ZingTruyen.Info

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Tin nhắn nặc danh

SomeSadMem


Trong không trung phảng phất mùi pháo hoa, còn có thể nhìn thấy khói pháo mờ mịt, cũng không quá rõ ràng, như hơi ấm của máy sưởi khi vào đông, lướt qua trong giây lát, sau đó biến mất.

Kéo cơ thể mệt mỏi của mình lên sân thượng, Trần Kha đã kiệt sức, đẩy cánh cửa có hơi nặng nề ra, cảnh tượng sau nó xuất hiện rõ ngay trước mắt cô. Nó không bi thảm như cô đã tưởng tượng, một mình Trịnh Đan Ny nằm trên mặt đất, có chút yên tĩnh, rất giống một chút bình yên ngắn ngủi sau khi chiến tranh kết thúc.

Trần Kha cố hết sức lảo đảo đi về phía Trịnh Đan Ny, trên đường đi thì đầu gối bị ván cửa làm trầy, cô cũng không quan tâm, cho đến khi quỳ xuống bên cạnh Trịnh Đan Ny thì mặt đất thô ráp ma xát với miệng vết thương, lúc này cô mới phản ứng, mím môi, sau đó chuyển sự chú ý của mình sang Trịnh Đan Ny.

Trên người Trịnh Đan Ny không có vết thương hay vết máu nào, quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, ít nhất có thể chứng minh là nàng không bị thương nhiều, nhưng vết bầm tím trên cổ tay vẫn làm tim cô ngưng trệ.

Trần Kha kiểm tra toàn thân Trịnh Đan Ny một lần, sợ rằng mình bỏ sót những vết thương khác, sau khi xác nhận trừ vết bầm tím ra thì không còn gì khác thì mới thả lỏng, lẳng lặng ngồi bên cạnh, chìm vào suy nghĩ.

Cô không thể ngay lập tức chấp nhận được sự thay đổi đột ngột ngày, chứ đừng nói gì đến cái chết đột ngột của bạn thân mình. Nếu video là thật, thì vừa rồi Từ Sở Văn và Diệp Thư Kỳ đã nhảy khỏi sân thượng này. Ở đây không có ai khác, vậy Trịnh Đan Ny cũng là do hai người đưa đến, nhưng, cô không hiểu tại sao Từ Sở Văn lại làm vậy.

Nếu nghĩ mãi cũng không ra thì Trần Kha không có ý định nghĩ tiếp, tóm lại cô rất hiểu mình đang trải qua những gì, cũng nên học cách chấp nhận những việc như vậy. Thậm chí cô còn nghĩ đến việc dùng cách như vậy để kết thúc chính mình, nhưng sau khi nhìn thấy Trịnh Đan Ny còn sống thì cô đột nhiên có hy vọng mới, có lẽ cô có thể điều tra ra tất cả rồi sống đến cuối cùng! Không ai có thể chắc chắn được.

Thay đổi một chút tư thế ngồi của mình, Trần Kha hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên hộp y tế ở bên cạnh, mặc dù trông giống một hộp y tế bình thường, nhưng việc nó xuất hiện ở nơi này một cách bí ẩn rất kỳ lạ.

Cô tiến về phía trước, cầm hộp y tế lên, tờ giấy bên dưới cũng lộ ra. Nó chỉ là một tờ giấy ghi chú bình thường, trông giống như được xé ra từ một quyển nhật ký bình thường, thậm chí phần mép còn không được xé gọn gàng, nhưng nếu nhìn kỹ các nếp gấp thì sẽ thấy chúng rất có trật tự.

Dòng chữ được viết bằng bút đen trên giấy có hơi nguệch ngoạc, xem ra nó được viết rất vội vàng, kết hợp với mép giấy thì mảnh có lẽ mảnh giấy này đã qua tay hai người, và bây giờ là đến tay Trần Kha. Xé giấy và viết là cùng một người, nhưng người gấp giấy thì lại là một người khác.

Người đầu tiên muốn nhắc nhở gì đó một cách rất gấp gáp, còn người sau thì nguyện ý đưa mình đến cửa, dường như muốn đưa ra gợi ý nên mới đặt ghi chú dưới hộp y tế, nhưng vì mục đích gì thì cô không cách nào biết được.

Trần Kha sững sờ nhìn vào dòng chữ trên tờ giấy. Bên trên chỉ có một câu rất dễ hiểu, nó nói sách của Trần Kha đã bị đánh tráo, lại không nói rõ là ai. Điều này chỉ có 2 trường hợp, hoặc là người nhắc nhở cũng không biết là ai tráo, hoặc không có thời gian để nhắc nhở là ai.

Nhưng lời này vẫn đủ để nhắc nhở Trần Kha, điều này đủ để thấy là cuốn sách mà bọn họ đang cầm vốn không phải là của họ, mà là có người ăn trộm rồi đổi sách của mình sang chỗ hai người. Nhưng, người đó là người viết giấy hay là người gửi giấy? Mục đích của việc tráo sách là gì? Tất cả lại như đi vào ngõ cụt, không chút manh mối.

Trần Kha nhét tờ giấy vào túi, dựa vào mép lan can rồi từ từ đứng dậy, nhìn xuống bên dưới, quả nhiên dưới lầu không chút dấu vết, điều này càng khiến cô chắc chắn là mình đã tận mắt nhìn thấy Từ Sở Văn và Diệp Thư Kỳ biến mất như pháo hoa.

Từ từ thu hồi tầm mắt lại, cô chậm rãi quay trở lại bên cạnh Trịnh Đan Ny, màn hình điện thoại bên cạnh hiển thị khung trò chuyện của cô, tin nhắn mới nhất là video kia, không cần nghĩ nhiều cũng biết video này là do người kia gửi, mục đích của người đó dường như rất rõ ràng, nhưng lại rất mơ hồ, tựa như ánh ban mai bị lớp sương mù ở phía chân trời che khuất, khiến người ta không thể xác định mặc trời đã mọc hay chưa.

Trong đêm đầu tiên, các nàng trải qua vòng tuần hoàn, không gian ngược, và sự đuổi tận giết tuyệt của một Hồ Hiểu Tuệ đã bị thay thế. Cái chết của Trương Hân cho các nàng biết được một phần sự thật, đồng thời cũng đẩy các nàng xuống một chiếc vực sâu hơn. Đêm thứ hai đã đến, các nàng lại không có manh mối nào để đối phó, hoặc nên nói, các nàng đã biết người bị thay thế trong đêm thứ hai là ai, nhưng lại không có cách nào để đối phó.

Đối mặt với cái chưa biết, các nàng có can đảm đi khám phá, nhưng bây giờ đã biết mình phải đối mặt với cái gì, các nàng chọn rút lui. Tất cả đều biết tình hình của Vương Dịch rất nguy hiểm, nhưng không biết nên dùng cách nào để cứu cậu, rất giống các nàng của hiện tại khi đối mắt với việc tiếng thông báo tin nhắn vang lên trong 342, không có chút manh mối nào.

Viên Nhất Kỳ không phải người sẽ ngồi chờ chết, cậu định đi kiểm tra nhưng còn chưa ra khỏi cửa đã bị Thẩm Mộng Dao ngăn lại, lý do là nàng không muốn thấy Viên Nhất Kỳ bị thương vô ích, chịu chết vô ích, vậy nên nàng muốn thảo luận biện pháp đối phó.

So với sự bình tĩnh của mọi người mà nói thì chuyện này không hề dễ dàng với Hứa Dương Ngọc Trác. Khi biết 342 có thể vẫn còn tin tức về Trương Hân, nàng không còn bình tĩnh được nữa. Mặc dù nàng không biết thông báo kia có phải là từ thiết bị của Trương Hân hay không, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận, không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào về cô, dù cho đây có thể là cái bẫy đầu tiên của đêm nay.

Trong lúc mọi người không chú ý, Hứa Dương Ngọc Trác lấy cớ đi vệ sinh, nhưng giả vờ tiến gần đến cửa, dùng tốc độ cực nhanh mở rồi đóng cửa, chạy về phía 342, chờ đến khi mọi người phản ứng thì nàng đã biến mất chỉ tỏng nháy mắt.

Lưu Thù Hiền giật mình, cơ thể phản ứng trước, vừa chạy đến cửa thì lại đột nhiên quay đầu lại, cầm theo quyển sách giải đáp đang đặt một bên, sau đó đuổi theo.

Mặc dù bây giờ bọn họ đã liên kết với sách giải đáp, không có nguy cơ bị thay thế, nhưng vẫn sẽ bị những người đã bị thay thế thương tổn, không biết đây có phải là ảo giác mà "Châu Thi Vũ" cố ý tạo ra hay không, nhưng có thể chắc chắn một điều, đêm nay bắt đầu rồi.

Khi Lưu Thù Hiền đuổi đến nơi, cửa 342 đã mở rộng, ó lẽ do quá vội vàng nên Hứa Dương Ngọc Trác cũng không kịp đóng cửa, chỉ đứng trước chiếc bàn nhỏ, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trên bàn, không biết đang nghĩ đến gì.

"Tìm thấy gì không?"

Lưu Thù Hiền đi vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại, cũng không nói lời trách móc Hứa Dương Ngọc Trác tự tiện hành động, làm việc bốc đồng. Ngược lại, cô có thể hiểu rất rõ, bởi vì nếu Hồ Hiểu Tuệ có bất kỳ tin tức nào thì cô cũng sẽ bất chấp như vậy.

Điện thoại di động trên bàn không nhận được tin nhắn nào, âm thanh thông báo cũng không vang lên nữa. Nhưng Hứa Dương Ngọc Trác nhớ trước khi ra ngoài trên bàn không có thứ gì, Trương Hân cũng không giữ thiết bị điện tử nào trong phòng, điện thoại đột nhiên xuất hiện, rất có thể là có người cố ý làm, hoặc thực sự chỉ là ảo giác.

Hứa Dương Ngọc Trác không nóng vội trả lời câu hỏi của Lưu Thù Hiền, nàng ngồi xếp bằng trên thảm, cầm điện thoại trên bàn thuần thục mở khóc, nhảy đến giao diện sạch sẽ, không có tin nhắn nào, chỉ hiển thị có một tin nhắn ngắn, nhưng chỉ có một tin tức thì không đến mức phát ra âm thanh thông báo nhiều đến như vậy.

Lưu Thù Hiền đi đến bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác, khoanh chân ngồi xuống, tầm mắt rơi vào giao diện điện thoại, thấy Hứa Dương Ngọc Trác do dự không biết nên bấm vào xem không liền giành trước việc ra quyết định giúp nàng.

Nhấp vào giao diện tin nhắn, nội dung bên trong đã bị xóa sạch sẽ, ngoại trừ một tin mới đến ra thì không còn gì khác, xem ra ngay cả tin nhắn nặc danh từ lâu trước kia cũng đã bị Trương Hân xóa sạch rồi.

Người gửi tin nhắn là một cái tên quen thuộc, nhưng cái tên này xuất hiện vào lúc này lại chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi và bàng hoàng, mọi thứ dường như khác với những họ dự đoán. Trước đó, họ đã đoán người tạo ra tất cả chính là Châu Thi Vũ, nhưng bây giờ xem ra, Đường Lỵ Giai không thể không liên quan.

Nội dung tin nhắn không có gì khác, giống như những tin nhắn nặc danh mà Trương Hân nhận được theo lời kể của Lưu Thù Hiền, nhưng lần này nó được gửi với tên của người thật. Người gửi là Đường Lỵ Giai đang ngủ say. Điều này không khỏi làm người khác nghi ngờ nàng có thực sự đang ngủ hay không, hoặc nghĩ kỹ hơn, nàng có lẽ đã thức dậy từ lâu. . .

"Có cần gửi tin nhắn hỏi Tả Tịnh Viện không?"

Lưu Thù Hiền rời mắt khỏi màn hình điện thoại, quay đầu nhìn Hứa Dương Ngọc Trác đang ở bên cạnh, muốn hỏi ý kiến của nàng, dù sao chuyện này có thể liên quan đến Trương Hân, bản thân cô không thể làm chủ.

"Vai trò hiện tại của Tả Tịnh Viện cũng giống như Vương Dịch, hỏi em ấy không phải là một lựa chọn khôn ngoan. Hơn nữa, em ấy có lẽ giống với chúng ta, chẳng biết gì cả."

Sau một thời gian bình tĩnh, Hứa Dương Ngọc Trác đã không còn mù quáng như lúc đầu, nàng bắt đầu suy nghĩ nên chọn gì, cũng cân nhắc những ưu nhược điểm sẽ nảy sinh sau khi lựa chọn.

"Sao chúng ta không quay về 336 trước, mang theo điện thoại di động, nếu gặp phải tình huống gì đó thì tốn hơn hết là nên thảo luận trước."

Lưu Thù Hiền đưa ra lời khuyên, đưa ra một gợi ý đúng lúc, hai người ở trong căn phòng này không tốt lắm, có lẽ là sợ Hứa Dương Ngọc Trác tức cảnh sinh tình rồi lại hành động ngoài ý muốn, cũng sợ nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ xảy ra chuyện gì đó. Tóm lại, sau khi xác nhận tình hình xong, hai người nên rời đi ngay lập tức.

"Được, đi thôi."

Hứa Dương Ngọc Trác lập tức đứng dậy, cầm điện thoại trên bàn nhét vào trong túi áo khoác, đi ngang qua Lưu Thù Hiền rồi đi thẳng ra cửa.

Lưu Thù Hiền theo sau, khi bước đến cửa thì cô theo tiềm thức mà nhìn quanh phòng, luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng cô không biết vấn đề là ở đâu, cô nghĩ bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện nên nghĩ nhiều, nên cũng không để ý. Chỉ đến khi nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác ngây người ở cửa, đôi tay giữ lấy tay nắm cửa bất động, cô mới nhận ra sự khác thường của căn phòng này.

"Có chuyện gì vậy?"

Lưu Thù Hiền tiến lên trước hai bước, kéo tay Hứa Dương Ngọc Trác xuống, lùi về sau hai bước, dựa vào vách tường bên cạnh.

"Cửa phòng. . . không mở được. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác run rẩy chỉ về phía cửa, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info