ZingTruyen.Info

[EDIT] Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh - Thời Tinh Thảo

● Chương 37 ●

hhhvJL

Editor: -JL-

------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Hai người nhìn nhau vài giây, Tôn Tích nháy mắt mấy cái, hỏi: "Chị xác định?"

Khương Thu Nghi: "Một giờ nữa là đóng cửa, còn không đi?"

Lời nói vừa dứt, Tôn Tích liền chạy.

Tôn Tích đi thẳng vào cửa hàng, rồi chỉ vào kệ hàng túi xách, quay đầu nhìn về phía quản lý: "Cái này, cái này, cái này... năm cái này, tôi đều muốn."

Khương Thu Nghi vào sau, vừa vào liền nghe được mấy lời này.

Cô không nhịn được, cười một cái: "Chỉ cần năm cái?"

Tôn Tích: "Muốn ở cửa hàng khác nữa."

Khương Thu Nghi gật đầu, nhìn về phía quản lý đang còn ngu ngơ ở một bên: "Quẹt thẻ trước, các cô giao túi đến địa chỉ này."

Quản lý sửng sốt một lát, không nghĩ đến gần đến giờ đóng cửa rồi mà còn có thể thu được đơn lớn như vậy.

"Được, phiền tiểu thư chờ một lát, tôi lập tức quẹt thẻ cho cô."

Quét thẻ xong, Tôn Tích kéo Khương Thu Nghi đi mua đồng hồ.

Cô nàng nhỏ giọng nói: "Em có cái đồng hồ này rất thích, rất muốn mua."

Tuy nhiên nó quá mắc, ba mẹ Tôn Tích đều tiếc tiền mua cho cô nàng.

Khương Thu Nghi cười: "Mua đi."

Tôn Tích: "Mấy trăm vạn lận đấy."

Khương Thu Nghi nhìn Tôn Tích một chút: "Cứ mua."

Tôn Tích: "..."

Khương Thu Nghi quả là nhà giàu hào sảng. Nhưng cô nàng rất thích!!!!

Sau khi vào tiệm, Khương Thu Nghi nhìn vào, là một chiếc đồng hồ nạm kim cương. Rất xinh đẹp, tuy không phải là bảo vật của cửa tiệm, nhưng thật sự rất kinh diễm.

Cô nhìn xong, cũng có chút muốn mua đồng hồ.

Trước kia, cô đã mua không ít trang sức đá quý, nhưng chưa từng chạm vào cái đồng hồ nào.

Nghĩ một lát, Khương Thu Nghi hỏi: "Còn có kiểu dáng nào khác đặc biệt không?"

Hai mắt quản lý sáng lên, thấp giọng nói: "Có, mấy ngày trước chúng tôi vừa mới nhập về mấy mẫu, là bảo vật trong tiệm chúng tôi đấy. Tiểu thư có muốn xem không?"

"Được."

Là một mẫu cho nữ, rất đẹp. Khương Thu Nghi nhìn xuống, không khoa trương nhưng thiết kế rất tinh xảo và đặc biệt.

Mặt trong đồng hồ còn được đính hồng ngọc, nhìn vừa tinh tế lại xa hoa.

Mà mặt ngoài đồng hồ cũng được đính rất nhiều kim cương sáng chói rực rỡ, nhìn cái biết ngay đồ quý.

"Rất đẹp."

Khương Thu Nghi nhìn thử, rồi nhìn về phía quản lý: "Tôi muốn mẫu này."

"Được."

Quản lý cúi xuống, thấp giọng nói: "Tiểu thử, chiếc đồng hồ này có giá 660 vạn."

Khương Thu Nghi: "Được."

Nói rồi, cô chỉ tay: "Tôn Tích, em muốn một cái hay hai cái?"

Tôn Tích: "...?"

Tôn Tích im lặng một lát, rồi nói: "Hai cái."

Khương Thu Nghi gật đầu, không chút do dự quẹt thẻ.

Từ cửa hàng đồng hồ rời đi, Tôn Tích thật không dám mua nữa.

"Mấy giờ nữa thì đóng cửa?"

Khương Thu Nghi: "Nửa giờ nữa, muốn mua gì nữa không?"

Tôn Tích: "Mua nữa về nhà mẹ giết em chết."

"Không đâu." Khương Thu Nghi bình tĩnh nói: "Cứ nói là chị tặng."

Tôn Tích: "..."

Khương Thu Nghi thấy Tôn Tích muốn nhưng sợ, thản nhiên hỏi: "Còn nửa giờ nữa, chưa muộn. Em còn muốn đến tiệm nào không?"

Lời vừa dứt, Tôn Tích lại chạy.

Loại cơ hội ngàn năm có một này, Tôn Tích thật sự tiếc nếu bỏ lỡ. Mua về bị mắng thì cứ mắng, dù sao cô nàng cũng vẫn muốn mua.

Tôn Tích lôi kéo Khương Thu Nghi, mua thêm vài cái túi, vài món trang sức, lúc này mới từ bỏ.

Lúc đi, Tôn Tích còn lưu luyến không muốn rời.

"Sao tiệm lại đóng sớm vậy chứ?"

Khương Thu Nghi nghẹn lời.

"Trước đó không phải em còn nhăn nhó sao?"

Tôn Tích: "Chị không hiểu đâu."

"Có món nào chưa mua được?"

Tôn Tích bĩu môi: "Còn muốn mua hai cái váy."

Khương Thu Nghi nhìn Tôn Tích một chút: "Tưởng gì, mai chị kêu người giao đến nhà cho em."

Hai mắt Tôn Tích sáng lên, vui vẻ nói: "Cảm ơn chị dâu."

Khương Thu Nghi: "..."

Mua đồ xong, hai người càng đói bụng.

"Còn muốn ăn đồ nướng không?"

"Bên ngoài hơi lạnh á." Tôn Tích chần chờ nói: "Hay mình về nhà đi?"

Khương Thu Nghi: "Không về."

Cô liếc Tôn Tích: "Đi ăn ở khách sạn?"

Cô nói:"Trong nhà không được gọi cơm hộp."

Hai người nhìn nhau ba giây, Tôn Tích nói: "Cũng được, đi khách sạn của nhà sao?"

Khương Thu Nghi: "Ừm."

Các cô có thể ở phòng tổng thống đặc biệt của Lục Minh Thừa.

"Đi."

Hai người đi thẳng đến khách sạn.

Trên đường đi, Khương Thu Nghi mua không ít đồ ăn vặt.

Cô nhìn vệ sĩ đi theo sau mình, dặn dò: "Giữ đồ ăn vặt giúp tôi nhé."

Vệ sĩ: "... Vâng."

Hai anh em vệ sĩ liếc nhau, nhìn theo bóng dáng Khương Thu Nghi và Tôn Tích vào phòng, rồi cùng đi lại gác ở trước cửa.

Trong lúc nhất thời, họ cũng không biết có nên báo lại cho Lục Minh Thừa hay không, là thiếu phu nhân không có về nhà.

...

Chưa đợi vệ sĩ báo cáo lại, Lục Minh Thừa ở bên kia đã nhận được tin tức.

Đêm nay, ở tiệc sinh nhật, mọi hành động và lời nói của Khương Thu Nghi đều được gửi đến chỗ anh ngay lập tức.

Lúc đầu, Lục Minh Thừa nhận được điện thoại của ba Triệu Nhã Hàm.

Sau đó, là ba của Chu Thiến gọi điện xin lỗi thông qua điện thoại nội bộ của Lục thị.

Ứng phó xong, Lục Minh Thừa nhìn vệ sĩ ở bên cạnh: "Đi hỏi xem bây giờ thiếu phu nhân đang ở đâu."

Vệ sĩ đáp lời: "Vâng."

Nói xong, Lục Minh Thừa liền trầm mặc.

Anh nhìn chằm chằm khung chat với Khương Thu Nghi vài giây, xoa xoa mi tâm.

Đang suy nghĩ thì Chân Bình gọi điện.

"Alo, mẹ."

"Minh Thừa." Chân Bình không nhiều lời với anh, đi thẳng vào chủ đề: "Mẹ nghe nói, tối nay ở tiệc sinh nhật, Thu Nghi đánh người?"

Bà nhíu mày, nói: "Thu Nghi là con dâu của nhà họ Lục, tại sao lại không có chừng mực như  thế?"

"Bây giờ bên ngoài đều nói nhà họ Lục chúng ta bắt nạt người ngoài, con hỏi vợ con một chút, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. À còn nữa, đứa nhỏ Nhã Hàm này nói với mẹ, hình như là vấn đề của Nhã Hàm, nhưng mẹ cảm thấy chuyện này cũng không thể trách hết lên người Nhã Hàm."

"Mẹ."

Lục Minh Thừa vừa xoay bút vừa nói: "Triệu Nhã Hàm nói gì với mẹ?"

Chân Bình: "Thì nói là con bé nó mạo phạm đến Thu Nghi, làm Thu Nghi tức giận, tới tìm mẹ để nói xin lỗi Thu Nghi."

Chân Bình: "Chỉ là chút chuyện nhỏ, có vài câu mạo phạm, không đáng để tức giận, vậy mà Thu Nghi lại xúc động đánh người như vậy."

"..."

Lục Minh Thừa hơi ngừng, thấp giọng nói: "Không phải chỉ là mấy câu nói. Triệu Nhã Hàm không kể cho mẹ cô ta đã nói cái gì sao?"

Chân Bình: "A?"

Bà sửng sốt một lát: "Đứa nhỏ này vẫn đang khóc rất nhiều, mẹ cũng không hỏi thêm..."

Lục Minh Thừa: "Con gửi mẹ video tại bữa tiệc tối nay cho mẹ. Mẹ xem đi rồi nói tiếp."

Mấy phút trước có người gửi video cho anh, anh mới biết được.

Chân Bình: "?"

Năm phút sau, Chân Bình xem xong video, gọi điện lại cho Lục Minh Thừa.

"Cô Chu Thiến này là bạn của Nhã Hàm?"

"Ừm."

Chân Bình: "Con với Triệu Nhã Hàm là thanh mai trúc mã gì cơ? Thu Nghi là kẻ thứ ba gì cơ? Con nhỏ này đang nói bậy! Con trai của mẹ có một chân với Triệu Nhã Hàm khi nào?"

Lục Minh Thừa: "..."

Chân Bình tức giận nói: "Thanh niên bây giờ thiệt nói không mang theo não. Mẹ nhất định phải đàm đạo thật tốt với ba mẹ cô họ Chu này mới được, khuyên cô nhà họ Chu nên đọc nhiều sách hơn, học nói lời hay ý đẹp."

"..."

Lục Minh Thừa: "Việc Thu Nghi đánh người này, mẹ còn giận nữa không?"

Châm Bình im lặng một lát, rồi nói: "Đánh người thì có hơi hạ giá, nhưng đánh là đúng. Người của nhà học Lục chúng ta, không thể để bị người tùy tiện bắt nạt như vậy. Bắt nạt Thu Nghi, đó không phải là đang đánh vào mặt mũi nhà họ Lục sao?"

Lục Minh Thừa: "Ừ."

Anh nghiêm túc nói: "Mẹ có thể nghĩ như vậy là quá tốt rồi."

Chân Bình: "..."

Bà mơ hồ, cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

Chân Bình còn muốn hỏi thì Lục Minh Thừa đã nói: "Mẹ, bên này con còn có việc, cúp máy trước."

Chân Bình: "À, vậy con làm việc đi."

Cúp điện thoại, Chân Bình xoa xoa đầu nhìn về phía ông chồng đã nghe toàn bộ cách đó không xa: "... Có phải tôi bị Minh Thừa nó hố rồi không ông nó?"

Lục Vinh: "Ừ."

Chân Bình: "... Tên nhóc thúi!"

Nếu không phải do bà e dè với Lục Minh Thừa thì làm sao anh có thể lớn lỗi như vậy được!

Lục Vinh cười một cái, thưởng thức chuỗi hạt phật trong tay, nói: "Việc của đám trẻ, chớ can thiệp."

Ông trầm ngâm một lúc lâu, "Minh Thừa cũng đã kết hôn với Thu Nghi, Nhã Hàm bên kia nên thu hồi tâm tư lại."

Chân Bình gật đầu: "Không phải do trước đây tôi cảm thấy... hai bọn nó thích hợp nên mới tác hợp thôi sao. Giờ thì hết rồi."

Bà thừa nhận, trước khi Lục Minh Thừa kết hôn với Khương Thu Nghi, bà cũng muốn tác hợp Triệu Nhã Hàm với con trai.

Triệu Nhã Hàm không chỉ lần một lần hai đến trước mặt bà nói bóng nói gió, nói là có ý với Lục Minh Thừa, nguyện ý chờ Lục Minh Thừa.

Trước kia, Chân Bình xác thật không quá thích Khương Thu Nghi, bà cũng cho rằng Lục Minh Thừa và Khương Thu Nghi sẽ không tiến xa được.

Tính cách hai người khác nhau quá nhiều, Khương Thu Nghi lại quá nhút nhát.

Dần dà, hai người nhất định sẽ không có đề tài chung để nói chuyện, hôn nhân coi như đã được định trước là thất bại.

Tuy nhiên, Chân Bình không hề muốn phá hư hôn nhân của con trai mình.

Bà không thích Khương Thu Nghi. Nhưng sau khi hai người đã kết hôn, bà đã không cho Triệu Nhã Hàm gặp mặt Lục Minh Thừa. Cùng lắm chỉ là Triệu Nhã Hàm cùng ba mẹ cô ta đến nhà chính họ Lục ăn cơm mà thôi, hoặc từ nước ngoài về, sang biếu cho bà một chút quà vặt.

Trừ đó ra, không được gặp mặt thân cận một lần.

Đương nhiên, từ trước tới nay, Chân Bình vẫn cảm thấy hài lòng với Triệu Nhã Hàm.

Nếu so nhà học Triệu với nhà họ Lục thì học Triệu vẫn còn thua xa nhà họ một khoảng lớn. Nhưng vậy cũng miễn cưỡng được coi là môn đăng hộ đối, kết hôn hai bên có lợi, vì thế Chân Bình sẽ ưng Triệu Nhã Hàm hơn một chút.

Bây giờ bị chồng mình nói như vậy, Chân Bình cũng tỉnh lại một chút.

"Là vấn đề của tôi."

Lục Vinh cười cười: "Bây giờ Thu Nghi thay đổi rất tốt, bà thử hiểu con dâu mình một lần xem."

Chân Bình: "Ừm."

Một bên khác, Lục Minh Thừa vừa cúp điện thoại của Chân Bình, thì lại có người gọi đến.

Là muốn hẹn anh cùng Khương Thu Nghi đến ăn cơm, để xin lỗi Khương Thu Nghi.

Lục Minh Thừa không biểu cảm, tùy tiện ứng phó vài câu.

Nếu không phải vì trưởng bối bên kia đã đích thân gọi điện, Lục Minh Thừa cũng sẽ không tiếp điện thoại.

Lục Minh Thừa làm việc đến 11 giờ  mới đứng dậy rời đi.

Cuối năm, việc nhiều, cho nên tăng ca đối với anh mà nói, là chuyện bình thường.

Sau khi lên xe, Lục Minh Thừa suy nghĩ, vẫn nên gọi điện cho Khương Thu Nghi.

Điện thoại được kết nối, anh đang định nói thì bên kia liền truyền đến giọng ấp úng của Tôn Tích: "Anh..."

Lục Minh Thừa thản nhiên hỏi: "Thu Nghi đâu?"

"Chị dâu đang hát."

Lục Minh Thừa: "Khách sạn?"

"Đúng vậy."

Tôn Tích nhỏ giọng nói: "Đã hát đến bài thứ năm rồi, anh có muốn đến một lát không?"

Lục Minh Thừa: "Không cần."

Anh xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, thấp giọng nói: "Tâm tình cô ấy thế nào?"

"Cực kỳ tốt."

Tôn Tích nghiêm túc nói: "Mua siêu nhiều đồ."

Lục Minh Thừa: "..."

Anh cũng không phải muốn nghe cái này.

"Đêm nay bọn em ở khách sạn?"

"Đúng." Tôn Tích nói: "Có lẽ chị dâu chưa muốn về nhà đâu."

Anh nhìn đồng hồ: "Đừng chơi muộn quá. Đã nói ba mẹ là tối nay không về chưa?"

"Nói rồi."

Nghe vậy, Lục Minh Thừa yên tâm.

"Cúp đây, lát em nói chị dâu gọi lại cho anh."

"Được."

Cúp điện thoại, Tôn Tích liền đi đến người đang hát quên cả trời đất.

"Khương Thu Nghi."

Khương Thu Nghi nhìn Tôn Tích một chút: "Lúc mua đồ cho thì gọi chị dâu, bây giờ lại gọi là Khương Thu Nghi, em là kẻ vong ân bội nghĩa sao?"

Mặt Tôn Tích vô tội: "Em gọi chị là chị dâu, chị không chịu. Em chỉ có thể gọi tên."

Khương Thu Nghi: "Hừ."

Tôn Tích: "Anh em gọi điện cho chị, anh ấy kêu chị gọi lại cho anh ấy."

"À..." Khương Thu Nghi nhận điện thoại của mình, lười biếng nói: "Để lát đi, không vội."

Tôn Tích: "..."

Đột nhiên cô nàng có chút thương cảm với mấy chuyện đã xảy ra với anh họ.

Hát đã xong, Khương Thu Nghi gọi phục vụ mang rượu đến.

Tôn Tích thích uống rượu, cô nàng rất giống Khương Thu Nghi, một ly không đổ, nhưng hơn một ly thì chưa biết.

Hai người nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, vừa uống rượu vừa ăn đồ nướng, rất là thoải mái.

Đến nửa đêm, Khương Thu Nghi mới nhớ đến việc gọi lại cho Lục Minh Thừa.

Cô bấm điện thoại, chuông vang lên hồi lâu không ai nhận. Cô nhướng mày, nghĩ mình vô ý rồi, giờ này hẳn Lục Minh Thừa đã ngủ.

Lục Minh Thừa ngủ thật.

Anh không phải là người sẽ chờ người khác. Anh bề bộn nhiều việc, cũng rất mệt mỏi. Sau khi biết cô an toàn, liền rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Đến sáng ngày hôm sau, anh mới thấy cuộc gọi nhớ của cô.

Nhưng Lục Minh Thừa còn nhiều việc, anh chỉ nhắn lại cho cô một tin nhắn rồi lại đến công ty.

Thông tin giữa hai người, luôn bị bỏ lỡ.

Khương Thu Nghi tỉnh dậy, làm spa ở khách sạn, ăn trưa ở đó rồi mới mang Tôn Tích về nhà.

Đưa Tôn Tích về, Khương Thu Nghi liền gọi điện thoại cho Lục Minh Thừa.

"Tối nay ra ngoài ăn cơm?"

Khương Thu Nghi có chút kinh ngạc: "Em cũng phải đi theo sao?"

Lục Minh Thừa: "Ừ, ba mẹ Triệu Nhã Hàm mời em đến ăn cơm."

Khương Thu Nghi trầm mặc một lát, rồi nói: "Hồng Môn Yến?"

Lục Minh Thừa: "Chắc vậy."

Khương Thu Nghi nghẹn lại, thấp giọng hỏi: "Chỉ hai chúng ta?"

"Mẹ cũng đến."

"À..." Khương Thu Nghi sờ sờ chóp mũi: "Anh biết rồi?"

Lục Minh Thừa: "Ừm."

Khương Thu Nghi cắn môi dưới, chột dạ nói: "Là anh nói, em có thể không cần nhịn..."

Nghe vậy, Lục Minh Thừa cảm thấy buồn cười.

"Anh không nói đó là vấn đề của em." Anh thản nhiên giao phó: "Ăn diện đi, anh gửi địa chỉ qua cho em, cho người lái xe qua rước em."

"Mấy giờ đến?"

"Bảy giờ đúng."

"Được."

Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi về nhà.

Về đến nhà, mấy món đồ hôm qua cô điên cuồng quẹt thẻ cũng vừa giao tới.

Khương Thu Nghi không có hứng thú khui đồ, cô nằm trên giường buôn chuyện với Lê Diệu.

Tối đến Hồng Môn Yến, thật lòng mà nói, cô có chút lo lắng.

Cô không lo Lục Minh Thừa trách mắng, cũng không lo Chân Bình lắm.

Nhưng xác thực, nếu hành động của cô tạo ảnh hưởng không tốt tới nhà họ Lục, như vậy thì thật không tốt. Dù sao cô vẫn còn là con dâu của nhà họ Lục, cô có thể tiêu tiền của Lục Minh Thừa tùy thích nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến thanh danh bên ngoài của nhà họ Lục.

Nghĩ đến, Khương Thu Nghi lại càng đau đầu.

Sớm biết thì cô đã nhịn một chút.

...

Ở nhà họ Triệu, Triệu Nhã Hàm vừa nghe mẹ muốn mời Khương Thu Nghi ăn cơm thì lại bắt đầu đại náo.

"Mắc gì?" Cô ta ném loạn trong phòng: "Con không là sai cái gì, cũng không nói sai cái gì, mắc gì chúng ta phải xin lỗi cô ta?"

Mẹ Triệu đứng bên cạnh nhìn, có chút đau đầu.

"Nhã Hàm! Con có biết ba con vừa bị tổn thất một hạng mục hay không?"

Bà khiển trách tiếp: "Con mà không đi, Lục Minh Thừa chấm dứt hợp tác với nà họ Triệu luôn không chừng."

Triệu Nhã Hàm nhíu mày: "Làm sao có thể? Anh Minh Thừa không phải là người không nói đạo lý như vậy!"

Cô ta nói: "Ba tổn thất làm ăn, không thể nào là anh Minh Thừa làm được!"

Mẹ Triệu nhìn về phía Triệu Nhã Hàm, ánh mắt sắc bén: "Mẹ mặc kệ có phải là Lục Minh Thừa làm hay không. Bữa cơm tối nay, con nhất định phải đi."

Bà nhìn Triệu Nhã Hàm, uy hiếp: "Không thì mẹ cho con tiếp tục ra nước ngoài du học."

Triệu Nhã Hàm: "..."

Cô ta dậm chân, cả giận nói: "Mẹ."

Cô ta khóc lóc, nói: "Sao ngay cả mẹ cũng không thương con."

Mẹ Triệu thở dài, thấp giọng nói: "Là mẹ quá thương con nên mới để con làm càn như vậy."

"Khương Thu Nghi dù kém đến đâu nhưng cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Lục, là vợ của Lục Minh Thừa, con có hiểu không."

"..."

Triệu Nhã Hàm giãy dụa trong vô vọng, ủy khuất khóc lên.

Mẹ Triệu hết cách, chỉ có thể dỗ dành.

Chịu thôi, ai bảo đây là đứa con gái bà cưng nhất chứ.

Cùng lúc đó, Khương Thu Nghi có chút đau đầu.

Chân Bình tới nhà.

Cô thật không ngờ mẹ lại đến.

"Mẹ."

Khương Thu Nghi đi từ trên lầu xuống, gọi.

Chân Bình quay đầu nhìn cô, nhíu mày: "Sao con còn chưa thay quần áo?"

Khương Thu Nghi: "?"

Chân Bình quay đầu nói với hai người theo sau: "Nhanh, trang điểm cho con dâu tôi, tạo kiểu sao cho thật xinh đẹp, khoe được khí chất ưu nhã một cách thật khéo léo!"

"Vâng."

Khương Thu Nghi bối rối một lúc, không rõ lắm hỏi lại: "Mẹ, mang đang muốn làm gì vậy?"

"Minh Thừa chưa nói cho con?" Chân Bình nhìn cô: "Tối nay nhà họ Triệu mời cơm."

"Nói rồi."

Khương Thu Nghi hơi cúi đầu: "Chuyện tối hôm qua..."

Cô vừa mới nói, Chân Bình đã chen vào: "Chuyện tối qua mẹ biết cả rồi. Mấy cô đó thật sự cho rằng muốn bắt nạt người của nhà họ Lục liền có thể dễ dàng bắt nạt vậy à?"

Bà nhìn Khương Thu Nghi, hừ lạnh nói: "Hôm nay mẹ ngược lại là muốn cho bọn họ thấy, nhà họ Lục chúng ta mặc dù ít người, nhưng cũng mạnh bạo hơn bọn họ!"

"..."

Khương Thu Nghi ngu ngơ mở to mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Cô ngây ngốc gật đầu: "Vâng..."

Chân Bình: "Để hai người này dưỡng da cho con, rồi tạo hình."

Bà đến gần nhìn nhìn, thấp giọng nói: "Quầng thâm mắt con sao lại lớn như vậy? Mặt cũng rất sưng."

Khương Thu Nghi giật giật môi dưới, không dám khai thật là tối qua do cô phóng túng ăn chơi uống rượu xuyên đêm.

Chân Bình không vui nhìn cô: "Con gái phải chú ý chăm sóc, không thì chưa già đã xấu, ai muốn con nữa? Con đừng ỷ vào bản thân còn trẻ mà làm xằng bậy."

Khương Thu Nghi làm vẻ mặt ngoan ngoãn tiếp thu: "Dạ, nghe mẹ."

"Ừ."

Chân Bình nói: "Đi trang điểm đi. Để mẹ đi chọn cho con bộ váy."

Khương Thu Nghi không cản mẹ chồng, để bà đi vào phòng giữ quần áo.

Nửa giờ sau, Chân Bình lại đi đến phòng cô đang trang điểm, cực kì khó hiểu hỏi: "Minh Thừa không cho con tiền tiêu?"

Khương Thu Nghi: "Dạ?"

Chân Bình: "Sao phòng giữ đồ con ít quần áo chế tác cao cấp vậy?"

"Con vậy là không được nha."

Khương Thu Nghi không nói gì.

Cô có mua, chỉ chưa mua đến mà thôi. Một số bộ chế tác cao cấp cần phải đợi.

Chân Bình không nghe cô giải thích, cầm điện thoại gọi điện cho ai đó, nói thẳng: "Mang mấy bộ váy cao cấp phù hợp với mấy bữa tiệc cho con dâu tôi, nhanh nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info