ZingTruyen.Info

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Thay thế đồng nghĩa

SomeSadMem

Nhịp tim như nhịp trống, vang lên trong hành lang u ám. Đây là lần đầu tiên trong đời, Trần Kha cảm nhận được sợ hãi thực sự như thế nào, cảnh tượng chỉ có ở trong phim xuất hiện ngay trước mắt, thậm chí cô có thể đoán được ngay sau đó có thể sẽ xảy ra chuyện gì, và điều gì sẽ xảy ra với cả hai.

Trịnh Đan Ny bị Trần Kha che mất tầm nhìn nên không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng lục túi tìm chìa khoá theo chỉ dẫn của cô, nhưng vì hoảng sợ mà tay run lên, làm chìa khoá không cách nào cắm vào ổ cắm mở cửa được, để bản thân bình tĩnh lại, nàng không thể không hít sâu vài lần.

Thời gian trôi qua, nhưng hình ảnh trong tưởng tượng không xuất hiện, cái được gọi "người" trong thang máy cũng không có ý định đi ra ngoài, nhưng tiếng giày cao gót vẫn vang lên một cách cóp quy luật, phát ra tiếng "lạch cạch", khuôn mặt hướng về phía Trần Kha thì đôi khi cong miệng cười, đôi khi lại không có chút biểu cảm nào.

Trần Kha vẫn giữ nguyên tư thế có thể chống cự và đánh trả bất cứ lúc nào, sau khi nhìn thấy người kia cũng không có ý định làm hại cả hai mới mạnh dạn dụi mắt để nhìn rõ hơn một chút.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thực sự nhìn thấy rõ vẫn bị doạ nhảy dựng lên, điều này còn đáng sợ hơn lần đầu tiên nhìn thấy "người" này.

Trần Kha lùi đến gần Trịnh Đan Ny hơn một chút, cũng đưa tay ra sau, nắm lấy cổ tay nàng, bề ngoài vẫn như cũ, nhưng một số động tác nhỏ đã tiết lộ nội tâm của Trần Kha.

Lúc này cô có thể thấy rõ, "người" trong thang máy có khuôn mặt giống Hồ Hiểu Tuệ, nhưng khi cười thì lại rất méo mó, rất khó có thể liên tưởng nàng với Hồ Hiểu Tuệ.

Cô thấy "người" kia nhấn nút lầu 1 một cách nhịp nhàng, cửa thang máy liên tục đóng mở nhưng vẫn luôn dừng ở tầng này, cho đến khi "người" kia như nhìn thấy gì đó rời đi mới hơi vươn đầu nhìn ra ngoài thang máy, khi quay lại thì trên mặt lại nở nụ cười quỷ dị, cửa thang máy mớ từ từ đóng lại, lần này, không mở ra nữa. . .

Hành lang lại quay trở về trạng thái lúc sáng lúc tối, tiếng gõ cửa từ phòng của Từ Sở Văn ở đối diện vẫn không dừng lại, nhưng lại trở nên đều đặn. Trần Kha nhìn thang máy ở cuối hành lang, thở ra một hơi, thả lỏng một chút, xoay người lấy chìa khoá trong tay Trịnh Đan Ny.

"Không sao rồi. . ."

Trần Kha kéo cổ tay Trịnh Đan Ny, cắm chìa khoá vào lỗ khoá, sau khi quay nửa vòng thì cửa mở.

Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng đột nhiên tràn ra, chiếu vào hai người họ, cũng chiếu sáng nửa hành lang, cảm giác an toàn lập tức bao trùm toàn thân, khiến người ta cảm thấy tất cả chỉ là một giấc mơ, nếu, không có tiếng gõ cửa vẫn còn đang vang lên.

"Kha Kha. . . hai người họ làm sao bây giờ. . ."

Trần Kha đang định bước vào trong nhưng bị Trịnh Đan Ny kéo lại, nàng chỉ vào cánh cửa đang hơi rung lên vì lực rõ, vẻ mặt dò hỏi nhìn về phía Trần Kha.

Đây là một câu hỏi kiểm tra nhân tính. Trần Kha biết nếu mở cánh cửa kia ra, chuyện gì đó có thể xảy ra với họ, vì vậy cô nghĩ, nếu không có sự chuẩn bị kỹ càng thì cả hai không nên mạo hiểm đi cứu người. Nhưng theo tình hình hiện tại, nếu bây giờ bọn họ không cứu, Từ Sở Văn rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, cô không thể thấy chết mà không cứu.

"Kha Kha! Hai chị ấy đang kêu cứu! Đây là tín hiệu cầu cứu SOS!"

Sau khi nghe kỹ lại, thật ra cũng không khó nhận ra, cái gọi là nhịp điệu thật ra là ba nhịp ngắn ba nhịp dài và ba nhịp ngắn, đây chính là mã morse của tín hiệu cầu cứu SOS.

"Có chắc không?"

Trần Kha có chút nghi ngờ, cô cũng không hiểu lắm về điều này, cô đương nhiên biết tín hiệu cầu cứu SOS, nhưng mã morse thì cô cũng không quan tâm hay hiểu gì về nó lắm.

"Không sai được! Em từng xem video. . ."

Trịnh Đan Ny rất tự tin, giọng nói cũng lớn hơn vài decibel, lúc đầu nàng bỏ qua chi tiết này vì lo lắng và sợ hãi, nhưng vừa rồi khi Trần Kha đang gặp phải khó khăn, nàng cẩn thận lắng nghe tiếng gõ cửa, quả nhiên tìm thấy được điểm không thích hợp.

Trần Kha gật đầu thể hiện đã hiểu, quay đầu nhìn cánh cửa đối diện, không cho Trịnh Đan Ny thời gian phản ứng, cô kéo nàng đi vào trong phòng rồi khoá cửa lại.

Nếu có thể xác định được họ thực sự đang cầu cứu, vậy cần phải có một phương pháp hoàn hảo hơn để đi cứu người, nếu mù quáng lao đầu vào thì ngay cả bản thân cô, hoặc thậm chí là Trịnh Đan Ny sẽ gặp chuyện, cảnh tượng trong thang máy vừa rồi vẫn không biến mất khỏi đầu, bây giờ cô đã có thể hiểu được, đây là điều kỳ quái mà Thẩm Mộng Dao nói.

Những mà cô cần phải làm bây giờ, chính là báo cho Thẩm Mộng Dao biết thứ mà mình đã nhìn thấy trong thang máy, hơn nữa, về phần "Hồ Hiểu Tuệ", điều này đang ám chỉ điều gì, hoặc thông tin mà nó đang truyền tải đến các nàng là gì? Lúc nghĩ lại thì, đây cũng là chìa khoá để tìm hiểu tình hình hiện tại.

"Đan Ny, chúng ta hãy ở trong phòng trước, sau khi biết rõ hết mọi chuyện thì chúng ta sẽ đi cứu hai em ấy, để đề phòng. . ."

Hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa nhỏ, Trần Kha vừa sắp xếp lại sách và hộp trên bàn vừa giải thích với Trịnh Đan Ny. Cả hai càng biết nhiều về chuyện này thì có lẽ sẽ dễ cứu người hơn.

"Được rồi, nhưng tờ giấy này. . . có nghĩa là gì?"

Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha sắp xếp xong, đặt sách lên bàn, tờ giấy dưới hộp mới lộ ra, vừa lúc bị phát hiện, phía trên là một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, nội dung giống hệt như cái mà Tả Tịnh Viện đã thấy.

"Trước khi bình minh đến. . . các người đều nên thông minh."

Trần Kha thì thầm nội dung trên giấy, cố gắng tìm manh mối ẩn trong hàng chữ đó. Tờ giấy này sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện, nếu đã xuất hiện, vậy chắc chắn là có ý nghĩa gì đó.

"Thông minh. . . bình minh. . . là nói đến thời gian sao?. . . Không đúng, nếu đơn giản chỉ là thời gian thì sẽ không có nửa câu sau. . ."

Trần Kha nửa quỳ trước chiếc bàn tấp, lấy một tờ giấy trắng ra vẽ vời, dùng một loạt cách phương pháp như tách từ, giải nghĩa từ, vân vân nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.

"Có lẽ thông tin trên mặt giấy không phức tạp như chúng ta nghĩ. Chẳng qua là chúng ta cần phải thay đổi suy nghĩ, đây có lẽ cũng là một cách để che giấu thông tin."

Trịnh Đan Ny thấy Trần Kha bất lực, trong lòng nhất thời xuất hiện linh cảm, nếu giải nghĩa sâu và tách từ không cho ra kết quả, vậy có lẽ là vì cả hai cho rằng câu này quá phức tạp, hiểu bề nổi có lẽ mới là thông tin hữu ích.

"Em cảm thấy câu này có lẽ có hai nghĩa. Nghĩa đầu tiên, câu này chỉ đơn giản là nói đến thời gian, cũng rất dễ hiểu, chính là ý nằm trên mặt chữ "bình minh". . . Và nghĩa thứ hai, chúng ta phải nghĩ lại về nó."

Trịnh Đan Ny rời khỏi ghế sofa, ngồi trên thảm, song song với Trần Kha đang nửa quỳ, giải thích suy nghĩ của mình.

Trần Kha nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tờ giấy. Ý nghĩa đầu tiên giống như những gì Trịnh Đan Ny đã nói, thật ra rất dễ hiểu. Nhưng nghĩa thứ hai thì cẩn phải thay đổi suy nghĩ để nghĩ về nói, vậy có lẽ có. . . đồng nghĩa! !

"Bình thường thì, khi truyền tin sẽ có thời gian, địa điểm, có lẽ sẽ có xuất hiện tên người. Chúng ta đã biết thời gian, địa điểm. . . vì phong toả nên sẽ không thay đổi, cho nên. . . phải chăng là tên người! !"

Trần Kha chợt nhận ra điều gì đó, một khuôn mặt đáng sợ nhưng quen thuộc chợt hiện lên trong đầu cô, nếu đúng như những gì cô đã đoán, như vậy thì không thể không nghi ngờ người này chắc chắn là có một bí mật nào đó mà không ai biết được, nói cách khác, tất cả mọi người đang ở trung tâm Thượng Hải có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Trịnh Đan Ny quay đầu nhìn Trần Kha, nhìn thấy vẻ mặt của cô đột nhiên có chút mất tự nhiên, thoạt nhìn lại có vướng bận trong lòng.

"Chị nghĩ là ai?"

Không thể không nói, sự ăn ý cùng hiểu biết nhiều năm đã giúp Trịnh Đan Ny có thể nhìn thấu nội tâm của Trần Kha chỉ bằng một cái liếc mắt, nàng biết, người mà Trần Kha nghĩ đến chắc chắn là "Không cách nào nói được".

"Chị nghĩ. . . là Hồ Hiểu Tuệ. . ."

Trần Kha không phải là người sẽ đưa ra kết luận chỉ dựa vào trí tưởng tượng, tên của người được nhắc đến trong tờ giấy cũng không khó để nhìn ra, dùng cách thay thế từ đồng nghĩa mà cô vừa nghĩ đến thì cái tên này rất rõ ràng.

"Em nhìn đi. . ."

Trần Kha đưa tờ giấy đến trước mặt Trịnh Đan Ny, cầm bút viết lên đó vài chữ.

"Dùng phương pháp thay thế từ đồng nghĩa, từ bình minh ở câu trước không thay đổi, nửa sau thì. . . chúng ta còn có thể dùng từ gì để miêu tả một người thông minh?"

Nghiêng đầu, Trần Kha đặt câu hỏi cho Trịnh Đan Ny, đã nói ra suy nghĩ của mình thì không khó để hiểu được lời này.

"Để miêu tả thông minh. . . chúng ta có thể nói. . . người này rất thông tuệ, rất có trí tuệ. . ."

Trần Kha nhìn Trịnh Đan Ny với vẻ mặt rạng rỡ, ánh mắt hai người chạm nhau, Trịnh Đan Ny liền bừng tỉnh.

"Vậy nên vừa rồi chỉ mới băn khoăn xem có nên báo tin này cho Dao dao không."

Trịnh Đan Ny vừa nói vừa lấy điện thoại trên sofa, đặt tờ giấy lên bàn, chụp lại ảnh.

"Đúng, dựa theo thông tin mà chị đã biết thì bọn họ cũng không biết chuyện này, nếu chúng ta tuỳ tiện nói ra, bọn họ có tin hay không thì tạm thời không nói, nhưng bây giờ ai cũng đa nghi, khó có thể tránh được việc bị nghi ngờ là đang châm ngòi ly gián."

Trần Kha cũng không có ý định giấu giếm, nói ra hết toàn bộ suy nghĩ của mình, nhưng cô im lặng không nhắc đến việc mình đã nhìn thấy gì trong thang máy, cô ích kỷ không muốn cho Trịnh Đan Ny biết một số thứ không tốt đẹp, dù cho những gì họ đang trải qua không hề đẹp đẽ chút nào.

"Vậy chúng ta gửi hình ảnh này cho chị ấy, sau đó nhắn thêm một câu nhắc nhở, nếu bên họ để ý thì đương nhiên sẽ hỏi."

Trịnh Đan Ny kịp thời đưa ra ý kiến của mình, tìm bức ảnh vừa chụp rồi đưa điện thoại cho Trần Kha.

Trần Kha do dự một lúc, nhưng vẫn mở WeChat ra gửi bức ảnh đó cho mình, sau đó bấm mở khung trò chuyện với Thẩm Mộng Dao, gửi ảnh đi, nhân tiện kèm thêm một câu.

"Có liên quan đến một người trong số mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info