ZingTruyen.Info

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Trở lại sân thượng

SomeSadMem

Hai người đều đang giằng co, giống như trở lại sân thượng tối hôm qua, Viên Nhất Kỳ quyết tâm chết, chỉ để đổi lấy Thẩm Mộng Dao, mà Vương Dịch thì lại muốn bù đắp cho những sai lầm của Châu Thi Vũ, đổi lại Thẩm Mộng Dao lại giống như đang chuộc tội hơn.

"Điều mà Châu Thi Vũ muốn chính là Viên Nhất Kỳ chết, còn Vương Dịch thì sống. Nếu Vương Dịch tùy tiện đi đổi thì Dao Dao cũng sẽ mất đi giá trị lợi dụng, làm như vậy chỉ khiến đối phương tức giận mà thôi. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác không quan tâm đến trận giằng co của cả hai, chỉ đi theo suy nghĩ hiện tại để làm rõ tình hình lúc này. Điều mà Châu Thi Vũ muốn, là chết cùng Viên Nhất Kỳ, như vậy sách thật trong tay Thẩm Mộng Dao có thể giúp Vương Dịch sống, vì vậy Viên Nhất Kỳ đi đổi lấy nàng là con đường trực tiếp nhất, nhưng cũng chắc chắn là con đường chết, cho dù chọn như thế nào đi chăng nữa thì đều là đường chết.

"Em không quan tâm, có thể vì trải qua những chuyện này mà được ở bên cạnh Dao Dao một lần nữa, em đã chờ rất nhiều năm, vậy nên nếu mạng sống của em có thể đổi lấy chị ấy, em sẽ không chút do dự."

Viên Nhất Kỳ nhìn Hứa Dương Ngọc Trác sau lưng mình, ánh đèn mỏng manh từ đèn pin điện thoại chiếu vào mặt cậu, cậu có sự nghiêm túc chưa từng có trước đây, cậu có thể nhìn rõ một số chuyện, nhưng lại thích tiến vào sâu bên trong khu rừng đến không thể thoát ra, lần này, Thẩm Mộng Dao là khu rừng mà cậu đã bước vào, sau bao nhiêu năm, cậu vẫn không thể thoát ra.

Hứa Dương Ngọc Trác quay mặt đi, không còn nhìn cậu nữa, cũng không nói gì thêm. Nếu đây là lựa chọn của Viên Nhất Kỳ thì nàng không có quyền can thiệp, nàng không muốn trơ mắt nhìn Viên Nhất Kỳ hay Vương Dịch một mình đi, nhưng lúc này nàng không thể làm gì được.

"Tạm biệt, Dương tỷ. . . À! Đúng rồi. . . còn nữa, em đã nói mình nợ chị, nhưng bây giờ xem ra là không trả lại được rồi. . ."

Viên Nhất Kỳ nhìn sườn mặt của Hứa Dương Ngọc Trác, gọi nàng một tiếng Dương tỷ hiếm có. Với cậu, sự im lặng của Hứa Dương Ngọc Trác chính là ngầm ủng hộ lựa chọn của cậu. Về lời hứa mà Viên Nhất Kỳ đã nhắc đến, Hứa Dương Ngọc Trác luôn nghĩ là đứa trẻ trước mắt chỉ đang chơi đùa, nhưng không ngờ Viên Nhất Kỳ thực sự nghiêm túc về điều đó.

Hứa Dương ngọc Trác quay đầu lại, chỉ thấy Viên Nhất Kỳ đã đi cách xa các nàng hai ba bước, nàng còn chưa kịp nói lời tạm biệt với cậu thì đứa trẻ kia đã càng ngày càng xa nàng.

Vương Dịch ở bên cạnh không biết đang suy nghĩ gì, cũng không nhúc nhích, để mặt cho Viên Nhất Kỳ đi ngang qua mình, nhưng lại không biết là nghĩ đến gì mà khi Hứa Dương Ngọc Trác quay đầu lại thì cậu cũng ngẩng đầu lên, tiến vài bước đuổi theo giữ chặt Viên Nhất Kỳ lại.

Viên Nhất Kỳ dường như nghe thấy động tĩnh phía sau, cậu không quay đầu nhưng cũng không tiếp tục đi về phía trước, buộc Vương Dịch đang muốn chạy đến dừng lại, sau đó, giọng nói khàn khàn vang lên.

"Chị không trách em, cũng không trách Châu Thi Vũ. Chị ấy có thể chọn cùng chị đồng quy vu tận vì em, chị cũng sẽ lựa chọn như vậy. Chị "giết" người mà em yêu nhất, vì vậy đừng tự trách mình, thay chị bảo vệ Thẩm Mộng Dao, sau đó, trốn thoát. . ."

Vừa dứt lời, tiếng "sàn sạt" liền vang lên, Vương Dịch phản ứng rất nhanh, xoay người áp hai người còn lại vào góc tường, cậu chỉ nghe được tiếng bước chân ở sau lưng càng lúc càng nhanh, có lẽ là Viên Nhất Kỳ tăng tốc, trước tiên cậu phải đến 336 để cứu Thẩm Mộng Dao ra.

Viên Nhất Kỳ tính khoảng cách, nương theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại để nhìn thấy số phòng. Cậu không dám bật đèn pin, vì điện thoại không còn nhiều pin cho lắm, ít nhất thì lượng pin này vẫn còn có chút tác dụng trước khi cậu cứu Thẩm Mộng Dao.

Tiếng "sàn sạt" mang theo cảm giác áp bách hung hãn xuyên qua màng nhĩ, xông thẳng vào đại não, cảm giác tê dại khiến chân Viên Nhất Kỳ mềm nhũn, mắt bắt đầu ứ máu, gân xanh trên cổ đột nhiên nổi lên, lại là cảm giác ngột ngạt quen thuộc đó, nhưng lần này dữ dội hơn, thậm chí còn chẳng cho Viên Nhất Kỳ thời gian để thích ứng, như muốn lấy mạng cậu chỉ trong một đòn.

Nằm trên mặt đất, Viên Nhất Kỳ đã chẳng còn sức để giãy dụa, ý thức dần trở nên mơ hồ, hai mắt đẫm máu, cậu không dám nhắm mắt, vì sợ một khi mình nhắm mắt lại thì sẽ không thể mở ra được nữa. Trong lúc bối rối, cậu chạm vào con dao gấp nhỏ mà mình mang theo để phòng thân bằng đôi tay vẫn còn hoạt động được, không suy nghĩ quá nhiều, cậu lập tức ấn chốt mở, vung lưỡi dao vừa bật ra lên, cắm nó vào cánh tay của mình.

Cơn đau dữ dội lập tức kích thích mọi dây thần kinh của cậu. Viên Nhất Kỳ nắm chặt cánh tay đang đau đớn, chậm rãi đứng dậy, tựa người vào cửa phòng, cậu dùng cánh tay còn lại xoay tay nắm cửa, cửa phòng từ từ mở ra. Mất đi chỗ dựa đột ngột khiến Viên Nhất Kỳ đã không còn sức ngã vào trong phòng, máu bắn ra khắp nơi, trên tay nắm cửa, trên mặt đất, chảy xuôi xuống, trông rất rợn người.

Chỉ mới mở cửa mà đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cậu, cảm giác ngột ngạt kèm theo cả sự tê liệt khiến cậu không còn cảm nhận được sự đau đớn ở tay, như thể bị gây mê để phẫu thuật, cậu cũng sắp mất hết ý thức.

Trong lúc cấp bách, cậu không còn khả năng đưa ra phán đoán nào nữa, thêm một cú đâm cũng không có tác dụng gì, đứng lên lại càng là chuyện không thể. Cậu quơ quào cánh tay không bị thương của mình, chống thân mình dậy, cho dù có phải bò, cậu cũng phải tìm được Thẩm Mộng Dao.

"Thẩm Mộng Dao, đừng sợ, em sẽ sớm tìm được chị thôi. . ."

Viên Nhất Kỳ không ngừng lặp đi lặp lại câu này. Đó là niềm tin để cậu tiếp tục bước đi, mỗi một bước đều kéo dài vết máu trên mặt đất. Cậu cứ như vậy mà theo cửa vào được bên trong phòng.

Thẩm Mộng Dao vẫn nằm giữa phòng, trên người không có vết thương nào, quả nhiên Châu Thi Vũ không hề có ý định làm tổn thương nàng, đúng như bọn họ đã đoán, mục tiêu của Châu Thi Vũ chỉ có Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ ngã xuống bên cạnh Thẩm Mộng Dao, cậu đã không còn chút sức lực nào, ngay cả chút ý chí cuối cùng cũng đã cạn kiệt, cậu dùng hết chút sức lực còn lại mở mắt ra, mơ hồ đưa mắt nhìn Thẩm Mộng Dao. Một chiếc nắp lon lặng lẽ xuất hiện giữa hai người họ, rất giống xuất hiện từ trong hư không.

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy chiếc nắp lon kia, khóe môi giật giật nhưng cổ họng lại không phát ra âm thanh nào, cậu chỉ có thể bật ra tiếng nức nở, nhưng vẫn cố gắng giữ mắt mình mở, không cho phép nó khép lại. Đến cuối cùng, trong mắt cậu vẫn chỉ có người con gái đã đeo chiếc nắp lon kia vào ngón út của cậu, người con gái mà cậu mãi mãi nuối tiếc.

Đèn hành lang sáng lên, chiếu sáng toàn bộ hành lang, phía trước không còn là một màu đen trống trải mà đã trở về như cũ, Mobius biến mất nghĩa là Viên Nhất Kỳ đã vĩnh viễn ra đi. Cả ba người bật dậy, sau khi lấy lại tinh thần liền chạy về phía 336. Vết máu kéo dài từ cửa đến giữa phòng, bọn họ khó có thể tưởng tượng được Viên Nhất Kỳ đã trải qua những gì, nhưng khi nhìn thấy cậu lặng lẽ nằm bên cạnh Thẩm Mộng Dao, tất cả đều nghĩ có lẽ Viên Nhất Kỳ rất hạnh phúc, vì cậu đã bảo vệ được người mà cậu muốn bảo vệ nhất.

Hứa Dương Ngọc Trác bước đến, vuốt nhẹ mắt Viên Nhất Kỳ, băng bó đơn giản cho cánh tay cậu, vật tư có hạn, mọi thứ đều được xử lý rất giản đơn, chờ sau khi bọn họ hoàn toàn an toàn thì sẽ quay lại đưa cậu đi.

"Vương Dịch, em đưa Thẩm Mộng Dao đi trước đi! Châu Thi Vũ có lẽ sẽ lên sân thượng. Nếu đã đạt được mục đích thì em ấy nên tự sát trước khi ý thức của bản thân hoàn toàn biến mất. . ."

Vương Dịch có chút cảm phục sự lý trí của Hứa Dương Ngọc Trác, dù nhìn thấy những cảnh này vẫn không sợ hãi, thay vào đó là phân tích và suy nghĩ về vấn đề một cách lý trí hơn, thậm chí còn biết suy xét cho người khác. Nàng biết bây giờ không phải lúc để hồi tưởng quá khứ, đắm chìm trong bi thương, nàng có thể thoát ra khỏi những cảm xúc đó.

Nhưng thật ra Hứa Dương Ngọc Trác không mạnh mẽ như những người khác nghĩ. Nàng lén lau nước mắt khi băng bó cho Viên Nhất Kỳ, cố gắng kiềm chế bản thân không run rẩy vì sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng bi thảm này đó. Ngược lại, nàng học được cách che dấu, học được cách dùng hết sức khắc chế bản thân, vì nàng luôn nghĩ, nếu Trương Hân trải qua những chuyện này, cô sẽ làm gì? Sau khi mất đi Trương Hân, nàng càng muốn sống là Trương Hân hơn, không phải một Hứa Dương Ngọc Trác nhút nhát, chỉ biết trốn sau lưng, cần được bảo vệ khỏi mọi thứ.

Vương Dịch không trả lời, chỉ cầm sách lên, một tay đỡ Thẩm Mộng Dao dậy, Hứa Dương Ngọc Trác thấy vậy liền tiến lên giúp cậu, không quên kéo Đoàn Nghệ Tuyền vẫn còn đang ngây người. Tình trạng hiện tại của tất cả đã không thể chỉ dùng một từ thảm để miêu tả, nếu có thể được xem là người bình thường thì cũng chỉ còn nàng và Vương Dịch, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, e là ngay cả các nàng cũng được coi là không bình thường.

Con đường lên sân thượng suôn sẻ hơn mong đợi, có lẽ như Hứa Dương Ngọc Trác đã nói, lúc này Châu Thi Vũ không cần phải giết người vô tội nữa, việc nàng phải làm bây giờ là tự kết liễu bản thân.

Nhưng khi lên đến sân thượng, không có cảnh tượng kinh hoàng trong tưởng tượng, thay vào đó là sự yên tĩnh đến đáng ngạc nhiên, thậm chí bóng dáng của Châu Thi Vũ cũng không thấy đâu. Thời tiết lại tốt như tối hôm qua, gió nhẹ, bầu trời đầy sao, tất cả đều bình lặng như vậy.

"Đây có phải là sự bình yên trước cơn bão không?"

Vương Dịch nở nụ cười bất lực, sau khi đặt Thẩm Mộng Dao xuống, cậu vuốt mái tóc đã bị gió thổi rối tung của mình, trong mắt hiện lên cảm xúc khó có thể nói.

"Không phải bão, mà là trước khi mặt trời mọc. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn ánh sáng màu cam nhàn nhạt ở phía chân trời, màn đêm như bị một tầng sương mù bao phủ, lại là cảm giác quen thuộc kia, nhưng chỉ là không biết, đêm nay, ai nên biến mất. . .

Là Tả Tịnh Viện đến giờ vẫn chưa có tung tích, hay Lưu Thù Hiền đến bây giờ vẫn không thấy đâu, là Thẩm Mộng Dao đang bất tỉnh, hay Đoàn Nghệ Tuyền như mất đi linh hồn, hay sẽ là Vương Dịch còn đang nở nụ cười miễn cưỡng bên cạnh, cũng có lẽ là người trông dễ bắt nạt nhất như nàng.

Quay trở lại sân thượng luôn có thể mang lại những ký ức tồi tệ. Rõ ràng đó là chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua, nhưng dường như đã lâu lắm rồi, thậm chí khi nhớ lại thì cũng đã bắt đầu mờ nhạt. Có lẽ vì nàng không muốn nhớ lại, vì vậy mà chọn cách quên nó đi. . .

Âm thanh sột soạt từ phía sau khiến suy nghĩ của nàng trở lại. Thẩm Mộng Dao đã tỉnh, dường như đang thích nghi với những thay đổi của môi trường. Vương Dịch đã ngồi xổm xuống bên cạnh hỏi thăm quan tâm này kia, nhưng dường như Thẩm Mộng Dao không nghe được gì cả, chỉ ngẩn người, không biết đang nhìn gì.

Không bao lâu sau, ánh mắt của Thẩm Mộng Dao chuyển dần từ môi trường xung quanh sang chính tay mình, Hứa Dương Ngọc Trác có chút khó hiểu, vì vậy ngồi xổm xuống bên còn lại lặng lẽ chờ động tác tiếp theo. Chỉ thấy nàng thử xoay tay lại, sau đó mở lòng bàn tay ra, bên trong là một chiếc nắp lon có dính một chút máu. Hai người lập tức hiểu ra, không nói gì, chỉ xoay người nhìn ra bên ngoài sân thượng, cho Thẩm Mộng Dao chút không gian.


——————————

Nước mắt của ai rơi đây vậy? Chắc chắn là của mấy người, hong phải là của tui âu T_______T

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info