ZingTruyen.Info

[EDIT] Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh - Thời Tinh Thảo

● Chương 57 ●

hhhvJL

Editor: -JL-

------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Điện thoại vẫn còn đang rung, Khương Thu Nghi không để ý tới Lục Minh Thừa, chỉ có thể thảo luận với ekip của Thịnh Ứng trước.

Trang phục tạo hình và nhiếp ảnh gia cũng đã xác định, chỉ cần không xuất hiện việc đột xuất gì thì sẽ không thay đổi.

Khương Thu Nghi nói chuyện với đối phương đôi ba câu, cô phát hiện đối phương dễ nói chuyện hơn so với mong đợi.

Ít nhất thì đội ngũ quản lý nghệ sĩ không có xảo quyệt như trên mạng lan truyền.

Tuy yêu cầu không ít, nhưng Khương Thu Nghi đều có thể làm được.

Nói chuyện với đối phương xong, Lục Minh Thừa còn chưa trở lại.

Khương Thu Nghi nhớ lại thật kỹ trong đầu nửa phút, cô cũng không phát hiện mình đắc tội anh chỗ nào.

Cho nên, Khương Thu Nghi suy đoán, hẳn là Lục Minh Thừa còn có công việc không xử lý tốt mà phiền não.

Sau khi nghĩ thông suốt, Khương Thu Nghi bỏ điện thoại xuống, kéo chăn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hôm nay cô bận cả ngày, đầu óc như bị rỉ ra, có chút trì tệ.

Nằm xuống được nửa phút, Khương Thu Nghi lại ngồi dậy.

Tại sao ngồi dậy chính cô cũng không rõ ràng, nhưng cô lại thấy không yên tâm.

Khương Thu Nghi nghĩ nghĩ, có thể là do dùng quá nhiều tiền của Lục Minh Thừa, mà cô lại biết tâm tình không tốt của Lục Minh Thừa khi không ngủ được, thật là có chút không yên lòng.

Cô xuống giường, định đi ra ngoài xem.

Vừa mới đi tới cửa, cửa liền bị người đàn ông đẩy ra.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô thấy Lục Minh Thừa cầm trong tay ly nước.

Lục Minh Thừa hạ mắt nhìn cô: "Muốn xuống lầu?"

"Không phải."

Khương Thu Nghi nhìn Lục Minh Thừa: "Anh mới vừa làm gì vậy?"

"..."

Lục Minh Thừa hơi khựng lại: "Không làn gì cả, lấy miếng nước."

Trong phòng không có nước, hai người cũng quên nói với bác Từ.

Khương Thu Nghi "à" một tiếng, đang định nói cái gì, ngoài cửa liền có một trận gió thổi tới. Cô ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Lục Minh Thừa.

Ngoại trừ lấy nước, người này còn đi hút thuốc lá.

Lục Minh Thừa không thích hút thuốc, nhưng uống rượu xa giao nhiều, hút thuốc là điều đôi khi không thể tránh khỏi.

Nhưng lúc ở nhà anh rất ít khi hút thuốc. Coi như là có hút, cũng sẽ không để cho Khương Thu Nghi bắt gặp.

Lúc này, cô có hơi bất ngờ.

"Công ty anh gặp phải vấn đề gì sao?"

Khương Thu Nghi nghi ngờ nhìn anh.

Lục Minh Thừa: "Không có."

Thần sắc anh nhạt nhẽo, đổi chủ đề: "Ngủ đi, anh đi rửa mặt một lát."

"A..."

Khương Thu Nghi không còn cách, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Lục Minh Thừa đi vào phòng tắm lần nữa.

Sau khi hai người đằm xuống, Khương Thu Nghi vẫn thấy thật ảo. Công ty không có việc gì, tại sao Lục Minh Thừa lại đi ra ngoài hút thuốc?

Cô suy nghĩ, nghiêng người nhìn về phía người bên cạnh: "Hôm nay mẹ tìm anh?"

Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng.

Khương Thu Nghi ngẫm nghĩ một lát, thấp giọng hỏi: "Có phải mẹ đã nói gì với anh không?"

Nếu không thì chắc không đến mức phải như vậy đâu.

Khương Thu Nghi bất giác phát hiện, hình như từ lúc cô về nhà đến giờ, tâm tình Lục Minh Thừa vẫn bình thường.

Tuy bản thân anh là người không có biểu hiện thay đổi cảm xúc quá lớn, nhưng vui, buồn, yêu, ghét, cô vẫn có thể phát giác ra được.

Nghe câu hỏi này, Lục Minh Thừa hơi giật mình: "Em cảm thấy mẹ sẽ nói gì?"

"?"

Khương Thu Nghi hơi ngừng, nhắm mắt nói: "Nếu em mà biết thì đã không hỏi anh rồi."

Lục Minh Thừa nghe lời đáp thẳng thắn khí phách của cô, cười nhẹ một cái: "Không có gì."

Khương Thu Nghi mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, cô mở mắt ra nhìn anh một lúc lâu, hỏi: "Vậy anh cười cái gì?"

Lục Minh Thừa nhớ lại mấy lời Chân Bình nói với ánh, bỗng nhiên nói: "Tết anh có mấy nhày nghỉ."

"...?"

Khương Thu Nghi bối rối một lát, nhìn anh: "Hả?"

Anh có ngày nghỉ thì liên quan gì đến bản thân cô sao?

Lục Minh Thừa: "...em có nơi nào muốn đi không?"

Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, cuối cùng cũng hiểu ý tứ trong lời nói của anh: "Ý anh là đi du lịch?"

"Ừ."

Khương Thu Nghi nhìn khuôn mặt đầy vẻ lạnh nhạt của anh, nghĩ nghĩ, hỏi: "Nhà họ Lục các anh, không phải đều ở nhà ăn Tết sao?"

"Các anh?" Lục Minh Thừa soi cái sai trong lời nó của cô.

Khương Thu Nghi nghẹn lời, vội vàng sửa lại: "Chúng ta."

Lục Minh Thừa nhắm mắt, thản nhiên nói: "Giao thừa 30 Tết với mùng một Tết thì ở nhà, còn có thời gian mấy ngày nữa."

"..."

Khương Thu Nghi đã hiểu, đáp lời: "Chỉ hai chúng ta sao?"

Thành thật mà nói, cô với Lục Minh Thừa chưa từng đi chơi riêng bên ngoài bao giờ, ngay cả tuần trăng mật cũng không có.

Lúc ấy là lúc bận rộn của Lục Minh Thừa. Khương Thu Nghi cũng không quen thuộc với Lục Minh Thừa, nếu đặt hai người ở cùng nhau, chỉ có thể trừng mắt to mắt nhỏ.

Sau khi hỏi ý kiến cô, hai người không ra ngoài, chỉ cứ thuận theo tự nhiên ở cùng một chỗ.

Nghe vậy, Lục Minh Thừa mở mắt ra nhìn cô: "Em còn muốn mang theo ai?"

Khương Thu Nghi cảm thấy lời này của Lục Minh Thừa có chút hung hăng, không quá giống phong cách bình thường của anh.

Cô sờ sờ chóp mũi thản nhiên nói: "Em chỉ xác nhận chút thôi."

Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, nói: "Có lẽ là hai chúng ta. Có muốn đi đâu không?"

Khương Thu Nghi đè ép trái tim nhỏ đang kinh ngạc của mình lại, suy nghĩ rồi nói: "Tạm thờ thì chưa có. Để em nghĩ trước đã?"

Lục Minh Thừa: "Được."

Đối thoại của vợ chồng kết thúc.

Khương Thu Nghi nhìn người đàn ông nằm nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, cảm thấy có gì đó rất kì quái.

Tại sao Lục Minh Thừa lại hỏi cô có muốn đi du lịch hay không. Cái này thực sự rất kỳ lạ.

Bỗng dưng, cô nghĩ tới Chân Bình.

Gần đây Chân Bình đúng là rất hay vô tình hay cố ý tác hợp hai người họ.

Khương Thu Nghi nghĩ, nên chắc có lẽ Chân Bình đã nói cái gì với Lục Minh Thừa rồi.

Nhưng cho dù là nói, nhưng Lục Minh Thừa là người sẽ chịu nghe lời Chân Binh sao?

Đầu Khương Thu Nghi đầy dấu chấm hỏi, có chút mờ mịt.

Nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định từ bỏ. Ngủ quan trọng hơn, ngày mai cô còn phải đi gặp khách nữa.

Buổi sáng hôm sau, Khương Thu Nghi dậy sớm.

Để gặp Thịnh Ứng, cũng như để trang điểm cho mình thật hoàn mỹ. Cô đứng dậy, lập tức đi vào phòng giữ quần áo.

Lục Minh Thừa rửa mặt xong, đi vào thì gần như bị một đống quần áo bị cô lôi ra chặn lời.

Anh rũ mi xuống, nhìn người còn đang cố gắng lựa chọn, nhướng mày: "Em đang làm gì vậy?"

Khương Thu Nghi "à" một tiếng, nhìn toàn thân trong gương: "Anh cảm thấy bộ này thế nào?"

Lục Minh Thừa nhìn bộ váy trên người cô, phía trên là áo sơ mi trắng, phía dưới là váy chữ A, lộ ra bắp chân thon dài thẳng tắp.

Anh nhìn chằm chằm bắp chân thon trắng nõn của cô ba giây, thản nhiên hỏi: "Em không cảm thấy lạnh?"

Khương Thu Nghi: "?"

Cô bối rối một lát, nhìn nhìn: "Có một thứ gọi là 'thời trang đánh bay thời tiết', anh biết không?"

Lục Minh Thừa rõ ràng là không biết.

Khương Thu Nghi không nói gì. Một lúc lâu sau, cô nói: "Anh khoan nghĩ có lạnh hay không cái đã, anh cứ nói là được hay không trước đi."

"Không được."

Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, tò mò hỏi: "Tại sao?"

Biểu cảm Lục Minh Thừa nhạt nhẽo, khó khăn lấy một bộ vest ra, lạnh lùng nói: "Váy quá ngắn."

Anh hơi ngừng, lên tiếng trước khi cô phản bác: "Làm việc không thuận tiện."

"..."

Khương Thu Nghi cúi đầu nhìn. Hình như đúng là vậy.

Cô muốn đi đến hiện trường, phỏng chừng là sẽ hỗ trợ làm chút chuyện. Nhưng váy này quá ngắn, ngồi xổm hay làm gì cũng không quá thích hợp.

Khương Thu Nghi "à" một tiếng, không nghĩ nhiều nữa lấy một bộ khác.

"Váy dài này chắc cũng có thể."

Lục Minh Thừa quan sát trên dưới cô một lúc, thản nhiên nói: "Quần sẽ thuận tiện hơn."

Khương Thu Nghi nhướng mi, lấy ra từ trong tủ bộ đồ thể dục.

Là phong cách cao bồi, mặc vào nhìn cực kì khổ.

Khương Thu Nghi trực tiếp mặc luôn, còn thuận tay đeo thắt lưng ngang hông, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh.

Cô nhìn vào trong gương, phát hiện còn thật cool.

Lục Minh Thừa nhìn cô thay quần áo, muốn nói lại thôi một lúc lâu, rốt cuộc cái gì cũng không nói.

Hai người xuống lầu thì bác Từ còn không quên tâng bốc cho Khương Thu Nghi.

"Hôm nay thiếu phu nhân quá đẹp trai."

Khương Thu Nghi nhướng mày, cười một tiếng: "Thật sao?"

Cô cúi xuống nhìn: "Đây là lần đầu con mặc bộ này đó."

Bác Từ gật đầu: "Vừa đẹp vừa ngầu. Không tin cô có thể hỏi tiên sinh."

Khương Thu Nghi ngược lại là không có chờ đợi gì với Lục Minh Thừa. Anh sẽ không khen người khác đâu. Nhưng ánh mắt vẫn rất thành thực, theo bản năng nhìn về phía anh.

Lục Minh Thừa đối mắt với cô vài giây, anh liếc mắt đi, nói: "Tốt hơn trước."

"..."

Khương Thu Nghi không nói gì, cảm thấy lời này của anh còn không bằng không nói.

Ăn sáng xong, Khương Thu Nghi bắt đầu đến tạp chí xã hội.

Trước khi đi, cô còn không quên nói với Lục Minh Thừa: "Em muốn đổi tên tạp chí xã hội."

Lục Minh Thừa nhìn cô: "Đổi thành cái gì?"

"Vạn Vật Chi Tỉnh đi." Khương Thu Nghi nói: "Em cảm thấy cái tên này được vô cùng."

Giống với tên công ty Internet lúc trước.

Lục Minh Thừa gật đầu, nói: "Được."

Hai mắt Khương Thu Nghi sáng rực lên, hiếu kỳ hỏi: "Khi nào thì có thể hoàn thành?"

Lục Minh Thừa nhìn cô một cái: "Nhanh thôi."

"Được, cảm ơn."

Lục Minh Thừa nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Để anh cho người lái xe đưa em qua đó nhé?"

"Không cần không cần." Khương Thu Nghi nói không chút suy nghĩ "Hướng chúng ta ngược nhau, anh cứ đi trước đi."

Cô cũng không phải là không có tài xế.

Lần đầu tiên, lục Minh thừa cảm thấy nói chuyện với cô cũng thật đau đầu.

Anh nâng tay nhéo nhéo giữa mi, sắc mặt lạnh xuống, "Đi."

Khương Thu nghe nhìn bóng lưng rời đi của anh, có chút mơ hồ.

Vậy là sao, sao lại tức giận rồi.

Chẳng lẽ con trai cũng giống con gái, mỗi tháng cũng có vài ngày không thoải mái sao.

Khương Thu nghi mang thân nghi hoặc đến tạp chí xã hội.

Đi vào, liền thấy Đinh khả tủm tỉm cười cười, tiến lên đón, nhỏ giọng báo cáo: " Tổng giám đốc Khương quần áo đã được đưa đến, ngài có muốn xem không?"

Khương Thu nghi: "Được."

Cô lập tức ném chuyện của Lục Minh Thừa ra sau đầu, vùi đầu vào trạng thái làm việc.

Thương hiệu đưa đến toàn là quần áo siêu đắt, tất cả đều là mẫu mới nhất. Trước mắt thì vẫn chưa có người dân nào được mặc.

Thịnh Ứng sẽ là người đầu tiên.

Check quần áo xong, Khương Thu Nghi xác nhận lại mấy chuyện khác. Đều không có vấn đề gì lớn.

Hôm nay chụp ảnh, nếu không có việc gì đột xuất xảy ra thì sẽ thuận lợi.

Địa điểm chụp ảnh là trong một căn phòng cho thuê.

Khương Thu Nghi cũng đã đến xem trước rồi, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp xong xuôi.

Nhiếp ảnh gia đã đến sớm, Khương Thu Nghi liên lạc với bên kia xong, xác nhận không có chuyện gì nữa, gờ chỉ cần ngòi đợi Thịnh Ứng.

Trong lúc chờ đợi, tâm tình Khương Thu Nghi có chút kích động không thể tả.

Rõ ràng cô không đu idol, nhưng mà... chính là có chút vui vẻ.

Dù sao, ở góc độ nào Khương Thu nghi cũng được xem là fan điện ảnh nửa vời của Thịnh Ứng. Nên kích động là chuyện bình thường.

Khi Khương Thu Nghi còn đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa liền truyền đến tiếng tiếng hét kìm nén của Đinh Khả.

"Tổng giám đốc Khương, thầy Thịnh đến."

Nháy mắt, toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đồng loat dừng hết công việc trong tay, nhìn ra ngoài cửa ra vào.

Thì ưng rất đẹp trai, khí chất cũng trầm ổn.

Gương mặt kia của anh ta, chẳng thay đổi gì so với vài năm trước.

Khuôn mặt và dáng người của nam diễn viên được bảo dưỡng rất tốt. Thịnh Ứng mặc một bộ đồ thoải mái, bên ngoài mặc khoác thêm áo khoác. Vừa mới xuống xe, đã thu hút không ít ánh nhìn.

Từng cử động một đều rất có mị lực.

Khương Thu Nghi nhìn, không thể không thừa nhận thật sự rất đẹp trai.

So với trong phim, ngoài đời quả thật nhìn đẹp hơn.

Lúc cô còn đang thất thần, Thịnh Ứng đã đi đến trước mặt cô, vươn tay với cô, nói: "Vị này chắc là tổng giám đốc Khương."

Khương Thu Nghi bắt tay với Thịnh Ứng, cười ngượng ngùng: "Thầy Thịnh."

Cô thấp giọng nói: "Thầy Thịnh cứ kêu tôi là tiểu Khương là được."

Thịnh Ứng nhíu mày,: "Vậy thì không được thích hợp lắm."

Chào hỏi xong, Khương Thu Nghi chỉ tay: "Thầy Thịnh, đi bên này."

Thịnh Ứng nhìn cô một cái, theo cô đi vào.

Đinh Khả và Đinh Dĩ Lăng đứng bên cạnh xem, hai người nắm chát đấm tay, tỏ vẻ kích động.

"A a a a a a, thầy Thịnh đẹp trai vãi."

"Trời ơi, đẹp chết chị."

"Má ơi, anh ấy cười rộ lên thực sự đẹp. Muốn chết chìm trong nụ cười ấy aaaaa."

"Khí chất mạnh vãiiiii."

"A a a a a a!"

Khương Thu Nghi không nghe thấy tiếng hét chói tai của hai người. Sau khi rước Thịnh Ứng đến xong, cô liền trao đổi với nhiệp ảnh gia về nội dung chụp ảnh.

Sau khi hai bên đạt được thỏa thuận, Thịnh Ứng liền đi trang điểm. Anh chàng có mang theo đoàn trang điểm của mình.

Khương Thu Nghi không đi qua cùng, cô đứng ở khoảng cách xa nhìn Thịnh Ứng, nhắn tin cho Lê Diệu.

Khương Thu Nghi: [ Thịnh Ứng thực sự rất rất đẹp trai!! Người thật nhìn còn đẹp hơn trong ảnh nữa! ]

Lê Diệu: [ a a a a a a a a a chụp ảnh cho tớ xem nhanh lên! Chữ ký, nhất định phải ký tên! ]

Khương Thu Nghi: [ Không thành vấn đề. ]

Khương Thu Nghi không dám chụp quá trắng trợn, cô len lén chụp hai tấm ảnh sau gò má, định gửi cho Lê Diệu.

Cô mở album ảnh ra xem, quyết định gửi cho Lê Diệu mấy tấm ảnh.

Vừa gửi qua, Khương Thu Nghi liền nhận được dấu chấm hỏi của Lục Minh Thừa.

Cô nhìn tập trung vào, à, cô không cẩn thận gửi ảnh nhầm cho Lục Minh Thừa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info