ZingTruyen.Asia

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Vòng lặp không xác định

SomeSadMem

Ánh đèn sáng chói của phòng tắm chiếu xuống đỉnh đầu của Vương Dịch, khiến sắc mặt của em càng thêm tái nhợt, đôi tay chống lên bồn rửa đã run nhẹ, dường như cũng đứng không vững, cúi đầu, tóc dài trượt xuống che khuất nửa khuôn mặt, đôi mặt ẩn hiện bên trong đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Vô số suy nghĩ quay cuồng trong đầu cậu, cuối cùng đi đến một kết luận, một tin nhắn từ một dãy số xa lạ, nếu có người cố ý làm vậy, thì sao "nó" biết được có người đã ngủ, chứng tỏ căn phòng này không an toàn, thậm chí có thể là đang bị theo dõi.

Nhưng chuyện này không thể không liên quan đến quyển sách kia, bây giờ đã biết tất cả mọi chuyện đều xảy ra sau khi nhận được quyển sách đó, xem ra, vấn đề là nằm ở nó.

Nghĩ đến đây, Vương Dịch vươn tay lau mặt, cố gắng giữ mình tỉnh táo hết sức có thể, bây giờ ưu tiên hàng đầu của cậu là đánh thức Châu Thi Vũ rồi rời khỏi căn phòng này, bây giờ cậu chỉ cảm thấy mọi nơi đều có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, quan sát mọi hành động của cậu.

Vương Dịch không ngây người lâu hơn nữa, cậu đẩy cửa phòng tắm ra, thậm trọng nhìn xung quanh, Diudiu đang ngủ ở chỗ cũ, Châu Thi Vũ trên giường dường như vừa trở mình, vùi mặt vào trong chăn, vẫn là căn phòng ấm áp đó, nếu không có quyển sách kia và tin nhắn mà cậu vừa nhận được.

Ba bước biến thành hai bước, Vương Dịch đi đến bên giường, cầm lấy dây buộc tóc ở đầu giường, tuỳ ý cột mái tóc có hơi ướt của mình, rồi sau đó cúi người nhẹ nhàng đẩy Châu Thi Vũ.

"Châu Châu, tỉnh dậy."

Châu Thi Vũ xoay người lại, vươn tay ôm lấy cổ của Vương Dịch, lập tức kéo người ngã xuống chiếc gối bên cạnh.

"Châu Châu. . . Châu Châu. . . dậy đi. . ."

Vương Dịch thấy Châu Thi Vũ chỉ xoay người, sau đó không có phản ứng gì khác, vì vậy không nhúc nhích, đưa mặt đến gần, dựa sát vào bên tai nàng nhẹ nhàng gọi hai tiếng.

Lúc đầu, Châu Thi Vũ còn ngâm nga hai tiếng đáp lại Vương Dịch, mà sau khi Vương Dịch gọi vài lần thì dần dần không đáp lại nữa, chỉ còn tiếng thở đều đều thể hiện Châu Thi Vũ còn đang ngủ say.

Vương Dịch bỗng nhiên nhận ra gì đó, hơi hoảng hốt, đứng dậy xốc chăn lên, càng lúc càng đẩy mạnh hơn.

"Không thể nào. . . không được. . . Châu Châu. . . dậy đi. . . nhanh tỉnh dậy đi"

Lặp lại động tác tương tự, miệng không ngừng gọi tên Châu Thi Vũ, vì lo lắng mà ngay cả giọng nói run rẩy của cậu cũng có chút nức nở.

Nhưng cho dù Vương Dịch có gọi như thế nào, Châu Thi Vũ cũng không hề đáp lại. Hôm nay gặp phải bao nhiêu chuyện kỳ quái cậu cũng không kích động, nhưng bây giờ nhìn thấy Châu Thi Vũ nằm trên giường một cách vô hồn, dù có làm như thế nào cũng không tỉnh, lý trí của cậu sụp đổ từng chút một.

Cậu nhặt quyển sách trên mặt đất lên, ném nó đi, nó đập mạnh lên cửa, phát ra tiếng ồn như bị bóp nghẹt, sau đó yên lặng nằm trên đất.

Âm thanh vang vọng khắp phòng, Diudiu bị doạ đến chọn nấp sau gương, chăm chú nhìn Vương Dịch, thỉnh thoảng lại kêu hai tiếng meo meo, như đang an ủi người đang trong cơn tức giận là cậu.

Chỉ là ném quyển sách đi nhưng lại giống như lấy đi hết tất cả sức lực của Vương Dịch, cậu vô lực dựa vào cạnh giường, hai tay ôm đầu, vai khẽ run.

Không biết ngồi như vậy qua bao lâu, cảm xúc của Vương Dịch dần ổn định lại theo từng tiếng kêu của Diudiu. Cậu xoay người, vươn tay nhẹ nhàng vén phần tóc mai của Châu Thi Vũ ra sau tai, sau đó đứng dậy cầm lấy giấy bút, ngồi giữa phòng bắt đầu sắp xếp những gì đã xảy ra hôm nay.

Bây giờ đã biết, tất cả mọi việc đều xảy ra sau khi nhận được quyển sách kia, trọng tâm là sách và số điện thoại, tạm thời không biết tác dụng của sách là gì, vậy phải bắt đầu từ số điện thoại trước.

Dãy số mà Châu Châu gọi do Đoàn Nghệ Tuyền bắt máy, hơn nữa qua cuộc trò chuyện mà biết bọn họ cũng có quyển sách này, dưới lầu gặp được Nãi Bao, bọn họ có hay không thì còn phải chờ xác định. Tả Tả lại bắt máy khi Đoàn Nghệ Tuyền gọi, nhưng chị ấy nói chị ấy không có quyển sách đó, vậy nên không phải ai cũng có, vậy hai lần gặp được Viên Nhất Kỳ, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Mặc dù một số điểm vẫn còn rất đáng ngờ, nhưng dựa theo thông tin đã biết, Vương Dịch quyết định đi gặp Đoàn Nghệ Tuyền trước, cùng nghĩ cách với bọn họ, biết đâu Châu Thi Vũ có thể tỉnh dậy.

Cậu thu gom giấy và bút, tìm một chiếc túi lớn cho sách và giấy bút vào trong, tìm một chiếc balo mèo cho Diudiu, đeo lên người, đi đến bên giường, một tay đỡ cổ nàng, một tay nâng hai chân nàng lên, ôm nàng dậy.

"Châu Thi Vũ, em đi nghĩ cách, chị chắc chắn có thể tỉnh giấc."

Mang đi tất cả những thứ có ích, hơn nữa còn mang đi Châu Thi Vũ và Diudiu là điều duy nhất cậu có thể làm lúc này, theo nhận thức của cậu, căn phòng này không còn đủ an toàn nữa, cậu không muốn mạo hiểm.

Cửa phòng đóng lại từ bên ngoài, căn phòng chìm vào trong bóng tối, trong một góc, đồng hồ báo thức như dừng lại ở 1 giờ 30 phút sáng, sau đó, đồng hồ ngừng hoạt động.



Khi Viên Nhất Kỳ tỉnh lại lần nữa, cậu vẫn ở 336, đưa tay lên nhìn đồng hồ, đang là 1 giờ 15 phút sáng, chỉ mới trôi qua 5 phút kể từ khi cậu tiến vào trong căn phòng này.

Tay trái vẫn còn giữ điện thoại, màn hình sáng sủa dừng lại ở tin nhắn mà Trương Hân gửi Thẩm Mộng Dao, câu "Không được ngủ" làm cậu tỉnh táo ngay lập tức.

"Sao lại không được ngủ?" Viên Nhất Kỳ không nghĩ nhiều, cậu chỉ cho rằng Trương Hân biết gì đó, theo bản năng muốn đi hỏi.

Nhưng khi cậu gõ xong chữ muốn gửi đi, cậu lại đột nhiên nhận ra mình đã bỏ qua một số manh mối nhỏ.

Hai lần ra cửa đều gặp được Tiểu Tình, bao gồm cả việc nhận được cuộc gọi tương tự từ Trương Hân, có phải là vì bản thân đã tiến vào vòng lặp hay không? Nhưng một vòng lặp bình thường phải là trải qua một việc hai lần, không phải như bây giờ, chỉ có một điểm nào đó là giống nhau.

Vừa rồi đi ngủ cũng chỉ là một thử nghiệm nhỏ, nhưng bây giờ cậu đã phát hiện ra một vấn đề, đó là thời gian giống đúng. Theo lý thuyết mà nói, từ lúc cậu vào phòng rồi đến khi tỉnh dậy, tuyệt đối không thể nào chỉ có 5 phút đồng hồ.

Còn nữa, Trương Hân nói "Không được ngủ", nhưng tại sao Hứa Dương Ngọc Trác lại ngủ, Trương Hân còn "đuổi" bọn họ ra ngoài để không làm ồn đến Hứa Dương Ngọc Trác.

Tất cả, đây là tất cả những manh mối mà Viên Nhất Kỳ có thể nghĩ đến ngay lúc này, nhưng mọi thứ đều hướng về phía Trương Hân, hơn nữa, dường như tất cả những điều này bắt đầu, đều vì cuộc gọi của Trương Hân.

Bây giờ cậu không tuỳ ý đánh thức Thẩm Mộng Dao, để tránh xảy ra một số tình huống không đoán trước được, cậu quyết một mình đi tìm Trương Hân trước, cậu dám chắc, Trương Hân nhất định biết chút gì đó.

Viên Nhất Kỳ rón rén đi về phía cửa, nhận tiện mang theo chiếc hộp màu đen trên giường, vào lúc tiếng đóng cửa vang lên, Thậm Mộng Dao chậm rãi mở mắt ra.



Đứng trước cửa 342 lần thứ hai vào tối nay, tâm trạng của cậu như nặng nề hơn, Viên Nhất Kỳ luôn cảm thấy Trương Hân không ổn, nhưng lại không nói được rốt cuộc là không ổn chỗ nào, vậy nên lần gặp mặt này, chắc chắn sẽ tránh không được việc kiểm tra lẫn nhau.

Làm bạn nhiều năm như vậy, cậu rất muốn tin tưởng đối phương, nhưng bây giờ ngoại trừ Thẩm Mộng Dao đang ngủ ra, cậu không còn ai để tin tưởng, thậm chí cậu còn cảm thấy lần phong toả vô lý này chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi.

Vì lo Hứa Dương Ngọc Trác đang ngủ, nên Viên Nhất Kỳ không chọn gõ cửa mà đứng trước cửa nhắn tin cho Trương Hân, để cô mở cửa cho mình.

Vốn tưởng Trương Hân sẽ không trả lời nhanh như vậy, Viên Nhất Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng việc đứng trước cửa chờ người, nhưng không ngờ là tin nhắn vừa gửi đi chưa được mấy giây thì sau đó tiếng mở khoá đã vang lên, sau đó Trương Hân đưa đầu ra.

"Tìm được gì rồi?"

Trương Hân bước ra từ sau cánh cửa, thuận tay đóng cửa lại, như vậy xem ra là định ở bên ngoài trò chuyện với Viên Nhất Kỳ.

"Tại sao lại không được ngủ?"

Viên Nhất Kỳ không trả lời, thấy Trương Hân cũng không khác gì so với khi nãy quá nhiều, cậu bắt đầu hơi dao động với nhận định của mình.

"Cái gì mà không được ngủ, mấy đứa ngủ cũng cần sự cho phép của chị sao?"

Trương Hân cảm thấy có hơi buồn cười, khoé môi giật giật, nghĩ đến việc lúc này Viên Nhất Kỳ tìm mình chỉ vì thông báo cho mình biết là bây giờ cậu buồn ngủ.

Viên Nhất Kỳ quan sát Trương Hân với vẻ mặt nghiêm túc, thấy cô dường như thực sự không biết gì về chuyện tin nhắn. Vậy có thể chứng minh, có người đang giả mạo Trương Hân, hơn nữa còn rất hiểu Trương Hân, dù sao giọng nói và ngữ điệu cũng không dễ nguỵ trang như vậy. Nếu thế thì, Trương Hân ở trước mặt cậu, có lẽ có thể tin.

Nghĩ đến đây, Viên Nhất Kỳ cũng không tiếp tục giấu diếm, vô tư kể lại tất cả mọi chuyện, cũng có thể vạch trần những nghi vấn này sớm một chút..

Viên Nhất Kỳ đang định lấy chiếc hộp ở sau mình ra nói một chút về chiếc hộp này, nhưng vừa mới lấy hộp ra, còn chưa kịp mở miệng thì tiếng đóng cửa ở sau lưng làm cậu giật mình.

Viên Nhất Kỳ và Trương Hân nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Vương Dịch lưng đeo balo mèo, tay ôm Châu Thi Vũ, trong tay dường như còn đang cầm gì đó.

Viên Nhất Kỳ vô thức nhìn đồng hồ, 1 giờ 30 phút sáng. Vừa định mở miệng hỏi Vương Dịch trễ như vậy rồi còn đi đâu, cần hỗ trợ không thì Vương Dịch lại như không nhìn thấy cậu và Trương Hân, chỉ lo cho bản thân, tự mình đi về phía thang máy.

Viên Nhất Kỳ bĩu môi, cũng không muốn so đo nhiều mà quyết định xử lý cục diễn hỗn độn quái đản của mình trước.

Vì vậy cậu xoay người, thu tầm mắt lại, tập trung vào chiếc hộp màu đan trong tay, sau khi đưa nó cho Trương Hân xong thì tựa nửa người lên khung cửa, chờ Trương Hân mở miệng.


Nhưng các nàng lại không biết, ở hướng thang máy có một đôi mắt đen láy trống rỗng đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, sau khi Viên Nhất Kỳ xoay người liền đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia