ZingTruyen.Info

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Tin nhắn riêng ẩn danh

SomeSadMem




Trong lòng Tả Tịnh Viện, hiện tại Đường Lỵ Giai đang có vai trò như thế nào? Là người ai cũng biết, là người xa lạ quen thuộc nhất, hay là người qua đường quan trọng nhất trong dòng người vội vã.

Em nghĩ, có lẽ đều không phải. Giữa cả hai từng có oanh oanh liệt liệt, đương nhiên cũng từng có tế thuỷ trường lưu, nhưng em lại không cam lòng.

Tại sao cả hai lại phải ngược lại, tế thuỷ trường lưu ở trước, oanh oanh liệt liệt ở sau.

Nếu được làm lại một lần nữa, em vẫn sẽ vì nụ cười của nàng mà chọn Quảng Châu, vẫn sẽ chọn ôm lấy nàng khi gió lớn tiến đến, vẫn là sơn móng tay của nàng, kim mao của nàng, Tả Tịnh Viện. . . của nàng.

Tả Tịnh Viện nhanh chóng chấp nhận sự thật mình bị giam trong trung tâm sinh hoạt một cách kỳ lạ chỉ vì muốn đến Thượng Hải chơi một chuyến. Vì trước khi đi em có nghe được tin đồn, là vì ở một khu vực nào đó xuất hiện chuyện dị thường không xã định, có lẽ sẽ thực hiện biện pháp quản chế.

Cũng may là em có không ít bạn bè ở Thượng Hải, có thể xem bất cứ phòng của ai là nhà, cũng có thể yên ổn vượt qua lần phong toả không rõ thời hạn này.

Nhưng nào có ai ngờ được, trong đêm phong toả đầu tiên, liên tục có việc kỳ lạ tìm đến.

Vốn nghĩ hôm nay sẽ là một đêm buồn tẻ, đêm không tối lắm, có lẽ là vì ánh trăng đêm này đặc biệt sáng hơn một chút.

Tắm rửa xong không có việc gì làm, em chỉ nằm trên giường xem video, buồn ngủ thì cũng có thể ngủ, em cảm thấy đã lâu rồi mới được làm những gì mình muốn bất cứ lúc nào.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên bình vang lên, em mới bừng tỉnh. Hoá ra vẫn vậy, vẫn sẽ luôn có người nào đó hoặc điều gì đó quấy rầy khi mình đang ngủ, mặc dù bây giờ hình vẫn còn sớm.

"Xin chào. . . xin hỏi vừa rồi bạn có giao hàng không?"

Một giọng nói không thân thiện phát ra từ đầu dây bên kia, có thể nghe ra được đối phương đang nhẫn nhịn gì đó, hoặc là đang kiềm nén bản thân.

Tả Tịnh Viện nhướng mày, cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao gọi số điện thoại của shipper lại gọi cho mình?

Em lấy điện thoại ra khỏi tai, nhìn thông báo cuộc gọi, nhưng trên đó viết rõ một cái tên quen thuộc —— Đoàn Nghệ Tuyền.

"Hàng gì? Đoàn Nghệ Tuyền, chị gọi nhầm số rồi!"

Tả Tịnh Viện có chút bất mãn vì bị đánh thức, rồi lại bối rối vì câu hỏi kỳ lạ của Đoàn Nghệ Tuyền, em lập tức theo bản năng mà cho rằng nàng gọi nhầm số.

Nhưng sau khi đối phương nghe vậy xong, rất lâu sau cũng không lên tiếng, như đang định dùng im lặng thay cho câu trả lời.

"Em muốn ngủ. . . cúp máy trước đây."

Thấy bên kia không có ý định kết thúc cuộc gọi, Tả Tịnh Viện cảm thấy không thể tiếp tục được nữa, muốn cúp máy thì luôn cần chút lễ phép vậy nên em dùng lý do muốn ngủ để tạm biệt.

Nhưng có lẽ việc ấn nút kết thúc cuộc gọi và việc trả lời là hai việc cần sự trùng hợp và ăn ý, ngón tay của Tả Tịnh Viện sắp chạm vào màn hình thì bên kia liên vang lên giọng nói nghi hoặc của Đoàn Nghệ Tuyền.

"Vậy bạn là. . .?"

Tả Tịnh Viện nhất thời cảm thấy không nói nên lời, nhưng nghĩ lại thì em cảm thấy hôm nay Đoàn Nghệ Tuyền có thể gì đó không ổn, lời nói cũng có chút kỳ quái.

"Tuyền Tuyền không lưu số của Tả Tả sao?"

Tả Tịnh Viện nghĩ ra cách tốt nhất để giảm bớt tình huống xấu hổ hiện tại, dùng cách nói giỡn có thể thể hiện thân phận của mình, cũng có thể chứng minh cả hai quen biết nhau.

"Tả Tịnh Viện? Nhưng rõ ràng chị đã gọi vào số điện thoại của shipper mà. . ."

Giọng nói bên kia đột nhiên xa dần rồi lại đến gần, nghĩ đơn giản chút cũng có thể đoán được là đang xác nhận số điện thoại.

"Nếu số điện thoại đúng, vậy sao lại gọi cho em?"

Theo suy nghĩ logic bình thường, điều đầu tiên Tả Tịnh Viện nghĩ đến chính là tại sao số điện thoại của shipper lại kết nối với mình. Nếu nghĩ sâu thêm một chút, em sẽ cho rằng đây là hình phạt vì thua game.

"Không phải là vì thua đại mạo hiểm đâu n. . ."

"Không phải."

Tả Tịnh Viện còn chưa nói xong thì đã bị Đoàn Nghệ Tuyền ở bên kia cắt ngang, một câu "không phải" rất quyết đoán, hiển nhiên là bên đó không có chơi game cùng nhau, vậy nên vấn đề lại quay trở về số điện thoại.

"Thuỷ Thuỷ lấy chuyển phát ở dưới lầu. . . là một quyển sách, nhưng chị không có mua sách nên gọi điện thoại cho shipper muốn hỏi một chút, nhưng. . . em lại bắt máy. . ."

Đoàn Nghệ Tuyền giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra, mặc dù ngắn nhưng cũng đủ rõ ràng.

Tả Tịnh Viện không biết bây giờ có thể hiện đại đến mức can thiệp vào để số điện thoại hiển thị khác với người nhận cuộc gọi hay không, nhưng em cũng tin là không ai sẽ vì một trò chơi khăm nhàm chán mà bỏ ra một số tiền lớn như vậy.

"Sách gì cơ, em không biết, nhưng vẫn nên cẩn thận, việc này có chút bí ẩn."

Quyển sách mà Đoàn Nghệ Tuyền nói, em cũng không biết vì em cũng không có, nhưng là bạn bà, em vẫn phải nhắc bọn họ cẩn thận.

Đầu bên kia không nói gì, vội vàng cúp điện thoại, chỉ còn lại một mình Tả Tịnh Viện vừa bị đánh thức, ngồi một mình trên đất tựa người vào cạnh giường.

Những điều kỳ lạ khó giải thích, em đơn giản sẽ không nghĩ đến, em luôn cho rằng bản thân nên thích ứng với mọi hoàn toàn cảnh, em đã có thành tựu cũng có những người yêu mến mình, quá trình và kết quả trông rất hoàn hảo, nhưng cũng có tiếc nuối.

Buổi tối thật sự rất thích hợp để suy nghĩ nhiều, Tả Tịnh Viện nhếch môi cười có hơi giễu cợt. Em không nhớ nổi đã bao lâu rồi không nghĩ về nàng, thậm chí dù có người cố ý nhắc tới nàng, em cũng nghĩ mình có thể bình tĩnh đối mặt, so với trước kia dày xéo bản thân chỉ vì muốn một kết quả, nàng của hiện tại cũng đã đủ làm em thoả mãn.

Em nằm trở lại giường, nhưng đã không còn chút buồn ngủ, vì không muôn bản thân nghĩ nhiều, em phải tìm một vài việc để làm, có lẽ lướt weibo cũng là một lựa chọn.

Vì là một tài khoản cá nhân không ai biết đến nên nội dung ở trang chủ cũng không có nhiều, hầu hết là những thứ mà em có hứng thú, ngay cả quảng cáo cũng chỉ là một chút tin tức. Bảng hotsearch đa phần là về lệnh phong toả và suy đoán về hiện tượng dị thường, nhìn thoáng thì em cảm thấy có hơi nhàm chán.

Nhìn dấu chấm đỏ trên mục tin nhắn riêng liền cảm thấy khó chịu, em muốn vào xoá rồi đi ngủ, nhưng bấm vào lại bị ảnh đại diện màu xám cùng với nickname là người dùng 9881996118 thu hút sự chú ý, người kia đã dùng tài khoản này gửi một tin nhắn.

Tả Tịnh Viện hơi nhíu mày, vốn định bỏ nhưng lại bị sự tò mò thúc đẩy, cơ thể thành thật đáp lại, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình. Tin nhắn không dài, một câu đơn giản nhưng cũng đủ làm em cảm thấy kinh hãi.

"Tả Tịnh Viện. . . chúng ta nói chuyện đi, tôi chờ em ở lầu dưới của trung tâm sinh hoạt Thượng Hải."

Mọi người đều biết chuyện em ở Thượng Hải, vậy nên người kia biết em đang ở Thượng Hải cũng không có gì lạ, nhưng một người xa lạ lại muốn tìm mình để nói chuyện, đây mới là điều kỳ lạ.

Tả Tịnh Viện suy nghĩ một hồi, chọn quyết định hỏi rõ trước, nhưng nghĩ lại thì, tài khoản mà người này dùng nhìn qua đã biết là tài khoản phụ mới tạo, như vậy chắc chắn là đã chuẩn bị từ trước, vậy nếu mình hỏi như vậy cũng không hỏi ra được gì.

Nhưng bây giờ cách duy nhất để làm rõ chuyện này là đi xuống lầu xem thử.

Ngay khi Tả Tịnh Viện mở cửa phòng, em đã bị tiếng đóng cửa nặng nề bên ngoài doạ sợ, chắc là có người vừa mới vào phòng ai đó.

Trên hành lang vắng lặng, sự yên tĩnh có chút đáng sợ, theo lý thuyết mà nói thì trung tâm là nơi tụ tập của những con cú đêm, thời điểm này hẳn là thời điểm sôi động, bầu không khí hiện tại quả thực có hơi bất thường.

Đèn ở lầu 1 của trung tâm bị mờ, không biết có phải do mạch điện hay không mà đèn của trung tâm hôm nay đều gặp trục trặc, hành lang lầu 3 lúc sáng lúc tối cùng với việc đèn ở lầu 1 thì gần như không sáng nổi đều có thể giải thích cho vấn đề này.

Lầu một cũng không có ai, Tả Tịnh Viện lấy hết can đảm mà đi dọc theo chân tường đến cửa trung tâm. Vì phong toả mà trên cửa còn có thêm một cái khoá, em đưa tay đẩy hai lần nhưng đẩy không ra, nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy một bóng người nào, một cảm giác kỳ lạ lập tức ập đến.

Em bắt đầu cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, trong lòng không ngừng đưa ra những gợi ý tâm lý cho bản thân. Em nghĩ, mình chỉ đang bị lừa, đây có lẽ chỉ là một trò đùa, bao gồm cả cuộc gọi trước đó của Đoàn Nghệ Tuyền.

Em thả tay nắm cửa ra, lùi lại một bước, làm gió mát len lỏi qua khe cửa, nếu cẩn thận lắng nghe thì còn có cả tiếng gió rít trầm thấp.

Ngay khi Tả Tịnh Viện chuẩn bị xoay người rời đi thì hai lòng bàn tay đột nhiên đập vào cửa kính, sau đó bắt đầu điên cuồng đẩy, cửa kính bị thế lực kia làm run rẩy, liên tục phát ra âm thanh "rầm rầm".

Người đang đứng bên ngoài cả người đều mặc đồ đen, ẩn mình trong bóng tối, với ánh sáng mờ ảo thì không thể nhìn thấy rõ đó là ai, thậm chí còn chẳng phân biệt được đó có phải là "người" hay không.

Tả Tịnh Viện hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ, lòng bàn tay kia như dừng lại trên mặt mình, trong đầu có giọng nói bảo em chạy nhanh nhưng cơ thể lại không biết phải phản ứng như thế nào, em chỉ đứng sững người trước cửa, chỉ cách người bên ngoài một cạnh cửa.

Ổ khoá vẫn còn vững chắc vừa rồi cũng phải chịu thua trước những cú đẩy điên cuồng, ngay lúc ổ khoá bật ra, Tả Tịnh Viện cuối cùng cũng có phản ứng, em xoay người bỏ chạy, mặc kệ người phía sau có vào cửa đuổi theo mình hay không.

Như một con ruồi không đầu, chỉ biết chạy, không kịp nhìn phương hướng. Khi em chạy đến thang máy thì nhìn thấy bảng điện tử hiển thị lầu 3, em mới nhận ra mình không còn kịp lên thang máy, vì vậy em chỉ có thể quay đầu lại để leo thang bộ.

Nhưng ngay lúc quay đầu lại, em thực sự mặt đối mặt với người kia, ngay trong nháy mắt, em cảm thấy sự ngột ngạt và hoảng sợ mà trước đây mình chưa từng trải qua bao giờ.

"Không phải đã nói là sẽ nói chuyện sao?"

Người kia đột ngột mở miệng, cả người như toát ra khí lạnh nhưng giọng nói lại khiến Tả Tịnh Viện cảm thấy có chút quen thuộc.

Có thể nói thì chứng tỏ là người, là người vậy sẽ luôn có cách để đối phó. Em vừa nghĩ như vậy vừa tính toán lùi về sau, trước hết là giữ khoảng cách.

Nhưng khi Tả Tịnh Viện bắt đầu di chuyển, em còn chưa kịp mở miệng thì người kia đột nhiên nghiêng người ngã thẳng xuống, ngã vào vòng tay em, dường như còn có vật gì đó rất nặng rơi xuống bên cạnh chân em.

Tả Tịnh Viện có hơi sững sờ, vươn tay lay người trong lòng, thấy người đó trông không giống như đang giả vờ ngất xỉu mới run rẩy vươn tay tháo chiếc khẩu trang màu đen mà người đó đang đeo xuống.

"Đường Lỵ Giai!!!"

Sau khi nhìn thấy người đó trông như thế nào, Tả Tịnh Viện gần như hét lên, em biết gần đây Đường Lỵ Giai đang ghi hình cho một chương trình, nhưng tại sao chị ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lại còn với cách đáng sợ như vậy.

Trước khi có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, em đã biết mình không đủ sức, toàn bộ sức nặng của Đường Lỵ Giai đều đặt trên người em, em biết mình kiên trì không được lâu nữa, nói gì đến việc đưa nàng về phòng.

Em chậm rãi ngồi xổm xuống, tư thế nửa ngồi xổm có thể kiên trì lâu hơn một chút, bây giờ em không biết phải gọi ai đến hỗ trợ, chỉ có thể dùng cách này để kéo dài. Tầm mắt em nhìn theo cơ thể Đường Lỵ Giai, rồi xuống bên chân nàng, em nhìn thấy một quyển sách màu đen.

"Sách?. . . Sách!"

Tả Tịnh Viện đỡ Đường Lỵ Giai bằng một tay, tay kia cầm sách lên, trong đầu hiện lên cảnh Đoàn Nghệ Tuyền gọi điện thoại cho mình, em quay đầu nhìn Đường Lỵ Giai đang trong tay mình, đặt sách xuống lấy điện thoại ra khỏi túi, bấm số.

"Đoàn Nghệ Tuyền! ! Cứu người! !"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info