ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Sau một hồi kịch liệt, video kết thúc trong im lặng, hình ảnh dừng lại ở nơi hành lang mà Dương Viện Viện đang chạy. Đã xem đến video thứ năm, có thể đoán đây là chuyện đã xảy ra vào đêm thứ hai, nhưng thứ tự các video lại rất loạn, nếu chỉ là video do một người gửi thì xáo trộn thứ tự là việc vô nghĩa, hơn nữa Trần Kha đã nói không muốn Trịnh Đan Ny nhìn thấy cảnh mình bị giết, vậy nên Dương Viện Viện sẽ không gửi lại nhưng video mà không có lý do, nói cách khác, video cuối cùng này còn có việc khác xảy ra.

Có thể thấy qua video trước là Dương Viện Viện đã thành công chạy về phòng đặt điện thoại về chỗ cũ, trong video kia Trịnh Đan Ny vẫn còn hôn mê, mà khi bóng lưng kia nhắc nhở về Mobius trong video khác thì Trịnh Đan Ny đã không còn trong phòng, việc này cho thấy vẫn thiếu một khoảng thời gian, vì vậy video cuối cùng này có thể là những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Đây đều là những cái đã biết hiện tại, nếu muốn biết toàn bộ quá trình, video cuối cùng này sẽ trở thành một liên kết quan trọng, có lẽ trong đó còn có gì đó không muốn người khác biết, dù sao video này cũng đã qua tay hai người.

Đầu video thứ sau là đoạn độc thoại của Dương Viện, cô giải thích ngắn gọn tất cả những chuyện vừa xảy ra, chất lượng video cũng không qua tệ, góc máy vẫn góc nhìn toàn cảnh căn phòng, Trịnh Đan Ny vẫn nằm yên trên giường, không có gì bất thường.

"Chị đã chỉnh sửa video, về cảnh Trần Kha bị hại, chị tôn trọng ý nguyện của chị ấy, sẽ không để Đan Ny xem nó, nhưng chị nghĩ em ấy cũng có quyền được biết, vì vậy chị đã lưu lại, chờ đến khi tất cả kết thúc, chị sẽ nói lại cho em ấy tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó. Chị sẽ gửi video cho em, nếu bên các em cũng gặp phải tình huống gì đó, vui lòng liên hệ với tụi chị kịp thời, dù cho có thể không xem được video đúng lúc."

Đây là khúc cuối đoạn độc thoại của Dương Viện Viện, ý tứ rấ rõ ràng, một số video ở đây là do cô gửi, nhưng cô không gửi video Trần Kha bị hại, và đoạn video này được quay lại sau khi những video trước được gửi đi. Cô đang tìm kiếm sự trợ giúp từ Thượng Hải, đây có lẽ là cách duy nhất của cô lúc này, dù sao thì nếu Trịnh Đan Ny không tỉnh lại, cô sẽ phải tự mình chăm sóc Trịnh Đan Ny và đối phó với Dương Khả Lộ, đây là chuyện không thể, bọn họ không có phần thắng.

Nói xong, Dương Viện Viện im lặng một hồi, ánh mắt có lúc nhìn về Trịnh Đan Ny trên giường, có lúc lại hướng về phía cửa, hình như đang nghĩ cách, nhưng lại không có hành động thực tế nào, vẫn ngồi xếp bằng trước ống kính, vẻ mặt nghiêm túc.

"Phòng của tụi chị rất lộn xộn, không còn gì cả. Đây là bức ảnh chụp chung duy nhất mà chị tìm thấy trong đống lộn xộn, chị ấy là một đồ mịt ướt rất đáng yêu, còn chị là chỗ dựa của chị ấy. . ."

Dương Viện Viện im lặng lấy tấm ảnh ra khỏi túi, lắc lắc trước ống kính, mặc dù không nhìn rõ lắm nhưng đại khái là Dương Viện Viện đang cười ôm vai Long Diệc Thụy, còn Long Diệc Thụy thì lại nhìn cô với khuôn mặt đang khóc.

Bọn họ không hiểu tại sao Dương Viện Viện lại đột nhiên nói điều này, nhưng sau đó, Dương Viện Viện liền dùng hành động để giải thích ý định của mình. Cô đứng dậy đi đến bên giường, cúi người ôm Trịnh Đan Ny lên, đi vào trong phòng tắm, về những gì xảy ra bên trong, không được ghi hình lại, chỉ biết là chưa đầy hai phút sau, cô lạ trở ra, nhưng chỉ có một mình. Có lẽ là cô tạm thời đưa Trịnh Đan Ny vào phòng tắm, đứng trước cửa phòng tắm nhìn quanh phòng một vòng, không dừng lại quá lâu mà trực tiếp bước thẳng đến trước cửa.

Sau vài giây, tiếng đập cửa đầy giận dữ vang lên. Âm thanh đột ngột không chỉ phá vỡ sự yên tĩnh trong video mà còn phá vỡ sự yên tĩnh của Thượng Hải, âm thanh vừa nghe đã biết rất mãnh liệt, thậm chí không cần đoán cũng có thể cho người trong phòng biết là ai đến.

Dương Viện Viện hiển nhiên không ngờ Dương Khả Lộ lại đến nhanh như vậy, cô chỉ có thể lùi từng bước về sau trong tiếng đập cửa chói tai, vốn đã rời khỏi khung hình, nhưng bây giờ lại lùi về lại trong khung hình, vẻ mặt có chút căng thẳng, hai bàn tay nắm chặt lại, các đốt ngón tay kêu "rắc rắc" như sắp bị bóp nát.

"Tên điên này! ! Sớm không đến trễ không đến, lại đến vào lúc này!"

Dương Viện Viện nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng lặp lại câu này, vốn cô muốn đi ra ngoài tìm chỗ trốn, như vậy có thể thu hút mục tiêu, ít nhất Dương Khả Lộ sẽ không tìm đến được trong phòng, Trịnh Đan Ny có thể an toàn. Nhưng bây giờ, Dương Khả Lộ đã đi trước một bước, đứng ngay cửa phòng, muốn tránh cũng không thể tránh.

Sau khi nhìn quanh phòng một chút, cô nhanh chóng tìm được mục tiêu, trong Dương Khả Lộ có lẽ có vũ phí, cô không thể dùng tay không chặn dao sắc, cũng may vừa rồi đứng ở cửa phòng tắm nhìn một vòng, khiến cô để ý đến con dao gọi trái cây trên bàn.

Dương Viện Viện xoay người cầm con dao gọt trái cây lên, nhìn chằm chằm vào nó một lúc, rồi lại xoay người đặt cái vỏ mềm bằng silicon vào. Ngay sau khi làm xong, khóa cửa rơi xuống đất, cửa bị Dương Khả Lộ mở ra từ bên ngoài, cậu bước đến nắm chặt lấy cổ áo của Dương Viện Viện, ánh mắt rất hung dữ, như có thể làm thịt cô bất cứ lúc nào.

Chiếc kéo trên tay của Dương Khả Lộ phản quang lên trên mặt của Dương Viện Viện, cô thậm chí còn không thể mở mắt. Chiếc kéo kia là chiếc kéo mà Trần Kha đã đâm vào cổ Vương Tỉ Hâm, cũng là chiếc kéo mà cô đưa cho Trần Kha để tự vệ, xem ra lúc này, Dương Khả Lộ muốn báo hết thù.

Cô chợt thấy hối hận vì đã nhất thời mềm lòng, lẽ ra cô không nên gắn lớp vỏ bảo vệ của dao gọt trái cây lên, bây giờ đừng nói gì đến chống trả, cả việc rút dao cũng rất khó.

"Dương Khả Lộ, chị biết em vẫn còn chút lý trí, nếu không thì một nhát kéo này của em sẽ không dừng lại lâu như vậy, đáng lẽ nó phải đâm xuống ngay khi chị bị khống chết rồi. bây giờ em vẫn có lựa chọn, vẫn còn có thể quay đầu, chúng ta có thể cùng nhau trốn thoát."

Dương Viện Viện đưa hai tay ra sau lưng, vì cổ áo bị giữ chặt nên cô không thể di chuyển, sức lực của Dương Khả Lộ lớn đến mức cô không thể giãy dụa, chỉ có thể dựa vào lời nói để tạm thời chuyển dời sự chú ý của cậu, để bản thân có cơ hội rút dao ra.

"Tại sao bây giờ lại phải dừng lại, tụi này lẽ ra phải cùng nhau thoát ra, chỉ thiếu một chút nữa, chỉ cần các người chết hết, chúng tôi có thể thoát ra, rõ ràng chỉ còn cách một bước thôi! !"

Không biết câu nói nào lại chạm phải nỗi đau của Dương Khả Lộ, cậu càng mất kiểm soát, sức lực lại tăng lên, cổ áo bị nắm lấy khiến Dương Viện Viện thở không nổi, nói gì đến giãy dụa, mặt đỏ bừng, cảm giác khó thở tràn đến, ngay cả ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Cơn giận bất ngờ của Dương Khả Lộ không cho Dương Viện Viện cơ hội phản kháng, cậu giơ chiếc kéo trong tay lên cao, chỉ cần đâm xuống, Dương Viện Viện sẽ chết ngay lập tức, nhưng, Dương Viện Viện rút dao ra. Nhưng vẫn trễ một bước, chiếc kéo của Dương Khả Lộ đâm vào giữa ngực cô, cùng lúc đó, con dao của cô cũng đâm vào bụng của Dương Khả Lộ, nơi lẽ ra phải là tim cậu.

Dương Viện Viện nặng nề ngã xuống đất, máu chảy ra áo khoác, thấm ướt áo phông, Dương Khả Lộ dùng một tay ôm bụng, lảo đảo đi đến gần Dương Viện Viện, kéo người ra khỏi khung hình.

Không lâu sau, một nữ nhân với mái tóc rối bù bước vào, nhìn thẳng về trước, không nhìn gì khác, lập tức quỳ rạp xuống đất bắt đầu bò, những gì mà nàng đang vẽ chính là trận đồ Mobius mà bọn họ đã nhìn thấy trước đó. Khi người đó đứng dậy đi về phía ống kính, họ mới có thể thấy rõ, hóa là Trần Kha mà họ cho rằng đã chết, chỉ thấy cô cười nhạt với ống kính, sau đó lảo đảo ngã xuống đất, không cử động nữa.

Hình ảnh dừng lại ở đây một lúc lâu, không có một tiếng động nào khác, cũng không có người nào khác tiến vào, như thể tất cả mọi người đều biến mất.

Ngay khi Thẩm Mộng Dao nghĩ rằng video kết thúc tại đây, chuẩn bị bấm đóng thì trong video lại có tiếng bước chân, nhưng lại càng giống tiếng có một thứ gì đó đang được kéo, có chút giống giống tiếng Dương Khả Lộ kéo Dương Viện Viện đi vừa rồi.

Quả nhiên, Dương Khả Lộ nhanh chóng xuất hiện thêm một lần, khi nhìn thấy Trần Kha nằm trên mặt đất, cậu rõ ràng có chút sửng sốt, nhưng sau đó lại bật cười, tiếng cười trông có chút vui vẻ. Ống kính không quay được tình huống của Dương Viện Viện, nhưng có lẽ là lành ít dữ nhiều, dù sao nơi mà cô bị đâm, là tim.

Tiếng cười của Dương Khả Lộ đột ngột dừng lại khi đối diện với ống kính, trong mắt bắt đầu sáng lên một chút, đó là một cảm xúc rất khó tả, không giống một thứ sẽ có ở một kẻ điên.

"Vương Tỉ Hâm, em nói xem. . . chúng ta cùng chết dưới một chiếc kéo, có phải cũng xem như là cùng nhau chết không. . . chị không lừa em, chị thật sự luôn ở bên em. . ."

Dương Khả Lộ nhìn bản thân trong ống kính, lau khô vết máu trên chiếc kéo mà mình đang cầm. Cậu phải ở vị trí tương tự, dùng cách thức tương tự kết thúc chính mình, cậu đã giữ lời hứa của mình.

"Còn nữa. . . em đã cố gắng hết sức, nhưng chị. . . không thực hiện được lời hứa của mình. . . Đường Lỵ Giai. . ."

Vừa dứt lời, Dương Khả Lộ đã đâm kéo vào cổ mình trước ống kính, ngay lập tức, máu đỏ tươi phun ra, bắn lên sàn và tường, cũng nhiễm đỏ cả ống kính.

Kế hoạch trốn thoát của thiếu niên chưa bao giờ có vé quay trở lại, vì vậy Dương Khả Lộ chưa bao giờ nghĩ đến việc quay đầu. Thật ra cậu biết Trịnh Đan Ny ở ngay trong phòng, nhưng cậu không đuổi tận giết tuyệt, ngược lại, đưa ra lời nhắc nhở ở đoạn cuối của video, về đêm thứ ba ở Thượng Hải, và đêm thứ hai của bọn họ, đây là lời nhắn nhủ tốt nhất của cậu.

"Chỉ còn lại một mình Đan Ny. . . em ấy thì sao đây?"

Hứa Dương Ngọc Trác thấp giọng hỏi, hai mắt có chút đỏ lên, bọn họ gần như mất sạch hết người vào đêm thứ hai, nhưng khuôn mặt tràn đây sức sống kia giờ phút này đã trở nên ảm đạm, từ lúc bắt đầu, bọn họ không có tương lai nữa.

"Video có lẽ là do em ấy gửi cho chúng ta. . . ít nhất có thể chứng minh em ấy còn sống."

Khóe môi của Thẩm Mộng Dao nhếch lên tạo thành một nụ cười khó coi, cúi đầu có chút giống đang tự an ủi chính mình, đêm thứ hai thảm liệt của bọn họ, đau khổ không phải là câu chuyện, mà là tất cả mọi người trong câu chuyện.

"Nhưng đây có lẽ là kết thúc thật sự của nó, nhỉ?"

Vương Dịch bước lên trước, tắt máy chiếu, ngồi trở lại bên cạnh Thẩm Mộng Dao. Có nguyên nhân thì chắc chắn phải có quá trình, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc, dù là hạnh phúc hay đau buồn.

——————————

Reader tổng kết nhẹ nhàng:

"Có bắt đầu thì sẽ có kết thúc, dù là hạnh phúc hay đau buồn.

Hâm Lộ: Nguyện điên cuồng dù đau khổ, điên cuồng đến đâu cũng chỉ đổi lấy điều ước được bên nhau.

Hân Dương: Nguyện tự mình dùng hết khả năng của bản thân để đổi lấy sự bình an của người, điều làm tôi hạnh phúc là người còn sống.

Hắc Miêu: Chạy đi chạy lại đến kiệt sức, một dao máu tươi bắn khắp nơi, trên sân khấu có hàng nghìn hàng vạn người ngăn trở, né tránh bao nhiêu lần, hóa ra tôi chưa bao giờ quên —— tôi còn yêu người, chiếc nắp lon trong vũng máu là kết tinh tôi chưa bao giờ từ bỏ.

Thi Tình Họa Dịch: Chút thanh tỉnh cuối cùng, khe hở ở đầu ngón tay là khoảng cách sinh tử, ánh mắt dịu dàng cuối cùng nói lời vĩnh biệt, Vương Dịch trời mưa cũng phải nhớ rõ!

Văn Kỳ: Một bước nhảy của chúng ta về phía chân trời nở rộ rực rỡ, tôi và người là pháo lửa của nhân gian.

Đản Xác: Có lẽ máu chảy ra từ bảy nơi không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ là tôi không còn sức ăn món bít tết của người, xin lỗi vì người vẫn nhìn thấy dáng vẻ đẫm máu của tôi."

————

Buồn đủ rồi, qua chuyên mục tác giả cung cấp thêm thông tin:

Mục đích của Liga không đơn giản chỉ là bảo vệ Tả

————————

Trung Thái quá thảm rồi :v

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info