ZingTruyen.Info

[EDIT] Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh - Thời Tinh Thảo

● Chương 61 ●

hhhvJL

Editor: -JL-

------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Câu hỏi này, Khương Thu nghe lại có chút hoảng hốt.

Lông mi cô khẽ run, vành tai bắt đầu phiếm hồng, nhìn mắt đối mắt với anh một lúc lâu, sau mới nghẹn ra được vài chữ: "Không... Không đau."

Nhận được câu trả lời của cô, Lục Minh Thừa trầm giọng đáp lại.

Anh rũ mi nhìn xuống người trong ngực, hầu kết lăn lăn, giọng khàn khàn: "Ngủ đi."

"..."

Khương Thu Nghi quả thực có chút mệt nhọc.

Nhưng bị hai câu này cùng những hành động không thể hiểu của Lục Minh Thừa làm cho đầu óc thanh tỉnh khôbg ít.

Nói xong hai câu kia, Lục Minh Thừa liền ôm lấy cô, ngủ.

Nhưng mà cô không ngủ được!

Người này uống thuốc bổ của Chân Bình, làm đến hơn nửa đêm rồi còn nói lời yêu thương là sao vậy? Sao đột nhiên lại đi theo con đường ấm áp vậy ta?

Trong lúc nhất thời, tâm tình của Khương Thu Nghi rất vi diệu.

Cô nhìn chằm chằm gò má của Lục Minh Thừa một lúc lâu, không tìm thấy câu trả lời nào khác.

Cuối cùng, Khương Thu Nghi đem tất cả chuyện này quy tội cho chén thuốc bổ, cùng với lí do là ban đêm.

Đêm khuya, cảm xúc của con người sẽ bị phóng đại. Lục Minh Thừa có được coi như là người sắt, cũng sẽ có dịp buông lỏng cảnh giác, sẽ thể hiện ra một mặt ôn nhu của mình.

Dù sao hiện tại, cô vẫn là vợ của anh, anh thể hiện ra cũng tương đối là bình thường.

Khương Thu Nghi tìm được lý do cho Lục Minh Thừa, lòng thoáng an tâm một chút.

Nhưng vẫn có chỗ nào đó kì quái.

Chẳng qua là cô thật sự rất mệt, không có nhiều tâm tư nghĩ đông nghĩ tây như vậy, suy nghĩ một hồi liền lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Đêm hôm qua vận động, ngày hôm sau Khương Thu Nghi nhất định sẽ đi làm trễ.

Lúc cô đến tạp chí xã hội thì đã gần mười một giờ.

Vừa ngồi xuống, cô liền nhận được tin nhắn của Lục Minh Thừa.

Lục Minh Thừa: [ Đến tạp chí xã hội rồi? ]

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm mấy chữ này, liên tục đoán xem dụng ý của Lục Minh Thừa nằm ở đâu.

Anh không bận sao?

Tại sao có thể đoán chuẩn, biết rõ hành tung của cô như vậy?

Lục Minh Thừa: [ Đang bận? ]

Lúc này Khương Thu Nghi mới cầm điện thoại lên trả lời: [ Ừm.]

Lục Minh Thừa: [ Vậy em làm việc tiếp đi. ]

Khương Thu Nghi: [ ? Anh có chuyện gì cần nói với em sao? ]

Lục Minh Thừa: [ Không có, chỉ hỏi chút thôi. ]

Khương Thu Nghi càng cảm thấy ảo.

Cô có tài đức gì mà có thể khiến cho Lục Minh Thừa, người bận nhiều việc đến chân không chạm đất, hỏi lịch trình không quan trọng của cô.

Lúc Khương Thu Nghi đang ngẩn người nhìn cuộc trò chuyện của hai người thì Đinh Khả gõ cửa tiến vào.

"Tổng giám đốc Khương."

"Ừ?" Khương Thu Nghi hoàn hồn, ngước mắt lên nhìn Đinh Khả: "Làm sao?"

Cô ra hiệu cho Đinh Khả ngồi xuống, thản nhiên hỏi: "Tiệc liên hoan tối qua sao rồi?"

Tối qua về nhà họ Lục, cô không xem điện thoại, nên cũng không có rõ ràng tình hình ở tiệc liên hoan như thế nào

Đinh Khả nhìn cô, báo cáo: "Cũng không tệ lắm, nhưng thầy Thịnh chỉ uống có ly rượu rồi rời đi."

Khương Thu Nghi nhíu mày: "Anh ta cũng không ăn cơm luôn sao?"

Đinh Khả gật đầu.

"Vậy ekip của anh ta có ăn cơm không?"

"Có ăn."

Nghe vậy, Khương Thu Nghi không nghĩ nhiều nữa.

Cô gật đầu, mở tư liệu văn kiện ra, nhàn nhạt nói: "Vậy là được. Nhiếp ảnh gia bên kia nói khi nào thì có thể ra mắt ảnh chụp?"

"Nhiếp ảnh gia nói trong vòng 3 ngày nữa."

Khương Thu Nghi đã hiểu, chuyển tay cầm bút, nói: "Được, nhớ gửi cho chị trước.'

"Vâng."

Đinh Khả báo cáo chuyện công việc xong liền lui ra ngoài.

Khương Thu Nghi nhìn văn kiện vên cạnh, bắt đầu học tập.

Nếu quyết định làm tạp chí xã hội, vậy thì bạn cần đi sâu hiểu biết sâu sắc về nó.

Khương Thu Nghi đọc đến thời gian ăn trưa.

Đinh Khả gõ cửa nhắc nhở cô: "Tổng giám đốc Khương, trưa nay chị có muốn ra ngoài ăn trưa với tụi em không?"

Khương Thu Nghi đang định đồng ý thì chuông điện thoại đã vang lên trước.

Lòng cô giật thót một cái, kết nối, nói: "Alo?"

Lục Minh Thừa ngồi ở trong xe, nghiêng đầu nhìn tòa nhà lầu cũ kỹ trước mặt, thấp giọng hỏi: "Trưa nay có muốn ăn cơm với nhau không?"

"...?"

Khương Thu Nghi chớp mắt: "Cái gì?"

Đến cùng là do cô nghe lầm, hay là Lục Minh Thừa thực sự không bình thường.

Lục Minh Thừa lời ít ý nhiều nói: "Sáng nay anh vừa bàn bạc hợp đồng ở bên cạnh, mới kết thúc."

"..." Khương Thu Nghi hiểu ý của anh, cô đồng ý: "Anh đặt quán chưa?"

Lục Minh Thừa: "Vẫn chưa."

Âm điệu của anh trầm thấp, nghe ra có chút gợi cảm: "Em xem muốn ăn gì?"

Khương Thu Nghi im lặng một lát, phất tay với trợ lý, trả lời: "Để em xem chút, chừng nào thì anh đến?"

Lục Minh Thừa: "Anh đến rồi."

"..."

Khương Thu Nghi cầm áo khoác và tui xách đi ra ngoài, đi một chút liền thấy chiếc siêu xe đậu ở cửa.

Cô ngừng lại, chưa kịp đi qua, một nhân viên đã nhìn thấy cô, lên tiếng chào hỏi.

"Tổng Giám đốc Khương."

Khương Thu Nghi gật đầu.

Nhân viên nhìn cô, cười hỏi: "Tổng giám đốc Khương có muốn đi ăn chung không?"

Khương Thu Nghi lắc đầu, chỉ tay ra ngoài, nói: "Không cần."

Nhân viên nhìn theo hướng cô chỉ tay, trừng to mắt.

"Ôi vãi... Đó là Bentley sao?"

"Trời ơi, tổng giám đốc Khương, đó là bạn của chị sao?"

Khương Thu Nghi mỉm cười: "Không phải."

Cô nhìn hai nhân viên đang còn ngây người, giới thiệu: "Là chồng chị."

Nhân viên: "..."

Đến khi Khương Thu Nghi đã lên xe, hai nhân viên mới hoàn hồn: "Mẹ ơi...quả nhiên tổng giám đốc Khương là phú bà."

Khương Thu Nghi cũng không biết, bản thân chỉ thuận miệng nói một câu, toàn bộ tạp chí xã hội đã lan truyền tin cô đã kết hôn.

Đương nhiên, cô không ngại bị người khác biết chuyện mình đã kết hôn, cô cũng không để tâm chuyện đó lắm.

Sau khi lên xe, Khương Thu Nghi vừa quay đầu liền thấy được người bên cạnh.

Hôm nay Lục Minh Thừa mặc một bộ đồ vest màu đen, cả người toát ra vẻ anh tuấn lịch lãm, còn có loại cảm giác lạnh lùng.

Cô đang nhìn, đột nhiên Lục Minh Thừa quay đầu nhìnlại.

Đôi mắt Khương Thu Nghi chợt lóe, ánh mắt Lục Minh Thừa dừng trên người cô, hỏi: "Nay đi làm cảm thấy thế nào?'

Khương Thu Nghi: "...?"

"Cũng được." Khương Thu Nghi đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh, hoàn hồn: "Anh bàn chuyện gì ở gần đây vậy?"

Lục Minh Thừa "ừm" một tiếng: "Gặp một người."

Sang năm, Lục thị đầu tư hạng mục mới, liên quan đến khoa học kỹ thuật công nghệ mới.

Trước đây công ty tương đối ít tham gia, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật, internet tương đối phát triển, nên Lục thị mới có ý định tiến thử.

Trước kia, khi Lục Vinh còn tại vị, suy nghĩ của ông khá bảo thủ.

Nhưng Lục Minh Thừa muốn thay đổi.

Dưới trướng Lục thị đầu tư rất nhiều, nhưng phương diện khoa học kỹ thuật, internet chỉ là một số ít, phần lớn là các khách sạn, resort, bất động sản và mấy cái linh tinh khác.

Nói đến đây, Lục Minh Thừa nhìn cô: "Công ty kia của em."

Khương Thu Nghi: "...em có công ty ở đâu?"

Lục Minh Thừa nghẹn họng, sau mới nhàn nhạt nói: "Vạn vật chi tỉnh"

"À..." Anh không nói, Khương Thu Nghi cũng mém quên.

"Sao vậy?'

Lục Minh Thừa nhìn cô, suy nghĩ rồi nói: "Có thể bên anh sẽ tiếp quản."

"..."

Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, mờ mịt hỏi: "Không phải bây giờ anh cũng đang tiếp quản sao?"

Cô căn bản là không quản nó.

Nghĩ đến đây, Khương Thu Nghi nhìn ann, hỏi: "Em muốn đổi tên cho công ty này, có phải đã gây thêm phiền toái cho anh hay không?"

"Không có."

Trong chuyện này, Lục Minh Thừa cũng không để ý mấy.

Khương Thu Nghi là vợ của anh, hai người là quan hệ vợ chồng, tại sao phải thấy phiền toái.

Anh giải thích: "Gần đây Lục thị đang định đầu tư hạng mục mới, là lĩnh vực internet."

Nhưng anh không có ý định thành lập một công ty mới, cho nên 'Vạn vật chi tỉnh' là lựa chọn tốt nhất.

Khương Thu Nghi nghe anh giải thích xong, trả lời không chút do dự: "Chuyện này anh không cần nói với em."

Cô nhỏ giọng nói: "Đó vốn là anh mua giúp em."

Mặc dù cô có chút không tim không phổi, nhưng mình đã làm cái gì, Khương Thu Nghi vẫn tự hiểu.

*không tim không phổi: thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ.

Lúc trước vì giúp Lâm San San, cô nhất thời xúc động, suy nghĩ nông nổi, nhờ Lục Minh Thừa thanh toán giúp. Anh không mắng cô là đã không tệ, bây giờ muốn dùng tòa công ty đó làm việc, căn bản là không cần hỏi ý kiến cô.

Bởi vì theo cô, công ty đó vốn thuộc về Lục Minh Thừa.

Lục Minh Thừa hạ măt, nhìn chằm chằm cô: "Ừ."

Khương Thu Nghi nhìn anh một lúc lâu, nghi vấn trong đầu bỗng nhiên tìm được câu trả lời.

Cho nên trưa nay Lục Minh Thừa gọi cô ăn cơm,là để nói chuyện này?

Khương Thu Nghi suy nghĩ miên man, cảm thấy Lục Minh Thừa thật là có chút quá đáng.

Có chuyện muốn nói mới rủ vợ đi ăn cơm, còn bình thường đi làm là hoàn toàn không liên lạc được.

Cô đang nghĩ thì giọng nói Lục Minh Thừa lại vang lên: "Em muốn ăn gì?"

Khương Thu Nghi im lặng ba giây, nhìn anh, nói: "Ăn lẩu, anh ăn không?"

Cô biết, Lục Minh Thừa không thích ăn lẩu, mùi lẩu rất nồng, nên anh không thích đi đến chỗ đó.

Nhưng lúc này, sau khi nghĩ đến nguyên nhân anh tìm mình, trong lòng Khương Thu Nghi liền rầu rĩ, muốn gây khó dễ cho anh một xíu.

Lục Minh Thừa cúi đầu nhìn đồng hồ, đồng ý: "Đi thôi."

Lần này đến lượt Khương Thu Nghi kinh ngạc.

"Anh nhất định ăn lẩu thật sao?"

Lục Minh Thừa nhìn sắc mặt kinh ngạc của cô, lên tiếng: "Không phải là em muốn ăn sao?"

Hai người im lặng nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, Khương Thu Nghi thỏa hiệp trước.

"Thôi bỏ đi, không ăn lẩu, ăn xong rồi về tạp chí xã hội, người toàn là mùi." Cô nhìn nhìn, nói: "Tìm một quá tư nhân nào đó ăn đi."

Đương nhiên Lục Minh Thừa không có ý kiến, mang Khương Thu Nghi qua quán cơm tư nhân gần đây.

Thật ra Khương Thu Nghi không quá đói bụng, tuy sáng nay cô đến muộn, nhưng bị bác Từ kêu lại ăn sáng.

Quán tư nhân nằm trong một con hẻm vắng vẻ, người ra vào không được coi là nhiều.

Phong cách trang trí cỉa quán nhìn rất đặc sắc, còn rất nghê thuật.

Hai người đều là lần đầu tiên đến, Khương Thu Nghi xem thực đơn, kêu Lục Minh Thừa gọi món.

Cô không đói bụng.

Lục Minh Thừa cũng không từ chối, chọn vài món ăn.

Hai vợ chồng ăn cơm rất ít khi nói chuyện, Khương Thu Nghi cúi thấp đầu, nhìn thoáng qua người đối diện, lặng lẽ chơi điện thoại.

Phút chốc, bên tai liền vang lên giọng nói khá là quen.

"Tổng giám đốc Lục."

Lương Lỵ Tinh mới đi vào từ cửa, hơi bất ngờ nói: "Không ngờ sẽ được gặp anh ở đây."

Lục Minh Thừa ngước mắt, gật đầu, nói: "Tổng giám đốc Lương."

Lương Lỵ Tinh cười cười, nhìn qua bóng lưng người vẫn ngồi quay lưng lại với bản thân, là phụ nữ, dáng người chắc chắn là của phụ nữ.

Cô ta nhướn mi, bỗng nhiên nhớ lời nhân viên cửa hàng nói vừa nãy.

"Tổng giám đốc Lục."

Lương Lỵ Tinh quen đường quen lối đi đến, cười nói: "Trong quán hết chỗ ngồi rồi, nếu anh không để ý thì chúng ta hợp bàn ngồi chung đi?"

Khương Thu Nghi vẫn không ngẩng đầu.

Cô muốn xem Lục Minh Thừa sẽ trả lời như thế nào.

Nếu anh đồng ý không chút do dự, vậy Khương Thu Nghi cảm thấy...hình tượng của Lục Minh Thừa trong lòng cô sẽ khó có thể thay đổi.

Lục Minh Thừa liếc mắt nhìn người đang chơi điện thoại đối diện, thản nhiên nói: "Để ý."

Bước chân Lương Lỵ Tinh đình trệ, kinh ngạc với lời nói mình vừa nghe.

Lông mi cô run rẩy, liếc mắt nhìn người phụ nữ *để lại cái ót cho mình: "Ra vậy."

*đoạn này ý là Khương Thu Nghi quay lưng lại với Lương Lỵ Tinh, để lại cho Lương Lỵ Tinh mỗi cái ót sau đầu á.

Lương Lỵ Tinh cười khan hai tiếng, tự tìm bậc thang cho mình: "Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn, quấy rầy tổng giám đốc Lục bàn việc."

Lời cuối cùng này giống như cô ta cố ý nói ra.

Lục Minh Thừa gật đầu, nói: "Không phải là đang bàn việc."

Anh nhìn Khương Thu Nghi, lên tiếng: "Ăn cơm với vợ, không thích có người ngoài quấy rầy."

Lương Lỵ Tinh ngớ ra, theo bản năng quay đầu, nhìn chằm chằm người đang quay lưng lại.

Khương Thu Nghi thuận thế ngẩng đầu, nghiêng người nhìn cô ta, nở nụ cười nhẹ trong trẻo, chào hỏi: "Tổng giám đốc Lương, đã lâu không gặp."

Lương Lỵ Tinh: "..."

Khương Thu Nghi quan sát, tò mò hỏi: "Tổng giám đốc Lương đi một mình sao?"

"Không phải." Lương Lỵ Tinh mở miệng: "Còn một người bạn nữa."

Chẳng qua bạn của cô ta vừa mới ra cửa nhận điện thoại, vẫn chưa vào.

Khương Thu Nghi "à" một tiếng, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Ở đây không có phòng bao sao?"

Lục Minh Thừa nhìn cô, nhấp một ngụm trà: "Muốn bao phòng?"

Khương Thu Nghi gật đầu, nói: "Cũng có chút muốn."

Lục Minh Thừa không nghĩ nhiều, nhưng Lương Lỵ Tinh là phụ nữ, đương nhiên có thể nhận ra Khương Thu Nghi có địch ý đối với mình, châm chọc ngay cả trong lời nói.

Sắc mặt Lương Lỵ Tinh hơi cứng lại, không ngờ được người có xuất thân thấp bé như Khương Thu Nghi lại dám không nể mặt cô ta.

"Thiếu phu nhân Lục cảm thấy ngoài sảnh này ồn ào sao."

Lương Lỵ Tinh nói phụ họa.

Khương Thu Nghi: "Ừm."

Cô cười cười, nói đầy thâm ý: "Chủ yếu là tổng giám đốc Lục là người bận rộn, có rất nhiều công việc cần xử lý, đến lúc nghỉ ngơi, ăn bữa cơm mà cũng không thể yên tĩnh được."

Lương Lỵ Tinh: "..."

Lục Minh Thừa hơi ngừng, nghe được lời nói của cô.

Anh im lặng một hồi, nhìn chằm chằm cô vài giây rồi nói: "Xin lỗi em, lần sau sẽ chú ý."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info