ZingTruyen.Com

Edit Nu Phu Nha Giau Dua Vao Tieu Tien Thay Doi Van Menh Thoi Tinh Thao

Editor: Cloud

Beta: -JL-

------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Wechat của Khương Thu Nghi không có tin nhắn được ghim lên đầu, cô mới nói chuyện với Lê Diệu, đương nhiên tin nhắn với Lê Diệu được đứng đầu tiên.

Nhưng cô không ngờ là Lục Minh Thừa sẽ gửi tin nhắn cho cô vào lúc này.

Trong lúc nhất thời, Khương Thu Nghi không biết nói gì. 

Cô nhìn dấu chấm hỏi của Lục Minh Thừa, ầm thầm thu hồi ảnh của Thịnh Ứng, trả lời:【Gửi nhầm.】

Lục Minh Thừa: 【... 】

Khương Thu Nghi: 【 Em định gửi cho Diệu Diệu. 】

Lục Minh Thừa: 【 Ừm.】

Khương Thu Nghi: 【 Anh tìm em có chuyện gì không? 】 

Gửi xong, cô không đợi Lục Minh Thừa trả lời mà tự động kéo lên phía trên xem.

À, Lục Minh Thừa hỏi cô, cô muốn thiết kết phong cách gì cho tên Vạn Vật Chi Tỉnh.

Khương Thu Nghi nhướng mày, có chút ngạc nhiên, Lục Minh Thừa vậy mà lại quan tâm đến chút chuyện nhỏ này.

Cô suy nghĩ, trả lời: [ Có phong cách nào để chọn không? Nhà thiết kế có đưa kèm mẫu sẵn để lựa chọn không? ]

Lục Minh Thừa:【 Tạm thời không có. 】

Khương Thu Nghi: [ Vậy… đơn giản một chút đi, không cần quá phức tạp. ]

Lục Minh Thừa: 【 Ừm. 】 

Cách một màn hình, Khương Thu Nghi mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lùng của Lục Minh Thừa.

Cô nghĩ một chút rồi gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc cảm ơn.

Lục Minh Thừa không trả lời cô.

Khương Thu Nghi cũng không nghĩ nhiều, đoán anh đã nói chuyện xong, liền tiếp tục bận việc.

Cô thoát khỏi giao diện trò chuyện với Lục Minh Thừa, tiếp tục gửi thêm ảnh cho Lê Diệu.

Hai đứa fan phim ảnh bắt đầu *thả rắm cầu vồng bức ảnh chụp không toàn mặt.

*Thả rắm cầu vồng: là một cụm từ ngôn ngữ mạng của dân đu Idol C-Biz, chỉ hành vi fan tung hô u mê thần tượng vô điều kiện, bất chấp hành động của thần tượng, ví dụ nếu thần tượng có ngoáy mũi hay đánh rắm thì cũng như cầu vồng cũng khen sến khen súa khen lấy khen để khen như trời như đất, khen thành tinh hoa thành tinh tú, thành cái gì cũng được nhưng ý vẫn là ca lên tận mây xanh.

Nào là Thịnh Ứng thật là đẹp trai, Thịnh Ứng đúng man, body Thịnh Ứng thật chuẩn, ngũ quan vô cùng tinh xảo.

Mà Lục Minh Thừa, tâm trạng bây giờ của anh rất phức tạp. 

Anh bận bịu hơn nửa ngày, vừa mới làm xong việc, trở lại văn phòng, Hứa Thần liền tiến vào hỏi anh về chuyện thiết kế của tạp chí xã hội.

Trước đây, Hứa Thần thật không biết làm sao để hỏi Lục Minh Thừa mấy vấn đề nhỏ này. 

Nhưng gần đây, Hứa Thần mơ hồ cảm thấy Lục Minh Thừa khá quan tâm đến chuyện của Khương Thu Nghi, đương nhiên là anh ta sẽ nói ra. 

Lục Minh Thừa nghĩ ngợi, bản thân mình không thể tự ra quyết định, vậy hỏi Khương Thu Nghi là thích hợp nhất.

Nhưng anh không cho Hứa Thần đi hỏi mà gửi tin nhắn cho Khương Thu Nghi luôn.

Bất ngờ là tin nhắn vừa gửi, Khương Thu Nghi lập tức trả lời. 

Nhưng nội dung trả lời không như ý muốn của anh

Anh nhìn mấy tin nhắn bị thu hồi, thất thần một lúc.

Hứa Thần đi từ bên ngoài vào, liền thấy ngay dáng vẻ ngẩn người của Lục Minh Thừa.

Hứa Thần hơi ngạc nhiên , gọi : "Lục tổng" 

Lục Minh Thừa chớp mắt, để điện thoại xuống, nói: "Đơn giản." 

Hứa Thần gật đầu. 

Lục Minh Thừa nghĩ một chút, dặn dò: "Mau chóng hoàn thành các thủ tục khác càng sớm càng tốt." 

Hứa Thần lại gật đầu. 

Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, cầm lấy văn kiện Hứa Thần đưa, ký tên.

Ký xong, anh nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía Hứa Thần: "Tôi nhớ cậu có một cô em gái."

Hứa Thần bất ngờ nhìn anh, ngây người hỏi: "Sao vậy Lục tổng?"

Lục Minh Thừa liếc nhìn Hứa Thần, thản nhiên nói: "Em gái cậu có thích Thịnh Ứng không?"

Hứa Thần: "?" 

Đây là cái vấn đề gì vậy.

Hai người nhìn nhau.

Lục Minh Thừa bất giác phát hiện mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn cỡ nào. Anh nghẹn lời, xua tay: "Không cần trả lời, cậu ra ngoài đi."

Việc em gái Hứa Thần có thích Thịnh Ứng hay không, đâu liên quan gì đến anh.

Hứa Thần cầm văn kiện, vẻ mặt mờ mịt ra khỏi văn phòng.

Mới ra ngoài, liền tình cờ gặp nữ thư ký của Lục Minh Thừa. 

Nữ thư ký nhìn Hứa Thần một cái, cười hỏi: "Hứa Thần, tổng giám đốc Lục lại ném cho anh vấn đề khó nhằn à?"

Hứa Thần liếc nhìn nữ thư ký một cái, đột nhiên nói: "Cô thích Thịnh Ứng sao?" 

Nữ thư ký: "..." 

Nàng chớp chớp mấy cái, bưng cốc hỏi:" Câu hỏi này có nghĩa giống với việc anh thích Macy sao?"

Cái này, Hứa Thần càng thêm bối rối. 

"Cái gì?" 

Anh ấy không hiểu. 

Nữ thư ký nghẹn lời, tặc lưỡi, nói: "Không có gì."

Cô nàng nhìn Hứa Thần, "Trong phim Hàn, tại sao lại đột nhiên hỏi đến Thịnh Ứng, có phải tập đoàn chúng ta đang tìm Thịnh Ứng làm người phát ngôn không?" 

"..."

Hứa Thần suy nghĩ một chút rồi nói:"Không thể xảy ra." 

"Tại sao?" Nữ thư ký rất khó hiểu: "Không phải người phát ngôn của các khách sạn dưới trướng tập đoàn chúng ta sắp hết hợp đồng rồi sao, bây giờ đang tìm người phát ngôn mới, chẳng lẽ thầy Thịnh không phải là lựa chọn tốt nhất à?"

Nữ thư ký cũng là một fan của Thịnh Ứng. 

Hứa Thần nghĩ đến vẻ mặt của Lục Minh Thừa lúc hỏi về 'Thịnh Ứng', nói đầy ẩn ý: "Ai cũng có thể, nhưng Thịnh Ứng thì nhất định không được." 

Nữ thư ký: "?" 

Thần tượng của cô ấy đã làm sai cái gì mà không được. 

Hứa Thần không nói thẳng ra, anh ấy chỉ là suy đoán, không dám kết luận. 

Nhưng với sự hiểu biết của Hứa Thần với Lục Minh Thừa thì những gì anh ta đoán cơ bản là chắc 8 9 phần.

Lục Minh Thừa hỏi Thịnh Ứng, nhất định là có liên quan đến vợ anh.

Mười phút sau, Hứa Thần phá án.

Tạp chí xã hội của vợ tổng giám đốc bọn họ đã bị một nghệ sĩ không biết tên hủy hợp đồng, còn nghệ sĩ đến cứu giúp, là Thịnh Ứng.

Trong nháy mắt, Hứa Thần có chút đồng cảm với tổng tài của họ.

Quá khó khăn.

Cùng lúc đó, sau khi tâng bốc ảnh chụp Thịnh Ứng đủ, anh ta cũng trang điểm xong.

Khương Thu Nghi lén nhìn kỹ càng, Thịnh Ứng thật sự rất đẹp trai.

Thịnh Ứng và Lục Minh Thừa không phải là một kiểu người, nhưng hai người họ có một điểm giống nhau, đó chí là đẹp trai!!! Đẹp trai, đều có một điểm chung.

Khương Thu Nghi đã nhìn mặt của Lục Minh Thừa một năm, cũng cảm thấy không còn mới mẻ nữa.

Nhưng Thịnh Ứng thì khác, đây là anh đẹp trai mới khác. Cô người phụ nữ đã kết hôn, chỉ đơn giản thưởng thức nhan sắc một chút, cũng cảm thấy không có vấn đề gì lớn.

Đinh Khả đứng ở bên cạnh cô, kích động nói: "Tổng giám đốc Khương, thầy Thịnh đẹp trai quá." 

Khương Thu Nghi liếc nhìn, cười cười nói: "Thật."

Thịnh Ứng thay bộ quần áo do tạp chí của họ chuẩn bị, một bộ đồ vest tối màu siêu quý của nhãn hiệu, cực kỳ vừa vặn, đặc biệt có cảm giác vibe bạn trai.

Nhiếp ảnh gia cũng rất có ý tưởng, để Thịnh Ứng ngồi ở trên một cái ghế, dùng cà vạt trói chặt hai tay Thịnh Ứng, để miệng anh ta cắn một góc áo sơ mi.

Cái tư thế này vừa xuất hiện, khuôn mặt các cô gái trên phim trường đều đỏ bừng. 

"Mẹ nó..." 

Có người thấp giọng nói: "Má, dăm vãi."

"A a a a a a a …"

"Chết tôi rồi, chết tôi rồi."

Đinh Khả nói bên tai Khương Thu Nghi: "Nhiếp ảnh gia này quả nhiên là một tay chuyên nghiệp, lấy ảnh này làm trang bìa, em dám cam đoan bán hết trong vòng một nốt nhạc."

"..."

Đinh Khả từng làm ở tạp chí xã hội, rất biết nhóm fan hâm mộ thích kiểu trang bìa như thế nào.

Ngay cả Khương Thu Nghi, một người không mấy để ý đến làng giải trí cũng không thể không thừa nhận rằng tư thế này thực sự chọc tức các fangirl.

Tuổi trẻ, ai mà không từng một lần ảo tưởng trói tay thần thượng của mình lên đâu.

Chụp tư thế này xong, người đại diện của Thịnh Ứng liền lên sân khấu, trao đổi với nhiếp ảnh gia.

Với sự nổi tiếng và giá trị hiện tại của Thịnh Ứng, Thịnh Ứng không cần phải dùng loại tư thế này để thu hút sự chú ý.

Tuy nhiên, nhiếp ảnh gia lại có cái nhìn khác biệt, ông cho rằng, đây chỉ là một loại thủ đoạn tăng tính gợi cảm.

Không có tư thế chụp ảnh quý tộc hay kém sang, cứ đẹp là được.

Hai người bất dồng quan điểm, xảy ra cãi vã.

Khương Thu Nghi muốn đi lên khuyên nhủ, thì bị Thịnh Ứng gọi lại.

"Tổng giám đốc Khương."

Thịnh Ứng có một đôi mắt đào hoa trời sinh, đuôi lông mày cong cong, con ngươi nhìn vừa thâm thúy lại đa tình.

Giống như có thể bắn ra tia điện.

Khương Thu Nghi hơi giật mình, kéo suy nghĩ của mình về: "Ngài Thịnh."

Thịnh Ứng cười, chỉ tay, nói: "Đừng lo lắng, cứ để họ nói chuyện đi."

Khương Thu Nghi: "..."

Cô im lặng, gật đầu.

Thịnh Ứng nói: "Qua bên kia nghỉ ngơi một lát."

Thịnh Ứng liếc nhìn Khương Thu Nghi, bất ngờ nói: "Cô không giống Ngu Thư."

"..."

Khương Thu Nghi "Ừm" một tiếng, cười nhẹ nói: "Đây có thể xem như là lời khen đúng không?"

Thịnh Ứng: "Có thể nói là như vậy."

Khương Thu Nghi ngồi xuống với Thịnh Ứng, bỗng nhiên nghĩ tới mấy chuyện Lê Diệu nhờ.

Cô nhìn Thịnh Ứng, lên tiền trước:" Ngài Thịnh, có tiện ký tên không?"

Thịnh Ứng ngây ra, bất ngờ nói:" Cô là fan của tôi sao?"

Khương Thu Nghi nghĩ một chút:" Cứ cho là vậy đi."

"..."

Thịnh Ứng nghẹn lại, cái gì mà cứ cho là vậy đi chứ.

Khương Thu Nghi giải thích: "Kỹ thuật diễn của ngài rất tốt, tôi đã từng xem phim của ngài."

Chỉ có thể là fan nửa vời, không tới mức si mê.

Thịnh Ứng cười nhẹ, nhấp một ngụm cà phê do trợ lý mang đến, cười nói: "Thật bất ngờ, tổng giám đốc Khương có nghệ sĩ yêu thích không?"

Khương Thu Nghi lắc đầu: "Vẫn chưa có."

Thịnh Ứng: "..."

Trợ lý ở bên cạnh nghe cuộc trò chuyện, nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Thịnh Ứng lén lén nhìn Khương Thu Nghi, phát hiện cô trả lời thật sự nghiêm túc, không có một chút gì là mập mờ.

Tương tự như vậy, không get được bất kỳ ám chỉ nào của Thịnh Ứng.

Khương Thu Nghi lấy bức ảnh mà Đinh Khả chuẩn bị để Thịnh Ứng ký tên cho cô nàng, đưa cho Thịnh Ứng.

Thịnh Ứng mở ra nhìn, cười hỏi: "Khương tổng thích mấy ảnh này?"

Khương Thu Nghi nhìn, phối hợp nói: "Ừm, ngài Thịnh rất đẹp trai."

Thịnh Ứng cong môi, sảng khoái ký tên vào cho cô.

Ký xong, anh ấy hỏi: "Có muốn chụp ảnh chung không?"

Khương Thu Nghi nhìn Thịnh Ứng vài giây, bị lung lay ý chí.

"Có phiền quá không?"

Thịnh Ứng cười: "Chụp hình chung với một người đẹp như tổng giám đốc Khương thì sao mà phiền phức được."

Khương Thu Nghi ngượng ngùng, cười một cái: "Cám ơn ngài Thịnh."

Thịnh Ứng nhờ trợ lý chụp một vài tấm.

Khương Thu Nghi cũng không đuổi theo hỏi chụp như thế nào.

Cô gật đầu, niềm nở nói: "Cảm ơn."

Thịnh Ứng nhìn cô, cảm thấy thật có ý tứ.

Cô em gái này của Ngu Thư, tính tình ôn hòa hơn cô chị lớn Ngu Thư nhiều. Nhìn kiểu gì cũng không giống tính cách của một sếp, nhưng cố tình cô lại là sếp.

Thịnh Ứng nhìn từ trên xuống Khương Thu Nghi một lượt rồi khen: "Hôm nay tổng giám đốc Khương ăn mặc rất xinh đẹp."

Khương Thu Nghi: "?"

Cô sững sờ một lúc, đối diện với cặp mắt đào hoa biết cười kia của Thịnh Ứng, cô giật mình trong một khoảnh khắc.

Khương Thu Nghi  im lặng, đè nén suy nghĩ kỳ quái trong đầu, thấp giọng nói: "Ngài Thịnh không hổ danh là một tiền bối, sao có thể biết nói chuyện như vậy."

Thịnh Ứng mỉm cười.

Anh chàng còn muốn nói gì đó, Khương Thu Nghi đã sắc bén nói: "Ngài Thịnh, hình như bên kia đã nói chuyện xong ."

Thịnh Ứng nhìn: "Khương tổng đợi tôi một lát."

Khương Thu Nghi gật đầu.

Thịnh Ứng quay lại chụp ảnh lần nữa, phong cách vẫn như cũ không thay đổi.

Nhiếp ảnh gia có suy nghĩ của nhiếp ảnh gia, chẳng qua nếu so với hồi trước, bây giờ xác thật là đã thu miễn một chút.

Thịnh Ứng y như cái móc áo, mặc cái gì cũng đều toát ra mị lực.

Khí chất và sức hút trên người Thịnh Ứng là do được tôi luyện trong nhiều năm hoạt động trong làng giải trí. Phong cách gì cũng đều khống chế được, ống kính kiểu gì cũng đều ăn ảnh.

Khương Thu Nghi nhìn một hồi, nghĩ bên này chắc không còn chuyện gì, liền đi nói với Đinh Khả : "Chị về trước, nếu ở đây có vấn đề gì, em có thể gọi điện thoại cho chị."

Đinh Khả gật đầu: "Được."

Sau khi Khương Thu Nghi dặn dò xong, cô lại nói vài câu với biên tập viên phụ trách quay phim.

Tổng biên tập đi rồi nhưng tạp chí vẫn còn thừa lại biên tập viên phụ trách mảng này.

Giao phó xong, Khương Thu Nghi trở về tạp chí xã hội.

Vừa đến, cô liền nhận được một bao lì xì từ Thịnh Thanh Nghê.

Khương Thu Nghi: 【? 】

Thịnh Thanh Nghê: [ Thành tích tháng này lại phá kỷ lục. ]

Khương Thu Nghi: 【 Thật không? 】

Thịnh Thanh Nghê: [ Thật, khách hàng quen đến cửa tiệm ngày càng nhiều, quảng cáo rất hữu dụng. ]

Khương Thu Nghi: 【 Vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng hiệu quả sẽ không tốt. 】

Thịnh Thanh Nghê: 【 Hiệu quả tốt cực kỳ, hơn nữa không ít còn người nói, thấy rút thưởng của cô trên weibo nên mới biết được còn có một thương hiệu như vậy. ]

Khương Thu Nghi: 【 Rút thưởng hữu dụng như vậy sao? 】

Thịnh Thanh Nghê: [ ? Chắc là do được lên hotsearch. ]

Rất nhiều thương hiệu quá nhỏ, mặc dù là có chút danh tiếng, nhưng không phải là ai cũng biết đến.

Bởi vì điều này, nhiều thương hiệu phải nỗ lực để quảng bá rộng rãi.

Chẳng qua phí quảng bá không phải là thấp nên một số thương hiệu nhỏ không đủ sức để gánh vác .

Nghĩ đến đây, Khương Thu Nghi liền có ý tưởng.

Khương Thu Nghi: 【 Cô đã bao giờ nghĩ đến việc đưa trang phục của Nghê Cẩm lên tạp chí chưa? 】

Thịnh Thanh Nghê: 【 Cô có ý tưởng gì? 】

Khương Thu Nghi: 【 Đây không phải là tạp chí thời trang sao? Tôi có thể trao đổi với biên tập viên của tạp chí xã hội  để một phần nhỏ cho Nghê Cẩm quảng cáo. 】

Thịnh Thanh Nghê: 【  Nếu không ảnh hưởng gì thì tất nhiên là được . 】

Khương Thu Nghi: 【 Bản thân tạp chí thời trang của chúng tôi cũng nhận quảng cáo, trang phục. Khi quảng cáo lên rồi, nó có còn giống như ta đang mặc nhiều thương hiệu nữa không? Chúng ta còn chưa nổi tiếng, chưa có quảng cáo nào lớn để đưa lên, nên để cho Nghê Cẩm là thích hợp nhất. ]

Có tài nguyên mà không sử dụng mới là người ngốc.

Khương Thu Nghi cảm thấy hai người mà kết hợp lại, tóm lại là có hy vọng.

Thịnh Thanh Nghê: [ Được, nghe cô. Sau này muốn mặc thế nào, cứ nói cho tôi. ]

Khương Thu Nghi: 【 Không thành vấn đề, để tôi nghĩ trước đã. 】

Thịnh Thanh Nghê: 【 Được. 】

Sau khi nói chuyện với Thịnh Thanh Nghê , Khương Thu Nghi đã suy nghĩ một cách nghiêm túc.

Cô đã viết một bản kế hoạch, đang định thảo luận với tổng biên tập tạp chí xã hội thì Đinh Khả gọi đến.

"Alo."

Khương Thu Nghi nhíu mày:"Bên kia có chuyện gì không?"

Đinh Khả đè nặng giọng nói: "Tổng giám đốc Khương, chuyện thì không có."

Cô nàng nhỏ giọng nói:"Nhưng mà ngài Thịnh hỏi em, tối nay ăn cơm chị có đi hay không."

Có thể mời Thịnh Ứng đến, Khương Thu Nghi đương nhiên sẽ không đối xử tệ bạc với anh ta.

Mọi loại đãi ngộ đều là tốt nhất, đến cuối cô còn đặt nhà hàng, muốn mời ekip và Thịnh Ứng ăn cơm.

Tuy nhiên, Khương Thu Nghi không có ý định đi.

Khương Thu Nghi ừm một tiếng: "Không phải chị đã nói với em rồi sao, chị không đi."

Đinh Khả "À"một tiếng, nhỏ giọng nói: "Nhưng em thấy hình như thầy Thịnh rất hy vọng Khương tổng sẽ đến."

Khương Thu Nghi: "Chắc chỉ khách sao hỏi chút thôi."

Đinh Khả: "Vậy sao."

Cô nàng tò mò: "Khương tổng, buổi tối chị có việc bận gì sao, tại sao không đi cùng bọn em?"

"..."

Khương Thu Nghi thật sự không bận chuyện gì, nhưng cô cảm thấy hôm nay thái độ của Thịnh Ứng đối với cô rất lạ.

Khương Thu Nghi không phải người tự luyến, nhưng cô biết rõ thân phận của mình.

Trước khi cô và Lục Minh Thừa ly hôn, cô có thể đu idol, đập tiền cho mấy bé idol, nhưng nếu thân thiết quá với họ thì không quá thích hợp.

Nói như thế nào đây.

Đu idol đương nhiên không có vấn đề, cô chỉ đơn giản thưởng thức, không có ý nghĩ gì khác.

Cô và mấy người Trần Phù ăn cơm không có bất kỳ áp lực cùng khó chịu nào. Bởi vì cô biết, bọn Trần Phù chỉ coi cô là chị, mà cô cũng chỉ coi bọn Trần Phù là em trai mà đối đãi.

Nhưng Thịnh Ứng lại mang cho cô một cảm giác khác.

Cô không thể tự luyến nói Thịnh Ứng có ý với cô, coi trọng cô được.

Cái này quá là không thể.

Sở dĩ cô không đi là bởi vì Thịnh Ứng là là ngôi sao lớn trong làng giải trí, tốt hơn hết là cô nên tránh, miễn cho dính phải những phiền toái không đáng có.

Khương Thu Nghi có thể là fan Thịnh Ứng, nhưng cô không muốn cùng lên hotsearch với Thịnh Ứng đâu.

Điều này rất đáng sợ.

Sau khi suy nghĩ xong, Khương Thu Nghi trả lời Đinh Khả: "Ừm. Chị phải về nhà ăn tối."

Đinh Khả: "?"

Khương Thu Nghi Không giải thích nhiều, rồi cúp điện thoại.

Vừa cúp máy, Lục Minh Thừa đã gọi đến.

"Em vẫn còn ở bên chỗ chụp ảnh à?'

Khương Thu Nghi cảm thấy hôm nay Lục Minh Thừa còn rất rảnh rỗi, mấy lần gửi tin nhắn cho cô, bây giờ anh còn chủ động gọi điện thoại.

"Không có."

Cô nhìn đồng hồ, "Em quay lại tạp chí xã hội rồi, có chuyện gì sao?"

Lục Minh Thừa: "Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm."

Khương Thu Nghi: "A... Được."

Cô không từ chối: "Nhưng chắc đến sáu giờ em mới đi được."

Lục Minh Thừa không quá quan tâm, đáp: "Không sao."

Khương Thu Nghi "ừm" một tiếng: "Vậy sau khi tan làm, em sẽ kêu tài xế chở về nhà cũ?"

"Không cần."

Lục Minh Thừa thản nhiên nói: "Anh đến đón em."

Khương Thu Nghi: "?"

Cô ngạc nhiên, nhướn mày hỏi: "Sao vậy? Anh tới đây không phải rất phí thời gian sao?"

Cô nhớ không lầm thì cũng sáu giờ Lục thị mới tan sở.

Buổi tối tan làm còn bị tắc đường, nếu Lục Minh Thừa đến bên này, ít nhất cũng sáu giờ rưỡi mới đến.

Lục Minh Thừa nghẹn, không nói nên lời: "Năm rưỡi anh qua, đến đó vừa đúng sáu giờ."

"À"

Khương Thu Nghi nhíu mày, ngạc nhiên nói: "Hôm nay anh không bận sao?"

Mặt Lục Minh Thừa không cảm xúc, nói ngắn gọn: "Ừ."

"..."

-----

Editor -JL-: Gần một tháng rồi tui không đăng chap mới, sorry mọi người.

Chap này là do một bé muốn tập edit, edit cho -JL- nè, bé Cloud, rất cảm ơn bé.

Chương này đăng chậm cũng vì -JL- còn nhiều dl khác nữa, chắc qua 16/6 -JL- mới rảnh hơn giờ nên lúc đó sẽ ra chăm hơn nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com