ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Giọng nói của Tả Tịnh Viện vẫn còn vang vọng bên tai nàng, không có một câu chào hỏi đơn giản, chỉ một câu đã khiến người ta thấy kinh ngạc, tất cả những ai trong phòng đều không có phản ứng, cả căn phòng yên tĩnh đến rợn người.

Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn, Dương Băng Di phản ứng trước Đoàn Nghệ Tuyền, bước một bước dài đi về phía cửa, vừa vặn nắm cửa vừa dùng tốc độ rất nhanh nhắc nhở Vương Dịch đang đi theo sau mình.

"Vương Dịch! Ở lại đây bảo vệ Châu Thi Vũ, còn nữa! Giúp chị bảo vệ chị ấy!"

Ngay sau đó, cửa phòng đóng mạnh lại, tạm thời cô lập ba người ở một nơi có thể xem là an toàn trong lúc này.

Bọn họ không biết câu "Cứu người" của Tả Tịnh Viện có ý gì, cũng không biết mình sẽ cứu ai, lần liên lạc duy nhất của cả hai với em cũng chỉ có một cuộc gọi điện thoại chuyển phát.

Vương Dịch đứng ở sau cửa cẩn thận ngẫm nghĩ, có lẽ những gì Dương Băng Di nói chính là cách tốt nhất. Dương Băng Di chắc chắn sẽ không để Đoàn Nghệ Tuyền ra ngoài mạo hiểm, hiển nhiên cậu cũng sẽ không đi ra ngoài với nàng vào lúc này, nhưng gọi điện thoại cầu cứu chắc chắn là vì có chuyện, vì muốn làm rõ chuyện này thì cậu không thể không đi.

Nghĩ vậy, Vương Dịch vươn tay khoá cửa phòng lại, sau đó đi đến kéo Đoàn Nghệ Tuyền đến cùng vị trí với Châu Thi Vũ, đảm bảo cả hai có thể đồng thời xuất hiện trong tầm mắt của mình. Làm xong những việc này rồi cậu mới kéo có thể có chút mỏi mệt của mình ngồi dựa vào tường, những chuyện xảy ra đêm nay khiến cậu kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng cậu rất rõ ràng, lúc này vẫn chưa thể lơi lỏng, cậu cần phải đối phó với tất cả những tình huống đột ngột bất cứ lúc nào, vậy nên vì để bản thân có thể tỉnh táo, cậu tìm một đề tài để trò chuyện với Đoàn Nghệ Tuyền, đồng thời cũng có thể chuyển dời sự chú ý của nàng.

"Cuốn sách này bí ẩn như vậy. . . hay chúng ta thử xem, nó có thể làm được gì?"

Vương Dịch nhắm hờ mắt, hất cằm về phía hai quyển sách đang nằm cách đó không xa, sau đó lại đưa mắt nhìn Đoàn Nghệ Tuyền.

Cậu chỉ thấy nàng hơi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của mình, sau đó hơi nghiêng người về trước, cầm lấy quyển sách đang ở gần mình, thản nhiên lật xem.

"Chị là một người rất bình tĩnh."

Đoàn Nghệ Tuyền hơi khựng lại, như đang tiêu hóa câu nói không khớp đầu đuôi này của Vương Dịch.

"Chị không lo lắng cho chị ấy sao?"

Vương Dịch chỉ chăm chú nhìn nàng, không dời mắt đi. Cậu cảm thấy Đoàn Nghệ Tuyền lúc này có chút kỳ quái, sau khi trả lời điện thoại xong thì nàng không có biểu hiện gì, ngay cả khi Dương Băng Di rời đi thì nàng cũng không có chút phản ứng, vậy nên câu hỏi này của cậu có một nửa là đang thử.

"Không phải chị không lo lắng, chị chỉ tin tưởng."

Đoàn Nghệ Tuyền tiếp tục động tác lật sách của mình, nhưng giọng nói run nhẹ vẫn bán đứng sự lo lắng của nàng.

"Tin cái gì?"

Lúc này Vương Dịch lại hỏi câu này, Đoàn Nghệ Tuyền đã xác nhận được nghi ngờ cậu biết còn cố hỏi, nhưng dù biết vậy, nàng vẫn rất nghiêm túc trả lời, như đang tự cho mình một liều thuốc trợ tim.

"Chị thực sự tin em ấy có thể an toàn trở lại, giống như em vẫn luôn không tin Châu Thi Vũ có thể tỉnh lại."

Vương Dịch mỉm cười, không tiếp lời nàng. Cậu hiểu trong tình cảnh hiện tại của cả hai có nổi điên cũng vô ích, cậu không thể không thừa nhận là Đoàn Nghệ Tuyền của hiện tại bình tĩnh hơn cậu, trầm ổn hơn cậu.

Cậu biết những gì bọn họ đang trải qua bây giờ đã nằm ngoài nhận thức của tất cả, nhưng họ chỉ có thể khám phá từng bước một, hay nói nôm na là mặc cho số phận quyết định, hoặc là "sách".





Đứng trước thang máy, đây đã là lần thứ ba Dương Băng Di bấm nút đi xuống nhưng thang máy ở lầu 3 vẫn không hề mở cửa, vốn tưởng rằng đi thang máy sẽ làm tăng tốc độ của mình nhưng không ngờ thang máy lại gặp trục trặc lúc này.

Đáng tiếc là lúc này cậu cũng không còn sự lựa chọn nào khác, cũng không thể vì lựa chọn đi thang bộ mà chần chừ lầu hơn nữa, Dương Băng Di cũng không nghĩ nữa, xoay người chạy đến phía thang bộ.

Tả Tịnh Viện đã lâu chưa gặp Đường Lỵ Giai, hoặc nên nói, cả hai luôn gặp nhau trong ký ức của mình, hoặc nhìn thấy nhau trong các video đã được chỉnh sửa.

Em đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, nếu gặp lại, cả hai nên có kiểu mở đầu nào, nên có tiếp xúc cơ thể lịch sự nào để bắt đầu cuộc tái ngộ tích tụ đã lâu trong đáy lòng em.

Nhưng Tả Tịnh Viện không ngờ tới, khi em lại ôm nàng vào lòng lại sẽ là cảnh tượng hiện tại. Lúc em tháo khẩu trang ra và nhìn thấy Đường Lỵ Giai, em lại đang trong cơn hoảng sợ, bối rối, lo lắng. Tìm được cảm

Tiếng Dương Băng Di gấp gáp chạy xuống lầu vang vọng trong cầu thang, Tả Tịnh Viện cách cửa vào cầu thang không xa nên đương nhiên cũng nghe được âm thanh này.

Em lập tức di chuyển cánh tay đã tê dại, chậm rỡ đỡ người trong tay lên, cố gắng đứng dậy. Mặc dù em đã gọi điện nhưng gặp phải việc này thì em nhất thời không thể đoán được người đến có đáng tin hay không, đương nhiên phải đứng dậy, cũng giúp em có lợi thế hơn khi đối mặt với những tình huống bất ngờ.

"Tả Tả?. . . Tả Tả?. . ."

Dương Băng Di đứng ở cửa cầu thang, thử gọi tên hai lần, đèn lầu một có hơi mờ, nhìn không rõ tình huống bên dưới nên làm vậy là cách tiếp cận thận trọng nhất.

Tả Tịnh Viện nghe có người gọi mình, vẫn giữ tư thế nửa quỳ, nhẹ nhàng kéo mũ trùm đầu của áo khoác của Đường Lỵ Giai lên trên đầu nàng, xoay người sang một bên che gần hết cơ thể của nàng.

"Là Đoàn Nghệ Tuyền sao?"

Em thò đầu vào, cố gắng làm cho mình nhìn rõ cửa cầu thang nhất có thể, dưới ánh đèn mờ ảo thì có thể nhìn thấy một bóng người đang nhìn quanh, dù là ai thì ít nhất em cũng phải hỏi trước.

"Là Dương Băng Di."

Giọng của Dương Băng Di vang từ xa đến gần, hẳn là đang theo giọng nói tìm đến, bước chân rất nhanh, vang vọng trong không gian yên tĩnh của lầu một.

Tả Tịnh Viện thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống, mũi bắt đầu đỏ lên, đó là uy khuất và sự ỷ lại đột ngột sau khi nhìn thấy người mà mình quen biết.

"Người đó là?"

Dương Băng Di nhìn nữ nhân đội mũ đen đang dựa người lên lưng của Tả Tịnh Viện, ánh mắt lại rơi xuống Tả Tịnh Viện với vẻ nghi hoặc.

"Đường Lỵ Giai."

Tả Tịnh Viện thẳng thắn trả lời, nhưng cũng không giải thích gì thêm, em hiểu trong lòng Dương Băng Di chắc chắn sẽ có nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải lúc để giải thích.

Dương Băng Di biết điều này, vì vậy cũng ăn ý không tiếp tục hỏi nữa mà chỉ cúi người giúp đỡ nàng dậy, khoát một tay của Đường Lỵ Giai lên vai mình, cho Tả Tịnh Viện một điểm để chống đỡ.

Hai người cứ vậy mà nâng người kia dậy, Tả Tịnh Viện cầm quyển sách lên bằng tay trái khi đứng dậy.

"Quyển sách này đến từ đâu vậy?"

Dương Băng Di nhìn Tả Tịnh Viện một lúc, sau đó chuyển qua quyển sách trong tay nàng, trong trí nhớ của cậu, Tả Tịnh Viện không có quyển sách này.

"Đường Lỵ Giai mang đến, đây cũng là lý do chị gọi điện cho Đoàn Nghệ Tuyền."

Bây giờ Tả Tịnh Viện có thể chắc chắn quyển sách này có ẩn chứa bí mật, hơn nữa dựa trên phản ứng của Dương Băng Di, hẳn là bọn họ cũng có một quyển tương tự.

Dương Băng Di gật đầu, sau đó chuyển dời tầm mắt, cũng không có ý định hỏi tiếp, so với việc này thì bây giờ em muốn lên lầu sớm hơn một chút.

"Đi thôi, lên lầu trước đã."

Cậu vừa nói vừa đỡ Đường Lỵ Giai đi về phía cầu thang, nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị Tả Tịnh Viện kéo lùi lại.

"Sao vậy?"

Dương Băng Di nhíu mày, xoa xoa cổ tay trái của mình.

"Vừa rồi Đường Lỵ Giai vào, chị không có đóng cửa, có phải chúng ta nên đi đóng cửa trước không?"

Tả Tịnh Viện chỉ về phía cửa lớn, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, bây giờ em có chút sợ hãi khi nhìn về phía cửa, có lẽ chuyện vừa rồi đã để lại một bóng đen trong lòng em.

"Em đi đóng."

Dương Băng Di nhìn theo hướng ngón tay em chỉ, mặc dù nhìn không rõ cửa lớn, nhưng dựa theo góc nhìn hiện tại thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Em nhanh chóng thả tay Đường Lỵ Giai ra, sau đó bước nhanh về phía cánh cửa, em không muốn ở lại lầu một ma quái này lâu hơn nữa.

Nhưng khi đứng trước cánh cửa, em sững sờ với cảnh tượng trước mắt mình, cửa lớn đóng chặt, thậm chí còn có khóa, mà chìa khóa của ổ khóa lại còn đang cắm ngay trong nó, không được rút ra, có vẻ như lúc khóa cửa đã quên rút chìa khóa.

"Không phải đã khóa rồi sao?"

Dương Băng Di nhỏ giọng nói, vươn tay thử xem xem ổ khóa có khóa không, sau đó rút chìa khóa ra đặt xuống chiếc bàn sau lưng, có lẽ Tả Tịnh Viện đã khó cửa nhưng lại quên mất, Dương Băng Di nghĩ như vậy.

Vội vã quay trở lại chỗ cũ, cậu nhìn thấy Tả Tịnh Viện ôm Đường Lỵ Giai dựa nửa người lên thang máy chờ cậu, Dương Băng Di không nói gì, vươn tay giúp em đỡ sức nặng của Đường Lỵ Giai, đi về phía thang bộ.

"Sao chúng ta không đi thang máy?"

Tả Tịnh Viện không đi, đứng trước thang máy bấm mũi tên đi lên."

"Hình như thang máy hỏng. . . . . ."

Dương Băng Di còn chưa kịp nói xong thì đã thấy cửa thang máy từ từ mở ra, hơn nữa tốc độ này không giống chiếc thang máy vừa đi từ lầu 3 xuống.

"Lúc nãy chị có bấm thang máy không?"

Tả Tịnh Viện nhớ lại, khi đó vì thang máy đang ở lầu 3, nghĩ mình không kịp nên cũng không bấm thang máy, nhưng. . . khoan đã! ! !

Em nhanh chóng lùi về sau hai bước, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại trước mắt mình, sau đó hít thở mấy lần, hơi quay người sang một bên cùng Dương Băng Di nhìn nhau, từng hạt mồ hôi chảy dài trên trán xuống cổ.

Dương Băng Di nhận được tín hiệu, nhấc chân điên cuồng chạy về phía thang bộ, cả hai không dám quay đầu lại, dường như chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị hơi nghiêng sang một bên trong thang máy.

"Thang máy. . . có vấn đề. . ."

Hai người đồng thanh nói, giọng nói run rẩy vang vọng trong cầu thang.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info