ZingTruyen.Info

[EDIT] Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh - Thời Tinh Thảo

● Chương 60 ●

hhhvJL

Editor: Aster
Beta: -JL-

Chương này là do một bạn siu siu đáng iu edit cho -JL-, bạn í thấy thích truyện nên edit dạo giúp -JL- z hoi,, huhu cảm ơn món quà của bạn nhaaaa, nhờ z mà -JL- đỡ được phần nào (ㆁωㆁ)

Cũng cảm ơn các bạn reader siu cư tê đã tiếp tục ủng hộ -JL-, mặc dù dạo nay -JL- ra chap chậm mà còn vô số lỗi chính tả. Cảm ơn mọi người nhiềuuuuuu

Z là còn 100 chap nữa -JL- sẽ kết thúc chặng đường này rồi ><

100 chap nữa... Wào

------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Khương Thu Nghi sững người.

Cô mở to mắt nhìn Lục Minh Thừa, tựa như không thể tin được.

Đôi diện với đôi mắt hạnh trong veo của cô, anh hơi nghiêng người, trầm giọng hỏi: "Hửm?"

Khương Thu Nghi chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc của anh. Cô đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương. 

Khoản cách của hai người quá gần.

Gần đến nỗi chỉ cần cô tiến thêm một bước, Lục Minh Thừa hơi cúi người xuống một chút thì bọn họ sẽ liền hôn nhau.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Khương Thu Nghi chợt phát hiện, nhịp tim của cô không bình thường.

Cô hoàn hồn, nháy mắt vài cái nói: "Biểu hiện của em rõ ràng như vậy?"

Lục Minh Thừa: "Ừm"

Khương Thu Nghi dừng một chút, nghiên đầu một bên tránh đi ánh mắt anh nói: "Chắc là ảo giác của anh đấy."

"..."

Lục Minh Thừa liếc cô một cái.

Khương Thu Nghị đành tự tìm cho mình một bậc thang xuống, xoay người đi vào phòng bếp: "Mẹ không nói gì với em, chỉ dặn nếu mệt quá thì không cần đi làm."

"..."

Lục Minh Thừa nhìn bóng lưng rời đi của cô, cũng không gặng hỏi đến cùng.

Chân Bình nói gì với cô, anh đại khái có thể đoán ra được. Tuy nhiên, anh không cảm thấy những chuyện cũ mà Chân Bình nói với cô đó có thể làm cho tâm trạng Khương Thu Nghi không vui như vậy.

Anh đoán, có lẽ còn có chuyện mà anh không biết.

Nhưng Khương Thu Nghi không muốn nói, Lục Minh Thừa cũng sẽ không ép cô.

Sau khi vào phòng bếp, cô uống cốc nước lạnh để làm mình tỉnh táo lại một chút.

Cô cảm thấy, hoặc là do chén canh bổ tối nay của Chân Bình múc cho cô làm não cô không bình thường, hoặc do Lục Minh Thừa bị chén canh bổ này kích thích đại não, làm ra những hành vi không thể khống chế.

Lúc Khương Thu Nghi uống nước, cô còn vô thức dùng mu bàn tay cọ cọ vào hai gò má đã bị anh bóp.

Uống nước xong, cô nhìn lướt qua cái người không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.

Cô ngừng một chút, nhìn sang: "Anh cũng muốn uống nước sao?"

Không muốn cũng uống cho thanh tỉnh người một chút.

Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi phiếm hồng của cô: "Ừ."

Cô theo bản năng rót nước đưa cho anh.

Đến khi Lục Minh Thừa nhận cốc nước rồi cô mới phản ứng lại, cái ly đó là ly cô vừa mới uống.

"Để em đổi..."

Nửa câu sau 'cho anh ly nước khác' còn chưa nói ra thì Lục Minh Thừa đã ngửa cổ uống cạn.

Tối nay sau khi Khương Thu Nghi ăn cơm xong có trang điểm lại để trông đỡ đáng sợ hơn.

Nếu không có son phấn, khuôn mặt cô sẽ rất nhợt nhạt.

Cho nên cô nhìn thấy rõ ràng, môi Lục Minh Thừa chạm vào đúng chỗ vết son cô để lại.

Mắt Khương Thu Nghi hơi lóe lên, nhất thời có chút cảm xúc đặc biệt muốn dưng trào.

Nhưng rất nhanh đã bị cô ép xuống.

Cô đoán Lục Minh Thừa hoàn toàn không để ý đến vết son trên miệng cốc, có lẽ anh chỉ nhận lấy rồi trực tiếp uống, cũng không nhìn.

Hơn nữa, Khương Thu Nghi ngẫm nghĩ lại, hai người đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, đừng nói là dùng chung một cái ly, coi như uống chung trong một ly nước cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Đây là điều hiển nhiên giữa các cặp vợ chồng.

Ngay cả vợ chồng plastic, cũng phải danh xứng với thực.

Uống nước xong, cả hai trở về phòng.

Khương Thu Nghi lập tức cầm đồ ngủ vào phòng tắm, Lục Minh Thừa liếc mắt nhìn, đưa tay xoa xoa mi tâm, xoay người đến thư phòng xử lí nốt công việc còn xót lại.

Vừa bước vào, liền nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Tầm gọi đến.

Lục Minh Thừa liếc nhìn, bật loa để một bên, giọng lạnh lùng: "Có việc gì?"

Hoắc Tầm: "...Thái độ này của cậu là sao, tôi đắc tội gì cậu hả?"

Lục Minh Thừa: "Không có"

Hoắc Tầm cười khinh một tiếng: "...Cái bộ dáng không được thỏa mãn tình dục này của cậu, cách một vạn tám trăm dặm tôi cũng cảm giác được."

"Ờ"

Lục Minh Thừa lãnh đạm đáp.

Hoắc Tầm: "?"

Anh ta nghẹn lời, cũng không bắt chẹt thái độ của Lục Minh Thừa nữa, trực tiếp hỏi: "Vợ cậu dạo gần đây đang làm gì vậy?"

Lục Minh Thừa nhướn mày, mặt không biểu cảm, nói: "Ý gì?"

Hoắc Tầm giải thích: "Sau khi cô ấy tiếp nhận lại tạp chí xã hội, tại sao lại quen biết với Thịnh Ứng vậy?"

Hai ngày nay, Lê Diệu luôn miệng lải nhải về Thịnh Ứng, quả thực không coi người chồng sống sờ sờ này ra gì hết.

"..."

Lục Minh Thừa ừm một tiếng: "Thịnh Ứng quen với chị họ cô ấy, đến tạp chí xã hội cứu nguy."

Hoắc Tầm: "Tạp chí của cô ấy xảy ra chuyện gì?"

Hỏi vậy nhưng Hoắc Tầm cũng không quan tâm những chuyện này lắm, coi như là có quan tâm thì cũng không phải quan tâm vợ của anh em.

Lục Minh Thừa tóm gọn: "Có người tự hủy hợp đồng, kiếm không được nghệ sĩ chịu chụp ảnh."

Nghe vậy, Hoắc Tầm nhướn mày hỏi: "Vậy sao cậu không giúp? Lục Minh Thừa cậu muốn tìm nghệ sĩ chụp ảnh tạp chí, còn có người dám từ chối sao?"

Không phải Hoắc Tầm khoa trương, nhưng trong vòng không ai là không muốn kết giao quan hệ với nhà họ Lục.

Nhưng cố tình nhà họ Lục lại tương đối cổ hủ, rất ít khi tìm nghệ sĩ làm đại diện nhãn hiệu, cho dù có tìm, cũng sẽ không tìm mấy loại thần tượng idol như vậy, mà chỉ tìm những nghệ sĩ gạo cội.

Lục Minh Thừa không đáp.

Hoắc Tầm lải nhải tiếp: "Tìm Thịnh Ứng, lần này thì hay rồi, Lê Diệu ngày nào cũng nhớ nhung việc này, còn hối tôi về nước sớm một chút."

Nói đến đây, Hoắc Tầm càng tức giận.

Lục Minh Thừa im lặng một lúc, hỏi thẳng: "Liên quan gì đến tôi?"

Hoắc Tầm: "?"

Anh ta đơ người một lúc, cảm thấy câu nói này thực sự nực cười.

"Phải không, Lục tổng."

Hoắc Tầm hỏi: "vợ cậu ngày nào cũng nói về người đàn ông khác, cậu không tức giận sao?"

Mặt Lục Minh Thừa không đổi sắc nói: "Thu Nghi sẽ không lải nhải về người đàn ông khác."

"..."

Hoắc Tầm nghẹn họng, nhất thời không phản bác được.

Bởi anh ta chợt phát hiện, quả thực trong chuyện Thịnh Ứng này, Lê Diệu kích động hơn Khương Thu Nghi một chút.

Hoắc Tầm bị Lục Minh Thừa làm cho tức giận một hồi chưa có hoàn hồn được, lúc này mới nổi nóng: "Đó là vì cậu không thích Khương Thu Nghi."

Nói xong, Hoắc Tầm ngừng một chút: "Oh, nói vậy không đúng."

Anh chầm chậm mở lời: "Phải nói là do cậu không thừa nhận mình thích Khương Thu Nghi.

"..."

Lục Minh Thừa trầm mặc.

Từ nhỏ tính tình Hoắc Tầm đã không thận trọng bằng Lục Minh Thừa, tuy hai người là bạn đồng trang lứa, nhưng Hoắc Tầm lại cởi mở hơn so với Lục Minh Thừa.

Tuy Hoắc Tầm và Lê Diệu là hôn nhân thương nghiệp, nhưng anh ta tương đối dũng cảm đối mặt với tình cảm, cũng như tương đối thành thật với tình cảm của bản thân mình.

Anh ta thích Lê Diệu thì nói là thích, không có gì phải trốn tránh.

Anh ra khác với Lục Minh Thừa.

"Lục Tổng" Hoắc Tầm nhướn mày: "Đang nghĩ coi nên phản bác tôi như thế nào à?"

Lục Minh Thừa im lặng một hồi mới lên tiếng: "Làm sao cậu biết bản thân thích Lê Diệu?"

Hoắc Tầm: "..?"

Anh nghẹn họng, kinh ngạc nói: "Tôi thích vợ của mình, chẳng lẽ tôi còn không biết?"

Lục Minh Thừa không tiếp lời.

Hoắc Tầm mắng tục một câu, huýt sáo: "Đừng nói với tôi, cậu không phải không thừa nhận mình thích Khương Thu Nghi mà là không biết mình có thích cô ấy hay không nhé?"

Lục Minh Thừa không đáp.

Hoắc Tầm "ơ" một tiếng, cực kì nhiều chuyện hỏi tiếp: "Thiệt không vậy, Lục tổng, EQ vậy là không được rồi nha."

Giọng điệu cực kì châm chọc.

Kì thực Lục Minh Thừa không phải là EQ thấp, anh chỉ là phản ứng hơi chậm chạp ở phương diện này thôi.

Cũng không phải là phản ứng chậm chạp.

Anh vẫn luôn cảm thấy, tình cảm là thứ vô cùng viễn vông, hão huyền, cho nên anh chưa từng kì vọng gì vào nó, cũng chưa từng suy nghĩ về nó.

Với lại, tình cảm có làm ra cơm ăn không? Tất nhiên không rồi.

Mặc dù tình cảm của Chân Bình và Lục Vinh không tệ, nhưng thật ra giữa họ không tồn tại tình yêu, mà chính là tình thân do thời gian để lại.

Ngay khi hai người có Lục Minh Thừa thì đã có thêm ràng buộc.

Lúc Lục Minh Thừa còn nhỏ, hai người thường xuyên cãi nhau ầm ĩ. Sau này khi anh lớn lên thì hai người mới trở nên tốt hơn chút.

Đến bây giờ, thực tế là cũng không có tình cảm gì sâu nặng như cũ. Chỉ là ở chung nhiều năm như vậy, nhìn hai người họ mới có gắn kết thân thiết như vậy.

Lục Minh Thừa trầm ngâm một lúc lâu, không lên tiếng.

Hoắc Tầm tặc lưỡi, gọi: "Lục Tổng."

Lục Minh Thừa: "Nói."

Hoắc Tầm muốn cạn lời, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: "Cậu không biết mình thích Khương Thu Nghi hay không, vậy tại sao lúc trước lại kết hôn với cô ấy?"

Nghe vậy, Lục Minh Thừa hỏi lại: "Lúc cậu kết hôn với Lê Diệu thì có tình cảm à?"

Hoắc Tầm: "..."

Ố kê, nói không lại.

"Hai chúng ta không giống nhau, tôi với Lê Diệu là liên hôn, nhưng cậu với Khương Thu Nghi đâu chỉ vậy?" Hoắc Tầm không khách khí nhắc nhở.

Lục Minh Thừa im lặng một lúc, cuối cùng trả lời: "Thuận mắt."

Hoắc Tầm sửng sốt: "Bởi vì vậy thôi?"

Lục Minh Thừa: "Ừ."

Lúc anh kết hôn với Khương Thu Nghi, xác thực cũng chỉ có lý do này.

Nghe rất qua loa, nhưng là sự thật.

Lục Minh Thừa là người thừa kế của nhà họ Lục, lúc anh đến tuổi, Chân Bình sắp xếp cho anh không ít buổi xem mắt, trong đó cũng có đối tượng liên hôn như Triệu Nhã Hàm.

Mà Lục Minh Thừa vốn không ôm quá nhiều kì vọng đối với hôn nhân, cũng không có ý kiến.

Nhưng có một điều, anh hy vọng vợ cỉa mình là một người an phận, không gây chuyện.

Anh gặp Khương Thu Nghi hai lần, cháu của anh cũng từng khen cô vài lần.

Cô rất ôn nhu, dung mạo dễ gây thiện cảm, cũng yên lặng đến mức khiến người ta chú ý.

Gặp anh, cô luôn luôn cách một khoảng xa rồi chào hỏi, sẽ không chủ động đến gần kết thân, càng không ở trước mặt anh tìm cảm giác tồn tại.

Lần gặp ở quán bar, đúng là chuyện ngoài ý muốn.

Lục Minh Thừa cũng vào lúc đó mới biết, cô vẫn luôn bị người nhà sắp xếp xem mắt, nhưng đối tượng xem mắt lại chẳng ra làm sao.

Anh vốn không thích xen vào việc nhà của người khác, cũng không muốn lo chuyện bao đồng.

Nhưng lần đó để cô lên xe, là do cô là gia sư của cháu họ anh, cháu họ anh cũng rất thích cô.

Chỉ vậy mà thôi.

Còn về việc xảy ra tối hôm đó, bản thân Lục Minh Thừa cũng không thể nói rõ lí do.

Có trùng hợp, cũng có sự xúc động không nói nên lời, có lẽ còn có chút thương hại.

Lúc ấy cô khóc, đôi mắt đỏ hoe, trông vừa yếu ớt vừa bất lực, người thì nồng nặc mùi rượu xông ra ngoài, vô tình va vào trong lòng anh.
...

Hoắc Tầm bị lời nói của anh làm kinh ngạc, nửa ngày mới rặn được câu: "Cậu cũng thật tùy ý."

"..."

Tiếng của Hoắc Tầm kéo Lục Minh Thừa ra khỏi hồi tưởng.

Anh ngừng một lúc, không phản bác lời này.

Nhưng lại đột nhiên cảm thấy may mắn vì một lí do tùy ý này mà có cuộc hôn nhân giữa anh và cô.

Hoắc Tầm đột nhiên cảm thấy mình và Lục Minh Thừa nói chuyện tình cảm thật không thích hợp, anh ta vừa định tìm lấy cái cớ để cúp điện thoại thì Lục Minh Thừa chợt lên tiếng: "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Hoắc Tầm: "Cái gì?"

Lục Minh Thừa nhắc lại: "Làm sao cậu phát hiện ra mình thích Lê Diệu?"

"..." Hoắc Tầm thật muốn quỳ lạy Lục Minh Thừa.

"Lục tổng, tôi hỏi cậu, Khương Thu Nghi nói chuyện với Thịnh Ứng chẳng lẽ cậu không cảm thấy khó chịu sao?"

Lục Minh Thừa: " Là người bình thường cũng sẽ cảm thấy khó chịu."

Đó là vợ của mình, tuy không có tình cảm nhưng chắc chắn sẽ không thích cô giao lưu nhiều với đàn ông khác.

Đây là quan niệm của Lục Minh Thừa.

Hoắc Tầm xém chút rớt nước mắt.

"Vậy Khương Thu Nghi nói thích Thịnh Ứng, cậu cũng không có cảm giác?"

Lục Minh Thừa nói như điều đương nhiên: "Câu hỏi này giống câu trước."

Hoắc Tầm mém hộc máu với anh.

"Lục tổng, tôi cảm thấy mình hết cách thông não cậu rồi."

"Từ lúc cậu bắt đầu hỏi tôi làm sao phát hiện mình thích Lê Diệu, thực chất cậu đã biết mình động tâm với Khương Thu Nghi rồi, cậu hiểu không?"

Lục Thừa Mình: "Ờ."

Hoắc Tầm: "Ờ?"

Giọng điệu của Lục Thừa Mình bình tĩnh: "Tôi chỉ muốn xác định một chút."

"Xác định cái gì?"

"Không có gì!" Lục Mình Thừa nhìn thời gian, rất không nể tình nói: "Còn có việc?"

Hoắc Tầm bị anh chọc tức, trực tiếp cúp điện thoại.

Chả hiểu. Cả hai vợ chồng đều không bình thường.

Bên Lục Minh Thừa, anh nhìn chằm chằm vào tờ tài liệu trước mặt một lúc lâu, rốt cuộc không đọc được chữ nào.

Anh xoa huyệt thái dương, đứng dậy đi về phòng.

Chân Bình cho hai người uống canh bổ, không phải là cho không.

Lúc anh tắm rửa xong đi ra, Khương Thu Nghi còn chưa ngủ.

Anh có thể cảm giác được cơ thể mình thay đổi nho nhỏ, chính là nóng hơn so với bình thường.

Lục Minh Thừa có chút bất lực, cảm thấy nên nhắc nhở Chân Bình một chút, lần sau còn như vậy, anh và Khương Thu Nghi sẽ không về nhà nữa.

Anh đến bên giường, vén chăn nằm xuống, cố ép ham muốn đang muốn bùng lên.

Đột nhiên, Khương Thu Nghi xoay người nhìn anh.

"Lục Minh Thừa."

Anh trầm mặc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: "Sao vậy?"

Khương Thu Nghi im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Anh biết chén canh bị bỏ thuốc không?"

"..."

"Ừm"

Cô trừng anh: "Vậy mà anh còn uống?"

Nghe vậy, anh liếc cô một cái: "Không phải em cũng uống sao?"

Khương Thu Nghi bĩu môi, muốn giải thích, Lục Minh Thừa đã cuối xuống hôn cô: "Buồn ngủ không?"

Mắt cô léo lên, nhướng mi nhìn anh.

Hai người gần đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Cô thấy rõ được ham muốn trong mắt của anh, mà cô trong con ngươi của anh, hình như cũng vậy.

Trên phương diện này Khương Thu Nghi không có ngại ngùng gì.

Nhưng hôm nay không hiểu sao cô có chút không được tự nhiên.

Cô trầm mặt một lúc, tay bỗng nắm chặt chăn: "Hình như...cũng...không buồn ngủ lắm!"

Dứt lời, Lục Minh Thừa đã chặn môi cô.

Chén canh bổ của Chân Bình, quả thực còn rất kích thích người.

Ít nhất thì Khương Thu Nghi cảm thấy vậy.

Trước đây Lục Minh Thừa sẽ không như vậy với cô, sẽ không dưới tình trạng vào ngày thứ hai cả hai đều phải đi làm mà làm đến hai, ba giờ sáng.

Thêm nữa, cũng không đòi nhiều lần như hôm nay.

Khương Thu Nghi bị anh hôn đến khắp người đều để lại vết tích.

Móng tay của côô cũng để lại không ít dấu vết trên lưng Lục Minh Thừa.

Lúc đi từ phòng tắm ra, cô bị anh dùng áo choàng tắm choàng bọc lại rồi ôm ra.

Gò má cô đỏ ửng, đôi mắt ướt át, đuôi mắt ửng hồng, giống hệt dáng vẻ sau lần đầu của hai người.

Lục Minh Thừa nhìn cô, tâm tình lại khẽ động.

Anh cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, trầm giọng hỏi: "Đau không em?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info