ZingTruyen.Info

Edit Nu Phu Nha Giau Dua Vao Tieu Tien Thay Doi Van Menh Thoi Tinh Thao

Editor: -JL-
------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Đinh Khả nhìn sắc mặt mờ mịt của cô, tò mò mà hỏi: "Tổng giám đốc Khương, là ai vậy? Bạn của chị sao?"

Khương Thu nghi hoàn hồn, lắc đầu, nói: "Không phải bạn."

Cô không có nói là ai, ngược lại, cô nhìn Đinh Khả: "Tìm chị có việc gì sao?"

Đinh Khả "ừ" một tiếng, thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Khương, tạp chí xã hội của chúng ta định đổi tên, vậy trang bìa tập san của ngài Thịnh cũng dùng tên mới luôn ạ?"

Khương Thu Nghi gật đầu: "Kịp không?"

Đinh Khả ghi chép lại: "Cũng không có vấn đề gì."

Khương Thu Nghi trả lời: "Được."

Cô trầm mặc một lát, bỗng nghĩ đến một chuyện quan trọng: "Tình hình trên mạng thế nào rồi? Lần trước sau khi fan Dư Hào đi, họ có quay lại nữa không?"

"Không đến lại." Đinh Khả khó xử mà nói: "Nhưng bài chúng ta đăng weibo lần trước đó không gây được ảnh hưởng lớn, nên nhiều khách hàng không muốn quảng cáo ở tạp chí của chúng ta."

Mọi tạp chí đều nhận đơn quảng cáo, đây là một trong những nguồn thu nhập chính của tạp chí.

Khương Thu Nghi nhìn Đinh Khả: "Trước kia, nhãn hiệu nào đặt quảng cáo nhiều nhất?"

Cô nghĩ rồi thấp giọng nói: "Tổng hợp rồi gửi tài liệu cho chị."

Đinh Khả vội vàng đáp: "Vâng."

Sau khi Đinh Khả rời khỏi đây, Khương Thu Nghi liền lên mạng tìm kiếm quảng cáo mà tạp chí đăng lên.

Đây là một nguồn thu nhập lớn, nếu như cô muốn cho tạp chí xã hội kinh doanh tốt, một là thuyết phục những khách hàng trước kia về, hoặc là khai phá khách hàng mới.

Một khách hàng đồng ý đưa cho tạp chí quảng cáo, đầu tiên là lượng tiêu thụ ở tạp chí đó phải tốt.

Khương Thu Nghi nhìn nhìn, lần trước sau khi phát hành tạp chí của Dư Hào ra, lượng tiêu thụ quả thực giảm mạnh.

Tạp chí xã hội có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu làm ăn không tốt, lúc nào họ cũng có thể phá sản.

Khương Thu Nghi nhìn thấy cái này, liền nhìn ngay được tương lai có thể nghỉ việc.

Cô tiện tay lên mạng xem bình luận, lượt đánh giá tạp chí xã hội trên weibo vẫn rất thấp như cũ.

Mà trong siêu thoại của Dư Hào, mấy lời mắng tạp chí xã hội thì có không ít. Thậm chí phòng làm việc của Dư Hào cũng đã xóa bài tuyên truyền của tạp chí xã hội.

Khương Thu Nghi nhìn, nhướng nhướng mày.

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm Dư Hào, tìm mấy phim cậu ta từng đóng xem.

Xem được mười phút, Khương Thu Nghi liền thoát khỏi video.

Loại kỹ thuật diễn thế này mà cũng được tâng bốc lên tận trời, không hiểu tại sao. Thậm chí trong thời gian ngắn còn hút được mấy trăm vạn fan.

Khương Thu Nghi thật sự không hiểu.

Tuy nói mỗi người có gu thẩm mỹ khác nhau, cô không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.

Nhưng kỹ thuật diễn của Dư Hào thực sự quá lố lăng, tuy mặt cũng không tệ lắm, nhưng cũng không tới mức tinh xảo.

Khương Thu Nghi suy nghĩ, nghi ngờ là mình đã già đi, bây giờ gu thẩm mỹ đã khác giới trẻ.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm khái loại khả năng mình bị thời đại đào thải.

Khương Thu Nghi tiện tay ghé vào weibo của Dư Hào xem, không nhìn không biết, nhìn rồi mới bất ngờ.

Dư Hào vẫn đăng weibo riêng.

Khương Thu Nghi mở ra, phía dưới bình luận, tất cả đều nhục mạ tạp chí xã hội.

Cô nhướng mày, chống cằm, chụp màn hình gửi cho Đinh Khả.

Khương Thu Nghi: [ Đây là đang nói tạp chí xã hội của chúng ta? ]

Đinh Khả: [...có lẽ vậy, nhưng không điểm mặt chỉ tên nên em không nói cho tổng giám đốc Khương. ]

Khương Thu Nghi: [ À.]

Đinh Khả: [ Sao vậy tổng giám đốc Khương, chị định làm cái gì sao? ]

Khương Thu Nghi: [ Không làm gì hết, chị hiểu chàng trai nhỏ này. ]

Không biết tại sao, Đinh Khả cảm thấy Khương Thu Nghi nói từ"đã hiểu" lại có nghĩa khác với từ "đã hiểu" mà cô nàng hiểu trước đó.

Nhưng Khương Thu Nghi không làm gì thật, theo nghĩa đen luôn ấy.

Dư Hào mắng tạp chí xã hội mà cô tiếp nhận, nhưng style và cách chụp không phải do cô quyết định, nên cô tự cảm thấy Dư Hào không có mắng cô.

Mấy fan đó mắng, cũng không phải mắng cô.

Ở điểm này, suy nghĩ của Khương Thu Nghi cực kì thoáng.

Nhưng cô vẫn không ngờ được là, việc này vẫn chưa xong.

Dịch vụ chăm sóc khách hàng phản hồi có rất nhiều fan la hét đòi trả lại hàng, thậm chí còn có người nói muốn chống lại tạp chí xã hội.

Đầu Khương Thu Nghi đầy dấu chấm hỏi.

Ngoại trừ chọn sai style, nhiếp ảnh gia không chụp đẹp cho Dư Hào thì còn có sai lầm nào nữa?

Chắc là không có rồi.

Hơn nữa, xấu hay đẹp, nói thế nào đây, chính là không thể đánh giá bằng cái nhìn chủ quan được.

Tạp chí đều chú ý về phong cách, có nhiều loại phong cách khác biệt, không thể chỉ định vị riêng trai đẹp và gái đẹp.

Khương Thu Nghi tìm Đinh Khả, lấy tài khoản chính thức của tạp chí, vào xem. Còn có không ít tài khoản mắng boss của tạp chí xã hội đi chết đi.

Mí mắt cô hơi co quắp, thực sự cảm thấy không còn lời nào để nói.

Kêu cô đi chết sao?

Đinh Khả nhìn biểu cảm của cô, đứng bên cạnh nhìn lén lén, nói: "Tổng giám đốc Khương, chị đừng để ý mấy lời trên mạng, fan ai cũng đều như vậy cả, giữ vững tâm tình đi chị."

Khương Thu Nghi gật đầu: "Chị biết."

Cô hơi nâng cằm, hỏi: "Chỉ là chị tò mò, bây giờ cư dân mạng đều chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi sao?Sao cứ mở miệng ngậm miệng một cái là mắng ba mẹ người ta, nguyền rủa người ta chết vậy à?"

"..."

Đinh Khả không nói gì, tạp chí bọn họ đã tiếp xúc nhiều với môi trường Internet, riết cũng quen với mấy loại phát ngôn này.

Nhưng rõ ràng là Khương Thu Nghi chưa quen.

Tuy nhiên cô cũng biết miệng của một số bộ phận trên mạng rất dơ. Trước kia trong lần Trần Phù phát sóng trực tiếp, cô đã được chứng kiến.

"Lúc trước tạp chí xã hội cũng bị chửi như vậy sao?"

Khương Thu Nghi tò mò.

Đinh Khả gật đầu: "Nhưng chúng ta mới chỉ bắt đầu mảng chụp trang bìa, ngoại trừ Dư Hào có danh tiếng tương đối tốt thì người trước đó chỉ là mấy nghệ sĩ nhỏ tuyến 18, fan không nhiều, đương nhiên cũng bị mắng ít hơn."

Khương Thu Nghi đã hiểu.

Cô gõ gõ mặt bàn, nhìn về phía Đinh Khả: "Dự định thời gian ra bán thế nào rồi?"

"Lúc đầu là định tuần đầu của năm mới."

Khương Thu Nghi tính nhẩm, vậy còn gần nửa tháng nữa.

Cô nhìn Đinh Khả, thấp giọng hỏi: "Có cần thông báo trước trên trang chính không?"

Đinh Khả sửng sốt.

Khương Thu Nghi nhìn cô nàng, vẻ mặt bất lực, nói: "Vậy trước đây tạp chí xã hội kinh doanh như thế nào? Không thông báo trước như vậy sao?"

Cô nói: "Vậy đi, cắt hình ra rồi đăng lên trang chính, để mọi người tò mò."

"Vâng."

Đinh Khả ghi nhớ, thấp giọng hỏi Khương Thu Nghi: "Tổng giám đốc Khương, đăng bây giờ luôn sao? Chủ yếu là bộ phận marketing cảm thấy chủ ý cắt hình của thầy Thịnh không hợp lắm, lỡ như sau này thầy Thịnh đổi ý, tạp chí xã hội của chúng ta sẽ bị mọi người cười nhạo."

"..."

"Sẽ không đổi ý đâu." Khương Thu Nghi xoay bút trong tay, nhẹ nhàng nói: "Thịnh Ứng không phải là người mới, cái gì cũng không hiểu. Anh ấy có quy tắc riêng của bản thân."

Trừ khi bây giờ tạp chí bọn họ bị bóc trốn thuế, làm lậu hay vi phạm pháp luật thì Thịnh Ứng không có khả năng đã chụp xong rồi lại đổi ý.

Đây không phải là điều một nghệ sĩ thông minh, thành công nên làm.

Giao phó xong, lúc này Khương Thu Nghi mới nhớ ra cô chưa có trả lời tin nhắn của Lục Minh Thừa.

Cô nhìn chằm chằm điện thoại bên cạnh vài giây, lập tức trả lời: [ Lúc nãy em bận, bây giờ không làm phiền anh chứ? ]

Gửi đi, cô đoán là Lục Minh Thừa đang bận, chưa thể trả lời cô ngay được.

Khương Thu Nghi cũng không vội, tâm trạng coi như vui vẻ kết thúc công việc, chuẩn vị tan làm.

Khương Thu Nghi về đến nhà thì Lục Minh Thừa vẫn chưa về.

Bác Từ nhìn cô, cười cười, hỏi: "Hôm nay cô chủ đi làm thế nào?"

Khương Thu Nghi cong môi, nhận ly nước từ bác Từ, nhấp một miếng, lên tiếng: "Cũng không tệ lắm, chỉ là có chút mệt."

Bác Từ gật đầu: "Tối nay cô chủ muốn ăn món gì?"

Khương Thu Nghi suy nghĩ, nhìn bác Từ, hỏi: "Lục Minh Thừa có về nhà ăn cơm không?"

Bác Từ: "Lúc nãy trợ lý Hứa mới gọi điện về nhà nói tối nay cậu chủ còn có tiệc rượu."

Nghe vậy, Khương Thu Nghi cũng không hỏi nhiều nữa.

"Vậy tùy..." Khương Thu Nghi đang định nói chuyện thì điện thoại để ở một bên bỗng nhiên đổ chuông.

Khương Thu Nghi nói: "Để con nhận điện thoại đã."

Là Giản Hạ gọi tới.

Khương Thu Nghi có chút kinh ngạc: "Alo."

Cô đến bên sô pha, ngồi xuống, có chút tò mò, hỏi: "Sao lại gọi cho tớ vào lúc này?"

"Tớ ký hợp đồng rồi!"

Giọng nói kích động của Giản Hạ truyền đến: "Tối cậu có bận gì không? Tớ mời cậu ăn cơm."

Khương Thu Nghi sửng sốt một lát, mới chợt bắt được ý chính: "Bán được sách rồi sao?"

Khoảng thời gian trước Giản Hạ luôn miệng đề cập với cô, là có người muốn mua cuốn tiểu thuyết mà cô nàng đã xuất bản trước đó, nhưng sau khi hỏi giá, thì liền không có tiếp theo.

Mỗi ngày Giản Hạ đều rơi vào trạng thái lo âu, mong mỏi đối phương trả lời.

Khương Thu Nghi không nhìn nổi cảnh Giản Hạ lo âu như vậy, liền an ủi cô nàng vài câu, kêu cô nàng cứ chờ một chút.

Nếu cuối cùng công ty bên kia không muốn thật, vậy cô sẽ giúp Giản Hạ giới thiệu một chút.

Nếu hay, đương nhiên sẽ có người mua.

Cho nên lúc này Giản Hạ đã ký hợp đồng, liền đi nói với Khương Thu Nghi đầu tiên.

Giản Hạ khó có thể kiềm chế tâm tình kích động của mình, đề cao âm lượng, nói: "Cậu rảnh không? Có rảnh không?"

Khương Thu Nghi cười cười: "Đương nhiên là có."

Cô nói: "Coi như tớ có việc bận đi, nhưng cũng phải đi ăn bữa cơm cậu mời này mới được."

Giản Hạ cười ha ha: "Vậy cậu muốn ăn cái gì?"

Khương Thu Nghi: "Cậu làm chủ đi, tớ thay bộ quần áo đã rồi ra ngoài. Có cần tới đón không?"

"Không cần, không cần."

Giản Hạ nói: "Để tớ xem đi ăn cái gì, rồi đến thẳng đó luôn, đợi tớ gửi địa chỉ cho."

"Được." Khương Thu Nghi nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: "Chỉ có hai chúng ta sao?"

Giản Hạ: "Ừ, đợi tớ nhận được tiền, tớ sẽ mời mọi người đi ăn."

Cô nàng cười, nói tiếp: "Hôm nay mời cậu trước."

Khương Thu Nghi cong môi, nói: "Được, xem ra tớ vẫn là người quan trọng nhất."

Giản Hạ hừ nhẹ: "Đó là đương nhiên."

...

Bác Từ nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại, nói: "Thiếu phu nhân, để tôi gọi người lái xe cho cô nhé?"

Khương Thu Nghi đang định đồng ý, thì đột nhiên khựng lại một chút, rồi nói: "Không cần, bác Từ."

Cô suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: "Con muốn tự lái xe."

Xe cô mua đã được giao từ lâu rồi, nhưng cô vẫn chưa có cơ hội khai bánh.

Bác Từ: "..."

Bác nhìn Khương Thu Nghi một hồi, gật đầu, nói: "Được, vậy thiếu phu nhân nhớ chú ý an toàn."

"Ừ."

Trở về phòng thay bộ quần áo, trang điểm lại, lúc này mới xuống lấy con siêu xe cô mua hồi trước ra.

Dọc theo đường đi, Khương Thu Nghi nhận được không ít tiếng còi.

Ừ, là tiếng còi của xe người khác. Đối với những người có hứng thú chơi xe thì đều chú ý chiếc siêu xe này của cô.

Khương Thu Nghi đậu xe xong, đi xuống thì thấy Giản Hạ đang đứng im ở trước cửa.

Cô nhướng mi, hoài nghi đến gần: "Cậu còn đứng đó làm gì?"

Giản Hạ nhìn cô, nuốt nước miếng, hỏi: 'Sao hôm nay cậu lại tự mình lái xe đến?"

Khương Thu Nghi không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Xe này tớ mua lâu rồi, vẫn chưa được chạy bao giờ, giờ tới lấy ra lái cho đỡ ghiền."

Cô biết lái xe, trước đó cũng từng lái, nhưng rất ít. Hôm nay cô lái cũng rất chậm.

Khương Thu Nghi đoán, có thể là do cô lái một chiếc xe đua nhưng chỉ chạy có 30km/h nên người khác mới bóp còi với cô.

Giản Hạ im lặng một lát, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Cậu có phát hiện ra một chuyện không?"

"Cái gì?"

"Tất cả mọi người đang chụp chiếc xe đang đậu của cậu." Giản Hạ quay lại, bổ sung: "Còn chụp cả cậu nữa."

"..."

Chỗ hai người ăn cơm có bãi đậu xe ngoài trời và bãi đậu xe dưới hầm.

Nhưng Khương Thu Nghi không thích bãi đậu xe dưới hầm, kỹ thuật lái của cô chưa vững, đi lòng vòng dưới hầm ấy rất phiền, nên cô cứ đậu thẳng ở bãi đậu xe ngoài trời ven đường."

Vừa vặn cũng có chỗ trống.

Lúc này, bên cạnh chiếc xe đang đậu của cô, quả thật có không ít người đang cầm điện thoại.

Khương Thu Nghi giương mắt nhìn, còn có không ít người đưa điện thoại lên chụp cô.

Cô nhíu mày, lập tức quay sang bên cạnh.

"Đi thôi." Cô quét mắt, nói: "Thích chụp xe thì tùy, nhưng người thì không được."

Giản Hạ bật cười, kéo tay cô: "Thật nha, một mỹ nhân như vậy không thể để lộ ra ngoài."

Khương Thu Nghi nhìn Giản Hạ một lát, cười nói: "Vậy xe cũng không được để lộ."

Giản Hạ nhìn tư thế lúc nãy, nhỏ giọng nói: "Chưa chắc."

Khương Thu Nghi trừng to mắt: "Sẽ không có người nhàm chán như vậy chứ?"

Giản Hạ: "Cậu đừng xem thường người nhàm chán."

"..."

Khương Thu Nghi không nghĩ tới Giản Hạ thật sự đoán đúng.

Hai mươi phút sau, Tôn Tích gửi cho cô mấy chục tin nhắn.

Một tin nhắn trong đó là link weibo.

Một cái khác là Tôn Tích hỏi: [ Trên mạng nói đang đi trên đường thì thấy một chiếc siêu xe chạy với tốc độ xe kéo, đây có phải là chị không vậy? ]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info