ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Chỉ vì có sách giải đáp mà mới rơi vào vòng luẩn quẩn này, ngay từ đầu chính phủ đã biết việc này, hơn nữa cũng có biện pháp xử lý. Nhưng như bệnh cũng sẽ có lây bệnh, vòng luẩn quẩn này cũng sẽ lan ra, chỉ là lúc này vẫn không rõ lý do nên mọi người cần tìm ra lối thoát cho chính mình và những người xung quanh.

Đường Lỵ Giai có rất nhiều thông tin, nhưng không khó để tóm tắt những điều quan trọng, sách giải đáp có thể cứu người và giết người, nó có thể cho người ta hy vọng, cũng sẽ làm người ta rơi xuống vực sâu, giữa sự sống và cái chết, thiện ác đều như nhau.

Suy cho cùng, trong trò chơi này, thật ra không tồn tại thiện hay ác, đến cuối cùng mọi người đều sống vì chính bản thân mình. Có lẽ đúng như Tả Tịnh Viện đã nói, dọn sạch mọi chướng ngại là lựa chọn cuối cùng để thoát khỏi chuyện này.

Lưu Thù Hiền đứng một chỗ suy nghĩ thật lâu, Tả Tịnh Viện tại sao lại nói với mình điều này, là vì Lưu Thù Hiền đã giúp em hoàn thành kế hoạch chưa hoàn tất, hay đơn giản là nói ra sự thật, hy vọng có thể tìm được cách sống sót. Nhưng xem ra, vế trước dường như không cần thiết, vì nếu có một kế hoạch chưa xong, Tả Tịnh Viện hoàn toàn có thể làm xong hết tất cả rồi sau đó mới lựa chọn đường lui cho riêng mình. Dù sao tin tưởng người khác vẫn không bằng tự tay mình giải quyết.

Con dao nhỏ nằm lặng yên trong lòng bàn tay, ánh trăng sáng chiếu lên bề mặt sáng ngời của nó, khiến nó phản quang trong mắt của Lưu Thù Hiền, giống như một thanh kiếm dài khắc trên mặt, lộ ra góc cạnh sắc bén, làm cho người ta thêm chút uy nghiêm.

Nhưng không qua quá lâu, cô đưa con dao lên, giấu đi chiếc mũi nhọn của nó, nghĩ lại thì có lẽ cô phải giãy dụa, giữa việc sống một mình và cùng nhau sống tiếp với những người bên cạnh. Cô rõ ràng sẽ chọn vế sau, cô không muốn mình là một con người bội bạc, cũng không tin rằng không còn cách nào khác để trốn thoát, ít nhất bây giờ, không phải là lúc để đưa ra lựa chọn này.

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn về phía cô một lúc lâu, cho đến khi pháo hoa màu tím nở rộ trên không trung thì nàng mới hoàn hồn. Pháo hoa nở rộ đồng nghĩa với sự tàn lụi thoáng qua, nội tâm sẽ không còn bị dằn vặt giữa yêu và hận nữa, oanh oanh liệt liệt trước sự chứng kiến của bao người lại một lần nữa được chứng kiến, nhưng lần này, hai người họ là vì được ở cạnh nhau.

Nàng xoay người quay trở về chỗ Vương Dịch, vươn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy, như thể sẽ ngừng hô hấp trong giây tiếp theo và không bao giờ tiếp tục nữa, dường như có tiếng nức nở bị gió thổi tan, những dòng chữ vô hồn lơ lửng trong không trung, không thể nào nghe được. . .

Thẩm Mộng Dao xuống lầu đã gần 10 phút, sau khi tính toán khoảng cách và thời gian đưa Đoàn Nghệ Tuyền lên, có lẽ cũng sắp quay trở lại, trong tay hai người họ đều là sách thật nên không cần lo gặp phải người thay thế, người thay thế đêm nay đã được giải quyết, Hứa Dương Ngọc Trác nghĩ, lần này đi chắc hẳn sẽ không có sai lầm hay nguy hiểm nào cả, hy vọng của họ dường như đang ở ngay trước mắt.

"Vết thương của Vương Dịch nặng hơn chúng ta hồi đó, miệng vết thương trên lưng rất sâu, còn có đá vụn bên trong, rất có thể đã bị nhiễm trùng. Dao Dao đã đi xuống lấy hộp y tế, khử trùng cho em ấy trước đã."

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không ngẩng đầu lên, vì nàng biết rất rõ người đến là ai. Nếu là Thẩm Mộng Dao, nàng sẽ rất sốt ruột, vậy nên chắc chắn sẽ chạy, không phải là bước đi từng bước như vậy.

"Chờ ở đây một lát đi. Nếu sau 5 phút mà em ấy vẫn không lên, chúng ta sẽ xuống lầu tìm em ấy, còn về chủ mưu, chị đã đoán được đại khái, nhưng vẫn cần phải xác minh mới được."

Lưu Thù Hiền dừng lại cách Hứa Dương Ngọc Trác hai bước, cô ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn Vương Dịch, đánh giá một lượt rồi lại nhìn vào lưng cậu. Đúng như lời Hứa Dương Ngọc Trác đã nói, vết thương hoàn toàn có thể dùng máu thịt hòa lẫn để hình dung.

"Vậy là vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu. . . phải không?"

Hứa Dương Ngọc Trác đã tìm được điểm mấu chốt trong lời nói của Lưu Thù Hiền, cuối cùng cho ra một câu hỏi như vậy. Thật ra đáp án có chút nằm ngoài dự kiến của nàng, nàng vốn cho rằng Đường Lỵ Giai chính là kẻ chủ mưu, nhưng từ thời khắc Tả Tịnh Viện xuất hiện thì suy đoán đó đã bị phủ định, nhưng bây giờ, Lưu Thù Hiền lại nói Tả Tịnh Viện cũng không phải, kẻ chủ mưu là người khác, điều này làm sự việc trở nên phức tạp hơn. Dù sao số người còn lại bây giờ cũng không nhiều, mà chủ mưu vẫn chưa xuất hiện.

"Là không tìm được, nhưng người đó sẽ sớm xuất hiện thôi. Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai chỉ có thể được xem là những người tham gia và bị lợi dụng."

Lưu Thù Hiền cúi, cười nhạt với Hứa Dương Ngọc Trác, cô có vẻ rất tự tin với phán đoán của nàng, nhưng cũng khiến người ta cho rằng cô chỉ đang gượng cười, thật ra trong lòng không hề tự tin.

"Lưu Thù Hiền, em đã mất đi quá nhiều. Cái chết của Trương Hân là một đòn đả kích rất lớn với em, thậm chí có thể nói là phá vỡ cuộc đời của em, tất cả mọi thứ của em. Em không muốn lại tin bất cứ ai mà không có sự bảo đảm, nhưng em chỉ tin chị, vì Trương Hân cũng rất tin chị, nếu không cậu ấy sẽ không muốn trói buộc em và chị vào cùng một nơi."

Hứa Dương Ngọc Trác luôn có rất nhiều nghi ngờ về sự mất tích đột ngột của Lưu Thù Hiền và sự trở lại không thể giải thích của cô, điều này làm niềm tin của nàng đối với Lưu Thù Hiền dao động một chút, mặc dù trước kia hai người từng có khủng hoảng về niềm tin, nhưng tóm lại, đó chỉ là một chuyện nhỏ. Hiện tại, bọn họ đang phải đối mặt với lòng người khó đoán, nàng không thể đặt cược sự sống và cái chết của bản thân và những người bên cạnh.

"Thực ra, trong mắt mèo chị đã nhìn thấy. . . ba người. Ngoài Đường Lỵ Giai và Châu Thi Vũ ra, còn có cả Tả Tịnh Viện. Khóe mắt của chị bị vòng sắt trên mắt mèo cào xước, Viên Nhất Kỳ lúc đó đã rơi vào ảo giác, nhưng chính vì điều này mà chị mới nhìn thấy em ấy qua khóe mắt của mình, vậy nên khi đó, chị biết Tả Tịnh Viện không đơn giản. Nhưng chỉ có biết thì có ích gì, chị cần phải có bằng chứng. Vì vậy chị tương kế tựu kế, nhân cơ hội này rời xa đội, một mình đi tìm chứng cứ, để dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ít nhất cũng có thể bảo vệ được mọi người."

Từ đầu đến cuối, Lưu Thù Hiền không hề trúng tà, cũng không gặp ảo giác, cô nhìn thấy tất cả, chỉ có dùng cách này mới có được thông tin mà mình muốn. Kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, thậm chí còn giấu được người thay thế, cũng giấu được kẻ chủ mưu đứng đằng sau, nếu không cô đã không thể dễ dàng lấy được điện thoại như vậy.

"Chị đã nghĩ sẽ tìm được một số trao đổi có liên quan trong điện thoại của Đường Lỵ Giai để xác minh suy nghĩ của mình, nhưng những gì chị tìm được chỉ là quá trình em ấy bị thay thế. Chị nghĩ em ấy sẽ là chủ mưu, nhưng không ngờ em ấy tính toán nhiều vậy chỉ vì bảo vệ Tả Tịnh Viện đã bị liên kết với em ấy vì sai lầm. Bây giờ, ngay cả Tả Tịnh Viện cũng nhảy xuống với em ấy, lời nhắc nhở cuối cùng cho chị, là dọn sạch mọi chướng ngại."

Lưu Thù Hiền lấy con dao nhỏ, hướng chuôi dao về phía Hứa Dương, giải thích tất cả những điều mình đã trải qua cùng với suy nghĩ của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu nó, từ lúc đưa ra quyết định, cô đã lên kế hoạch tiết lộ mọi thứ, đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của Trương Hân, cô cũng không muốn đổi ý, dù cho những người khác có đáng tin hay không, ít nhất Hứa Dương Ngọc Trác và cô vẫn cùng hội cùng thuyền.

"Vậy nên, chị đã sẵn sàng để xóa bỏ tất cả chướng ngại đúng không?"

Hứa Dương Ngọc Trác liếc nhìn con dao trong tay Lưu Thù Hiền, nhưng nàng không có ý định nhận lấy. Nàng có thể tin tất cả những gì Lưu Thù Hiền nói đều là sự thật, nhưng nàng sợ Lưu Thù Hiền đã có kế hoạch từ lâu, nàng sợ nếu mình nhận dao thì có nghĩa là đã đưa ra quyết định.

"Xóa sạch mọi chướng ngại, trong đó có cả em, con dao này chỉ là để em tự vệ, không phải như những gì em nghĩ."

Lưu Thù Hiền nắm lấy tay phải Hứa Dương Ngọc Trác, nhét chuôi dao vào trong tay nàng, sau đó đứng lên đi đến trước mặt Vương Dịch, vòng tay qua hông cậu, tay còn lại dùng sức đỡ cậu dậy trước ánh mắt khó hiểu của Hứa Dương Ngọc Trác.

"Đỡ tay, hết thời gian rồi, xuống lầu tìm Thẩm Mộng Dao thôi."

Hứa Dương Ngọc Trác nghe vậy liền gấp dao lại, bỏ vào trong túi, đỡ nửa thân người còn lại của Vương Dịch lên, hai người cùng nhau tăng tốc đi về phía cửa sân thượng. Đã 15 phút từ khi Thẩm Mộng Dao xuống lầu, nếu có chuyện ngoài ý muốn, thời gian như vậy cũng đủ rồi.

Hành lang dẫn lên sân thượng khá sáng sủa, ánh đèn vàng ấm áp luôn có thể cho người ta chút cảm giác an toàn. Dừng chân trước cửa phòng chứa đồ, Hứa Dương Ngọc Trác nói muốn đi vào lấy nhật ký của Trương Hân, vừa vào trong không bao lâu, trong tay đã có thêm một quyển nhật ký.

"Em vẫn luôn mang theo nhật ký của Trương Hân bên người à? Sao nó lại ở trong phòng chứa đồ? Em cố ý để nó trong đó sao?"

Lưu Thù Hiền có chút khó hiểu, nếu Hứa Dương Ngọc Trác mang nhật ký theo khắp nơi, tại sao cô chưa từng nhìn thấy nó, hơn nữa tại sao lại đặt nó trong phòng chứa đồ.

"Không phải chị để quyển nhật ký này ở đó sao? Trương Hân đưa cho chị!"

Thấy Lưu Thù Hiền hỏi như vậy, Hứa Dương Ngọc Trác cũng có chút khó hiểu. Vào lần đầu tiên nàng nhìn thấy quyển nhật ký này, liếc chắc chắn là do Lưu Thù Hiền cất trong phòng chứa đồ, nhưng bây giờ cô lại cư xử như mình hoàn toàn không biết gì. Theo lý mà nói, hiện tại Lưu Thù Hiền không cần phải lừa nàng.

Hai người đều có chút sững sờ, trong đầu tự động hiện lên cùng một hình ảnh, sau khi nhìn nhau thì như có sét nổ tung trong đầu, cả hai người chắc chắn, hóa ra tất cả đều có dấu vết có thể hiểu được.

"Nhanh chóng xuống lầu tìm Dao Dao, nếu không sẽ muộn mất! !"

Hứa Dương Ngọc Trác đỡ lấy nửa người Vương DỊch, nhanh chóng chạy xuống lầu. Nếu chủ mưu là người đó, vậy lúc này Thẩm Mộng Dao chắc chắn đang gặp rắc rối, điều này cũng giống phán đoán lúc đầu của Lưu Thù Hiền, người im lặng nhất thật ra là người nguy hiểm nhất.

Đèn hành lang cùng lúc càng mờ, khi đến hành lang lầu ba thì lại quay trở về không gian mờ mịt quen thuộc. Ba đêm liên túc không tách rời khỏi việc này, bọn họ cũng đã quen, dù cho đèn mờ cỡ nào thì cũng có thể dựa theo trí nhớ để đi hết, dù sao thì bọn họ cũng đã chạy trên cái hành lang này hơn chục lần trong đêm thứ hai.

"Dao Dao có nói em ấy đến phòng nào lấy hộp y tế không?"

Lưu Thù Hiền liên tục nhìn các phòng ở hai bên hành lang, cố gắng tìm manh mối từ mỗi cánh cửa được đóng kín.

"Phòng của chị có một, của em có một, hoặc là 342, hoặc là 327."

Hứa Dương Ngọc Trác đơn giản mà nghĩ, đêm đầu tiên Thẩm Mộng Dao là người trị thương cho nàng, nàng chắc chắn biết hộp y tế được đặt trong hai phòng, vậy nên trước hết tìm từ hai căn phòng này sẽ tiết kiệm thời gian hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info