ZingTruyen.Info

[EDIT] Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh - Thời Tinh Thảo

● Chương 59 ●

hhhvJL

Editor: -JL-

------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Nếu Lục Minh Thừa nói không vội, Khương Thu Nghi cũng không có lí do gì để từ chối.

Vừa cúp điện thoại của Lục Minh Thừa, điện thoại của cô lại đổ chuông, là tin nhắn Thịnh Ứng gửi đến.

Thịnh Ứng: [ Tối nay Tổng Giám đốc Khương không đi ăn cơm? ]

Khương Thu Nghi suy nghĩ, trực tiếp trả lời: [ ừ, tôi muốn về nhà mẹ chồng ăn cơm cùng chồng tôi. Hôm nay không thể ăn cơm với thầy Thịnh. Rất cảm ơn thầy Thịnh đã đến cứu giúp. Lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ bù đắp lại cho thầy Thịnh. ]

Khương Thu Nghi nghiêm túc xem lại đoạn thoại này, thấy không có gì sơ sót, lúc này mới gửi đi.

Sau khi gửi đi, mấy phút sau Thịnh Ứng trả lời, tương đối lời ít ý nhiều.

Thịnh Ứng: [ Được, hy vọng lần sau có thể ăn một bữa cơm cùng với tổng giám đốc Khương. ]

Khương Thu Nghi: [ Cảm ơn. ]

Cô không nói chuyện phiếm với Thịnh Ứng nữa.

Khương Thu Nghi không cảm thấy Thịnh Ứng có tình cảm gì đối với mình, cô không phải là người có mị lực như vậy. Cô suy đoán, có thể do cô là em gái họ của Ngu Thư, nên Thịnh Ứng mới có chút lòng hiếu kỳ mà thôi.

Vừa đúng sáu giờ, xe của Lục Minh Thừa dừng ở trước cửa tạp chí xã hội.

Khương Thu Nghi dọn dẹp ra ngoài, vừa lên xe liền nhìn thấy người bên cạnh đang xem tài liệu.

"Sao bỗng nhiên mẹ lại gọi chúng ta về nhà ăn cơm?"

Khương Thu Nghi nhìn về phía Lục Minh Thừa.

Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Không biết."

Khương Thu Nghi: "..."

Hai người đối mặt, nhìn vào mắt nhau, Khương Thu Nghi quét mắt nhìn tài liệu trong tay anh, thấp giọng hỏi: "Vẫn chưa làm việc xong?"

Ngón tay Lục Minh Thừa hơi ngừng, giải thích: "Một chút vấn đề nhỏ. Buổi chụp hình hôm nay thế nào?"

Nghe vậy, Khương Thu Nghi không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Cũng được, Thịnh Ứng rất phối hợp."

Cô ngáp một cái, nói: "Không có xa cách như trong tưởng tượng."

Những nghệ sĩ không có tính tình khó ở như Thịnh Ứng thật sự tương đối hiếm thấy.

Nhưng lời này khi đến tai Lục Minh Thừa, thật sự có chút không thoải mái.

Anh nhíu mi, lạnh lùng "à" một tiếng: "Em rất thích cậu ta?"

"?"

Khương Thu Nghi sửng sốt, quay đầu nhìn anh: "Hả?"

Nếu như bình thường nghe được câu hỏi này, Khương Thu Nghi sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng hôm nay, cô cảm thấy giọng điệu của Lục Minh Thừa là lạ.

Khương Thu Nghi trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: "Không thích."

Lục Minh Thừa nhíu mày, có vẻ kinh ngạc.

Điện thoại Khương Thu Nghi rung lên, là tin nhắn của ekip.

Cô vừa xem vừa nói: "Nhưng em thích phim của anh ấy."

Cô không thích Thịnh Ứng, nhưng cô thích mấy nhân vật trong phim cô ấy đã đóng. Cũng bởi vì có mấy nhân vật đó, nên cô mới có thể có cảm tình với con người này.

Nhưng loại cảm tình tốt này, không phân biệt nam và nữ.

Nói xong, Khương Thu Nghi quay đầu nhìn anh: "Anh hỏi cái này làm gì?"

Lục Minh Thừa vẫn còn nhìn chằm chằm dòng chữ trên tài liệu trước mặt: "Không thể hỏi?"

Khương Thu Nghi nghẹn lại.

Cô bĩu môi, hừ một tiếng: "Có thể hỏi."

Cô nói lẩm bẩm: "Tạp chí xã hội của em có không ít cô gái nhỏ rất thích Thịnh Ứng."

Lục Minh Thừa: "..."

Anh gật đầu, thản nhiên nói: "Muốn tìm cậu ta kí tên?"

"Muốn." Khương Thu Nghi nói: "Em còn chụp ảnh chung đây nè."

"..."

Lục Minh Thừa cứng đờ, nghiêng đầu nhìn cô: "Cái gì?"

Khương Thu Nghi chớp mắt, lặp lại: "Chụp ảnh chung."

Hai người nhìn nhau một hồi.

Lục Minh Thừa nhìn thẳng vào cô, không lên tiếng.

Khương Thu Nghi bị anh nhìn, cũng có chít xíu không được tự nhiên.

Nhưng loại không tự nhiên này bắt nguồn từ đâu ra, nhất thời cô cũng không nói lên được.

Sau một lúc lâu, Khương Thu Nghi ngẩng đầu nhìn sang nơi khác.

Cô mím môi, muốn hỏi chút gì, lời nói đã lên đến tận miệng lại bị ép trở về.

Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm gò má của cô một lát rồi thu hồi ánh mắt.

Bỗng dưng, trong đầu anh vang lên lời nói của Chân Bình. Ngày hôm qua Chân Bình tìm Lục Minh Thừa đi ăn cơm, vốn mang một mục đích khác, bà không thể cái gì cũng không nói.

Chỉ là, Lục Minh Thừa không có nghiêm túc lắng nghe.

Chân Bình vẫn luôn vừa hỏi vừa nghe, hỏi cuộc sống hằng ngày của anh và Khương Thu Nghi thế nào.

Lục Minh Thừa chỉ ứng phó hai câu.

Nhưng Chân Bình chưa vừa lòng, hỏi tiếp một hồi lâu.

Hỏi xong, bà nhìn bộ dáng lãnh đạm của Lục Minh Thừa, than thở với anh hai câu, để anh đối xử với Khương Thu Nghi tốt một chút. Phụ nữ con gái đều cần được dỗ dành.

Tuy Chân Bình không dám tưởng tượng đứa con trai lạnh lùng kỷ luật của mình lại đi dỗ một người phụ nữ, nhưng bà vẫn nên nói.

Bà cảm thấy Khương Thu Nghi đang thay đổi, còn rất vui như mở cờ. Về phần Lục Minh Thừa, rõ ràng cũng không có ghét Khương Thu Nghi.

Nếu như chán ghét, lúc trước hai người họ đã không kết hôn.

Chẳng qua, hình như là lục Minh thừa không phát hiện ra điều này. Thậm chí có thể nói, lúc trước Lục Minh Thừa cưới Khương Thu nghi, một là bởi vì cô tương đối hiểu chuyển, không biết náo loạn, còn vì lý do khác là nhìn Khương Thu Nghi thuận mắt, cảm thấy thoải mái. Còn về các khác, lúc trước kết hôn khẳng định là không suy nghĩ nhiều.

Nhưng hơn một năm nay chung sống, dù thế nào đi chăng nữa cũng tồn tại tình cảm nhất định.

Chẳng qua tính cách của Lục Minh Thừa, từ nhỏ đã tương đối lạnh lùng, trầm ổn.

Anh không biết biểu đạt tình cảm của mình, nói cách khác, chính anh cũng không cảm được nhận được tình cảm của bản thân mình có thay đổi.

Chân Bình phải làm, khiến Lục Minh Thừa nhận ra được tình cảm của mình thay đổi.

Nếu không có chuyện gì khác, Lục Minh Thừa sẽ không nói nhiều với Khương Thu Nghi. Nhưng bây giờ anh sẽ.

Khi hai người ăn xong bữa cơm kia, trước khi đi Chân Bình có hỏi Lục Minh Thừa một câu.

Hỏi anh có phát hiện hay không, trong khoảng thời gian gần đây Khương Thu Nghi thay đổi không ít.

Đương nhiên là Lục Minh Thừa phát hiện, nhưng anh không nói.

Sau khi trên Bình rời đi, Lục Minh Thừa suy nghĩ rất kỹ, nhưng không tìm được vấn đề.

Tối hôm qua, khi Khương Thu Nghi nhắc đến Thịnh Ứng, Lục Minh Thừa không có hứng thú muốn nghe, liền ra ngoài hút 1 điếu thuốc.

Đứng ngoài ban công hứng gió thổi, trong đầu Lục Minh Thừa bồn nhiên nhớ lại câu nói mà Hoắc Tầm từng nói lúc trước.

Hoắc Tầm nói thật ra vẻ ngoài của Khương Thu Nghi rất đẹp, nếu như vẫn còn độc thân, khẳng định sẽ có không ít người theo đuổi.

Lúc ấy Lục Minh thừa trả lời thế này

Anh nói: " Cô ấy đã kết hôn, người khác không có cơ hội."

Vẻ mặt Hoắc Tầm nghẹn lại, anh ta nhìn chằm chằm Lục Minh Thừa vài giây, hỏi: "Cậu có biết lời này có ý là gì không?"

Lục Minh Thừa không nghĩ nhiều, anh nhấc mí mắt lên nhìn Hoắc Tầm, hỏi: "Có ý gì?"

Anh cảm thấy lời mình nói là sự thật, Khương Thu Nghi đã kết hôn, là vợ của Lục Minh Thừa, người khác còn cơ hội sao?

Hoặc Tầm nhìn anh một lúc lâu, nói câu: "Tự cậu biết rõ."

"..."

Lúc ấy Lục Minh Thừa không để ý đến Hoắc Tầm, cũng không quá để tâm câu nói của Hoắc Tầm.

Nhưng bây giờ nghĩ lại một chút, một số suy nghĩ và cảm giác mà mình chưa từng cảm nhận được, hình như đã bộc lộ ra ngoài từ rất lâu rồi.

...

Xe dừng lại đến nhà chính của nhà họ Lục.

Khương Thu Nghi xuống xe, phát hiện Lục Minh Thừa vẫn còn ngồi trong xe.

Cô quay đầu nhìn anh, gọi: "Lục Minh Thừa."

Lục Minh Thừa hoàn hồn, nhấc mí mắt nhìn về phía cô.

Khương Thu Nghi hơi ngừng, nhíu này: "Đến nhà anh rồi."

"..."

Lục Minh Thừa im lặng một lát, xuống xe đi bên cạnh cô, nhàn nhạt nói: "Đây cũng là nhà của em."

"?"

Khương Thu Nghi trừng mắt nhìn: "Anh nói cái gì?"

Lục Minh Thừa dừng bước, rũ mi nhìn cô: "Anh nói, nơi này cũng là nhà của em."

Khương Thu Nghi không nói gì.

Lục Minh Thừa nhìn biểu cảm của cô, nhạt tiếng hỏi: "Anh nói sai?"

"Không..."

Ở một mức độ nào đó, lời này đương nhiên là không sai.

Nhưng mà, trước kia Lục Minh Thừa sẽ không nói mấy lời kiểu thế này.

Khương Thu Nghi im lặng, theo anh vào nhà.

Hai người đi vào, Chân Bình liền tiến lên hỏi thăm Khương Thu Nghi: "Đã trở về."

Khương Thu Nghi cười cười, gọi: "Ba mẹ."

Chân Bình nhìn cô: "Đến đây đến đây mẹ xem, đi làm có mệt hay không?"

"Còn tốt, mẹ."

Khương Thu Nghi mỉm cười, nói: "Rất thú vị."

Chân Bình nhíu mày: "Thật sao?"

Khương Thu Nghi gật đầu, nói: "Vâng, tương đối viên mãn."

Ở nhà chơi kỳ thật cũng rất vui vẻ, nhưng Khương Thu Nghi nhất định phải mượn được cơ hội hiện tại để rèn luyện bản thân mình.

Không thì sau khi ly hôn với Lục Minh Thừa, cô có thể sẽ bị chết đói ở đầu đường xó chợ mất.

Lục Minh Thừa nhìn hai người nói hăng say, nhắc nhở: "Mẹ, ăn cơm trước đi."

Lục Vinh cũng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi trò chuyện."

Bốn người ngồi xuống.

Người của nhà họ Lục không ít, nhưng chỉ có Lục Vinh và Chân Bình là ở nhà chính, nhìn có vẻ có chút cô quạnh.

Khương Thu Nghi vừa mới ngồi xuống, liền bị Chân Bình đưa cho một chén canh gà lớn.

Bà cười nhẹ, trong trẻo nhìn Khương Thu Nghi, chỉ tay, nói: "Ăn cái này đi, bồi bổ cơ thể."

Khương Thu Nghi cúi đầu ngửi ngửi, nghe được mùi vị thuốc nồng nặc.

Cô liếc mắt nhìn Lục Minh Thừa bên cạnh, biểu cảm rất quỷ dị.

Bỗng dưng, Chân Bình cũng múc cho Lục Minh Thừa một chén nữa.

"Lục Minh Thừa, ăn cái này đi."

Lục Minh Thừa: "..."

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm, không dám lên tiếng.

Xem như cô đã phát hiện, Chân Bình gọi hai người về nhà ăn cơm, nhưng không phải là ăn cơm, mà này có thể gọi là *Hồng Môn Yến.

*Hồng Môn Yến: Tiệc Hồng Môn (tiếng Trung: 鴻門宴; Hán-Việt: Hồng Môn yến) là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.

À,không, này có thể là 'tiệc Sinh Tử' luôn mới đúng.

Khương Thu Nghi biết nấu ăn, cũng biết bên trong canh gà này có bao nhiêu thuốc bổ.

Trong lúc nhất thời, cô không biết nên nói gì.

Chân Bình thấy cô bất động, thúc giục: "Thu Nghi, sao không ăn? Hương vị không ngon sao?"

Khương Thu Nghi lắc đầu: "Không có, để con vừa thổi vừa ăn."

Chân Bình "à" một tiếng: "Quả thật là có hơi nóng."

Bà nhìn về phía Lục Minh Thừa: "Sao còn không thổi cho vợ con chút?"

"..."

Lòng Khương Thu Nghi giật mình một cái, lập tức từ chối không chút suy nghĩ: "Không cần, không cần, tự con sẽ ---"

Nào ngờ, hôm nay Lục Minh Thừa rất nghe lời, còn thật sự bê chén Khương Thu Nghi qua, thổi thổi.

Khương Thu Nghi ngớ ra, nhìn chằm chằm biểu cảm chuyên chú của anh một lúc lâu, thất thần.

Thổi xong, Lục Minh Thừa đặt lại ở trước mặt cô.

Khương Thu Nghi vẫn không nhúc nhích như cũ.

Lục Minh Thừa nhìn cô, thản nhiên nói: "Không nóng."

"À..." Khương Thu Nghi ngu ngơ trả lời, ngây ngốc bê lên ăn xong lại bỏ xuống.

Toàn bộ quá trình giống như người máy bị không chế.

Ăn xong bữa cơm này, Khương Thu Nghi *thụ sùng nhược kinh.

*thụ sủng nhược kinh: được sủng quá mà sinh ra lo sợ.

Ngoại trừ thổi canh cho cô, Lục Minh Thừa còn gắp đồ ăn cho cô mấy lần.

Bàn ăn cơm ở nhà họ Lục không thể xoay chuyển, Khương Thu Nghi thích một món ăn để ở khá xa.

Cô là kiểu người gắp không đến sẽ không ăn, cũng không quá giỏi biểu đạt mình thích cái gì với không thích cái gì.

Nhưng không biết là Lục Minh Thừa đã nhận ra cô muốn ăn hay là đã biết cô thích ăn từ trước mà gắp cho cô mấy lần.

Sau đó, Chân Bình mới hỏi có phải là cô thích ăn hay không.

Rồi sau đó, dĩa đồ ăn đó mời được chuyển lên trước mặt cô.

....

Ăn cơm xong, Chân Bình lôi kéo cô vào phòng giữ quần áo.

Trong khoảng thời gian gần đây bà mua không ít vật phẩm trân quý, nên tặng cho Khương Thu Nghi những thứ cô thích.

Bình thường, bà còn quan tâm tạp chí xã hội cô mới tiếp nhận, coi có chỗ nào cần bà giúp hay không.

Lúc gần đi bà còn ám chỉ với Khương Thu Nghi, nhắc cô nhanh hành động.

Về phần hành động vì cái gì, Khương Thu Nghi nhìn biểu cảm của Chân Bình liền hiểu.

Chân Bình nhìn cô,thấp giọng nói: "Minh Thừa không chủ động, con có thể chủ động."

Khương Thu Nghi: "..."

Cô không thể nói cho Chân Bình biết, cô với con trai của bà hơn nửa năm sau nữa sẽ ly hôn.

Vậy cô chủ động để làm gì? Chủ động rồi sau đó đợi ngày bị vứt bỏ thương tâm sao?

Nghĩ đến đây, cảm xúc của Khương Thu Nghi lại kích động hơn một chút.

So với trước kia, loại cảm giác rầu rĩ này hình như lại lớn hơn một chút.

Cô không biết phải hình dung như thế nào, nhưng chính là không mấy vui vẻ, còn có cảm giác ghen, chua xót.

Nghĩ đến việc này, dẫn đến lúc đang trên đường về nhà, tâm tình của Khương Thu Nghi không được tốt.

Về đến nhà, Lục Minh Thừa gọi cô một tiếng: "Thu Nghi."

Khương Thu Nghi dừng bước, ngước mắt nhìn anh: "Sao vậy?"

Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm cô, nhíu mày, hỏi: "Mẹ đã nói gì với em?"

Khương Thu Nghi cắn môi dưới, lắc đầu: "Không có gì."

Lục Minh Thừa nhìn cô, nói câu không đầu không đuôi: "Nếu mẹ mà nói lời gì không lọt tai, em không cần quá để nó trong lòng."

"...?"

Khương Thu Nghi sửng sốt một lát, buồn cười, nói: "Mẹ không nói cái gì không lọt tai với em cả."

"Phải không." Lục Minh Thừa đến gần cô, bỗng nhiên đưa tay chạm vào mặt cô, giọng nói trầm thấp, nặng nề: "Vậy tại sao sau khi em xuống lầu với mẹ lại không vui như vậy?"

Vẻ mặt cô có chút giống kiểu lúc nãy Chân Bình là gọi cô lên phòng làm việc nói chuyện.

Khương Thu Nghi hơi ngừng.

Lông mi cô nhấp nháy, nhìn sang bàn tay Lục Minh Thừa đang để ở trên mặt mình.

"Anh--"

"Anh làm sao?" Lục Minh Thừa bỗng nhiên tới gần, thân mật nhéo mặt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info