dụng thật, kệ mấy cô đó nói đi."

Sở dĩ mấy người đó cố tình nói, là vì hâm mộ cô.

Tuy Khương Thu Nghi không được người nhà họ Lục hoan nghênh, nhưng cũng là vợ của Lục Minh Thừa.

Chỉ cần có thân phận này ở đây, coi như mỗi ngày trôi qua của cô ở nhà họ Lục không được tốt thì vẫn bị người ta hâm mộ.

Điều này, Khương Thu Nghi hiểu rõ ràng.

Cô suy nghĩ, quay đầu nhìn Giản Hạ: "Cậu có cảm thấy cô gái đó thích Lục Minh Thừa không?"

Giản Hạ bối rối một lát: "Cậu cảm thấy sao?"

Khương Thu Nghi suy nghĩ: "Không giống như thích lắm, nhưng chắc chắn là có thưởng thức."

Kiểu người đàn ông ưu tú như Lục Minh Thừa, có ai lại không thích chứ.

Có tiền, có thế, có tài, lại có sắc, ngoại trừ tính cách bên ngoài có hơi lạnh nhạt một tí, thì tìm không ra bất kỳ khuyết điểm nào hết, ai mà chẳng thích.

Nghĩ đến đây, Khương Thu Nghi đánh xuống bàn tay của mình.

Còn mày là không thể thích.

Giản Hạ nhìn hành động tự đánh tay mình của cô, có chút mơ hồ: "Cậu làm gì vậy?"

"Hơi choáng đầu." Khương Thu Nghi nói, mặt không đổi sắc: 'Đánh cho mình tỉnh táo một chút."

Giản Hạ không phản bác được.

"Cho nên Tôn Tích gọi chúng mình đến bar là vì cái này?"

Khương Thu Nghi cười: "Bất kể Tôn Tích là vì cái gì, chúng ta đến đây uống chút rượu thả lỏng tâm hồn một chút cũng rất tốt."

Giản Hạ gật đầu: "Đúng vậy."

Không cần biết mục đích trước khi đến là gì, chỉ cần sau khi đến được thoải mái là ổn.

Khương Thu Nghi uống hai ly với Giản Hạ, nhìn thấy thời gian đã không còn sớm.

Cô nhìn xung quanh một vòng, đang định nói với Tôn Tích là cô đi trước một tiếng.

Đột nhiên cô nhìn thấy cảnh tượng cách đó không xa.

Khương Thu Nghi nhíu mày, nhìn Giản Hạ: "Tớ qua đó một lát."

Giản Hạ: "Hả?"

Giờ phút này, Tôn Tích đang bị Dư Hào ngăn lại, bắt chuyện.

Tôn Tích nhìn chàng trai, nhíu mi: "Có chuyện gì?"

Dư Hào cầm ly rượu trong tay, cười nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn kết bạn với cô Tôn thôi."

Tôn Tích: "...?"

Cô nàng nhìn thẳng vào mắt Dư Hào: "Ngại quá, tôi không muốn kết bạn."

Dư Hào nghẹn lời, lại nhớ tới lời Đàm Đào nói, tiếp tục nói: "Cô Tôn không cho tôi một chút mặt mũi nào luôn sao? Chỉ là kết bạn mà thôi, cô Tôn có thích xem phim không?"

"..."

Tôn Tích nhìn cậu ta: "Anh đẹp trai này, tôi đã nói là tôi không muốn kết bạn, anh không nghe hiểu tiếng người sao?"

Dư Hào lại nghẹn lời, không ngờ tới Tôn Tích lại dữ dằn như vậy.

Dư Hào im lặng một lát, thấp giọng nói: "Quả nhiên cô Tôn rất giống như trong lời đồn, rất dễ thương." Cậu ta dừng lại, rồi bổ sung: "Chỉ mà kết bạn thôi, tôi không có ác ý gì đâu."

Tôn Tích: "?"

Cô nàng nhìn chàng trai trước mặt một lúc lâu, chớp mắt, hỏi: "Anh có bị khùng không? Kết bạn với ai? Tôi là người mà anh có thể kết bạn sao? Fan của anh mắng chị dâu tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đấy, anh còn chặn tôi lại đòi kết bạn?"

Dư Hào: "..."

Mặt câu ta đầy mờ mịt, nhìn Tôn Tích: "Cái gì?"

Tôn Tích: "Cái gì gì mà cái gì."

Cô nàng lạnh mặt: "Anh đẹp trai, xin anh nhường đường."

Dư Hào không nhúc nhích.

Cậu ta nhìn Tôn Tích, nghĩ rồi hỏi: "Cô không phải là fan của tôi?"

"..."

Lúc này, Tôn Tích càng khó hiểu.

"Đại ca." Tôn Tích luôn không biết lớn nhỏ, kiêu căng lại tùy hứng: "Fan của anh? Anh cảm thấy anh có bản lĩnh gì để tôi trở thành fan của anh?"

Dư Hào bị lời nói của Tôn Tích làm nghẹn họng.

Tôn Tích đang muốn mắng chửi tiếp thì Khương Thu Nghi đã đi lại đây.

"Tiểu Tích."

Tôn Tích nhìn cô một cái, lập tức im miệng.

Khương Thu Nghi nhìn Tôn Tích: "Nói cái gì đó?"

Tôn Tích chỉ tay về phía Dư Hào: "Anh ta nói anh ta muốn kết bạn với em."

Khương Thu Nghi sửng sốt, có chút bất ngờ.

Cô nhìn Dư Hào, buồn cười, hỏi: "Cậu biết cô ấy à?"

Dư Hào nhìn Khương Thu Nghi, không thể không thừa nhận vẻ ngoài của cô rất xinh đẹp. Chẳng qua, nhìn không dễ lừa như Tôn Tích.

Dư Hào cười cười: "Ừ, chào cô, tôi là Dư Hào."

Khương Thu Nghi mỉm cười, nhướng mày, nói: "Tôi biết cậu."

Nghe vậy, Dư Hào kinh ngạc, nói: "Cô là fan của tôi sao?"

"Tôi không phải." Khương Thu Nghi nói.

Dư Hào sửng sốt, cũng không cảm thấy xấu hổ: "Không biết cũng là bình thường."

Khương Thu Nghi gật đầu, lên tiếng: "Tôi chỉ là thấy cậu trên hotsearch vài lần."

Dư Hào không bất ngờ lắm, cậu ta gật đầu, còn có chút tự hào mà nói: "Cô là chị của cô Tôn sao?"

"Không phải."

Khương Thu Nghi không muốn nói cho cậu ta biết quan hệ của cô với Tôn Tích là gì.

Cô nhìn Dư Hào, nói một cách hờ hững: "Tôi muốn hỏi một chút, giờ cậu có thể đi chưa?"

Dư Hào nhìn cô một cái, lặp lại: "Tôi thật sự không có ác ý."

"Ồ." Khương Thu Nghi gật gù, hỏi thẳng: "Fan của cậu có biết cậu tùy tiện chặn đường một cô gái, đòi kết bạn không?"

Dư Hào nghẹn lời: "Người đẹp này, không thể nào, chuyện này mà cũng đánh để đem ra ngoài nói sao?"

Khương Thu Nghi mỉm cười: "Cậu trai đẹp này, tôi nhớ cậu là thần tượng mà nhỉ, thần tượng kết bạn tùm lum ở bar, nghe sao cũng không phù hợp đúng không?"

Cô hỏi: "Cậu không sợ làm tổn thương những người hâm mộ xông pha chiến đấu vì cậu sao?"

Dư Hào há miệng thở dốc, một hồi lâu cũng không thể nghẹn ra được một chữ.

Cậu ta nhìn chằm chặp Khương Thu Nghi, suy nghĩ rồi hỏi: "Cô là người trong giới sao?"

Khương Thu Nghi: "Một nửa."

Dư Hào thật sự không có ấn tượng với Khương Thu Nghi. Hiện tại cậu ta mới có chút danh tiếng, thật sự chưa quen biết hết người trong giới. Nhưng những người có thân phận và địa vị, cậu ta đã xem qua hết ảnh chụp, không có khả năng lọt mất một người như vậy.

Huống chi vẻ ngoài của Khương Thu Nghi thực sự rất xinh đẹp, khí chất rất nhàn nhã, nếu đã từng thấy, cậu ta không thể nào quên.

Khương Thu Nghi không có tâm trạng nói chuyện với Dư Hào, cô kéo tay Tôn Tích,nói: "Em có muốn về với chị không?"

Tôn Tích: "Nhưng chị uống rượu mà?"

"Có vệ sĩ lái xe."

Khương Thu Nghi nhìn Tôn Tích: "Em có đi hay không?"

Tôn Tích im lặng một lát, thấp giọng nói: "Em muốn đi, nhưng chúng ta chờ một người nữa đi."

Khương Thu Nghi: "Chờ ai?"

Tôn Tích bị Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm, có chút chột dạ, nói: "Anh họ..."

"...?"

Tôn Tích hạ giọng, giải thích: "Lúc nãy em thấy Lương Lỵ Tinh đến tìm chị, em sợ chị chịu thiệt nên đã nhắn tin cho anh họ."

Khương Thu Nghi: "..."

Cô không nói gì một lúc lâu, xoa xoa cái trán, nói: "Anh ấy đang ở tiệc rượu, sẽ không tới đây đâu."

"Không đâu."

Tôn Tích nói: "Anh ấy nhắn tin lại cho em, nói sẽ lập tức tới ngay."

Khương Thu Nghi sửng sốt, đang định mở miệng nói chuyện thì từ đằng xa bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Thu Nghi."

Lục Minh Thừa đã đến.

Khương Thu Nghi vừa nâng mắt liền thấy ngay người đàn ông đứng giữa dàn vệ sĩ.

Trong bar vẫn tiếp tục náo nhiệt,nhưng bên họ, ở trong phạm vi của Lục Minh Thừa lại hình thành một vùng an tĩnh một cách rất tự nhiên.

Khương Thu Nghi chớp mắt, nhìn thân hình mặc áo sơ mi đen của anh, hơi giật mình.

"Tiệc rượu của anh kết thúc rồi sao?"

Lục Minh Thừa gật đầu, anh nhìn Dư Hào, cất giọng nói nặng nề: "Vị này là?"

Khương Thu Nghi: "Nghệ sĩ."

Lục Minh Thừa: "..."

Anh nhíu mày: "Nghệ sĩ?"

Không hiểu sao, Khương Thu Nghi lại cảm thấy lời nói này của anh mang ý tứ là - tại sao lại là nghệ sĩ.

Dư Hào nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy rất là quen mắt, nhưng lại không nhớ gặp ở chỗ nào.

"Chào ngài, tôi là Dư Hào."

Dư Hào vươn tay, muốn làm quen với Lục Minh Thừa.

Lục Minh Thừa nhìn tay Dư Hào, thần sắc lạnh lẽo: "Còn uống rượu nữa không?"

Khương Thu Nghi: "Em chuẩn bị đi về."

Lục Minh Thừa trực tiếp bỏ qua người bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Dư Hào ngây ngốc, nhìn bàn tay vươn ra của mình cứng đờ giữa không trung.

Cậu ta vừa định lên tiếng thì Đàm Đào không biết từ đâu tới, nịnh nọt: "Tổng giám đốc Lục."

Lục Minh Thừa quét mắt nhìn Đàm Đào, ánh mắt rất lạnh.

Đàm Đào cười cười: "Chúng ta đã từng gặp nhau một lần, tôi là bạn của Triệu Thần."

Lục Minh Thừa: "Triệu Thần là ai?"

Khương Thu Nghi nhịn không được ho khan nói: "Bạn của Lê Diệu, quen biết với Hoắc Tầm."

Mà thật ra cũng không tính là quen biết với Hoắc Tầm, Triệu Thần là bạn của Lê Diệu, mà Đàm Đào, chắc có lẽ cũng không phải là bạn của Triệu Thần, phỏng chừng là có biết nhau, rồi ngẫu nhiên uống vài ly rượu với nhau mà thôi.

Lục Minh Thừa khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Anh hạ mắt nhìn Khương Thu Nghi, hạ thấp giọng, hỏi: "Uống bao lâu rồi?"

Khương Thu Nghi ngước mắt, nhìn anh,nói: "Không uống nhiều như anh."

Lục Minh Thừa: "..."

Tôn Tích đứng ở bên cạnh nhìn, bỗng chốc hét lớn: "Anh họ, chị dâu muốn thể hiện tình cảm,làm ơn có thể đừng thể hiện tình cảm ở đây được không? Nhìn tức chết."

Nói xong, Tôn Tích híp mắt nhìn xung quanh một vòng, ném ánh mắt ý 'tự đi mà trải nghiệm' cho Lương Lỵ Tinh.

------

Khi bạn có một cô em họ vừa hiếu thắng vừa chất lượng (人 •͈ᴗ•͈)









Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia