ZingTruyen.Info

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Sân thượng (Thượng)

SomeSadMem

Có thể chạy ra được đến đường sống hẳn nên cảm thấy vui sướng vì sống sót, trong khung cảnh bầu trời đầy sao vô tận, sân thượng tịch mịch cũng có chút sinh khí, không đáng sợ như trong tòa nhà nhưng cũng làm cho mọi người cảm thấy đâu đâu cũng có nguy hiểm.

Dựa lưng vào thành chắn bằng gạch đá, Viên Nhất Kỳ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, ánh trắng từ trên đỉnh đầu đổ xuống, dưới thân xuất hiện một chiếc bóng dài, tựa như điêu khắc.

Dương Băng Di gửi tin nhắn cho Đoàn Nghệ Tuyền, nói tình hình chung cũng báo an toàn, bọn họ không biết ở lầu 3 đã xảy ra những gì, vì an toàn, cậu đề nghị Đoàn Nghệ Tuyền và những người khác cùng lên sân thượng, đều ở cạnh nhau thì có thể chiếu cố lẫn nhau.

Tả Tịnh Viện lặng lẽ đứng nhìn Viên Nhất Kỳ cách đó không xa, bên tai là âm thanh gõ chữ của Dương Băng Di và thông báo tin nhắn, em hiểu Viên Nhất Kỳ đang lo lắng điều gì lúc này, nhưng em cũng hiểu được, nếu tùy ý để cậu tiếp tục sa sút tinh thần như vậy thì sẽ mất đi nhiều thứ hơn.

"Ở đây có tín hiệu. . ."

Tả Tịnh Viện từ từ tiến đến, bắt chước dáng vẻ của Viên Nhất Kỳ rồi đứng cạnh cậu, không trực tiếp nói rõ mục đích của mình mà đi vòng vo, nhắc nhở cậu tin tức hữu ích.

"Em biết. . ."

Viên Nhất Kỳ lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên, trên giao diện có một cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat, nhưng vì tin nhắn bị ẩn nên cậu không xem được nội dung, nhưng cậu ra lấy ra rồi cũng không muốn đọc, chỉ để chứng minh bản thân biết ở đây có tín hiệu.

"Tại sao không đọc?"

Tả Tịnh Viện nghiêm túc chỉ vào thông báo tin nhắn trên màn hình, như đang thực sự tò mò về vấn đề này.

"Hẳn là. . . không có gì hay để xem. . ."

Viên Nhất Kỳ nhún vai tỏ vẻ thoải mái, khóe môi cong lên nở một nụ cười khó coi, vì không để Tả Tịnh Viện nhìn ra mà còn quay người đi, nhìn xuống dưới sân thượng.

"Trương Hân. . . chị ấy. . . sẽ ổn thôi. . ."

Tả Tịnh Viện mở miệng thử an ủi một câu, cả hai đều hiểu, hiện tại vẫn chưa đến lúc lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất.

"Tất nhiên là em biết như vậy. . ."

Nghe thấy tên của Trương Hân, Viên Nhất Kỳ quay đầu nhìn Tả Tịnh Viện, khi bắt gặp ánh mắt của nhau, cậu hiểu Tả Tịnh Viện đã nhìn thấu được sự lo lắng và bất an trong lòng cậu.

"Em chỉ đang nghĩ. . . nếu Hứa Dương hỏi, em nên giải thích như thế nào?"

Xem như là Viên Nhất Kỳ đã ném đề khó cho Tả Tịnh Viện, thể hiện rõ mình muốn cùng nàng nghĩ cách, nhưng Tả Tịnh Viện dường như có thể nhìn thấu hết mọi suy nghĩ trong lòng cậu, nên cậu cũng không chọn tiếp tục đề tài này nữa.

"Vậy cuộc gọi nhỡ này là. . .?"

Tả Tịnh Viện đảo mắt, lại nhìn màn hình điện thoại, cuộc gọi nhỡ không hiểu thị bất kỳ ghi chú nào, chỉ có một dãy số dài.

"Hửm. . . đây là số của Dao Dao."

Chỉ cần nhìn qua là Viên Nhất Kỳ có thể biết là ai, dãy số này chắc hẳn cậu đã thuộc làu, hằn sâu trong trí nhớ. Tả Tịnh Viện cũng không vạch trần suy nghĩ cẩn thận này của cậu, nhưng khóe môi có một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt có chút trêu chọc.

"Cái này. . . em gọi điện thoại, báo bình an. . ."

Viên Nhất Kỳ có hơi xấu hổ khi bị nhìn, lấy cớ gọi điện thoại mà đi ra xa chút, rời xa khỏi tầm mắt của Tả Tịnh Viện.

Trải qua một chút tình tiết nhỏ như vậy khiến tâm trạng của Viên Nhất Kỳ tốt hơn, như Tả Tịnh Viện đã nói, Trương Hân sẽ ổn thôi, không cần phải đưa ra kết luận sớm như vậy, mọi thứ vẫn còn chưa rõ ràng, nghĩa là vẫn còn cơ hội, cậu đột nhiên bắt đầu thích việc "không rõ" này.

Nhấn gọi dãy số kia, trong lòng Viên Nhất Kỳ có chút chờ mong, cậu mong được nghe âm thanh bình yên vô sự của Thẩm Mộng Dao, mong chờ sự quan tâm của nàng dành cho mình.

"Viên Nhất Kỳ?"

Không lâu sau, bên kia bắt máy, nhưng giọng điệu của Thẩm Mộng Dao tràn đầy dò xét và cảnh giác, khiến Viên Nhất Kỳ ngay lập tức nhận ra có điều không ổn.

"Các chị sao vậy?"

Viên Nhất Kỳ không kịp hàn huyên gì, đi thẳng vào vấn đề, tình hình này không phải lúc để biết trời lạnh hay ấm.

"Tụi chị không sao. . . chỉ gặp phải chút vấn đề nhỏ, may mà có Trương Hân."

Sau khi nghe được "không sao", Viên Nhất Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng có thể rơi xuống đất, nhưng khi nghe đến nửa câu sau thì trái tim lại bị treo lên, một cách nửa vời, thậm chí còn khó thừa nhận hơn lúc đầu.

"Không sao là được, em đang ở trên sân thượng, bây giờ tạm thời an toàn, chỉ là Trương Hân. . . chị ấy. . ."

Viên Nhất Kỳ chỉ đơn giản báo cáo là mình đã an toàn, còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng vải ma xát, cậu nghĩ Hứa Dương Ngọc Trác nghe được tên của Trương Hân nên vội vàng muốn biết kết quả.

Viên Nhất Kỳ vốn muốn chuẩn bị lý do thoái thác tạm thời trấn an Hứa Dương Ngọc Trác trước, dù cho là lời nói dối thiện ý nhưng ngay khi điện thoại được chuyển đi thì cậu đột nhiên ý thức được như vậy sẽ không công bằng với Hứa Dương Ngọc Trác.

Sau khi cân nhắc một lúc, cậu chuyển đề tài, không nói đến Trương Hân mà chuyển chủ đề lên Hứa Dương Ngọc Trác, ngay cả nói cũng như đang nói với nàng.

"Hứa Dương. . . nếu có cơ hội, em sẽ. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác ép sát tai vào, vốn dĩ muốn nghe tin tức về Trương Hân nhưng một câu bất thình lình của Viên Nhất Kỳ làm nàng có một linh cảm chẳng lành.

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong giây lát, ngay cả hô hấp cũng như ngưng trệ, bầu không khí ngột ngạt, như có một bàn tay vô hình bóp lấy cô, khiến người ta không nói nên lời, thở cũng không ra hơi.

Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn, Viên Nhất Kỳ lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám, không quên mục đích của cuộc gọi này.

"Hai người lên sân thượng trước đi, chờ hai người lên đây rồi chúng ta nói tiếp, nhớ không được đi thang bộ gần thang máy, đi cái còn lại lên đây, em sẽ đón các chị ở cửa, nơi này tạm thời an toàn, tốt hơn là hai người nên lo lắng về bên dưới."

Những lời nói của Viên Nhất Kỳ dường như mang đến cho Hứa Dương Ngọc Trác hy vọng, làm tâm tình của nàng tốt hơn, nàng hiểu có một số việc không thể nói qua điện thoại được, nhưng điều đó không có nghĩa là sau khi gặp rồi thì không thể nói.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, hai người lập tức đứng dậy thu dọn vài thứ có ích, mang theo sách, dựa theo hướng dẫn của Viên Nhất Kỳ mà đi cầu thang ở đầu còn lại lên lầu.

Viên Nhất Kỳ cúp điện thoại, đứng tại chỗ một hồi lâu, giờ cậu đang sắp xếp những thông tin hữu ích. Tại sao Trương Hân luôn cứu bọn họ vào những thời điểm quan trọng, rồi sau đó lại biến mất như thể hoàn toàn bốc hơi, nghĩa là cô chắc chắn biết chút gì đó! Xem ra, trước hết là phải tìm được Trương Hân thì mới có thể có kết quả.

Sau khi suy nghĩ xong, cậu định nói kế hoạch tiếp theo với Tả Tịnh Viện và những người còn lại, khi quay đầu lại thì bị số lượng người tăng đột biến của sân thượng doạ sợ, cậu thử nhìn quanh, có thêm ba người. Châu Thi Vũ đang dựa vào tường bên cạnh Đường Lỵ Giai, Vương Dịch cúi đầu vuốt phần tóc xõa xuống trước mặt nàng, Đoàn Nghệ Tuyền kéo Dương Băng Di quay trái quay phải, như đang xác nhận xem cậu có bị thương hay không, còn Tả Tịnh Viện thì di chuyển Đường Lỵ Giai, cho Châu Thi Vũ một chút chỗ trống.

Viên Nhất Kỳ cũng không đi đến xem mà lập tức đi về phía cửa sân thượng, cậu nghĩ bây giờ mà đi quấy rầy bất cứ đôi nào đều là một quyết định cực kỳ sai lầm.

Quá trình lên lầu rất thuận lợi, không gặp gian nan như dự kiến, Viên Nhất Kỳ đứng ở cửa chờ các nàng như đã hứa, từ chỗ rẽ đi ra đã có thể nhìn thấy cậu qua khóe mắt.

Nhìn thấy Viên Nhất Kỳ dẫn người về, ai cũng có thể biết lý do mà không cần phải đoán hay hỏi, vốn nghĩ bản thân độc thân độc tấu, không ngờ lại phát triển thành trận chiến đồng đội như hiện tại.

Sự yên tĩnh ngắn ngủi của sân thượng bị một chút màu trắng của phía Đông phá vỡ, ngay khi mọi người nghĩ có thể an ổn chờ đến bình minh thì việc ngoài ý muốn xảy đúng như trong dự đoán cùng vừa ngoài dự đoán.

Trong tình huống tương đối an toàn, sự mệt mỏi và buồn ngủ được khuếch đại một cách vô hạn, lúc này dây thần kinh vốn căng chặt được thả lỏng, tiếng hít thở đều đặn truyền đến từ khắp nơi, làm các nàng cảm thấy như mình đang không phải trốn tránh vận mệnh, mà như hai ba người bạn tốt hẹn nhau cắm trại vui chơi.

Hứa Dương Ngọc Trác lặng lẽ đứng lên, cố gắng không làm phiền Viên Nhất Kỳ đang ngủ bên cạnh mình, vì để bước chân của mình nhẹ nhàng nhất hết mức có thể mà nàng còn cố ý cởi giầy, nhưng đường sân thượng không bằng phảng sàn nhà, mỗi bước đi đều khiến lòng bàn chân phát đau.

Nàng vươn tay mở cửa sân thượng, bước xuống cầu thang, ở góc đường có một phòng chứa đồ, nhìn ổ khóa hoen gỉ trên cửa, không có dấu vết bị chạm vào, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không quan tâm. Khi nàng vừa nhấc chân lên muốn đi tiếp thì ở cầu thang cách một khoảng xa lại đột nhiên có tiếng "sàn sạt" quen thuộc, kèm theo đó là tiếng giày cao gót sốt ruột bước lên cầu thang.

Hứa Dương Ngọc Trác đứng yên một chỗ, nhất thời không biết nên đi lên hay đi xuống, nàng không thể lên sân thương, sẽ làm nhiều người bị thương thêm, không xuống lầu được, đây chắc chắn là đi chịu chết.

Thứ kia đang từng bước đi lên lầu, Hứa Dương Ngọc Trác thậm chí còn có thể nhìn thấy mái tóc xõa rối bù cùng với cái đầu nghiêng một nửa qua lan can sắt nơi mình đang đứng.

Ngay khi thứ đó đi qua chỗ rẽ và định quay lại, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ trong phòng chứa đồ, kéo Hứa Dương Ngọc Trác vào trong, một tay ép nàng vào tường, bịt miệng nàng lại.

Trong mắt Hứa Dương Ngọc Trác lộ vẻ kinh hãi, trong môi trường hoàn toàn không có ánh sáng này, nàng không thể nhìn rõ được người đó là ai, vì nói không được nên nàng chỉ có thể vùng vẫy phát ra mấy âm tiết đơn gián, muốn người đó buông mình ra.

Không qua bao lâu, Hứa Dương Ngọc Trác có thể cảm nhận được người đó buông lỏng mình ra, nàng lập tức phản ứng, giãy ra, vươn tay muốn mở cửa phòng chứa đồ.

"Còn muốn sống thì đừng đi ra ngoài! !"

Người sau lưng thấp giọng nói, đôi tay vừa chạm vào tay nắm cửa được một lúc nhưng mắt vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với bóng tối, Hứa Dương Ngọc Trác vẫn không nhìn ra được là ai, nhưng nàng cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.

——————————————

Mọi người nghĩ người cứu Dương tỷ là ai :))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info