ZingTruyen.Com

Edit Nu Phu Nha Giau Dua Vao Tieu Tien Thay Doi Van Menh Thoi Tinh Thao

Editor: -JL-

------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Lục Minh Thừa nói lời này ra, Khương Thu Nghi phát ngốc.

Cô đang sắm vai người phụ nữ độc ác, tại sao anh lại phối hợp như vậy? Lời Khương Thu Nghi nói đó, thật ra chỉ đơn thuần là muốn cho Lương Lỵ Tinh nghe, cô càng không ngờ Lục Minh Thừa sẽ tiếp lời.

Đối với cô, bây giờ cô với Lục Minh Thừa vẫn là quan hệ vợ chồng. Bất kể là ai muốn chen chân vào, Khương Thu Nghi sẽ không khách khí.

Đối với Từ Uyển Bạch, cô cũng sẽ như vậy.

Thậm chí, với Từ Uyển Bạch, cô sẽ càng quá đáng hơn nữa.

Có thể cô hâm mộ cô ta sau này được Lục Minh Thừa yêu thương lên tận trời, hoặc cũng có thể là ghen tỵ.

Tóm lại, Khương Thu Nghi chỉ là một người bình thường, hơn nữa, tâm lý của cô, có thể còn không bình thường như bao người bình thường khác.

Cô keo kiệt, cũng ghen tỵ.

Người mộng tưởng tới Lục Minh Thừa, cô sẽ không cho sắc mặt tốt.

Về phần người ta cảm thấy cô như thế nào, không quan trọng.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí bên này có chút quỷ dị.

Khương Thu Nghi mấp máy môi, mất một hồi mới nghẹn ra được một chữ: "Vâng."

Lương Lỵ Tinh nhìn hai người 'phu xướng phụ tùy', cảm giác cực kỳ khó chịu.

Cô nàng nhìn chằm chằm Lục Minh Thừa, không ngờ tới Lục Minh Thừa sẽ từ chối thẳng không nể mặt như vậy, cũng không nghĩ tới anh sẽ... bảo vệ Khương Thu Nghi như vậy.

Trong ấn tượng của Lương Lỵ Tinh, Lục Minh Thừa không phải là người như vậy. Anh đối xử với phụ nữ vẫn luôn lãnh đạm.

Mặc dù anh kết hôn với Khương Thu Nghi, nhưng Lương Lỵ Tinh cũng đã từng nghe không ít tin đồn.

Trên thực tế, Lục Minh Thừa đối xử với vợ của mình rất lạnh nhạt.

Anh bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian rảnh rỗi dành cho phụ nữ như vậy. Lúc trước lí do hai người kết hôn, Lương Lỵ Tinh cũng có nghe thấy.

Mà Khương Thu Nghi được đối xử thế nào ở nhà họ Lục, cô nàng cũng rõ ràng.

Về những thay đổi gần đây, đương nhiên Lương Lỵ Tinh cũng có nghe nói.

Chẳng qua là, người trong giới đều ôm tâm tình hóng chuyện, muốn vây xem Khương Thu Nghi thay đổi.

Với thái độ tiêu tiền không nương tay này của cô, hay còn tạo chuyện phiền phức cho Lục Minh Thừa làm, sớm hay muộn cũng sẽ bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài.

Người hóng chuyện đều không cảm thấy, Lục Minh Thừa sẽ thích một cô Lục như vậy.

Trước kia còn đỡ, ít nhất thì cô còn nghe lời hiểu chuyện. Đối với người đàn ông ghét phiền toái như Lục Minh Thừa mà nói, cưới một người phụ nữ như vậy về nhà là rất phù hợp, sẽ không quản bản thân mình. Nhưng bây giờ, thì chưa chắc.

Qua hai lần nay tiếp xúc, Lương Lỵ Tinh bắt đầu không xác định được ý kiến của mình.

Cô nàng phát hiện, Lục Minh Thừa để ý cô vợ ngốc ngốc này của anh nhiều hơn mình nghĩ.

Nghĩ đến đây, Lương Lỵ Tinh cắn môi dưới, dịu dàng nói: "Là tôi suy nghĩ không chu toàn, quấy rầy đến cô Lục."

Khương Thu Nghi cười cười: "Tổng giám đốc Lương khách sáo, hai người bàn công chuyện cũng bình thường thôi, nhưng tôi vẫn muốn có một không gian ăn trưa yên tĩnh."

Lương Lỵ Tinh gật đầu.

Lục Minh Thừa không xen vào cuộc nói chuyện của hai người, anh nhìn Khương Thu Nghi, ý muốn nói: "Ăn cơm trước."

Khương Thu Nghi nhìn anh, không từ chối.

Hai người yên lặng ăn cơm.

Bạn thân Lương Lỵ Tinh cũng đã vào, nhìn thấy Lục Minh Thừa, rõ ràng cũng thấy bất ngờ.

Cô bạn kéo nhẹ góc áo của Lương Lỵ Tinh, thấp giọng nói: "Sao Lục Minh Thừa cũng ở đây? Hai người có duyên vậy?"

"..."

Lương Lỵ Tinh bĩu môi, thản nhiên mà nói: "Người ta đang ăn cơm với vợ đấy.'

Bạn thân: "Hả?"

Cô bạn khó tin nhìn: "Người quay lưng lại với chúng ta là chính là vợ của Lục Minh Thừa?"

Lương Lỵ Tinh gật đầu.

Bạn thân nhìn chằm chằm một hồi, kinh ngạc nói: "Lục Minh Thừa bị vợ hạ gục rồi sao?"

Lương Lỵ Tinh không nói gì.

"Hay là một người khác? Cậu chắc chắn đó là vợ của Lục Minh Thừa sao?"

Từ góc độ này của các cô, có thể nhìn thấy trực diện mặt của Lục Minh Thừa.

Anh còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho người phụ nữ đối diện, thậm chí sẽ đưa nước cho cô.

Trên mặt còn giữ nụ cười nhàn nhạt, cảm giác xa cách quanh người giảm bớt đi nhiều, anh trở nên ấm áp hơn.

Hai người đều biết Lục Minh Thừa, đều biết anh là dạng người gì.

Nên bất ngờ nhìn thấy một màn tương phản như vậy, không thể không nghĩ nhiều.

Lương Lỵ Tinh "ừ" mọt tiếng, khoanh tay nói: "Là cô ấy."

Bạn thân há miệng thở dốc, đột nhiên nói: "Thủ đoạn này, cũng rất được nha. Trước kia là ai nói vợ của Lục Minh Thừa là tiểu bạch thỏ tùy người xâm phạm?"

Lương Lỵ Tinh cười nhẹ, hạ mắt: "Bọn họ như vậy, sẽ không lâu dài."

Cô ta hiểu rõ Lục Minh Thừa, anh không phải là người thực sự kiên nhẫn như vậy.

Bây giờ, đoán chừng anh chỉ cảm thấy hứng thú nhất thời mà thôi.

Bạn thân nghĩ một hồi, tán thành lời nói này.

"Tớ cũng cảm thấy vậy. Mấy thủ đoạn nhỏ nhen đó có thể giữ chân một người đàn ông trong bao lâu?" Cô bạn chống cằm, nói: "Lục Minh Thừa cảm thấy hứng thú với vợ của mình, không phải là do Khương Thu Nghi khá giống với tiểu thư nhà giàu có chút kiêu căng đó sao?"

Đây là chuyện mọi người đều biết.

Lương Lỵ Tinh còn muốn nói gì đó, người phụ vụ đã xuất hiện, thông báo có phòng trống.

Cô nàng vỗ vai bạn thân, thấp giọng nói: "Không nói cái này nữa, phá hỏng tâm tình."

Bạn thân nhìn Lương Lỵ Tinh, cười hỏi: "Chỉ cần cậu không ngừng cố gắng, bọn họ sớm muộn gì cũng ly hôn."

Lương Lỵ Tinh cười, không nói gì.

Khương Thu Nghi không phải không cảm nhận được ánh mắt của mấy người kia thỉnh thoảng lại dừng ở trên người mình.

Chẳng qua, cô mặc kệ.

Hương vị đồ ăn ở quán này không tệ, rất hợp khẩu vị của cô.

Trong vô thức, cô đã ăn không ít.

Ăn xong thì Lương Lỵ Tinh đã không còn ở đằng sau nữa.

Khương Thu Nghi cũng không biết các cô đi từ khi nào.

Thanh toán xong, cô đi ra ngoài với Lục Minh Thừa.

Hai người im lặng không nói chuyện, giống như trước.

Một đường im lặng, lúc đến trước cửa tạp chí xã hội, Lục Minh Thừa mới gọi cô: "Thu Nghi."

"Sao vậy?" Khương Thu Nghi vịn tay lên xe, nghiêng đầu.

Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm cô một lát, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Anh hơi ngừng, thấp giọng nói: "Chọn nơi mình đi nghỉ Tết."

Khương Thu Nghi: "..."

Cô "à" một tiếng, gật đầu, nói: "Được, em sẽ xem."

Lục Minh Thừa trả lời: "Anh về công ty đây."

Khương Thu Nghi gật đầu, khách sáo nói: "Đừng làm việc mệt quá."

Lục Minh Thừa: "Ừ, sẽ không."

Không đứng ở ven đường một hồi, đến khi xe của Lục Minh Thừa biến mất, cô mới xoay người vào trong.

Vừa bước vào cửa, cô liền đụng phải Đinh Dĩ Lăng.

Hai người nhìn nhau, Đinh Dĩ Lăng thần thần bí bí nói: "Tổng giám đốc Khương, lúc nãy là chồng chị sao?"

Khương Thu Nghi nhíu mày: "Ừ, em thấy anh ấy rồi sao?"

"Chưa thấy."

Đinh Dĩ Lăng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Thì ra chị thực sự đã kết hôn sao?"

Nghe vậy, Khương Thu Nghi cảm thấy buồn cười: "Có khi nào chị lừa gạt các em chưa? Ngày đó trợ lý theo chị tới đây, không phải đã gọi chị là thiếu phu nhân còn gì?"

Đinh Dĩ Lăng ngượng ngùng: "Bọn em đâu có nghe rõ đâu."

Lúc đó bọn họ nào dám nghe kĩ lời người kia nói chứ, trong lòng đang sợ chết khiếp, e sợ Khương Thu Nghi sẽ làm gì đó, sa thải họ khỏi tạp chí xã hội.

Khương Thu Nghi dở khóc dở cười: "Ok ok, không nghe rõ thì không nghe rõ, bây giờ biết cũng chưa muộn."

Đinh Dĩ Lăng gật đầu, tò mò hỏi: "Sao chị mới trẻ mà kết hôn sớm vậy?"

Khương Thu Nghi nhìn cô nàng một lúc, nói đùa: "Bởi vì chị với chồng chị là nhất kiến chung tình."

Đinh Dĩ Lăng: "..."

Cô nàng nhìn nụ cười trên mặt Khương Thu Nghi, hâm mộ nói: "Thật tuyệt."

Khương Thu Nghi bị lời nói của cô nàng làm cho sặc.

Cô ho khan hai tiếng, nhìn Đinh Dĩ Lăng, nói: "Sao vậy, bây giờ mọi người đều đang bàn tán về chị à?"

"Vâng." Đinh Dĩ Lăng tương đối thân quen với cô, nên cũng không gạt cô: "Tất cả mọi người đều cực kỳ tò mò với chồng của chị, muốn biết chồng chị làm nghề gì."

Khương Thu Nghi suy nghĩ, lấp lửng: "Không nói cho mọi người đâu."

Đinh Dĩ Lăng nghẹn lời.

Khương Thu Nghi đi vào, mọi người đang bàn tán sôi nổi lập tức im bặt, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn cô, rồi không hẹn mà cùng thu hồi ánh mắt.

Khương Thu Nghi cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không quá để ý.

Cô lập tức đi thẳng về văn phòng. Cô vừa đi, mọi người lại sôi nổi trở lại.

"Lăng Lăng, hóng được gì không?"

Lúc nãy Đinh Dĩ Lăng vừa đi ngang qua, thì bị phái đi ra nghe ngóng tin tức.

Đinh Dĩ Lăng: "Thật sự kết hôn, nhưng cô ấy không nói gì khác nữa."

"Ồ... nhìn tổng giám đốc Khương rất hạnh phúc luôn, buổi trưa chồng của cô ấy còn đến tìm cô ấy đi ăn cơm."

Đinh Dĩ Lăng: "Đúng không, lúc nãy tổng giám đốc Khương nói, cô ấy với chồng là nhất kiến chung tình, sau đó kết hôn."

"Oa! Thiên thần tình yêu!"

"Nhìn tổng giám đốc Khương ngày nào cũng vui vẻ như vậy, biết ngay sinh hoạt vợ chồng rất hạnh phúc."

"...!"

Khương Thu Nghi cũng không biết, cô chỉ tùy tiện nói ra một câu nói đùa, liền bị nhân viên tạp chí xã hội lan truyền rộng rãi như vậy, mà mọi người rất tin, cô với Lục Minh Thừa là nhất kiến chung tình, tình cảm vợ chồng thâm hậu.

...

Buổi chiều, Khương Thu Nghi làm việc xong.

Cô phát hiện làm ở tạp chí xã hội không có đơn giản như mình tưởng tượng, kỳ thật làm boss rất mệt.

Phải xử lý không ít chuyện lớn nhỏ, thỉnh thoảng còn có điện thoại gọi vào, rất khiến cho người ta không có cách nào để chuyên tâm làm một việc.

Trong lúc nhất thời, cô bỗng nhiên ngẫm lại, có phải ngày thường mình đã quá đáng quá hay không, Lục Minh Thừa kiếm tiền thật sự không dễ dàng.

Nhưng vừa quay đầu, Khương Thu Nghi lại nhớ tới chuyện hồi trưa, kết hợp với những chuyện sẽ phát triển trong tương lai, mấy suy nghĩ cô vừa ngẫm lại nháy mắt liền tan thành mây khói.

Khương Thu Nghi xoa hai bên thái dương, đang định làm việc tiếp, phút chốc cô nhớ đến một chuyện quan trọng.

Gần đây, hình như cô không nghe được tin tức gì từ Từ Uyển Bạch.

Khương Thu Nghi suy nghĩ kỹ, trước khi cô với Lục Minh Thừa ly hôn, số lần cô xuất hiện trong tiểu thuyết có nhiều hay không.

Nhưng khi cô lục lại trí nhớ ở trong não, nội dung tiểu thuyết và Từ Uyển Bạch lại trở nên rất mơ hồ, không có rõ ràng như lúc trước.

Khương Thu Nghi hơi nhíu mày, có chút khó hiểu.

Trí nhớ của cô vô cùng tốt, sao có thể quên được. Vẫn nói tiếp, trước khi cô ly hôn, trong văn gốc của tiểu thuyết, đúng thật là Từ Uyển Bạch xuất hiện không nhiều.

Cũng có thể là có xuất hiện, nhưng không viết ra cho cô biết. Đó là tương tác của Lục Minh Thừa và Từ Uyển Bạch, không có liên quan gì đến cô.

Nhưng mà Khương Thu Nghi nghĩ đi nghĩ lại kiểu gì cũng cảm thấy kì quái.

Cô ngồi trên ghế phát ngốc một hồi, quyết định tìm Lục Minh Thừa xác nhận tin tức một chút.

Nếu Từ Uyển Bạch vẫn còn làm việc cho dự án du lịch, vậy tình tiết vẫn phát triển, không có xuất hiện sai lệch gì lớn.

Có thể là trong khoảng thời gian gần đây cô quá mệt mỏi, nên trí nhớ có vấn đề.

Lúc nhận được tin nhắn của Khương Thu Nghi thì Lục Minh Thừa đang họp.

Sắp đến năm mới, cấp dưới của anh đang báo cáo đủ thứ, thỉnh thoảng còn vì lợi ích của mỗi bộ phận mà tranh cãi.

Mỗi người đều đang vì bộ phận của mình mà tranh thủ lợi ích tốt nhất.

Lục Minh Thừa ngồi ở vị trí chủ tọa, thần sắc nhạt nheo, nhìn không ra vui buồn.

Từ xưa đến nay anh đã như vậy, đợi cho đám quản lý náo loạn xong, anh mới lời ít ý nhiều nói ý kiến của mình.

Điện thoại rung lên, Lục Minh Thừa hơi bất ngờ.

Anh cầm lấy xem, là tin nhắn của Khương Thu Nghi.

Khương Thu Nghi: [ Hạng mục du lịch của anh tiến hành có thuận lợi không? ]

Lục Minh Thừa nhướng mi, hơi kinh ngạc: [ Cũng không tệ lắm, sao vậy? ]

Khương Thu Nghi: [ Không, em chỉ hỏi chút thôi. Dạo gần đây anh có hay đi qua đó dám sát không? ]

Lục Minh Thừa: [ Hôm sau phải đi một chuyến nữa, mấy thời gian khác thì có quản lý ở đó. ]

Mấy này đều đã được sắp xếp từ trước.

Tuy khu du lịch bên đó có quản lý ở đó, nhưng hạng mục này quá lớn, thỉnh thoảng Lục Minh Thừa sẽ đích thân đi dám sát, nắm bắt tình hình. Điều đó cực kì bình thường.

Chẳng qua, ở vị trí của anh thì là bình thường, nhưng đến Khương Thu Nghi thì lại có chút xấu hổ.

Cũng không thể nói là xấu hổ, bởi vì thân phận hai người khác nhau, suy nghĩ đương nhiên cũng sẽ khác biệt.

Nhìn thấy tin nhắn Lục Minh Thừa gửi, trong lúc nhất thời Khương Thu Nghi không biết nên trả lời như thế nào.

Từ Uyển Bạch vẫn còn ở đó.

Cũng phải, cô ta không phạm lỗi sai gì, vẫn là chủ thiết kế, đương nhiên vẫn còn ở đó.

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện của hai người một hồi, định nhắn lại một biểu tượng cảm xúc, rồi cho chuyện này vào dĩ vãng nhanh một chút.

Lục Minh Thừa lại gửi cho cô một tin nhắn.

Lục Minh Thừa: [ Em muốn qua đó xem sao? ]

Khương Thu Nghi: [ ? Bên kia? ]

Lục Minh Thừa: [ Khu du lịch, nhưng bên kia còn đang khai phá, hoàn cảnh không được tốt lắm. ]

Khương Thu Nghi đang định trả lời, Lục Minh Thừa lại gửi tin nữa.

Lục Minh Thừa: [ Nhưng mà lân cận khu đó có suối nước nóng tự nhiên, hôm sau là ngày thứ sáu, chúng ta có thể ở bên đó hai ngày. ]

...

Lúc Đinh Khả đi từ bên ngoài vào, Khương Thu Nghi đang lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay cầm điện thoại, tư thế cực kì thành kính.

Cô nàng bối rối một hồi, tò mò không thôi: "Tổng giám đốc Khương, chị đang xem gì vậy?"

Khương Thu Nghi nhìn Đinh Khả một cái, lạnh lùng nói: "Xem huyền học."

"...?"

Đinh Khả không hiểu.

Khương Thu Nghi để điện thoại xuống, ngước mắt nhìn Đinh Khả, nói: "Tiểu Đinh, em nói xem tại sao một người lại đột nhiên thay đổi?"

Đinh Khả nháy mắt mấy cái: "Là thay đổi thế nào? Tốt hay xấu?"

"Không tính là thay đổi tốt, nhưng cũng không phải là thay đổi xấu."

Khương Thu Nghi nghiêm túc suy nghĩ một lát, dứt khoát kết luận: "Là trở nên rất kì lạ. Kiểu như một người trước kia không quan tâm em, nhưng bây giờ đột nhiên người đó lại quan tâm em, thậm chí còn có chút cảm giác rất khó hiểu..."

Cô miêu tả đơn giản, rồi nhìn Đinh Khả: "Em có thấy kì lạ không?"

Đinh Khả gật đầu không chút suy nghĩ: "Đương nhiên rồi ạ, chắc là uống lộn thuốc."

"..."

Khương Thu Nghi im lặng một lát, đối mặt với Đinh Khả vài giây, giống như tìm được cảm giác tán đồng: "Chị cũng cảm thấy anh ấy là uống lộn thuốc."

Có thể là do di chứng của thuốc bổ tối qua vẫn còn.

Đinh Khả nhìn sắc mặt của cô, suy nghĩ rồi nói thêm một câu: "Cũng có thể là người đó có gì cần chị giúp thì sao?"

Khương Thu Nghi: "?"

Cô không dám tự luyến mà suy đoán vậy đâu. Cô cảm thấy ở trên người cô không có vật gì mà Lục Minh Thừa cần cả.

--------

Từ nhiên cái chap này thích Thu Nghi ghê ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com