ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Cảm xúc trong lòng Hứa Dương Ngọc Trác rất hỗn loạn, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, nàng cảm thấy may mắn, nàng biết đối phương không có ý tổn thương nàng mà còn cứu nàng, mặc dù nàng không hiểu rõ toàn bộ sự việc nhưng cũng coi như đã trải qua một phần của nó, nàng bắt đầu dần hiểu rằng nguy hiểm và nỗi sợ luôn ở xung quanh mình, chẳng qua là vì Trương Hân bảo hộ nàng quá tốt rồi.

Nàng cam chịu bỏ tay xuống, buông thõng bên người, nàng không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì trong bóng tối, nhưng không gian nhỏ bé vẫn mang đến cảm giác an toàn nhất định, trong lòng nàng có rất nhiều câu hỏi, gặp được người quen đã khơi dậy khao khát được nói ra của nàng.

"Em có cơ hội hỏi một câu, nhưng điều kiện tiên quyết là, em. . . không được ra khỏi cửa."

Người kia dường như nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, nghiêng người đi ngang qua nàng, dựa lưng vào cửa, lập tức chặn cửa lại.

"Lưu Thù Hiền, mặc dù em không biết mục đích của chị là gì, nhưng nếu không ra khỏi nơi này, có phải là đang cố ý gây khó xử với em không?"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khi hai người đi ngang qua nhau, Hứa Dương Ngọc Trác có thể nhìn rõ người đang ở cùng một phòng với mình là ai qua ánh sáng yếu ớt từ góc cửa, thật ra nghe giọng là có thể xác định được, nhưng nhìn thấy rõ người rồi mới có thể thực sự chắc chắn.

Giọng điệu của Hứa Dương không tính là dễ nghe, có chút tức giận, nàng rất biết ơn Lưu Thù Hiền đã cứu nàng, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có thể chấp nhận loại hành vi gần như là "giam lỏng" này.

"Dù em có nghĩ như thế nào thì chị cũng có lập trường của mình."

Lưu Thù Hiền cũng không quan tâm đến thái độ của Hứa Dương Ngọc Trác đối với mình, như đang hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, bộ dáng như giải quyết một việc chung vậy.

"Làm sao em biết được điều chị nói là thật hay là giả?"

Hứa Dương Ngọc Trác lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường, tất cả mọi người đều biết về mối quan hệ của cô và Hồ Hiểu Tuệ, bây giờ đã có thể xác định Hồ Hiểu Tuệ có vấn đề, vậy nên khó có thể đảm bảo Lưu Thù Hiền sẽ không chịu ảnh hưởng, thậm chí còn vô cùng có khả năng là đồng bọn.

"Tiểu Bao em ấy. . ."

Lưu Thù Hiền muốn nói lại thôi, nhắc đến Hồ Hiểu Tuệ, người bình thường nhanh mồm nhanh miệng như cô đột nhiên lắp bắp, nhưng rõ ràng không muốn nhắc đến, bây giờ lại chủ động nhắc đến, có lẽ là vì muốn đạt được sự tin tưởng!

"Em ấy. . . đã không phải là em ấy nữa. . . đúng không?"

Bầu không khí không còn căng thẳng như lúc đầu, dần dần trở nên nặng nề, Lưu Thù Hiền đã biết mình không thể trốn tránh đề tài này, cho nên khi nghe Hứa Dương Ngọc Trác hỏi như vậy, cô cũng không biểu bộ nhiều sự kinh ngạc.

Hứa Dương Ngọc Trác chắc chắn Lưu Thù Hiền nhất định sẽ trả lời chi tiết, vì cô không thể che giấu điều đó, ngay cả các nàng đều đã biết chuyện, Lưu Thù Hiền là người ngủ cùng một giường với nàng, không thể không biết.

Lưu Thù Hiền thật lâu không trả lời, chỉ dựa vào cửa không biết đang suy nghĩ gì, Hứa Dương Ngọc Trác cũng rất kiên nhẫn, cũng không tiếp tục chất vấn, nàng đặt mình vào một vị trí khác mà suy nghĩ, nàng biết một số lời nói, một số việc thật sự rất khó chấp nhận, chưa kể còn có thể bình tĩnh nói ra thành lời.

Sau một khoảng thời gian im lặng không rõ, Lưu Thù Hiền cười nhẹ một tiếng, khi ngẩng đầu lên lai, bên má trái có chút phản chiếu dưới ánh sáng của đèn ngoại vi, bộ dáng đó khiến Hứa Dương Ngọc Trác kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.

"Em ấy. . . từ lâu đã không phải là em ấy nữa. . ."

Lời nói của Lưu Thù Hiền nghẹn ngào, giọng nói trầm thấp, giọng điệu tràn đầy tuyệt vọng và bất lực. Một câu đơn giản này, như xé nát trái tim cô. Nhưng cô đã đã có thói quen kiềm chế cảm xúc của bản thân từ lâu, cô không cho phép mình thể hiện quá nhiều.

"Đó là khi nào. . ."

"Đây là câu hỏi thứ hai của em. . . chị đã nói, là chỉ một câu!"

Hứa Dương Ngọc Trác còn chưa nói xong đã bị Lưu Thù Hiền ngắt lời, nàng không muốn mở ra vết thương của cô, nhưng có một số việc, nàng phải tìm ra được.

Nhưng chỉ có một hội, ngay từ đầu Lưu Thù Hiền đã nói chỉ có cơ hội đặt một câu hỏi, giờ đã dùng hết rồi, nàng không thể nói gì hơn, chỉ ngây người nhìn cô, nhìn cô vuốt má trái của chính mình, lau đi một chút lóng lánh nho nhỏ.

Hai người đều không nói nữa. Hứa Dương Ngọc Trác nghĩ vì không hỏi được gì nên cũng không lại mở miệng, Lưu Thù Hiền có lẽ đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, không có biểu cảm gì, trông có chút ngây ngốc.

Vừa lúc im lặng, bên ngoài lại có tiếng bước chân, nhưng lần này không còn kèm theo tiếng "sàn sát", cũng không còn tiếng giày cao gót.

Người bên ngoài dừng lại trước cửa phòng chứa đồ, qua một hồi lâu cũng không nhúc nhích, không gõ cửa, không lên tiếng, chỉ im lặng. Lưu Thù Hiền đã chuẩn bị phản kháng hoặc chạy trốn bất cứ lúc nào, cô trông có hơi bất lực, có lẽ là vì không ngờ ở trong này cũng sẽ bị tìm được.

Một tiếng cười dịu dàng vang lên từ ngoài cửa, như thắp sáng ngọn đèn trong bóng tối, mang đến cho người ta hy vọng, khiến người ta cảm thấy bình yên, nếu không trong tình hình này, ai cũng sẽ nghĩ rằng bên ngoài là một cô gái đáng yêu ngọt ngào.

"Lão Lưu, em. . . nhớ chị rồi. . ."

Giọng nói này rõ ràng là giọng của Hồ Hiểu Tuệ, nhưng lúc này lại tựa như âm thanh phát ra từ địa ngục, hai tay của Lưu Thù Hiền không tự chủ được mà run lên, như đang kìm nén điều gì đó.

Lưu Thù Hiền nghe được lời này của Hồ Hiểu Tuệ có cả sự mê hoặc, thậm chí làm cô muốn phá cửa xông ra ngoài ôm lấy nàng. Rất giống như vậy. Em ấy vẫn như cũ là Hồ Hiểu Tuệ, là người sẽ nói nhớ mình, sẽ làm nũng với mình, sẽ tê tâm liệt phế với mình.

Bên ngoài vang lên tiếng nức nở trầm thấp, rất giống như đang ủy khuất vì bị Lưu Thù Hiền phụ lòng, đã di tình biệt luyến, bây giờ lại muốn từ bỏ nàng, bỏ rơi nàng, không cần nàng.

"Lão Lưu. . . Lão Lưu. . . Lão Lưu. . ."

Người ngoài cửa không ngừng gọi tên mình, khiến Lưu Thù Hiền vốn đã thất kinh lại càng thêm tâm phiền ý loạn, cô rất muốn kết thúc mọi chuyện, nhưng lý trí mách bảo cô không thể làm như vậy, bây giờ ngoài cửa đang bị Hồ Hiểu Tuệ chặn, tiếp tục ở lại trong phòng chứa đồ không còn khả thi, bọn họ chỉ có thể liều mạng một chút thì mới có thể ra ngoài.

Lưu Thù Hiền hơi nghiêng đầu, thì thầm hai câu bên tai Hứa Dương Ngọc Trác, sau đó vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, miệng bắt đầu đếm ngược.

"Ba, hai, một, chạy!"

Cửa lập tức mở ra, ánh sáng từ cầu thang tràn vào, Hứa Dương Ngọc Trác không kịp nhìn thấy gì, giọng nói của Lưu Thù Hiền vẫn còn văng vẳng bên tai. Dựa theo những gì mà cô đã nói trước đó, bây giờ Hứa Dương Ngọc Trác chỉ có một mục đích duy nhất, đó là chạy lên sân thượng.

Ngay lúc cánh cửa được mở ra, Lưu Thù Hiền đã ôm chặt lấy Hồ Hiểu Tuệ còn chưa kịp phản ứng, một tay áp đầu nàng vào người mình, một tay áp lên tường để mượn lực, có thể khiến "người" trong vòng tay mình vùng vẫy ít hơn một chút.

Hứa Dương Ngọc Trác vừa mở cửa sân thượng thì phía sau lại vang lên tiếng "sàn sạt", nàng đang định quay đầu nhìn lại thì đột nhiên mất sức, bị người trên sân thượng kéo vào, ngăn cách với âm thanh kia.

"Lưu Thù Hiền thì phải làm sao đây! !"

Hứa Dương Ngọc Trác có chút lo lắng, chưa kịp nhìn rõ là ai kéo mình vào liền xoay người muốn mở cửa quay lại cứu Lưu Thù Hiền, nàng biết người kia không còn là Hồ Hiểu Tuệ nữa, vậy nên Lưu Thù Hiện chắc chắn đang trong tình thế nguy hiểm.

"Chị cảm thấy Hồ Hiểu Tuệ sẽ làm chị ấy bị thương sao?!!"

Người phía sau giữ chặt lấy cổ tay nàng, lớn tiếng hỏi một câu, lực trên tay đột ngột tăng lên, kéo nàng về sau.

"Nhưng em ấy đã không còn là Hồ Hiểu Tuệ nữa! !"

Hứa Dương Ngọc Trác nóng lòng phản bác, mặt đỏ bừng lên, nàng muốn nói hết tất cả những gì mình biết để đối phương tin tưởng, nhưng lời nói đến bên môi lại chỉ có một câu quan trọng nhất.

"Nhưng tình yêu của chị ấy vẫn là của chị ấy. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía người nọ, lúc này mới thấy người kéo mình vào là Viên Nhất Kỳ, hai người im lặng trao đổi với nhau, tất cả đều thể hiện qua ánh mắt.

Viên Nhất Kỳ nói đúng, người kia dường như không muốn làm Lưu Thù Hiền bị thương, đến bây giờ nàng không nghe thấy bất kỳ tiếng nói nào từ Lưu Thù Hiền, nghĩa là Hồ Hiểu Tuệ có lẽ vẫn còn chút ý thức, một chút lý trí.

"Hồ Hiểu Tuệ vốn sẽ không tổn thương Lưu Thù Hiền, cho dù chị ấy không còn là chị ấy nữa. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác chợt cảm thấy u sầu, ngước mắt lên nhìn bầu trời vô tận đầy ánh sao, thật ra nàng rất thích sao, cũng không biết nguyên nhân cụ thể, có lẽ là vì nó có thể khiến người ta cảm thấy an tâm đi! Nàng luôn nghĩ như vậy.

"Viên Nhất Kỳ, đêm quá dài. . ."

Hai người dựa vào cửa sân thượng, không có ý định quay trở về chỗ tập thể. Hứa Dương Ngọc Trác hỏi Viên Nhất Kỳ đã tỉnh dậy khi nào, Viên Nhất Kỳ trả lời mình đã tỉnh khi nàng vừa đứng dậy, Viên Nhất Kỳ biết Hứa Dương Ngọc Trác rời đi một mình là vì có mục đích, cậu cũng không có lý do gì để ngăn nàng lại, vì vậy cậu đứng ở cạnh cửa chờ đợi, quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu thực sự chờ được nàng.

Viên Nhất Kỳ tự nhận thấy mình cần phải bảo vệ quá nhiều thứ trong cuộc đời này, người hâm mộ, gia đình, bạn bè, còn cả người cậu đã mất đi nhưng tìm lại được, Hứa Dương Ngọc Trác đã chăm sóc cậu như một người chị, vì vậy khi Trương Hân không có ở đây, cậu cũng muốn làm chút gì đó cho nàng.

"Lưu Thù Hiền đã ở đây, Hồ Hiểu Tuệ đã ở đây, vậy Trương Hân. . . cậu ấy ở đâu?"

Hứa Dương Ngọc Trác không biết Viên Nhất Kỳ đang nghĩ gì, chỉ cho là hai người đều có tâm sự, bây giờ những người liên quan đến chuyện này đều đã xuất hiện, chỉ có Trương Hân là không thấy đâu, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này.

Viên Nhất Kỳ không biết phải trả lời như thế nào, vì chính cậu cũng không biết, trong lòng chắc chắn là hy vọng Trương Hân sẽ bình an vô sự, nhưng những gì cậu chứng kiến bây giờ khiến hy vọng này càng lúc càng mong manh.

"Chị ấy sẽ không bỏ lại chị mà không nói một lời nào. . ."

Cậu không thể nghĩ ra câu trả lời nào khác, cậu chỉ có thể đưa ra lời an ủi tượng trưng, mặc dù biết nó không có hiệu quả gì nhưng vẫn tốt hơn là không nói gì cả, không có tin tức mới là tin tốt nhất, trong lòng cậu nghĩ như vậy.

Hứa Dương Ngọc Trác quay mặt về phía cậu cười nhẹ, không hỏi tiếp nữa. Viên Nhất Kỳ không thể hiểu được ý nghĩa của nụ cười đó, nhưng cậu cảm thấy vô cùng chua xót, rất giống một cô bé ngây thơ đột nhiên phải trưởng thành, tự mình gánh vác hết tất cả mọi thứ.

"Giống như em vậy. . ."

Câu nói đột ngột của Viên Nhất Kỳ khiến Hứa Dương Ngọc Trác không kịp phản ứng, nhưng theo tầm mắt của cậu, nàng biết rõ cậu đang nói gì.

"Người đó sẽ biết thôi."

Hứa Dương Ngọc Trác khẳng định, đi đến bên người Viên Nhất Kỳ đứng bên cạnh cậu, nghe như đang trả lời Viên Nhất Kỳ, nhưng thật ra lại như đang trả lời nội tâm của mình hơn.

——————————

Bình luận bên Lofter đều là: "Cho dù Hồ Hiểu Tuệ không còn là Hồ Hiểu Tuệ thì tình yêu của nàng dành cho Lưu Thù Hiền vẫn không thay đổi, đọc đoạn của Nãi Bao đến khóc luôn rồi T_T"

Xin tác giả hãy trả một Hồ Hiểu Tuệ ngọt ngào lại cho chúng tôi :v

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info